  Danh hiệu: Thành viên mớiNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 11-12-2007(UTC) Bài viết: 95
|
Mình là con trai nhưng lần đầu đọc bài mình cũng có cảm giác như bạn Endless ,mình không nhận thấy có điều gì mà ngược lại còn thấy quý mến chị em hơn.Này nhé nói phụ nữ hay ghen -điều này là thoả đáng thôi khi mà pn gánh trên vai bao nhiêu là thiên chức ,ít có thơig gian ra ngời gặp gỡ hơn con trai.Nói pn tính toán ư vì còn bao nhiêu chi tiêu trong gia đình khi mà giá cả tăng vùn vụt còn đồng lương thì mấy khi dư giật.Nói pn nhiều chuyện điều này là bình thường thôi vì họ phải quan tâm đến nhiều chuyện hơn -công việc ,gia đình còn phải làm đẹp nữa chứ...qua nhiều ,hơn nữa không hiểu sẽ ra sao nếu pn không nói nhiều mà lầm lì hoặc không nói gì???.túm lại là pn lúc nào cũng là một nửa của thế giới họ đàng yêu hay không là do người đàn ông bên cạnh họ thế nào . | Phạm Xuân Ẩn:"Người ta có thể nói gì về cuộc sống, khi mà người ta phải luôn luôn chuẩn bị sẵn sàng hy sinh?".=>Bạn cần phải khác biệt để được đớn đau và vui sướng-Voltaire |
|
|
|
 Danh hiệu: Guest
Nhóm: Gia nhập: 24-06-2009(UTC) Bài viết: 25.549
Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết
|
Đàn ông khó chịu nhất khi vợ nói nhiều Đàn ông khó chịu nhất khi vợ nói nhiều Một cuộc điều tra với 1.027 đàn ông với câu hỏi:"Vợ anh có thói xấu gì khó chịu nhất ?” Kết quả là 92% cho rằng "nói nhiều" là điều khó chịu nhất ở vợ mình. Người ta kể rằng có một người đàn ông bị đi tù 6 tháng vì tội đánh vợ. Sau khi mãn hạn được tha về đoàn tụ với gia đình mới có một tuần lễ, anh ta lại khăn gói đến xin ban quản lý nhà tù cho được tiếp tục cải tạo đến hết đời. Hỏi vì sao anh không thích ở nhà mà lại muốn vào tù? Anh ta thú thật rằng, tuy ở trong tù chẳng sung sướng gì nhưng còn hơn ở nhà, vì không bị vợ đay nghiến suốt ngày đêm! Một cuộc điều tra xã hội học ở Trung Quốc với 1.027 người đàn ông với câu hỏi :”Vợ anh có thói xấu gì khó chịu nhất?”. Kết quả là 92% đàn ông trả lời, khó chịu nhất là tính“nói nhiều”. Thì ra ai cũng sợ cái tính nói dai của các bà vợ. Nỗi sợ này có nguồn gốc sâu xa từ hồi nhỏ anh ta đã bị mẹ mắng mỏ nhiều quá. Đàn ông lẩn tránh các “lời khuyên” của vợ cũng giống như khi còn bé họ lẩn tránh lời giáo huấn của mẹ. Hoá ra, “phái mạnh” rất hay bị “phái yếu” rầy la. Lúc bé thì mẹ mắng. Lớn lên một tí bị chị mắng. Lớn tí nữa, bị bạn gái chê trách. Lấy vợ, bị vợ đay nghiến. Về gìa cũng chưa yên. Có cụ ông tiễn cụ bà về nơi an nghỉ cuối cùng tưởng là thoát nạn, ai ngờ cụ lại phàn nàn rằng con gái bây giờ cũng lắm điều chẳng kém gì mẹ nó! Có phải sự tấn công của “phái đẹp” làm giảm uy thế người đàn ông trong gia đình nên anh ta cảm thấy khó chịu? Thực ra không phải thế! Nếu có một cái máy ghi âm để ghi tất cả những “lời khuyên” của vợ rồi một lúc nào đó mở ra nghe lại, người ta sẽ dễ dàng nhận ra,ít nhất phải