Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Offline na74  
#1 Đã gửi : 11/06/2009 lúc 01:05:31(UTC)
na74

Danh hiệu: Thành viên danh dự

Medals:Công trạng: Vinh danh vì bạn đã tích cực tham gia và có nhiều cống hiến với cộng đồng
Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 25-06-2007(UTC)
Bài viết: 6.076
Man
Đến từ: Tp. Hồ Chí Minh

Thanks: 175 times
Được cảm ơn: 407 lần trong 310 bài viết


Cập nhật lần cuối 6/9/2009

Jimmy Mack, người sống chung với H trong suốt 22 năm qua, đã trải lòng mình trong chuyên mục “Sống tích cực” của The Body.

 




























Jimmy Mack. Nguồn: thebody

 

 

Bonnie Goldman (BG): Chào Jimmy, vì đâu anh biết mình có H?

 

Jimmy Mack (JM): Đó là “món quà” bạn trai tôi tặng trong dịp lễ tình nhân, 14 tháng 2 năm 1987. Hôm đó anh ấy bảo: “Jimmy, mừng lễ tình nhân, chúng ta đi xét nghiệm nhé!”

 

Và chúng tôi đi xét nghiệm thật. Sau khi lấy mẫu máu, bác sỹ hẹn 2 tuần nữa quay lại. Đến hẹn, bạn trai tôi vào trước rồi trở ra với kết quả âm tính. Lúc đó tôi nghĩ kết quả của mình cũng sẽ như vậy, nhưng rồi người trả kết quả đã nói với tôi những từ kinh khủng nhất tôi từng được nghe. Cô ấy bảo: “Anh đã dính HIV”. Khi tôi ra gần tới cửa, cô ấy còn nói với theo: “Này anh, anh đừng nghĩ rằng nó sẽ là bản án tử hình nhé. Thật ra, anh còn khoảng 1 đến 1,5 năm nữa trước khi ngã bệnh và…” Cô ta rất tốt khi đã không nhắc đến từ “chết”. Ở thời điểm đó, thường những người có H chỉ sống khỏe mạnh thêm khoảng 1 đến 1,5 năm trước khi ngã bệnh rồi chết. Hôm đó cách sinh nhật lần thứ 30 của tôi 2 tuần. Tôi biết mình thật sự cần phải tổ chức sinh nhật này, vì rất có thể đây sẽ là sinh nhật cuối cùng. Tôi vừa đi qua sinh nhật lần thứ 52 cách đây vài ngày đấy. (Cười)

 

Có điều này tôi muốn hỏi anh. Vào thời điểm những năm 1980, HIV bị xem như một thứ gì đó rất khủng khiếp. Tại sao các anh lại coi việc xét nghiệm như một món quà Valentin? Tại sao lại chọn làm việc đó trong ngày Tình yêu?

 

Theo tôi, sở dĩ bạn trai tôi đề nghị như vậy tất cà là vì tôi. Trước đó chúng tôi đã có 5 năm gắn bó, sau đó chia tay vì tôi nghiện ngập, rồi chúng tôi lại tái hợp. Tôi lại chưa từng đặt chân tới những nơi nhạy cảm nên khi anh ta đề nghị tôi liền đồng ý, chẳng cần suy nghĩ gì cả.

 

Anh có nhớ anh đã làm xét nghiệm ở đâu không?

 

Tôi không nhớ rõ lắm, hình như là một phòng khám ngoại trú nào đó ở Chelsea (Mahattan, New York), trong một ngôi nhà khá khủng khiếp.

 

Lúc biết anh có kết quả dương tính, bạn trai anh đã nói gì?

 

Tôi ra khỏi phòng khám với đôi mắt đỏ hoe. Anh ta liếc nhìn tôi rồi hỏi: “Bị dính rồi sao?”

 

Tôi cúi đầu: “Ừ!”

 

Anh ta lại hỏi: “Thế bây giờ anh tính sao?”

 

“Không biết!”, tôi đáp, trong đầu lảng vảng hình ảnh cái chết vì AIDS của hàng trăm đứa bạn. “Anh cần rượu và coke (cocain). Anh cần quên đi mọi thứ.”

 

Tôi thật không ngờ rằng kể từ ngày đó, số phận lại đẩy tôi suống một vực thẳm khác – vực thẳm của rượu và ma túy. 

