Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Offline KhocDem  
#1 Đã gửi : 28/03/2017 lúc 10:18:22(UTC)
KhocDem

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm: Thành viên mới
Gia nhập: 27-03-2017(UTC)
Bài viết: 12

Cảm ơn: 2 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 2 bài viết
Nếu vẫn như mọi khi thì giờ này tôi đang tụ tập ở 1 chốn nào đó sập sình và cười nói vui vẻ với chúng bạn, nhưng 1 tháng rồi, từ cái hôm biết nguy cơ nhiễm H và đến bây h đã có kết quả dương tính chính xác, tôi thu mình lại trong căn phòng mỗi mình tôi, suy sụp hoàn toàn, tôi kiệt quệ với những dòng suy nghĩ về bố mẹ về tương lai và về mình, ngay lúc này đây tôi có thể chết tôi có thể thế nào cũng được nhưng còn bố mẹ sẽ thế nào đây??? Tôi là niềm tự hào của họ, gia đình tôi không giàu có nhưng bố mẹ dành hết tình yêu thương, công sức tiền bạc và niềm hy vọng cho tôi để giờ đây chưa dám nói là thành đạt nhưng tôi có mọi thứ "cv tốt, nhà cửa, xe, bạn bè và những mối quan hệ thật sự tốt" mọi người đều yêu thương tôi, thế nhưng mọi thứ giờ đây như sụp đổ, tôi không dám đối diện với sự thật, rồi mai đây sẽ ra sao, sẽ không còn hình bóng của một cậu nhóc lúc nào cũng vui, cũng luôn làm người khác cười, sẽ chẳng ai còn dám bên cạnh tôi nếu biết tôi nhiễm Căn bệnh của thế kỉ này. Tôi còn chưa báo hiếu được cho bố mẹ ngày nào vậy mà giờ đây mọi thứ chựng lại, mọi thứ trước mắt toan tính cho tương lại như vỡ tan, tôi chẳng còn chút sức lực nào nữa.

CHẤM HẾT.
Quảng cáo
Offline Tư vấn HIV và STIs miễn phí  
#2 Đã gửi : 29/03/2017 lúc 01:14:06(UTC)
Tư vấn HIV và STIs miễn phí

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm: Thành viên mới
Gia nhập: 23-03-2017(UTC)
Bài viết: 80
Man
Đến từ: Hà Nội

Được cảm ơn: 18 lần trong 17 bài viết

Chào KhocDem!
Đầu tiên mình xin được chia sẻ với tâm trạng của bạn lúc này. Mình hiểu rằng không dễ dàng gì để chấp nhận được sự thay đổi lớn như vậy. Tuy nhiên mình xin chia sẻ thêm với bạn một sự thật, một minh chứng sống để bạn thấy HIV thực sự không đáng sợ và không phải dấu CHÂM HẾT nếu chúng ta biết cách ứng phó.

"Ở Việt Nam, chị Phạm Thị Huệ là người phụ nữ nhiễm HIV được phát hiện đầu tiên vào tháng 12/1990. 27 năm nay, người phụ nữ này hiện vẫn đang sống và khỏe mạnh sau khi dùng thuốc kháng virus. Như vậy, nếu được chăm sóc và điều trị kịp thời thì tuổi thọ của người nhiễm HIV được kéo dài hơn nữa. Trên thế giới nhiều người nhiễm được phát hiện trong thập niên 80 hiện vẫn đang sống. Qua xét nghiệm máu của chị, hàm lượng của virus rất thấp, dưới ngưỡng phát triển, nên không tìm thấy. Nguyên nhân là do, chị dùng thuốc đều đặn, sống thoải mái nên virus HIV bị kìm lại sự phát triển. Hiện tại chị có sự nghiệp thành đạt và cuộc sống hạnh phúc bên người than, gia đình và bạn bè."

Mình muốn chia sẻ với bạn là: hiện nay nếu điều trị ARV đúng, đủ, dần dần người nhiễm có thể ức chế tải lượng virus dưới ngưỡng phát hiện (không thể phát hiện tình trạng nhiễm HIV qua các xét nghiệm thông thường, trừ xét nghiệm viral load- xét nghiệm đo tải lượng virus trong cơ thể). Khi tải lượng virus được kiểm soát dưới ngưỡng phát hiện, ngoài việc bạn có sức khỏe bình thường để tiếp tục sống, làm việc, cống hiến, báo hiếu cha mẹ, bạn còn giảm thiểu tối đa nguy cơ lây truyền cho người khác (nếu tải lượng dưới 40, có thể gần như 0 lây nhiễm cho người khác).

