Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo
 
 

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


2 Trang12>
Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Tu-an  
#1 Đã gửi : 10/10/2009 lúc 08:05:59(UTC)
Guest
Danh hiệu: Guest

Nhóm: Guests
Gia nhập: 24-06-2009(UTC)
Bài viết: 25.549

Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết
HÀ NỘI:
Xin cho con... ở lại tù
Giadinh.net - Hùng là một người tù nhiễm HIV đã chuyển sang giai đoạn cuối (AIDS). Anh có đủ điều kiện để xin được tạm đình chỉ thi hành bản án (2 năm tù về tội tàng trữ trái phép chất ma túy), về sống trong vòng tay gia đình. Nhưng người sinh ra anh đã “đệ” đơn lên Ban giám thị Trại giam Thanh Xuân: “Xin hãy giữ Hùng ở lại đó đến phút cuối đời, nếu không may có chuyện gì xảy ra, gia đình xin chịu hoàn toàn trách nhiệm...”. Trường hợp của Hùng không phải là cá biệt ở trại giam này...
Mong muốn cuối cùng

Trịnh Đình Hùng lọt thỏm trong bộ quần áo kẻ sọc dành cho phạm nhân. Thân hình anh đã hom hem đi nhiều khi bệnh tình chuyển sang giai đoạn cuối. Vốn là út trong gia đình giàu có, được chiều chuộng nên Hùng đâm ra đổ đốn nghiện ngập. Anh đánh mất công việc với mức thu nhập cao trong một công ty lớn.
 
Năm 28 tuổi, Hùng chuẩn bị đám cưới với một cô gái rất xinh, quê ở tận Hà Tĩnh. Người yêu cẩn thận, đòi đi xét nghiệm máu, biết anh nhiễm HIV, đám cưới đành hoãn lại. Không cai nghiện được “nàng tiên nâu”, cô gái mình yêu cũng “chạy mất dép”, đã thế gia đình lại hùn tiền thuê một căn hộ “đẩy” anh ra ở riêng.
Nỗi cô đơn, buồn bã, cảm giác đau đớn trước những ánh mắt kỳ thị của gia đình, người đời... khiến Hùng không thể cai nghiện. Hùng bị bắt về tội “tàng trữ trái phép chất ma tuý”. Vào trại giam Thanh Xuân cải tạo chưa được bao lâu, Hùng đổ bệnh, sức khoẻ sút trông thấy. Các bác sĩ kết luận, bệnh đang dần chuyển sang giai đoạn AIDS, thời gian sống không còn bao lâu nữa.
 


Phạm nhân Trịnh Đình Hùng đang được điều trị tại BV Hà Đông.

 
Ban giám thị trại giam thông báo gia đình, Hùng có đủ tiêu chuẩn để được làm đơn xin tạm đình chỉ thi hành án phạt tù. Hơn lúc nào hết, Hùng mong sống trong sự đùm bọc của gia đình nhưng mọi việc không như anh nghĩ: Gia đình muốn anh ở lại trại đến tận... cuối đời, bằng một lá đơn nằm ngoài thông lệ. Cực chẳng đã, anh ở lại trại giam chữa bệnh, mọi sinh hoạt của anh chủ yếu là ở trong bệnh xá của trại. Khi nào sốt cao quá, Ban giám thị lại cử bác sĩ, cấp xe cứu thương đưa anh ra Bệnh viện Hà Đông chữa trị.
Hôm chúng tôi đến khoa Lây, Bệnh viện Hà Đông, thăm những phạm nhân nhiễm AIDS, thấy cán bộ dẫn khách lạ vào thăm, giới thiệu là nhà báo, Hùng cuống cuồng lục lọi đồ đạc, tìm chiếc khẩu trang để đeo lên mặt. Tôi ngồi xuống bên cạnh Hùng, anh vội  lùi lại phía sau, thu mình vào góc giường lủi thủi...
 
Hồi lâu sau cuộc hỏi thăm xã giao, Hùng mới thực thà tâm sự: “Tôi biết, lỗi  lầm tôi đã gây ra cho gia đình mình, không thể nào chuộc lại được. Tôi phải trả giá bằng cả mạng sống của mình. Nhưng tôi buồn khi mẹ đến thăm tôi trong bệnh viện mà chỉ dám đứng ngoài hành lang nhìn vào. Ít khi mẹ dám đến gần tôi, cảm giác đó thật ê chề. Bố tôi cũng vậy, có lẽ bố mẹ sợ căn bệnh này dễ lây cho nên các cụ giữ khoảng cách với tôi như vậy”.
Cuộc nói chuyện nhiều lúc chìm trong không gian lặng lẽ. Thi thoảng Hùng quay vào góc tường khóc một mình. Trong tiếng nấc nghẹn ngào, Hùng chua chát bảo: “Tôi chỉ có một mong muốn cuối cùng là được gia đình đón nhận như một người bình thường nhưng chắc là không được nữa...”.
 
Rồi Hùng cho chúng tôi biết thời gian mà  anh hết án cải tạo là ngày 20/11/2009. “Có lẽ không ở đâu tôi có thể tìm đuợc sự chia sẻ như những cán bộ trại giam, trong khi bệnh tật phát tác, thân tàn ma dại thế này... gia đình đã phó mặc thân xác tôi cho họ nữa là”. Tôi hỏi Hùng: “Nhưng anh sắp hết án rồi, sẽ tính sao khi rời khỏi nơi này?”. Hùng chỉ im lặng, rồi đưa mắt nhìn xa xăm... những giọt nước mắt lại thi nhau lăn dài...
“Một sự kỳ thị nguy hiểm”


Phút chạnh buồn của Trung tá Phạm Văn Thân – Phó Giám thị trại giam Thanh Xuân.