có đến 95% những “lời khuyên” đó là ... giống nhau! Thì ra, hầu hết những “bài ca cải lương” của các bà vợ không phải là những sáng tác mới mà hầu hết được hát đi hát lại dù không ai yêu cầu! Bởi vì đàn ông đã biết quá rõ! Thậm chí thuộc lòng! Nhưng đàn ông hãy thử nhìn lại mình một cách nghiêm khắc xem! Liệu những lời nhắc nhở muôn thủa như thế có thừa không? Hay bản thân họ cũng đầy những lỗi lầm cần phải để các bà vợ liên tục rót vào tai những lời răn bảo? Tiếc rằng khi các nhà nghiên cứu về đời sống gia đình hiện đại kiên nhẫn ngồi nghe hàng núi băng ghi âm mà họ đã ghi được từ miệng nhiều bà vợ khác nhau, mới thấy một thực tế đau buồn là : Khó mà có ông chồng nào thoát khỏi bị vợ chì chiết! Người làm việc trí óc thì bị vợ la rầy về tội đóng một cái đinh không nên hồn. Người khéo léo chân tay làm việc gì cũng giỏi lại bị chê là viết một cái đơn xin cho con nghỉ học cũng không viết nổi. Người giỏi cả việc chân tay lẫn việc trí óc lại bị “tra tấn” vì tội quanh năm ngày tháng không bao giờ biết mua đôi vé đưa vợ đi xem một bộ phim... Bây giờ ta hãy “đi ngược dòng lịch sử” xem khi mới quen hơi bén tiếng nhau, phụ nữ có thói quen đay nghiến người yêu không? May thay, khi đó họ lại không có thói quen đó! Nếu khi mới yêu nhau, đàn ông đã bị “tra tấn” như thế thì có lẽ số cuộc hôn nhân phải giảm đi ít nhất là 90%. Vậy khi mới yêu nhau, phụ nữ cư xử với đàn ông thế nào? Thường lúc đó họ khen không ngớt lời. Nào là “Anh giỏi quá!”, “Anh tài quá!”, “Anh thông minh quá!”. Là vì lúc đó người đàn ông được bao phủ trong ánh hào quang rực rỡ của tình yêu. Nhất cử nhất động của anh ta đều đáng yêu hết! Thì ra mọi chuyện chỉ bắt đầu từ khi họ kết hôn! Bây giờ chúng ta hãy thử nghe cuốn băng ghi âm xem một cuộc “ca nhạc gia đình” đã diễn ra như thế nào? May mắn là hôm ấy bữa cơm tối diễn ra vui vẻ. Ăn xong, người vợ nhẹ nhàng bảo chồng: "Bữa nay, anh rửa bát đi!”. Chồng vừa nhìn vào cái ti-vi vừa trả lời là: "Được rồi, cứ để đấy!”. Lúc đó trên ti-vi đang phát bản tin tóm tắt về các trận bóng đá trong tuần. Nhưng sau câu nói đó, anh ta vẫn ngồi nguyên vì theo anh ta, nửa giờ nữa rửa bát cũng chưa chết ai! Song, đa số phụ nữ lại không chấp nhận điều đó. Họ muốn chồng phải làm ngay. Nếu không sẽ xảy ra một trong hai tình huống. Một là chị ta nhắc lại bằng giọng nữ cao: "Anh có rửa bát không thì bảo?”. Hai là chị ta lẳng lặng bưng mân bát đi rửa. Có phải người vợ xử sự theo cách thứ hai là những người hiền lành, khéo chiều chồng không? Xin thưa, nếu các bạn nghĩ thế là lầm to. Đó chính là cách “đay nghiến không lời”.mà xét về mặt nào đấy nó còn “khủng khiếp” hơn cả đay nghiến bằng lời. Vì kèm theo cử chỉ ấy thường là một bộ mặt “hình sự” mà những người đàn ông yếu bóng vía có thể chỉ nhìn thấy đã bị chấn thương tâm lý đến mức cả buổi tối hôm ấy và có thể cả đêm hôm ấy hoặc kéo dài đến tận sáng hôm sau, anh