Vì vậy, nếu bạn thực sự trân trọng cuộc sống, trân trọng sự hy sinh của bố mẹ, trân trọng tình cảm yêu thương của những người xung quanh thì điều cần làm không phải là ủ rũ hay chán nản, bạn cần bình tĩnh lại, phấn trấn tinh thần và điều trị ARV, giúp duy trì sức khỏe và tiếp tục sống tốt.
Thêm một thông tin nữa mình nghĩ là bạn cần biết. Hiện tại, những dịch vụ liên quan tới HIV bao gồm cả điều trị ARV đều được đảm bảo tính bảo mật thông tin khách hàng theo quy định hiện hành của pháp luật (quy định rõ ràng ở luật phòng chống HIV/AIDS). Vì vậy, bạn có thể điều trị ARV, sống bình thường mà không lo người khác biết về tình trạng nhiễm của mình. 
Mọi thông tin bạn có thể liên hệ mình: 01677503283 (zalo, nhắn tin, gọi điện).

Mong bạn bình tĩnh, suy nghĩ sáng suốt và lựa chọn thật đúng đắn để không phụ tấm lòng và sự hy sinh của gia đình.
Offline Tư vấn HIV và STIs miễn phí  
#3 Đã gửi : 29/03/2017 lúc 01:28:08(UTC)
Tư vấn HIV và STIs miễn phí

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm: Thành viên mới
Gia nhập: 23-03-2017(UTC)
Bài viết: 80
Man
Đến từ: Hà Nội

Được cảm ơn: 18 lần trong 17 bài viết
Mình biết thời gian này có thể bạn sẽ hơi khó ngủ, hoặc có lúc sẽ trằn trọc suy nghĩ. Mình biết điều này qua rất nhiều anh, chị rồi cả những người còn rất trẻ mà mình từng hỗ trợ trong thời gian mới biết tình trạng nhiễm của bản thân. Mình có lời khuyên như này, thời gian này trước khi đ ngủ bạn nên trò chuyện cùng gia đình, hoặc giao lưu cùng bạn bè, trò chuyện cùng người khác sẽ giúp bạn bớt suy nghĩ căng thẳng và cảm nhận được niềm vui từ cuộc sống bình dị, đời thường. Và nếu có thể bạn nên ngủ cùng người khác, như vậy sẽ giúp bạn bớt suy nghĩ căng thẳng và dễ ngủ hơn.
Mình thực sự hy vọng bạn có thể hạnh phúc bên những người mà bạn yêu thương. Thân!
thanks 1 người cảm ơn Tư vấn HIV và STIs miễn phí cho bài viết.
KhocDem trên 31-03-2017(UTC) ngày
Offline KhocDem  
#4 Đã gửi : 31/03/2017 lúc 06:33:45(UTC)
KhocDem

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm: Thành viên mới
Gia nhập: 27-03-2017(UTC)
Bài viết: 12

Cảm ơn: 2 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 2 bài viết
Cảm ơn bạn,

Mấy đêm gần đây, không đêm nào mình ngủ yên giấc, không biết nếu gia đình mà biết thì họ có chịu nổi không? Còn tương lai của những người trong nhà nữa. Mình như làm mọi thứ đảo lộn. Gia đình có 1 đứa có H, rồi sẽ chẳng ai dám giao du hay tiếp xúc
Offline Tư vấn HIV và STIs miễn phí  
#5 Đã gửi : 31/03/2017 lúc 01:55:46(UTC)
Tư vấn HIV và STIs miễn phí

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm: Thành viên mới
Gia nhập: 23-03-2017(UTC)
Bài viết: 80
Man
Đến từ: Hà Nội

Được cảm ơn: 18 lần trong 17 bài viết
Originally Posted by: KhocDem Go to Quoted Post
Cảm ơn bạn,


Mấy đêm gần đây, không đêm nào mình ngủ yên giấc, không biết nếu gia đình mà biết thì họ có chịu nổi không? Còn tương lai của những người trong nhà nữa. Mình như làm mọi thứ đảo lộn. Gia đình có 1 đứa có H, rồi sẽ chẳng ai dám giao du hay tiếp xúc


Phấn chấn tinh thần lên nhé bạn! Đây là điều mà không ai mong muốn cả. Nhưng chuyện đã rồi. Bây giờ ân hận cũng không thay đổi được gì, tốt nhất là tìm cách đối mặt và ứng phó với nó. Thân!
Offline conduongdaqua  
#6 Đã gửi : 31/03/2017 lúc 08:15:49(UTC)
conduongdaqua

