Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


7 Trang<1234>»
Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Offline buituongvu  
#21 Đã gửi : 04/11/2007 lúc 06:20:05(UTC)
BuiTuongVu

Danh hiệu: Administration

Nhóm: Administrators
Gia nhập: 28-04-2004(UTC)
Bài viết: 567

Được cảm ơn: 34 lần trong 22 bài viết

Sa mạc văn hóa

 Có mấy học sinh, gặp thầy giáo già, liền hỏi: "Có người nói xứ sở chúng ta là một sa mạc văn  hoá, thầy thấy như thế nào?"

"Các em không thấy các quốc gia Ả Rập đó sao? Cái họ có cũng chỉ la sa mạc mêng mông, nhưng họ có thể trở nên giàu có sung túc như vậy? Vì họ thăm dò xuống lòng đất, mà ở dưới đó thì ẩn chứa dầu hỏa hết sức phong phú! Ngược lại nếu họ chỉ biết than thở sa mạc cằn cỗi trước mặt mà không chịu đi khai quật lòng đất, thì mãi mãi chỉ nghèo khổ mà thôi"
Rồi vị giáo già trịnh trọng nói tiếp: 
"Cũng lý lẽ như thế, tuy chúng ta gặp phải một sa mạc văn hoá, nhưng chỉ cần truy tìm bên dưới, thì sẽ phát hiện người xưa để lại cho chúng ta cả một di sản phong phú, mà trở thành vùng đất văn hoá sung túc nhất. Dầu hoả cần trải qua sự chiết lọc của khoa học hiện đại mới có thể sử dụng, di sản văn hoá người xưa cũng phải do chúng ta chỉnh lý thì mới có thể phát huy rực rỡ".

 

"Đứng ở trên kho tàng vô tận, lại oán thán bản thân khốn cùng, chúng ta thật quá ngu muội", các học sinh chợt hiểu ra vấn đề.

Offline buituongvu  
#22 Đã gửi : 04/11/2007 lúc 07:12:34(UTC)
BuiTuongVu

Danh hiệu: Administration

Nhóm: Administrators
Gia nhập: 28-04-2004(UTC)
Bài viết: 567

Được cảm ơn: 34 lần trong 22 bài viết

Tạm dừng

 

Trên sân bóng chày, gặp phải tình huống tay ném không vững, phòng thủ sơ hở, huấn luyện viên liền kêu tạm dừng để an định tâm trạng, cổ vũ tinh thần của vận động viên.

 

Trên sân bóng rổ, gặp phải tình huống đội hình hỗn loạn, nhiều lần mất điểm, huấn luyện viên cũng kêu tạm dừng để chỉ đạo chiến lược, ổn định tâm trạng.

 

Trên chiến trường cuộc sống, nếu bạn cảm thấy lực bất tòng tâm, gặp chuyện thất bại thì hãy xem như là một lần tạm dừng! Ðể bản thân hưởng thụ những giây phút đáng quý, chỉnh lý tư tưởng hỗn loạn, lập lại kế hoạch, võ trang trở lại. Giây phút tạm dừng ngắn ngủi này trong cuộc sống vốn chẳng là gì, nhưng có thể khiến bạn xoay chuyển tình thế, khôi phục niềm tin để đứng dậy trở lại.

 

Nhưng cần phải chú ý, số lần tạm dừng không nên quá nhiều! Nếu không thì sẽ vi phạm luật.

Offline buituongvu  
#23 Đã gửi : 05/11/2007 lúc 03:06:09(UTC)
BuiTuongVu

Danh hiệu: Administration

Nhóm: Administrators
Gia nhập: 28-04-2004(UTC)
Bài viết: 567

Được cảm ơn: 34 lần trong 22 bài viết
 

Sự tồn tại vĩnh hằng

 

Lá cây xanh rồi lại vàng, hoa nở rồi lại tàn; nhìn thấy những chiếc lá khô, hoa tàn đó lần lượt rời bỏ cành cây, thở dài một tiếng trở về với cát bụi, chắc bạn sẽ nghĩ: chúng đi rồi sẽ không bao giờ trở lại.

 

Nhưng xuân đi rồi xuân đến, hoa tàn rồi hoa lại nở, những chiếc cành trơ trụi lại mọc ra những chiếc lá xanh tươi. Con đường nhỏ vắng vẻ, trống trãi lại tràn đầy những bông hoa rực rỡ. Cái mất đi ngày hôm qua lại hoàn toàn khôi phục trở lại, nhìn thấy những điều này, bạn còn cảm thấy thế giới này thiếu gì nữa ?

 

Chính vì hoa tàn lá rụng mới khiến cho đất cát màu mỡ, ẩn chứa sức mạnh; chính vì có sự mục nát điêu tàn của chúng thì mới có mùa xuân năm sau xán lạn; chính vì có sự rút lui ẩn dật của thế hệ cũ thì mới có thế hệ mới bước lên sân khấu cuộc đời. Trong hàng triệu mầm non tươi mới đó, trong những nụ hoa đang viết ra tên tuổi của những người đã khuất hay sao?

 

Nếu thế, tại sao bạn hà tất lại rơi lệ khi thấy hoa tàn, thương tâm khi quét lá khô, cảm thán thời gian ra đi, oan thán tuổi trẻ mất đi?

 

Không có cái cũ ra đi thì làm sao có cái mới đến?

Sinh ra vốn là đi tới cái chết, chết là để thúc đẩy cái sinh ra.

Trong cái vũ trụ muôn đời bất biến, luân chuyển không ngừng, thay nhau sinh diệt này, chúng ta sẽ không sống mải, nhưng chúng ta có thể "tồn tại"  vĩnh hằng!

Offline nguoidaukhokonanchi84  
#24 Đã gửi : 05/11/2007 lúc 03:28:51(UTC)
nguoidaukhokonanchi84

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 31-03-2006(UTC)
Bài viết: 1.099

Cảm ơn: 6 lần
Được cảm ơn: 18 lần trong 11 bài viết


Dù bị vò nát, tờ 20USD vẫn giữ nguyên giá trị. (Ảnh minh họa).
Một diễn giả nổi tiếng bắt đầu buổi hội nghị bằng cách giơ cao lên một tờ 20 đô la Mỹ. Trong phòng với 200 người tham dự, ông hỏi: “Ai muốn tờ 20 đô la này?”

Các cánh tay bắt đầu giơ lên. Ông nói: “Tôi sẽ tặng tờ 20 đô la này cho một trong các bạn. Nhưng trước hết, hãy để tôi làm việc này đã”.

Ông bắt đầu vò nhàu tờ tiền. Sau đó ông hỏi: “Ai vẫn muốn tờ tiền này?”. Các cánh tay vẫn giơ cao.

“Vậy thì”, ông trả lời, “sẽ thế nào nếu tôi làm như thế này?”. Ông ném tờ tiền xuống nền nhà và bắt đầu dùng đế giày giẫm nghiền lên nó. Ông nhặt tờ tiền lên, giờ nó đã bị nhàu nát và bẩn thỉu. “Giờ, ai vẫn muốn có nó?”

Những cánh tay vẫn giơ cao.