ta sẽ cảm thấy mình đúng là một tên tội phạm. Bộ mặt ấy sẽ tiêu diệt hết cả mọi thú vui của anh ta ở trên đời, ít ra là trong ngày hôm đó. Rõ ràng đay nghiến bằng lời hay không bằng lời là thứ vũ khí mà các bà vợ làm đàn ông kinh hãi nhất. Không ít cuộc ly hôn đã là hậu quả trực tiếp hay gián tiếp của những cuộc “tra tấn” triền miên này. Thậm chí có những đàn ông không kịp ly hôn, cứ lẳng lặng ra đi không trở về nữa. Công bằng mà nói, cũng phải thừa nhận rằng, đàn bà cũng chẳng thích lắm điều nhưng vì đa số việc trong nhà vẫn rơi vào tay phụ nữ mà những việc đó thì không mấy khi được vừa lòng do vô số những sơ xuất của chồng, con. Vì vậy phụ nữ không nói cũng không được. Tuy nhiên các nhà tâm lý học gia đình đưa ra giải pháp là, những người phụ nữ khôn ngoan nói cái gì chỉ nên nói một lần thôi. Nếu người chồng đã chấp nhận là được, còn xử lý việc đó như thế nào hãy cho anh ta một “khoảng trời riêng” muốn làm lúc nào hay cách nào tuỳ ý. Nếu điều đó không theo ý mình thì người vợ khôn ngoan cũng không nói đi nói lại và cũng không làm thay anh ta. Bởi vì, cũng theo các chuyên gia về gia đình thì không có gì hoang tưởng hơn là chỉ dùng lời nói mà một người phụ nữ có thể cải tạo được chồng mình thành một người khác. Đã trót lấy người đàn ông thế nào hãy chấp nhận đến 95% như anh ta vốn có ! Nếu có được “mảnh đất 5%” còn lại để có thể trồng trọt theo ý mình đã là may lắm rồi! Theo Afamily
|
|
|
|
 Danh hiệu: Guest
Nhóm: Gia nhập: 24-06-2009(UTC) Bài viết: 25.549
Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết
|
Chồng "thích bỏ nhà" là... tại vợ? | Nhiều ông chồng thường tìm cách để "bỏ nhà". (Ảnh minh họa) | Khổ cho Hưng là cô vợ trẻ hay cằn nhằn, nói nhiều vô kể. Ban đầu, Hưng còn gắng chịu đựng, cho là do mới sống với nhau, hai vợ chồng còn nhiều điều chưa thông suốt. Nghe vợ nói xong đâu đấy, khi đi ngủ, Hưng mới nói lại cho vợ nghe về công việc và những điều mình suy nghĩ. Nhưng cũng chỉ đợi Hưng cất lời, là y như rằng vợ Hưng lại tiếp tục “bài ca”. Một lần, rồi hai lần, ba lần vẫn thế… Hưng phải tìm đến nhà bạn thân giãi bày mà không dám về nhà bố mẹ đẻ, vì chỉ sợ bố mẹ mình biết chuyện lại buồn lòng. Gia đình Quang – Oanh (quận Cầu Giấy, Hà Nội) thì hay mâu thuẫn vì cách cư xử của Oanh đối với gia đình nhà chồng và bạn bè của chồng. Vốn xuất thân từ quê, Quang lên thủ đô học, trụ lại làm việc và lập gia đình. Tình máu mủ ruột già sao tránh được việc cha mẹ Quang lên thăm hai vợ chồng, rồi họ hàng bên chồng ở dưới quê lên chơi. Mỗi lần có người ở quê đến, Quang trân trọng bao nhiêu thì Oanh lại tỏ ra khó chịu, thờ ơ với mọi người bấy nhiêu. Cô cảm thấy bực bội với thói sinh hoạt, ăn ở của người nhà quê. Cái gì ở nhà Oanh cũng để vào thùng, vào hộp, nhìn sạch sẽ, bắt mắt. Bố mẹ ở quê lên, cứ đựng tất cả vào bao tải dứa, bao thì rau, bao thì gà, cá…, cô nhìn thấy khó chịu vô cùng.