 

Hết phần 1. Xin xem tiếp phần 2: "Ngập chìm trong rượu và ma túy"

 

Hải Vương
Theo the body

 

Sửa bởi quản trị viên 05/08/2009 lúc 12:22:13(UTC)  | Lý do: Chưa rõ

- Kiến thức cơ bản về HIV/AIDS là một trong những hành trang bạn cần đem theo, trong cuộc đời mình.
- Với tình dục hãy sử dụng bao cao su đúng cách, đúng mục đích để phòng tránh nhiều hệ lụy. Trong số đó có những căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm.
- Sử dụng ma túy không chỉ hủy hoại riêng bản thân mà là cả gia đình và xã hội của bạn.
- Biết dừng đúng lúc trong mọi cuộc chơi, biết tạo cho mình thói quen sống lành mạnh, bạn thực sự là người chiến thắng.
Quảng cáo
Offline Người_Rừng  
#2 Đã gửi : 11/06/2009 lúc 01:51:36(UTC)
Người_Rừng

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 26-05-2008(UTC)
Bài viết: 2.065
Đến từ: rừng Amazon - Châu Mỹ

Được cảm ơn: 44 lần trong 40 bài viết
câu chuyện này đọc có lý quá ông Smod ơi.

           câu chuyện này đoạn cuối có lẽ sẽ thất tỉnh mấy ông trên đây từng có suy nghĩ Tào Lao ,,HIV là hết
Bạn đang lo lắng về HIV, Bạn đang hoang mang, đang mất tinh thần. Bạn cứ ĐT : .. Vui lòng không nhắn tin,chỉ chia sẻ điện thoại trực tiếp.
Offline longnhut  
#3 Đã gửi : 12/06/2009 lúc 12:37:16(UTC)
longnhut

Danh hiệu: Member

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 08-11-2008(UTC)
Bài viết: 471

Được cảm ơn: 4 lần trong 3 bài viết
Tặng anh em bài hát này!!!

http://nhaccuatui.com/nghe?M=dt9M65_MsU

Cuộc đời ta, lầm lỡ bao ngày qua.
Thức đậy đi em, lòng người luôn bao dung.
Nhân ái, sẽ khép lại giận hờn trong ta.
Tình người mênh mang, nâng bước ta đi giữa đời!
Offline boyh  
#4 Đã gửi : 12/06/2009 lúc 01:32:34(UTC)
boyh

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 11-03-2007(UTC)
Bài viết: 1.659
Man
Đến từ: HIV/AIDS

Được cảm ơn: 7 lần trong 7 bài viết
Thx for share notice .. wait .... part2  Wine and Estasy
CD4 2/3/09 = 544
CD4 16/6/09 = 488
CD4 5/12/10 = 800 +

CÁC CÂU HỎI THƯỜNG GẶP HIV/AIDS
Offline sangvu86  
#5 Đã gửi : 18/06/2009 lúc 12:30:45(UTC)
sangvu86

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 13-05-2009(UTC)
Bài viết: 11

PART 2 đâu ?????????
Offline Believe  
#6 Đã gửi : 18/06/2009 lúc 12:51:28(UTC)
Believe

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 11-11-2008(UTC)
Bài viết: 990

Được cảm ơn: 26 lần trong 19 bài viết

Trích dẫn bài viết của sangvu86 đã viết:
PART 2 đâu ?????????
Chưa sưu tầm được !

Và sẽ có những người làm nên tất cả vì họ có ước mơ - Họ tin vào lời hứa - Họ có những lời ước hẹn -
Họ đã trưởng thành từ nỗi đau - Họ nhận ra sai lầm - Họ có một người bạn thật sự và vì bên họ còn có một tình yêu.
Tất cả là cuộc sống !


http://www.skydoor.net
http://www.mtvasia.com

...Cứ mỗi một ngày trôi qua trên đất nước Việt Nam,lại có thêm 100 người phải sống chung với căn bệnh thế kỷ - HIV/AIDS !
Bạn đã làm gì để tránh nguy cơ trở thành một trong số đó ?
- Hãy cố gắng hơn nữa để có một cuộc sống lành mạnh hơn,nền nếp hơn,nhé bạn.
- Hãy trang bị cho mình kiến thức cơ bản về sức khỏe sinh sản và sử dụng biện pháp an toàn - bao cao su lúc cần thiết.
Cuối cùng : Hãy sống vì những người bạn yêu thương và cho chính bản thân bạn.



