Đêm tân hôn, thấy anh khác lạ quá, cứ
ngồi nhìn em khóc mãi. Em cứ tưởng anh ấy khóc vì hạnh phúc, không ngờ
câu trả lời của anh ấy cho em lại là một nhát dao chí mạng. Anh ấy nói,
vừa nhận được kết quả xét nghiệm từ bệnh viện, họ báo anh ấy bị HIV.
Cũng vì tin tưởng sẽ cưới nhau, lại xa nhau một thời gian khá lâu nên
khi anh ấy từ nước ngoài trở về, em đã cho anh ấy hưởng trước đêm tân
hôn.
Cả đêm em ngồi như chết lặng, đến sáng
hai vợ chồng nhìn nhau không biết nói gì thêm. Thôi thì số phận đã an
bài, giờ có chết thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Lúc ấy, điều
đầu tiên em nghĩ đến là bố mẹ, phải làm sao để bố mẹ sống không mang
tiếng. Em không được chết, không được bỏ chồng và không được để điều bí
mật kia lộ ra.
Trong cuộc tư vấn qua điện thoại về việc
có nên sinh con khi người mẹ đã bị nhiễm HIV, cô gái người Thái Bình
tên Thảo đã đau đớn kể lại cuộc đời bất hạnh của mình. Hiện tại Thảo vừa
phát hiện mình có thai được 4 tuần tuổi. Cô nghe đâu đó người ta nói mẹ
bị HIV nhưng cũng có trường hợp sinh con ra sẽ không bị. Niềm khao khát
được làm mẹ, niềm hi vọng vào cái điều kì diệu kia sẽ xảy ra nên cô
đành bộc bạch nỗi bất hạnh cứ ngỡ suốt cuộc đời này cô sẽ sống để bụng
và chết mang theo.
Ba năm chờ đợi cuối cùng thì Quân người
yêu của Thảo đi lao động ở nước ngoài cũng trở về. Cả hai gia đình chỉ
chờ Quân về là làm đám cưới. Lẽ ra thì hai người đã cưới nhau mấy năm
trước đây, nhưng vì kinh tế khó khăn cả hai gia đình đã bàn Quân nên đi
lao động nước ngoài một chuyến kiếm ít vốn làm ăn sau này rồi về cưới
sau. Tuổi còn trẻ nên Thảo cũng động viên người yêu đi kiếm tiền trước.
Nhưng Thảo đã hoàn toàn không ngờ được rằng những lời khuyên người yêu
đi làm kinh tế ấy lại đẩy cuộc đời của cô sau này vào con đường bất
hạnh.
Sau ba năm bôn ba xứ người, Quân đã mắc
phải căn bệnh thế kỉ. Nhưng vì thiếu hiểu biết nên Quân vẫn vô tư đón
nhận sự dâng hiến của người yêu sau bao ngày xa cách chờ đợi. Sau lần
quan hệ ấy, họ quyết định xin phép gia đình chọn ngày cưới. Trong thời
gian chuẩn bị cưới ấy, một lần bị ngã xe máy phải vào bệnh viện khâu mấy
mũi, Quân được các bác sĩ cho biết xét nghiệm máu của anh có vấn đề.
Quân không tin vào sự thật ấy nên vẫn giấu chuyện âm thầm lên Hà Nội đi
xét nghiệm lại.

Mỗi
khi nhìn thấy ánh mắt vợ thèm thuồng những đứa trẻ con hàng xóm rồi lại
ươn ướt buồn, lòng anh như xát muối... (Ảnh minh họa)
Vì sĩ diện, lại tin vào chuyện nhầm lẫn
có thể xảy ra nên đám cưới vẫn được diễn ra như dự định. Quân nhận được
"án tử" từ kết quả xét nghiệm trước ngày cưới một ngày. Đêm tân hôn,
không còn cách nào khác, Quân đành nói cho Thảo biết sự thật. Cầm tờ
giấy xét nghiệm của chồng trên tay, Thảo như sụp đổ, đau đớn hơn là cô
biết chắc mình có khả năng nhiễm căn bệnh thế kỉ ấy tới 99%. Chỉ còn 1%
hi vọng nhưng cô vẫn lên Hà Nội làm xét nghiệm mong cái điều kì diệu kia
sẽ đến với mình.
