  Danh hiệu: Thành viên mớiNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 16-04-2007(UTC) Bài viết: 165
Được cảm ơn: 2 lần trong 1 bài viết
|
THỨ BẢY, 5 THÁNG NĂM
8 giờ 10 phút sáng
Bồ tèo ơi, Như bồ tèo đã biết, mình bắt đầu học thổi sáo từ tháng Hai, và tiến bộ thật nhanh tới nỗi hôm nay ông Miller cho mình chơi trong ban nhạc của tiểu bang. Qủa thật là hào hứng.
Tất cả các ban nhạc quanh vùng đều ngang tài ngang sức. Tụi mình chỉ đứng thứ năm thôi, nhưng cũng vui. Mình gặp rất nhiều bạn nhí trong vùng, và cùng Dorie kiểm điểm lại tất cả mọi thứ cần thiết. Tụi mình thấy cô đơn một tí xíu vì không có El và Red, nhưng tụi nó không một đứa nào vô được ban nhạc cả. Bồ đã biết chuyện rơi rớt này rồi phải không? Mình không tin được ...năm ngày nữa mình mười lăm tuổi rồi. Aí chà chà! Chỉ một năm nữa là được lái xe hơi rồi. Mình...Lái xe...Không lệ thuộc...Được tự do! Có thể đi đau tùy thích, lúc nào mình muốn...tức là nếu lúc đó Mẹ cho mình dùng xe của Mẹ. Bốp! lại nổ quá à nghen cưng! Ừ nhỉ, sang năm lúc tựu trường mình vẫn mới mười lăm và vẫn còn học lớp cuối cấp hai mà.
|
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên mớiNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 16-04-2007(UTC) Bài viết: 165
Được cảm ơn: 2 lần trong 1 bài viết
|
CHÚA NHẬT, 6 THÁNG NĂM
Không có gì.
THỨ HAI, 7 THÁNG NĂM
Không có gì. Đời mình chỉ là một-cái-không-có-gì-tiếp-theo-một-cái-không-có-gì.
THỨ BA, 8 THÁNG NĂM
Buồn quá đi thôi! Mình hỏi Mẹ sẽ làm cái gì đặc biệt để mừng sinh nhật mình, và Mẹ đáp để Mẹ xem cái đã. Mình đã hỏi Hội bà Tám (Mẹ luôn gọi mình với Dorie là ''Hội bà Tám, đôi lúc còn gọi là ''Hội bà Tám khù khờ khúc khích'')/ để coi ngày 10 bọn nó có tính làm gì hay không, vẫn chẳng có đứa nào lưu tâm cả. Uí chà! Chuyện gì đã xảy đến với tụi mình hả? Trước đây tụi mình vẫn là cặp song sinh Xiêm La kia mà!
THỨ TƯ, 9 THÁNG 5
Lại một ngày buồn chán ở trường. Thậm chí chẳng có một đứa nào nhắc tới sinh nhật mình cả. Có lẽ tụi mình lớn rồi và sinh nhật chẳng còn quan trọng nữa; ít ra hình như sinh nhật mình là vậy đó.
|
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên mớiNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 16-04-2007(UTC) Bài viết: 165
Được cảm ơn: 2 lần trong 1 bài viết
|
THỨ NĂM, 10 THÁNG NĂM
1 giờ 15 trưa
Mình có mấy đứa bạn kỳ cục ghê! Mình không nghĩ Mẹ hay đứa nào trong Hội bà Tám giữ được bí mật chỉ hai phút thôi, nhưng lần này họ đã làm thế! Họ đã làm vậy đó! Mình chả biết đâu mà lần cả.
Trước khi vào trường, Mẹ hỏi mình có muốn đi ăn tối ở một nơi tuyệt vời hay không. chỉ có hai mẹ con mà thôi. Nghe chẳng giống lễ lạt tiệc tùng lắm, nhưng có còn hơn không.
Mẹ còn đề nghị sau khi tan học sẽ đưa mình tới cửa hàng và mua cho mình một bộ đò mới, một đề nghị tất nhiên mình chẳng thể nào từ chối... Mình đã mua một bộ áo quần dài màu trắng cực đẹp và một đôi giày đẹp ''nhức nhối'' luôn. Mình không thể nói với Mẹ, nhưng mình cảm thấy chúng quá tuyệt diệu, chỉ để ra ngoài dùng bữa với Mẹ thì không hạp.
Hai mẹ con ăn tối sớm hơn thường lệ vì Mẹ nói 8 giờ sáng mai có một cuộc họp phải chuẩn bị, Ngoài ra Mẹ còn thấy trong người hơi mệt vì nhiễm lạnh. Trên đường về nhà Mẹ bảo vừa sực nhớ ra là El đã gọi tới, báo rằng có một phần việc mà cô Collier dạy môn Khoa học đã quên không phân công cho mình khi hai mẹ con đi biển trở về nhà. Mình nghĩ việc đó chắc chẳng quan trong lắm, nhưng Mẹ bảo là cũng có thể.
Mình chẳng muốn bước vào nhà El. Mình muốn nổi khùng với nó, vì nó đã không chịu làm gì với mình cả. Ngôi nhà tối thui, và trong phút chốc mình thấy ghen tị. Có lẽ nó đã đi chơi với mấy đứa khác, trong khi đáng ra nó phải đi với mình nếu nó thực sự là chiến hữu của mình. Chẳng có chiếc xe hơi nào quanh đó và chảng có ánh sáng. Mình đã định không bấm chuông. Khi mình bấm chuông, El ra mở cửa và nói vẻ lừ đừ:
-Ờ, em có cái này cho anh ở trỏng, để trên bàn giấy đó.
Thậm chí nó chẳng thèm chào hỏi hay nói cái gì cả. Mình đang thật sự bắt đầu có những ý nghĩ tức giận nổ tung trong đầu thì đột nhiên tất cả đèn đóm bật lên sáng trưng và căn phòng muốn vỡ tung khi mọi người reo lớn: ''CHÚC MỪNG SINH NHẬT, NANCY!''
Mình sung sướng và ngạc nhiên quá chừng, đến nỗi suýt nữa...són ra quần. Sau đó mình và El ôm nhau, rồi Red, Dorie và tất cả những đứa khác cũng cố ôm lấy mình. Thật cuồng cuồng nhiệt nhiệt và tuyệt diệu làm sao! Trò chơi đầu tiên là Ai Đi Đâu, và Lew với mình được xếp thành một đội. Có những cái bảng tương ứng với núi, suối, đại dương, vách đá, hẻm núi đại loại là như vậy, để trong nhà và khắp quanh sân. Một nửa việc mình không làm được, và sau cùng Lew ẵm mình lên và rinh qua đường vạch. Chúng mình đã thắng! Đúng ra chúng mình không bao giờ thắng được nếu như Lew không rinh mình đi.
Kế tiếp Brian cố khiêng Trish, nhưng cả hai đều té lăn cù đèo! Thật vui nhộn. Sau đó thì chơi bóng chuyền, đứa thì khiêu vũ, còn mình thì đánh bóng bàn với Lew. Trò này làm cho mình vui vì mình chơi khá tốt. Anh chàng phải thật sự tập trung để tránh bị mình đánh bại. Tạ ơn Chúa đã cho con cái bàn ping-pong trong phòng giải trí ở chung cư của chúng con.
Mình được một bữa vui chơi trên cả mức tuyệt vời. Lew hỏi mình có muốn gọi Mẹ và nói với Mẹ là anh Mike, anh trai của bạn ấy sẽ đưa mình về không? Muốn không ấy hả? Muốn quá đi chứ!
Ngồi ở băng trước, giữa Lew và anh của bạn ấy thật sướng hết chỗ nói! Mình tưởng chừng sắp bay lên mây. Lew tiễn mình tới tận cửa nhà và dịu dàng nói: -Nancy, mình hy vọng bạn đã có một bữa tiệc mừng sinh nhật tuyệt vời, bởi vì mình thật lòng mong như vậy.
Mình chỉ muốn nhảy cẫng lên mà gào:
Có, có, có. Cả đời mình chưa bao giờ có một bữa tiệc tuyệt diệu như vầy.
Nhưng tất nhiên mình đã không làm như vậy; điều đó không xứng với TUỔI MƯỜI NĂM của mình
|
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên mớiNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 16-04-2007(UTC) Bài viết: 165
Được cảm ơn: 2 lần trong 1 bài viết
|
CHÚA NHẬT, 13 THÁNG NĂM - NGÀY CỦA MẸ
Một ngày đáng yêu, thiêng liêng biết bao! Mình có một bà mẹ tốt nhất trên đời. Sau buổi lễ nhà thờ, chỉ có hai mẹ con cùng đi picnic và đi bộ đường dài với nhau suốt ngày. Mình vui sướng vì Mẹ là mẹ của mình
THỨ SÁU, 18 THÁNG NĂM
Hằng ngày Lew cùng ăn trưa với mình, El, Red và Dorie, và cùng về trên một chuyến xe buýt.
Hôm nay mình thật sự bối rối khi El nói nó nghĩ tụi mình nên cho bạn ấy gia nhập vào Hội bà Tám. Hình như bạn ấy chẳng mích lòng. Bạn chỉ nói với giọng kẻ cả rằng đó là một gợi ý thú vị. Bạn ấy nói với tụi mình gaggle nghĩa là một "bầy ngỗng hay một hội lắm mồm" , và bạn ấy có thể nhập hội nếu tụi mình cho bạn ấy làm gander. Cả bọn đều đồng ý, như đã rành rẽ gaggle có nghĩa gì rồi, mà mình chắc chắn là chúng chẳng biết. Ngay mình cũng chả hiểu gander là cái gì cho tới lúc về đến nhà và tra từ đó trong từ điển. Đó là một con...ngỗng đực!!!
THỨ BẢY,19 THÁNG NĂM
12 giờ 13 phút Đêm
Đêm nay một nhóm trong hội tụi mình đi coi hát, ngoại trừ Lew và mình không đi. Chúng mình thả rong quanh thị trấn, trò chuyện và dừng lại tiệm Big Jack xơi hăm bơ gơ. Bạn ấy ăn hành nên mình cũng ăn hành mặc dù mình chẳng thích, và lẽ ra đã không đụng tới một củ hành nào nếu mình đi cùng với Hội bà Tám.
Lew đã là một phần của đời mình từ bao lâu không nhớ được. Nhà mình trước đây ở gần phố nhà bạn ấy trước khi ba mẹ ly dị mình. Mình muốn nói là ly dị nhau. Bây giờ ba mẹ bạn ấy cũng ly dị rồi.
Có một lối đi nhỏ dẫn tới phòng điện thoại trong góc ở đằng sau quán, chỗ ấy và không có ai qua lại nên chúng mình cứ ngồi trò chuyện mãi gần suốt cả buổi chiếu phim. Thời gian trôi nhanh quá, mà tụi mình lại có nhiều điều cần nói. Mình quên mất chuyện Lew đã dạy mình cưỡi chiếc xe đạp ba bánh đầu tiên của mình, nhưng còn nhớ bạn ấy đã dạy mình chạy xe gắn máy hai bánh, và nói đi nói lại mãi là mình có thể chạy được sau khi đã té nhào, bị trầy đầu gối và cùi chỏ một trăm lần.
Lúc bọn mình lớn lên một chút, mình còn nhớ rõ rành rành mình đang ngồi trước thềm nhà xem bạn ấy phóng xe nhanh như gió vòng vèo ra hàng cây, băng qua lề đường và diễn những trò lăn bánh, rồi đủ kiểu gì gì đó thật quái chiêu. Thật sự mình đã nghĩ bạn ấy vĩ đại nhất đời. Còn nhớ hồi mới học lớp Một, chúng mình đã tính chuyện sẽ cưới nhau, nhưng mãi tới khi bạn ấy nhắc lại mình mới nói tới chuyện đó. Chúng mình cười và nhớ lại chuyện ông anh lớn của bạn ấy - giờ đây làm tài xế cho chúng mình. Đôi lúc anh ấy phải dắt chúng mình ra công viên để trông chừng, trong khi các bạn thân của anh ấy chơi banh. Anh ấy gọi chúng mình là con nít hư và đồ con heo...đôi lúc còn nghĩ chúng mình chẳng dám hớt lẻo với mẹ anh ấy, nhưng chúng mình chẳng để ý; chỉ bới cát hay chơi cầu tuột, chân xuống trước hay đâu xuống trước, hoặc đứa trước đứa sau.
Thật tức cười, hồi đó Lew cũng quan tâm chăm sóc mình như bây giờ đang bắt đầu quan tâm chăm sóc vậy đó. Bạn ấy xúi mình thêm một trang giấy nữa vào đề án văn chương học đường...mình đã làm...và đúng như lời bạn ấy nói, mình đã đạt được bằng danh dự. Bạn ấy làm mình yên tâm lắm, và cuộc sống của mình gần như đã trở lại bình thường.
