Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Offline Quỷ_Kiếm_Sầu  
#1 Đã gửi : 25/03/2010 lúc 05:50:14(UTC)
Quỷ_Kiếm_Sầu

Danh hiệu: Member

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 18-06-2008(UTC)
Bài viết: 66

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 16 lần trong 13 bài viết

Kỳ 1: Âm mưu bắt cóc tiểu thư của kẻ mang bệnh AIDS

Sự nghèo khổ của gia đình, gương mặt ngây dại của đứa con bệnh tật, nét mặt ủ rũ của đứa em trai đang thiếu nợ ngập đầu… cứ len vào tâm trí Chung những đêm mất ngủ, nó lởn vởn cả khi Chung quằn quại vì 'vã' thuốc...

Đã gần tháng nay Chung "đói" thuốc. Từng cơn nhức buốt xương tủy cứ hành hạ, cắn xé thân hình gầy rộc, xanh như tàu lá của anh ta. Ngôi nhà tuềnh toàng, trống trước hụt sau của vợ chồng Chung tại Đồng Nai từ lâu đã không còn thứ gì có giá để đắp đổi lấy vài "bi". Những đứa bạn cùng là đệ tử của "nàng tiên nâu" đã lần lượt từ giã trần gian bởi căn bệnh thế kỷ. Còn Chung, gần chục lần ra vào trại cai nghiện cũng không dứt tình được với "hàng trắng", mạng sống giờ đã mong manh vì những lần chích ma túy chung với bạn bè.

Bất chợt Chung nhớ đến Hiền, người em ruột đang là nhân viên môi giới chứng khoán - từng bao lần cứu anh ta khỏi nỗi đau thể xác khi cơn ghiền thuốc hoành hành. Thế nhưng, anh ta cũng không quên “cái phao cứu sinh” cuối cùng này đang lao đao với nợ nần. Hiền vừa thua vài tỷ đồng vì chơi chứng khoán. Tặc lưỡi, Chung nghĩ, mặc kệ, miễn sao có thể "moi” được chút đỉnh từ đứa em.



Anh em Lục Văn Chung. Ảnh: Vũ Mai.

Chung khăn gói lên Sài Gòn tìm em trai, đúng buổi tối Hiền đi dự tiệc chiêu đãi của gia đình bà Mai, người quen của Hiền trong lớp học khiêu vũ. Tìm đến tận nhà hàng để gặp em, Chung choáng ngợp trước sự xa hoa, sang trọng của chủ nhân bữa tiệc.

Sau lần gặp gỡ ấy, Chung luôn bị ám ảnh bởi những món ăn hảo hạng, những bộ quần áo đắt tiền, những hạt kim cương lóng lánh mà mẹ con bà Mai đeo trên người. Lại được Hiền kể, vợ chồng bà này chỉ sống với một cô con gái rất ngoan, bà Mai vừa cho Hiền vay 180 triệu đồng không tính lãi và là người thường xuyên tài trợ cho những chương trình vui chơi…, một ý nghĩ đen tối chợt lóe lên trong đầu Chung.

Sự nghèo khổ của gia đình, gương mặt ngây dại của đứa con bệnh não và cả nét mặt ủ rũ của đứa em trai đang nợ nần ngập đầu… khiến cho ý nghĩ phải bắt cóc con gái bà Mai tống tiền vài tỷ đồng cứ len vào tâm trí Chung trong những đêm mất ngủ.

“em không còn sống được bao lâu nữa nên muốn làm một điều gì đó tốt đẹp cho con. em muốn có tiền để chữa bệnh cho nó và cho hai mẹ con nó có chút vốn liếng sau khi em nằm xuống. Về phần chú cũng cần tiền trang trải nợ nần. Còn họ, vài ba tỷ đồng có thấm tháp vào đâu…”, Chung vừa rít thuốc vừa nói với em trai trong một đêm đầu tháng 4/2009.

Hiền “sốc” khi nghe anh trai bày tỏ ý định… Quả thật, cuộc sống của Hiền đã đi vào ngõ cụt nhưng Hiền rất quý vợ chồng bà Mai. Họ đã quá tốt với anh. Còn Oanh, con gái của họ, lại rất hiền lành dù từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa.

Sau nhiều ngày đấu tranh tư tưởng, chứng kiến bộ dạng tơi tả của anh trai trong những cơn ho rũ rượi, ánh mắt héo hắt như kẻ sắp đi về thế giới bên kia… Hiền bị thuyết phục bởi mưu đồ táo tợn của Chung.