Nhưng không, sau một thời gian chờ đợi,
vợ chồng Thảo nhận án tử thứ hai. Vậy là chấm hết tất cả những hoài bão
về một mái ấm hạnh phúc, về những đứa con xinh xắn, về ước mơ những đứa
con lớn lên sẽ học hành đến nơi đến chốn, đỗ đại học... Bao nhiêu ước
mơ, bao nhiêu dự định bỗng chốc trở thành mây khói. Giờ có hận Quân, có
bỏ anh thì cũng giải quyết được vấn đề gì.
Lặng lẽ với hạnh phúc tử thần
Người thân lẫn hàng xóm chẳng ai biết
được vì sao cưới nhau chưa được bao lâu mà em cứ ốm lăn lóc như người
chết đi sống lại. Mới đầu ai cũng bảo là em ốm nghén nhưng mãi cũng
chẳng thấy có thai. Rồi cũng qua đi cái giây phút kinh hoàng hoảng loạn
ấy, em bàn với chồng phải bỏ quê đi để tránh tiếng cho gia đình. Cả hai
nhà từ xưa đến nay sống không hề có một vết nhơ giờ mà sự thật được phơi
bày thì không biết họ còn sống yên ổn không?
Bố em bị bệnh tim, nếu biết chuyện vợ
chồng em thế nào ông cũng sốc mà đổ bệnh. Quê em còn nặng nề kì thị
những người có HIV lắm. Chúng em bảo ra thành phố kiếm việc làm để đổi
đời và nói dối gia đình là được anh bạn nhận vào làm ở công ty, công
việc ổn định thu nhập khá. Đã hai năm trôi qua, vợ chồng em đều viện cớ
bận việc không về được.
Ra Hà Nội, vợ chồng Thảo vẫn âm thầm
giấu chuyện mình bị HIV. Điều làm họ thấy an ủi là ở thành phố được tiếp
cận với các dịch vụ tuyên truyền về cuộc sống của những người có HIV dễ
dàng nên họ cũng hiểu được căn bệnh của mình. Hai vợ chồng âm thầm tự
bảo vệ cho những người mình tiếp xúc không bị lây nhiễm. Căn nhà trọ
thuê đã có những khoảnh khắc hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ.
Thế nhưng thỉnh thoảng đêm khuya, ý nghĩ
về cái chết một ngày không xa dội về khiến Thảo không cầm được lòng.
Vậy là không ai bảo ai, hai vợ chồng ôm nhau khóc nghẹn. Số phận đã như
vậy rồi, giờ có oán trách cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, thôi thì
thỉnh thoảng khóc cho nhẹ lòng. Dù mang bệnh nhưng bề ngoài họ vẫn là
đôi vợ chồng trẻ sung sức, thỉnh thoảng nhìn cảnh những đứa con quấn
quýt trong gia đình, Thảo không khỏi khát khao. Và rồi niềm khát khao ấy
cứ cháy bỏng trong Thảo.
Quân là con trai duy nhất của gia đình,
giờ mắc căn bệnh này coi như mang tội bất hiếu với cha mẹ. Thỉnh thoảng
trong Thảo lại vụt lên ý nghĩ hay là cứ liều sinh con, biết đâu trời
thương sẽ cho họ sống đến khi con trưởng thành, biết đâu đứa con ấy sẽ
không bị nhiễm bệnh như bố mẹ. Niềm hi vọng ấy cứ lớn dần, lớn dần trong
Thảo.
Biết được ý định của vợ, Quân khuyên
Thảo không nên làm liều bởi nếu xác suất ấy không đem lại cho họ sự may
mắn thì sẽ có một đứa trẻ vô tội sẽ phải hứng chịu bất hạnh. Thấy chồng
nói cũng có lý nhưng nếu xác định tư tưởng, sống lạc quan thì cuộc đời
của họ vẫn có thể kéo dài, làm sao tổ ấm của họ có thể quạnh quẽ chừng
ấy ngày tháng?
Dù cả hai cũng cố gắng nhưng mỗi khi
nghe mọi người hỏi về vấn đề con cái họ lại thấy chạnh lòng. Nhiều người
không hiểu còn mách các phương thuốc điều trị để có thai, các món ăn bổ
dưỡng khác.
Hình dung căn nhà trọ nằm cô độc của hai
vợ chồng trong một ngõ vắng vẻ ở ngoại thành Hà Nội như Thảo kể, hình
dung ra nỗi buồn lặng chất chứa trong lòng của đôi vợ chồng trẻ giờ đây
lại càng buồn hơn khi vắng tiếng trẻ thơ, lại càng xót xa thêm cho họ.
