Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread

Offline BonghoaTruongsinh  
#1 Đã gửi : 26/07/2008 lúc 02:29:03(UTC)
BonghoaTruongsinh

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Tham vấn viên Diễn đàn
Gia nhập: 26-05-2004(UTC)
Bài viết: 1.234

Cảm ơn: 3 lần
Được cảm ơn: 16 lần trong 11 bài viết

Dù một đêm còn sống, vẫn tin ở ngày mai…

-->



Tác giả Lê Minh Nguyệt (giữa) và cuốn sách Vẫn tin ở ngày mai


QĐND Online – “Vẫn tin ở ngày mai” là tên cuốn sách của tác giả Lê Minh Nguyệt (tên đầy đủ theo khai sinh là Lê Thị Minh Nguyệt). Cô sinh ngày 14 tháng 11 năm 1984 tại thôn Văn Quang, xã Nghĩa Hương, huyện Thường Tín, tỉnh Hà Tây. Nguyệt là con gái thứ hai, trong một gia đình có bốn chị em, cha mẹ đều là nông dân.

Nhà nghèo, nhưng những năm học phổ thông, liên tục từ lớp 1 đến lớp 12, Lê Minh Nguyệt đều đạt danh hiệu học sinh giỏi toàn diện. Mùa thi Đại học- Cao đẳng năm 2003, Nguyệt nộp hồ sơ xin thi vào ba trường: Đại học Sư phạm Hà Nội II, Đại học Lâm Nghiệp và Cao đẳng Công nghiệp Hà Nội. Kết quả cô đã đỗ cả ba trường với số điểm cao. Ngoài ra theo nguyện vọng hai, Nguyệt còn được trường Cao đẳng sư phạm Hà Tây gọi nhập học.

Cầm bốn tờ giấy báo nhập học, Nguyệt xin phép bố mẹ cho chọn Trường Đại học Sư phạm Hà Nội II.

Trong bốn năm là sinh viên K29 Khoa Toán của Trường Đại học Sư phạm Hà Nội II, Lê Minh Nguyệt đều đạt kết quả học tập tốt. Cô là một trong 5 sinh viên xuất sắc nhất của lớp K29C Toán được chọn làm khóa luận tốt nghiệp. Nhưng cũng chính thời gian này, các bác sĩ phát hiện Nguyệt có một khối u ở hốc mắt trái, phải phẫu thuật khoét bỏ. Đó là một khối u ác tính…

Vượt lên nỗi đau bệnh tật, Nguyệt đã hoàn thành chương trình thực tập của một giáo sinh. Tuy cô không đủ sức khỏe để trực tiếp bảo vệ khóa luận, nhưng hội đồng chấm thi vẫn đánh giá rất cao và thống nhất cho điểm 10/10. Đó là một thành tích mà nhiều sinh viên mơ ước.

Nhưng niềm vui của Nguyệt thật ngắn ngủi, bởi khi các bác sĩ cho chuyển đến viện Huyết học và Truyền máu Trung ương, cô mới biết mình mắc căn bệnh khủng khiếp: Ung thư máu!

Hơn một năm qua, Lê Minh Nguyệt đã phải một mình kiên cường chiến đấu chống lại căn bệnh nan y nói trên tại Khoa C8 của Viện Huyết học và Truyền máu Trung ương. Cô đã phải chứng kiến nhiều người vĩnh viễn ra đi bên cạnh mình. Đã có lúc tia hi vọng lóe lên, khi Nguyệt được về nhà và được Trường Trung học Phổ thông Minh Khai, huyện Quốc Oai nhận làm giáo viên thử việc trong hai tháng. Nhưng rồi căn bệnh lại tái phát và cô phải tiếp tục vào viện điều trị tiếp…

Với mỗi người bình thường khi còn trẻ, người ta có rất nhiều ước mơ và dự định cho tương lai. Nhưng với một người bệnh, không có sức khỏe, thì họ chỉ còn một ước mơ duy nhất: được khỏe mạnh như người bình thường! Lê Minh Nguyệt đang là một người như thế.