CHÚA NHẬT, 20 THÁNG NĂM
5 giờ 6 phút chiều
Đêm qua mình vừa nói rằng cuộc sống đã trở lại bình thường. Hôm nay no lại lộn tùng phèo rồi!
Có đóan được mình đã thấy ai đi bên bờ sông với Margie Muller không hả? Đóan đúng rồi. Là Collin! Mình muốn rượt theo, móc mắt hắn ta ra. Sẽ kết liễu cuộc đời hắn theo kiểu Arnold Schwarzengger, có thể đạp đầu hắn xuống lối đi trải sỏi cho phọt hết óc hắn ra, rồi dồn hết phần còn lại vô cái sọ rỗng không đó. Trong ý nghĩ tiếp theo, mình muốn hai tay chộp lấy Margie và ẵm nó bay đi mất.
Margie nhỏ hơn mình hai tuổi, mới học tới lớp 7 và đã bỏ học một năm nay...Nó còn nhỏ quá. Chắc chắn Collin sẽ không...Nhưng một cái gì đó sâu, sâu thẳm bên trong lại mách bảo mình là hắn sẽ làm thế.
Ôi cầu mong sao con nhỏ Margie mười ba tuổi kia sẽ không ngu si, nhẹ dạ cả tin như mình...Hay đã quá muộn rồi?
Mình tự hỏi có nên gọi cho mẹ của Margie và nói cho bà ấy biết về Collin, hay nên gọi cho Margie? Liệu nó có tin mình không, hay chỉ nghĩ là mình điên khùng ghen tức? Dám lắm chứ! Giá như hồi trước ai đó đã gọi cho mình (mình ngu ngốc quá cỡ) thật ình mình nghĩ rằng mình cũng chẳng tin một lời nói xấu nào về...ngay cả cái tên của hắn mình cũng không viết ra được. Nếu viết tên hắn ra, mình sẽ nôn ra giấy. Hay nôn cả vào mình bạn! Bạn đâu có đáng bị như vậy,phải không Nhật ký thân yêu. Giờ đây mình đang viết như một con khùng. Có lẽ mình khùng thật rồi! Chắc hắn trong quá khứ của mình đã khùng rồi. Mình bị bệnh bao tử đúng nghĩa của nó vì thấy cái khỏang trắng buồn nôn sóng đôi cung Margie, có vẻ bình thường và khăng khít lắm, ít ra là ở cái vẻ bề ngoài. Hay có lẽ là mình nhầm lẫn? Có lẽ mình chỉ bêu xấu hắn ta...hay cầu mong điều đó...hay là một cái gì...kỳ quái?...Có thể vậy không?... Dám lắm chứ!
Ốiiiii, mình muốn bệnh quá rồi. Đã nhiều năm mình chưa từng lên cơn như vầy. Tốt hơn hết nên đi ngủ trước lúc qua đời, để mai rồi sẽ làm cái gì đó giúp cho Margie.
|
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên mớiNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 16-04-2007(UTC) Bài viết: 165
Được cảm ơn: 2 lần trong 1 bài viết
|
THỨ BA, 22 THÁNG NĂM
3 giờ 1 phút chiều
Hai ngày đã trôi qua từ lúc mình gặp Margie và =* +*. Mẹ về tới nhà vừa kịp để đưa mình tới dưỡng đường. Cơn suyễn làm cho mình gần như bị nghẹt thở. Mẹ dịu dàng làm sao, an ủi mình thật nhiều, và mình có muốn nói chuyện Mẹ cũng không cho mình nói đau. Mà biết nói gì đây! Thật quá lạnh lùng và sai lạc cả trong bộ óc ô nhiễm nặng. Mình gần như không đọc những gì đã viết ra. Tốt hơn hết có lẽ nên trở về cái hố ngái ngủ cho quên bớt thời gian, ở đó êm ái và kín đáo, chẳng ai vào được mà mình cũng không thể nào ra. Khi nào khỏe lại, mình sẽ coi những đêm đen là bất hợp pháp.
THỨ MẤY NHỈ? ĐẾCH BIẾT
Mấy ngày mấy đêm qua gối mình ướt đẫm nước mắt. Nước mắt cho Margie. Nước mắt cho mình. Đã thấy ác mộng ngày, ác mộng đêm và mặc cảm tội lỗi, tội lỗi.
Nỗi hoang mang hoảng sợ và cảm giác ô uế sẽ không chấm dứt. Mình có tội với Margie; có tội với cả chính mình nữa! Mình KHÔNG CHỊU ĐỰNG NỔI TỘI LỖI ĐÓ! Mình còn quá nhỏ. Còn yếu ớt mong mang quá. Mình còn nhỏ quá mà!
Mình hoàn toàn chẳng xứng đáng với tình bạn của những người tốt như Red, El và cả Dorie, nhất là tình bạn của Lew. Cha mẹ các bạn ấy sẽ không muốn mình đi với họ. Mình biết mà! Nếu mình là phụ huynh, mình cũng sẽ không muốn mình đi với mình nữa.
THỨ BẢY, 26 THÁNG NĂM
Thân xác mình vẫn bình thường, nhưng hình như mình chẳng thể nào giữ cho đầu óc. Nó làm cho mình mụ mãm, nó đầu độc mình, làm mình lụn bại! Mình chẳng muốn nghĩ tới nó, nhưng nó vẫn cứ quay mòng mòng hoài bên trong mình y như xi măng cát sỏi trong máy trọn. Mình thật sự đang mất liên lạc với thực tại. Mình sẽ không trả lời điện thoại, không nói chuyện với ai cả, và không gặp bất cứ ai, bất cứ ai!
Không thể nào để người ta nhìn và nghe thấy mình bị suy sụp cả thể xác lẫn tinh thần.
Mình có nghe nói về suy nhược thần kinh. Mình tự hỏi có phải là như thế này không? Chẳng thể nào đối mặt với đời được nữa. Mình chẳng muốn vậy đâu. Mình chỉ muốn chìm lỉm và trở thành một phần của khoảng không gian tăm tối giữa các hành tinh và các thiên hà. Mình muốn từng phân tử trong mình xoay vòng xuyên qua khoảng thời gian vô tận như những vật vô tri vô giác, chẳng có niềm vui, chẳng có buồn phiền, chẳng có khuynh hướng, chẳng có nỗi đau, chẳng có chẳng có gì ráo, mình chẳng là gì cả!
CHÚA NHẬT, 27 THÁNG NĂM
MỘT PHÉP MÀU. Mình đang nằm trong phòng khách, lơ đãng ngó ra khoảnh sân đằng trước qua khung cửa kính với nỗi kinh sợ đen tối ám ảnh, thì bỗng thấy có cái gì va đạp vào kính.Giật mình kinh ngạc và tò mò, mình vội vàng nhào ra mở cửa. Một con chim non nhỏ xíu hoàn toàn bất lực, lông màu vàng pha cam tươi tắn nằm soài trên sàn. Nó vỗ đôi cánh mong manh chỉ một chút xíu thôi rồi nằm im lìm. Mình nhặt nó lên và nâng niu trong lòng bàn tay. Con vật bé bỏng mềm nhũn quá mức tưởng, và mình cầu xin, mong mỏi nó còn thở được. Mình xoa ngón tay khắp lồng ngực bé nhỏ của nó theo cách đã được chỉ bảo ở CPR áp dụng với các em bé, nhưng con chim còn quá, quá nhỏ.
Mình cố hà hơi cho nó. Sau cùng mình...chỉ ấn nhè nhẹ ngực nó vừa cầu nguyện: -Đừng chết, bé cưng ơi! Con cầu xin Chúa, xin đừng đẻ cho nó chết!
Mình cúi xuống hôn lên cái đầu bé nhỏ mềm mại của chim: - Hãy sống vì chị! Xin hãy sống...Chị cần em sống. Thật lòng, chân thành, tha thiết chị cần có em, bé cưng à.
Đúng ngay lúc đó con chim non mở đôi mắt nhỏ tí xíu nhìn thẳng vào mắt mình như thể nó hiểu lời mình đang nói. Nó không cử động nhưng mình cảm thấy tim nó đang đập trong cái hình hài bé bỏng. Nó nằm nhũn ra bất động khiến mình nghĩ nó cũng rất cần mình như mình rất cần nó vậy.
Mẹ tới sau lưng mình, và khi thấy cục cưng bé nhỏ của mình động đậy. Mẹ thì thào bảo sẽ xuống kho lấy g để trong góc nhà mà từ lâu nay không ai dùng đến.
THỨ HAI, 28 THÁNG NĂM
7 giờ sáng
Vinh danh Thiên Chúa trên trời! Y như nhà mình mới sinh em bé vậy đó. Mẹ gọi cho cô thư ký của Mẹ, báo là sẽ tới trễ, và nói Mẹ sẽ xin phép cho mình vào học trễ rồi sẽ chở mình tới trường.
Hai mẹ con lăng xăng cố lót một cái tổ nhỏ có đủ thứ, và một chén nước nhỏ cho chim chờ tới khi cửa hiệu bán đồ dùng cho thú cưng mỏ cửa. Mình đang ngồi đây ngắm em bé trong ngôi nhà mới, trông nó ra vẻ hoàn toàn vui sướng và mãn nguyện. Ôi cục cưng của ta! Mình chỉ mong nó vỗ cánh và tìm cách cố thoát ra ngoài. Nó là phép màu cho mình. Một điều gì đó trong thâm tâm lôi mình trôi mình về dĩ vãng và đắm chìm trong cuộc gặp gơ rác rưởi với Collin...Nhưng mình sẽ không để nó lôi kéo mình đâu!
Không! Không bao giờ!
Đáng đời mi chưa, cái con đần kia! Đầu óc mi để đâu rồi hả? Tim để đâu hả? Mắt để đâu? Tai để đâu rồi hả? Mi đã vẽ vời ra đủ điều tốt đẹp trên đời, rồi chỉ tập trung vào những chuyện xấu xa thôi. Tha hồ mà buồn nhé! Đời giả dối thì nhổ toẹt nó đi! Nếu con chim nhỏ yếu ớt mong manh này còn cố sức tìm sự sống sau khi bị bầm giập nát bét, thì mi cũng phải gắng gượng chứ.
7 giờ 26 phút tối
Mẹ và mình đặt tên cho báu vật từ trên trời rơi xuống là Imperical.
Sẽ chẳng có ai ngoài hai mẹ con biết cái tên này thực sự tượng trưng cho cái gì. Thật đặc biệt khi được cùng chia sẻ với Mẹ một điều bí mật. Điều mầu nhiệm bé nhỏ của hai mẹ con! Mẹ nói Imperical có nghĩa là: Uy nghi! Tôn Nghiêm! Tuyệt cú mèo!
Có phải ma xui quỷ khiến hay chăng mà cái tên Imperical lại có cái ý nghĩa mà mình đặc biệt yêu thích nhất, là tuyệt diệu và tuyệt chiêu chứ?
|
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên mớiNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 16-04-2007(UTC) Bài viết: 165
Được cảm ơn: 2 lần trong 1 bài viết
|
THỨ BA, 29 THÁNG NĂM
Khi vui thì thời gian trôi qua thật nhanh. Mình biết đó là một câu nói cũ rích và ngốc ngếch, nhưng nó lại nói đúng sự thật.
Phải đi đây. Một đứa trong Hội bà Tám đang đợi máy, Mẹ vừa gọi mình.
THỨ TƯ, 30 THÁNG NĂM
3 giờ 55 phút chiều
Ôi, lòng ta nặng trĩu! Hôm nay gặp Margie ở trường. Nhìn những bước chân nặng nề và dáng điệu liêu xiêu của nó, rõ ràng là Collin đã làm nó rồi, và cũng vứt nó sọt rác rồi. Mình muốn rủ mọi người đi tìm hắn và thiến hắn cho hả...Nhưng bất kể có mặc cảm tội lỗi vì những gì đã xảy đến với mình và Margie, mình thề quyết sẽ giã từ dĩ vãng và hướng về phía trước. 10 giờ rưỡi đêm Hy vọng Margie không mất nhiều thời gian như mình để thoát khỏi vũng lầy của nó. Mình tự hỏi nói với nó có ích gì không. Có lẽ mình sẽ nói.
THỨ TƯ, 6 THÁNG SÁU
Nghỉ học. Tha hồ mà chơi!
THỨ NĂM, 7 THÁNG SÁU
Ba mẹ Red đưa cả Hội bà Tám tới cabin của bác Bill nó trên mặt hồ để ăn mừng. Mình đã nói là cabin hả? Năm phòng ngủ và một phòng khách ngó ra mặt hồ đấy nhá. Ngôi nhà lớn bằng cả một cái sân banh.À, có lẽ không lớn đến thế, nhưng trông nó xinh xắn lắm, và chưa bao giờ mình được vui thích như vầy.
