Cứ đến ngày Thế giới phòng chống AIDS (1.12), lãnh đạo thành phố đến khoa nhiễm E bệnh viện Bệnh Nhiệt Đới, nơi điều trị bệnh nhân HIV/AIDS giai đoạn cuối, để động viên, chia sẻ những khó khăn của các nhân viên y tế và hứa xây mới khoa này. Nhưng khi khách ra đi, lời hứa cũng… đi theo. Và đã hơn 10 năm rồi!
|
Nhà vệ sinh dành cho bệnh nhân khoa điều trị HIV/AIDS của bệnh viện Bệnh Nhiệt Đới thường xuyên ngập nước, cầu cống nghẹt; chuột chạy thoải mái mọi lúc, mọi nơi… (ảnh chụp lúc 16h45 ngày 28.11). Ảnh H.T |
Chỉ biết cười với nhau
Tháng 11.2006, chúng tôi đến khoa nhiễm E viết bài. Một năm sau quay lại, cảnh vật như xưa, nhưng cũ kỹ và xuống cấp hơn. Bác sĩ Ngô Thị Kim Cúc, phó khoa nhiễm E, chỉ cho chúng tôi những mảng trần và tường của phòng họp giao ban khoa vàng vọt, nứt nẻ vì thấm nước mưa. Đây là chỗ đẹp đẽ nhất khoa này, vì ở những nơi khác, mọi chuyện còn tệ hại hơn: trần nhà phòng bệnh hở hang, bong tróc (có hôm gió mạnh rớt xuống cả một mảng trần!); nhà vệ sinh dành cho bệnh nhân thường xuyên ngập nước, cầu cống nghẹt; chuột chạy thoải mái mọi lúc, mọi nơi… Vào buổi tối, khoa còn nhuốm thêm màu u ám khi ánh sáng trên trần không đủ rọi sáng, bệnh nhân và thân nhân chen chúc nhau trong những phòng bệnh nhỏ hẹp, ngột ngạt. Một nhân viên ở đây nói: “Khoa có 65 giường, nhưng nhiều lúc bệnh nhân quá tải, nằm cả ra ngoài hành lang. Mưa to, nước mưa tạt cả vào họ, rất tội nghiệp”. Những lúc như thế, các phòng bệnh cũng không khá hơn. Nước mưa chảy thẳng xuống từ trần, nhân viên trong khoa phải dùng xô, chậu dàn hàng ngang hứng nước để khoa không bị ngập!
Thật ra ban giám đốc bệnh viện biết rõ những chuyện này, nhưng không thể làm gì hơn bằng việc sửa chữa tạm vì UBND thành phố có chủ trương đập bỏ toàn bộ khoa và xây dựng lại một khoa mới.
TS-BS Trần Tịnh Hiền, phó giám đốc bệnh viện, than thở: “Cứ hằng năm đến ngày 1.12, cấp trên đến đây động viên và hứa hẹn xây mới, nhưng 10 năm rồi vẫn chẳng thấy gì”. Một nhân viên làm việc ở khoa nói khá chua chát: “Riết rồi chúng tôi cũng chỉ biết… cười với nhau!”
Theo tìm hiểu của chúng tôi, dự án chậm trễ vì nhiều lý do, từ sự thiếu quan tâm của nhiều ban, ngành liên quan trong thẩm định hồ sơ cho đến lý do khách quan là nền đất xây dựng yếu. TS-BS Nguyễn Trần Chính, giám đốc bệnh viện cho biết, đến nay thì hồ sơ đã đến được sở Xây dựng và chờ mời thầu. Hy vọng sau hai tháng nữa sẽ xong mọi thủ tục.
Cuộc chiến có cân sức?
Trong khi chờ đợi một chỗ làm việc tươm tất thì những nhân viên của khoa nhiễm E vẫn ngày ngày “gồng mình” khi làm việc. Có người bị kim đâm nhiều lần khi tiêm thuốc cho bệnh nhân, người khác bị chất nôn của bệnh nhân bắn vào mặt và cũng có người bị thân nhân bệnh nhân chửi rủa, rượt đuổi hành hung vì kích động từ mất mát của người thân. Bác sĩ Kim Cúc cho biết, HIV/AIDS là một bệnh phức tạp, điều trị khó khăn vì thế bệnh nhân cũng nảy sinh nhiều phức tạp trong ứng xử. Chăm sóc một bệnh nhân HIV/AIDS khó khăn gấp nhiều lần so với một bệnh nhân khác. Thế nhưng trong cuộc chiến đó, người chiến sĩ – những người đối mặt hàng ngày với bệnh nhân – hầu như chẳng nhận lại được gì từ vật chất lẫn tinh thần. Hỏi gần, hỏi xa, một người mới cho biết theo quy định từ năm 2002, một nhân viên chăm sóc trực tiếp bệnh nhân HIV/AIDS được hưởng phụ cấp 20.000 đồng/ngày. Thế nhưng cách đây nhiều năm, khoa chỉ chục bệnh nhân, giờ đây hơn 60 người, phụ cấp vẫn như thế mà công việc lại tăng bội phần! Nhiều lần lãnh đạo khoa đề đạt xin giải quyết bất hợp lý này, nhưng quy định như thế thật khó sửa. Cũng chẳng lạ gì khi vì điều đó mà không nhân viên nào, từ bác sĩ đến điều dưỡng, từ nơi khác dám đến làm việc ở khoa. Trong khi đó, nhiều nhân viên công tác hàng chục năm tại khoa nay đã lớn tuổi, không đảm đương nổi công việc nặng nhọc, xin chuyển đến khoa khác cũng không được vì không có ai thay thế!
Theo số liệu mới nhất, nếu so với cùng kỳ năm ngoái, tình hình dịch HIV/AIDS ở Việt Nam trong bảy tháng đầu năm nay ghi nhận: số người nhiễm tăng gấp 1,95 lần, số người chuyển sang giai đoạn AIDS tăng 2,95 lần, số người tử vong vì AIDS tăng 2,40 lần. Trong tình hình đó, số người tham gia cuộc chiến chống lại HIV/AIDS tăng bao nhiêu lần? Và bản thân những người này nhận được sự quan tâm về vật chất lẫn tinh thần thêm bao nhiêu lần từ xã hội?
Phan Sơn