Tôi thực sự xúc động, khi được đọc những lời tâm sự của Nguyệt: Bệnh tật đã cướp đi những thứ quý giá nhất của em: Tình yêu và sự nghiệp. Nhưng em vẫn luôn hi vọng vào một ngày mai tươi đẹp hơn. Em vẫn luôn tin tưởng rằng “sau cơn mưa trời lại sáng”.

Em đã mắc phải căn bệnh nặng nhất của loài người: Ung thư! Hơn nữa lại là ung thư nặng nhất: Ung thư máu! Thì chẳng có cớ gì em phải sợ những bệnh khác- Lê Minh Nguyệt tâm sự- Có người nói: thà bị AIDS còn hơn bệnh này. Vì bây giờ người bị HIV chỉ cần tiêm một mũi là có thể sống thêm được mấy năm. Lại có người nói, thà bị tù đày còn hơn bị ung thư máu, bởi dù bị tù chung thân, vẫn có thể được giảm án và cơ hội làm lại từ đầu; còn ung thư máu thì sống hôm nay chẳng biết ngày mai.

Một tâm niệm chung cho tất cả ai bị bệnh nặng như em là được ra đi một cách thanh thản, nhẹ nhàng, không để lại một hậu quả lớn lao nào cho người thân. Tất nhiên, nghĩ đến cái chết cô đơn, lạnh lẽo ai mà chả sợ. Là con người, ai cũng mong muốn được sống vui vẻ, hạnh phúc bên người thân, nhưng mỗi người có một số phận,ông trời cho chúng ta số phận thế nào ta phải chấp nhận thế đó. Hãy cứ vui vẻ mà sống,sống hết mình từng giây, từng phút để nếu có gì không may xẩy ra, ta không phải hối hận rằng mình đã sống không cố gắng.

“Em đã nghĩ rất nhiều đến cái chết. Mỗi khi có một bệnh nhân được trả về em lại nghĩ đến bản thân mình. Hay mỗi khi thấy một cái đám tang em lại nghĩ: Không biết sau này đám tang của mình có đông không?...

“Đầu óc em như muốn nổ tung bởi muôn vàn suy nghĩ. Chưa nghĩ xong điều này em đã nghĩ tới điều khác. Em khóc rất nhiều. Đối với em , khóc không phải là mộ việc xấu.

“Em cũng không biết một bệnh nhân ung thư bị coi là mất sức lao động bao nhiêu phần trăm? Nhưng với khí thế sôi sục của tuổi trẻ, em tin tưởng rằng mình có thể chiến thắng được bệnh tật để thực hiện ước mơ của mình. Căn bệnh nan y này không thể dập tắt được những ước mơ của em, mà trái lại nó còn làm cho cháy bỏng và nồng nhiệt hơn…

Dù đã có dịp giới thiệu với bạn đọc các tác phẩm “Khát vọng sống để yêu” của Nguyễn Hồng Công và “Xin đừng khóc nữa mẹ ơi” của Nguyễn Ngọc Sơn, nhưng khi đọc “Vẫn tin ở ngày mai” của Lê Minh Nguyệt, tôi đã bị ám ảnh tới mất ngủ.

Những đêm mất ngủ, người ta thường hay nghĩ ngợi lan man. Nhưng có lẽ đó cũng là khoảng thời gian ta bỗng nhận ra cuộc sống của mình và những người xung quanh một cách chân thật nhất, với bao nỗi buồn vui trong đời này.

Đừng bao giờ tuyệt vọng

Đừng bao giờ buông xuôi

Dù phút giây còn sống

Vẫn gắng gỏi làm người

Đã sinh ra trên đời

Ai cũng mong hạnh phúc…

Đời người phải có ích

Đâu kể chi ngắn, dài

Nụ cười và nước mắt

Chẳng dành cho riêng ai

Hễ trái tim còn đập

Còn nghĩ về tương lai

Dù đêm nay ta chết

Vẫn tin ở ngày mai…

Tôi đã viết những câu thơ ấy, trước là để dành tặng cho chính mình; sau nữa, là dành tặng cho những người không may mắn, đang mắc bệnh nan y, nhưng quyết không gục ngã như Lê Minh Nguyệt.

Tôi hiểu rằng: Phải yêu nghề sư phạm và yêu cuộc sống lắm, thì một người đang mang trong mình trọng bện như Lê Minh Nguyệt mới có đủ cảm xúc và nghị lực để viết lên cuốn sách này.