Ba Red hướng dẫn Lew cách phụ ông ấy chèo thuyền, còn đám con gái tụi mình thì chỉ biết tụm năm tụm ba mà tán gẫu thôi. Nơi đây đẹp không tưởng tượng nổi. Rừng thông cao cao làm cho hồ nước đầy nét trữ tình. Mình nghĩ nếu được chọn sống ở nơi nào mình muốn, đó sẽ là một nơi như vầy. Có lẽ mình sẽ về hưu và viết văn hay vẽ tranh.Ừ, mình sẽ vẽ như mẹ mình và Dì Thelma. Dì tài tình tới nỗi chỉ nhìn qua một lượt cái gì đó, và nhiều tháng sau có thể vẽ lại đúng từng chi tiết nhỏ nhất.
Mùa hè năm nọ hai mẹ con đã ở suốt cả tuần nơi trai chăn nuôi của dì tận Idaho. Dì dạy mình nhiều điều rất tuyệt, như xem những bông hoa nhỏ xíu xíu mà mình chưa biết tên đang luẩn khuất dưới lớp cỏ dại. Những bông hoa bé tí mong manh và hoàn hảo tới mức khiến mình tưởng chừng đang trong '' Những cuộc phiêu lưu của Gulliver'', mình là người khổng lồ còn chúng thì có kích thước của những bông hoa bình thường. Dì Thelma bắt mình ghi vào trong bộ nhớ hình dáng từng bông hoa và mọi thứ để sau đó mô tả lại cho dì từng chi tiết nhỏ nhất. Dì còn dạy mình vẽ tranh từ ký ức cũng như trong đời thực, và đó là một kinh nghiệm không thực tế. Ươc' gì mình sớm được trở lại nhà dì Thelma lần nữa.
Lũ bạn mình đang bơi lội, chèo thuyền và chơi bóng chuyền trên bãi cát, đi bộ đường dài, còn mình chỉ thích nằm phơi nắng ở đây cùng với Rover và Rocky là hai con chó bự của nhà này. Chúng yêu mến mình, liếm láp mình và cố lôi kéo mình tới nằm dưới bóng mát với chúng. Chúng không nhận thấy mình cần ánh nắng vì mình không có chiếc áo choàng lông xám đẹp đẽ như chúng.
CHÚA NHẬT, 10 THÁNG SÁU
5 giờ rưỡi sáng
Hôm qua sau bữa ăn tối, Lew cùng mình đi dạo mát một quãng xa. Chúng mình ngồi trên một tảng đá nhìn ra mặt hồ, ngắm mặt trời lặn và nói về những mơ ước tương lai. Lew già trước tuổi và khôn ngoan quá. Có lẽ tại vì ba mẹ bạn ấy đều dạy đại học, và bạn ấy có hai anh lớn. Kely đang học cao đẳng, còn Mike là người trông trẻ của chúng mình khi xưa thì đang học năm cuối bậc trung học. Mình nghĩ ở nhà họ nói hầu như toàn là chuyện người lớn.
Dù sao cũng vui khi nghĩ tới chuyện mình sẽ làm nghề gì, ở đâu:sau khi ra trường, sau khi tốt nghiệp cao đẳng, sau khi lập gia đình. Lew có ý định trở thành một nhà vi sinh vật học. Bác của bạn ấy là một nhà vi sinh học, và bạn ấy đã làm việc với ông trong phòng thí nghiệm từ hồi còn rất nhỏ. Các mầm bệnh, vi rút và vi khuẩn làm bạn ấy hứng thú lắm. Chúng giống như con người chứ chẳng phải sâu bọ.
Mình chẳng biết mình muốn làm nghề gì nữa, nhưng bạn ấy thuyết phục mình nên nghĩ tới chuyện đó ngay bây giờ. Như vậy sẽ đảm bảo về mặt nghề nghiệp, chứ không chỉ là chuyện tìm việc làm. Nói thật với bồ nha, mãi tới lúc bạn ấy giải thích hầu hết các công việc không cho ''người ta'' một phương hướng phát triển tương lai, mình mới hiểu được sự khác biệt giữa nghề nghiệp và việc làm.
Đôi khi bạn ấy nói ''người ta'' thay cho từ ''bạn''. Với bạn ấy nói vậy nghe cũng được, nhưng mình thì mình thấy kỳ kỳ làm sao ấy. Dù sao nghề nghiệp cần sự tự động viên và định hướng, nhưng ''người ta'' có thể vươn lên cao hơn và tiến bộ nhanh hơn. Có để ý mình nói là người ta không, nhưng chỉ nói với bồ, chỉ với một mình bồ thôi nhé! A`,nếu mình nhớ không lầm thì bạn áy...hay xưng hô ''người ta'' với gia đình lắm.
Khi nghĩ tới điều đó, mình đã quyết định sẽ cùng vào ngành y. Chỉ có điều chưa rõ là mình muốn làm y tá hay bác sĩ, hoặc làm một công việc gì đó trong phòng xét nghiệm. Mình nghĩ có lẽ trở thành bác sĩ mất thời gian quá lâu vì chắc chắn mình phải làm mẹ, nhưng làm bác sĩ nhi khoa rồi sau đó làm mẹ chẳng phải tuyệt vời nhất hay sao? Lew và mình, cả hai đều muốn làm cha làm mẹ. Bạn ấy muốn có hai hay bốn đứa con. Bạn nói gia đình đông con mới tốt vì đỡ đần được cho nhau. Lew kể chuyện ba mẹ ly dị và các anh của bạn đã giúp bạn vượt qua thế nào. Còn mình thì khóc và mong được như bạn ấy khi ba ly dị hai mẹ con mình.
Qủa thật mình rất ngạc nhiên khi biết ba mẹ Lew đã cắt đứt. Dường như họ luôn luôn quá lý tưởng đối với mình. Mình nhớ hồi ấy dì Mary Mack vùa làm quản gia vừa như một bà mẹ thứ hai, trong lúc ông bà, hay ông bà bác sĩ Fullmark cùng ra đi tới trường Đại học, có khi đi hai xe hơi, có khi đi một xe.
Lew nói bệnh MS của mẹ bạn thật sự nặng từ sau khi nhà mình dọn đi, và ba bạn không thể nào lo liệu nổi. Mình đâu biết mẹ bạn ấy bị MS, nhưng khi bạn đề cập tới, mình nhớ là đã thấy bà thường xuyên đi hơi cà nhắc và một tay giống như bị xuội.
Mẹ chia tay Ba khi ba gặp cô Shelly. Mẹ chẳng hề nói tới chuyện đó, và Ba cũng chẳng ở với cô Shelly được lâu. Ai mà hiểu nổi người lớn và những trò ngu ngốc, điên rồ, thiếu suy nghĩ và làm tổn thương mà đôi lúc họ vẫn gây ra cho nhau kia chứ?!
Lew và mình nói về mắc cảm tội lỗi của chúng mình sau khi gia đình ly tán. Lew bảo trước đây bạn ấy thường ngồi hàng giờ tự hỏi nếu như mình lễ phép hơn, trưởng thành hơn, biết suy nghĩ và hữu ích hơn, ít cãi cọ và mè nheo với các anh, liệu có giúp ích gì được không? Mình bảo vẫn luôn tự hỏi giá như mình chùi sạch phòng mình và săn sóc cho con mèo Catsup tốt hơn, để ba mẹ khỏi phải làm và không cộc cằn, đại loại vậy, liệu có giúp họ ở lại với nhau không? Chúng mình kết luận có lẽ là không. Cả hai chúng mình kết luận có lẽ là không. Cả hai đứa đều biết là chúng mình sẽ, nhất định là không bao giờ ly dị một khi đã kết hôn. Các bậc cha mẹ hình như chẳng nhận thức được rằng khi họ ly dị nhau, thì họ cũng ly dị cả con cái của mình nữa.
Mình vừa tra từ điển cái từ ''ly hôn''. Từ ấy có nghĩa là ''sự chia rẽ, hoàn toàn cách ly;đường ai nấy đi; tan đàn sẻ nghé, bất hòa; tự tống khứ mình đi''. Không có gì đáng ngạc nhiên cả, lũ trẻ con tụi mình luôn có cảm giác rất tệ khi ly dị một người hay cả hai cha mẹ mình. ''Tự tống khứ mình đi''. Có phải bọn mình ly hôn một hay cả hai người khi họ ly hôn nhau hay không? Nhưng chắc điều đó chẳng quan trọng, bởi vì dù sao chúng mình cũng không thể nào bị tổn thương hay rối lòng hơn nữa.
3 giờ 10 phút chiều
Bác Bill (bây giờ mọi người đều gọi bác của Red là ''Bác'') tổ chức lễ cầu kinh tại nhà. Mình chẳng biết bồ- mình muốn nói người là ''người ta'' - có thể biết hay không. Thật là tốt đẹp, thiêng liêng và tôn nghiêm. Red chơi đàn dương cầm còn Bác Bill thì xướng từng câu cho tụi mình. Đó gần như là những lời cầu kinh theo tiếng nhạc, tất cả cùng nhau hát lên từ nơi sâu thẳm nhất của lòng mình, khiến mình cảm thấy thật tốt lành khi biết mọi người đều tin Chúa. Trước đây mình chưa từng biến đức tin đó thành những suy nghĩ chín chắn, nhưng bây giờ thì đúng như vậy.
Để rao giảng, Bác Bill lấy một chai nước rồi rót vào đó một ít mực đen, đại loại như vậy. Khi bác ấy nhỏ vào từng giọt từng giọt, chai nước mỗi lúc một đen bẩn hơn. Cuối cùng bác nói điều đó cũng giống như phạm tội; mỗi khi chúng ta nói dối, lừa đảo hay ăn trộm, hoặc làm điều gì vô đạo đức hay xấu xa thì cũng có thêm một ít vết đen len lỏi vào tâm hồn. Sau đó bác đem ra một lọ thuốc tẩy và bảo sự ăn năn sám hối đưa vào đời rất giống như thuốc tẩy. Nó sẽ giúp tâm hồn chúng ta trong sáng và thanh sạch trở lại. Rồi tất cả thảo luận về khái niệm đó và quyết định mỗi đứa đi loanh quanh đâu đó cũng đem theo một cái chai sám hối nhỏ, lúc nào cũng phải lận theo trong mình, bởi vì bọn mình thường xuyên cần tới nó! Nhất là mình đây!
Bọn mình quyết định thời gian còn lại trong ngày, khi lỡ ngã dúi vào người ai hay làm điều gì ngu si, thô bạo, bất cẩn...thay vì ''xin lỗi'' , tụi mình sẽ nói: ''Mình ăn năn sám hối vì hành động đó. Bạn có tha thứ cho mình không?'' Thật khó cho El không biết phải làm sao khi Red đóng sập cửa nhằm ngón tay nó...nhưng cuối cùng nó đã tha thứ. Điều đó đã thêm một ý nghĩa mới cho sự ăn năn và tha thứ. Bây giờ thì có ý nghĩa rồi. Và mình đã cảm nhận MỘT NGÀY TRỌN VẸN THẬT HẠNH PHÚC, TỐT ĐẸP HƠN BAO GIỜ HẾT. Chúng mình kết thúc buổi cầu kinh với bài hát ''Lòng vui vẻ khiến cả nhà hạnh phúc'', và mình nghĩ sẽ tuyệt vời biết bao nếu cả bọn mình nhà nào nhà nấy vui vẻ hạnh phúc như nhà hai bác Bill và Lorna. Khắp nhà họ treo đầy những bức hình của các con đã lớn và các cháu của họ; họ cưới nhau đã được năm mươi ba năm rồi. Bạn có tưởng tượng nổi loại tin vui khiến cả nhà hạnh phúc kiểu này không?
7 giờ 26 phút tối
Khi Lew cùng mình tới ngồi trên bậc thềm ngôi nhà nổi, trăng sáng vằng vặc treo lơ lửng trên mặt hồ. Vầng trăng in bóng xuống lòng hồ sáng rõ như trên cao kia, và Lew đứng nhổm người lên nhìn chỉ để phân biệt cho chắc chắn.
Bạn ấy muốn ra bãi cát vui đùa với mấy con chó, chúng đang quấy rối hai đứa mình vì muốn vui chơi, tha những cái que tới cho chúng mình ném, đại loại như thế, nhưng mình chẳng muốn vậy. Mình chỉ muốn ngồi lẫn vào ánh trăng, vào hương thơm ngan ngát và tiếng xào xạc lạ lùng, phảng phất từ trên một cái tổ chim. Có lần bọn mình đã gặp từ ''phảng phất'' trong khi viết chính tả, và đây là lần đầu tiên trong đời mình có dịp dùng tới nó. Hồi đó mình tưởng đó là ngốc nghếch, nhưng nó thật sự là một từ đẹp đẽ, êm ái và du dương. Lew chạy chơi với mấy con chó, còn mình thì đi lên nhà để viết, nhưng chắc mình sẽ xuống lại. Tới đây kết thúc một ngày lễ Sabbath tốt đẹp. Theo cách thức thường lệ của chúng.
