Tư Vấn HIV
»
Vòng tay cộng đồng !
»
Thêm một góc nhìn
»
Làm gì khi chính bạn là nạn nhân của sự cám dỗ chết người( Cho Bạn cho Tôi, cho mọi người)
 Danh hiệu: Guest
Nhóm: Gia nhập: 24-06-2009(UTC) Bài viết: 25.549
Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết
|
Theo tôi nghiện MT là 1 căn bệnh "nan y". Tôi dùng từ "nan y" bởi vì không có 1 thứ thuốc nào có thể chữa được Nó, thuốc chỉ hỗ trợ chúng ta về mặt sức khỏe còn để dứt ra khỏi Nó chỉ có nổ lực bản thân cộng với sự giúp đỡ của mọi người về mặt tinh thần !<br />Chúng ta đến với MT có thể vì cả trăm ngàn lý do nhưng tựu trung lại thì đều có 1 điểm chung duy nhất đó là CHỦ QUAN. Ai cũng nghĩ đơn giản là "chơi được thì bỏ được" vì lúc đó ta nào đã hiểu hết ý nghĩa câu " ĐỪNG THỬ MA TÚY DÙ CHỈ MỘT LẦN".<br />Một lần thì làm sao nghiện được !?Thậm chí sau 1 vài lần tiếp xúc với cái cảm giác "hay hay", cảm giác thấy hưng phấn hơn trong công việc và thấy nỗi buồn sẽ vơi đi.....Thế đấy! nhưng thực sự cảm giác lúc ấy chỉ là giả tạo là ảo giác do MT tách động vào não ta, Nó làm cho ta quên đi cái hiện tại hằng ngày mà ta đã và đang sống (Thực tế là làm sao làm tốt công việc hơn khi ta nửa mê nửa tỉnh và khi tan hết MT thì nỗi buồn vẫn còn đó chứ có giải quyết được gì đâu).<br />Sau 1 vài lần như thế có thể ta sợ, cũng có thể vì 1 lý do nào đó mà ta phải tạm ngưng sử dụng MT, ta thấy chẳng có vấn đề gì cả! vì sao? Bởi vì ta chưa nhận biết được phản ứng của cơ thể khi thiếu MT, khi đó mệt mỏi, khó chịu....ta nghĩ đó chỉ là bị cảm hay gì đó vài ba bữa sẽ hết thôi !<br />Lại tiếp tục CHỦ QUAN. Rồi cho đến 1 ngày ta bắt đầu nhận biết được đó là "tới cữ" chỉ cần nạp MT vào thì mọi chuyện sẽ đâu vào đấy!!!! Đến đây thì muộn rồi, MT đã làm "suy nghĩ của ta lệch lạc" Ta ở trong cái vòng luẫn quẫn "Lúc đủ thì muốn cai nhưng lúc đói thì muốn có ngay tức khắc !"rồi cứ thế ngày qua ngày ta trượt dài.....Nhu cầu sử dụng tăng dần cũng đồng nghĩ với nó đốt dần ý thức của ta bởi vậy khi thiếu Nó,ta nghĩ ra mọi cách để thỏa mãn cơn nghiện. Rồi cũng tới lúc ta có những hành động mà những người bình thường không dám nghĩ tới chứ đừng nói là làm !?<br />Nếu 1 lúc nào đó từ trong tiềm thức, lý trí của bạn trỗi dậy! bạn muốn CAI, thì bạn hãy làm ngay đi và tôi có thể bảo đảm với bạn là cắt cơn chẳng bao giờ làm người ta chết đâu! nhưng nếu bạn cứ tiếp tục sử dụng thì chẳng sớm thì muộn bạn cũng CHẾT CHẮC!<br />Sau khi cắt cơn khỏang 3-4 ngày thì sức khỏe hối phục dần. Thế là Ta lại muốn nhanh chóng hòa nhập lại với xã hội. Ta lại tiếp tục CHỦ QUAN khi nghĩ rằng mình đã thấy tác hại của Nó rồi nên mình sẽ không tái nghiện, thế nhưng được một thời gian ta Tái nghiện 1 cách dễ dàng.......