“Trước hết để cảm ơn tấm lòng của những người thân, bạn bè đã dành cho em (nhưng chắc kiếp này em chỉ biết nhận ân tình của mọi người thôi, hẹn kiếp sau báo đáp vậy)- Lê Minh Nguyệt viết- Sau nữa là để cho những người ốm đau vì bệnh tật như em- hi vọng đọc những dòng này sẽ làm nguôi ngoai một phần nỗi đau trong lòng họ. Em sẽ rất vui nếu mọi người cùng đọc để hiểu tâm trạng của những người bệnh và cảm thông cho chúng em”.

Khi trang sách này được đưa in, cũng là lúc nữ tác giả Lê Minh Nguyệt (điện thoại: 09777549652; e-mail: [email protected] ) đang chuẩn bị cho ca ghép tế bào gốc đồng loại tại Viện huyết học và truyền máu Trung ương.

Xin bạn đọc hãy cùng tôicầu chúc cho Lê Minh Nguyệt có đủ sức khỏe và nghị lực để vượt qua cuộc thử thách gian nan của số phận. Chúc cô luôn tin ở ngày mai tươi sáng và tốt đẹp hơn!

Nhà thơ Đặng Vương Hưng

Sửa bởi quản trị viên 27/09/2010 lúc 04:33:10(UTC)  | Lý do: Chưa rõ

Những bông hoa Trường sinh đã nở trong một ngày như thế. Và chú ong biết chắc rằng sẽ chẳng có ngày nào đẹp hơn thế trong suốt cuộc đời của chú...
Quảng cáo
Offline DeltaForce  
#2 Đã gửi : 04/08/2008 lúc 05:28:51(UTC)
DeltaForce

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 24-11-2004(UTC)
Bài viết: 1.110

Cảm ơn: 7 lần
Được cảm ơn: 39 lần trong 21 bài viết

Lê Minh Nguyệt: “Em đã sống có ích”

Dù có chuyện gì Nguyệt vẫn đứng dậy để “Tin ở ngày mai”. (Ảnh: HN).

Một ngày… vẫn như mọi ngày

“Buổi sáng, em đang ngồi chơi với cháu Vân thì nhận được điện thoại của chị phóng viên rất quan tâm đến việc ghép tủy của em. Chị ấy nói rất khó nhọc nên em đã đoán ra… Chị ấy nói là “Hình như không tìm được tủy phù hợp” nhưng em biết đó là sự thật” - Lê Minh Nguyệt, cô gái bị ung thư máu được Viện Huyết học Truyền máu Trung ương chọn ghép tủy miễn phí kể về giờ phút đón nhận tin mình sẽ không thể tiến hành ghép tủy.

 
“Chị Nguyệt thấp nhưng ý chị, nghị lực của chị ấy… cao lắm!” (Trong ảnh Nguyệt và người em kết nghĩa Bùi Huy Bách).

Ngay chiều 29/7, ngày Nguyệt đón tin xấu đến với mình, tôi đến nhà Nguyệt ở thôn Văn Quang, xã Nghĩa Hương (Quốc Oai, Hà Tây). Tôi đã hứa với Nguyệt ngày em có kết quả, dù tốt xấu thế nào cũng sẽ sang thăm em”.

Lúc tôi đến nhà, Nguyệt đang ở bên nhà bạn. Chị gái đi gọi Nguyệt về, vừa vào đến cổng Nguyệt cười tươi: “Có đứa em kết nghĩa ở Hà Nội lên chơi nên em đưa nó sang chơi nhà bạn”. Người em kết nghĩa của Nguyệt là cậu Bùi Huy Bách, học sau Nguyệt một khóa. Bách nói: “Sáng nay biết tin, em sang đây luôn”, rồi cậu nói với tôi nhưng như là để thanh minh với Nguyệt: “Em sang không phải để an ủi chị Nguyệt đâu. Em biết chị Nguyệt thế nào rồi… Em sang cho biết nhà, chị em chơi với nhau lâu nhưng đã có dịp lên nhà chị đâu”.

