Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Offline ngư lôi  
#1 Đã gửi : 27/02/2009 lúc 03:19:01(UTC)
Ngư lôi

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 23-10-2006(UTC)
Bài viết: 578
Đến từ: SG

Cảm ơn: 2 lần
Được cảm ơn: 17 lần trong 12 bài viết
<p style="text-align: center; color: rgb(255, 0, 0);" class="Title"><font size="5">Những bác sĩ 'chiến đấu' ở ranh giới cái chết</font></p> <p class="Lead">2h sáng, một bệnh nhân nữa ra đi nhưng mắt cứ trừng trừng không chịu khép. Hai hộ lý, 2 điều dưỡng và một bác sĩ, có mặt. Bác sĩ Khanh phải đưa tay vuốt đến lần thứ 3, miệng nói nhỏ “đi bình an em nhé, mọi người luôn bên em”, mắt người chết 23 tuổi mới chịu nhắm. </p> <p class="Normal">Cảnh tượng trên, công việc trên, cái đưa tay vuốt mắt tiễn đưa bệnh nhân về thế giới bên kia đã không còn là chuyện lạ đối với các y bác sĩ - những người từ bỏ tất cả để đến với Bệnh viện Nhân Ái - tuyến cuối của bệnh nhân mắc bệnh AIDS không có thân nhân. Với họ, công việc hằng ngày không đơn thuần là chữa trị, bởi gần 200 "ngọn nến" gầy gò leo lét nơi đây luôn cần đến sự che chắn bằng tình thương và sự quan tâm. Thế cho nên họ quyết định "bỏ phố lên rừng".</p> <p class="Normal">Cách trung tâm huyện Phước Long, tỉnh Bình Phước 30 km, cách TP HCM hơn 200 cây số, Bệnh viện Nhân Ái nơi các y bác sĩ tình nguyện làm việc nằm chót vót biệt lập trên ngọn đồi quanh năm lộng gió. Đường đến Nhân Ái quanh co uốn lượn, hai bên đường là bạt ngàn rừng cao su, vườn điều, yên vắng thăm thẳm. Đây cũng chính là cơ sở y tế có nơi đóng quân xa nhất trong số các bệnh viện trực thuộc Sở Y tế TP HCM. </p> <table align="center" border="0" cellpadding="3" cellspacing="0" width="1"> <tbody><tr> <td><img src="http://www.vnexpress.net/Files/Subject/3B/A0/B9/78/sida.jpg" border="1" width="350" height="250" /></td></tr> <tr> <td class="Image">Bệnh nhân AIDS không người thân chỉ biết cậy nhờ bác sĩ, điều dưỡng tại Bệnh viện Nhân Ái. Ảnh: <em designtimesp="4470">Thiên Chương.</em></td></tr></tbody></table> <p class="Normal">“Lần đầu từ TP HCM đến đây nhận việc, tôi cứ ngỡ con đường này dẫn đến tận cùng thế giới. Xa quá. Cứ nghĩ sẽ không trụ được lâu nhưng khi tiếp xúc với bệnh nhân, nhìn họ quằn quại, miệng gọi bác sĩ, hay những nụ cười lạc quan khi cả ngày họ không bị đau, thương quá nên quyết định ở lại luôn, mươi bữa nửa tháng mới về một lần”, một nam bác sĩ yêu cầu không nêu tên, tâm sự.</p> <p class="Normal">Cứ tưởng suy nghĩ trên chỉ có ở vị bác sĩ trẻ tuổi, chưa có nhiều ràng buộc từ phía gia đình, nào ngờ tiếp xúc mới biết, gần 200 con người nơi đây, từ bác sĩ, y tá, điều dưỡng, hộ lý, đều như thế.</p> <p class="Normal">Bác sĩ Trần Kim Anh, Phó Giám đốc bệnh viện, kiêm Trưởng khoa Nội C, tâm sự, không chỉ có mình ông, hầu hết bác sĩ, điều dưỡng của bệnh viện, kể cả giám đốc, cũng đều chọn nơi làm việc Nhân Ái này là ngôi nhà thứ hai. “Vợ con, cha mẹ khóc lóc đành chịu bởi họ chưa hiểu, chứ đã đến đây, đã tiếp xúc với bệnh nhân rồi, tôi tin chắc không ai nỡ ra đi”, ông Anh nói. </p> <p class="Normal">Từng nhiều năm lăn lộn với các trại viên cai nghiện, bác sĩ Anh cho rằng, vất vả trong hiện tại chẳng đáng là bao. Lý giải cho việc lâu ngày mới được về nhà, bác sĩ Kim Anh dí dỏm: “Xa nhà lâu ngày cũng có cái lợi, vì như thế vợ sẽ nhớ thương mình nhiều hơn, mình sẽ được nhìn thấy con cái lớn lên rõ ràng hơn”.</p> <p class="Normal">Cùng chung chí hướng như bác sĩ Kim Anh, song vất vả hơn là bác sĩ Nguyễn Đức Long, Trưởng khoa Cấp cứu, kiêm Trưởng phòng Kế hoạch tổng hợp. Vợ sinh con đầu, anh chỉ về thăm được vài lần. Vợ sinh lần hai. Sinh đôi. Bà xã khuyên anh rút quân về Sài Gòn công tác, anh nhất định không. Một mình loay hoay vừa công việc vừa chăm con, không thể cáng đáng, chị đành nghỉ việc ở nhà trông nom 3 con cho chồng đi làm. Kinh tế gia đình chỉ phụ thuộc vào đồng lương của anh.