Trung tá Phạm Văn Thân, Phó Giám thị trại giam Thanh Xuân nói: “Đọc lá đơn của cha đẻ Hùng khiến chúng tôi chạnh buồn! Những năm trước đã từng có một phạm nhân  trú quán tại Hưng Yên cũng có hoàn cảnh tương tự. Chúng tôi phải cử cán bộ về tận địa phương gặp gỡ gia đình, dòng họ, chính quyền... đề nghị họ đón nhận cho phạm nhân được toại nguyện mong ước cuối đời là được “nhắm mắt” ở nhà. Nhưng thật buồn là mong muốn  ấy đã không được chấp thuận. Không lâu sau, phạm nhân ấy đã qua đời trong bệnh viện. Sau đó, trại giam làm đầy đủ các thủ  tục mai táng cho anh ấy và giữ lại sơ đồ mộ chí. Vài năm sau gia đình họ mới đến trại làm đơn xin được cải táng cho con mình”.
Trung tá Thân cũng cho biết, thậm chí có những gia đình không nhận phạm nhân bị HIV/AIDS về nhà, chỉ vì sợ ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của họ. “Hàng năm chúng tôi vẫn tổ chức mai táng vài trường hợp chết vì AIDS, không được gia đình đón nhận, hoặc không còn người thân thích. Ở đây, chúng tôi không phân biệt, kỳ thị đối với những người  “có H”. Xét thấy người nào bệnh nặng, đủ điều kiện cho tạm đình chỉ thi hành án, chúng tôi thông báo cho gia đình biết để họ làm đơn. Phần lớn mọi người đều vui vẻ chấp thuận”.
Chúng tôi được đọc lá đơn vẻn vẹn vài trăm chữ mà cha đẻ Hùng viết: “Tôi là Trịnh Văn Đ, trú quán tại phường Nghĩa Tân, Cầu  Giấy, Hà Nội, có con trai là Trịnh Đình Hùng, đang cải tạo tại trại giam Thanh Xuân, thuộc Cục V26 - Bộ Công an, thật không may  khi con tôi bị nhiễm căn bệnh thế kỷ từ ngoài xã hội. Được Ban giám thị trại quan tâm, cho đi điều trị bệnh tại Bệnh viện Đa khoa Hà Đông trong thời gian qua. Tôi đã được các cán bộ tuyên truyền chính sách khoan hồng mà con tôi được hưởng, được đưa về chữa  bệnh tại nhà. Nhưng chúng tôi nay đã già, hoàn cảnh kinh tế khó khăn, không thể đón Hùng về ở chung được. Tôi làm đơn này xin đề nghị trại giam giữ cháu lại đến phút cuối đời. Nếu có điều gì xảy ra với con  chúng tôi, tôi xin chịu hoàn toàn trách nhiệm trước pháp luật...”.
Sự hy sinh thầm lặng
Bên Hùng lúc này là các bác sĩ khoa Lây của Bệnh viện Hà Đông và những cán bộ trại giam Thanh Xuân. Đại úy Nghiêm Xuân Tốt, là người phụ trách gần 10 cán bộ làm công tác bảo vệ, trông coi những phạm nhân đang được điều trị tại Bệnh viện. Khoảng 6 tháng sẽ có một đợt thay đổi, luân phiên cán bộ. Không có nơi ăn, chốn nghỉ, các cán bộ trại giam phải ăn, ngủ như người nhà bệnh nhân, nhưng chẳng ai ca thán nửa lời.


Cán bộ trại giam Thanh Xuân đang chăm sóc phạm nhân nhiễm AIDS tại Bệnh viện đa khoa Hà Đông.

 
Trung tá Phạm Văn Thân cho biết thêm: “Những cán bộ bảo vệ phạm nhân trong bệnh viện thực sự vất vả. Nhiều lần tôi đi kiểm tra, thấy cảnh phạm nhân thì nằm trên giường bệnh, anh em phải kê giát giường, nằm dưới nền nhà, hoặc thay nhau ngồi suốt đêm ngoài hành lang để trông coi phạm nhân... xót xa lắm. Thậm chí, có những phạm nhân bị HIV/ AIDS qua đời, thân nhân có mặt ở đó nhưng không dám khâm liệm tử thi nên cán bộ trại giam lại phải trực tiếp xắn tay làm. Gần đây, chúng tôi đã tìm thuê được một căn phòng tạm trong khuôn viên của bệnh viện cho anh em lấy chỗ ngả lưng, thay ca cho nhau. Những anh em làm việc trong môi trường bệnh viện, khắc nghiệt hơn ở trại giam nhiều. Ngoài đồng lương, khoản bồi dưỡng thêm cho họ chỉ vẻn vẹn mấy trăm ngàn đồng/tháng. Vì nhiệm vụ, hơn hết là tình người... tất cả đều vui vẻ sống bên cạnh những người “có H”.
Trung tá Thân cũng cho rằng, không nên kỳ thị đối với những bệnh nhân HIV/ AIDS. Thay vào đó hãy giúp đỡ họ chống lại căn bệnh này bằng lối sống tích cực, lành mạnh... Truyền thống đạo lý từ ngàn đời của người Việt Nam là “đánh kẻ chạy đi, chứ không ai đánh người chạy lại”...
 

Sửa bởi người viết 19/10/2009 lúc 01:36:15(UTC)  | Lý do: Chưa rõ

Quảng cáo
Offline mainga1402  
#2 Đã gửi : 11/10/2009 lúc 12:35:05(UTC)
mainga1402
Danh hiệu: Mái ấm Tình Thân

Nhóm: Thành viên chính thức, Quản trị nhóm box Vòng tay cộng đồng, Hội viên Câu lạc bộ ARV
Gia nhập: 03-01-2009(UTC)
Bài viết: 2.271
Đến từ: bốn bể là nhà

Cảm ơn: 1681 lần
Được cảm ơn: 1643 lần trong 919 bài viết
đã viết:
HÀ NỘI:
Xin cho con... ở lại tù
Giadinh.net - Hùng là một người tù nhiễm HIV đã chuyển sang giai đoạn cuối (AIDS). Anh có đủ điều kiện để xin được tạm đình chỉ thi hành bản án (2 năm tù về tội tàng trữ trái phép chất ma túy), về sống trong vòng tay gia đình. Nhưng người sinh ra anh đã “đệ” đơn lên Ban giám thị Trại giam Thanh Xuân: “Xin hãy giữ Hùng ở lại đó đến phút cuối đời, nếu không may có chuyện gì xảy ra, gia đình xin chịu hoàn toàn trách nhiệm...”. Trường hợp của Hùng không phải là cá biệt ở trại giam này...
Mong muốn cuối cùng

Trịnh Đình Hùng lọt thỏm trong bộ quần áo kẻ sọc dành cho phạm nhân. Thân hình anh đã hom hem đi nhiều khi bệnh tình chuyển sang giai đoạn cuối. Vốn là út trong gia đình giàu có, được chiều chuộng nên Hùng đâm ra đổ đốn nghiện ngập. Anh đánh mất công việc với mức thu nhập cao trong một công ty lớn.
 