Ma túy ? Không thử dù chỉ một lần trong đời.
Nourish Compassion - I love You !
Offline haycolentoioi01  
#7 Đã gửi : 18/06/2009 lúc 03:50:49(UTC)
haycolentoioi01

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Hội viên Câu lạc bộ ARV
Gia nhập: 28-05-2007(UTC)
Bài viết: 2.775
Đến từ: Nơi cao

Cảm ơn: 161 lần
Được cảm ơn: 415 lần trong 245 bài viết
Hay hay hay.
Tớ cần sống 15  niên nữa thôi, con tớ lớn tý nữa là ok roài.
Dù rằng đời lắm thăng trầm đường dài phía trước,và lối đi về ghập ghềnh ai biết.Cùng hát vang lên cho xua đi bao nỗi buồn và cùng thắp lên niềm vui!
CD4: T09/2009 = 581.
CD4: T 3/2010 = 563. OX = 363
CD4: T 9/2010 - 811. OX = 473
CD4: T 5/2011:= 737
CD4: T 3/2012 = 850 .OX = 631
CD4: T8/2014 = 730. OX (T/2/2014) = 580
UserPostedImage
Offline ta_là_ông_trời  
#8 Đã gửi : 18/06/2009 lúc 03:56:56(UTC)
Ta_là_ông_trời

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 17-10-2008(UTC)
Bài viết: 99

Được cảm ơn: 5 lần trong 3 bài viết
Trích dẫn bài viết của haycolentoioi01 đã viết:
Hay hay hay.
Tớ cần sống 15  niên nữa thôi, con tớ lớn tý nữa là ok roài.


Nữ sẽ được toại nguyện , Trời  tặng thêm 10 năm nữa  tổng cộng 25 năm để mà còn phục vụ cộng đồng nha Nữ
Offline haycolentoioi01  
#9 Đã gửi : 18/06/2009 lúc 04:41:13(UTC)
haycolentoioi01

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Hội viên Câu lạc bộ ARV
Gia nhập: 28-05-2007(UTC)
Bài viết: 2.775
Đến từ: Nơi cao

Cảm ơn: 161 lần
Được cảm ơn: 415 lần trong 245 bài viết
Dạ, cảm ơn ông trời.
Được vậy Nữ sẽ nguyện một lòng phục vụ cộng đồng
Dù rằng đời lắm thăng trầm đường dài phía trước,và lối đi về ghập ghềnh ai biết.Cùng hát vang lên cho xua đi bao nỗi buồn và cùng thắp lên niềm vui!
CD4: T09/2009 = 581.
CD4: T 3/2010 = 563. OX = 363
CD4: T 9/2010 - 811. OX = 473
CD4: T 5/2011:= 737
CD4: T 3/2012 = 850 .OX = 631
CD4: T8/2014 = 730. OX (T/2/2014) = 580
UserPostedImage
Offline gago2009  
#10 Đã gửi : 19/06/2009 lúc 05:19:10(UTC)
gago2009

Danh hiệu: Member

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 21-04-2009(UTC)
Bài viết: 53

Gà gô mạo muội dịch tiếp phần 2. Nếu có sai sót mong các bạn bỏ qua cho

Ngập chìm trong rượu và ma túy

Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE MicrosoftInternetExplorer4 /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-priority:99; mso-style-qformat:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin-top:0in; mso-para-margin-right:0in; mso-para-margin-bottom:10.0pt; mso-para-margin-left:0in; line-height:115%; mso-pagination:widow-orphan; font-size:11.0pt; font-family:"Calibri","sans-serif"; mso-ascii-font-family:Calibri; mso-ascii-theme-font:minor-latin; mso-fareast-font-family:"Times New Roman"; mso-fareast-theme-font:minor-fareast; mso-hansi-font-family:Calibri; mso-hansi-theme-font:minor-latin;}

Điều gì đã xảy ra với mối quan hệ này?

Sáu tháng sau, ông ta nói với tôi “Khi ông biết mình nhiễm HIV, ông đã chìm đắm trong rượu và nghiện ngập. Ông phải cần được giúp đỡ, nếu ông không có sự giúp đỡ ông cần thì tôi phải bỏ ông”. Tôi không thể, và ông ta đã rời xa.

