Trung thu đến, những đứa trẻ tội nghiệp vẫn dõi
con mắt ngây thơ ra phía ngoài cuộc sống, ao ước được đi đón chú cuội, chị Hằng
như các bạn cùng lứa…
Đêm trung thu, em thích có bánh
ăn
Đó là ao ước của cậu bé Đỗ Viết Tùng (7 tuổi, quê
Thanh Hóa). Ra Hà Nội chữa trị căn bệnh ung thư máu hơn năm nay, Tùng không còn
nhớ là em đã gắn bó với phòng số 1, tầng 7, nhà A14 này từ bao giờ nữa. Em chỉ
nhớ được rằng, trước lúc em đi, thì tóc em còn mọc, nhưng bây giờ, tóc đã rụng
toàn bộ vì những đợt truyền hóa chất và thuốc kháng sinh.
Tùng hồ hởi kể về đêm trung thu năm trước khi em
còn được ở nhà với mẹ. Gia đình Tùng không khá giả gì để em có những chiếc bánh
trung thu đắt tiền. Mẹ em ngày chạy ăn ba bữa bằng nghề làm bánh mật, bánh gai
đi bán ngoài chợ. Đêm trung thu năm ấy cậu bé phá cỗ bằng những chiếc bánh còn
thừa lại trong mẻ hàng đi chợ chiều của mẹ.
Sợ con tủi thân, bố em đã làm một cái đèn lồng
“chế tác” từ lon bia để em cùng bạn đi đón chị Hằng. Trung thu giản dị của nhà
nghèo ấy vẫn còn đọng lại mãi trong kí ức trẻ thơ của cậu bé 7 tuổi này. Em thỏ
thẻ: “Bánh mẹ em làm ngon lắm. Mấy hôm trước, các anh chị tình nguyện có mang
một túi quà bánh vào, nhưng em vẫn thích bánh của mẹ làm hơn”.

Cô bé Hải Yến hồ
hởi kể về những ngày trung thu khi em còn được ở nhà
Hôm qua, mẹ của Hải Yến (một cô bé cũng mắc căn
bệnh giống Tùng) vừa đưa hai đứa trẻ đi chơi ở công viên Thủ Lệ. Tùng rất sung
sướng vì đây là lần đầu tiên em được đi đạp vịt. Tùng cười thích thú: “Mẹ chị
Yến bảo đó là quà trung thu dành cho hai chị em”.
Cô bé Nguyễn Thị Hải Yến đã 10 tuổi, gương mặt
xinh xắn nhưng em vẫn ngượng ngùng nghiêng tay che mái đầu đã rụng sạch tóc. Từ
Quảng Bình ra đây điều trị bệnh bạch cầu, Hải Yến nhanh nhẹn, tháo vát và trở
thành chị của các em nhỏ tuổi hơn mình.
Trên những khuôn mặt non nớt, hồn nhiên phảng
phất những nỗi buồn. Ước mơ lớn nhất của em là đêm nay được ra ngoài, được vui
chơi như các bạn cùng lứa tuổi khác, để quên đi nỗi đau bệnh tật mỗi
ngày.
Trong khi bạn bè các em được đi rước đèn, thì những cô, cậu bé này
chỉ được ngắm những chiếc đèn treo lửng lơ bên giường bệnh, cạnh chiếc bình
truyền hóa chất và những gương mặt thất thần, mệt mỏi sau bao ngày túc trực của
cha mẹ.
Chiếc đèn lồng cuối cùng của
mẹ
Dọc hành lang bệnh viện cũng thấp thoáng những
chiếc đèn của các cháu bé, hay cạnh giường bệnh cũng có những chiếc đèn mà không
được thắp sáng.
Chị Tâm một phụ huynh ở Hà Tây chia sẻ: “Đây là lần đầu
tiên tôi bỏ tiền ra mua cho con chiếc đèn, nhà nghèo năm nào con cũng phải chơi
ké với trẻ hàng xóm. Ở quê thì làm gì có những thứ xa xỉ như thế. Năm nay mẹ mua
cho được chiếc đèn thì lại là lúc nằm trong viện”.
Chị mua cho cậu con
trai chiếc đèn lồng với tâm trạng não nề: “Nhiều cháu bé được cha mẹ đưa xuống
đây còn có hi vọng, “còn nước còn tát” nhưng cháu nhà tôi thì không thể nữa rồi,
lỡ nào đây lại là chiếc đèn cuối cùng của nó…”. Chị không nói được nữa vì nước
mắt đã làm người phụ nữ này nghẹn lời.