<br /> <div class="postcontent">VÌ SAO TA LẠI TÁI SỬ DỤNG? đôi khi ta cũng tự hỏi mình nhưng hỏi để rồi lại tiếp tục dẫm lên sai lầm cũ, càng về sau hậu quả càng nặng nề hơn và ta càng TỆ HẠI hơn! <br />"Tại...., Bởi...., Vì....., Là do....." tất cả những điều đó đều là ngụy biện. Ngày tôi tham gia vào DD thì Bạn-Thân đã nói với tôi thế này : " Trong cuộc sống ai mà chẳng có những phút đau buồn! đừng đem những lý do gì ra để biện hộ cho những lỗi lầm đó, kể cả khi bạn nói bạn bị sốc vì người thân yêu nhất của bạn chết nên bạn lại sử dụng MT ".<br />Đã là con người thì ai chẳng muốn vươn lên, muốn ngày mai tốt đẹp hơn ?MT đã xóa tạo ra trong ta 1 thói quen ÍCH KỸ và HÈN YẾU. Vì ÍCH KỸ Ta chỉ cần thỏa mãn cho cái ham muốn tầm thường mà quên đi rằng Ta đang đốt dần đi cuộc sống của bản thân và gia đình ta, nói thực tế hơn là chính ta chứ không ai khác đang "Hút máu" họ (Xin lỗi là tôi đã sử dụng từ này nhưng tôi không nghĩ ra được từ nào chính xác hơn !) Cuộc sống chẳng cho không ai 1 cái gì bao giờ cả! Phải đánh đổi mà có để ta biết trân trọng hơn cái mà ta đạt được, thế mà "hơi một tí" là ta đã HÈN YẾU trốn tránh thực tế cuộc sống và tìm đủ mọi lý do để ta trốn vào trong cái "đê mê" cái "giả tạo" mà MT tạo ra, tôi xin nhắc lại cảm giác đó chỉ là ảo giác là giả tạo mà thôi trong khi bên cạnh ta cuộc sống vẫn tiếp diễn. Vậy thử nghĩ mà xem những lúc đó ta có còn là CON NGƯỜI nữa không !? Có những cái khi biết là sai ta có thể sửa chữa được nhưng cũng có những việc cho dù có hối hận thì cũng đã muộn màng, đừng để những điều đó xảy ra bạn nhé. Thời gian qua bạn đã đánh mất quá nhiều rồi hãy dừng lại để giữ những cái còn lại trước khi mất hết.<br />Nếu bạn vẫn chưa đủ quyết tâm thì tôi khẩn thiết kêu gọi cái phần con người nhỏ nhoi còn lại trong bạn là hãy thương những người thân xung quanh bạn, bạn hãy nhìn lại xem bạn gây ra những gì cho họ trong thời gian qua.<br />Nào hãy đưa tay bạn ra! Hãy nắm lấy tay tôi, chúng ta cùng nhau bắt đầu tìm lại chính mình nhé! Can đảm lên bạn chặng đường phí trước còn dài và còn nhiều khó khăn nhưng ta sẽ làm được, tôi tin là như vậy còn bạn thì sao !?<br /><span style="FONT-SIZE: 13pt; LINE-HEIGHT: 100%">"Nào bây giờ hãy cho tôi biết bạn cần gì ! tôi sẽ mang nó đến cho bạn ! Đừng quên rằng tôi sẽ luôn luôn cho bạn những gì tôi có thể" -Webmaster</span><br /><br />Đại đa số những người có sử dụng ma túy (MT) đều muốn từ bỏ MT. Tuy nhiên, chỉ có một số rất ít thành công trong việc cai MT từ lần đầu tiên (vì nếu bỏ MT dể dàng thì cả thế giới đã không lên án nó) Phần lớn chỉ thành công sau khi đã cố gắng rất nhiều lần.<br />Nếu bạn cai được MT, xin chúc mừng và chào đón thêm 1 người gia nhập vào gia đình những người đã đoạn tuyệt được với MT của chúng tôi. Nhưng bạn biết không!? điều cần thiết hiện giờ đối với chúng ta là giữ để không quay lại với MT.<br />Với những bạn chưa cai được hay đã tái sử dụng, xin bạn đừng quá thất vọng. Nếu bạn cố gắng và quyết tâm bạn sẽ cũng sẽ làm được như chúng tôi. Hảy nhớ rằng: "Khó! nhưng không phải rằng không làm được! bởi có chúng tôi là những minh chứng cho điều đó" <br />Hãy liên lạc ngay với chúng tôi khi bạn cần, chúng tôi sẽ đến ngay với bạn. Vì là người đồng cảnh ngộ, chúng tôi! hơn ai hết hiểu bạn cần điều gì!?</div>