Nhưng đó không phải là một lời cảnh tỉnh sao?

Không không. Tôi biết là mình sẽ chết vào một ngày nào đó thì tại sao tôi phải ngưng nghiện ngập. Điều bí mật đó đó đã hằng sâu trong tâm thức tôi.

Tôi không nói với ai cả. Ba tôi là một bác sĩ. Người anh rê của tôi cũng vậy. Tôi sinh ra trong một gia đình y khoa. Tôi sinh ra trong một gia đình yêu thương, tự do và tôi đã rời khỏi nó năm 22 tuổi. Họ nói “nếu anh gay, không sao cả”. Cả nhà vẫn yêu thương anh dù gì đi nữa. “Hãy cởi mở đi. Điều đó không có gì phải xấu hổ và nó hoàn toàn bình thường”.

Vì vậy tôi không thể nói với họ là tôi đã nhiễm H. Điều đó thật xấu hổ. Tôi đã uống và nghiện ngập để quên nó đi.

Vậy anh có bị nghiện ngập trước khi được chẩn đoán không?

Tôi nghĩ là tôi nghiện rượu bẩm sinh (cũng như tôi là gay vậy), nhưng tửu lượng của tôi cao, rất cao là đằng khác. Điều đó không phải là vấn đề gì to tác, nhưng từ lúc đó trở đi không khi nào tôi đi ngủ mà không say xỉn, ngoại trừ lúc bị bệnh.

Anh sống ở Manhattan à?

Lúc đó tôi đang sống ở Manhattan. Tôi làm việc trong ngày quảng cáo, nghề này vào thập niên 80 rất dễ bị nghiện ngập. Tôi có chân trong rất nhiều quán rượu và khu vui chơi. Xếp tôi là một người nghiện cờ bạc. Khi tôi vào làm thì cũng là lúc ông ta ra khỏi cơ quan cho kịp vòng đua đầu tiên (lúc 11.30), mặc cho tôi làm gì thì làm.

Vì vậy mà tôi đi chơi mỗi tối và vào cơ quan lúc 11h. Điều đó vô tình tạo điều kiện cho tôi nghiện ngập. Thế nhưng mọi thứ chấm dứt vào một ngày mà xếp tôi (cũng là gay và sau đó chết vi AIDS) nói với tôi rằng, “Jimmy, anh bị bệnh, có điều gì đó thật không ổn và anh phải đi khám bác sĩ. em đã hẹn bác sĩ rồi.” Chúng tôi đã đi đến bác sĩ. Việc này xảy ra 5 năm sau, vào năm 1992.

Jimmy, anh nói rõ hơn được không? Anh bị nhiễm HIV và anh không điều trị gì hay đi khám bác sĩ sao?

Không. Chưa bao giờ.

Anh bỏ mặc sao?

Đúng vậy. Tôi hoàn mặc kệ nó.

Anh không nói với ai ngoài bạn tình sao?

Không với ai ngoài anh ta.

Từ lúc anh được chẩn đoán có HIV đến lúc quyết định đi bác sĩ anh có biết là có bao nhiêu người đã chết bệnh liên quan đến AIDS không?

Chúa ơi. Trong 5 năm đó tôi đã chứng kiến rất nhiều người chết vì AIDS

Vậy anh đã làm gì sau khi dự tang lễ họ hay anh về nhà?

Tôi uống rượu.

Và anh chỉ tin rằng AIDS không có ý nghĩa gì sao?

Đúng vậy. Tôi không thể làm được gì và tôi hoàn toàn bỏ mặc nó.

Anh có sợ chết không?

Vâng dĩ nhiên rồi. Vào giai đoạn đó tôi không thể sống, ăn ngủ gì ngoài nỗi sợ. Tôi sống trong sợ hãi. Hoàn toàn sợ hãi. Mỗi hơi thở tưởng chừng như là hơi thở cuối cùng. Tất cả nhưng gì tôi làm là làm sao để chết sớm. Vì vậy mà tôi đã uống và nghiện ngập. Đó là tất cả những gì tôi đã làm.

Trong suốt thời gian đó, vấn đề qhtd thì sao?