Năm 28 tuổi, Hùng chuẩn bị đám cưới với một cô gái rất xinh, quê ở tận Hà Tĩnh. Người yêu cẩn thận, đòi đi xét nghiệm máu, biết anh nhiễm HIV, đám cưới đành hoãn lại. Không cai nghiện được “nàng tiên nâu”, cô gái mình yêu cũng “chạy mất dép”, đã thế gia đình lại hùn tiền thuê một căn hộ “đẩy” anh ra ở riêng.
Nỗi cô đơn, buồn bã, cảm giác đau đớn trước những ánh mắt kỳ thị của gia đình, người đời... khiến Hùng không thể cai nghiện. Hùng bị bắt về tội “tàng trữ trái phép chất ma tuý”. Vào trại giam Thanh Xuân cải tạo chưa được bao lâu, Hùng đổ bệnh, sức khoẻ sút trông thấy. Các bác sĩ kết luận, bệnh đang dần chuyển sang giai đoạn AIDS, thời gian sống không còn bao lâu nữa.
 


Phạm nhân Trịnh Đình Hùng đang được điều trị tại BV Hà Đông.

 
Ban giám thị trại giam thông báo gia đình, Hùng có đủ tiêu chuẩn để được làm đơn xin tạm đình chỉ thi hành án phạt tù. Hơn lúc nào hết, Hùng mong sống trong sự đùm bọc của gia đình nhưng mọi việc không như anh nghĩ: Gia đình muốn anh ở lại trại đến tận... cuối đời, bằng một lá đơn nằm ngoài thông lệ. Cực chẳng đã, anh ở lại trại giam chữa bệnh, mọi sinh hoạt của anh chủ yếu là ở trong bệnh xá của trại. Khi nào sốt cao quá, Ban giám thị lại cử bác sĩ, cấp xe cứu thương đưa anh ra Bệnh viện Hà Đông chữa trị.
Hôm chúng tôi đến khoa Lây, Bệnh viện Hà Đông, thăm những phạm nhân nhiễm AIDS, thấy cán bộ dẫn khách lạ vào thăm, giới thiệu là nhà báo, Hùng cuống cuồng lục lọi đồ đạc, tìm chiếc khẩu trang để đeo lên mặt. Tôi ngồi xuống bên cạnh Hùng, anh vội  lùi lại phía sau, thu mình vào góc giường lủi thủi...
 
Hồi lâu sau cuộc hỏi thăm xã giao, Hùng mới thực thà tâm sự: “Tôi biết, lỗi  lầm tôi đã gây ra cho gia đình mình, không thể nào chuộc lại được. Tôi phải trả giá bằng cả mạng sống của mình. Nhưng tôi buồn khi mẹ đến thăm tôi trong bệnh viện mà chỉ dám đứng ngoài hành lang nhìn vào. Ít khi mẹ dám đến gần tôi, cảm giác đó thật ê chề. Bố tôi cũng vậy, có lẽ bố mẹ sợ căn bệnh này dễ lây cho nên các cụ giữ khoảng cách với tôi như vậy”.
Cuộc nói chuyện nhiều lúc chìm trong không gian lặng lẽ. Thi thoảng Hùng quay vào góc tường khóc một mình. Trong tiếng nấc nghẹn ngào, Hùng chua chát bảo: “Tôi chỉ có một mong muốn cuối cùng là được gia đình đón nhận như một người bình thường nhưng chắc là không được nữa...”.
 
Rồi Hùng cho chúng tôi biết thời gian mà  anh hết án cải tạo là ngày 20/11/2009. “Có lẽ không ở đâu tôi có thể tìm đuợc sự chia sẻ như những cán bộ trại giam, trong khi bệnh tật phát tác, thân tàn ma dại thế này... gia đình đã phó mặc thân xác tôi cho họ nữa là”. Tôi hỏi Hùng: “Nhưng anh sắp hết án rồi, sẽ tính sao khi rời khỏi nơi này?”. Hùng chỉ im lặng, rồi đưa mắt nhìn xa xăm... những giọt nước mắt lại thi nhau lăn dài...
“Một sự kỳ thị nguy hiểm”


Phút chạnh buồn của Trung tá Phạm Văn Thân – Phó Giám thị trại giam Thanh Xuân.

Trung tá Phạm Văn Thân, Phó Giám thị trại giam Thanh Xuân nói: “Đọc lá đơn của cha đẻ Hùng khiến chúng tôi chạnh buồn! Những năm trước đã từng có một phạm nhân  trú quán tại Hưng Yên cũng có hoàn cảnh tương tự. Chúng tôi phải cử cán bộ về tận địa phương gặp gỡ gia đình, dòng họ, chính quyền... đề nghị họ đón nhận cho phạm nhân được toại nguyện mong ước cuối đời là được “nhắm mắt” ở nhà. Nhưng thật buồn là mong muốn  ấy đã không được chấp thuận. Không lâu sau, phạm nhân ấy đã qua đời trong bệnh viện. Sau đó, trại giam làm đầy đủ các thủ  tục mai táng cho anh ấy và giữ lại sơ đồ mộ chí. Vài năm sau gia đình họ mới đến trại làm đơn xin được cải táng cho con mình”.
Trung tá Thân cũng cho biết, thậm chí có những gia đình không nhận phạm nhân bị HIV/AIDS về nhà, chỉ vì sợ ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của họ. “Hàng năm chúng tôi vẫn tổ chức mai táng vài trường hợp chết vì AIDS, không được gia đình đón nhận, hoặc không còn người thân thích. Ở đây, chúng tôi không phân biệt, kỳ thị đối với những người  “có H”. Xét thấy người nào bệnh nặng, đủ điều kiện cho tạm đình chỉ thi hành án, chúng tôi thông báo cho gia đình biết để họ làm đơn. Phần lớn mọi người đều vui vẻ chấp thuận”.
Chúng tôi được đọc lá đơn vẻn vẹn vài trăm chữ mà cha đẻ Hùng viết: “Tôi là Trịnh Văn Đ, trú quán tại phường Nghĩa Tân, Cầu  Giấy, Hà Nội, có con trai là Trịnh Đình Hùng, đang cải tạo tại trại giam Thanh Xuân, thuộc Cục V26 - Bộ Công an, thật không may  khi con tôi bị nhiễm căn bệnh thế kỷ từ ngoài xã hội. Được Ban giám thị trại quan tâm, cho đi điều trị bệnh tại Bệnh viện Đa khoa Hà Đông trong thời gian qua. Tôi đã được các cán bộ tuyên truyền chính sách khoan hồng mà con tôi được hưởng, được đưa về chữa  bệnh tại nhà. Nhưng chúng tôi nay đã già, hoàn cảnh kinh tế khó khăn, không thể đón Hùng về ở chung được. Tôi làm đơn này xin đề nghị trại giam giữ cháu lại đến phút cuối đời. Nếu có điều gì xảy ra với con  chúng tôi, tôi xin chịu hoàn toàn trách nhiệm trước pháp luật...”.
Sự hy sinh thầm lặng
Bên Hùng lúc này là các bác sĩ khoa Lây của Bệnh viện Hà Đông và những cán bộ trại giam Thanh Xuân. Đại úy Nghiêm Xuân Tốt, là người phụ trách gần 10 cán bộ làm công tác bảo vệ, trông coi những phạm nhân đang được điều trị tại Bệnh viện. Khoảng 6 tháng sẽ có một đợt thay đổi, luân phiên cán bộ. Không có nơi ăn, chốn nghỉ, các cán bộ trại giam phải ăn, ngủ như người nhà bệnh nhân, nhưng chẳng ai ca thán nửa lời.