|
|
|
|
|
|
 Danh hiệu: Guest
Nhóm: Gia nhập: 24-06-2009(UTC) Bài viết: 25.549
Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết
|
tôi đã đẩy anh mình vào TÙtối rất là buồn "ai hiểu cho tôi" vì chính tôi đã đẩy anh mình vào tù .anh là người bạn thân của tôi cũng là anh bà con với tôi ,chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ rất thân ,nhưng anh tôi tính rất trẻ con chúng tôi cùng lón lên với biết bao nhiêu kỷ niệm ,cho đến khi BA của anh tôi mất thì ko còn ai quan tâm anh ấy nữa ,tại sau tôi ko quan tam anh âý lúc đó tôi lại rủ anh ấy chơi cùng thứ chết trắng ấy ."lúc đàu anh ko chiu chơi " nhưng tôi đã dụ anh để bây giờ anh ko thể nào quay lại được nữa .chùng tôi đã cùng chơi thứ đó 2năm cho đến khi tôi quay lại được làm cuộc đời mới thì anh đã trượt dày trong nghiện ngập ,anh đã bị bắt với tội "cướp giật" và bị sử 5năm tù,"tôi là thằng tồi" anh tôi chỉ mới 18tuổi còn quá trẻ .rồi anh tôi sẻ ra sau khi ở trong tù và khi ra anh tôi sẻ ra sau ,mỗi khi nghỉ tới tôi ko sau ngủ được .tôi là người có lỗi ,"ANH ƠI HÃY THA LỖI CHO EM" tôi phải làm sau đây .
|
|
|
|
 Danh hiệu: Guest
Nhóm: Gia nhập: 24-06-2009(UTC) Bài viết: 25.549
Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết
|
Có cần phải sống trong hối tiếc?Khi bạn sống, cách tốt nhất là chấp nhận những gì mình đã làm và rút ra những bài học từ chúng. Hối tiếc là gì? Hối tiếc là cảm giác của sự mất mát, thất vọng hoặc không thỏa mãn. Nói chung, người sống trong cảm giác hối tiếc thường nghĩ là anh ta đã có thể làm mọi việc khác đi. Bạn sẽ không cô đơn đâu dù lúc này bạn đang thất vọng vì những điều bạn đã làm với người yêu cũ hoặc cư xử không tốt với bạn bè, người thân. Có đôi khi hầu hết chúng ta cảm thấy ân hận vì những điều gì đó đã nói hoặc đã làm với đồng nghiệp và cấp trên, hoặc với những người chúng ta có mối quan hệ gắn bó lâu dài. Thật là tốt nếu như bạn biết nhìn lại quá khứ, để nhận ra rằng bạn "thỏa mãn" với cách mà bạn đang sống, theo lý tính hay cảm tính thì bạn đều có quyền hạnh phúc khi bạn được là chính bạn. Sự hối tiếc có thể làm sức khỏe bạn giảm sút nếu cứ để sự leo thang từ một việc bé như con kiến thành ra một con voi! Ví dụ như nếu có chàng trai nọ hối tiếc vì đã không "tán" được cô gái xinh đẹp. Cảm giác kia sẽ đeo đẳng anh ta và dẫn đến một trạng thái chán nản cực độ. Trong thực tế, không ít người sẽ hành động không đúng hoặc lâm bệnh chỉ vì một cảm giác hối tiếc vặt vãnh như thế! Tương tự, đi trễ cho một cuộc phỏng vấn, để vuột mất một cơ hội làm việc sẽ là nguyên nhân cho sự thất vọng. Nhưng cố gắng