Bây giờ thì tạm biệt nhé! Hy vọng Lew vẫn còn đó.
11 giờ 13 phút đêm
Xa tít tạn phía bờ Bắc, mình có thể nghe tiếng Lew cười và tiếng chó sủa. Mình vui vì bạn ấy vẫn vắng bóng, tới nỗi con tim mình cứ ''phảng phất'' trong lòng ngực. Bồ không thích cái từ đó hả?
Bạn ấy ngạc nhiên khi thấy mình vẫn ngồi ở chỗ bạn ấy đã bỏ mình mà đi, và bạn với cả hai chú cẩu phục xuống xung quanh mình. Tất cả thở hổn hển, và nửa người trên ướt sũng vì lội nước. Một chú cẩu đúng lên vẩy nước cả vào mình. Mình nghiêng mình tránh những tia nước rào rào thì lại ngã vào vòng tay của Lew. Bạn ấy giữ chặt mình để cẩu ta tha hồ vẩy nước nhiều hơn...Chúng mình cười trong tích tắc, rồi Lew rướn người tới hôn mình.Ôi, ngọt ngào, dịu dàng và êm ái làm sao, cảm giác này mình chưa từng trải qua bao giờ, như thể mình đang ở trên thiên đàng vậy. Một khoảnh khắc đê mê, rồi một ý nghĩa thoáng qua trong mình là bạn ấy thật ra chẳng biết hôn, và rồi ý nghĩa đó phảng phất bay đi mất vào ánh trăng sáng. Không đúng đâu! Collin mới không biết hôn. Vài phút sau chúng mình đứng dậy, tay trong tay, rảo bước về nhà... Muốn nghe kể một bí mật tuyệt vời và thiêng liêng không hả Bồ tèo ơi? Ngoài bồ ra, chưa bao giờ mình chia sẻ điều này với bất cứ ai trên đời! Lần đầu tiên trong đời mình thật sự và chân thành yêu, thật lòng yêu một chàng trai. Mình...với tất cả tâm hồn và mãi mãi...yêu chàng Lew Fullmark.
Bé Lew Fullmark Jr. Bé Nancy Fullmark.
Ôi, nghe tuyệt quá phải không? ...Trăng sáng quá tới nỗi gần như có thể đem nhật ký ra mà viết dưới ánh trăng. Mình sẽ làm vậy nếu như bác Bill không yêu cầu tụi mình ban đêm đừng ra ngoài một mình vì quanh đây có rất nhiều thú dữ. Mình đã quên nhắc chuyện đó với Lew khi anh ấy chạy rông với mấy con chó. Mình mừng quá chừng vì chẳng có chuyện gì xảy ra đến với anh cả. Mình không biết sẽ làm gì nếu lỡ có chuyện gì đó xảy đến với Lew. Anh ấy đã là một phần lớn nhất, sang chói nhất của cuộc đời mình từ nay và mãi mãi về sau.
Chân thành,
Bà Nancy Fullmark Không phải. Trân trọng kính chào, Bà Lewis K.Fullmark
|
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên mớiNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 16-04-2007(UTC) Bài viết: 165
Được cảm ơn: 2 lần trong 1 bài viết
|
THỨ HAI, 11 THÁNG SÁU
8 giờ 22 phút sáng
Có cái gì đó không ổn trong mình. Mình thấy lạnh buốt tới nỗi gần như không gắng gượng leo xuống giường được nữa. Có thể nghe thấy Hội bà Tám ra ngoài chạy và chơi bên bờ hồ. Lew và Bác Bill dựng lên cái xích đu bằng lốp xe hơi thật to. Trông có vẻ vui quá và nghe có vẻ vui quá khiến mình đang mệt đứt hơi nhưng thân xác mình lại không cho phép mình như vậy. Hy vọng không phải là mình đang suy sụp vì cái gì đó. Mình không thể! Bây giờ mình sẽ không bị bệnh đâu! Tạo hóa ơi, xin đừng, đừng mà, như vậy không công bằng đâu! Suốt cả đời mình đã bị dị ứng, suyễn và bệnh đường hô hấp rồi. Mình sẽ vui lòng bị những bệnh đó khi đã về tới nhà, nhưng xin đừng, đừng bị ở đây, đùng bị bây giờ!
Mình mặc quần áo vào chậm chạp y như một bà lão hết hơi, và làm những động tác tập hít thở nên thấy đỡ hơn một chút. Hy vọng Hội bà Tám sẽ không để ý. Sẽ ra sao nếu trông mình cũng tang như mình cảm thấy? Không, không, không thể như vậy. Gặp Lew mình sẽ thấy đỡ ngay thôi mà. Và đáp lại lời cầu xin, anh ấy kia kìa, đang đu trên xích đu như một thiên thần bay xuyên qua không trung. Ôi, mình thấy đỡ thật rồi. Lạy Chúa, xin cảm ơn Người! Ôi, cảm ơn Người lắm lắm! Mình cũng muốn làm như vậy đó. Mình là Jane đây. Mình xuống với Tazan đây nè.
11 giờ 20 phút trưa
Xế chiều tụi mình sẽ rời nơi đây về nhà. Mình chẳng hề muốn rời bỏ chốn này. Đây là nơi cuộc sống mình thật sự khởi đầu. Lew và mình vẫn hôn nhau bất cứ lúc nào có thể tránh né được Hội bà Tám. Đằng sau tảng đá lớn, lên tận gần mũi đất, bên ngoài đằng sau nhà thuyền, có một lần ngay trong đại sảnh nữa. Thường chỉ là cái mi nhẹ vào má, nhưng thích ơi là thích!
Ngày ơi, xin hãy dài, dài thêm đi! Đừng bao giờ kết thúc nhé!
|
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên mớiNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 16-04-2007(UTC) Bài viết: 165
Được cảm ơn: 2 lần trong 1 bài viết
|
THỨ BA, 12 THÁNG SÁU
12 giờ 1 phút đêm - ở nhà mình
Mình sẽ không bao giờ quên chuyến đi của hai đứa. Lew và mình cùng bơi ca nô đi chơi trước lúc bọn mình ra về. Nó dễ bị lật quá tới nỗi Bác Bill không cho phép hơn hai đứa cùng đi một lượt, và rồi chúng mình thật sự phải men theo gần bờ hồ.
Khi đã vượt khỏi mũi đất, cách xa nhà rồi, Lew dừng lại, rút mái chèo lên và nói với mình là một phần đời anh ấy, cũng lớn lao như anh đối với mình vậy. Mình tự hỏi đã bao giờ anh ấy viết là Ông và Bà Lewis Fullmark chưa, nhưng tất nhiên là mình không hỏi anh. Mình không nghĩ bọn con trai hay làm những việc ngốc nghếch như bọn con gái. Mình tự hỏi dù sao anh ấy cũng từng nghĩ tới chuyện đó chứ.
Anh ấy còn nhớ cả cái mặt dây chuyền CKH giống như chiếc nhẫn của mình. Bà mình đã cho lúc mình bảy tuổi, và sau khi Bà mất mình cảm thấy như Bà luôn gần gũi bên mình. Thậm chí Lew còn nhớ CKH thay cho '' CHOOSE KINDNESS & HONOR'' Anh nói đã ganh tị vì mình có cái măt dây chuyền đó và đã ao ước bà anh cũng cho anh một cái như vậy thay vì một cái...Anh có vẻ bối rối...trái tim bằng vàng nhỏ của bà cố anh, một mặt có lồng hình của bà cố, còn mặt kia là hình của anh, ''chắt xinh đẹp nhất'' của bà.
Anh ấy cười khì khì, và mình cũng khì khì theo. Mình nói: - Có thật anh là chắt xinh cưng xinh đẹp nhất của bà cố không?
Anh ghì chặt lấy mình và hôn đánh chụt lên má: - Không, chỉ là chuyện đùa trong gia đình, vì lúc anh sinh ra đời thì bà cố đã bị mù rồi.
Anh dõi mắt xa xăm nhìn về dĩ vãng: - Anh nghi hai ông anh ngớ ngẩn đã tung tin đồn nhảm thôi.
Mình đắm đuối ngắm nhìn khuôn mặt của anh và nồng nhiệt thốt lên: - Em chẳng nghĩ vậy đâu. Em biết là đúng vậy mà.
Mình tháo sợi dây chuyền có mặt CKH ra khỏi cổ và trao tặng anh: - Em chưa từng quen ai tốt bụng và chính trực như anh.
Mắt Lew ươn ướt khi nhận lấy và nói: - Em có chịu đeo cái mặt dây chuyền của anh hồi mới hai tuổi. Tóc anh trắng như bông gòn, quăn và mướt y hệt như tóc con gái vậy đó.
Mình rướn người lên để hôn Lew, và suýt tí nữa chúng mình làm lật cano. Cũng hơi sờ sợ như có ma ám khi anh cố giữ cho nó thăng bằng, nhưng chẳng hề để rơi mất cái mặt CKH.
Ôi, một ngày mới đẹp làm sao! Ngày đẹp nhất đời mình từ trước tới nay. KHỞI ĐẦU MỘT TƯƠNG LAI HUY HOÀNG HƠN CẢ NHỮNG GÌ NHÂN LOẠI TỪNG BIẾT ĐẾN TỪ THỜI KHAI THIÊN LẬP ĐỊA...CŨNG NHƯ TẤT CẢ NHỮNG SÁNG TẠO TRONG CÕI VÔ TẬN
|
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên mớiNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 16-04-2007(UTC) Bài viết: 165
Được cảm ơn: 2 lần trong 1 bài viết
|
THỨ TƯ, 13 THÁNG SÁU
4 giờ 15 phút chiều
Mình bị bệnh rồi hay sao ấy, lúc nào cũng mệt mỏi bèo nhèo quá. Mình luôn phải gắng gượng, và lần đầu tiên trong đời mình vui vì Mẹ không cho mình đi ra ngoài nhiều về đêm trừ phi có việc gì đặc biệt.
THỨ NĂM, 5 THÁNG BẢY
8 giờ 1 phút tối
Mình không ngờ đã quá lâu không viết cho bồ, nhật ký ơi vì bận quá, hạnh phúc quá và MỆT MỎI QUÁ! Nhưng mình sẽ không, không thể để cho ai biết mình phải khó nhọc thế nào mới trụ vững được, nhất là Mẹ, vì rồi đây hẳn Mẹ sẽ cho mình đi Arizona ở với Ba. Ngày 4 Tháng Bảy mình cảm thấy như pháo xịt ngòi trong lúc mọi người khác đều pháo nổ.
Hội bà Tám chúng mình luôn bám dính lấy nhau. Nhiều lúc tức muốn điên lên vì Lew và mình có quá ít thời gian tự do ở bên nhau, nhưng mình nghĩ như vậy cũng hay,vì năm nay cả Kelly Karson và Belinda Carter đều bị dính bầu. Nghe đâu Belinda đã phá rồi; còn mình thì ...ôi..., làm sao mà làm như vậy được! Con Kelly thì mình chẳng biết nó sẽ làm gì. Dù gì đi nữa cũng sẽ khó khăn vì nó mới mười lăm và Roger cũng vừa mười sáu thôi. Nghe đâu tụi nó vẫn dùng bao cao su. Ôi! Thấy mà ghê luôn!
Chỉ có một lần Lew và mình xáp lại gần nhau, sau đó anh ấy bắt mình hứa vơi Chúa, hoặc giữ gìn tới 17 tuổi mới bàn lại chuyện đó, hoặc hoàn toàn thôi không gặp nhau nữa. Mình sợ quá nên quyết không để cho anh ấy hay mình lạc lõng lần nữa.Mình không hể nào rời bỏ Lew. Mình không sống nổi nếu thiếu anh ấy trên đời.
Mình đã thôi không chơi trong ban nhạc nữa. Tuần vừa rồi tụi mình đã chơi trong cuộc diễu hành nhân dịp lễ kỷ niệm một trăm năm Big Pine; mình bị mệt và khó thỏ tới nỗi một nửa buổi mình chỉ chơi giả đò. Có lẽ mình đã ôm đồm một việc quá sức mình. Dù sao mình cũng đã nói với ông Miller là mùa thu này mình sẽ phải chọn giữa việc học hành hay ban nhạc, và về lâu về dài mình nghĩ rời bỏ ban nhạc thì tốt cho mình hơn. Tạ Ơn Chúa, ông ấy đã đồng ý và mình như trút được một gánh nặng
Hy vọng mình sẽ không bắt đầu bị dị ứng và bệnh đường hô hấp nặng kinh khủng như hồi còn nhỏ xíu. Mình tưởng lớn lên thì sẽ vượt qua được bệnh tật, nhưng có lẽ chưa hết đâu, hoặc có lẽ mình chỉ kiệt sức thôi mà. Hy vọng là vậy
|
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên mớiNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 16-04-2007(UTC) Bài viết: 165
Được cảm ơn: 2 lần trong 1 bài viết
|
THỨ NĂM, 19 THÁNG BẢY
9 giờ 43 phút đêm
Đã hai tuần rồi, và mình thấy hơi sờ sợ. Có cảm giác như cái gì đó đè nặng trong lồng ngực. Mình đã dùng hết thuốc, ăn uống điều độ, tập thể dục và chẳng hề bị stress gì cả. Thực tế là cuộc sống chưa bao giờ êm đềm và ngọt ngào như kem thế này. Mẹ và mình hiểu nhau nhiều hơn bao giờ hết, Mẹ conf cho Lew tới nhà vài buoir tối để kèm thêm môn Toán cho mình. Buồn cười ghê, mình đã thấy Mẹ phụ trách những đò án xây dựng cao ốc trị giá cả triệu đô la mà chẳng hề bị vã mồ hôi, vậy mà Mẹ lại dốt Hình học hơn mình. Hè này mình cố nắm vững môn toán để mùa thu tới trở thành một học sinh trung học nghiêm chỉnh... Mình ước vậy!