Vào nhà vệ sinh, cô cũng phát hoảng vì người ở quê chồng lên đi vệ sinh vô ý, không biết cách xả nước, cô lại phải làm thay cái việc đó. Rồi bạn bè của chồng đến, cô làm mặt nặng như cái thớt – bởi cô không muốn chồng mình giao du khi ở nhà, rồi cô lại phải cơm cơm nước nước phục vụ mọi người. Những việc như vậy, đối với Oanh là khó chấp nhận, cô tích tụ lại rồi “nổ bùng” với chồng lúc nào không hay. Cô đâu biết rằng, mỗi lời cô nói ra đầy ấm ức về gia đình chồng, về bạn bè của chồng làm tim Quang đau nhói. Có lẽ thái độ của Oanh đã phần nào giúp cô hài lòng, vì những cuộc thăm con của bố mẹ Quang cũng giảm, bạn bè cũng chẳng mấy khi đến chơi nữa. Nhưng thay vào đấy, sự có mặt ở nhà của Quang thưa vắng hẳn. Anh luôn cố gắng tranh thủ về quê một mình thăm bố mẹ, họ hàng. Có bạn bè, anh lại rủ họ ra quán nước, nhà hàng cho tiện. Mỗi lần đi anh lấy lý do, nào vợ mình ốm, vợ mình bận, rồi con nhỏ không tham gia được…
Anh Cường (quận Hoàn Kiếm, Hà Nội) cảm thấy dường như không chịu nổi vợ mình. Sau một ngày làm việc, người ta muốn trở về ngôi nhà ấm cúng của mình, nhưng nhiều lúc anh lại chẳng biết đi đâu. Bởi về đến nhà là vợ anh quản lý gắt gao từ cái ví tiền, đến cái điện thoại của anh. Thậm chí, Lan – vợ anh - còn đăng ký dịch vụ thống kê, kiểm tra các cuộc gọi đến, gọi đi của anh trên mạng. Cứ khi nào chị kiểm tra, thì máy của anh lại nhận được tin nhắn, là thông tin điện thoại của bạn đã được kiểm tra. Đã thế, chuyện riêng tư, thầm kín của hai vợ chồng cũng không hòa hợp. Bên Lan, Cường không thấy thỏa mãn và cũng cảm thấy mình không làm cho Lan thỏa mãn. Những bức xúc, căng thẳng của hai vợ chồng ngày càng nhân lên. Đến độ, anh luôn xung phong đi công tác mỗi khi công ty đề xuất. Và sự vắng mặt ở nhà của Cường với lý do “chính đáng” là đi công tác đã để lại khoảng trống vô hình cho căn nhà của cả hai vợ chồng.
Để chồng không “bỏ nhà”
Hôn nhân là cái đích của tình yêu. Nhưng khi đã đi đến cái đích đó rồi, ta mới thấy muôn vàn khó khăn phải vượt qua để giữ gìn vun đắp cái mà ta đã đạt được. Sau khi kết hôn, chúng ta phải đối mặt với một thực tế phức tạp của những vấn đề về kinh tế, quan hệ xã hội, gia đình, họ hàng, bạn bè, về quan điểm, cách sống khác biệt, thậm chí với cả mặt trái trong tính cách của người bạn đời… Nhiều người bị bối rối trong cách xử lý khiến cuộc sống trở thành căng thẳng, thậm chí hạnh phúc gia đình bị tan vỡ. Vậy thì làm sao đây?