đừng để nó làm bạn "nhụt chí" trong việc đi tìm những công việc khác. Hãy nghĩ đây là một bài học kinh nghiệm để lần sau đừng phạm một lỗi tương tự như thế . Bạn có muốn thoát khỏi cảm giác hối tiếc, hãy thử với những cách sau đây 1. Nghĩ mọi việc rồi cũng trôi qua Hãy liệt kê ra giấy những điều có lợi và bất lợi khi bạn quyết định việc gì đó. Điều này sẽ hạn chế sự rủi ro tiềm ẩn. Bạn có thể ngủ một giấc. Thông thường, một ý tưởng mới sẽ đến nhanh hơn sau khi bạn để mình thư thái sau một khoảng thời gian trôi qua. Thực tế cho thấy rằng, có nhiều việc sẽ vuột khỏi tầm kiểm soát của bạn nếu bạn không biết cách xây dựng một kế hoạch. Bạn phải biết "tổ chức" chính mình để tránh những hậu quả không tốt. Nếu bất chợt bạn rất muốn đi du lịch, nhưng bạn lại nhanh chóng nhận ra rằng mình không có được kỳ nghỉ nào, mức lương cũng không cho phép, bạn sẽ cảm giác thế nào? Biết nhìn nhận cả 2 mặt của một kế hoạch sẽ bảo vệ bạn khỏi những viễn cảnh bất lợi. Nhưng điều quan trọng là bạn hãy dành chút thời gian để làm một sự đánh giá và hoạch định kế hoạch bằng một công thức rõ ràng, điều này giúp bạn tránh khỏi những hối tiếc tiềm ẩn.
|
|
|
|
 Danh hiệu: Guest
Nhóm: Gia nhập: 24-06-2009(UTC) Bài viết: 25.549
Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết
|
Dĩ vãng, hiện tại và tương lai… Tôi bắt đầu biết đến ma tuý từ khi tôi mới 14 tuổi, chỉ bằng những lời thách đố lẫn nhau của lũ bè bạn. Tôi đã nghe về tác hại của ma tuý (nhưng không hiểu hết được sự nguy hiểm của nó) và chỉ vì tính tự cao tự đại, háo thắng của một kẻ mới lớn mà tôi bắt đầu lao vào một cuộc chơi mà cái giá phải trả cho cuộc chơi đó quá đắt. Ban đầu chỉ là vài hơi cần sa, tìm cảm giác “phê” để cười nói với nhau như một lũ điên rồi sau đó là những viên thuốc tân dược, rượu mạnh và những cuộc vui chơi thâu đêm suốt sáng … Mọi việc xảy ra nhưng gia đình tôi hoàn toàn không hay biết vì tôi vẫn đi học bình thường. Sau khi học xong lớp 12, tôi may mắn bước vào ngưỡng cửa đại học với dáng vẻ của một kẻ ăn chơi, phá phách, nên chỉ sau một năm học thì tôi đã chán nản, giả từ sách vở, bỏ luôn cả gia đình chạy theo những suy nghĩ ngông cuồng của chúng bạn. Chúng tôi lao vào các phi vụ làm ăn đen tối, tiền kiếm được chúng tôi đem phục vụ cho những cuộc chơi, mà càng kiếm được nhiều tiền thì thú vui cũng ngày một cao cấp hơn. Và thú vui cao cấp nhất của “dân chơi” lúc bấy giờ là Hêroin. Chúng tôi tìm đến với nó là để chứng tỏ mình, ban đầu chỉ một vài hơi đã khiến chúng tôi nôn mật xanh mật vàng, nhưng “ không sao, dân chơi thì phải vậy…” chỉ vì những suy nghĩ ngu ngốc đó mà chúng tôi ngày càng trượt dài trong vũng bùn và rơi vào vòng tay của “cô Ba” lúc nào không hay. Rồi cuộc vui nào cũng đến lúc phải tàn, chúng tôi phải bán tất cả mọi thứ để thoả mãn cơn đói hêroin, khi tiền bắt đầu hết thì tôi và lũ bạn bắt đầu có