Thảo kể rằng, dù ở đây không ai biết những người như Thảo mắc bệnh nên
trước mắt cuộc sống của họ chưa gặp phải cảnh bị kì thị. Nhưng làm sao
sống được vui vẻ khi lúc nào trong đầu cũng hiện lên hình ảnh đến cái
ngày khủng khiếp ấy.
Vợ chồng Thảo vẫn thường động viên nhau
cố gắng sống hòa đồng và không để mọi người biết chuyện. Nếu đến ngày
bệnh của hai người nặng thì cùng nhau tìm đến các trung tâm chữa trị căn
bệnh này để được chết trong im lặng.
Chồng Thảo bảo thương vợ lắm và ân hận
vì sự ích kỉ của mình trước đây; và anh lại càng thương hơn khi nhìn
thấy cô không bỏ đi như những người vợ khác mà ở lại bên anh chăm sóc
cũng như yêu thương chồng như chưa có chuyện gì xảy ra. Mỗi khi nhìn
thấy ánh mắt vợ thèm thuồng những đứa trẻ con hàng xóm rồi lại ươn ướt
buồn, lòng anh như xát muối.

Dù cả hai cũng cố gắng nhưng mỗi khi nghe mọi người hỏi về vấn đề con cái họ lại thấy chạnh lòng... (Ảnh minh họa)
Thảo cho biết không phải vợ chồng trẻ
nào khi đưa nhau đến một nơi không ai biết mình để sống là có thể quên
đi tất cả xây dựng hạnh phúc. Tất cả họ ai cũng muốn sống trong cái cảm
giác hạnh phúc ấy vì trước đây họ đã từng mơ ước để có được cái ngày ấy.
Nhưng thật bất hạnh khi họ biết thế nào là một tổ ấm hạnh phúc thì cũng
chính là lúc họ cảm nhận nó trong nỗi đau bất tận.
Một lần vì không thể nén nổi sự khao
khát được làm mẹ, Thảo đã không dùng một biện pháp tránh thai nào khi vợ
chồng quan hệ. Sau khi không thấy tháng, cô vừa hồi hộp vừa lo lắng.
Lén chồng đi mua que thử thai về, mắt Thảo như hoa lên khi que thử báo
cô có thai. Rồi cũng giấu giếm chồng, Thảo tìm đến một phòng khám tư
nhân để siêu âm. Thai đã được 4 tuần tuổi. Đó là niềm vui bất tận, nhưng
cũng là nỗi đau đớn kèm theo. Giữ thai hay phá, có nên sinh thêm một
đứa trẻ bất hạnh, lỡ may con không bị nhiễm bệnh thì sao...? Hàng ngàn
câu hỏi cứ vang lên trong đầu Thảo.
Sau buổi tư vấn, Thảo lang thang tìm đến
nơi người ta đang nuôi dưỡng những đứa trẻ không may bị nhiễm HIV từ
trong bụng mẹ. Nhìn những gương mặt ngây thơ, ánh mắt trong veo hồn
nhiên vô tội, Thảo như quỵ xuống khi hình dung một ngày nơi đây sẽ có
thêm một đứa trẻ sống mà không biết đến ngày mai. Sau một đêm dài thức
trắng, Thảo nói với chồng tất cả và họ quyết định ngày mai sẽ vào bệnh
viện.
Cuộc đời này đã chứng kiến nỗi đau và sự
bất hạnh của Thảo và chồng là đã quá đủ. Họ không thể vì một giây phút
hạnh phúc được làm cha làm mẹ mà sinh ra một đứa trẻ có khả năng bị
nhiễm HIV ngay từ trong bụng mẹ. Có thể tổ ấm vốn đã buồn ấy sẽ thanh
thản hơn khi không phải ngày đêm đau lòng nhìn con thơ vô tội đang mang
bản án tử hình giống mình.
Chồng Thảo bảo niềm ân hận lớn nhất của
anh và cũng là bài học cho tất cả nam giới là hãy biết cách tự bảo vệ
mình và cho cả người thân khi tìm đến với tình dục. Đừng vì một phút
hoan lạc mà đánh đổi một cái giá quá đắt đỏ như bản thân anh.