Cán bộ trại giam Thanh Xuân đang chăm sóc phạm nhân nhiễm AIDS tại Bệnh viện đa khoa Hà Đông.

 
Trung tá Phạm Văn Thân cho biết thêm: “Những cán bộ bảo vệ phạm nhân trong bệnh viện thực sự vất vả. Nhiều lần tôi đi kiểm tra, thấy cảnh phạm nhân thì nằm trên giường bệnh, anh em phải kê giát giường, nằm dưới nền nhà, hoặc thay nhau ngồi suốt đêm ngoài hành lang để trông coi phạm nhân... xót xa lắm. Thậm chí, có những phạm nhân bị HIV/ AIDS qua đời, thân nhân có mặt ở đó nhưng không dám khâm liệm tử thi nên cán bộ trại giam lại phải trực tiếp xắn tay làm. Gần đây, chúng tôi đã tìm thuê được một căn phòng tạm trong khuôn viên của bệnh viện cho anh em lấy chỗ ngả lưng, thay ca cho nhau. Những anh em làm việc trong môi trường bệnh viện, khắc nghiệt hơn ở trại giam nhiều. Ngoài đồng lương, khoản bồi dưỡng thêm cho họ chỉ vẻn vẹn mấy trăm ngàn đồng/tháng. Vì nhiệm vụ, hơn hết là tình người... tất cả đều vui vẻ sống bên cạnh những người “có H”.
Trung tá Thân cũng cho rằng, không nên kỳ thị đối với những bệnh nhân HIV/ AIDS. Thay vào đó hãy giúp đỡ họ chống lại căn bệnh này bằng lối sống tích cực, lành mạnh... Truyền thống đạo lý từ ngàn đời của người Việt Nam là “đánh kẻ chạy đi, chứ không ai đánh người chạy lại”...
 


Vẫn là hậu quả của hai chữ " kỳ thị" hix
THIÊN CHÚA LÀ NGUỒN YÊU THƯƠNG VÀ BÌNH AN SẼ Ở CÙNG CHÚNG CON LUÔN MÃI

2cr, 11-13
Offline moi  
#3 Đã gửi : 11/10/2009 lúc 04:45:22(UTC)
moi

Danh hiệu: Member

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 10-05-2009(UTC)
Bài viết: 24
Man
Đến từ: Việt Nam

Thanks: 1 times
Trong thời gian cai nghiện 5 năm tại trung tâm cai nghiện tôi cũng đã thấy nhiều cảnh đời khốn khổ như vậy vậy rồi, thật đau đớn xót xa thay khi ngay chính cả những người thân ruột thịt của mình lại ruồng bỏ , xa lánh chính mình..., âu cũng là lời cảnh báo cho hậu quả khôn lường và khủng khiếp mà ma túy + HIV mang lại....
Too Fast to Live... too Young to Die...!!!???
Offline Believe  
#4 Đã gửi : 11/10/2009 lúc 06:23:39(UTC)
Believe

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 11-11-2008(UTC)
Bài viết: 990

Được cảm ơn: 26 lần trong 19 bài viết
Phải chăng là người anh em mà một bạn đã có thông tin ở đây ?

http://forum.hiv.com.vn/...&m=173597#post173597

Như thông tin bài báo đã đưa ở trên.

Dù không phải đi nữa cũng là một người bạn đang rất cần sự chia sẻ của tất cả chúng ta.
Rất mong thành viên diễn đàn HIV tại Hà Nội và các vùng phụ cận hãy chung tay,sắp xếp thời gian đến thăm hỏi,tìm hiểu tâm tư và giúp đỡ bạn ấy trong khả năng có thể của mình,nếu như một bạn thành viên BQT đứng ra tổ chức thì rất tốt.

Believe ở xa quá nên không thể cùng tham gia được,xin được gửi lời thăm hỏi và chúc cho anh Hùng và các anh cán bộ bảo vệ đang làm nhiệm vụ được nhiều sức khỏe !

Qua đây,xin được nhờ Admin Huấn tại Hà Nội giúp đỡ,tìm cách chuyển giúp chút lòng thành với số tiền 200.000 đồng Believe tặng anh Hùng và 200.000 đồng Believe tặng các anh cán bộ công an đang làm nhiệm vụ tại BV Hà Đông bồi dưỡng thêm.

Admin đồng ý thì Believe sẽ chuyển vào tài khoản của bạn hoặc sẽ chuyển vào tk của bạn thành viên BQT đứng ra tổ chức (nếu có).

Rất mong các bạn lưu tâm thông tin trên.

Thân mến,chúc sức khỏe mọi người !

Và sẽ có những người làm nên tất cả vì họ có ước mơ - Họ tin vào lời hứa - Họ có những lời ước hẹn -
Họ đã trưởng thành từ nỗi đau - Họ nhận ra sai lầm - Họ có một người bạn thật sự và vì bên họ còn có một tình yêu.
Tất cả là cuộc sống !


http://www.skydoor.net
http://www.mtvasia.com

...Cứ mỗi một ngày trôi qua trên đất nước Việt Nam,lại có thêm 100 người phải sống chung với căn bệnh thế kỷ - HIV/AIDS !
Bạn đã làm gì để tránh nguy cơ trở thành một trong số đó ?
- Hãy cố gắng hơn nữa để có một cuộc sống lành mạnh hơn,nền nếp hơn,nhé bạn.
- Hãy trang bị cho mình kiến thức cơ bản về sức khỏe sinh sản và sử dụng biện pháp an toàn - bao cao su lúc cần thiết.
Cuối cùng : Hãy sống vì những người bạn yêu thương và cho chính bản thân bạn.