những rạn nứt, quay sang hục hặc, nghi ngờ lẫn nhau, đưa thì quay về nhà, đứa thì tách ra theo một nhóm khác… nhưng tất cả chúng tôi đều có một cái chung là nghiện nặng. Tôi và một số đứa bạn còn lại quyết định đi mua hêroin về bán, và đây có lẻ là cách nhanh nhất để có thể đáp ứng với đòi hỏi của chúng tôi. Khi đã có tiền lại thì chúng tôi lại ngày càng nghiện nặng hơn trước. Hêrôin bây giờ không còn là thú vui thời thượng nữa, mà nó đã trở thành nhu cầu ma quỷ ám ảnh chúng tôi. Không ăn, không ngủ, không có gì cũng đươcï nhưng không thể thiếu Hêrôin. Chúng tôi phút chốc đã trở thành những tên tội phạm chuyên nghiệp để có tiền thoả mãn sự đòi hỏi về ma tuý này. Sau một thời gian dài, các bạn tôi đứa thì bị bắt, đứa thì chết do sử dụng quá liều, chúng tôi luôn phải trốn chui chốn nhủi, luôn lo lắng, không dám ở đâu lâu. Rồi một ngày cũng đến lượt tôi bị bắt khi đang chích, gia đình tôi hoàn toàn sững sờ và đau khổ khi biết tin này, cha mẹ tôi chạy vạy van xin cho tôi, nhưng mọi chuyện đều không thay đổi được, tôi bị đưa đi cai nghiện tập trung. Trong suốt thời gian tôi cai nghiện là thời gian tôi suy nghĩ về những ngày vừa qua với nhiều mất mát đau thương. Rất may, gia đình tôi, bạn gái tôi, luôn luôn động viên tôi cố gắng để trở thành một người bình thường. Tôi rất ân hận và nhận ra rằng gia đình và mội người đều không bao giờ chối bỏ hay xua đuổi mình. Sau thời gian cai nghiện tập trung tôi trở về với một quyết tâm là “làm lại” lấy lại những gì đã mất, tôi đi ra Bắc lo tập trung ôn thi lại vào đại học, tôi đã thi đậu đại học Luật. Mọi người chung quanh tôi đều vui mừng nhất là cha mẹ tôi, cuộc sống tương lai tôi lại sáng lạn, tôi lấy lại được lòng tin của gia đình, bè bạn. Hai năm trời cuộc sống dường như đã trở thành bình thường, sáng tôi đi học, tôi về đi làm thêm, tưởng chừng như tôi đã chiên thắng được ma tuý. Nhưng không, tôi vẫn chưa thoát khỏi nó, nó vẫn đến với tôi trong những giấc mơ, tôi vẫn còn nhớ nhung, quyến luyến với nó. Hêrôin chỉ đợi tôi yếu lòng, tôi vừa làm ăn thua lỗ vừa không qua khỏi kì thi… Trong lúc đang chán nản và buồn bực thì tôi gặp một người bạn mới, anh ta thấy tôi buồn liền rủ tôi đi chơi, “làm vài hơi cho vui, bạn bỏ được 2 năm mà, dễ gì nghiện lạiø…” Lần đầu từ chối được, nhưng làn 2, rồi lần 3… rồi tôi không thể từ chối được nữa, tôi lại trượt dài, không cưỡng nổi vòng tay của cô Ba. Gia đình tôi bắt đầu nghi ngờ và lập tức đưa tôi vào lại Sài Gòn. Tôi như không còn làm chủ được mình nữa, lao vào ma tuý như một con thiêu thân, ngày một nghiện nặng. Chơi hêroin không đủ, tôi phải pha các loại thuốc tây vào để chích. Tôi làm đủ mọi cách để có tiền mua ma tuý. Gia đình, cha mẹ tôi hoàn toàn chán nản, cho dù tôi là con duy nhất trong gia đình nhưng cha mẹ tôi thà mất con chứ không bao giờ chấp nhận một đứa con hư hỏng. Bạn gái tôi cũng