“Các bạn của tôi, tất cả các bạn đã học được một bài học rất giá trị. Dù tôi làm gì với tờ tiền này, các bạn vẫn muốn có nó bởi nó không bị giảm giá trị. Nó vẫn có giá 20 đô la.

Nhiều lúc trong cuộc sống, chúng ta bị bỏ rơi, bị vò nhàu, bị vấp ngã và dính bẩn bởi những quyết định mà chúng ta đưa ra và những hoàn cảnh xảy đến trên đường chúng ta đi. Chúng ta cảm thấy như thể mình thật vô dụng, nhưng dù bất kỳ điều gì đã xảy ra hay sẽ xảy ra, bạn vẫn sẽ không bao giờ mất giá trị của mình”.

Bẩn hay sạch, nhàu nát hay gấp nếp gọn gàng, bạn vẫn sẽ là vô giá đối với những người yêu thương bạn. Giá trị cuộc sống của chúng ta được tạo ra không phải từ những gì chúng ta làm hay những người chúng ta biết, mà bởi CHÚNG TA LÀ AI.

“Bạn là đặc biệt - đừng bao giờ quên điều đó!” - vị diễn giả kết luận

Hạnh phúc đôi khi chỉ là sẻ chia để vơi bớt những giọt nước mắt , chia đôi những nỗi đau nhìn thấy thêm một nụ cười
Facebook : Nhân sinh vô thường . Zalo : 01222759439 ,😁
01282878576_ 01222759439
Offline buituongvu  
#25 Đã gửi : 06/11/2007 lúc 03:57:28(UTC)
BuiTuongVu

Danh hiệu: Administration

Nhóm: Administrators
Gia nhập: 28-04-2004(UTC)
Bài viết: 567

Được cảm ơn: 34 lần trong 22 bài viết
Địa chỉ Email
Có một bạn trẻ tìm đến một công ty phần mềm máy tính xin một chân dọn dẹp vệ sinh. Sau khi qua phỏng vấn và thử việc (như lau dọn khu vệ sinh...), người quản lý nhân sự đồng ý nhận anh vào làm, đồng thời yêu cầu anh để lại địa chỉ email để tiện liên lạc. Anh nói: "Tôi không có máy tính". Người quản lý nói với anh rằng đối với công ty phần mềm, một người không có email đồng nghĩa với sự không tồn tại. Vì thế, ông ta lấy làm tiếc là không thể nhận anh được.
Anh thất vọng rời khỏi công ty, trong túi chỉ còn 10 USD. Đi ngang một cửa hàng thực phẩm, anh chợt nghĩ ra việc mua 10kg khoai tây, lê la đến từng hộ gia đình bán lại. Hai giờ sau anh đã bán hết và có lời. Anh lại làm như vậy nữa, số tiền vốn ban đầu đã tăng lên đáng kể. Anh phát hiện làm công việc này có thể nuôi sống bản thân.
Từ đó anh chăm chỉ làm việc. Nỗ lực cộng với một chút may mắn, công việc của anh ngày càng thành công. Trong năm năm anh lập được một công ty lớn chuyên giao hàng tận nhà. Mọi người chỉ cần đứng ở cửa nhà mình cũng có thể mua được các loại thực phẩm tươi sống. Đến một hôm anh chợt nghĩ đến tương lai, đến gia đình và quyết định đi mua bảo hiểm.
Lúc ký hợp đồng, nhân viên bảo hiểm hỏi địa chỉ email của anh. Anh lại nói: "Tôi không có máy vi tính". Người nhân viên ngạc nhiên: "Ngài có một công ty lớn như thế nhưng lại không có máy vi tính và địa chỉ email sao? Ngài thử nghĩ xem nếu ngài có máy tính, ngài đã có thể làm được bao nhiêu thứ nữa!".
Anh nói: "Khi đó tôi sẽ trở thành nhân viên vệ sinh của công ty phần mềm máy tính".
Offline buituongvu  
#26 Đã gửi : 07/11/2007 lúc 03:03:51(UTC)
BuiTuongVu

Danh hiệu: Administration

Nhóm: Administrators
Gia nhập: 28-04-2004(UTC)
Bài viết: 567

Được cảm ơn: 34 lần trong 22 bài viết
 
Tin tưởng…

Tin tưởng là biết rằng mỗi ngày là một sự khởi đầu mới.
Là tin rằng điều kỳ diệu sẽ xảy ra và giấc mơ có thể thành hiện thực.
Tin tưởng là nhìn thấy các thiên thần nhảy múa giữa những đám mây.
Là biết đến sự tuyệt vời của bầu trời xa mờ và sự thông thái của con người trên mặt trăng.


Tin tưởng là hiểu được giá trị của việc nuôi dưỡng tâm hồn,
Sự thơ ngây trong mắt trẻ thơ và vẻ đẹp của bàn tay già nua,
Tất cả dạy cho chúng ta biết thế nào là yêu thương…

Tin tưởng là tin rằng chúng ta không bao giờ cô đơn,
Cuộc sống là một món quà và chúng ta phải yêu mến nó.
Tin tưởng là tìm lại sức mạnh và lòng dũng cảm trong những lời dối trá,
Và đó cũng là lúc phải nhặt nhạnh những mảnh vỡ và bắt đầu lại.
Tin tưởng là biết rằng những điều kỳ diệu đang chờ đợi xảy đến,
Và mọi hy vọng, ước mơ của tất cả chúng ta đang đến gần.
... nếu chúng ta tin tưởng.
Offline buituongvu  
#27 Đã gửi : 08/11/2007 lúc 02:49:47(UTC)
BuiTuongVu

Danh hiệu: Administration

Nhóm: Administrators
Gia nhập: 28-04-2004(UTC)
Bài viết: 567

Được cảm ơn: 34 lần trong 22 bài viết

Cắt cành và ngắt nhụy

 

Trong nghề làm vườn có cái gọi là "cắt cành" và "cắt nhụy". Cắt cành là cắt bỏ các cành không cần thiết ở mặt bên, khiến cho cành chính phát triển khỏe mạnh, mọc ra những bông hoa tươi đẹp, ví dụ như hoa cúc. Ngắt nhụy là ngắt đi mầm chính đang phát triển để khiến các mầm khác phát triển, mọc ra nhiều nụ hoa hơn, ví dụ như hoa hồng.

 

Trong giáo dục cũng có cái gọi là cắt cành và ngắt nhụy. Đối với những người tâm trí không tập trung thì cắt cành để họ định tâm chăm chú, theo đuổi mục tiêu. Đối với những người xung động, nóng vội thì ngắt nhụy để họ dần dần phát triển từng bước đạt được thành tựu.

Offline buituongvu  
#28 Đã gửi : 08/11/2007 lúc 02:52:09(UTC)
BuiTuongVu

Danh hiệu: Administration

Nhóm: Administrators
Gia nhập: 28-04-2004(UTC)
Bài viết: 567

Được cảm ơn: 34 lần trong 22 bài viết
Loài Yêu tinh đã dấu hạnh phúc của con người ở nơi nào?
Ngày xưa, có lần “tập đoàn” yêu tinh họp nhau lại để lên kế hoạch làm hại con người.

Một yêu tinh nói: “Chúng ta nên giấu một thứ gì đó quý giá của con người đi, nhưng giấu cái gì bây giờ?”.