À, điều đó thật bệnh hoạn. Tôi mong muốn một cách vô vọng rằng tôi sẽ không mắc bệnh. Tôi tự thu mình vào căn phòng nhỏ. Tôi đã hẹn hò với cả đàn ông và phụ nữ. Thật bệnh hoạn. Tôi mất kiểm soát hoàn toàn. Rất khó khăn để quan hệ với phụ nữ, nhưng khi rượu vào rồi thì tôi có thể quan hệ với mọi thứ. Một thời gian tồi tệ và đen tối.

Anh sử dụng loại ma túy nào?

Sau rượu là cô-ca-in. Tôi có thể dùng mọi thứ mà tôi có trong tay, nhưng phần lớn là cô-ca-in.

Vào thời đó thì methamphetamine hay crystal meth (một loại ma túy) đã phổ biến chưa?

Ơn chúa là chưa. Ơn chúa, bởi vì tôi nghĩ là tôi có thể sống đến ngày hôm nay. Tôi thử meth một lần ở Los Angeles. Tôi cũng không nhớ là tại sao? Tôi đến một nhà tắm công cộng ở LA (tôi bắt đầu đi nhà tắm công cộng vào thời điểm đó) và sử dụng meth lần đó và tôi đã mắc kẹt ở đó. Tôi nhớ điều đó vì meth đã làm tôi lỡ chuyến bay về. Ý tôi là, tôi không thể ra khỏi nhà tắm vì tôi không thể đi được. Sau đó thì tôi trở về New York, vào thập niên 80 thì bạn không thể tìm thấy meth ở New York. Không ai sử dụng nó ở New York. Tôi không thể sử dụng nó thêm lần nữa và đó là lần duy nhất tôi sử dụng meth.

Quay trởi lại người sếp đã đưa anh đi bác sĩ. Đó là bác sĩ nào anh có nhớ không?

Đó là bac sĩ Park ở đường 78.

Ông ta là một chuyên gia HIV à?

Không. Ông ta là một bác sĩ tổng quát của sếp tôi. Ông ta làm xn máu và trở lại với tôi. Sếp tôi đưa tôi đi bác sĩ vì tôi luôn rất mệt. Trông kiệt sức và bệnh tật.

Ông bác sĩ giải thích cho tôi như vầy, “Tôi có vài thứ cần nói với anh. Đầu tiên, anh đã bị AIDS. Anh có biết nó không?”

Tôi đần ra, và hỏi “thật không?”

Ông bác sĩ tiếp, “Thứ 2, anh bị viêm gan B mãn tính. Loại này không chữa khỏi và sẽ phát triển ngày càng tệ hơn. Thứ 3, anh bị Epstein-Barr, một chứng suy nhược kinh niên, và dường như nó có liên quan đến 2 bệnh kia. Nó làm anh kiệt sức và mệt mỏi mọi lúc. Thứ 4, dựa vào men gan chẩn đoán, anh bị suy nhược chức năng gan, vì anh uống rượu quá nhiều. Anh cần phải được giúp đỡ.”

Ông ta có làm xn CD4 và tải siêu vi cho anh không?

Tôi không nghĩ là họ có những thứ đó vào năm 1992.

À, họ có xn CD4

Vâng có thể là có. Nhưng tôi không nhớ vì tôi không còn quan tâm nữa. Tôi chỉ biết bác sĩ bảo tôi rằng tôi không được khỏe.

Anh có ý thức rằng anh có chẩn đoán AIDS chứ không phải HIV không?

Không, tôi nhớ điều đó rất kỹ. Đó là AIDS.

Có lẽ lúc đó lượng CD4 của anh là dưới 200.

Vâng, ông bác sĩ nói, “anh có AIDS”. Những thứ còn lại là rất mơ hồ bởi vì tôi quay lại ông sếp và nói cho ông ta biết về kết quả chẩn đoán. Tôi nói là tôi cần phải nghỉ phép và tôi đã đi Puerto Rico.