THỨ BẢY, 21 THÁNG BẢY
Chiều
Một đám tụi mình đi chơi trò trượt nước. Cũng vui được một lúc, rồi mình thấy mệ và ngồi một chỗ coi bọn nó chơi. Chẳng có đứa nào trong bọn nó bị mệt nhanh như mình cả. Mình cố giấu giếm, nói là đang ''bị kẹt'' và chỉ có vậy thôi, nhưng lại thấy còn tệ hơn thế nữa. Nhưng tất nhiên là không phải vậy! Mình chỉ bị hoang tưởng thôi mà! Lúc nào mình cũng nhỏ con hơn và yếu ớt hơn đám con gái cùng trang lứa.
Lew nói anh ấy thích mình vì mình không tinh nghịch y hệt con trai như Red. Anh nhắc lại chuyện ở trường lúc tụi mình đi đến hồ nước để làm đề tài về sinh học, anh đã cõng mình trở lại xe buýt. Điều quan trọng là mình xách nhũng cái chai đựng đầy ếch. Mình nói với anh ấy mình đang lo công chuyện của mình...nhưng lúc đó mình thấy tức cười và bây giờ còn tức cười hơn
|
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên mớiNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 16-04-2007(UTC) Bài viết: 165
Được cảm ơn: 2 lần trong 1 bài viết
|
THỨ TƯ, 15 THÁNG BẢY
5 giờ 59 phút chiều
Mẹ bảo trông mình xanh xao tiều tụy quá nên đã hẹn với một bác sĩ mà không cho mình biết. BS. Talbert là người đã đỡ cho mẹ sinh ra mình; ông gõ gõ lên ngực mình, chích thuốc gì gì đó, rồi lại gõ mạnh và nghe thêm một chút, rồi cho mình mấy thứ sinh tố, dặn mình phải giảm bớt một vài sinh hoạt. Ông ấy còn bắt mình hứa sẽ ăn các thứ rau quả và uống sữa, vân vân... làm như mình còn là nhóc tì vậy đó. Mình hứa sẽ luôn làm cho bác sĩ và Mẹ vui lòng. Còn hơn thế nữa, mình sẽ làm bất cứ điều gì để cho chính mình có cảm giác thật sự tốt lành trở lại. Mình giống như là cái bóng đèn, trước đây 100w, giờ đây chỉ còn có 40, 50, có khi chỉ 5w thôi. Đó là cảm giác kỳ lạ mà mình đã không cố giải thích cho BS. Talbert. Hẳn là ông ấy không hiểu đâu. Thậm chí với mình cũng chẳng thật sự có ý nghĩa. Mình vẫn còn phát ra ánh sáng và gì gì đó, chẳng một ai khác lưu ý nhiều tới chuyện đó, nhưng mình thì có! Mình muốn sáng trở lại như cũ!
THỨ NĂM, 26 THÁNG BẢY
Nhật ký thân yêu ơi, Mình cần nói chuyện với bồ. Thật sự cần thiết. Rất vui vì có Nhật ký đây rồi. Mình cần biết có chuyện gì không ổn. Mẹ đã rời thị trấn đi lo việc kinh doanh, và Lew đã tới tận nhà cùng học với mình. Yên tĩnh và tốt đẹp quá, chỉ có ba chúng mình, Lew, mình và Imperical. Mình kể cho Lew nghe về Imperical...À, không phải mọi chuyện về Imperical, chỉ những chuyện tốt đẹp mà thôi.
Học xong chúng mình ra khoảng sân trước, ăn bánh Oreos, uống sữa trong hộp giấy và căng mắt đếm những vì sao. Cả hai chúng mình cùng nằm trên đi văng, và trong lúc đếm sao hai đứa càng lúc càng bị cuốn hút cho tới khi chúng mình...chúng mình suýt tí nữa đã làm...Rồi Lew ngồi bật dậy và nổi cáu với mình đến mức mình tưởng anh ấy định quẳng mình qua lan can hay làm gì đó. Nhưng Lew nói thật ra anh giận chính bản thân anh ấy nhiều hơn. Lew kéo mình đứng dậy, lôi ra khỏi căn hộ rồi xuống đường. Mình sợ quá nên nín thinh, dù biết anh ấy sẽ không bao giờ làm chuyện tầm bậy...
Lặng lẽ, Lew rảo bước thật nhanh tới đường Qủa Sồi rồi xuôi đường Mộc Lan, làm mình phải ráng chạy theo cho kịp. Lew nắm tay mình chặt quá đến đau nhói, nhưng mình chẳng dám nói gì cả.
Ở số 33 đường Mộc Lan có một nhà thờ lớn. Lew lôi mình vô trong. Mình thầm thì:
-Đây là nhà thờ của anh hả?
Anh thì thầm đáp lại:
-Không, không phải nhà thờ của anh hay của em. Đây là nhà thờ của Chúa.
Lew lôi mình theo lối đi chính giữa rồi đẩy mình quỳ sụp xuống một băng ghế cầu nguyện.
-Bây giờ em và anh phải thề trước Chúa rằng sẽ không...
Anh ấy không nói hết câu, nhưng mình đã hiểu. Và mình đã hứa. Đã hứa thật sự. Chân thành, với bản thân mình.
Lew im lặng suốt trên đường trở về căn hộ nhà mình. Đến trước cửa anh ấy dừng và lạnh lùng bảo:
- Chúng mình sẽ không gặp nhau tong ba tuần nữa.
Mình muốn khóc và quỳ sụp xuống Lew mà van xin, nhưng mình đã không làm vậy. Có lẽ mình là kẻ gây nên cơ sự. Mình thấy lẻ loi vô cùng và cảm giác bị bỏ rơi. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình đã giải thích về...không, không bao giờ! Lew sẽ không bao giờ được biết về Collin.
Hy vọng là anh ấy nói ba tuần nữa chúng mình có thể gặp lại nhau.
Có đúng không nhỉ? Phải vậy thôi! Mình chẳng thể nào sống thiếu Lew. Mình không chịu đâu!
THỨ BẢY, 28 THÁNG BẢY
5 giờ 53 phút chiều
Lew gửi cho mình lá thư dài nhất, ngọt ngào nhất, nhét vào khe cửa khi mình trở về từ văn phòng của Mẹ, là nơi mình đang ''đi làm'' chút việc. Mình đã bị một nỗi đau sâu thẳm, thầm kín gần như không chịu đựng nổi vì anh ấy cứ tránh mặt mình hoài. Hẳn mình chẳng thể nào chịu được nếu anh ''ao-xịt'' mình như vậy. Bị bầm dập một lần còn chịu được, chứ làm sao chịu nổi lần thứ hai. Dù sao lá thư cũng làm mình buồn kinh khủng, người lớn sẽ không bao giờ, không bao giờ có thể hiểu hay cảm nhận được nỗi buồn này đâu. Lew kể khi ba mẹ anh ấy thông báo là sắp sửa ly dị, ngay lúc đó và ngay tại đó anh đã hết sức long trọng cam kết sẽ không bao giờ quan hệ tình dục trước khi cưới vợ. Lew đã nghe ba mẹ lặp đi lặp lại với nhau cái từ '' tình dục'', mặc dù lúc ấy anh chỉ mới có mười tuổi. Và vào thời điểm đó, thật ra anh chẳng hiểu tình dục thật sự là cái gì, chỉ biết đó là một thứ làm gia đình anh tan nát. Ba anh quan hệ tình dục với những người đàn bà khác, cùng lúc với người mẹ đau ốm của anh và đủ thứ nữa, quả thật là khủng khiếp! Khủng khiếp quá! Anh ấy muốn bằng cách nào đó họ cảm nhận được nỗi đau! Nhưng sự thực hình như họ chỉ cảm thấy tức giận mà thôi.
Lew biết giữ kỷ luật một cách tự giác và chín chắn vô cùng. Anh ấy là tất cả những gì mình hướng tới, và anh hiểu mọi sự quá hoàn hảo; ý nghĩ và cảm xúc của anh giống hệt như ý nghĩ và cảm xúc của mình. Y như anh đọc được cả trí óc và tâm hồn mình, nhất là khi anh nói:
- Anh tự hỏi vì sao Ba không nhậ thức được khi ông không chung thủy với vợ thì có nghĩa là cũng chẳng chung thủy với các con.
Lew tự hỏi sao ông ấy thông minh linh lợi vậy mà lại chậm hiểu. Mình có cảm giác như anh ấy đang nói về mình và ba mình vậy, và nước mắt mình rơi lã chã xuống trang thư hòa lẫn vào nước mắt của anh.
Lew nói anh vẫn hiểu và chịu đựng được nếu vì vậy mình muốn vứt bỏ anh, nhưng đó là cảm nhận thực sự và thường xuyên của anh ấy! Anh ấy nói đợi tới đám cưới đối với mình có lẽ không thích hợp, nhưng anh sẽ thông hiểu. Anh biết nhiều đứa vẫn làm cái chuyện đó, đã làm mãi rồi và sẽ làm hoài hoài, nhưng anh cũng có tự do chọn lựa y như tụi nó. Anh đã cam kết về một định hướng tương lai hơn là hiện tại!
Mình rất đỗi tự hào về Lew và quá kinh ngạc vì tài ba lỗi lạc cùng tính quyết đoán của anh. Mình muốn vuốt ve mái đầu anh, cầm tay anh để nói rằng mình yêu anh và cũng cảm nhận hệt như anh, nhưng mà sẽ phải đợi đến ba tuần sao chứ!!! BA TUẦN DÀI ĐẰNG ĐẴNG!!! BA TUẦN CÒN XA LẮM LẮM!!!
|
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên mớiNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 16-04-2007(UTC) Bài viết: 165
Được cảm ơn: 2 lần trong 1 bài viết
|
CHÚA NHẬT, 29 THÁNG BẢY-
Còn mười tám ngày nữa
Lew mỉm cười khi nhìn thấy mình, nhưng chỉ thân tình như thể mình là một ai đó quen biết sơ sơ. Mình muốn tới quỳ dưới chân anh ấy mà van anh hãy cư xử bình thường như trước, nhưng mình cũng phải học cách giữ kỷ luật tự giác nữa chứ, biết tự kiềm chế cảm xúc nữa. Cả hai đứa mình chẳng đứa nào có gì...bảo vệ cả vaò cái đêm mà chúng mình suýt...Gía như chúng mình đã... có lẽ mình...giờ này...cũng mang bầu như Kelly và Belinda rồi. Ôi, kinh tởm...đau đớn...căng thẳng...Mẹ...Ba...gia đình Lew...trường học...hôn nhân...phá thai? Không, không, mình sẽ chẳng nghĩ tới chữ A (ABORTION- PHÁ THAI) đó đâu.
Mình đâu có muốn ấy...với *&+=*, nhưng mình nghĩ có lẽ khi mình mười bảy hay mười tám, nếu có phương tiện phòng tránh mình sẽ...ấy. Hình như mọi người đều ấy cả. MỌI NGƯỜI, TỨC LÀ TRỪ MÌNH VÀ LEW RA! Lew và mình! Ôi mình yêu chàng trai đó quá! Mình yêu anh, ngưỡng mộ, tôn thờ anh, muốn mãi mãi kết đôi cùng anh và SẼ XỨNG ĐÁNG VỚI ANH! SẼ THẬT SỰ THÀNH THẬT CHÂN THÀNH XỨNG ĐÁNG! SẼ KHIẾN ANH LUÔN TỰ HÀO VỀ MÌNH! SẼ DỌN MÌNH ĐỂ LÀM VỢ ANH SUỐT ĐỜI! MÌNH HỨA! MÌNH HỨA! MÌNH HỨA! TRƯỚC ĐÂY ĐÃ HỨA TRONG NHÀ THỜ, VÀ BÂY GIỜ LẶP LẠI LỜI HỨA MÃI MÃI THIÊNG LIÊNG ĐÓ!