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức, Người điều hành chung, Tham vấn viên Diễn đàn
Gia nhập: 27-04-2012(UTC)
Bài viết: 1.990
Woman
Đến từ: Nơi không mang tên

Thanks: 1182 times
Được cảm ơn: 1329 lần trong 849 bài viết
Inbox cho b k dc , bạn ở hn hay sg để m hỗ trợ !
thông tin thuốc Phơi nhiễm pep và arv bậc 1 , thuốc điều trị viêm gan C và B , tư vấn methadone: 0931 577 808( Mèo )
Offline minhlong  
#7 Đã gửi : 31/03/2017 lúc 10:05:36(UTC)
minhlong

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm: Thành viên mới
Gia nhập: 15-11-2014(UTC)
Bài viết: 27

Được cảm ơn: 12 lần trong 8 bài viết
inb mình đi mình 6 7 năm rồi nè vẫn tốt thôi
Offline KhocDem  
#8 Đã gửi : 01/04/2017 lúc 03:13:28(UTC)
KhocDem

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm: Thành viên mới
Gia nhập: 27-03-2017(UTC)
Bài viết: 12

Cảm ơn: 2 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 2 bài viết
Originally Posted by: conduongdaqua Go to Quoted Post
Inbox cho b k dc , bạn ở hn hay sg để m hỗ trợ !


Mình ở HCM
Offline KhocDem  
#9 Đã gửi : 01/04/2017 lúc 03:25:18(UTC)
KhocDem

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm: Thành viên mới
Gia nhập: 27-03-2017(UTC)
Bài viết: 12

Cảm ơn: 2 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 2 bài viết
Mình sợ lắm, ko phải là mình sợ chết đâu, mình sợ thương bố mẹ không ai lo, sợ họ phải mang 1 nỗi nhục với bà con dòng họ. Mình cố gắng rất nhiều hy vọng có thể vượt qua giai đoạn này nhưng mình thấy khó khăn quá, dường như là không thể. Tại sao lại như vậy, không phải là một căn bệnh nào khác dễ đối mặt hơn mà lại là nó. Mình từ 1 đứa vui vẻ hoạt bát trở nên trầm cảm luôn rồi.
Offline PHUC MINH  
#10 Đã gửi : 01/04/2017 lúc 04:03:27(UTC)
PHUC MINH

Danh hiệu: Thành viên danh dự

Nhóm: Administrators, BQT, Tham vấn viên Diễn đàn
Gia nhập: 04-12-2013(UTC)
Bài viết: 6.599
Man
Đến từ: Hồ Chí Minh

Thanks: 1736 times
Được cảm ơn: 3126 lần trong 2370 bài viết
Originally Posted by: KhocDem Go to Quoted Post
Mình sợ lắm, ko phải là mình sợ chết đâu, mình sợ thương bố mẹ không ai lo, sợ họ phải mang 1 nỗi nhục với bà con dòng họ. Mình cố gắng rất nhiều hy vọng có thể vượt qua giai đoạn này nhưng mình thấy khó khăn quá, dường như là không thể. Tại sao lại như vậy, không phải là một căn bệnh nào khác dễ đối mặt hơn mà lại là nó. Mình từ 1 đứa vui vẻ hoạt bát trở nên trầm cảm luôn rồi.

Biết nhiễm bệnh là tốt rồi, vì không thể trốn tránh thực tế, biết sớm điều trị sớm tuổi thọ gần ngang bằng người không nhiễm, vẫn có điều kiện phụng dượng bố mẹ, ngoài ra điều tri được bảo mật thông tin và xã hội ngày một cởi mở không còn kỳ thì như trước. Do trước đây truyền thông cố gắng vẽ hình ảnh người nhiễm bệnh thì tiều tụy... ngày nay căn bệnh chỉ còn là bệnh mãn tính, người bệnh được điều trị khỏe mạnh, béo tốt...có khác người bình thường mấy đâu. Còn nhiều bệnh nguy hiểm hơn HIV rất nhiều.
Yên tâm đi hiện nay Việt Nam có trên 250 000 người nhiễm (khoảng 3% dân số) người ta vẫn sống khỏe đó thôi.
UserPostedImage
NHANH CHÓNG-TRÁCH NHIỆM
AN TOÀN 99+NGUY CƠ 1=CÓ NGUY CƠ

