Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Tu-an  
#1 Đã gửi : 16/04/2009 lúc 02:16:27(UTC)
Guest
Danh hiệu: Guest

Nhóm: Guests
Gia nhập: 24-06-2009(UTC)
Bài viết: 25.549

Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết
Lá thư người chị

Chị đã gửi Hoà Nhịp Tim  bức thư tâm sự về những suy nghĩ của bản thân và quá trình tìm hiểu về HIV, để không còn sợ hãi vì nó.

Em tôi đã mang trong mình căn bệnh thế kỷ_Hiv. Điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới. Tôi chỉ biết đó là căn bệnh đáng sơ, căn bệnh lây nhiễm chết người, chưa có thuốc chữa.Tôi sợ và trong suy nghĩ của tôi, em tôi có thể ra đi bất cứ lúc nào, hôm nay....ngày mai....hay ngày nào đó gần nhất.

Đó là suy nghĩ của tôi cách đây 6 năm... Còn bây giờ trong suy nghĩ của tôi, NCH chỉ là người không may mắn. Có H cũng giống như mang trong mình căn bệnh ung thư, suy thận...hay các bệnh hiểm nghèo khác. NCH vẫn sống, lao động, làm việc như bao người bình thường khác. Họ vẫn lạc quan, yêu đời, họ sống tích cực hơn, lao động nhiều hơn, mong muốn được cống hiến nhiều hơn vì họ biết quỹ thời gian của họ ngắn hơn mọi người bình thường khác...Chắc bạn sẽ thắc mắc tại sao suy nghĩ của tôi thay đổi? Vâng! Tôi thay đổi suy nghĩ khi tôi biết đến www.hiv.com.vn .

Đến với trang Web, tôi biết đến diễn đàn của những NCH, những người thân của NCH, những NKH quan tâm đến H và cả những bạn trẻ đang lo sợ khi nghĩ mình đang có nguy cơ lấy nhiễm H sau một quan hệ không an toàn, một lần đụng xe ngoài đường, một lần dẫm phải kim tiêm, một lần đi hớt tóc bị trầy xước...Muôn ngàn lý do khiến các bạn lo lắng. Các bạn lo lắng cũng đúng thôi. Các bạn chỉ nghe nhắc đến H ở đâu đó mà không hề tìm hiểu có H là có bệnh gì? Đường lây nhiễm thế nào? Hành vi thế nào thì được gọi là có nguy cơ thực sự...? Tôi bắt đầu tìm hiểu về H, sâu hơn, để hiểu rõ hơn H không hề đáng sợ.

Và đúng như vậy.H không hề đáng sợ với những người hiểu rõ về H. Tôi khâm phục trước ý chí và nghị lực vươn lên của các bạn có H. Các bạn dám đối diện với H, đương đầu với H, thách thức H và sống chung cùng H.....Dần dần tôi gắn bó với diễn đàn, coi diễn đàn như máu thịt của mình. Tôi cũng dần tham gia chia sẻ với các bạn đang lo lắng về nguy cơ của mình. Tôi cố gắng giúp các bạn ấy hiểu đúng đắn nhất về H, động viên các bạn vượt qua sự sợ hãi và hướng suy nghĩ của các bạn về một lối sống tích cực, lành mạnh.Tôi thật sự vui mừng khi các bạn nói với tôi rằng ; các bạn đã âm tính khi Xn ở mốc thời gianđược coi là an toàn nhất.Mọi việc tôi làm sẽ có ý nghĩa hơn rất nhiều nếu như sau đó tôi không biết đến nguy cơ mới từ những bạn đã XN AAT

Cũng vẫn lả hành vi nguy cơ cũ: đi GMD chỉ khác là có dùng biện pháp bảo vệ hay không? Các bạn không hề có được bài học nào sau lần sợ hãi đến Stress trước đó.Phải chăng việc tôi làm là vô ích? Tôi chưa biết cách tác động tích cực đến suy nghĩ của các bạn trẻ hay là tôi thật sự chưa hiểu các bạn trẻ, lối sống và cách suy nghĩ của họ?Tôi trăn trở làm thế nào để các bạn trẻ nhận thức đúng đắn hơn về các bệnh xã hội, biết cách tự bảo vệ mình, thay đổi lối sống, hành vi và quan trọng là quyết tâm nói không với các tệ nạn xã hội đặc biệt là ma tuy và GMD?