1 THÁNG TÁM- Còn mười lăm ngày nữa
Mình lại bị viêm nhiễm gì đó hay là trong lồng ngực có cái gì đó. Mình cứ ho khan và khạc ra đờm hoài. Nó làm mình luôn buồn nôn. Đôi khi mình suýt làm chính mình ngạt thở trước khi tới được buồng tắm và làm ngập cả toa lét trong hki nôn ọe và khạc nhổ. Thật kinh tởm. Mình đã nhìn thấy mấy ông già làm vậy trong công viên, và những lúc ấy mình muốn nhắm mắt bịt tai ngay mà bỏ chạy thôi.
CHÚA NHẬT, 5 THÁNG TÁM
Mình đang dùng đủ thứ: đức tin, một khối pha lê, một con búp bê tà thuật cầu may mắn và khỏe mạnh, cả tinh thần lẫn thể xác. Mình tự hỏi Lew sẽ nói gì và làm gì khi gặp mình. Có lẽ nào trông mình cũng tệ hại như mình cảm thấy? Ôi mình hy vọng không phải vậy.
THỨ BA, 7 THÁNG TÁM - Còn chín ngày nữa
Mình thấy thiếu thốn đủ thứ. Đã bệnh suốt cả tuần rồi mà chẳng thấy đỡ. Dù chẳng muốn thừa nhận, nhưng mình thật sự cảm thấy tệ hại hơn. Mình có thể giấu Mẹ, nhưng thật sự muốn một tuần nữa sẽ bình phục. Chỉ một tuần và hai ngày nữa thôi, và...thiên đàng sẽ mở cánh cổng cẩn ngọc trai...Mình sẽ gặp anh, vuốt ve anh...Mình tự hỏi ở đâu...Khi nào anh sẽ lại hôn mình? Anh còn muốn hôn mình nữa không. Dù sao mình vẫn yêu anh tới vô cùng vô tận.
THỨ BẢY, 11 THÁNG TÁM - Còn năm ngày nữa
Mình thấy đỡ nhiều rồi. Mình nghĩ đúng là thuốc kháng histamine đã có tác dụng tốt...Nhưng cũng có thể do mình phấn khởi vui vẻ lên khiến hệ miễn dịch cũng vui vẻ phấn khởi theo. Cóc cần biết do cái gì, mình vui vẻ phấn khởi vì đủ thứ...không khí, cỏ, bầu trời, làm các món ăn, lau chùi phòng mình, giúp đỡ Mẹ, vân vân, vân vân và vân vân. Mình thật sự, thật thật sự đang cố gắng làm hết sức mình lần đầu tiên trong dời vì mình và vì Lew. Lew là một học sinh hạng A. Anh là chủ tịch Hội Học sinh, một nhân vật quan trọng làm mọi việc quan trọng ở trường. Mình muốn làm cho anh tự hào về mình. Mình muốn trở thành một cái tôi tốt nhất...Quen biết Lew đã làm thay đổi cả cuộc đời mình. Mình đã giữ kỷ luật và kiềm chế như anh mong muốn. Mình đang làm những việc phải làm trước cả những viecj mình muốn làm. Đó là một quan niệm rất chín chắn khiến mình thấy mình rất chín chắn.
THỨ NĂM, 16 THÁNG TÁM
5 giờ 15 phút sáng - đúng ngày này
Mình thức giấc lúc 5 giờ và cùng Imperical ra khoảnh sân trước ca hát. Mình hát ê a rồi nó hót líu lo. Hình như nó biết ngày này đối với mình thiêng liêng biết chừng nào. Trở lại với cuộc đời, với mọi thứ trong đó và xung quanh đó.
Chưa bao giờ có một ngày đẹp trời như vầy, bầu trời xanh đến thế, mây trắng đến thế, hương thơm dịu ngọt và mình mới vui làm sao! Mình không đợi được. Chẳng thể nào chờ đợi! Lew sẽ...làm gì?
6 giờ rưỡi chiều
Hôm nay là tất cả những gì mình mơ ước, hy vọng. Lew ăn trưa với mình trong quán ăn tự phục vụ. Hội bà Tám bỏ hai đứa lại một mình, vì mình nói với tụi nó là hai đứa đã có một trận đụng độ, và bây giờ đang làm hòa với nhau. Mình không rõ tụi nó có hiểu hoàn cảnh thật sự của chúng mình không, mặc dù mình cũng có thể nói cho tụi nó biết.
Cả hai đứa đều hơi bối rối. Chúng mình vốn chẳng hề ngượng nghịu khi trò chuyện, thực tế là cả hai thường nói ngay tức thì, nhưng bây giờ phải mất nhiều thời gian để chỉ hết đưa mắt nhìn nhau lại ngó hai bàn tay.
Lew nói mẹ anh muốn mời mình tới chơi cả ngày Thứ Bảy để dùng món thịt nướng. Mình biết anh ấy dàn xếp chuyện này, vì chúng mình đã thỏa thuận sẽ không có quá nhiều tời gian riêng tư bên nhau. Nhưng chắc sẽ rất vui. Mấy tháng nay mình không gặp ông anh Mike chuyên trông nom bé bự của Lew. Có lẽ ông ấy cần hành nghề giữ trẻ với hai đứa mình, đúng không hả? Không!
Chúng mình đã quyết định, một lời cam kết long trọng thiêng liêng và sẽ giữ lời thề ấy. Năm chục năm sau, khi lớp mình họp nhau lại, chúng mình sẽ vẫn còn sống chung với bầy con hư hỏng, được nuông chiều, được yêu thương. Những đứa con rất cần thiết cho chúng mình. Mình tự hỏi anh ấy có nghĩ tới những chuyện như vầy hay không nhỉ? Mình có kỳ cục không nhỉ?
THỨ BẢY, 18 THÁNG TÁM
10 giờ 17 phút đêm
Một ngày đặc biệt, đẹp đẽ biết chừng nào! Lew đến, và chúng mình đi bộ tới nhà anh ấy. Cách xa gần tám khối phố, nhưng chúng mình đi tắt băng qua sân sau nhà ông Cutler khiến đoạn đường rút ngắn cũng nhiều. Hôm nay có vẻ như hai đứa không có bất cứ vấn đề gì. Thật vậy bọn mình không hề đá động tới nó và chỉ sau vài phút gặp nhau, như mình còn nghĩ tới nó nữa. Mình không hiểu Lew có giống mình hay không? Hiện tại bây giờ mới đáng được quan tâm hơn nhiều so với quá khứ. Mình rất đỗi ngạc nhiên khi thấy mẹ Lew ngồi trên xe lăn, vẻ mặt ngơ ngác bấn loạn làm sao ấy. Bà chìa cánh tay nhỏ trơ xương ra cho mình, và mình tiến tới ôm lấy bà. Trông bà gầy gò teo tóp quá. Mình nhớ như in ngày trước bà là một phụ nữ cao lớn đường bệ, kiểu người hay cười hay nói và đảm đang, trừ phi ba Lew có mặt ở đó. Khi ấy bà mới chịu nghỉ ngơi và để mặc cho ông ấy lo liệu. Mình vẫn thích như vậy.
Kyle và Mike bước vào. Sau khi tuôn ra những lời nịnh nọt êm tai khiến mình đỏ mặt thẹn thùng, Mike bắt đàu chọc ghẹo mình và Lew, vờ như chúng mình là hai đứa nhóc hư hỏng dễ ghét mà trước đây anh ấy thường phải chăm nom. Khi mình đánh đổ nước xốt thịt nướng, anh ấy nhảy tưng tưng lên và la lớn:
- em méc Má cho mà coi! em méc Má đó nghen!
Lúc Lew đi rót một ly rượu punch thứ hai, anh ấy lại ré lên:
- Má ơi, thằng Lew uống hết rượu punch rồi kìa! Lew uống hết rượu rồi, Má! Đẩy nó ra một cái pưng đi, Má? Để con giúp Má nghen!
Kyle ngồi bên mẹ, chỉ cười thôi. Họ vui vẻ quá nên mình nghĩ bụng Mike cứ việc chọc mình thoải mái, mình sẽ không giận đâu.
Ăn xong ba ông nỡm đi bơi. Mình chẳng xuống hồ bơi với ba ông mãnh đó vì bất cứ lý do gì. Ông này lặn xuống bên dưới ông kia, và lôi ông trên cùng xuống dưới, thết lớn, cười vang và tạt nước vào nhau y như ba ông điên. Thỉnh thoảng có ông còn giả đò như sắp chết đuối la lớn:
- Má, tới đây với con! Cứu con...con! Cứu con với!
hoặc là:
- Nancy, anh lặn xuống lần cuối đây...Cứu anh...ục ...ục...ục!
Rồi họ lặn xuống và nhả ra những bọt nước.
Mình có cảm giác như mới sáu tuổi và đang dự tiệc mừng sinh nhật thật trọng thể của mình. Trước đây mình không nghĩ là người lớn, choai choai và nhóc tì lại có thể cùng chơi với nhau vui là vui. Đời cần phải như vầy, chỉ hiềm một nỗi là ở đó cũng cần có một người cha, và bà mẹ đừng bị bệnh.
Giờ đây mình đã biết đích xác mình muốn tương lai, tương lai, tương lai của mình sẽ như thế nào. Lew cũng cảm nhận y hệt như vậy
|
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên mớiNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 16-04-2007(UTC) Bài viết: 165
Được cảm ơn: 2 lần trong 1 bài viết
|
CHÚA NHẬT, 19 THÁNG TÁM
Mình thức giấc, mệt rã rời đén gần như không gọi Mẹ nổi. Khi mẹ tới, mình chỉ biết ôm mẹ, cố để không bị ngủm. Mình thở không ra hơi. Thậm chí không ngồi dậy để đi lấy thuốc nổi. Mẹ lấy giùm thuốc và ống hít, và mình thấy đỡ hơn một chút.
Chắc chỉ tại hôm qua mình chơi đùa quá sức thôi mà.
Mình vô buồng tắm, và thấy mừng vì Lew đã cùng gia đình về quê thăm bà con rồi. Mình chẳng muốn anh ấy tới thăm mình đâu! Mặt mình tái nhợt, mắt thì sâu hoắm. Có lẽ mình nên nằm trên giường hết ngày này và cố sức tự hồi phục cho ngày tựu trường năm nay sẽ tới khá sớm. Mình không thể bỏ học. Không thể được! Mình sẽ không bỏ học đâu!
THỨ HAI, 20 THÁNG TÁM
Mới đầu khi mình thức dậy, trông mình giống như con ma lè, sau khi trang điểm chút đỉnh mình mới tàm tạm ra cái hồn người.
Anh Kyle của Lew bị hư xe hơi nên họ phải ở lại luôn. Cách nào đó mình thấy mừng vì điều đó làm mình khỏe ra và thấy dễ thở hơn.
THỨ BA, 21 THÁNG TÁM
Tất cả lại tốt đẹp. Hội bà Tám mang những món quà cũ mèm gói ghém cẩu thả tới nhà El để ăn mừng mình và Lew trở lại với nhau. Một chai keo để hai đứa ''dính với nhau'', một cái bánh nhân kẹo to bẻ đôi rồi phết đường chảy cho dính trở lại, có gắn dòng chữ ''Ngọt ngào biết mấy!''...một dải cao su ''để đôi bạn luôn quay vụt lại với đôi bạn''. Mọi thứ đều vui thật là vui khiến mấy đứa bạn khác nổi hứng tặng lời khuyen điên khùng để hai đứa khỏi đổ vỡ lần nữa. Hai đứa mình cười vui, nhưng đâu cần gì. Đã có bản giao ước vĩnh viễn sẽ ở bên nhau mãi mãi.
Tụi mình không có đứa nào muốn rời buổi tiệc; vui quá chừng chừng.
THỨ TƯ, 22 THÁNG TÁM
8 giờ 17 phút sáng
Mai là ngày hẹn bác sĩ. Hy vọng ông ấy có thể đổi thuốc hay cho mình cái gì đó khác hẳn, vì mình thật sự lết bết như phải kéo lê xe tải nặng.
THỨ NĂM, 23 THÁNG TÁM
7 giờ 15 phút tối -Bệnh viện
Mình không tin được. Ăn trưa xong, Mẹ đưa mình tới chỗ hẹn, và sau khi gõ đập như thường lệ và gì gì đó, BS. Talbert bảo rằng mình phải nhập viện. Thậm chí mình chẳng về nhà lấy bàn chải đánh răng được nữa. Hiển nhiên là ổng nghĩ mình bị viêm phổi, nhưng mình không nghĩ vậy. Mình chẳng có cảm giác tệ hại đến thế.