Zalo:03.999.69.440-Vui lòng không nhắn tin, điện thoại về khuya Cám ơn!
Chú ý khi có hành vi nguy cơ lây nhiễm HIV:
-Hãy tới các TT y tế dự phòng, TT phòng chống HIV/AIDS, Hoặc những bệnh viện để Bác sỹ chuyên khoa về HIV tư vấn, xét nghiệm máu và hướng dẫn dùng thuốc phòng chống phơi nhiễm.
-Sử dụng PEP càng sớm hiệu quả phòng chống càng cao, Sau nguy cơ quá 72 giờ dùng PEP không còn hiệu quả
thanks 1 người cảm ơn PHUC MINH cho bài viết.
Huynh Toan trên 08-04-2017(UTC) ngày
Offline KhocDem  
#11 Đã gửi : 01/04/2017 lúc 04:37:11(UTC)
KhocDem

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm: Thành viên mới
Gia nhập: 27-03-2017(UTC)
Bài viết: 12

Cảm ơn: 2 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 2 bài viết
Originally Posted by: PHUC MINH Go to Quoted Post
Originally Posted by: KhocDem Go to Quoted Post
Mình sợ lắm, ko phải là mình sợ chết đâu, mình sợ thương bố mẹ không ai lo, sợ họ phải mang 1 nỗi nhục với bà con dòng họ. Mình cố gắng rất nhiều hy vọng có thể vượt qua giai đoạn này nhưng mình thấy khó khăn quá, dường như là không thể. Tại sao lại như vậy, không phải là một căn bệnh nào khác dễ đối mặt hơn mà lại là nó. Mình từ 1 đứa vui vẻ hoạt bát trở nên trầm cảm luôn rồi.

<br />
<span style="font-size: 16px;"><em>Biết nhiễm bệnh l&agrave; tốt rồi, v&igrave; kh&ocirc;ng thể trốn tr&aacute;nh thực tế, biết sớm điều trị sớm tuổi thọ gần ngang bằng người kh&ocirc;ng nhiễm, vẫn c&oacute; điều kiện phụng dượng bố mẹ, ngo&agrave;i ra điều tri được bảo mật th&ocirc;ng tin v&agrave; x&atilde; hội ng&agrave;y một cởi mở kh&ocirc;ng c&ograve;n kỳ th&igrave; như trước. Do trước đ&acirc;y truyền th&ocirc;ng cố gắng vẽ h&igrave;nh ảnh người nhiễm bệnh th&igrave; tiều tụy... ng&agrave;y nay căn bệnh chỉ c&ograve;n l&agrave; bệnh m&atilde;n t&iacute;nh, người bệnh được điều trị khỏe mạnh, b&eacute;o tốt...c&oacute; kh&aacute;c người b&igrave;nh thường mấy đ&acirc;u. C&ograve;n nhiều bệnh nguy hiểm hơn HIV rất nhiều.<br />
Y&ecirc;n t&acirc;m đi hiện nay Việt Nam c&oacute; tr&ecirc;n 250 000 người nhiễm (khoảng 3% d&acirc;n số) người ta vẫn sống khỏe đ&oacute; th&ocirc;i.</em></span>


E không biết phải đối mặt sao với gia đình, lúc này chẳng có ai bên cạnh. Không biết liệu khi gia đình biết được họ có vượt qua được không, niềm hy vọng của gia đình cuối cùng lại là nỗi thất vọng lớn nhất. Em cô đơn lạc lỏng lắm, mọi cánh cửa đối với em giờ đây như đóng hết lại rồi.
Offline PHUC MINH  
#12 Đã gửi : 01/04/2017 lúc 09:48:40(UTC)
PHUC MINH

Danh hiệu: Thành viên danh dự

Nhóm: Administrators, BQT, Tham vấn viên Diễn đàn
Gia nhập: 04-12-2013(UTC)
Bài viết: 6.599
Man
Đến từ: Hồ Chí Minh

Thanks: 1736 times
Được cảm ơn: 3126 lần trong 2370 bài viết
Originally Posted by: KhocDem Go to Quoted Post
E không biết phải đối mặt sao với gia đình, lúc này chẳng có ai bên cạnh. Không biết liệu khi gia đình biết được họ có vượt qua được không, niềm hy vọng của gia đình cuối cùng lại là nỗi thất vọng lớn nhất. Em cô đơn lạc lỏng lắm, mọi cánh cửa đối với em giờ đây như đóng hết lại rồi.