Chỉ khi bạn thật sự hiểu về căn bệnh này, chỉ khi bạn thật sự đồng cảm với những bạn không may mắn có H, bạn sẽ thấy H không còn đáng sợ như các bạn nghĩ. Với tôi thật hạnh phúc khi được chia sẻ với các bạn có H dù chỉ là một lời động viên, một câu thăm hỏi, một cái nắm tay thật chặt... Và tôi cũng sẽ hạnh phúc hơn nữa khi trong xã hội này không còn có suy nghĩ kỳ thị, phân biệt đối xử với các bạn có H. tôi tin chúng ta sẽ làm được khi chúng ta biết cảm thông, chia sẻ và có cái nhìn đúng đắn nhất về H , về NCH và những gia đình bị ảnh hường bởi H.

Nguyet79
Hoà Nhịp Tim
http://www.hoanhiptim.vn/Default.aspx?act=readerdetail&newsid=1460&categoryid=58

Sửa bởi quản trị viên 25/06/2009 lúc 11:28:12(UTC)  | Lý do: Chưa rõ

Quảng cáo
Tu-an  
#2 Đã gửi : 20/04/2009 lúc 04:32:35(UTC)
Guest
Danh hiệu: Guest

Nhóm: Guests
Gia nhập: 24-06-2009(UTC)
Bài viết: 25.549

Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết
Lời nhắn nhủ tới em trai

Tác giả bài này là một thành viên của diễn đàn hiv.com.vn.Chị mong muốn chia sẻ nhiều hơn với các bạn trẻ kinh nghiệm sống, đặc biệt là đối với HIV/AIDS. Đó cũng là nhắn nhủ tới người em trai của mình rằng: Làm thế nào để em không còn mặc cảm khi đối diện với mọi người? Làm thế nào để tìm cho em một việc làm phù hợp khi em không bằng cấp, không nghề, sức khoẻ không tốt, và quan trọng là với quá khứ lỗi lầm?

Mẹ mất khi tôi 12 và em lên 8. Khi đó chúng tôi không thể hiểu được sự thiệt thòi của những đứa trẻ sớm mồ côi mẹ. Cuộc sống chông chênh hơn dù chị em tôi được bố hết mực yêu thương thay cả phần của mẹ. Chúng tôi lớn lên trong một xã hội đầy cám dỗ, nhiều tệ nạn. Chúng tôi như những cây non đang cần được chăm sóc, tưới nước, bắt sâu. Bố vất vả với việc cơ quan, đi sớm về khuya đấy là đặc thù công việc của Bố.

Ngày lễ, tết khi mọi gia đình sum họp bên mâm cơm, bên nhau chờ đón phút giao thừa thì Bố vẫn phải làm việc.Hẳn các bạn cũng đoán ra công việc của bố tôi là gì? Bố tôi là công an.Từ những đứa trẻ ngoan, năm nào cũng đạt học sinh giỏi xuất sắc, sức học chị em tôi yếu dần. Đã bắt đầu biết nói dối Bố để theo chúng bạn đi chơi, chúng tôi lơ là việc học, tặc lưỡi cho qua vì việc học ko còn quan trọng như trước nữa.Tất nhiên những người bạn đến với chị em tôi đều không phải là Ngoan.

Và em tôi sử dụng ma tuý như là chuyện đương nhiên. Một cậu thanh niên non nớt làm sao có thể kìm chế bản thân khi trong một ngõ nhỏ số thanh niên nghiện nhiều hơn người không nghiện? Khi đó em tôi tròn 18 tuổi. Bố tôi đau đớn. Muốn cứu em chỉ có cách động viên em đi cai nghiện. Một lần tự nguyện , hai lần, ba lần bắt buộc.. em hứa quyết tâm làm lại từ đầu. Gia đình tôi tràn trề hy vọng về một cuộc sống mới dành cho em sau khi em thoát khỏi ma tuý.