THỨ BẢY, 25 THÁNG TÁM
6 giờ rưỡi chiều - Viết trên một bìa sách
Mình chụp X-quang và đủ các thứ quái quỷ trong sách vở của họ: rọi đèn vào hai lỗ tai lỗ mũi, đút ống xuống cổ họng, lấy máu, nội soi dạ dày mình, vân vân, vân vân và vân vân. Người ta sắp bắt mình ở lại một đêm nữa. Thật lãng phí thời gian quá chừng!
8 giờ 29 phút tối
Lew tới ngay trước khi hết giờ thăm bệnh. Anh ấy tỏ ra rất lo lắng khiến mình xúc động. Mình nói với anh rằng người ta chẳng thể tìm thấy điều gì không ổn. Chắc chắn mai mình sẽ về nhà.
Thừa lúc cô y tá ra ngoài, Lew hôn mình thật âu yếm. Khoảnh khắc ấy đã in sâu trong tâm khảm mình, mình sẽ chẳng bao giờ quên ngay cả hai đứa đã già nua, tóc đã ngả màu.
CHÚA NHẬT, 26 THÁNG TÁM
9 giờ 18 phút sáng
Sáng nay Mẹ tới, nói rằng Mẹ nghĩ có lẽ mình nên đi Arizona, nơi thời tiết khô và ấm, một thời gian để làm sạch buồng phổi. MẸ ĐÃ NGHĨ LẦM, LẦM, LẦM TO! Không có cách nào khiến bất cứ cái gi xui mình rời bỏ Hội bà Tám, nhất là anh chàng ngỗng đực của mình! Ươc' gì có thể nói cho Mẹ biết mình đang yêu đắm đuối chừng nào! Tình yêu của mình chẳng giống tình yêu của Mẹ. Sẽ không tan vỡ sau mấy năm. Như là vĩnh cửu, bất diệt. Lew và mình đã ở bên nhau trên Thiên Đàng trước khi bước xuống trần gian này, và sẽ cùng nhau lên Thiên Đàng sau khi chết. Mình không nghĩ Mẹ hiểu điều đó; không mấy ai hiểu đâu. Nhưng Lew và mình hiểu, vậy là đủ rồi! Có buồn cười không khi mình không ngoan đạo...mình nói là mình không đi lễ hàng ngày, chẳng ưa thích gì, hay gần như chẳng bao giờ thiết tha với việc đó, nhưng đúng là bên trong mình có một cái gì khiến mình thoải mái vì những ý nghĩ như là Thiên Đàng và vĩnh cửu. Như có cái gì đó khiến mình khó chịu vì có những đứa chưa bao giờ nói được một câu nào mà không phun ra lời tục tĩu hay khiêu dâm. Mình biết rất nhiều thật là nhiều đứa ở trường và khu bán hàng chứa đầy đầu chuyện đó, thường làm chuyện đó và tụi nó có quyền làm, nhưng ... chúng mình thì không.
Chẳng có gì đáng chán hơn là bệnh viện. Chắc chắn hôm nay mình sẽ được thả cho về. Bây giờ mình thấy khỏe ra rất nhiều rồi. |
| |
|
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên mớiNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 16-04-2007(UTC) Bài viết: 165
Được cảm ơn: 2 lần trong 1 bài viết
|
THỨ HAI, 27 THÁNG TÁM
9 giờ 34 phút sáng
Mình ghét mấy cái giường xộc xệch này vì bàn chân phải rút lên mà đạp lên mà đạp trên mặt giường. Chẳng có chân ai lại cong quèo như vầy cả! Mình trỗi dậy kéo khăn trải giường xuống chân giường, để có thể nằm chĩa mấy ngón chân lên như chúng mong muốn. Tội nghiệp mấy ngón chân bé bỏng tù túng của ta! Và thèm ăn nữa... Ta sắp chết thèm vì món pizza đây nè...
10 giờ 10 phút sáng
Mẹ vừa trở vào và nói BS Talbert yêu cầu mẹ tới. Úi chà chà! Giống như là mình sắp được về nhà...về nhà...về nhà! Sắp thoát khỏi đây rồi!
9 giờ 1 phút đêm - ở nhà
Mình đang trong một cơn ác mộng. Bây giờ cứ mỗi phút là mình lại giật mình tỉnh giấc. Điều đó lặp đi lặp lại mãi! Mình có thể thấy khuôn mặt của BS. Talbert với dôi mắt sáng, còn Mẹ thì trông giống như một pho tượng cẩm thạch. Bàn tay Mẹ đặt trên tay mình lạnh giá và cứng đờ. Hai mẹ con có thể cảm nhận được điều gì đó thật sự không ổn khi BS. Talbert cứ lặp đi lặp lại là hai mẹ con tuyệt vời biết bao, và gì gì nữa, như ông ấy thật sự chẳng thể nào thốt ra được điều muốn nói. Sau cùng ông ấy chậm rãi nói đã có kết quả xét nghiệm, máu mình đã bị nhiễm.......virus HIV! Miệng ông ấy vẫn cứ mấp máy nhưng mình chẳng nghe được lời nào cả. Chẳng còn cảm nhận được gì nữa. Mình chẳng cảm nhận được, chẳng suy nghĩ được. Có thể mình ngốc nghếch, non nớt và ngây thơ, nhưng đâu có đần độn. Có kẻ nào đó đã phạm sai lầm kinh tởm nhất trong những sai lầm kinh tởm. Làm sao mình lại có thể bị...AIDS? Cái từ đó như tất cả vị đắng trên cõi đời dính vào lưỡi mình, rồi lan truyền khắp châu thân.
Mình chưa từng truyền máu; mình chưa bao giờ dùng kim tiêm dơ bẩn. Mình chưa từng...Mình ngó mẹ với nỗi kinh hãi...Mình đã bị cưỡng hiếp. Nhưng cũng có thể không phải là chuyện đó mà? Có thể nào xảy đến ngay lần đầu không?
Những ý nghĩ chạy xuyên qua đầu óc mình, va đạp vào nhau, lăn lộn vòng vòng như những quả trứng trong hộp sọ nóng hổi của mình. Chuyện gì sẽ tới nếu như Lew và mình đã ấy rồi? Mình nghĩ hẳn là mình sẽ ấy thôi! Gần như chắc chắc là mình sẽ ấy! Nếu Lew không ngăn chặn mình đúng lúc...Mình đã muốn ấy quaaaaa' chừng chừng. Nếu như chúng mình đã ấy thì bây giờ anh ấy có thể cũng bị bệnh AIDS hay không? Dám lắm chứ, vì chẳng đứa nào có gì bảo vệ cả. Hay là anh ấy sẽ bị? Người ta có thể bị mỗi một lần một hay không? Có rất nhiều điều mình cần biết. Mình phải biết!
Lạy chúa, xin cảm ơn Ngài đã ban cho Lew được vững vàng!
Cái gì sẽ xảy ra nếu sau *&=-+...mình không gặp Lew và trở thành một con trong đám mắt xanh mỏ đỏ ở trường, truyền bệnh đó vòng vòng chăng?
Ôi xin làm ơn, làm ơn cho tôi một viên thuốc ngủ nữa. Tôi cần lắm lắm.
1 giờ rưỡi sáng
Mình phải đối mặt với nó...MÌNH SẮP CHẾT RỒI...Sẽ chẳng có sự nghiệp, chảng có chồng con hay gia đình. Tim mình vỡ vụn. Mình sẽ chẳng bao giờ có được Lew. Anh ấy sẽ phải tìm một đứa con gái khác thay vào chỗ của mình...Mình hy vong, ôi, mình thật sự hy vọng nó sẽ yêu anh thật nhiêù như mình, và yêu mãi mãi, yêu suốt đời!
THỨ BA, 28 THÁNG TÁM
6 giờ 57 phút chiều
Đã thành sự thật rồi! Sự thật 100%! Nhà mình đã mời một bà tư vấn tới đây trong hai tiếng đồng hồ. Bà ấy cũng giúp ích được. It' ra bây giờ mình đã biết có thể và không thể làm gì để bảo vệ Mẹ! Mình đã không nhận thức mình có thể là mối nguy hiểm cho Mẹ và cho mọi người. Bà tư vấn Missy cứ nhắc đi nhắc lại là mình không gây ra nguy hiểm, rồi bà ấy nói cho mình biết đôi điều để giúp cho mình biết đã gây nguy hiểm hay chưa. Đầu tiên là: HIV hầu như chỉ truyền qua máu và tinh dịch, vậy thì ok rồi, hai mẹ con khỏi phải lo về tinh dịch, chỉ còn vấn đề về máu thôi...Ừmmmm! Mình nghi đôi lúc mình đã xài bàn chải đánh răng của Mẹ vì quá lười hay vội, và đôi khi nướu bị chảy máu nếu mình bị đau miệng do viêm loét hay cái gì đó.
''HIV không phải là loại virus dễ bị hủy hoại và có thể sống đến bảy ngày trong các chất dịch của cơ thể.''Điều đó có ý nghĩa gì? Rắc rối quá đi thôi. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình để nhỏ giọt lộp độp trên bàn cầu lúc đang có kinh, còn Mẹ thì bị nổi nhọt chưa liền da sau bàn tọa? Mình thường làm gì với băng vệ sinh đã xài rồi? Chuyện gì sẽ xảy ra khi mình ho mạnh ra một ít máu trong đờm như thỉnh thoảng mình vẫn làm? Mình cần bà Missy trở lại đây. Ngay bây giờ! Không phải ngày mai mà bây giờ! Ngay bây giờ! Ngay lập tức!
12 giờ 42 phút trưa
Mình bắt đầu nhìn thấy bộ mặt đen tối thật sự của bệnh AIDS mà mọi người cố che giấu. Chắc mình sẽ giả vờ như mọi sự vẫn bình thường với mình. Rồi mình sẽ chết.
|
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên gắn bóNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 09-10-2007(UTC) Bài viết: 5.759 Đến từ: Heaven in hell
Được cảm ơn: 44 lần trong 36 bài viết
|
Nè cho em hỏi chút .Pác gõ kiểu gì muh nhanh thế ?? scan dùng phần mềm vndorc ah.Em định làm cách đó nhưng muh ko thể scan dc quyển này.Chả hiểu sao khi scan nó đen kịt ah ko loấy file text ra dc ???
| Bạn đang lo lắng về HIV,thời gian phơi nhiễm sắp hết. Bạn cứ ĐT Tuan mecsedec: 098.2727.ba.9.3. Vui lòng không nhắn tin,chỉ chia sẻ điện thoại trực tiếp. |
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên gắn bóNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 31-03-2006(UTC) Bài viết: 1.099
Cảm ơn: 6 lần Được cảm ơn: 18 lần trong 11 bài viết
|
cảm động thật ma đời là vậy đó người có nghị lực luôn phải chịu tiêtthọi | Hạnh phúc đôi khi chỉ là sẻ chia để vơi bớt những giọt nước mắt , chia đôi những nỗi đau nhìn thấy thêm một nụ cười Facebook : Nhân sinh vô thường . Zalo : 01222759439 ,😁 01282878576_ 01222759439 |
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên mớiNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 16-04-2007(UTC) Bài viết: 165
Được cảm ơn: 2 lần trong 1 bài viết
|
Con bạn mình nó cho dưới dạng file word nên mình cứ từ từ mà post lên thôi.Sợ các bạn bội thực nên mỗi ngày mình post một ít.Dài lắm
|
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên gắn bóNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 09-10-2007(UTC) Bài viết: 5.759 Đến từ: Heaven in hell
Được cảm ơn: 44 lần trong 36 bài viết
|
| Bạn đang lo lắng về HIV,thời gian phơi nhiễm sắp hết. Bạn cứ ĐT Tuan mecsedec: 098.2727.ba.9.3. Vui lòng không nhắn tin,chỉ chia sẻ điện thoại trực tiếp. |
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên mớiNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 16-04-2007(UTC) Bài viết: 165
Được cảm ơn: 2 lần trong 1 bài viết
|
THỨ TƯ, 29 THÁNG TÁM
7 giờ 15 phút sáng
Mình gọi El và nói với nó là ba mình bị bệnh, mình phải tới ở với Ba một thời gian. Thật ra Ba đâu có đau ốm gì, mà chính mình cần phải lánh đi để lấy lại tinh thần. Thật khó thuyết phục El là mình làm đúng, nhưng mình đã làm cho nó tin. Nó nói sẽ loan báo tin này và cả bọn sẽ viết thư cho mình.
Mình không thích nói lời đại bịp mờ ám như vầy, nhưng mình chẳng biết xử trí ra sao khi gặp các bạn ngay bây giờ, nhất là Lew. Mình thật sự không thể. Mình biết nói gì đây? Biết làm gì đây? Có lẽ mình sẽ chết ngay tức thì, và chẳng cần phải làm gì hết.
7 giờ tối
Bà tư vấn Missy tới, ở gần suốt buổi chiều với Mẹ và mình. Mình muốn bà ấy trả lời nhiều câu hỏi đã viết ra giấy, nhưng lại bắt đầu nói về *$=-+, và các câu hỏi phần nào bị gạt sang một bên.