Ma túy ? Không thử dù chỉ một lần trong đời.
Nourish Compassion - I love You !
Offline Deathmetal3  
#5 Đã gửi : 11/10/2009 lúc 07:36:31(UTC)
Deathmetal3

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 19-11-2008(UTC)
Bài viết: 108

Xin chào bạn mến
Nếu gặp được những phụ huynh ấy,tôi sẽ nói để họ hiểu HIV/AIDS là gì.
Tôi là một người sống chung với HIV,cũng chỉ là một người lao động bình thường như bao người khác.Có điều tôi muốn nói,nhìn lên quả thực tôi không bằng ai nhưng nhìn xuống,trong Xã Hội này,rất nhiều người trưởng thành,lành lặn và khỏe mạnh không thể được như tôi,chắc chắn vậy !

Hãy vui vẻ và học cách chấp nhận sự khác biệt giữa người với người,bạn nhé.

Bạn có chắc thời gian ông Trời cho bạn một kiếp làm người,bạn và người thân của mình sẽ không rơi vào một trong những hoàn cảnh tương tự ? Khi đó bạn sẽ phải chịu đựng những gì ?
Tôi từng nghe nhiều người có bản lĩnh nói câu;" đau đớn là chuyện ngoài da !",đúng vậy,với những người có bản lĩnh,nghị lực sống,đau đớn về mặt thể xác chỉ là chuyện nhỏ nhưng nỗi đau về mặt tinh thần là nỗi đau không dễ dàng gì vượt qua được.Nó sẽ bào mòn và sớm muộn sẽ giết chết bạn.
Tôi là người có HIV,tôi không mặc cảm,tôi chấp nhận sự thật này,tôi quyết tâm sống thật tích cực để chiến đấu với căn bệnh nan y...Tôi sống không chỉ cho bản thân mà còn cho gia đình mình nữa bạn ạ.Bởi vì,họ là những người bên cạnh luôn yêu thương và chia sẻ mọi khó khăn khi tôi cần sự giúp đỡ,tôi có tình yêu và cũng dành tình yêu ấy với mọi người.Và như thế,tôi sống thật hạnh phúc.

Tôi rất muốn tham gia giao lưu kết bạn,để tôi và bạn hiểu nhau hơn.Tôi cũng mong ước sẽ không còn có sự phân biệt hay khoảng cách nào,giữa chúng ta.Rất tiếc là cuộc sống còn đó với khá nhiều khó khăn mà tôi với bạn đều phải cố gắng vượt qua,vẫn còn đó những mục tiêu của cuộc đời mình mà tôi với bạn chưa hoàn thành...

Tôi muốn gửi gắm đến tất cả những ai đang sống một ca khúc của nhạc sĩ Phạm Minh Tuấn,bạn cùng nghe nhé,thân mến xin chào bạn.

Khát Vọng - Hồng Nhung
Kiến thức tư vấn chuẩn

http://www.hoanhiptim.vn
Offline nirvana_sg  
#6 Đã gửi : 12/10/2009 lúc 06:50:03(UTC)
nirvana_sg

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 03-03-2009(UTC)
Bài viết: 153

Được cảm ơn: 3 lần trong 3 bài viết
Hix, hôm qua có đọc bài này trên báo mà thấy buồn quá nhỉ????
Cha mẹ mà còn vậy, huống gì người dưng nước lã?? Trường hợp của bạn gì đó đang xin xác nhận thân nhân cũng vậy...
Hy vọng đây chỉ là số ít.

"Dù đã lỡ bước đến chốn nơi nào, dù cho mây đen giăng kín bầu trời, con yêu ơi con yêu hãy quay về đây....."
Offline Believe  
#7 Đã gửi : 13/10/2009 lúc 05:05:39(UTC)
Believe

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 11-11-2008(UTC)
Bài viết: 990

Được cảm ơn: 26 lần trong 19 bài viết
Thành viên BQT không ai có ý kiến gì với lời đề nghị của Believe sao,anh  ?
(Vì anh đưa thông tin,lại là Smod của diễn đàn,không biết hỏi ai nên hỏi anh)

Thân mến.
Và sẽ có những người làm nên tất cả vì họ có ước mơ - Họ tin vào lời hứa - Họ có những lời ước hẹn -
Họ đã trưởng thành từ nỗi đau - Họ nhận ra sai lầm - Họ có một người bạn thật sự và vì bên họ còn có một tình yêu.
Tất cả là cuộc sống !


http://www.skydoor.net
http://www.mtvasia.com

...Cứ mỗi một ngày trôi qua trên đất nước Việt Nam,lại có thêm 100 người phải sống chung với căn bệnh thế kỷ - HIV/AIDS !
Bạn đã làm gì để tránh nguy cơ trở thành một trong số đó ?
- Hãy cố gắng hơn nữa để có một cuộc sống lành mạnh hơn,nền nếp hơn,nhé bạn.
- Hãy trang bị cho mình kiến thức cơ bản về sức khỏe sinh sản và sử dụng biện pháp an toàn - bao cao su lúc cần thiết.
Cuối cùng : Hãy sống vì những người bạn yêu thương và cho chính bản thân bạn.



Ma túy ? Không thử dù chỉ một lần trong đời.
Nourish Compassion - I love You !
Tu-an  
#8 Đã gửi : 13/10/2009 lúc 02:31:48(UTC)
Guest
Danh hiệu: Guest

Nhóm: Guests
Gia nhập: 24-06-2009(UTC)
Bài viết: 25.549

Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết
Believe đã viết:
Thành viên BQT không ai có ý kiến gì với lời đề nghị của Believe sao,anh  ?
(Vì anh đưa thông tin,lại là Smod của diễn đàn,không biết hỏi ai nên hỏi anh)
Thân mến.


không phải vậy, đọc lại bài trên Believe viết đi ( Qua đây,xin được nhờ Admin Huấn tại Hà Nội giúp đỡ,tìm cách chuyển giúp chút lòng thành với số tiền 200.000 đồng Believe tặng anh Hùng và 200.000 đồng Believe tặng các anh cán bộ công an đang làm nhiệm vụ tại BV Hà Đông bồi dưỡng thêm.) nên  để cho Admin có ý kiến đó mà, sau khi Admin đã có ý kiến thì chúng ta sẽ cùng nhau có ý Cò nghiêm chỉnh vấn đề này.

        rất vui và thay mặt Anh Hùng và toàn thể các bạn không may mắn cám ơn tấm lòng cao quý của Believe, thời gian vừa qua đã và đang làm trên diễn đàn này.
       Rất tiếc Believe là con Dzai nên Tuấn mẹc không hun một cái được
Whistle, thôi thì siết chặt đôi tay cùng Believe nhé.

chào thân ái.