Để đảm bảo “phi vụ” này thành công, Chung gọi điện cho Cao Thịnh, một đứa bạn chí cốt đang sống tại Phú Quốc, bảo vào Sài Gòn gấp vì “có chuyện quan trọng”. Sau đó, Chung yêu cầu em trai cung cấp toàn bộ những thông tin cần thiết, những quy luật sinh hoạt của gia đình bà Mai, nhất là về Oanh.

Chiều một ngày giữa tháng 4, tại một góc khuất của quán cà phê Tuấn Ngọc (quận Phú Nhuận), ba bóng người đàn ông chụm đầu to nhỏ. Không phản đối bất kỳ một “phương án” nào Chung đề ra, Hiền và Thịnh ngồi nghe như nuốt lấy từng lời của “đại ca” này.

Theo đó, Chung và Thịnh sẽ là người trực tiếp bắt cóc Oanh. Còn Hiền cung cấp địa chỉ và số điện thoại của gia đình nạn nhân. Đồng thời phải túc trực bên họ để theo dõi diễn biến, xem họ có báo với công an không nhằm đối phó tình hình.

“Gia đình bà Mai là người tốt, nhất là Oanh, cô ấy rất hiền lành. Mục đích của chúng ta chỉ là tiền, tôi không muốn các anh gây ra bất cứ điều gì tổn hại đến cô ấy”, Hiền chốt lại cuộc nói chuyện bằng giọng nửa quả quyết, nửa như van xin đồng bọn.

Rời quán cà phê, Chung đến chợ Tân Bình mua dao, dây dù, bao ny lon loại lớn. Đêm đó là một đêm dài với người đàn ông mang căn bệnh thế kỷ này.



Hình minh họa.

Sáng ngày 16/4/2009, tươi tắn trong bộ quần áo sang trọng, Oanh đến công ty bán hàng trang trí nội thất trên đường Lý Thường Kiệt (TP HCM) để chuẩn bị cho một ngày làm việc mới.

Vừa thả mình trên chiếc ghế bành, tiếng chuông điện thoại vang lên. Đầu dây bên kia, giọng một người đàn ông tỏ ra rất lịch sự:

“Chào cô! Tôi là Chiến (tức Chung), giám đốc công ty xây dựng. Hiện tôi cần một số lượng lớn gạch A để xây khu nhà cao tầng tại quận 2. Bạn tôi nói cô có thể tìm giúp loại gạch này. Cô vui lòng nhé?”.

Dù công ty mình không có sản phẩm theo yêu cầu của vị khách, Oanh vẫn nhiệt tình tư vấn nơi có thể mua hàng. Vị khách nói lời cảm ơn và nhanh chóng cúp máy.

Nửa tiếng sau, Oanh tiếp tục nhận được điện thoại của Chung thông báo đã có nơi nhận bán hàng cho công ty. Người này tỏ ra rất cảm kích sự giúp đỡ của cô và ngỏ lời mời cô đi ăn trưa rồi xem hàng giúp vì cô có nhiều kinh nghiệm. Nghĩ vị giám đốc có thể là một đối tác “xịn” sau này, Oanh vui vẻ nhận lời.

Ít phút sau, Chung trong trang phục chỉnh tề lái chiếc xe Peugeot 505 màu trắng đến đón Oanh. Qua vài câu xã giao, ông này cho biết còn một người bạn cũng muốn đi xem hàng cùng nên lái xe ra khu vực vòng xoay Hàng Xanh đón Thịnh.

Đến lúc này, Oanh chợt nhận ra vẻ gì đó khác thường, bất an. Sau phút đắn đo, cô gái móc điện thoại ra định gọi về cho gia đình. Bất ngờ, Thịnh chồm lên giật lấy, bóp cổ cô, buộc phải ngồi im. Quá hoảng sợ, cô gái vùng vẫy chống trả quyết liệt nhưng cuối cùng phải ngoan ngoãn bởi tiếng thét lạnh lùng của Chung: “Nếu nó la, đâm chết ngay”.

Vũ Mai - Quốc Thắng

* Tên nạn nhân đã được thay đổi.

Kỳ 2: Những ngày hoảng loạn của cô gái trẻ trong tay bọn bắt cóc


http://vnexpress.net/GL/Phap-luat/2010/03/3BA19ACE/
Rút gươm chém xuống nước, nước càng chảy mạnh
Nâng chén tiêu sầu,càng sầu thêm
...
Quảng cáo
Tu-an  
#2 Đã gửi : 26/03/2010 lúc 03:05:34(UTC)
Guest
Danh hiệu: Guest

Nhóm:
Gia nhập: 24-06-2009(UTC)
Bài viết: 25.549

Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết

Kỳ 2: Những ngày hoảng loạn của tiểu thư trong tay bọn bắt cóc

Nỗi sợ hãi khiến cơ thể Oanh như đông cứng lại, chỉ có nước mắt là không ngừng tuôn. Trong cơn hoảng loạn, đầu óc cô quay cuồng với ý nghĩ mình sẽ là nạn nhân của một vụ án ghê rợn sắp xảy ra.
>
Kỳ 1: Âm mưu bắt cóc tiểu thư của kẻ mang bệnh AIDS

Chưa bao giờ Oanh có cảm giác kinh khủng như lúc này. Hai người đàn ông trước mặt cô hiện rõ là những tên cướp táo tợn. Chúng lục tung giỏ xách của cô lấy mất 7 triệu đồng và chiếc điện thoại đời mới.