Nguyệt chủ động vào chuyện: “Khi em nghe điện thoại, mọi người trong nhà đều nghe và hiểu được phần nào. Không ai hỏi em câu gì, mọi người hiểu tính em. Nỗi đau nào cũng thế, em luôn để mình ngấm dần đến khi lấy lại được tinh thần thì mới báo tin cho mọi người. Bản thân mình có bình tâm thì mọi người mới đứng vững được”.

Trước đây khi có tin mình được ghép tủy miễn phí, các bác sĩ ở Viện Huyết học Truyền máu Trung ương đã nói trước với Nguyệt khả năng không tìm được tủy phù hợp để ghép là rất lớn nên điều xấu nhất cũng nằm trong dự đoán của cô. Nhưng có gặp Nguyệt lúc ấy, mới thấy cô giáo trẻ Lê Minh Nguyệt mạnh mẽ mức nào trước một hy sống bị dập tắt.

Nguyệt cười: “Ngày hôm nay vẫn như mọi ngày của em thôi. Bách lên chơi em dẫn cậu qua nhà mấy đứa bạn học cùng cấp ba rồi nhân thể báo tin… không mấy vui của mình. Mấy đứa liền chạy đi mua một bịch bim bim và kem về. Được ăn kem là em quên hết mọi chuyện”.


Chơi với cháu gái là cách để Nguyệt quên đi nỗi buồn của mình.

Người thân của Nguyệt cũng không ai tỏ ra quá chán nản trước kết quả không tìm được tủy phù hợp để ghép cho Nguyệt. Mẹ Nguyệt, cô Nguyễn Thị Uyên thở dài nhưng không để con gái nhìn thấy: “Cả bốn chị em mà không ai trùng tủy cả. Nguyệt đã thế mình mà suy sụp thì con sẽ thế nào”.

Nguyệt là vậy, cô không thích ai phải an ủi mình: "Em muốn nghe những lời động viên hơn là những lời an ủi. Nghe những lời ai ủi mình thêm yếu đuối. Gia đình em biết thế nên không ai tỏ ra chán nản, bi quan vì sợ em bật khóc".

Đúng thế thật nhưng nhìn sẽ thấy chị gái và hai người em của Nguyệt đang trải qua những giây phút nặng nề như thế nào. Họ gần như không muốn tin mình không trùng tủy với Nguyệt, không cứu được Nguyệt như mong muốn…

Em đã sống và có rất nhiều người bên mình

Nguyệt vẫn viết tiếp những dòng nhật ký của mình. Những dòng nhật ký được viết trên giấy photo chỉ còn một mặt sẽ được Nguyệt giữ lại rồi nhờ bạn bè đánh máy. Nhưng sau lần mổ u trong bụng, Nguyệt không ngồi viết được lâu, phải nằm ngửa mới viết nổi. Những trang viết này sẽ là cuốn tự truyện thứ hai của Nguyệt đúng như tâm trạng của cô lúc này: “Thêm một lần nữa em “Vẫn tin ở ngày mai”.

 
Nguyệt tiếp tục những dòng nhật ký của mình trên những tờ giấy photo một mặt.

“Nói em không buồn là không đúng nhưng những lúc đó em làm việc khác để quên đi. Lúc đó em viết nhật ký hoặc chơi với bé Vân, con chị gái là em thấy nhẹ nhõm trong người. Bé Vân bập bẹ được rồi, nhưng chỉ nói được một từ. Cả ngày cháu cứ gọi ngang em: “Nguyệt!” em có buồn đến máy thì cũng phải bật cười”.

Nguyệt đưa ra những tờ A4 mà Nguyệt đã ghi lại tin nhắn của mọi người khắp niềm đất nước gửi cho mình. Đó là những lời cảm phục về nghị lực của cô gái bé nhỏ này và cả những tin nhắn nói với Nguyệt mọi người đang kêu gọi tham gia hiến máu để giúp đỡ Nguyệt… Trong đó, Nguyệt nhớ nhất tin nhắn của một thầy hiệu trưởng trường Tiểu học Quỳnh Mỹ, huyện Quỳnh Lưu, tỉnh Nghệ An. “Suốt mấy đêm thầy không ngủ, cứ nghĩ mãi về em - một nhà giáo giàu tâm huyết và nghị lực. Thầy rất cảm phục và tự hào vì trong đội ngũ nhà giáo có những người như em. Mọi người mong em khỏe mạnh trở lại bục giảng, thầy và các thầy cô trường thầy sẽ luôn nhớ tới em”.