</p> <p class="Normal">“Ai không muốn gần vợ con, nhưng làm sao có thể bỏ mặc bệnh nhân khi họ cần mình gần như 24/24h. Cái khó của loại bệnh nhân này là như thế, chỉ cần một trận tiêu chảy, đau bụng, nhức đầu cũng đã cướp đi tính mạng của họ trong vài giờ nếu không có bác sĩ. Trong khi đó, bệnh viện chỉ có 6 bác sĩ, mỗi người kiêm đến 2, 3 chức vụ, một người ra đi sẽ tạo nên lổ hỗng lớn”, bác sĩ Long nói. </p> <p class="Normal">Hiện Bệnh viện Nhân Ái có 3 khoa điều trị chính. Nội A là khoa của những bệnh nhân dạng nhẹ, Nội B điều trị những bệnh nhân nặng hơn với biến chứng lao và Nội C là dành cho những người giai đoạn cuối. Tuy nhiên, “dù nặng hay nhẹ, dù nằm liệt trên giường với những trận ho kéo dài hay đi lại cười nói trên hành lang, thì các bệnh nhân AIDS cũng cần đến bác sĩ bởi họ có thể ra đi bất cứ lúc nào. Cho nên tôi phải ở đây, gần như là nội trú”, bác sĩ Nguyễn Thành Long, Giám đốc Bệnh viện Nhân Ái, cho biết.</p> <p class="Normal">Từng là trưởng khoa cấp cứu, hiểu rõ bệnh nhân cần gì và hiểu rõ sự vất vả, hy sinh của đồng nghiệp, ông Long không cho phép mình rời bệnh viện khi chưa hết việc. “Một ngày của tôi bắt đầu bằng việc dậy sớm, tập thể dục, họp hành, thăm bệnh nhân…" Nhà ở Gò Vấp, TP HCM nhưng mỗi tháng, bác sĩ Long chỉ về được 2-3 lần.</p> <p class="Normal">Trẻ nhất trong nhóm bác sĩ “bỏ phố lên rừng” là bác sĩ Nguyễn Phi Khanh, Trưởng khoa Nội B. Tốt nghiệp ngành y loại ưu, được đào tạo chính quy bài bản, bác sĩ Khanh đủ điều kiện để tìm được việc làm ở trung tâm tỉnh, thế nhưng Nhân Ái đã thuyết phục chàng trai trẻ gốc Bắc này ở lại.</p> <p class="Normal">“Bệnh nhân ở đây hầu hết không có người thân, cho nên chúng tôi là những người thân thiết nhất của họ. Những câu “bác sĩ ơi chân em bớt sưng rồi”; “chú Khanh ơi, chắc tôi không qua nỗi đêm nay, đừng bỏ tôi”, thốt lên từ những con người từng một thời lầm lỗi, nay oằn oại trong cơn đau cuối đời, đã khiến tôi phải ở lại”, bác sĩ Khanh nói.</p> <p class="Normal">Tại Nhân Ái, những thân thể gầy trơ xương, da xám ngắt hoặc sạm đen, sức cùng lực kiệt, không ngớt kêu la, chửi bới. Hình như tại đây, trước cái chết đang cận kề, người ta cho mình cái quyền chửi mắng. Thân thiện ban sáng, nhưng đến trưa, chỉ cần nhờ bác sĩ gọi điện về nhà, hoặc xin xuất viện mà bác sĩ không cho là họ chửi, thậm chí nhiều người còn tấn công cả bác sĩ. Nhưng chỉ đến sáng hôm sau, khi cơn đau chợt ùa đến, họ lại nước mắt lưng tròng: “Bác sĩ ơi, cô điều dưỡng ơi, đừng bỏ tôi”. Có lẽ, đây cũng chính là lý do khiến hơn 200 y bác sĩ, điều dưỡng, hộ lý của bệnh viện vẫn vui sống trên “ốc đảo tình thương” này.</p> <p class="Normal">Ở đây, họ không chỉ đến làm việc rồi hết ca tất tả chạy về phòng mạch. Chốn này, đồng lương của họ chỉ gọn lỏn, cụ thể, rõ ràng. Nhọc nhằn là thế, hy sinh là thế, song, khi được hỏi về những khó khăn gian khổ, tuyệt nhiên không ai trong họ than phiền. Thậm chí để chụp ảnh, họ cũng đùn đẩy nhau rồi cuối cùng tất cả từ chối không chịu lọt vào ống kính. </p> <p class="Normal">Những cách lý giải lạc quan như: “Dưới chúng tôi còn có hàng trăm con người khác là điều dưỡng, hộ lý, thu nhập của họ còn thấp hơn, vất vả hơn chúng tôi rất nhiều nhưng vẫn vui vẻ làm việc. Vậy thì sao chúng tôi phải kể khổ” của bác sĩ giám đốc Long, bác sĩ Khanh, bác sĩ Long B; hay câu nói của cô cử nhân xã hội học Nguyễn Thư Tình, rằng “Tôi đã có chồng ở đây, tôi yêu những con người nơi đây, tôi sẽ ở đây suốt đời”..., dễ khiến người ta chợt nghĩ đến câu: “Lương y như từ mẫu”.</p> <p class="Normal" align="right"><strong designtimesp="4497">Thiên Chương</strong></p>
Đối với thế giới, bạn chỉ là một người;
Nhưng đối với một người, bạn là cả thế giới...
Quảng cáo
Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.