Em đã từng là miền hy vọng của gia đình, vây phải có bản lĩnh và phải biết cách vượt qua nghịch cảnh. Người ta trên đường đời sẽ chẳng có ai đi trên đường bằng phẳng, không gặp ô voi, ổ gà thì đường quanh co khúc khủy, có lúc lên cao có lúc xuống thấp... Qua thăng trầm cuộc sống sẽ càng khẳng định bản lĩnh của mình, còn cứ lăn trôi trên con đường thẳng tắp, không vướng cản... thì ai chẳng đi được. Sao lại bi quan nghĩ mọi cảnh của đóng hết ???. Bản thân em còn chưa vượt qua sao lại thắc mắc gia đình có vượt qua được không.
Gỉa sử em không bị nhiễm HIV, nhưng trên đường đời sau này em sẽ gặp nhiều chông gai khác, nhưng em chẳng có chút nghị lực nào thì dù không nhiễm H em cũng chẳng bao giờ là miền tự hào của gia đình được.
Em còn trẻ, có được gia đình tạo điều kiện, có hiểu biết...vậy vấp ngã rồi hãy đứng lên mà bước tiếp. Mạnh mẽ lên đừng than thân trách phận mà ngẩng đầu thẳng bước trên đường đời đi...
Chúc em sẽ vượt qua được giai đoạn khó khăn này và thành công trong cuộc sống.
UserPostedImage
NHANH CHÓNG-TRÁCH NHIỆM
AN TOÀN 99+NGUY CƠ 1=CÓ NGUY CƠ

Zalo:03.999.69.440-Vui lòng không nhắn tin, điện thoại về khuya Cám ơn!
Chú ý khi có hành vi nguy cơ lây nhiễm HIV:
-Hãy tới các TT y tế dự phòng, TT phòng chống HIV/AIDS, Hoặc những bệnh viện để Bác sỹ chuyên khoa về HIV tư vấn, xét nghiệm máu và hướng dẫn dùng thuốc phòng chống phơi nhiễm.
-Sử dụng PEP càng sớm hiệu quả phòng chống càng cao, Sau nguy cơ quá 72 giờ dùng PEP không còn hiệu quả
thanks 1 người cảm ơn PHUC MINH cho bài viết.
Huynh Toan trên 08-04-2017(UTC) ngày
Offline KhocDem  
#13 Đã gửi : 02/04/2017 lúc 04:36:54(UTC)
KhocDem

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm: Thành viên mới
Gia nhập: 27-03-2017(UTC)
Bài viết: 12

Cảm ơn: 2 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 2 bài viết
Mọi thứ cứ đến dồn dập với một đứa nhỏ bé như em, em không thể chịu nổi, hết chuyện này rồi lại chuyện khác, làm sao mà có thể vượt qua đc đây.
Em đã cố ko suy nghĩ, k nhớ đến nó nhưng cứ nhắm mắt là mọi thứ trước mặt. Đêm nào mẹ gọi điện e cũng có gắng gượng sau đó là khóc oà. Phải làm sao lấy con virus ra khỏi cơ thể nhỏ bé của em cơ chứ, em kiệt sức hoàn toàn rồi, em mệt lắm rồi.
Offline nevergiveup123  
#14 Đã gửi : 02/04/2017 lúc 08:34:55(UTC)
nevergiveup123

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm: Thành viên mới
Gia nhập: 29-12-2014(UTC)
Bài viết: 48

Cảm ơn: 8 lần
Được cảm ơn: 20 lần trong 12 bài viết
Originally Posted by: KhocDem Go to Quoted Post
Mọi thứ cứ đến dồn dập với một đứa nhỏ bé như em, em không thể chịu nổi, hết chuyện này rồi lại chuyện khác, làm sao mà có thể vượt qua đc đây.

Em đã cố ko suy nghĩ, k nhớ đến nó nhưng cứ nhắm mắt là mọi thứ trước mặt. Đêm nào mẹ gọi điện e cũng có gắng gượng sau đó là khóc oà. Phải làm sao lấy con virus ra khỏi cơ thể nhỏ bé của em cơ chứ, em kiệt sức hoàn toàn rồi, em mệt lắm rồi.