Sau khi suy nghĩ, một yêu tinh đáp: “Biết rồi, hãy lấy đi hạnh phúc của họ, họ sẽ ngày đem phải khổ sở u uất. Nhưng vấn đề là giấu nó ở đâu bây giờ? Phải giấu ở nơi nào mà họ không tìm được ấy!”.

Một yêu tinh khác cho ý kiến: “Thử quẳng nó lên đỉnh ngọn núi cao nhất của thế giới xem”.

Nhưng ý kiến đó bị phản đối ngay: “Không được. Con người rất khoẻ mạnh, chuyện leo núi có nhằm nhò gì đâu”.

Một yêu tinh khác lại có ý tưởng: “Vậy ta giấu nó xuống vực biển sâu nhất nhé?”.

Nhưng các yêu tinh lại đồng loạt phản đối: “Không, con người rất tò mò. Họ sẽ tạo ra những chiếc tàu hiện đại để đi xuống tận đáy biển. Rồi tất cả mọi người cũng sẽ biết”.

Một yêu tinh nhỏ tuổi đứng lên: “Hay để nó ở một hành tinh khác đi!”.

Tuy nhiên, một yêu tinh lớn tuổi đáp: “Không được, con người rất thông minh. Càng ngày họ càng thám hiểm nhiều hành tinh đấy thôi”.

Bầy yêu tinh lại im lặng suy nghĩ. Chợt một yêu tinh già lụ khụ đứng lên đưa ra ý kiến: “Tôi biết ta nên giấu hạnh phúc ở đâu rồi! Hãy giấu nó ở chính bên trong con người. Đa số mọi người đều luôn cố gắng lùng sục hạnh phúc ở khắp nơi khắp chốn và bao giờ cũng thấy người khác hạnh phúc hơn mình. Bản thân họ thì chẳng bao giờ họ quan tâm. Giấu ở đó thì con người chẳng bao giờ tìm thấy đâu!”.

Tất cả yêu tinh đều nhất trí với giải pháp này và kể từ đó, rất nhiều người mải mê đi kiếm hạnh phúc mà không biết nó đã được giấu ngay trong tâm hồn mình.

Offline kysinhtrung  
#29 Đã gửi : 09/11/2007 lúc 04:45:31(UTC)
kysinhtrung

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 27-09-2006(UTC)
Bài viết: 464
Đến từ: Hon Ngoc Vien Dong

Cảm ơn: 5 lần
Được cảm ơn: 4 lần trong 4 bài viết
Quyền năng của chữ nhẫn

Từ những kinh nghiệm xương máu của thực tế cuộc sống mà người Hán đã sáng tạo ra cách viết chữ nhẫn: chữ đao (con dao) ở trên và chữ tâm (con tim) ở dưới. Lưỡi dao ấy ở ngay trên tâm, và nếu như gặp chuyện mà không biết nhẫn nhịn thì tránh sao khỏi đau đớn, có nhẫn nhịn mới chuyển nguy thành yên, bại thành thắng, dữ thành lành…

Trong kinh điển, người biết nhẫn nhục, chính là người mạnh nhất. Còn theo thánh Gandhi: Nhẫn nhục ví như không khí, chẳng biết chống trả, nhưng có khả năng vô hiệu hóa những quả đấm của kẻ bạo tàn!

Vì thế mà người xưa đã tốn rất nhiều giấy mực để viết về nó, đã răn dạy rất nhiều những lợi ích và tác hại xung quanh chữ nhẫn này. Thời hiện đại ngày nay thì sao?

Nhẫn, không phải là sự cam chịu tiêu cực.

Đúng vậy, chẳng phải ngẫu nhiên mà chữ nhẫn lại có bộ đao phía trên như biểu hiện của những nỗi thống khổ sâu sắc như dao nhọn, chúng có thể khía vào trong tâm trí, trong con tim ta, làm cho ta đau đớn, tủi nhục và khó chịu.

Nhưng, nhẫn, đừng nên hiểu một cách tiêu cực, là phải gồng mình cam chịu ôm nhục, là luồn cúi để đạt được mục đích. Nếu có chuyện không hay, hãy dùng trí tuệ để thấy đúng lẽ thật, buông xả mọi hơn thua với người ta và không cố chấp phiền hận.

Người “chửi” mình, nếu đúng thì nhận, nếu không phải thì xả bỏ. Chứ nếu nhớ hoài suốt đời, thì tự mình chuốc lấy cái khổ cho mình và còn làm cho người khác khổ lây.

Tóm lại, chữ nhẫn ngoài sự chịu đựng điềm tĩnh còn cần phải có sự tha thứ, phải có từ - bi - hỷ - xả. Nhẫn là độ lượng, khoan dung, nhận đúng bản chất mà kiên tâm nhẫn nại... Nhẫn, chính là thể hiện bản lĩnh của con người.

Khổng Tử xưa đã nói: “Tiểu bất nhẫn, tắc loạn đại mưu” (Việc nhỏ mà không nhẫn được, thì việc lớn ắt sẽ hỏng).

Nhiều gia đình thường treo chữ nhẫn trong nhà, như tự răn mình để giữ được hòa khí trong gia đình. Ôi chao, nhịn đi có một sự, đổi lại được những chín điều lành cơ mà.

Vậy nên, anh em có tranh nhau tí đất đai, vợ chồng có nổi cơn tam bành, ta có “hận” sếp, có xích mích gì với hàng xóm, có bị ai “đì” đi nữa, thôi thì nhẫn đi.

Con tim nhức nhối lắm, khi thấy mình phải chịu đựng thua thiệt, phải kém chị kém em, thành ra hậm hực, tức tối nổ con ngươi con mắt chỉ vì những thứ nhỏ nhặt.

Người ta có cái ví đầm hàng hiệu xịn hơn, thế là phải đua đòi chẳng kém cạnh gì, kẻo mang tiếng “quê”! Hoặc người ta xe nọ xe kia, nếu mình không có, thì đau buồn mà bi luỵ trách móc số sao mãi chả giàu để được làm... đại gia.

Mẹ chồng hủ lậu, lắm lời... cẩn thận đấy! Ra đường, nhẫn á, nhịn á, ganh nhau đến từng chỗ đỗ xe trước đèn xanh đèn đỏ, còi bấm cứ là nhức cả óc. Tông xe vào nhau, là gầm gừ như chuẩn bị xuống cắn xé nhau ngay!

Đến cái chuyện quyền lợi hay tiền nong, ai mà động chạm, thì cứ liệu hồn. Tốt nhất là nên việc ai người đấy làm, tiền ai người ấy hưởng, chứ ức chế quá, là xử lý nhau ngay.

Nhẹ thì bằng bom thư, cao hơn nữa, sẽ được chọn làm đối tượng để buôn dưa lê, nặng thì đơn kiện nặc danh, tệ hơn là thuê xã hội đen dằn mặt...

Thuở phong kiến, chồng có là nông dân thì vợ cũng phải hầu như hầu ông chủ; thời này, chồng mà lười biếng, lại mắc tính loăng quăng bồ bịch, cờ bạc thì dè chừng! Vợ mà đỏng đảnh, hay “không biết đẻ”, hay nọ kia, lơ mơ là ông quăng quần áo ra ngoài đường.