Offline admin  
#9 Đã gửi : 13/10/2009 lúc 06:15:53(UTC)
Admin

Danh hiệu: Administration

Nhóm: Administrators
Gia nhập: 24-06-2009(UTC)
Bài viết: 1.969

Cảm ơn: 235 lần
Được cảm ơn: 519 lần trong 224 bài viết
đã viết:
Trung tá Thân cũng cho rằng, không nên kỳ thị đối với những bệnh nhân HIV/ AIDS. Thay vào đó hãy giúp đỡ họ chống lại căn bệnh này bằng lối sống tích cực, lành mạnh... Truyền thống đạo lý từ ngàn đời của người Việt Nam là “đánh kẻ chạy đi, chứ không ai đánh người chạy lại”...



Tôi rất cảm động với tấm lòng của các bạn. Tôi sẵn sàng tổ chức một buổi đi thăm anh ấy, trong thời gian sớm nhất. Đây là một hoạt động xã hội nhiều ý nghĩa, vì vậy, rất mong các bạn có điều kiện cùng đăng ký tham gia.
Offline hahaha2008  
#10 Đã gửi : 13/10/2009 lúc 06:44:57(UTC)
hahaha2008

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Người điều hành chung, Tham vấn viên Diễn đàn
Gia nhập: 10-02-2008(UTC)
Bài viết: 2.091
Đến từ: Ngày hôm qua.....

Cảm ơn: 349 lần
Được cảm ơn: 895 lần trong 468 bài viết
Đây là hoàn cảnh không hiếm gặp trong cuộc sống dành cho NCH.....tôi đã gặp không ít những gia đình "ngỏ lời" nhờ tôi giúp cho con họ được ở lại trại hoặc nằm vĩnh viễn cho tới chết tại bệnh viện.Nhưng trường hợp anh Hùng này thì tôi biết rất rõ ....gia đình anh ấy là một gia đình bề thế rất có địa vị trong xã hội, nhưng sự kỳ thị đối với anh thì rất là lớn....gia đình anh thuê nhà cho anh ra ở riêng, hàng tháng chỉ cung cấp cho anh một số tiền đủ để duy trì cuộc sống, cuộc sống của anh tất cả đều do một tay bạn gái của anh mang lại (chị đã nhiễm H từ anh) chẳng quản chăm sóc anh lúc ốm đau,cùng anh chịu sự ghẻ lạnh của gia đình anh,các chị gái của anh chỉ dám đứng ngoài cửa nói chuyện mà không dám bước vào nhà với suy nghĩ đó là "ổ bệnh".Điều đó khiến cuộc sống của anh càng trở lên tồi tệ, anh vẫn sử dụng ma túy....20.4.2008 anh bị bắt vì tội sử dụng ma túy....những ngày chưa thành án, ngoài bố mẹ, bạn gái thì anh chị em trong nhà anh chẳng ai đến thăm anh cả.Giờ đây anh sắp được trở về với xã hội thì anh lại phải đối mặt với sự kỳ thị của gia đình.Thật là đáng buồn khi đọc những dòng chữ này.........


“Tôi là Trịnh Văn Đ, trú quán tại phường Nghĩa Tân, Cầu Giấy, Hà Nội, có con trai là Trịnh Đình Hùng, đang cải tạo tại trại giam Thanh Xuân, thuộc Cục V26 - Bộ Công an, thật không may khi con tôi bị nhiễm căn bệnh thế kỷ từ ngoài xã hội. Được Ban giám thị trại quan tâm, cho đi điều trị bệnh tại Bệnh viện Đa khoa Hà Đông trong thời gian qua. Tôi đã được các cán bộ tuyên truyền chính sách khoan hồng mà con tôi được hưởng, được đưa về chữa bệnh tại nhà. Nhưng chúng tôi nay đã già, hoàn cảnh kinh tế khó khăn, không thể đón Hùng về ở chung được. Tôi làm đơn này xin đề nghị trại giam giữ cháu lại đến phút cuối đời. Nếu có điều gì xảy ra với con chúng tôi, tôi xin chịu hoàn toàn trách nhiệm trước pháp luật...”.

       Thật đáng buồn ! hoàn cảnh kinh tế khó khăn ư ?hic hix

Lại một ngày nữa qua rồi....Em có hài lòng không ?


UserPostedImage
Offline Deathmetal2  
#11 Đã gửi : 13/10/2009 lúc 08:08:46(UTC)
Deathmetal2

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 19-11-2008(UTC)
Bài viết: 312

Được cảm ơn: 1 lần trong 1 bài viết

Khi đâu đó trong XH vẫn còn đó những mảnh đời chịu sự ghẻ lạnh của ngay chính những người thân yêu,việc anh Hùng chịu nỗi đau lớn,chưa vượt qua được chính mình cũng là điều dễ hiểu.
Như vậy thì chính quyền,các cá nhân,đoàn thể càng cần sâu sát động viên quan tâm,giúp đỡ họ.
Khơi dậy truyền thống đạo lý ngàn đời của dân tộc ta cần sự chung tay của tất cả mọi người,mong vậy.
"Giàu có,bề thế và rất có địa vị trong Xã Hội" ư ? Cuộc sống còn đó nhiều chuyện thật khôi hài !
...Được chăm sóc y tế,được quan tâm nhiều hơn anh Hùng sẽ lạc quan và sống khỏe,vượt qua bệnh tật ngay thôi.

Tôi đọc bài báo,càng thấy yêu quý các y bác sĩ,các chiến sĩ đang ngày đêm hết lòng vì bệnh nhân,vì bình yên cuộc sống.Họ có tấm lòng thật cao cả,chúng ta thầm cảm ơn và chúc họ luôn mạnh khỏe,hạnh phúc nhé các bạn !