Những gì bạn viết mình thấy hình ảnh của mình trong đó. Mình xin chia sẻ trường hợp của mình "Hôm ngồi đợi kết quả, một mình ngồi ngặm chiết bánh mì và cầu nguyện, sau đó, báo sĩ báo bị nhiễm, thì "trời đất như cuồng quay", nhưng ai giúp được mình? Vẫn phải về văn phòng và cười cười nói nói với đồng nghiệp như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Đêm về thì khủng hoảng tinh thần, nước mắt đã rơi và tiếp tục cầu nguyện cho lần kiểm tra thứ hai. Nhưng số phận đã an bài, mình bắt đầu sống với con virus đó. Lúc đó câu hỏi đặt ra là sống được bao lâu? Làm sao báo hiếu cho người thân,...... nói chung tâm lí hệt như bạn bây giờ. Lên mạng tìm kiếm mọi tài liệu về HIV, và được an ủi phần nào khi hiện nay đã có ARV kiềm chế sự nhân bội của virus này, càng an ủi hơn khi xã hội đã có cái nhìn cởi mở hơn trước kia và đã có những tấm gương sống và làm việc đến 20 năm. Thôi thì chỉ cần ước 30 năm thôi, nên lao vào tập thể thao, ăn uống và vẫn phải làm việc như chưa có chuyện gì xảy ra. Tin thần đã bình yên, vẫn phải yêu đời, phải cười và phải chiến đấu. Sau 2 năm 23 ngày uống thuốc, tải lượng dưới ngưỡng phát hiện, CD4 đã tăng từ 299 lên 770 và các chỉ số đã trở về bình thường, ngoại trừ men gan hơi cao một chút có lẽ do bắt đầu uống dự phòng lao được 3 tháng". 

Khóc lóc, than vãn sẽ không thể loại con virus đó ra khỏi ban thân mà ngược lại còn là cơ hội để nó tấn công bạn. Bạn nên tìm một cái gì đó học ví dụ như ngoại ngữ...... và hãy mỉm cười với cuộc đời và làm bạn với con virus đó. 


Chúc bạn vui và khỏe mạnh
thanks 2 người cảm ơn nevergiveup123 cho bài viết.
PHUC MINH trên 02-04-2017(UTC) ngày, KhocDem trên 03-04-2017(UTC) ngày
Offline Clare  
#15 Đã gửi : 03/04/2017 lúc 09:52:09(UTC)
Clare

Danh hiệu: Member

Nhóm: Thành viên mới
Gia nhập: 02-10-2013(UTC)
Bài viết: 20
Đến từ: Hà Nội

Được cảm ơn: 19 lần trong 9 bài viết
Originally Posted by: KhocDem Go to Quoted Post
Originally Posted by: PHUC MINH Go to Quoted Post
Originally Posted by: KhocDem Go to Quoted Post
M&igrave;nh sợ lắm, ko phải l&agrave; m&igrave;nh sợ chết đ&acirc;u, m&igrave;nh sợ thương bố mẹ kh&ocirc;ng ai lo, sợ họ phải mang 1 nỗi nhục với b&agrave; con d&ograve;ng họ. M&igrave;nh cố gắng rất nhiều hy vọng c&oacute; thể vượt qua giai đoạn n&agrave;y nhưng m&igrave;nh thấy kh&oacute; khăn qu&aacute;, dường như l&agrave; kh&ocirc;ng thể. Tại sao lại như vậy, kh&ocirc;ng phải l&agrave; một căn bệnh n&agrave;o kh&aacute;c dễ đối mặt hơn m&agrave; lại l&agrave; n&oacute;. M&igrave;nh từ 1 đứa vui vẻ hoạt b&aacute;t trở n&ecirc;n trầm cảm lu&ocirc;n rồi.

<br />
<span style="font-size: 16px;"><em>Biết nhiễm bệnh l&agrave; tốt rồi, v&igrave; kh&ocirc;ng thể trốn tr&aacute;nh thực tế, biết sớm điều trị sớm tuổi thọ gần ngang bằng người kh&ocirc;ng nhiễm, vẫn c&oacute; điều kiện phụng dượng bố mẹ, ngo&agrave;i ra điều tri được bảo mật th&ocirc;ng tin v&agrave; x&atilde; hội ng&agrave;y một cởi mở kh&ocirc;ng c&ograve;n kỳ th&igrave; như trước. Do trước đ&acirc;y truyền th&ocirc;ng cố gắng vẽ h&igrave;nh ảnh người nhiễm bệnh th&igrave; tiều tụy... ng&agrave;y nay căn bệnh chỉ c&ograve;n l&agrave; bệnh m&atilde;n t&iacute;nh, người bệnh được điều trị khỏe mạnh, b&eacute;o tốt...c&oacute; kh&aacute;c người b&igrave;nh thường mấy đ&acirc;u. C&ograve;n nhiều bệnh nguy hiểm hơn HIV rất nhiều.<br />
Y&ecirc;n t&acirc;m đi hiện nay Việt Nam c&oacute; tr&ecirc;n 250 000 người nhiễm (khoảng 3% d&acirc;n số) người ta vẫn sống khỏe đ&oacute; th&ocirc;i.</em></span>