Cho nên, kết hôn cũng nhanh, mà chia tay, ly dị cũng quá lẹ. Chẳng có vấn đề gì phải kéo dài những mấy chục năm. Thời này, chữ nhẫn là chữ gì mà đòi hỏi phải mất thời gian đến vậy?

Nhẫn, cũng không phải là nhục một cách hèn nhát

Thời xưa, vua Câu Tiễn nằm gai nếm mật, nuốt mọi tủi nhục chỉ để chờ thời cơ làm nên chuyện lớn. Như vậy, cái chữ nhẫn nhục trở thành động cơ sống, thành quái chiêu của một số người nhằm đạt đến mục tiêu cần thiết của họ.

Ngược lại, chữ nhẫn như trái tim bồ tát của Quan Âm Thị Kính khi bị “vu oan” mọi bề, lay động thân tâm của con người, đó là:

“Chữ rằng nhẫn nhục nhiệm hòa/ Nhẫn điều khó nhẫn mới là chân tu...”

Nhẫn ngày nay, nhiều khi đã thành nhẫn nhục một cách hèn nhát. Nhẫn quá, thành ra... nhục. Nó là điều sỉ nhục, làm xấu hổ, tổn thương đến lòng tự ái của mình.

Nhục, bởi vì sợ quyền thế, nhục vì đang nằm trong hoàn cảnh bất lợi chưa thể trả thù được, nhục để mong cầu có người khen, hay được chức trọng, quyền cao, nhẫn nhục vì khinh bỉ đối thủ, hay tự cho mình cao hơn người, không thèm chấp nê, phản đối.

“Tránh voi chẳng xấu mặt nào...”, nhiều khi thấy cái sự bất bình ra đấy, nhưng chẳng liên quan đến ta, thì ta “mackeno”. Cái sự nhịn ấy, xem phần nó cũng mang tính AQ, rằng thôi, nhịn đi một tí, chết ai!

Hiểu sai chữ nhẫn nhất là khi ghép chữ nhẫn với chữ tâm, để trở thành nhẫn tâm, ác độc. Cũng như hiểu chữ nhẫn với thói quen chịu đựng đến mức hèn yếu, bạc nhược hết ngày này, qua tháng khác, và cơ đồ sự nghiệp, thành quả chăíng thấy đâu, chỉ thấy con người ngày càng èo uột đi, thảm hại, nhưng họ vẫn tự ru mình là ta đang... nhẫn một cách chính đáng.

Nhẫn nhục một cách hèn nhát, là mềm yếu, cam chịu vô ích, rồi tự mình chìm trong cái cõi mịt mờ của mình, sẽ thành kẻ chui sâu vào vỏ ốc, và điều này sẽ làm suy thoái xã hội, đạo đức con người, làm cho cái ác, cái tham, cái xấu có mầm mống và nguy cơ phát triển.

Nhẫn nhục như thế, theo thuyết nhà Phật, là nhẫn nhục chấp tướng vì vẫn còn do dục vọng và lòng tham thúc đẩy chứ không phải nhẫn bà la mật.

Nhưng nếu không biết nhẫn, bạn sẽ có một khuôn mặt... xấu xí

Nếu bạn không biết giữ được cho mình một chữ nhẫn, lúc nào đầu óc bạn cũng căng ra, như một chảo lửa, bạn có thể phản ứng ngay tức khắc các vấn đề vừa xảy ra một cách nông nổi, thiếu suy nghĩ...

Gặp chuyện khó chịu, không may, tức khắc lửa giận nổi lên, nếu nhẹ thì chỉ bộc lộ ra sắc mặt, hành động nóng nảy, nhưng nặng và đáng sợ hơn nữa, đó là để chất chứa trong lòng.

 Bạn biết không, những cơn nóng giận ấy khiến cho khuôn mặt con người bỗng chẳng dễ coi chút nào và trở nên rất xấu. Đôi khi, chẳng những chúng ta không giải quyết được việc gì, mà còn tự tạo thêm những hành động nông nổi, gây thêm bực bội đúng như các cụ đã nói: “Tâm oán giận, mạnh hơn lửa dữ”.

Thật vậy, chỉ một phút nổi nóng, không tự kìm chế được mình mà không dằn được cơn tức giận, nghĩa vợ chồng phải phân rẽ, bạn bè trở thành kẻ oán thù, và mâu thuẫn dẫn đến xung đột (đánh đập vợ con đến tàn tật, vợ giết chồng, con giết cha, đốt phá nhà cửa, tự hủy hoại thân thể mình...)

Tôi còn nhớ câu chuyện của một chị, nói rằng, thời mà anh chị chưa ly hôn, chị đi “đánh” ghen anh. Đêm hôm, không thấy anh về, trong một đêm mùa đông giá rét, chị quyết định lôi con nhỏ mới hai tuổi, đặt lên đằng sau xe đạp, đèo con đến nhà nhân tình của chồng, và căm phẫn đập cửa ầm ầm...

Sau này, chị tự nhận ra rằng, chẳng phải vì thương con không có cha, chẳng phải lý do gì, ngoài lòng ích kỷ và hận thù nên chị quyết không ly dị. Cũng chỉ vì chị không nhẫn được, cơn nóng bốc lên đầu và chỉ còn nỗi căm hận.

Cho dù đã bao lần, chị tự dặn mình rằng, đừng để con cái nghe thấy tiếng của hai vợ chồng cãi nhau. Nhưng biết sao được, khi cơn sân hận dâng lên, tiếng chì chiết, cãi vã, lẫn xỏ xiên, thậm chí thượng cẳng chân, hạ cẳng tay ngay trước mắt con cái, vô tình anh chị không biết rằng họ chính là một bằng chứng xấu xí của hôn nhân.

Và nếu trước kia, chị nhất quyết không ký đơn ly dị để “hành hạ”, trả hận với chồng mình, thì sau khi đã hiểu ra: nhẫn không phải là chịu đựng, mà nhẫn còn là xả bỏ những nỗi nhọc nhằn uất hận, những đau buồn tủi nhục, để cuộc sống dễ chịu hơn, chị đã ký đơn ly dị, nhằm giải thoát cho cả gia đình thoát khỏi cảnh “địa ngục trần gian”.

Chữ nhẫn, giống như vàng

Bạn hãy đọc kỹ những câu răn về chữ nhẫn, bạn sẽ thấy, muôn màu cuộc sống bày ra trong sức mạnh của chữ nhẫn. Chữ nhẫn ẩn chứa những phương kế sống của một đời người.

“...
Có khi nhẫn để xoay vần/ Thiên thời, địa lợi, nhân tâm hiệp hòa/ Có khi nhẫn để vị tha/ Có khi nhẫn để thêm ta, bớt thù/ Có khi nhẫn: tỉnh giả ngu/ Hơn hơn, thiệt thiệt đường tu khó lường/ Có khi nhẫn để vô thường/Không không, sắc sắc đoạn trường trần ai/ Có khi nhẫn để lắng tai/ Khôn khôn, dại dại nào ai tránh vòng/ Có khi nhẫn để bao dung/ Ta vui người cũng vui cùng có khi/ Có khi nhẫn để tăng uy/ Có khi nhẫn để kiên trì bền gan...”