Người phụ nữ có vai trò rất quan trọng trong việc tạo lập không khí yên ấm, hạnh phúc. Ai đó đã từng nói: “Hạnh phúc của một người đàn ông trong hôn nhân tùy thuộc trước hết vào tính tình của đàn bà”. Nhiều người đàn ông thay đổi hẳn tính tình, bỏ dở việc phấn đấu trên đường đời chỉ vì vợ luôn luôn chỉ trích, cằn nhằn, làm tiêu tan hết ước vọng. Làm sao họ còn hăng hái gắng sức được, khi vợ lúc nào cũng ca thán so bì. Ông Ferman, một nhà tâm lý cho hay: Các ông chồng sợ cái tật cằn nhằn của vợ nhất. Bởi vậy, để giữ cho gia đình được hòa ấm thì trước hết người vợ hãy luôn luôn ăn nói dịu dàng, nhã nhặn, tế nhị, mềm mỏng với chồng. Nên dùng những câu khen ngợi, khích lệ, động viên chồng. Muốn chồng phải có chức này, quyền nọ với thái độ hào hứng, chồng bạn sẽ có suy nghĩ cực đoan rằng vợ chỉ là người luôn trông đợi vào tiền tài, danh vọng, dễ là người phụ nữ thực dụng, phô trương.
Đối xử đúng mực, tôn trọng, lễ phép với gia đình, họ hàng, bạn bè bên chồng, tránh tình trạng “nhất bên trọng nhất bên khinh”. Bạn có tôn trọng mọi người trong gia đình chồng, thì chồng mới tôn trọng bạn và gia đình bạn. Quý trọng các bạn của chồng thì chồng bạn mới cảm thấy được “mở anh mở mặt”. Yêu thương, chăm lo cho gia đình chồng còn thể hiện được vẻ đẹp tâm hồn của bạn. Vì vậy, bạn nên rèn luyện cho mình đức tính này. Và bạn hãy nhớ rằng, cho là được chứ không bao giờ là mất.
Vợ chồng dù tâm đầu ý hợp đến mấy, mỗi người đều có “khoảng trời riêng” của mình, ít nhất cũng là: dùng điện thoại, tiêu xài vặt… Bạn nên tôn trọng và đặt niềm tin vào chồng ở khoản này. Một người đàn ông khi biết vợ mình đã hy sinh hết lòng, thì họ hiểu họ sẽ phải làm gì. Đặc biệt, bạn đừng coi việc chăn gối là chuyện phàm tục mà xem nhẹ. Đây là chuyện khoa học nghiêm túc, có vai trò quan trọng trong việc duy trì, củng cố, bảo vệ tình yêu, hạnh phúc gia đình. Bạn nên học hỏi, tham khảo thêm sách báo để mình được nồng nàn, quyến rũ mỗi khi bên chồng. Gia đình yên ấm là mơ ước của tất cả mọi người. Là phụ nữ, bạn cần phải “giữ lửa” trong ngôi nhà của mình. Hãy luôn trau dồi, rèn luyện, hoàn thiện mình mỗi ngày. Trước mỗi sự việc, bạn nên đặt câu hỏi: “Làm thế chúng ta được gì?”, chứ không phải là: “Tôi được gì?” – có như vậy, hạnh phúc mới luôn nằm trong tầm tay của bạn. Theo Gia Đình & Trẻ Em
|
|
|
|
 Danh hiệu: Guest
Nhóm: Gia nhập: 24-06-2009(UTC) Bài viết: 25.549
Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết
|