quá chán nãn, cô ấy không muốn gặp mặt tôi nữa. Tất cả mọi người đều nhìn tôi bằng cặp mắt dè chừng, ghẻ lạnh… Trong những lúc tỉnh lại tôi chua xót nhận ra điều này, nhưng đến khi thiếu ma tuý thì tôi quên hết, mà chỉ nghĩ đến làm gì để có ma túy. Tôi không sống ở nhà nữa, tôi lang thang khắp nơi, công viên, lề đường, xó chợ … đâu cũng có thể là nhà. Trường cai nghiện đã quá quen thuộc với tôi, bị bắt đi cai nghiện, thả về là lại lao vào ma tuý. Tôi đã tự cắt đứt đường về nhà. Tình trạng đó kéo dài hơn một năm cho đến một hôm, khi tôi đang lang thang một mình, mệt mỏi vì thiếu thuốc và hết tiền, tôi gặp một người bạn đã từng học đại học chung với tôi. Anh ta đang chở người yêu đi chơi, nhận ra tôi trong tình trạng đó, anh hoàn toàn sững sờ, sau vài lời hỏi thăm xã giao, anh móc túi cho tôi 10.000đ rồi vội vã bỏ đi. Tôi ngậm ngùi nhận ra rằng mình chẳng còn ai bên cạnh cả, tôi đã từng có những cái tưởng chừng như đơn giản nhất đó, mà sao bây giờ tôi lại như vậy, tôi đã tự đánh mất tất cả. Ngay hôm đó tôi trở về nhà, quỳ lạy xin cha mẹ tôi đừng ruồng bỏ con, hãy cho con thêm một cơ hội để cho con trở lại làm người. Cha mẹ tôi lặng lẽ mở của đón tôi, coi tôi như một đứa con vùa đi xa về… Tôi nhận thấy rằng không nơi đâu bằng nhà mình, không ai thương mình bằng cha mẹ mình. Sau một đêm ở nhà, sáng hôm sau tôi quyết tâm đi cai nghiện tại trung tâm, cha mẹ tôi đồng ý giúp tôi. Sau 8 tháng cai nghiện tôi trở về nhà trong sự vui mừng của cha mẹ. Bạn gái tôi cũng biết tin và nối lại liên lạc với tôi. Chúng tôi vui mừng và xin phép 2 bên gia đình cho phép chúng tôi cưới nhau. Hai bên gia đình đều thông cảm chấp thuận với hy vọng tôi sẽ có điểm tựa mà làm lại cuộc đời. Thế nhưng, số phận dường như đã xắp đặt sẵn cho tôi phải trả giá. Khi đã được sự cảm thông và chấp nhận của gia đình và người thân thì tôi nhận được tin báo: Tôi đã bị nhiễm HIV! Tất cả đã sụp đổ chỉ vì Ma túy, gia đình và bạn gái tôi đã khóc rất nhiều. Ngày cưới đã định, không thể thay đổi được nữa, chúng tôi không còn con đường nào khác để lựa chọn. Tôi vì quá buồn nên đã bắt đầu lén lút chơi lại, người vợ trẻ của tôi chỉ biết lặng lẽ khóc khi thấy tôi như vậy, em đã nói với tôi là không bao giờ chúng tôi xa nhau cả… Hai vợ chồng tôi quyết định rời thành phố về Buôn Mê Thuột sinh sống. Ở nơi xa lạ, vợ chồng chúng tôi gặp khá nhiều khó khăn, nhưng bù lại tôi đã nhìn nhận ra vấn đề, không thể cứ buồn mãi được, tôi vẫn còn thời gian để làm lại, tôi đã nhìn ra được con đường của mình. Đã gằn ba năm kể từ khi tôi đoạn tuyệt được ma túy, tôi đã lấy lại được nhiều thứ và đã có những cái mà người khác không thể có. Bây giờ ma túy không thể nào hại tôi mật lần nữa. Tôi đã quá sợ nó, ngay cả trong giấc mơ tôi luôn tự nhủ “không bao giờ được phép chơi lại. Hãy luôn cố gắng tin vào bản thân, tin vào ngày mai tốt đẹp hơn.”.