“Em thấy mình đã sống không vô ích dù cuộc sống của em quá ngắn ngủi. Có rất nhiều người quanh em, bạn bè, người thân và cả những người mình không bao giờ được gặp mặt. Thế thì có gì em phải hối tiếc” - Ánh mắt Nguyệt tràn lên niềm hạnh phúc. Thời gian tới Nguyệt sẽ tiếp tục điều trị với mong muốn đầu năm học có được sức khỏe để có thể di dạy.
 
Còn bây giờ mong muốn của em thật đơn giản: “Em muốn đi cho biết hết Hà Nội. Em thích nhất là công viên Nước Hồ Tây nhưng chưa có dịp đi bao giờ. Chắn chắn em sẽ đi!”...
 
Nguyệt ký sách tặng bạn bè, người thân và cả những người luôn bên mình.

Nguyệt rất thích chụp ảnh, hôm nay Nguyệt đã nhờ tôi chụp rất nhiều ảnh. Bạn bè trong xóm cũng qua chụp ảnh cùng cô. Trước khi tôi về, Nguyện nhờ: “Chị in cho em mỗi kiểu một ảnh với nhé, tuần sau  xuống Hà Nội khám lại, em sẽ gọi cho chị để lấy ảnh. Em muốn lưu lại kỷ niệm với mọi người”.

Tôi ấn tượng mãi với câu nói của Bùi Huy Bách, em kết nghĩa của Nguyệt,: “Chị Nguyệt thấp hơn em nhiều nhưng ý chí, nghị lực của chị ấy còn lâu em mới bằng được”.
 

 Sau khi Nguyệt biết tin mình được ghép tủy miễn phí, Lê Minh Nguyệt đã tặng hàng trăm cuốn tự truyện “Vẫn tin ở ngày mai”. Bây giờ, Nguyệt phải tích góp bán sách để dành tiền điều trị. Những ai muốn tìm mua cuốn tự truyện này của Nguyệt liên hệ với bạn Hoàng Văn Thắng, nhà số 6, ngõ 32, Nguyễn Văn Trỗi, Thanh Xuân, Hà Nội, Số điện thọai liên lạc: 0977.966.404, hoặc bạn Nguyễn Thị Nhung, điện thoại: 0976.998.782.

 
 

Bài và ảnh: Hoài Nam

Tránh bệnh - Không lánh người.
Offline DeltaForce  
#3 Đã gửi : 21/11/2008 lúc 04:10:23(UTC)
DeltaForce

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 24-11-2004(UTC)
Bài viết: 1.110

Cảm ơn: 7 lần
Được cảm ơn: 39 lần trong 21 bài viết

Cô giáo mắc bệnh hiểm nghèo Lê Minh Nguyệt: Vẫn tin ở ngày mai

Lao Động số 270 Ngày 21/11/2008 Cập nhật: 8:40 AM, 21/11/2008
Cô giáo Lê Minh Nguyệt trong những ngày bệnh ổn định.
(LĐ) - Ngày 20.11 năm nay là ngày nhà giáo đầu tiên với Lê Minh Nguyệt - giáo viên môn toán Trường THPT Minh Khai (huyện Quốc Oai).

Nhưng thay vì được ở bên cạnh chia vui với học trò của mình, Nguyệt lại phải nằm viện để truyền hoá chất, tiếp tục điều trị căn bệnh ung thư máu mắc từ 2 năm qua bị tái phát.

Vài ngày trước, gặp Nguyệt lên Viện Huyết học và Truyền máu kiểm tra sức khoẻ định kỳ, thấy em rất khoẻ mạnh. Em còn nói hào hứng với tôi, sức khoẻ cứ duy trì thế này, em có thể đi học thạc sĩ, đồng thời tiếp tục viết với khát vọng trở thành nhà văn. Vậy chỉ mà sáng thứ hai, em bàng hoàng khi biết căn bệnh ung thư máu lại tái phát. Trước mắt Nguyệt lại là kỳ điều trị dài ngày và chưa biết mức độ đáp ứng của cơ thể đối với hoá chất ra sao. Dự định ghép tuỷ cho Nguyệt vẫn chưa thực hiện được, bởi tuỷ của em không hợp với tuỷ của các anh chị em. Chỉ còn cách đợi ngân hàng tuỷ của thế giới tìm được người có cấu trúc tuỷ tương đồng...