(Dân trí) - … Bà cao giọng: “Ông thì cứ đi luôn đi! Không dính đến ông tôi càng nhẹ nợ. Tiền chẳng có còn nói hão…”. Ông sầm mặt, cô giúp việc thiểu não, khó xử và vội bát cơm... Coi thường chồng Bữa cơm có 3 người, hai ông bà và cô giúp việc. Câu chuyện đang đà đưa đẩy, ông cao hứng: “Năm tới sắp nhỏ không mang con về gửi nữa, tôi làm một chuyến sang “Sing” mới vui!”. Số là từ ngày các con ông bà sinh cháu rồi quay trở lại với công việc, nhà neo người không có ai trông nên rồng rắn nhau về “ám” ngay lấy ông bà. Đang rảnh rang sáng thể dục, chiều cà phê, tối cờ tướng ven hồ, bỗng giờ bị “trói gô” lại với bầy cháu, ông cứ thấy bức bí thế nào. Ông nói thế cũng chỉ là để cho khuây khỏa. Chẳng ngờ bà cao giọng: “Ông thì cứ đi luôn đi! Không dính đến ông tôi càng nhẹ nợ. Tiền chẳng có còn nói hão…”. Ông sầm mặt, cô giúp việc thiểu não, khó xử và vội bát cơm. Đành rằng giờ ông không còn kiếm ra tiền, nhưng cả tuổi trẻ đã lăn xả vì gia đình, cũng cất được cho vợ con cái nhà dù xế chiều có làm ăn thua lỗ. Bà có cái cửa hàng tạp hóa mở ngay ở nhà, con cái thỉnh thoảng biếu thêm, bà lo cho ông, cuộc sống không đến nỗi khó. Nhưng bà từ ấy mà sinh ra coi thường ông, trong mắt bà, ông cứ như cục nợ… Các bà, các cô rơi vào cảnh này nên nhớ lấy câu: “Sông có khúc người có lúc”, nhớ lấy những lúc người chồng đã làm chỗ dựa vững chắc cho mình để thêm vững lòng “bà chăm ông” khi tuổi già xế bóng. Người đàn ông sinh ra đã mang trọng trách “trụ cột”, vì một lý do nào đó họ không thể tiếp tục gánh vác thiên chức này cũng đã là một cái đau. Đừng để chồng phải đau hơn vì nỗi nhục bị vợ coi thường, xúc phạm, làm mất mặt ngay trước những người lạ. Không thiếu những ông chồng ra ngoài “ăn chả” cũng chỉ vì không được vợ “công nhận” ở nhà. Lười nhác Ngay từ ngày mới yêu, nhìn điệu bộ Hà đi học về vứt phịch cái túi xách xuống ghế ở phòng khách, áo quần giăng khắp giường, phòng, Phong đã hiểu “tình yêu của đời mình” là cô gái không được ngăn nắp lắm. Song anh vẫn tự nhủ, biết đâu kết hôn rồi, được chồng, mẹ chồng “rèn” nàng sẽ khác. “Ngọc bất trác bất thành khí” - Hà cũng như viên ngọc quý chưa được mài giũa nên chưa sáng đó thôi. Thời gian đầu hai người về chung sống có vẻ rất thuận buồm xuôi gió. Nàng dâu mới tỏ ra rất cố gắng, chăm chỉ dọn nhà dù mặt bàn có thể vẫn đầy bụi, cũng vào bếp rửa bát dù thi thoảng quên mất không rửa xoong. Áo quần của chồng Hà cũng là lượt cẩn thận, dù đôi lúc Phong vẫn phải xỏ tất cọc cạch nhưng như thế anh cũng đã vui và ghi nhận sự cố gắng của vợ lắm rồi. Tốt đẹp được đúng nửa năm thì Hà mang bầu, đồng nghĩa với ca bài “việc nhà ơi, chào mi”. Vì sức khỏe của vợ con Phong cũng đồng tình, tránh cho Hà “lao động chân tay” càng nhiều càng ít. Thói đời, học cái tốt thì lâu chứ quay về với tật xấu thì nhanh lắm. Hà từ ngày chửa đẻ rồi nuôi con lại quay về tính tạm bợ, bừa bãi và cẩu thả, thậm chí “bệnh” có phần trầm trọng hơn. Áo quần sạch bẩn lẫn lộn lại xuất hiện la liệt trong phòng. Thằng cu con “dấm đài” ở đâu thì ở đó vứt ngay cái quần còn ướt đẫm mùi “ac-mô-ni-ắc”, Hà thậm chí không buồn nhặt lên vứt vào trong chậu giặt. Giường chiếu thời gian đầu cũng gấp, màn vắt lên tường, sau sáng vội đi làm lại bận con nên Hà để