Ở Puerto Rico bắt đầu một thời điểm tôi mở rộng tầm nhìn. Tôi găm nhắm nổi đau ở đó, và vào ngày cuối cùng trong kỳ nghĩ, tôi trong một căn nhà đổ nát. Tôi uống rất nhiều rum và hít cô-ca-in. Tôi hút cô-ca-in, rồi heroin thay cô-ca-in. Tôi qua đêm ở đó và sang hôm sau. Trong căn phòng chỉ còn lại một người, một cậu trai Puerto Rico khoản 19 tuổi. Tôi định hỏi một cách ngây thơ (mặc dù tôi đã 35) rằng đồng hồ, vì và giày của tôi đâu. Nhưng khi tôi quàng tay qua người cậu thì mới phát hiện cậu rất lạnh, tím, cậu đã chết vì quá liều.

Một ý nghĩ lóe lên “chúa ơi, ước gì đó là con”. Ý nghĩ thứ hai về bức thư người chị dâu gởi cho tôi, “Jimmy, em đã nghiện rượu. Lại nghiện ma túy. Nhớ rằng khi nào em cần giúp đỡ thì em sẽ luôn có nó”. Tôi nghĩ về bức thư và lại nghĩ, “Đó đã có thể là tôi. Có thể tôi đã chết ở đó rồi. Tôi vẫn chưa chết và có thể đó chỉ là vấn đề nhỏ thôi”.

Tôi đã rời Puerto Rico, và gọi cho chị ngày hôm sau, “nghe này, em nghĩ chị đúng. Nếu em ngừng ma túy thì em sẽ ổn thôi”. Tôi đã thấy gã đó đã chết, và đó là một ngày cuối tuần đáng nhớ vào năm 1992.

Phần 3: Ngập trong rượu (tiếp)

(nguồn: http://www.thebody.com/content/art51990.html)


Không muốn làm người nổi tiếng
Offline na74  
#11 Đã gửi : 19/06/2009 lúc 06:48:06(UTC)
na74

Danh hiệu: Thành viên danh dự

Medals:Công trạng: Vinh danh vì bạn đã tích cực tham gia và có nhiều cống hiến với cộng đồng
Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 25-06-2007(UTC)
Bài viết: 6.076
Man
Đến từ: Tp. Hồ Chí Minh

Thanks: 175 times
Được cảm ơn: 407 lần trong 310 bài viết

Cảm ơn Gago2009 nhiều nhé !
Mình tiếng Anh không rành,có đọc qua đấy mà câu hiểu câu không,chẳng dám...làm ẩu
U có time tiếp tục ủng hộ diễn đàn nhé,lần nữa cảm ơn U !
Chúc ngủ ngon !
- Kiến thức cơ bản về HIV/AIDS là một trong những hành trang bạn cần đem theo, trong cuộc đời mình.
- Với tình dục hãy sử dụng bao cao su đúng cách, đúng mục đích để phòng tránh nhiều hệ lụy. Trong số đó có những căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm.
- Sử dụng ma túy không chỉ hủy hoại riêng bản thân mà là cả gia đình và xã hội của bạn.
- Biết dừng đúng lúc trong mọi cuộc chơi, biết tạo cho mình thói quen sống lành mạnh, bạn thực sự là người chiến thắng.
Offline na74  
#12 Đã gửi : 19/06/2009 lúc 06:57:35(UTC)
na74

Danh hiệu: Thành viên danh dự

Medals:Công trạng: Vinh danh vì bạn đã tích cực tham gia và có nhiều cống hiến với cộng đồng
Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 25-06-2007(UTC)
Bài viết: 6.076
Man
Đến từ: Tp. Hồ Chí Minh

Thanks: 175 times
Được cảm ơn: 407 lần trong 310 bài viết
Mình đã từng nói đâu đó trên đây : Nếu sống tích cực,NCH có thể sống thêm từ 20 - 25 năm kể từ khi nhiễm phải virút này,bây giờ nên lạc quan hơn nữa phải ko các bồ.
(Ai như ông VM,chỉ dám phát biểu có 20 hà)
Mình củng đọc được đâu đó (thông tin vỉa hè khá tin cậy) là : trong vòng 5 năm trở lại HIV sẽ chữa được dứt điểm,nếu được vậy thì hehe,quá sướng ACE nhỉ (?!)

G9!