E không biết phải đối mặt sao với gia đình, lúc này chẳng có ai bên cạnh. Không biết liệu khi gia đình biết được họ có vượt qua được không, niềm hy vọng của gia đình cuối cùng lại là nỗi thất vọng lớn nhất. Em cô đơn lạc lỏng lắm, mọi cánh cửa đối với em giờ đây như đóng hết lại rồi.


mọi người trong đây ai cũng từng trải qua cảm giác của bạn cho nên đừng bị quan, bạn không cô độc đâu^^
Mình phát hiện bị nhiễm năm 20t, cũng như bạn, mọi ước mơ như bị dập tắt... mình bị trầm cảm trong 1 thời gian dài và quyết định nông nổi hồi đó của mình là tự tử bằng thuốc ngủ... Tỉnh dậy trong bv, hình ảnh đầu tiên mình thấy là mẹ mình mắt sưng húp nhìn mình, mình vẫn nhớ rõ cái tát hồi đó của mẹ, mọi kìm nén trong lòng mình như vỡ oà.. 2 mẹ con ôm nhau khóc, cảm xúc ấm áp lúc đó mình sẽ không bao giờ quên.
Bạn à! Người yêu có thể bỏ bạn, bạn bè có thể không hiểu cho bạn.. nhưng gia đình sẽ luôn ở bên bạn, bố mẹ sẽ luôn thương yêu bạn vô điều kiện. Bạn hỏi rằng bố mẹ có buồn không? Có thất vọng không?.. có chứ! Bố mình cai thuốc bao nhiêu năm giờ lại nghiện trở lại, mẹ mình mới ngoài tứ tuần mà tóc bạc trắng đầu.. mình biết mẹ thường ôm bố khóc rấm rức cả đêm, nhưng trước mặt mình luôn mạnh mẽ khuyên mình không được tuyệt vọng...
Thời gian rồi cũng làm mờ đi vết thương của bạn thôi, hãy sống thật tốt và yêu thương những người xung quanh bạn... Cố lên nhé ^^
thanks 1 người cảm ơn Clare cho bài viết.
Huynh Toan trên 08-04-2017(UTC) ngày
Offline KhocDem  
#16 Đã gửi : 03/04/2017 lúc 08:18:01(UTC)
KhocDem

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm: Thành viên mới
Gia nhập: 27-03-2017(UTC)
Bài viết: 12

Cảm ơn: 2 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 2 bài viết
Originally Posted by: Clare Go to Quoted Post
Originally Posted by: KhocDem Go to Quoted Post
Originally Posted by: PHUC MINH Go to Quoted Post
Originally Posted by: KhocDem Go to Quoted Post
M&igrave;nh sợ lắm, ko phải l&agrave; m&igrave;nh sợ chết đ&acirc;u, m&igrave;nh sợ thương bố mẹ kh&ocirc;ng ai lo, sợ họ phải mang 1 nỗi nhục với b&agrave; con d&ograve;ng họ. M&igrave;nh cố gắng rất nhiều hy vọng c&oacute; thể vượt qua giai đoạn n&agrave;y nhưng m&igrave;nh thấy kh&oacute; khăn qu&aacute;, dường như l&agrave; kh&ocirc;ng thể. Tại sao lại như vậy, kh&ocirc;ng phải l&agrave; một căn bệnh n&agrave;o kh&aacute;c dễ đối mặt hơn m&agrave; lại l&agrave; n&oacute;. M&igrave;nh từ 1 đứa vui vẻ hoạt b&aacute;t trở n&ecirc;n trầm cảm lu&ocirc;n rồi.