Nhưng… Nếu không có chữ nhưng này thì có thể em tôi đã có vợ sinh con, có một cuộc sống mới như mọi người bình thường khác. Gia đình động viên em đi XN và điều không mong muốn cũng đã tới :  em tôi đã nhiễm Hiv.Năm đó là năm 2002_ 4 năm sau khi em bắt đầu sa vào ma tuý. Gia đình tôi bàng hoàng, Bố tôi suy nghĩ nhiều hơn, tóc thêm bạc, em tôi ngoài mặt thì bình thường nhưng tôi biết trong suy nghĩ của em đầy bi quan, chán nản và có cả những suy nghĩ bất cần đời. Em lại tiếp tục lao vào cái chết trắng vì em nghĩ em chẳng còn gì để mất. Em sống vội vàng hơn, em sợ thời gian không đủ dành cho em…Bỏ ngoài tai những lời khuyên răn của Bố và mọi người, em tôi càng ngày càng dấn sâu vào ma tuý. Bố lại cho em đi cai nghiện. Lúc này là bắt buộc chứ không còn là tự nguyện nữa.Em không có đủ bản lĩnh để nói : con tự nguyện đi cai.

Cũng không ngờ đó là lần cuối cùng em gặp Bố. Bố tôi ra đi sau một cơn tai biến.Tôi biết Bố không an lòng khi một phần đời của Bố còn đang vật vã với những cơn thèm thuốc, không biết bao giờ mới là một con người _ theo đúng nghĩa .

Hết hạn em được về. Tôi vượt hơn nghìn cây số để đón em. Nhìn em khoẻ mạnh, chững chạc hơn, tôi rất mừng. Đưa em đến một thành phố khác, bình yên, trong lành với hy vọng em tôi hoàn toàn rũ bỏ được quá khứ làm lại từ đầu. Tôi cố gắng giúp em hoà nhập với cuộc sống mới, cố gắng giúp em không có thời gian để suy nghĩ về ..quá khứ. Nhưng quả thật khó khăn khi đưa người sau cai nghiện và có H hoà nhập cộng đồng.

Làm thế nào để em không còn mặc cảm khi đối diện với mọi người? Làm thế nào để tìm cho em một việc làm phù hợp khi em không bằng cấp, không nghề, sức khoẻ không tốt, và quan trọng là với quá khứ lỗi lầm? Ai là người có thể cảm thông khi trong ánh mắt , suy nghĩ của họ hiện rõ sự kỳ thị. Chỗ tôi ở chưa có một nhóm nào dành cho NCH công khai. Điều đó cũng đúng thôi. NCH cũng còn phải làm việc để sống, để tồn tại. Khi công khai họ là người có H, họ sẽ được gì và mất gì? Chắc chắn là mất nhiều hơn được. Họ có thể mất việc làm, mất nguồn thu nhập để nuôi sống bản thân và gia đình, và họ sẽ bị mọi người xung quanh cô lập vì họ có H. Một sự thật hiển nhiên vì thế họ không dám công khai…

Ngày nay trên các phương tiện truyền thông, việc tuyên truyền rộng rãi về Hiv đã giúp cho NCH rất nhiều. Nhiều NCH đã có thể tự đứng lên dõng dạc nói với mọi người tôi là NCH. Nhưng đó là ở các thành phố lớn, được sự quan tâm nhiều của các cấp, ngành. Còn với những thành phố nhỏ, tỉnh lẻ như chố tôi sống thì sao? Điều này thật khó khăn. Tôi luôn hy vọng đến một ngày nào đó, toàn xã hội có cái nhìn khác hơn về H, về NCH, lúc đó những người như em tôi có thể thoải mái làm việc , vui chơi, không mặc cảm và làm một người  bình thường có H.

Nguyet79
http://www.hoanhiptim.vn/Default.aspx?act=readerdetail&newsid=1482&categoryid=58
Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.