Trong 23 tháng qua, Nguyệt đã qua 3 lần phẫu thuật và chỉ còn một bên mắt nhìn được. Năm lần truyền hoá chất diệt tế bào ung thư cũng đồng thời "phá" toàn bộ lục phủ ngũ tạng, sức đề kháng kém, đau dạ dày, suy thận, men gan cao... Ấy vậy mà cũng thời gian đó, Nguyệt đã tạo được những bước ngoặt của cuộc đời: Tốt nghiệp xuất sắc khoa Toán ĐH Sư phạm Hà Nội II, trở thành giáo viên Trường THPT Minh Khai từ tháng 4.2008, ra mắt cuốn sách "Vẫn tin ở ngày mai" vào cuối tháng 6.2008.
 
Với nhiều người, đặc biệt là các bệnh nhân đang mắc nan y, thì cuốn sách đã như một sự tiếp sức để họ có thêm nghị lực, đấu tranh với bệnh tật và số phận nghiệt ngã. Một thầy giáo ở Nghệ An đã động viên em: "Thầy rất tự hào là trong ngành giáo dục có một cô giáo đầy nghị lực như em".

Trong cuốn sách, Nguyệt viết: "Tôi cũng không biết một bệnh nhân ung thư được coi là mất sức lao động bao nhiêu phần trăm. Nhưng với khí thế sục sôi của tuổi trẻ, tôi tin mình có thể chiến thắng được bệnh tật để thực hiện mơ ước của mình".

Thầy Nguyễn Huy Kế - Hiệu trưởng Trường THPT Minh Khai - đã rất xúc động khi biết về hoàn cảnh của Nguyệt. Lần đầu tiên thầy gặp một cô giáo trẻ có năng lực, năng động, có nghị lực vươn lên khỏi bệnh tật, làm chủ hoàn cảnh bệnh tật nghiệt ngã và quyết tâm thực hiện mong muốn được đứng trên bục giảng như vậy. Qua 2 tháng năm học 2007 - 2008 và gần 3 tháng của năm học mới đứng trên bục giảng, Nguyệt đã không làm các học sinh và đồng nghiệp thất vọng, dù Nguyệt không ít lần bị những cơn đau hành hạ. 

Ở nhà em thấy đau, nhưng khi đến trường dạy học thì chẳng thấy mệt gì. Rồi lúc về đến nhà thấy toàn thân mệt mỏi, chân tay tê cứng, đầu đau ê ẩm. Nhưng hôm sau, Nguyệt vẫn tới trường đúng giờ với giáo án soạn hoàn chỉnh. Mỗi tuần, Nguyệt vẫn đảm bảo dạy 12 - 14 tiết toán cho 3 lớp 10. Cô giáo Nguyệt bao giờ cũng cố gắng gợi mở, dùng phương pháp vấn đáp để phát hiện và giải quyết vấn đề để truyền đạt kiến thức cho môn học khó, không chỉ đòi hỏi sự kiên trì, sáng tạo của người học, mà cả người dạy.

Giờ đây, Nguyệt phải tạm gác những ấp ủ, dự định về dạy học để lo cho sức khoẻ của mình. Những cuốn sách mà em hay đọc là các giáo trình, tạp chí chuyên ngành toán được thay thế bằng những cuốn sách về dinh dưỡng, chăm sóc sức khoẻ và những cuốn sách "Hạt giống tâm hồn". Đó là những người bạn thầm lặng mà Nguyệt tìm ra cho mình trong những ngày khó khăn này.

Mỗi lần chọc tuỷ rất đau, nhưng em đã tìm ra một liệu pháp giảm đau cho mình, khẽ nhẩm hát một bài gì đó để quên đi nỗi đau bệnh tật thể xác. Mười ngày nữa, Nguyệt sẽ kết thúc đợt truyền hoá chất. Chúng tôi cũng mong rằng, kết quả điều trị sẽ tốt, bệnh sẽ lui. Và cô giáo Nguyệt sẽ được sớm trở lại trường, tiếp tục thực hiện những ước mơ giản dị của mình.