cái màn yên vị như đêm, cứ để vậy tối về… ngủ tiếp. Phong trước kỳ vọng “viên ngọc sáng” từ vợ là thế giờ nằm co trong đống màn chiếu lẫn lộn quần áo trên giường, túi xách của vợ làm gối. Đồ mặc đi làm nếu không phải anh tự giặt, tự là thì có mặc đi mặc lại 3 ngày liền Hà cũng chẳng bận tâm. Mẹ chồng bắt đầu điều tiếng bóng gió về sự luộm thuộm lười nhác của con dâu, con dâu cậy thế sinh được “quý tử” nên chẳng cần kiêng nể, ý tứ nữa. Phong ở giữa càng thêm khó xử. Với đàn ông, “giàu vì bạn, sang vì vợ”. Lấy phải một người vợ lười nhác, luộm thuộm chẳng khác nào bôi xấu mặt mình. Cánh anh râu ông nào vớ nhầm vợ như Hà đố dám mời bè bạn tới nhà! Mà đành rằng, thời này không mời bạn tới nhà thì có thể mời ra quán để giấu đi cái sự “không sang”, nhưng hàng ngày vẫn sống trong mớ hỗn độn rác không ra rác nhà không ra nhà thì cũng tổn thọ và chán đời lắm lắm. Mà một khi đã chán đời, thì chán vợ cũng mấy hồi nữa đâu… Nghiện shopping Nhìn vợ xúng xính trong chiếc váy hàng hiệu mẫu mới nhất vừa nhờ bạn ở nước ngoài mua giá “trên trời” đến cả nghìn đô, Long chỉ muốn… ngất. Không phải vì nàng đẹp quá, mà vì anh biết chắc mình không thể kiếm nổi số tiền ấy nếu chỉ bằng lương làm việc cả tháng trời. Vậy mà, nàng “đốt” trong không đầy có một giây. Thảo Anh, vợ Long, mắc bệnh “nghiện sắm”, mà sắm toàn hàng hiệu. Chiếc váy không phải “nỗi khổ tâm” duy nhất của Long, bởi cũng trong tháng này Thảo Anh đã “vứt đi” vài triệu VND khi vác về nhà chiếc túi “khẳng định đẳng cấp” rinh từ trung tâm mua sắm vào loại bậc nhất cả nước, nơi mà đến người nước ngoài bước vào cũng phải “run tay” lúc xì tiền. Và chuyện không phải hy hữu tháng này, mà tháng nào cũng xuất hiện vài “cú sốc” điển hình như thế. Long kiếm được - đủ để lo cho gia đình và ve vuốt thói quen làm điệu, làm đẹp của phụ nữ - một phụ nữ bình thường nào đó, chứ không phải vợ anh. Thảo Anh xài tiền quá vô tâm, cô sẵn lòng mua một món đồ mà bản thân khi ấy chỉ biết thích, chứ chưa hình dung rõ là sẽ làm gì với nó. Để rồi rất có thể món đồ vừa mua về đã yên vị trong xó tủ, hoặc chỉ được song hành cùng người đẹp đâu có 1-2 lần. Cũng món đồ ấy nếu quy lại thành tiền có khi cứu sống được cả một tộc người ở các nước Châu Phi trong cảnh đói. Nếu là bạn, liệu bạn có “ném tiền qua cửa sổ” theo cách đó không? Đặc biệt khi cả thế giới đang lâm vào khủng hoảng kinh tế, mọi người ra sức kêu gọi tiết kiệm, cắt giảm tối đa việc mua sắm những thứ đồ xa xỉ. Nếu biết rằng, mỗi thứ đồ mình “rinh” về là một sợi bạc điểm thêm trên mái đầu ông chồng tội nghiệp, nếu biết rằng mỗi “đẳng cấp đồ hiệu”đắp lên mình là bằng chứng của hành động “ăn cắp” phần tiết kiệm cho tương lai của con, các quý bà, quý cô có lẽ sẽ nghĩ lại mà không “khủng bố” chồng đến thế. Trang Anh
|
|
|
|
Di chuyển
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.
|