Nỗi sợ hãi khiến cơ thể Oanh như đông cứng lại, cổ nghẹn đắng, chỉ có nước mắt là tuôn không ngừng. Đầu óc cô quay cuồng với hàng chục câu hỏi, họ còn cần gì ở cô mà không chịu thả cô xuống? Họ mang cô đi đâu mà hai bên đường giờ chỉ còn loáng thoáng những hàng cây rậm rạp?.

Thấy Oanh ngó quanh, Chung “lệnh” cho Thịnh bịt mắt, bắt cô nằm bẹp xuống sàn xe, lấy màn phủ vì sợ có ai đó nhìn thấy. Chúng cũng lấy mũ rộng vành chụp lên đầu, che kín nửa mặt. Từ lúc đó, Oanh chỉ biết tức tưởi khóc trong hoảng loạn. Hàng loạt tình tiết của những vụ án ghê rợn cứ ám ảnh suốt trong đầu cô gái.



Oanh đã thoát khỏi những giây phút kinh hoàng nhất của cuộc đời. Ảnh: Vũ Mai.

Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà ở núi Le (Gia Ray, Xuân Lộc, Đồng Nai). Đây là nhà của mẹ Chung. Thấy vắng bóng người, hai gã đàn ông khiêng cô gái vào một căn phòng rồi khóa kín cửa.

Chung vớ lấy điện thoại gọi cho cha mẹ Oanh, đe dọa: “Mạng sống của con gái bà đang nằm trong tay chúng tôi. Muốn nó sống, bà phải giao ngay 3 tỷ đồng và không được báo công an. Người của chúng tôi đang theo dõi nhất cử nhất động của gia đình bà. Liệu hồn không thì đừng trách”.

Nhận được những lời hăm dọa sặc mùi xã hội đen của Chung cộng thêm tiếng gọi mẹ thảm thiết của con gái, bà Mai bủn rủn tay chân. Biết tin, Hiền cũng tỏ ra vô cùng đau xót, hoảng loạn. Anh ta khuyên vợ chồng bà Mai phải thực hiện theo yêu cầu của đám người xấu nhằm bảo đảm tuyệt đối an toàn cho Oanh.

Do không đủ tiền mặt trong buổi chiều, vợ chồng bà Mai đến nhà một người bạn hỏi vay và kể sự tình. Bà này đã khuyên nên báo công an và đổi lấy tiền lẻ để gây khó khăn cho bọn tống tiền. Tin này lập tức được Hiền thông báo cho Chung. Ngay sau đó, bà Mai nhận được điện thoại cảnh cáo từ Chung nên rất tin “tai mắt” của băng nhóm tống tiền đang theo dõi mình. Nỗi sợ hãi của người mẹ càng lên đến tột đỉnh.

Về phần Oanh, sau thời gian lả đi vì sợ hãi và mệt mỏi, cô tỉnh dậy giữa bốn bề vắng lặng, tối đen. Phải một lúc lâu cô mới nhận ra chỉ còn Thịnh đang ngồi canh giữ. Nhìn cô tiểu thư xinh đẹp sợ hãi, Thịnh thấy tội nghiệp nên đến tháo băng bịt mắt, cởi trói nhưng bắt Oanh phải quay mặt vào tường để không thể nhận diện.

Trống ngực Oanh đập thình thịch khi cảm nhận được sự di chuyển lại gần của người đàn ông đang canh giữ mình. Thế nhưng, bằng giọng nhỏ nhẹ, Thịnh nói: "Cô đừng sợ, chúng tôi chỉ cần tiền, sẽ không ai làm hại cô thêm nữa đâu. Khi nào nhận được tiền, tôi sẽ đưa cô về tận nhà".

Thấy cô gái vẫn nức nở trong bộ dạng rũ rượi, Thịnh tiếp tục trấn an nạn nhân bằng câu chuyện về cuộc đời mình, bằng hoàn cảnh bi đát của Chung, người chủ mưu trong phi vụ này. Từ đó, Oanh hiểu được rằng, người góp sức không nhỏ trong "bi kịch" của cô chính là người bạn mà gia đình cô rất quí mến, thương yêu như người thân, Lục Văn Hiền.