Jimmy and the love of his life, Mehdi.
Jimmy and the love of his life, Mehdi.
Jimmy with the other love of his life, Scooby.
Jimmy with the other love of his life, Scooby.
Jimmy's 50th Birthday Cake
Jimmy's 50th Birthday Cake

 

- Kiến thức cơ bản về HIV/AIDS là một trong những hành trang bạn cần đem theo, trong cuộc đời mình.
- Với tình dục hãy sử dụng bao cao su đúng cách, đúng mục đích để phòng tránh nhiều hệ lụy. Trong số đó có những căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm.
- Sử dụng ma túy không chỉ hủy hoại riêng bản thân mà là cả gia đình và xã hội của bạn.
- Biết dừng đúng lúc trong mọi cuộc chơi, biết tạo cho mình thói quen sống lành mạnh, bạn thực sự là người chiến thắng.
Offline gago2009  
#13 Đã gửi : 20/06/2009 lúc 06:07:35(UTC)
gago2009

Danh hiệu: Member

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 21-04-2009(UTC)
Bài viết: 53

Cảm ơn anh Na74 đã khích lệ. Đây là phần tiếp theo

Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-priority:99; mso-style-qformat:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin-top:0in; mso-para-margin-right:0in; mso-para-margin-bottom:10.0pt; mso-para-margin-left:0in; line-height:115%; mso-pagination:widow-orphan; font-size:11.0pt; font-family:"Calibri","sans-serif"; mso-ascii-font-family:Calibri; mso-ascii-theme-font:minor-latin; mso-fareast-font-family:"Times New Roman"; mso-fareast-theme-font:minor-fareast; mso-hansi-font-family:Calibri; mso-hansi-theme-font:minor-latin;}

Ngập trong rượu

Mùa hè năm đó tôi uống rượu mỗi ngày, mọi nơi tôi đến. Tôi có một bình đựng rượu. Một chai ở ngăn kéo cạnh tôi. Một chai trong phòng ngủ. Nhưng tôi không sử dụng ma túy nữa. Tôi uống nhiều đến nỗi gia đình tôi phải nhờ đến sự can thiệp của linh mục. Cha tôi đưa cho tôi một liều Antabuse (một loại thuốc cho người nghiện rượu). Người nghiện rượu khi uống thứ thuốc này vào thì sẽ cảm thấy rất khó chịu mỗi khi uống rượu. Nhưng mặc cho cái cảm giác như ong chích mà Antabuse gây ra, tôi vẫn uống.

Khi mọi người bắt đầu can thiệp, linh mục bảo với tôi rằng, “này Jimmy, cha con đã nói với ta về bệnh và chứng nghiện rượu của con. Điều đó có nghĩa là nếu cứ tiếp tục thì con chỉ có thể sống thêm 6 tháng nữa thôi. Quyết định là do con, bỏ rượu để sống hoặc con sẽ chết trong vòng 6 tháng nữa.”

Và tôi nói, “Con biết con không thể ngừng được và như vậy con sẽ chết”. Tôi trở về nhà, và nói với gia đình điều đó. Tôi có cả thảy 6 anh chị em. Đặc biệt là người em trai, nó giống như người bạn tâm giao của tôi vậy. Nó ngồi vào bàn, nhìn tôi ngấn lệ (cô vợ của nó là người đã viết lá thư đó cho tôi) và nói, “nhưng mọi người không muốn anh chết”. Những gì mà tôi nghĩ một cách vô vọng lúc đó là làm thế nào để ra khỏi phòng và uống rượu.

Cuối cùng thì tôi cũng đã ngừng uống rượu trong như thế này: Tôi tham gia đội chăm sóc của nha sĩ của tôi, Russell Arendt. Rất nhiều người ở NewYork biết đến ông ta. Vào thời điểm đó ông ta là một nha sĩ rất tuyệt vời. Ông là nha sĩ cho tất cả dân đồng tính có tiếng ở New York vào thời điểm đó. Ông cũng đang chết dần bởi AIDS, và tôi đã được chọn vào đội chăm sóc của ông ấy. Tất cả mọi người trong đội chăm sóc đều không biết rượu bia, trừ tôi. Tôi biết mọi người trong đội có những thứ mà tôi cần. Nhưng ông ấy chết quá nhanh. Ông bị chứng mất trí nhớ và đã ra đi quá nhanh đến nỗi tôi không có dịp nào để hỏi họ đã làm điều đó như thế nào?

Xin lỗi, ý anh là gì khi anh nói “họ đã làm điều đó như thế nào?”