Việc lấy đức nhẫn làm sức mạnh (dĩ nhẫn vi lực) cho thấy lợi ích cũng như quyền năng biến hóa, nội lực mạnh mẽ của chữ nhẫn.

Trong cuốn “Luận về chữ nhẫn” của Mạnh Chiêu Quân có viết: “Bạn chớ nên cáu gắt, cáu gắt sẽ làm tổn thương hòa khí; Bạn chớ nên tức giận, tức giận sẽ làm hủy hoại nguyên khí; Bạn chớ nên đùa giỡn, đùa giỡn sẽ làm hỏng tài khí; Bạn phải nhẫn nhịn, nhẫn nhịn sẽ được thần khí”...

Cũng như câu tục ngữ của Việt Nam ta: “Chữ nhẫn là chữ tương vàng, ai mà nhẫn được, thì càng sống lâu”. Tự tìm được cho mình một chữ nhẫn thích hợp sẽ giúp ích cho cuộc sống của bạn, và nếu biết sử dụng chữ nhẫn sao cho đúng cách, sẽ mang lại cho con người một sức mạnh vô cùng!

 Tuệ Thư


Anh chỉ ước một thảo nguyên đầy thịt Chó
Một nông trường bát ngát lá mơ xanh
Một dãy Trường Sơn trồng đầy riềng và sả
Một dòng sông chứa đầy rượu pha cồn
Để nơi ấy tháng ngày anh tu luyện,
Xa bụi trần và quên lãng bóng hình em.

Offline nguoidaukhokonanchi84  
#30 Đã gửi : 09/11/2007 lúc 03:42:24(UTC)
nguoidaukhokonanchi84

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 31-03-2006(UTC)
Bài viết: 1.099

Cảm ơn: 6 lần
Được cảm ơn: 18 lần trong 11 bài viết
HỌC CÁCH THẤT BẠI
Như bạn đã biết, bất kỳ ai cũng có thể nói cho bạn biết làm sao để thành công. Có hàng nghìn cuốn sách về chủ đề đó. Các kế hoạch và các công thức luôn sẵn có để bất kỳ ai cũng có thể học theo. Nhưng điều mà bạn ít khi tìm thấy là làm sao để thất bại.

Bạn biết đó, thành công không bao giờ được đàm bảo, dù bạn có thực hiện đúng công thức đến đâu đi chăng nữa. Tuy nhiên, thất bại là chắc chắn hơn nhiều, và không chỉ một lần, mà có thể là nhiều lần trong cuộc sống của bạn.

Bạn sẽ thất bại nếu bạn không quan tâm đến người khác. Rất nhiều người nghĩ rằng thế giới này đã được tạo ra cho riêng họ, và họ không để đến cảm giác của người khác. Đúng ra, điều chúng ta nên làm là chia sẻ hành tinh này với tất cả mọi người.

Bạn sẽ thất bại nếu bạn bắt đầu sự nghiệp bằng cách tìm một công việc thích hợp với bạn. Bạn cần phải hợp với công việc và làm cho mình ngày càng phù hợp hơn. Đơn giản nhất, cho dù bạn mặc quần jeans và áo phông đẹp đến đâu đi chăng nữa thì việc mặc như thế đi xin việc làm sẽ tăng cơ hội thất bại của bạn.

Bạn sẽ thất bại nếu bạn trèo lên chiếc thang sự nghiệp bằng cách giẫm lên người khác. Như một câu nói: “Bạn sẽ gặp lại chính những người đó khi bạn bị rơi xuống”.

Bạn sẽ thất bại nếu bạn không cố gắng sửa lại một hành động sai bất kỳ khi nào có thể. Bạn sẽ thất bại nếu bạn nhìn thấy một điều xấu mà lại không dám chống lại nó. Bạn sẽ thất bại nếu bạn chịu một việc bất công mà không dám chiến đấu chống lại nó.

Bạn sẽ thất bại nếu chỉ biết đánh giá một ai đó qua vẻ bề ngoài. Sẽ thất bại nếu bạn lấy những sai lầm của ngày hôm nay để bỏ đi tất cả những thành công của ngày hôm qua và làm lu mờ những giá trị tốt đẹp sẽ đến vào ngày mai.

Bạn sẽ thất bại nếu không biết tin vào chính bản thân mình.

Bạn sẽ trải qua những thất bại lớn nhất nếu bạn tin vào câu nói lãng mạn “Tình yêu có nghĩa là bạn không bao giờ phải nói lời xin lỗi”. Bởi vì trong thực tế, bất kỳ một người nào đó có đủ kinh nghiệm cũng sẽ nói rằng tình yêu là ngược lại. Tình yêu là đủ can đảm để nói xin lỗi khi mình sai.
Hạnh phúc đôi khi chỉ là sẻ chia để vơi bớt những giọt nước mắt , chia đôi những nỗi đau nhìn thấy thêm một nụ cười
Facebook : Nhân sinh vô thường . Zalo : 01222759439 ,😁
01282878576_ 01222759439
Offline buituongvu  
#31 Đã gửi : 11/11/2007 lúc 07:06:54(UTC)
BuiTuongVu

Danh hiệu: Administration

Nhóm: Administrators
Gia nhập: 28-04-2004(UTC)
Bài viết: 567

Được cảm ơn: 34 lần trong 22 bài viết
 

Sạp sách cũ

 

Bạn từng đi dạo qua các sạp sách cũ chưa? Ðó là một nơi rất có ý nghĩa.

Trong đống sách cũ nát đó, bạn có thể kiếm được những cuốn sách hay đã tuyệt bản; bạn cũng rất có thể phát hiện những tri thức vẫn còn tươi mới hay bút tích của những học giả trứ danh. Ðó là nơi cất giữ những ký ức cổ xưa, cất giữ rất nhiều thời gian của tuổi học trò; đó là nơi cung cấp những tri thức quý giá, cung cấp rất nhiều những tư liệu bất hủ. Biết bao nhiêu người đã lĩnh hội được những lý lẽ cuộc sống từ trong đống sách đó, biết bao nhiêu cuốn sách đó. Vì vậy, cho dù những cuốn sách đó đã cũ, không còn có vẻ ngoài tươi mới đẹp đẽ của những cuốn sách mới, nhưng chúng vẫn có công lao không thể phai mờ, hay vẫn cung cấp cho chúng ta những tri thức cần thiết.

 

Nếu tôi  là một cuốn sách cũ, trừ phi tôi thường xuyên được chủ nhân hay người thân của họ lấy xuống đọc từ trên giá sách, còn không thì tôi thà bị bán cho sạp sách cũ còn hơn, để cho những cô cậu học sinh đọc được những hồi ức cổ xưa từ trong tôi; để tôi mở rộng lồng ngực chỉ ra cho họ thấy sự thật lịch sử kia; để tôi tiếp tục phát biểu tư tưởng của mình với âm thanh tuy đã khàn nhưng vẫn còn có thể nghe được như cũ; để cho những người ham hiểu biết tìm được những tri thức vô giá từ trong con người tôi; để cho những cậu học sinh bé nhỏ tìm được từ tôi lý tưởng và hoài bão lớn lao.

 

Ðem một chút sức lực còn lại cuối cùng của bản thân hoàn toàn cống hiến cho cuộc sống , e rằng thương tích đầy người, nhưng còn có giá trị hơn rất nhiều so với những cuốn sách giá trị hơn rất nhiều so với những cuốn sách được đem cất đi!