 


"Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương"


http://www.hoikhuyenhoc.vn
http://suckhoedoisong.vn
http://www.cinet.gov.vn
http://www.lichsuvietnam.vn
Offline admin  
#12 Đã gửi : 13/10/2009 lúc 10:14:11(UTC)
Admin

Danh hiệu: Administration

Nhóm: Administrators
Gia nhập: 24-06-2009(UTC)
Bài viết: 1.969

Cảm ơn: 235 lần
Được cảm ơn: 519 lần trong 224 bài viết
Có giảm được sự kỳ thị hay không là có quyết tâm của chúng ta, nơi nào còn có sự kỳ thị lớn, chúng ta càng phải xông vào, thức tỉnh những tâm hồn mê muội, mang lại sự công bằng xã hội cho tất cả mọi người.
Offline na74  
#13 Đã gửi : 14/10/2009 lúc 12:44:53(UTC)
na74

Danh hiệu: Thành viên danh dự

Medals:Công trạng: Vinh danh vì bạn đã tích cực tham gia và có nhiều cống hiến với cộng đồng
Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 25-06-2007(UTC)
Bài viết: 6.076
Man
Đến từ: Tp. Hồ Chí Minh

Thanks: 175 times
Được cảm ơn: 407 lần trong 310 bài viết
Cách đây khoảng 8 năm tại bệnh viện Phạm Ngọc Thạch - TP.HCM tôi cũng từng gặp một hoàn cảnh như anh Hùng,đó là anh kết nghĩa của bạn tôi.Anh ấy cũng tìm quên và sống những ngày còn lại tại bệnh viện cùng ma túy (tất nhiên lén lút).Bạn bè,anh em thương lắm nhưng lúc đó cũng không đành lòng ngăn cản được.
Anh ấy "đi" quá nhanh,chỉ trong 2 tháng kể từ ngày buộc phải xa gia đình.Phần vì lao phổi và các bệnh cơ hội khác hành hạ,phần vì ma túy,phần vì suy sụp,...Tôi cũng không biết đâu là tác nhân chính đánh gục anh ấy nữa !?
Đó là chuyện của 8 năm về trước,khi mọi hiểu biết về HIV/AIDS của mọi người,của bản thân anh ấy còn hạn chế,với việc để được điều trị ARV là một điều cực kỳ khó khăn,đặc biệt khó hơn nữa với một người hầu như không có gì để bám víu như anh ấy...

Thời gian dần trôi,đến lúc này là gần hết năm 2009,một quãng thời gian tuy chưa phải dài với sự chung tay của những trái tim biết thấu hiểu và chia sẻ,của những người sống chung với HIV,từ khi NCH dần tham gia theo nguyên tắc GIPA,mọi việc đã thực sự sáng sủa hơn,nhiều người sống chung với HIV như bạn,như tôi đã có một cuộc sống tốt hơn rất nhiều,sự kỳ thị và phân biệt đối xử đã giảm bớt,thân thiện hơn đối với NCH...
Vui đấy mà vẫn còn đấy những trăn trở,đúng không ạ ?!
Phải nói lại cho rõ:Đó là tại một số thành phố lớn ở Việt Nam,nơi tập trung của hầu hất các dự án liên quan đến HIV/AIDS,nơi chúng ta,những người sống chung với HIV có thể dễ dàng tiếp cận các dịch vụ để được chăm sóc,giúp đỡ.Tại nông thôn,vùng sâu vùng xa NCH thực sự còn rất thiệt thòi về nhiều mặt.
Chúng ta,những người hạnh phúc có được may mắn ấy thì hãy cố gắng hơn nữa vì những người khác chưa được may mắn.Bằng sức lực và trí tuệ,xin hãy cùng đóng góp trong khả năng của mình.Mọi đóng góp,bằng bất cứ cách nào,không phân biệt dù lớn dù nhỏ đều rất đáng được trân trọng,miễn là chân thành,phải không các bạn.
...Đôi khi,chỉ đơn giản là bạn sống tốt với chính bản thân,thế thôi.

Về trường hợp trên Admin đứng ra tổ chức cá nhân An rất vui.Admin chuyển lời chúc sức khỏe của An và các bạn khác đến anh Hùng,đặc biệt là các anh chị đang hàng ngày trực tiếp làm những công việc thầm lặng mà cao cả dành cho những người sống chung với HIV/AIDS,cho Xã Hội,cảm ơn Admin.

P/S :
- Tham khảo GIPA :  Xem
- Thời gian này An (Na74) ít tham gia diễn đàn,mọi hoạt động ACE giúp đỡ nghen.
Thân mến.



- Kiến thức cơ bản về HIV/AIDS là một trong những hành trang bạn cần đem theo, trong cuộc đời mình.
- Với tình dục hãy sử dụng bao cao su đúng cách, đúng mục đích để phòng tránh nhiều hệ lụy. Trong số đó có những căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm.
- Sử dụng ma túy không chỉ hủy hoại riêng bản thân mà là cả gia đình và xã hội của bạn.
- Biết dừng đúng lúc trong mọi cuộc chơi, biết tạo cho mình thói quen sống lành mạnh, bạn thực sự là người chiến thắng.
Offline Believe  
#14 Đã gửi : 14/10/2009 lúc 06:05:45(UTC)
Believe

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 11-11-2008(UTC)
Bài viết: 990

Được cảm ơn: 26 lần trong 19 bài viết
Believe đã chuyển vào tài khoản của Admin Huấn (stk: 0011000983198) số tiền 400.000 đồng (bốn trăm) lúc sáng hôm nay.
Cảm ơn anh ,cảm ơn Admin và các bạn !happy

xxx
Và sẽ có những người làm nên tất cả vì họ có ước mơ - Họ tin vào lời hứa - Họ có những lời ước hẹn -
Họ đã trưởng thành từ nỗi đau - Họ nhận ra sai lầm - Họ có một người bạn thật sự và vì bên họ còn có một tình yêu.
Tất cả là cuộc sống !


http://www.skydoor.net
http://www.mtvasia.com

...Cứ mỗi một ngày trôi qua trên đất nước Việt Nam,lại có thêm 100 người phải sống chung với căn bệnh thế kỷ - HIV/AIDS !
Bạn đã làm gì để tránh nguy cơ trở thành một trong số đó ?
- Hãy cố gắng hơn nữa để có một cuộc sống lành mạnh hơn,nền nếp hơn,nhé bạn.
- Hãy trang bị cho mình kiến thức cơ bản về sức khỏe sinh sản và sử dụng biện pháp an toàn - bao cao su lúc cần thiết.
Cuối cùng : Hãy sống vì những người bạn yêu thương và cho chính bản thân bạn.