<br />
<span style="font-size: 16px;"><em>Biết nhiễm bệnh l&agrave; tốt rồi, v&igrave; kh&ocirc;ng thể trốn tr&aacute;nh thực tế, biết sớm điều trị sớm tuổi thọ gần ngang bằng người kh&ocirc;ng nhiễm, vẫn c&oacute; điều kiện phụng dượng bố mẹ, ngo&agrave;i ra điều tri được bảo mật th&ocirc;ng tin v&agrave; x&atilde; hội ng&agrave;y một cởi mở kh&ocirc;ng c&ograve;n kỳ th&igrave; như trước. Do trước đ&acirc;y truyền th&ocirc;ng cố gắng vẽ h&igrave;nh ảnh người nhiễm bệnh th&igrave; tiều tụy... ng&agrave;y nay căn bệnh chỉ c&ograve;n l&agrave; bệnh m&atilde;n t&iacute;nh, người bệnh được điều trị khỏe mạnh, b&eacute;o tốt...c&oacute; kh&aacute;c người b&igrave;nh thường mấy đ&acirc;u. C&ograve;n nhiều bệnh nguy hiểm hơn HIV rất nhiều.<br />
Y&ecirc;n t&acirc;m đi hiện nay Việt Nam c&oacute; tr&ecirc;n 250 000 người nhiễm (khoảng 3% d&acirc;n số) người ta vẫn sống khỏe đ&oacute; th&ocirc;i.</em></span>


E không biết phải đối mặt sao với gia đình, lúc này chẳng có ai bên cạnh. Không biết liệu khi gia đình biết được họ có vượt qua được không, niềm hy vọng của gia đình cuối cùng lại là nỗi thất vọng lớn nhất. Em cô đơn lạc lỏng lắm, mọi cánh cửa đối với em giờ đây như đóng hết lại rồi.


mọi người trong đây ai cũng từng trải qua cảm giác của bạn cho nên đừng bị quan, bạn không cô độc đâu^^
Mình phát hiện bị nhiễm năm 20t, cũng như bạn, mọi ước mơ như bị dập tắt... mình bị trầm cảm trong 1 thời gian dài và quyết định nông nổi hồi đó của mình là tự tử bằng thuốc ngủ... Tỉnh dậy trong bv, hình ảnh đầu tiên mình thấy là mẹ mình mắt sưng húp nhìn mình, mình vẫn nhớ rõ cái tát hồi đó của mẹ, mọi kìm nén trong lòng mình như vỡ oà.. 2 mẹ con ôm nhau khóc, cảm xúc ấm áp lúc đó mình sẽ không bao giờ quên.
Bạn à! Người yêu có thể bỏ bạn, bạn bè có thể không hiểu cho bạn.. nhưng gia đình sẽ luôn ở bên bạn, bố mẹ sẽ luôn thương yêu bạn vô điều kiện. Bạn hỏi rằng bố mẹ có buồn không? Có thất vọng không?.. có chứ! Bố mình cai thuốc bao nhiêu năm giờ lại nghiện trở lại, mẹ mình mới ngoài tứ tuần mà tóc bạc trắng đầu.. mình biết mẹ thường ôm bố khóc rấm rức cả đêm, nhưng trước mặt mình luôn mạnh mẽ khuyên mình không được tuyệt vọng...
Thời gian rồi cũng làm mờ đi vết thương của bạn thôi, hãy sống thật tốt và yêu thương những người xung quanh bạn... Cố lên nhé ^^


Bạn còn có mẹ mà, mình thì có ai đâu, cũng k biết nói ra thế nào và họ sẽ ra sao. Mệt mỏi quá, hay mình thử buông tay 1 lần như bạn xem sao????
Offline KhocDem  
#17 Đã gửi : 04/04/2017 lúc 10:41:25(UTC)
KhocDem

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm: Thành viên mới
Gia nhập: 27-03-2017(UTC)
Bài viết: 12

Cảm ơn: 2 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 2 bài viết
Đêm nay, lại một đêm khó ngủ, cơ thể lã đi vì phải chóng chọi với những ngày qua, sắp mất việc, mất tất cả bạn bè đồng nghiệp, rồi đây sẽ còn mất nhiều thứ, còn biết bao nhiêu là chuyện ập đến, ô trời dường như cố dồn mình đến bước chân tường thì mình có cố gắng để làm gì, tìm giải thoát cho mình, hợp với ý trời vậy chăng????
Offline songtot1996  
#18 Đã gửi : 05/04/2017 lúc 12:50:36(UTC)
songtot1996

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm: Thành viên mới
Gia nhập: 09-05-2016(UTC)
Bài viết: 79
Man


Thanks: 45 times
Được cảm ơn: 26 lần trong 21 bài viết
welcome to real life.
Offline Safario  
#19 Đã gửi : 19/10/2017 lúc 02:11:35(UTC)
Safario

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm: Thành viên mới
Gia nhập: 18-10-2017(UTC)
Bài viết: 16
Man

Thanks: 2 times
Được cảm ơn: 4 lần trong 4 bài viết
Lam qen nhe
minh menly kin dao gym to con, dep zai keke

[email protected]
Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.