Offline kysinhtrung  
#32 Đã gửi : 12/11/2007 lúc 03:57:37(UTC)
kysinhtrung

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 27-09-2006(UTC)
Bài viết: 464
Đến từ: Hon Ngoc Vien Dong

Cảm ơn: 5 lần
Được cảm ơn: 4 lần trong 4 bài viết
    Một phút tĩnh lặng trước khi nghe phán quyết của toà án

Có lẽ cuộc sống muốn chúng ta chọn lầm người trước khi gặp được đúng ngưởi để rồi chúng ta mới biết cảm ơn món quà của cuộc sống.
Khi cánh cửa hạnh phúc đóng lại, một cánh cửa khác mở ra, nhưng thường thì người ta chỉ tập trung vào cánh cửa đã đóng mà không để ý cánh cửa kia đã mở ra rồi.
Đôi khi một cái gì đó vuộc khỏi tầm tay rồi chúng ta mới biết rằng mình đã từng có nó, và mới cảm nhận được rằng điều đó quan trọng và có ý nghĩa biết bao với mình.
Hãy yêu một người bằng trọng vẹn trái tim mình mà không cần đáp lại. Đừng vội trông mong tình yêu đến mau chóng mà hãy kiên trì chờ cho đến khi tình yêu hiện hữu trong trái tim họ; nếu không thì bạn hãy an lòng vì trong tim bạn đã có nó rồi.
Có thể bạn chỉ mất một phút để say mê một người, một giờ để thích một người, và một ngày để yêu một người, nhưng phải mất cả một đời mới có thể quên được một người.
Đừng vì dáng vẻ bên ngoài, vì đó là lừa dối. Đừng vì của cải vật chất, vì có thể mất đi. Hãy tìm người nào có thể làm bạn mỉm cười, bởi vì chỉ có nụ cười mới có thể làm mộg ngày âm u trở nên tươi sáng.
Có những giây phút trong đời khi bạn nhớ thương một người nào đó tha thiết đến nỗi bạn muốn mang người đó ra khỏi giấc mơ để ôm họ trong vòng tay thực tại. Hãy đi đến nơi nào bạn muốn; làm những gì bạn khát khao; trở thành những ai mà bạn mong muốn, bởi vì bạn chỉ có một cuộc đời và một cơ hội để làm tất cả những gì bạn mơ ước.
Hãy tự đặt mình trong vị trí của người khác. Nếu trong hoàn cảnh ấy bạn cảm thấy bị tổn thương, thì nguời khác cũng sẽ cảm nhận như vậy.
Một người hạnh phúc nhất không nhất thiết phải là người có mọi thứ tốt nhất, mà là người biết tận hưởng và chuyển biến những gì xảy đến với mình trong cuộc sống một cách tốt nhất.
Hạnh phúc chỉ đến với những ai biết rơi lê khi tổn thương, biết đau đớn khi mất mát, biết khát khao và nuôi dưỡng những giấc mơ, biết cố gắng làm lại khi thất bại, bởi vì chỉ có như vậy, mọi người mới biết trân trọng những gì đã và đang đến trong cuộc đời mình.
Tình yêu bắt đầu bằng một nụ cười, đơn hoa kết trái bằng một nụ hôn và kết thúc bằng những giọt nước mắt… dù đó là giọt lệ buồn hay vui, thì tình yêu ấy đã cho bạn những kỷ niệm thất ấn tượng và sâu sắc, là dấu ấn của tâm hồn và đánh dấu bước trưởng thành của bạn.
Một tương lai tươi sáng luôn đứng lên trên một quá khứ đã lãng quên.
Bạn không thể nào thẳng tiến bước trên đường đơi cho đến khi bạn biết cho qua và học hỏi từ những thất bại, sai lầm và đau buồn trong quá khứ.

 
Anh chỉ ước một thảo nguyên đầy thịt Chó
Một nông trường bát ngát lá mơ xanh
Một dãy Trường Sơn trồng đầy riềng và sả
Một dòng sông chứa đầy rượu pha cồn
Để nơi ấy tháng ngày anh tu luyện,
Xa bụi trần và quên lãng bóng hình em.

Offline buituongvu  
#33 Đã gửi : 12/11/2007 lúc 04:07:26(UTC)
BuiTuongVu

Danh hiệu: Administration

Nhóm: Administrators
Gia nhập: 28-04-2004(UTC)
Bài viết: 567

Được cảm ơn: 34 lần trong 22 bài viết
 
Một vài dòng...

Nhiều năm về trước, một ủy viên chấp hành khá cao tuổi của một công ty dầu lửa đã đưa ra một quyết định sai lầm làm công ty thiệt hại hơn hai triệu đôla. John D. Rockefeller lúc đó là người đứng đầu công ty này. Vào cái ngày đen tối mà tin tức khủng khiếp trên được lan truyền ra, hầu hết các nhân viên và ủy viên khác của công ty đều lo lắng và muốn tránh mặt Rockefeller, không ai muốn bị liên lụy gì.

Chỉ trừ có một người, đó chính là ủy viên đưa ra quyết định sai lầm kia. Ông ta là Edward T. Bedford. Rockefeller ngay hôm ấy hẹn gặp Bedford và Bedford rất đúng giờ. Ông ta đã sẵn sàng nghe một "bài diễn thuyết" nghiệt ngã từ Rockefeller.

Khi Bedford bước vào phòng Rockefeller, ông vua dầu lửa đang ngồi cạnh bàn, bận rộn viết bằng bút chì lên một tờ giấy. Bedford đứng yên lặng, không muốn phá ngang. Sau vài phút, Rockefeller ngẩng lên.

- A, anh đấy hả, Bedford?- Rockefeller nói rất bình tĩnh - Tôi nghĩ là anh đã nghe tin những tổn thất của công ty chúng ta rồi chứ?

Bedford đáp rằng ông đã biết rồi.

- Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về điều này - Rockefeller nói - Và trước khi tôi nói chuyện với anh, tôi đã ghi ra đây vài dòng.

Sau này, Bedford kể lại cuộc nói chuyện của ông với Rockefeller như sau: Tôi thấy rõ dòng đầu tiên của tờ giấy mà ông chủ đã "viết vài dòng" là: "Những ưu điểm của Bedford". Sau đó là một loạt những đức tính của tôi, kèm theo là miêu tả vắn tắt rằng tôi đã giúp công ty đưa ra quyết định đúng đắn được ba lần và giúp công ty kiếm được gấp nhiều lần số tiền tổn thất lần này.

Tôi không bao giờ quên bài học ấy. Trong nhiều năm sau, bất kỳ khi nào tôi định nổi cáu với người khác, tôi đều bắt mình phải ngồi xuống, nghĩ và viết ra một bảng liệt kê những ưu điểm của người đó, dài hết sức có thể. Khi tôi viết xong bản đó thì thường tôi cũng thấy bớt cáu rồi.

Không biết là thói quen này đã giúp tôi bao nhiêu lần tránh được những sai phạm tôi có thể có: đó là nổi cáu một cách mù quáng với người khác.