Tối 16/4/2009, chuông điện thoại của Đội 2 phòng PC14 - Công an TP HCM đổ dồn. Giọng ấp úng, người đàn bà tự nhận là người thân của bà Mai cho biết, tiểu thư của gia đình vừa bị bắt cóc tống tiền 3 tỷ đồng.

“Vợ chồng bà ấy không chịu báo công an vì quá khiếp sợ những lời hăm dọa của bọn bắt cóc. Nhưng chúng tôi đã lén gọi đến các anh. Xin hãy giúp chúng tôi...”, người đàn bà khẩn khoản.

Ngay trong đêm, hàng chục cảnh sát bí mật áp sát nhà bà Mai nắm tình hình, "bày binh bố trận" để lọt vào nhà mà không gây bất kỳ sự xáo trộn nào.

Một mũi trinh sát khác phóng xe đuổi theo chiếc ôtô chở vợ chồng bà Mai đi giao tiền. Cùng lúc, bằng các biện pháp nghiệp vụ, cơ quan điều tra xác định nghi can nổi cộm của “phi vụ” bắt cóc này chính là Lục Văn Hiền.

Lúc này, vợ chồng bà Mai đã đến ngã ba Vũng Tàu (thuộc Biên Hòa - Đồng Nai) theo yêu cầu của Chung với mong muốn chuộc lại con gái. Tuy nhiên, ngay sau đó Chung lại buộc cha mẹ Oanh lái xe đến ngã ba Tân Lộc cách chỗ cũ 10 km để tránh bị công an theo dõi, mật phục. Chưa dừng lại ở đó, người đàn ông này tiếp tục ép đôi vơ chồng già phải ra tận thị xã Long Khánh giao tiền.

Đã bước sang ngày mới nhưng Chung vẫn chưa quyết định địa điểm để "giao dịch". Suốt mấy tiếng đồng hồ quay cuồng làm theo "lệnh" của tên tội phạm, vợ chồng bà Mai mệt rã rời. Ruột nóng như lửa đốt vì lo cho con gái nhưng khi thấy địa điểm mới là rừng rậm tối đen, hoang vắng, vợ chồng bà Mai đành quay về vì sợ gặp cướp dọc đường.

Bị từ chối giao tiền, Chung lồng lộn như một con thú bị thương. Anh ta hùng hổ gọi điện đe dọa và chốt lại bằng lệnh: “Nếu bà không lập tức cầm tiền xuống Long Khánh ngay bây giờ thì đừng hối hận”.



Băng nhóm bắt cóc tống tiền ngày đền tội. Ảnh: Vũ Mai.

Trong khi chắc mẩm số tiền khổng lồ sắp vào tay mình, Chung không hề biết nhất cử nhất động của vợ chồng bà Mai đều đã được các chiến sĩ hình sự kiểm soát. Và Chung càng không thể ngờ, bằng việc rà soát sóng vô tuyến điện và các thiết bị hiện đại khác, cơ quan điều tra đã nắm được mọi hành tung, địa điểm Chung giam giữ Oanh.

Ngay trong đêm, 30 chiến sĩ công an của Đội 2 phòng PC14 đã có mặt tại khu vực núi Le (Xuân Lộc - Đồng Nai). Giữa bạt ngàn cây cối, ngôi nhà của cha mẹ Chung được xác định là nơi giam giữ Oanh nằm trên một ngọn đồi, bao bọc xung quanh bởi những tàn cây rậm rạp. Trong bóng đêm đen kịt, nhóm trinh sát bí mật tiếp cận hiện trường, bao vây, bố ráp…

Biết bị bao vây, lại nghe được tiếng khóc tức tưởi và những lời khuyên đầu hàng của mẹ già, anh em Chung như tỉnh ngộ. Oanh được cởi trói, thả về nhà. Hiền, Chung và Thịnh cũng ra đầu thú.

Đúng 9 tháng sau, gia đình bà Mai có dịp gặp lại các “cố nhân” tại tòa. Dù 3 người đã gây ra không ít đau buồn cho mình, nhưng Oanh và cha mẹ vẫn một mực xin giảm án cho Thịnh và anh em Chung. Cảm kích trước tấm lòng của gia đình bị hại, cả 3 bị cáo đều ngại ngùng nói lời cảm ơn và cầu xin được tha thứ.

Hôm đó, tòa đã tuyên phạt họ từ 9 đến 13 năm tù về tội “bắt cóc nhằm chiếm đoạt tài sản” và “cướp tài sản”.

Vũ Mai - Quốc Thắng

* Tên nạn nhân đã được thay đổi.
Nguồn:
Tại đây


Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.