Độc giả muốn có cuốn sách "Vẫn tin ở ngày mai" của tác giả Lê Minh Nguyệt có thể liên hệ theo điện thoại: 0904090586 (Nguyễn Thị Huế) hoặc 0983986913 (Nguyễn Hải Yến). 

 

Quang Duy
Tránh bệnh - Không lánh người.
Offline hay_song_de_duoc_yeuthuong  
#4 Đã gửi : 09/12/2008 lúc 03:03:59(UTC)
hay_song_de_duoc_yeuthuong

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm:
Gia nhập: 10-02-2008(UTC)
Bài viết: 2.972
Woman
Đến từ: miền đất đầy nắng _ gió

Thanks: 136 times
Được cảm ơn: 331 lần trong 214 bài viết
Tác giả cuốn sách “Vẫn tin ở ngày mai" cầu cứu
Giadinh.net - Bệnh nhân Minh Nguyệt, tác giả cuốn sách “Vẫn tin ở ngày mai”, bị ung thư máu, đã phải khoét bỏ một mắt đã phải nhập Viện Huyết học truyền máu TW vì tái phát. Em đang thiếu tiểu cầu, nhưng lượng tiểu cầu trong kho bệnh viện đang cạn. Đêm 5/12, em bị nôn ra nhiều máu và hiện đang rất lo lắng.
Cô gái "Vẫn tin ở ngày mai".
Ảnh: Dân trí
Trước đó, ngày 13/11, Nguyệt đi khám định kỳ. Các bác sĩ đã giữ lại vì phát hiện tế bào ung thư trong cơ thể em phát triển nhiều, chỉ định phải truyền hoá chất. Tuy nhiên, đang truyền hoá chất lần 1 thì em bị đau bụng dữ dội, phải ngừng.
 
Kết quả khám cho thấy, em có khối máu tụ trong bụng. Sau một thời gian ngừng để chờ hồi phục sức khoẻ, ngày 5/12, em truyền hoá chất trở lại. Trước khi truyền, em đã được thông báo tiểu cầu thấp. Đến nay, tình trạng tiểu cầu vẫn chưa lên được như bình thường.

Ngày 7/12, Nguyệt cho biết, em hiện chỉ nằm một chỗ, không ngồi dậy được. Bác sĩ bảo cần có người cho máu để lấy tiểu cầu, hoặc có người cho tiểu cầu, nhưng các anh chị em trong gia đình em toàn dưới 40kg, chưa đủ điều kiện cho, bố mẹ và bà em thì đã già yếu.

Tiểu cầu sụt giảm rất nguy hại, có thể chảy máu mà không cầm được. Nguyệt đang rất cần sự giúp đỡ của mọi người trong việc hiến tiểu cầu hoặc hiến máu để vượt qua được tình trạng này. Mọi sự liên hệ xin gọi đến Nguyệt: 0977549652, hoặc liên hệ với Viện Huyết học truyền máu TW (cạnh Bệnh viện Bạch Mai, đường Giải Phóng, Hà Nội).            
 
GĐ&XH
HÃY YÊU NGÀY TỚI DÙ QUÁ MỆT KIẾP NGƯỜI, CÒN CUỘC ĐỜI TA CỨ VUI...?!?

Offline BonghoaTruongsinh  
#5 Đã gửi : 11/05/2009 lúc 01:05:50(UTC)
BonghoaTruongsinh

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Tham vấn viên Diễn đàn
Gia nhập: 26-05-2004(UTC)
Bài viết: 1.234

Cảm ơn: 3 lần
Được cảm ơn: 16 lần trong 11 bài viết

Nguyệt đã ra đi...

(Dân trí) - Đã biết điều xấu nhất rồi sẽ đến nhưng tôi vẫn không hết bàng hoàng khi nghe tin Nguyệt mất.
 >>  Tia hy vọng sống của Lê Minh Nguyệt
 >>  Lê Minh Nguyệt, cô gái “nghĩ đến cái chết để sống”
Tôi đã từng tự nhủ sẽ ở bên Nguyệt vào những ngày cuối cùng của em nhưng những lần gặp, Nguyệt vẫn tươi cười: “Em còn khỏe lắm, còn đi dạy được và còn sống lâu lắm chị ạ!”. Thế mà giờ đây, Nguyệt đi thật rồi!
  