Tôi biết ơn ông chủ tôi vì thói quen này, và bây giờ tôi giới thiệu nó cho tất cả các bạn.
Offline buituongvu  
#34 Đã gửi : 13/11/2007 lúc 01:57:40(UTC)
BuiTuongVu

Danh hiệu: Administration

Nhóm: Administrators
Gia nhập: 28-04-2004(UTC)
Bài viết: 567

Được cảm ơn: 34 lần trong 22 bài viết

Lửa lò

 Lúc nhỏ tôi thường giúp mẹ tôi nhóm lửa, để tránh khói đen tràn khắp nhà, tôi thường bưng bếp lò ra góc sân. Sau đó kiếm ít báo cũ đặt ở đáy lò rồi xếp vào một ít củi, cuối cùng đặt than lên trên.

 

Khi châm lửa cần bắt đầu từ giấy báo cũ dễ cháy nhất, từ lỗ thông hơi rất nhỏ dưới lò. Trước tiên tôi lấy một miếng giấy nhỏ, sau đó châm lửa rồi đưa vào trong lò.

 

Giấy báo cũ thường rất mau bắt lửa, bốc lên khói đen nồng nặc và ngọn lửa phừng phừng, tuy khói gây sặc sụa nhưng tôi cần nắm chắc thời gian, thổi gió vào trong lò với tốc độ không nhanh không chậm khiến ngọn lửa đốt cháy củi, rồi nung đốt sang than và công sức nhóm lửa thật sự chính là vào lúc này. Cần phối hợp sự thay đổi lửa lò, đưa không khí vào bên trong, khi nhìn thấy sức lửa không đủ thì phải dùng lực lớn hơn, khi ngọn lửa không ổn định thì phải dùng lực nhỏ hơn. Lúc đó cho dù khói lò khiến tôi chảy nước mắt, hơi nóng khiến hai má tôi đỏ bừng tôi cũng phải chịu đựng để làm tốt việc thổi gió. Dần dần than bắt đầu đỏ lên, khói đen dần dần giảm bớt, tới đây việc nhóm lửa xem như thành công, tôi có thể bưng bếp lò trở lại phòng bếp.

 

Tuy bây giờ tôi đã trưởng thành và nhờ sự tiến bộ của khoa học tôi không còn phải mất sức để nhóm lửa, nhưng tôi vẫn nhóm lửa, nhóm lên một loại lửa khác.

 

Mỗi khi tôi có kế hoạch gì mới, tôi thường lánh vào một nơi kín đáo suy nghĩ kỹ lưỡng, sắp đặt trình tự công việc, sau đó đi đây đó khắp nơi để thực hiện kế hoạch.

 

Từ kinh nghiệm nhóm lửa lúc nhỏ tôi biết rằng: Ngọn lửa phừng phừng lúc đầu chưa hẳn chứng tỏ việc nhóm lửa đã thành công. Tôi càng biết rằng: Khi khói đen càng tràn khắp nơi, thì càng không thể trốn tránh mà càng phải kiên trì tới cùng.

 

Sau đó, khi trãi qua thử thách, đạt tới thành công tôi luôn mang ngọn lửa của niềm vui không có khói đen này đến trước mẹ tôi rồi nói: "Mẹ nhìn xem! Con lại nhóm xong một bếp lửa đỏ hồng đây".

Offline buituongvu  
#35 Đã gửi : 14/11/2007 lúc 02:05:38(UTC)
BuiTuongVu

Danh hiệu: Administration

Nhóm: Administrators
Gia nhập: 28-04-2004(UTC)
Bài viết: 567

Được cảm ơn: 34 lần trong 22 bài viết
 

Hồi ức của người mù

 

Có một người mù nói với tôi, mắt ông ấy bị mù do mắc một cơn bệnh lúc bốn tuổi. Tôi nói: "Ðáng tiếc lúc đó anh mới bốn tuổi, không ghi nhớ được điều gì".

 

"Không tôi nhớ rất rõ. Nụ cười của cha mẹ, màu đỏ của bông hoa, màu xanh của lá cây, màu vàng của ánh nắng đến nay vẫn còn in sâu trong đầu óc tôi. Khi tôi sa sút tinh thần, liền nghĩ: so với những người mù khác, tôi vẫn còn may mắn hơn nhiều! Phần lớn họ không bao giờ được biết thế giới này có hình dáng như thế nào, còn tôi vẫn còn những hồi ức đẹp đẽ như thế. Tuy ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để tôi thụ hưởng".

 

Người mù này chỉ được nhìn thấy trong bốn năm, lại nhớ được nhiều như thế, hơn nữa lại biết quý trọng và thụ hưởng nó. Chúng ta được nhìn thấy thế giới này mười bốn năm hay bốn mươi năm, nhưng thu hoạch được bao nhiêu? Suy ngẫm mấy chút? Thỏa mãn mấy phần?

 

Ôi! con người có càng nhiều thì càng không biết nắm bắt;

Thấy càng nhiều thì quên cũng càng mau;

Càng giàu có thì lại càng thiếu hụt!

Offline buituongvu  
#36 Đã gửi : 15/11/2007 lúc 02:15:25(UTC)
BuiTuongVu

Danh hiệu: Administration

Nhóm: Administrators
Gia nhập: 28-04-2004(UTC)
Bài viết: 567

Được cảm ơn: 34 lần trong 22 bài viết

Phản tỉnh

 

Hỡi con sâu róm đáng thương, ngươi oán hận sự xấu xí, chậm chạp của bản thân; thèm muốn sự đẹp đẽ, nhẹ nhàng của con bướm? Vậy hãy mau làm một cái kén, ẩn kín bản thân mình lại, cải biến dần dần, chậm rãi thay đổi, trang điểm trở lại, mọc ra đôi cánh đầy màu sắc lượn bay!

 

Hỡi người bạn đáng thương, bạn oán hận bản thân thất ý vô năng, thèm muốn học thức, thành tựu của người khác? Vậy hãy mau quay trở về thư phòng, an định bản thân mình lại, yên tĩnh suy nghĩ, kiểm thảo kỹ lưỡng, hàm dưỡng đầy đủ sức lực con người, tạo ra một con người mới!

 

Không có ngủ đông ờ lòng đất, nào có con ve sầu lảnh lót;

Không có sự tập trung sinh lực mười năm, làm gì có Câu Tiễn phục quốc;

Không có khổ học đâm dùi; làm gì có Tô Tần với chính sách hợp tung.

Mỗi khi chúng ta làm việc gì không được đắc ý thì hãy đóng cửa lại, phản tỉnh bản thân!

Offline buituongvu  
#37 Đã gửi : 16/11/2007 lúc 02:51:26(UTC)
BuiTuongVu

Danh hiệu: Administration

Nhóm: Administrators
Gia nhập: 28-04-2004(UTC)
Bài viết: 567

Được cảm ơn: 34 lần trong 22 bài viết

Ghế trùng số

 

Khi bạn đến rạp xem phim, nếu chú ý một chút thì bạn sẽ thấy, cho dù rạp đầy khán giả, ở vị trí tốt nhất trong rạp vẫn luôn còn chỗ ngồi trống. Những chỗ ngồi trống đó không phải là khán giả chưa đến, nhưng là "ghế trùng số" mà rạp đặc biệt giữ lại.