Cả bà Missy và Mẹ đều muốn mình trình báo *&=-+ với cảnh sát. Mới đầu mình phản đối. Mình chẳng muốn mọi người trên đời biết chuyện đã xảy ra với mình, mình đã ngu si ra làm sao, nhẹ dạ cả tin như thế nào, nhưng rồi họ gợi cho mình nghĩ tới con nhỏ Margie và...à... Chắc mình sẽ làm cái việc bắt buộc phải làm thay vì việc muốn làm. Thật ra bây giờ khi đã cân nhắc kỹ, thật tình mình muốn làm việc đó! Nghĩ tới con nhỏ Margie bị bệnh AISD là mình muốn bệnh luôn. Ý nghĩ đó còn tệ hại hơn cả ác mộng nữa.
THỨ NĂM, 30 THÁNG TÁM
8 giờ 10 phút sáng
Thật là một điều kỳ lạ, nhưng nghĩ tới những người khác và cố gắng giúp họ lại làm cho mình thấy đỡ hơn. Ít ra bây giờ mình đã có một lý do tích cực để tồn tại.
Chiều nay một nữ cảnh sát và bà Missy tới nhà, và họ sắp cùng với mình loại trừ một mối đe dọa ra khỏi đường phố. Điều đó làm mình vui, và mình không nghĩ rằng còn có lúc mình có thể vui trở lại như thế này. Ôi, thật ra thì có vui vẻ gì đâu, nhưng ít ra cũng vui được một nửa phần triệu trên thang điểm từ một tới mười. Mấy ngày vừa qua mình chỉ được âm 300 triệu điểm thôi. 6 giờ 26 phút chiều Bà cảnh sát Janie Dee và bà Missy làm mình thấy mình quan trọng. Họ nói nếu có thêm những đứa khác trình báo về- họ gọi bọn chúng là ''predator'' - ít nhất họ cũng ngăn chặn được vài thằng. Mình đã tra từ đó trong từ điển vì đối với mình nghe chưa đủ đồi bại.
Predator: kẻ cưỡng đoạt, cướp bóc, tàn phá, hủy hoại, săn mồi, vân vân...Nhưng chẳng có từ nào xấu xa tồi tệ cho vừa với ...hắn ta!!! Như thế nào? Tại làm sao? Vì sao hắn ta lại có thể làm chuyện đó với mình chứ? Sao hắn ta không giết mình rồi hấp tấp làm cho xong chuyện đó chứ?
Bà Missy nói hắn đã ''săn mồi'' mình như mèo vờn chuột, giống như một thứ đồ chơi. Ôi chao ơi, mình không tin được đã có lúc mình nghĩ về *&=-+ như một sáng tạo hoàn hảo nhất của Chúa. Mình ngỡ hắn ta là người có cá tính nhất, ăn nói hay ho nhất, đáng kính nể nhất, và đủ thứ thứ trên đời... Thật xuẩn ngốc! Thật là đần độn, ngu si, khờ khạo, ngây ngô, rỗng tuếch, ngơ ngơ ngáo ngáo! Hắn là quỷ Xa Tăng đội lốt người.
Sáng nay một họa sĩ cảnh sát sẽ tới để phác họa lại hình của hắn theo như mình trông thấy. Dễ thôi, vì hình ảnh hắn đang rực cháy trong đầu mình như thể hắn đang đứng ngay ở đây.
Có tức cười không chứ, khi sự việc diễn tiến thuận lợi không ngờ được? Khi Mẹ và mình đến Idaho thăm dì Thelma ở trại chăn nuôi của dì, trong lúc Mẹ thơ thẩn dạo quanh ngôi nhà gỗ, đọc sách và làm gì đó, thì mình cùng Dì Thelma cưỡi ngựa đi xa, và dì luôn mang theo giấy vẽ và màu đại loại như thế. Dì vẽ rất đẹp, còn mình thì cũng vẽ thử...chẳng thành công lắm...nếu còn nhớ được, mình à, và mình chắc chắn là còn nhớ. Ít ra những bức tranh mới đầu còn tệ lắm, nhưng mình vẽ đã khá hơn, đúng không? Dù gì cũng nhớ được các chi tiết chứ!
10 giờ 27 phút đêm
Mình tự hỏi vì sao Chúa làm đêm dài quá vậy. Mình không ngủ được, không tập trung xe tivi được, không viết được, không đọc được...Mình chỉ có thể suy nghĩ hoài suy nghĩ mãi, và hít vào...rồi thở ra...và đau khổ.
12 giờ 3 phút đêm
Mình đã quyết định ít ra cũng làm điều gì đó có tính chất xây dựng! Mình sẽ đưa cho nhân viên cảnh sát một bản phác họa chân dung của *&=-+ mà họ sẽ không tin là mình làm được. Tấy cả đều nhờ Dì Thelma chỉ bảo cho mình hiểu được sự kỳ diệu của việc nhìn và thấy thật sự! Thật tuyệt vời khi tìm thấy những vật kỳ diệu bé nhỏ ẩn giấu sau khi Dì chỉ cho mình cách đi tìm. Bên thác Indian Paint Brush, Dì bảo mình nhìn xuống kẽ nứt trong đá và tìm những bông hoa nhỏ bé nhất, mông manh nhất, nhiều màu sắc chưa từng thấy. Dì nói nhiều người đã qua lối này bao nhiêu thế kỷ rồi, và có lẽ ít người thấy được nét mảnh mai kỳ ảo và những sắc màu của một thế giới khác.
Khi tìm thấy những thứ như thế, hay những chữ viết của người da đỏ trên các vách hẻm núi trơ trụi hoặc những khối đá tạo hình lạ thường, Dì thường bảo mình phải nhìn vật đó mãi cho tới khi hoàn toàn in sâu vào tâm trí.
Sau đó mình sẽ mô tả tại cho Dì y như Dì bị mù, phải nhớ từng màu sắc và đường nét bé xíu nhất, chiều rộng chiều dài, và tất cả mọi điều tương ứng với mọi thứ xung quanh nó.
Mình rất biết ơn Dì Thelma vì đã cho mình cuốn album hình vễ lại thật hoàn hảo tuyệt vời này trong tâm trí. Đôi lúc hai dì cháu thường quay lưng lại với một vật đặc biệt linh thiêng vừa mới nhìn thấy, rồi vẽ lại từ trong ký ức. Đó là một trò vui: mình tìm những gì Dì bỏ sót trong bức họa của Dì, còn Dì thì tìm những gì mình bỏ sót trong tranh mình vẽ. Vui lắm, nó đã dạy mình một điều mà nhiều lần mình đã dùng tới từ dạo ấy, nhưng trước đây chỉ vì mục đích tốt... Có lẽ lần này cũng vì mục đích tốt thôi. Có lẽ sau khi tái hiện hình ảnh của *&=-+ cho cảnh sát, mình sẽ hoàn toàn xóa bỏ được hắn. Mình tự hỏi có thể nào làm được việc đó hay không. Mình nghĩ sáng mai việc đầu tiên, là mình sẽ gọi điện cho Dì Thelma. Không, mình không thể làm vậy. Làm sao mình có thể giải thích chuyện *&=-+ với một người '' không vướng bụi trần'' như dì Thelma chứ? Chẳng biết đã nghe hay đọc thành ngữ đó ở đâu, nhưng đúng là ó mô tả tính cách của Dì. Dì là người đã dạy mình rằng những kẻ dùng từ tầm thường thô lỗ, họ làm vậy chỉ vì họ không đủ từ ngữ hay không có ham muốn mô tả sự vật đúng như chún tồn tại. Dì đã in điều đó vào tâm trí mình không thể nào tẩy xóa được, khiến mình thường tự động không...à, hầu như lúc nào mình cũng không quên.
3 giờ 42 phút sáng
Mình đã vẽ bằng bút chì màu phác họa của coll-Đồ-Rác-Rưởi, mà mình nghĩ khi anh cảnh sát họa hình vẽ xong,mình sẽ gợi ý thêm đôi chút về kích thước, nó sẽ tạo ra một bản chất gần như thật. Hình này giống hắn quá tới nỗi mình chẳng thể vẽ vời thêm gì được nữa. Nó đã lấm chấm những giọt nước mắt rồi
|
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên mớiNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 16-04-2007(UTC) Bài viết: 165
Được cảm ơn: 2 lần trong 1 bài viết
|
THỨ SÁU,31 THÁNG TÁM
Bà Missy và họa si phác họa ủa cảnh sát tới lúc 9 giờ. Cả hai rất thích bản phác họa Đồ-Rác-Rưởi mình vẽ. Ông cảnh sát Williams đem theo mấy cuốn sách gì đó, tới lúc ông ấy vẽ xong, bức tranh gần giống như một tấm hình màu. Mình còn cho ông cảnh sát biết Đồ-Rác-Rưởi cao hơn mình bao nhiêu, và từ các kích thước về thân thể trong sách, mình tìm thấy một chỉ số gần trùng với hắn ta.
Khi họa sĩ hoàn tất bản phác họa thì bình chứa năng lượng của mình đã cạn tới đáy, vì vậy cả hai ra về. Bà Missy nói mai sẽ trở lại để trả lời một vài câu hỏi quan trọng mình cần hỏi bà ấy nhưng không có thời gian. Hy vọng lắm! Mình muốn biết mọi điều về bệnh AISD.
THỨ BẢY, 1 THÁNG CHÍN
Đúng ngọ
Mình chỉ dọn cho mình một cái bánh xăng uých kẹp bơ đậu phộng, chuối và rau câu, nhưng chỉ cắn có một một miếng thôi. Chẳng có cái gì ăn ngon miệng, hay trông có vẻ ngon lành hoặc tạo cảm giác ngon lành nữa. Mình tự hỏi có bao giờ mình thoát khỏi nỗi khiếp sợ này không. Mình như cái hộp rỗng! Mình không muốn chết. Thật sự chẳng muốn chút nào. Như vậy là không công bằng. Mình muốn sống cho tới lúc thành một bà già nhỏ thó da dẻ nhăn nheo, thường hay đan len, vẽ tranh và gì gì nữa, có con đàn cháu đống quây quần xung quanh, có một ông chồng chân thành chung thủy...và có thể nương tựa...như Lew. Nhưng giờ đây chẳng điều mơ ước nào còn có thể xảy đến nữa.
Từ đây về sau chỉ có Thần Chết và mình cố giương mắt nhìn nhau chòng chọc để triệt hạ lẫn nhau. Ôi, mình không chịu nổi nữa. Chỉ là đầu óc bệnh hoạn, chỉ tự cho mình là trung tâm, chỉ là hoang tưởng và tất cả những gì gì tiêu cực ích kỷ khác mà mình chẳng muốn. Mình phải... hơn... ước gì mình biết là hơn cái gì!
2 giờ sáng
Mình không biết vì sao lại ngĩ tới chuyện tựu trường...Mình không chắc chắn còn sống để tốt nghiệp trung học hay không nữa.Mình tự hỏi còn bao lâu nữa mới tới lúc mình...Có phải mình chỉ bị mệt, rồi càng mệt hơn và sau đó chỉ nằm xuống ngủ một giấc ngàn thu?
Mình phải mua thêm mấy cuốn sách nói về những người nhìn thấy ánh sáng rực rỡ trong đường hàm ấm áp đẹp đẽ, rồi có ai đó hoàn toàn sáng trắng tới rước đi đâu đó, tới đâu cũng được. Cách đây đã lâu có lần mình đọc một cuốn sách có tựa đề Trở Về Tương Lai hay cái gì đó. Mình tự hỏi có thể mượn ở thư viện hay không. Mình ngờ rằng giờ đây mình sẽ có cách nhìn khác hẳn về nó.
3 giờ 24 phút sáng
Mình thật sự chẳng muốn chết. Mình yêu cái giường của mình. Yêu phòng mình. Yêu Mẹ. Yêu Ba. Yêu Imperical. Mình rất thích nghe chú chàng hót líu lo lúc bình minh trước khi trời sáng hẳn. Mình thường thúc giấc khi nghe âm thanh êm ái thân thuộc tuyệt vời đó. Mình chẳng muốn lìa bỏ nó mãi mãi! Mãi mãi! Mãi mãi! Mình khiếp sợ...Thật khiếp sợ! Mình không tuyệt đối khẳng định có Thiên Đàng, nơi mình muốn tới nhưng lại quá đỗi tuyệt vộng. Ôi, cầu Chúa ban phước lành, xin hãy để một Thiên Đàng ở trên ấy cho con lên. Con không muốn là một linh hồn cô đơn, lạc lõng đáng thương, lang thang xuyên qua khoảng không vũ trụ vĩnh cửu. Thật là ngu xuẩn...thật đần độn...thật bệnh hoạn...trước đây con vẫn thường thấy vui vì gần như không thể nào nhớ tới những ngày đó.
|
|
|
|
Di chuyển
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.
|