Sau một thời gian kiên cường chống chọi với bệnh ung thư máu, Lê Minh Nguyệt, tác giả cuốn “Vẫn tin ở ngày mai” đã ra đi vào ngày 3/5/2009...
 
Lê Minh Nguyệt, sinh năm 1984, sinh viên khoa toán trường ĐH Sư phạm Hà Nội 2. Năm 2006, năm cuối ở trường ĐH, Nguyệt phát hiện mình bị căn bệnh nan y ung thư máu. Vậy nhưng, Nguyệt vẫn lạc quan và yêu đời cho ra mắt cuốn tự truyện Vẫn tin ở ngày mai. Nguyệt đã trở thành tấm gương về niềm tin, nghị lực sống đối với nhiều bạn trẻ, đối với cả những nhà giáo và của tất cả chúng ta. Nguyệt đã nhận được cả nghìn lá thư của mọi người khắp mọi miền đất nước khâm phục nghị lực, ý chí của em.
 
Nhưng ngọn lửa ý chí và nghị lực của em vẫn sống mãi.

Chính sự lạc quan của Nguyệt mà Viện Huyết học và Truyền máu Trung ương quyết định ghép tế bào gốc miễn phí cho em. Đau lòng thay, ca phẫu thuật không thể tiến hành vì không tìm được tủy thích hợp trong anh chị em của Nguyệt. Vậy là, thêm một lần niềm tin bị sụp đổ, nhưng Nguyệt vẫn đứng vững, kiên cường: “Cái chết sẽ giúp em sống tốt hơn nữa”. Nguyệt nói với tôi như thế đúng ngày em nhận tin không thể ghép tủy.

Giờ thì Nguyệt đã ra đi. Em trút hơi thở cuối cùng vào tối ngày 3/5. “Không biết đám tang của em có đông không?” Nguyệt đã từng hỏi trong cuốn tự truyện. Chị gái của Nguyệt - chị Lê Thị Nga cho biết, Nguyệt ra đi rất nhẹ nhàng, thanh thản và rất nhiều người tiễn đưa em về nơi an nghỉ cuối cùng. Đã có rất nhiều người ở bên em -  đó cũng là điều Nguyệt mong mỏi khi sống và cả khi mất.

Nguyệt đã ra đi nhưng em là một ngọn lửa về ý chí và nghị lực còn sống mãi trong trái tim của mọi người.

Hoài Nam

Những bông hoa Trường sinh đã nở trong một ngày như thế. Và chú ong biết chắc rằng sẽ chẳng có ngày nào đẹp hơn thế trong suốt cuộc đời của chú...
Offline haycolentoioi01  
#6 Đã gửi : 11/05/2009 lúc 03:24:32(UTC)
haycolentoioi01

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Hội viên Câu lạc bộ ARV
Gia nhập: 28-05-2007(UTC)
Bài viết: 2.775
Đến từ: Nơi cao

Cảm ơn: 161 lần
Được cảm ơn: 415 lần trong 245 bài viết
Cầu chúc cho linh hồn em được siêu thoát
Dù rằng đời lắm thăng trầm đường dài phía trước,và lối đi về ghập ghềnh ai biết.Cùng hát vang lên cho xua đi bao nỗi buồn và cùng thắp lên niềm vui!
CD4: T09/2009 = 581.
CD4: T 3/2010 = 563. OX = 363
CD4: T 9/2010 - 811. OX = 473
CD4: T 5/2011:= 737
CD4: T 3/2012 = 850 .OX = 631
CD4: T8/2014 = 730. OX (T/2/2014) = 580
UserPostedImage
Offline boyh  
#7 Đã gửi : 30/05/2009 lúc 06:15:53(UTC)
boyh

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 11-03-2007(UTC)
Bài viết: 1.659
Man
Đến từ: HIV/AIDS

Được cảm ơn: 7 lần trong 7 bài viết

                                        THANH KINH PHAN UU

CD4 2/3/09 = 544
CD4 16/6/09 = 488
CD4 5/12/10 = 800 +

CÁC CÂU HỎI THƯỜNG GẶP HIV/AIDS
Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.