 

Vì người bán vé khi phân định ghế cho khán giả, thường khó tránh khỏi sơ suất, để xảy ra tình huống một chỗ ngồi bán hai vé. Lúc này nhân viên phục vụ sẽ dẫn những khán giả vào sau mà ghế bị trùng số đến những "ghế trùng số" đã để dành sẵn và do những "ghế trùng số" luôn ở vị trí tốt nhất nên những khán giả gặp tình huống này chắc chắn sẽ vui vẻ chấp nhận.

 

Vì vậy, nếu "ghế trùng số" ở những vị trí quá kém thì khán giả tất sẽ không vui vẻ mà có lời oán thán; còn nếu không có "ghế trùng số" chuẩn bị sẵn thì có thể tưởng tượng tình huống sẽ khó xử như thế nào.

 

Không chỉ là rạp chiếu phim, mà làm bất cứ việc gì, chúng ta chẳng phải đều cần như thế hay sao? Cho dù là người cẩn thận, tỉ mỉ thì cũng có thể có lúc sơ suất; để bản thân có đuờng rút, để thoát khỏi những tình huống khó xử chúng ta cần phải chuẩn bị trước "ghé trùng số".

 

Vì vậy, khi bạn đầu tư, cho dù có nắm chắc thì cũng không nên đem đầu tư toàn bộ gia sản, mà nên giữ lại một chút sinh hoạt tối thiểu.

 

Khi bạn leo núi, cho dù có nắm chắc thì cũng phải ghi nhớ con đường vào núi, để khi gặp khốn khó trước mặt thì còn có thể lui lại đường cũ.

 

Khi bạn chủ trì tiết mục, sự sắp xếp ra sân khấu cho dù nghiêm cẩn thì cũng phải chuẩn bị trước những câu nói dự phòng để diễn viên nấn ná dây dưa thì dùng để bù đắp khoảng trống.

 

"Phòng tai họa chưa xảy ra!". Làm bất cứ việc gì cũng không nên quên việc này

Offline buituongvu  
#38 Đã gửi : 17/11/2007 lúc 04:07:04(UTC)
BuiTuongVu

Danh hiệu: Administration

Nhóm: Administrators
Gia nhập: 28-04-2004(UTC)
Bài viết: 567

Được cảm ơn: 34 lần trong 22 bài viết
Tôi sẽ ngừng than vãn

Nếu bạn có ăn điểm tâm sáng nay, đang có áo quần đầy đủ để mặc, có công việc để làm và một mái nhà để nghỉ đêm nay -  bạn có biết là bạn may mắn hơn 75% dân số trên thế giới này không?

Nếu bạn có chút tiền lẻ trong ví, có chút tiền để dành trong ngân hàng, thì bạn thuộc vào 8% những người giàu nhất trên thế giới rồi đó.

Nếu sáng nay bạn thức dậy và cảm thất khoẻ khoắn, thì bạn may mắn hơn một triệu người khác vì những người này sẽ không thể sống qua nổi cuối tuần này.

Nếu bạn chưa bao giờ phải trải qua nguy hiểm của chiến tranh, cô đơn của tù tội, đớn đau của tra tấn hay vật vã của đói khát, bạn đã hạnh phúc hơn 500 triệu người trên thế giới.

Nếu bố mẹ bạn còn sống và còn hạnh phúc bên nhau thì so với hàng tỷ người trên thế giới, trường hợp của bạn thật là hiếm hoi.

Và cuối cùng nếu bạn đọc được những dòng chữ này thì bạn thật sung sướng hơn hai tỷ người khác trên thế giới, vì họ suốt đời không biết đọc hoặc chẳng bao giờ được đọc bất cứ thứ gì cả.

Hãy nâng niu những gì bạn đang có, bởi vì rất nhiều người đang thèm muốn được may mắn như bạn.
Offline buituongvu  
#39 Đã gửi : 19/11/2007 lúc 01:50:33(UTC)
BuiTuongVu

Danh hiệu: Administration

Nhóm: Administrators
Gia nhập: 28-04-2004(UTC)
Bài viết: 567

Được cảm ơn: 34 lần trong 22 bài viết
 
Một hoàn cảnh hai cuộc đời

Hai đứa trẻ nọ có một người cha tối ngày say xỉn. Tuổi thơ của chúng trôi qua với hình ảnh một người cha rất đáng sợ mỗi khi nhậu say về. Năm tháng qua đi, hai cậu đã lớn và mỗi người có một cuộc sống của riêng mình.

Một nhà tâm lý học đi tìm thực tế cho bài nghiên cứu "Tác động của sự say xỉn" đã tìm đến hai người. Một người giờ đây đã trở thành phiên bản mới của cha cậu ngày xưa: một tay bợm nhậu suốt ngày chìm trong bia rượu. Còn người kia lại là một trong những người đi đầu trong việc phòng chống bia rượu.

Nhà tâm lý học hỏi người đầu tiên: "Tại sao anh trở thành bợm nhậu?"

Và hỏi người thứ hai: "Tại sao anh lại tham gia phong trào bài trừ rượu bia?"

Thật là bất ngờ, cả hai cùng đưa ra một câu trả lời: "Có một người cha như vậy đương nhiên là tôi phải trở thành người như thế này rồi."

Có ai đó đã từng nói: "Cảnh khổ là một nấc thang cho bậc anh tài, một kho tàng cho kẻ khôn khéo, một vực thẳm cho kẻ yếu đuối."

Hoàn cảnh không bao giờ là nguyên nhân cho những hành động không đúng mực, tiêu cực hoặc sai trái. Nó chỉ là lý do để những kẻ lười biếng, không có ý chí và tâm hồn hẹp hòi vịn vào đó để tự bào chữa cho mình mà thôi.

Trong cuộc sống, không có trở ngại nào lớn bằng việc mình cho bản thân mình cái quyền được vấp ngã.
Offline buituongvu  
#40 Đã gửi : 19/11/2007 lúc 03:17:52(UTC)
BuiTuongVu

Danh hiệu: Administration

Nhóm: Administrators
Gia nhập: 28-04-2004(UTC)
Bài viết: 567

Được cảm ơn: 34 lần trong 22 bài viết

Kẻ thù

 

Chỉ cần lúc nhỏ bạn mắc qua bệnh sởi một lần, có thể suốt đời bạn không còn sợ nó nữa, vì bạn đã được miễn dịch đối với bệnh sởi.

 

Nếu tay bạn cọ xát, sinh ra mụn nước thì lần sau không dễ gì bị nữa, vì lớp da ở đó do càng cọ xát nên càng trở nên dày.

 

Nhưng nếu hôm nay bạn té gãy chân, sau này càng cần phải cẩn thận hơn, vì chỗ xương bị gãy không những không thể phát triển rắn chắc hơn, mà sẽ trở nên yếu hơn.

 

Có những kẻ thù, cả đời chúng ta chỉ gặp họ một lần thì có thể mãi mãi không còn sợ họ nữa.

Có những kẻ thù, chúng ta càng chiến đấu với họ thì sẽ càng không sợ họ nữa.

Nhưng cũng có những kẻ thù, có thể gây cho chúng ta những thương tổn khó có thể khôi phục như ban đầu, chúng ta đành phải tránh gặp lại họ.

Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest (3)
7 Trang<1234>»
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.