|
|
|
|
 Danh hiệu: Guest
Nhóm: Gia nhập: 24-06-2009(UTC) Bài viết: 25.549
Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết
|
Đã nhiễm HIV nên fải làm sao ?Đã nhiễm HIV rồi, nên sống như thế nào? Phần đông người nhiễm HIV đều hoảng hốt, buồn khổ, thậm chí có lúc muốn chấm dứt cuộc sống. Nhưng rồi bạn sẽ vượt qua cơn khủng hoảng ban đầu, chấp nhận thực tế và sống không chỉ cho mình mà còn cho cả những người thân. Nhiễm HIV không có nghĩa là hết, bạn vẫn có thể sống như ai, cuộc đời vẫn có thể rất đẹp. Một bạn gái mang HIV nói: "… Em luôn nghĩ rằng em phải sống lạc quan, do đó em không muốn nhắc tới cái bệnh của mình. Nó giống như bị ám ảnh vậy. Nếu mình luôn nghĩ tới, bệnh sẽ trở nên nặng thêm. Cho nên em tránh không nghĩ tới nó nữa. Vả lại, chữ AIDS cho em cảm giác không hay lắm. Tốt hơn hết là em đừng nói ra chữ đó". Điều quan trọng là tiếp tục sống bình thường. Đừng ủ rũ, than thân trách phận, mà hãy làm việc gì đó bạn thích, lao động hay học tập, đi chơi xa, thực hiện các dự định của mình. Nếu quan tâm, bạn cũng có thể tham gia các công tác xã hội về HIV/AIDS. Bạn có quyền sống vui, sống có ý nghĩa, và chừng nào còn có thể, bạn hãy làm điều đó. Sức khỏe là vốn quan trọng, bạn cần tích lũy. Hãy ăn uống đủ chất dinh dưỡng, tránh thức ăn tái, sống, rau sống, thức ăn kém vệ sinh. Hãy hoạt động và nghỉ ngơi điều độ, tập thể dục, tập dưỡng sinh để tăng cường sức khỏe. Bạn cần cẩn thận với các bệnh truyền nhiễm như viêm họng, cúm, tiêu chảy… và các bệnh lây qua đường tình dục. Tránh bội nhiễm HIV. Bất cứ khi nào bị bệnh, bạn hãy đi khám ngay để được chữa trị. Bạn đừng để tâm nếu có ai tỏ ra thiếu tôn trọng vì biết bạn nhiễm HIV, vì họ chỉ là những người thiếu hiểu biết hoặc lòng nhân ái. Nếu có lúc buồn hay cảm thấy bế tắc, bạn hãy trút nỗi lòng với một người thân, một người bạn có thể hiểu và thông cảm. Bạn cũng có thể đến một trung tâm tư vấn (tham vấn) về nhiễm HIV để trao đổi với người hiểu các khó khăn của bạn. Họ có thể giúp bạn cả về tinh thần cũng như việc kiểm tra và chăm sóc sức khỏe. Bạn cũng cần phải tránh không nhiễm virus cho người khác. Hãy luôn dùng bao cao su khi quan hệ tình dục, và tránh mọi khả năng tiếp xúc máu, đó là nghĩa vụ của bạn. Tất cả chúng ta đều hy vọng rằng một ngày nào đó các nhà khoa học tìm thấy thuốc trị được HIV. Nhưng từ giờ tới đó thì như thế nào? HIV không chỉ là vấn đề của những người đã bị nhiễm mà còn là vấn đề của những người sắp bị nhiễm và tác động đến cuộc sống của những người thân của họ. Không thể chối bỏ một sự thực là nó đang tồn tại trong cuộc sống chung của tất cả mọi người. Chúng ta hãy cùng nhau học cách sống chung với nó.
|
|
|
|
Tư Vấn HIV
»
Vòng tay cộng đồng !
»
Thêm một góc nhìn
»
Làm gì khi chính bạn là nạn nhân của sự cám dỗ chết người( Cho Bạn cho Tôi, cho mọi người)
Di chuyển
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.
|