Ma túy ? Không thử dù chỉ một lần trong đời.
Nourish Compassion - I love You !
Offline admin  
#15 Đã gửi : 15/10/2009 lúc 06:14:06(UTC)
Admin

Danh hiệu: Administration

Nhóm: Administrators
Gia nhập: 24-06-2009(UTC)
Bài viết: 1.969

Cảm ơn: 235 lần
Được cảm ơn: 519 lần trong 224 bài viết
Believe đã viết:
Believe đã chuyển vào tài khoản của Admin Huấn (stk: 0011000983198) số tiền 400.000 đồng (bốn trăm) lúc sáng hôm nay.
Cảm ơn anh ,cảm ơn Admin và các bạn !happy
xxx


Đã nhận số tiền của bạn vào lúc 10:44.
Offline vuive  
#16 Đã gửi : 17/10/2009 lúc 03:41:58(UTC)
vuive

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 24-03-2008(UTC)
Bài viết: 92

Được cảm ơn: 1 lần trong 1 bài viết

Đọc xong bài viết em thật sự cảm thấy rất buồn. Cũng không biết nói gì và viết gì hơn! 
 Qua DĐ cũng mong được gửi những lời chia sẻ chân thật đến anh và chúc anh ngàn lời vạn sự như ý. Cũng như xin được gửi lời cảm ơn chân thành đến những cán bộ quản giáo. Những người đã không quản ngại khó khăn và sự phân biệt kì thị tận tâm chăm sóc, hàn gắn những mảnh đời chót mang lầm lỡ.

  



Biển Đời Bão Tố Gian Nan
Mẹ Là Bờ Bến Bình An Con Về.
Offline Believe  
#17 Đã gửi : 21/10/2009 lúc 12:03:17(UTC)
Believe

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 11-11-2008(UTC)
Bài viết: 990

Được cảm ơn: 26 lần trong 19 bài viết

@Admin : Nếu có thể,bạn đem cho anh Hùng một cuốn "truyện của Anna" và vài cuốn đặc san "Sống chung với H"để anh ấy đọc nhé.
Cảm ơn Admin !

Các bạn đăng ký tham gia cùng Admin đi thăm anh Hùng đi ? Diễn đàn vắng lặng như chỗ không người vậy kìa ?
 


Và sẽ có những người làm nên tất cả vì họ có ước mơ - Họ tin vào lời hứa - Họ có những lời ước hẹn -
Họ đã trưởng thành từ nỗi đau - Họ nhận ra sai lầm - Họ có một người bạn thật sự và vì bên họ còn có một tình yêu.
Tất cả là cuộc sống !


http://www.skydoor.net
http://www.mtvasia.com

...Cứ mỗi một ngày trôi qua trên đất nước Việt Nam,lại có thêm 100 người phải sống chung với căn bệnh thế kỷ - HIV/AIDS !
Bạn đã làm gì để tránh nguy cơ trở thành một trong số đó ?
- Hãy cố gắng hơn nữa để có một cuộc sống lành mạnh hơn,nền nếp hơn,nhé bạn.
- Hãy trang bị cho mình kiến thức cơ bản về sức khỏe sinh sản và sử dụng biện pháp an toàn - bao cao su lúc cần thiết.
Cuối cùng : Hãy sống vì những người bạn yêu thương và cho chính bản thân bạn.



Ma túy ? Không thử dù chỉ một lần trong đời.
Nourish Compassion - I love You !
Offline hahaha2008  
#18 Đã gửi : 21/10/2009 lúc 12:09:31(UTC)
hahaha2008

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Người điều hành chung, Tham vấn viên Diễn đàn
Gia nhập: 10-02-2008(UTC)
Bài viết: 2.091
Đến từ: Ngày hôm qua.....

Cảm ơn: 349 lần
Được cảm ơn: 895 lần trong 468 bài viết
na74 đã viết:
Mình ở xa quá đi.
Admin à,có dư dả cho Na74 vay triệu tư mua vé khuyến mãi,đặng bám càng với...
Vậy chứ,các bạn mạnh khỏe nhé !
(Topic này chuyển sang box "Hoạt động offline" nhé,mọi người.)
Đồng chí Mod Hahaha2008 nếu có tham gia thì cố xin cho mình số điện thoại để có thể liên lạc được với bố mẹ anh ấy nghen,cảm ơn nhiều nhiều.
Còn không thì nhờ số 1,Admin.




Anh Na ! Nếu cần em sẽ cung cấp số điện thoại của bố mẹ anh Hùng cho Admin dễ liên lạc.Còn em thì hôm đó không đi được rồi.Em tham gia khóa tập huấn 10 ngày liên tục của Gipa không thể bỏ dở được.
Lại một ngày nữa qua rồi....Em có hài lòng không ?


UserPostedImage
Offline admin  
#19 Đã gửi : 22/10/2009 lúc 04:58:22(UTC)
Admin

Danh hiệu: Administration

Nhóm: Administrators
Gia nhập: 24-06-2009(UTC)
Bài viết: 1.969

Cảm ơn: 235 lần
Được cảm ơn: 519 lần trong 224 bài viết
Admin đã viết:
Mình dự kiến trưa thứ năm, khoảng 11 giờ 30, ngày 22-10-2009, sẽ đến bệnh viện Hà Đông. Mong được sự tham gia của các bạn.


Vì mình bận việc đột xuất trong ngày mai, nên dời lịch lại : trưa thứ sáu, khoảng 11 giờ 30, ngày 23-10-2009. Xin cáo lỗi cùng mọi người.
Tu-an  
#20 Đã gửi : 22/10/2009 lúc 06:00:32(UTC)
Guest
Danh hiệu: Guest

Nhóm: Guests
Gia nhập: 24-06-2009(UTC)
Bài viết: 25.549

Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết
                              TO : Toàn thể các Bạn

 
Có 1 việc này rất thiết thực cho chúng ta nên làm, nhưng vì ở tận Hà Nội không ở TPHCM, nên không thể tổ chức đi thăm được, nhưng nay  sắp tới  Admin có tổ chức đi thăm và tặng quà.Vậy quyết định chuyển 500.000''năm trăm ngàn'' của bạn  nirvana_sg về TK của Admin để chuyển tiếp đến Anh Hùng.

    Các bạn xem chi tiết tại đây



Không có bài viết mới Chính vì kỳ thị,gia đình đã đẩy con em mình vào con đường bế tắc.
[ Chuyến đến trang: 1, 2 ]
20 646 Hôm qua vào lúc 9:51:22 CH
bởi
Admin Xem bài viết cuối

chào thân ái.

p/s : Admin kiểm tra TK giúp.Thanks

Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest (2)
2 Trang12>
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.