Bé hồn nhiên khoe
chiếc đèn trung thu của bố mua cho
Đưa con trai là Trần Đức Kiên lên bệnh viện Nhi
Trung ương chữa trị bệnh ung thư máu, anh Trần Văn Diện (Quảng Ninh) đỏ mắt nhìn
con đau đớn. Gia đình anh sống nhờ vào sáu sào ruộng và những mùa lúa “được mất
nhờ trời”.
Từ khi phát hiện con trai bị bệnh, gia đình anh càng tằn tiện
hơn. Những khoản chi tiêu lặt vặt khác hầu như bị cắt giảm hoàn toàn. Anh kể:
“Mấy tháng đầu tôi đưa cháu lên đây nhập viện, cháu sốt và đau nhức và còn bị
thiếu máu nữa. Sau 4 tháng nằm tại viện chữa trị liên tục, bệnh của cháu cũng đỡ
hơn. Lúc đó, tôi xin cho cháu về nhà để cháu còn đi học, còn tôi thì đi làm kiếm
tiền nuôi vợ con. Nhưng cứ theo giấy hẹn, thì mỗi tuần lại lên 1 lần để kiểm tra
định kỳ. Mấy hôm nay, cháu sốt cao quá, lên kiểm tra thì các bác sỹ bảo cháu bị
thiếu máu phải truyền máu”.
Nhìn đôi bàn tay yếu ớt, xanh dợt của bé đầy
vết kim tiêm, người cha xót xa: “Thế mà cháu dũng cảm lắm, không khóc đâu, dù
mỗi lần tiêm hay truyền hóa chất vào người là mặt cháu tái nhợt vì đau
nhức”.
Ở đây, hầu hết các bé đều phải học muộn mất một,
hai năm để chữa trị. Có khi đi học phải xin nghỉ hàng tháng trời là điều bình
thường với các cháu bé.
“Có bé đưa đến bệnh viện, bệnh còn nhẹ. Nhưng chỉ
ít hôm sau khi điều trị bị tái phát bệnh nặng hơn. Bệnh mà nặng thì chỉ có thuốc
thần thuốc thánh mới chữa được, chứ đủ loại thuốc ta thuốc tây vào người cũng
chẳng ăn thua” – anh Diện cho biết. “Nhiều hôm nhìn cảnh các cháu còn nhỏ mà
phải chịu đau đớn nhiều như thế, nước mắt người cha không thể kìm nén được, tôi
phải ra ngoài…”.
Anh Huỳnh Tăng Cường, đưa con là Huỳnh Tăng Nam
vừa hơn 30 tháng tuổi ra đây chữa trị cũng được 5 tháng nay. Gia đình anh nghèo
khó, chỉ làm nông nhưng đất cát cằn khô. Anh ra Hà Nội để lại người vợ ở nhà
đang ở cữ với đứa con nhỏ chưa đầy hai tháng tuổi. Cả gia đìn anh chỉ trông chờ
vào sức lao động của ông bà nội già nua.
Anh chị đến với nhau trong cảnh hết sức nghèo
khó, 28 tháng sau khi sinh đứa con đầu lòng thì đôi vợ chồng trẻ đau đớn phát
hiện ra cháu Nam bị bệnh bạch cầu cấp. Anh chị vội vã đưa cháu đến bệnh viện
tuyến cấp huyện và cấp tỉnh rồi chuyển ra bệnh viện Nhi trung ương.
“Hai
tháng đầu tiên, cả hai vợ chồng tôi phải chi gần 26 triệu cho chỉ riêng tiền ăn
uống và tiền chăm sóc, tiền thuốc… Tất cả đều đang là số tiền nợ” – anh Cường
thở dài.
Trung thu đến, để con đỡ tủi thân, anh tranh thủ
xuống cổng mua vội cho con một chiếc đèn lồng rực rỡ màu sắc. Cậu bé hồ hởi bật
mở công tắc cười khúc khích với những giai điệu ngỗ nghĩnh phát ra từ chiếc đèn.
Bé không hề biết trên mình đang mang căn bệnh quái ác.
Trung thu – niềm mơ ước, khát khao của trẻ nhỏ -
đang tràn ngập phố phường ngoài kia với những chiếc đèn đủ sắc màu, những chiếc
bánh xinh xắn đủ dạng hình, nhưng ở trong này là một thế giới khác hẳn với những
đứa trẻ đang ngày ngày chống chọi với nỗi đau bệnh tật. Ở trong căn phòng kia,
một cậu bé đang nhận mũi kim tiêm mà tay còn nắm chặt chiếc đèn lồng – món quà
mà người mẹ khốn khổ mua vội để an ủi những giọt nước mắt của em…