Tức là làm thế nào mà họ không đụng đến rượu khi biết người đàn ông tuyệt vời này đang chết. Chúng tôi gặp vào trao đổi cách chăm sóc ông ta. Sau các cuộc gặp đó, tôi đều hỏi rằng, “có ai muốn đi làm vài ly không?”. Họ đều trả lời, “chúng tôi không uống rượu”.

Vào cái đêm mà ông ra đi, tôi đã ở bên cạnh ông. Chứng kiến cảnh ông mất, và để ông lại bên chị gái của ông. Đêm đó, tôi uống rất nhiều, và tôi đã không thể đi làm nỗi vào sáng hôm sau. Tôi đã say mèm và đổ bệnh. Điện thoại nhà đổ chuông, đó là người bạn cùng phòng trong nhiều năm của tôi, Eric Pfeiter. Hắn bỏ tôi đi San Francisco cũng bởi vì hắn bị AIDS và cũng đang chết dần mòn. Hắn gọi tôi và nói, “Jimmy, em đang ở bệnh viện.” Hắn đã ra vào bệnh viện trong khoảng 2 năm. Tôi hỏi, “Khi nào thi anh ra viện?”. Hắn nói, “em không thể, vào cần gặp anh và anh phải đến đây càng sớm càng tốt?”.

Ngày hôm sau tôi đi San Francisco. Tôi bước vào bệnh viện đa khoa SF và gặp người bạn tôi, Eric, ở đó. Lúc đó, hắn đang ở độ tuổi 30, mà trông như ông già 92 tuổi vậy. Đầu hắn trọc lóc và phải sử dụng máy thở. Hắn gày com chỉ còn da bộc xương, trông chừng 40 kí. Hắn bảo mẹ và người tình của hắn và cũng là người bạn than của tôi đi ra để nói chuyện riêng với tôi.

Chúng tôi nói một ít và hắn nói với tôi, “Jimmy này, nếu anh không dừng rượu ngay thì anh sẽ là người kế tiếp nằm trên chiếc giường tử thần này. Và đó không phải bởi AIDS hay gì hết mà chính những căn bệnh do rượu gây ra. em phải giúp anh”.

Như một người nghiện rượu thâm niên, tôi mặc cả với hắn. Tôi nói, “em có thể đến đây và anh có thể chỉ cho em về chương trình AA (Những người nghiện rượu ẩn danh). em chăm sóc cho anh và anh chăm sóc lại cho em”.

Hắn nói, “Không, không có mặc cả ở đây. anh phải hứa với em là anh đi cai rượu”. Tôi đã hứa, và hắn chết cạnh tôi đêm hôm đó.

Anh có thể tưởng tượng không, chỉ trong một tuần lễ tôi đã chứng kiến 2 người bạn than thiết chết ngay bên cạnh tôi.

Ngày hôm sau, tôi đã có một quyết định khó khăn. Tôi gọi cho cha mẹ tôi, những người yêu thương  tôi vô điều kiện và nói với họ, “con cần cha mẹ giúp”.

Tôi trở về và bắt đầu tham gia chương trình Seafield, một trung tâm cai nghiện rượu ở Westhampton Beach, Long Island New York. Đó không phải là sự ngẫu nhiên, bởi tôi đã lớn lên ở đó. Seafield chỉ ở ngay cuối con đường. Tôi đến đó, và đã cai được rượu.

Kì tiếp: Cai rượu và bắt đầu điều trị HIV
Không muốn làm người nổi tiếng
Offline gago2009  
#14 Đã gửi : 22/06/2009 lúc 08:14:07(UTC)
gago2009

Danh hiệu: Member

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 21-04-2009(UTC)
Bài viết: 53

Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-priority:99; mso-style-qformat:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin-top:0in; mso-para-margin-right:0in; mso-para-margin-bottom:10.0pt; mso-para-margin-left:0in; line-height:115%; mso-pagination:widow-orphan; font-size:11.0pt; font-family:"Calibri","sans-serif"; mso-ascii-font-family:Calibri; mso-ascii-theme-font:minor-latin; mso-fareast-font-family:"Times New Roman"; mso-fareast-theme-font:minor-fareast; mso-hansi-font-family:Calibri; mso-hansi-theme-font:minor-latin;}


Cai rượu và bắt đầu điều trị HIV


Cha me anh sống ở Westhampton?

Tôi lớn lên ở Westhampton. Vâng, ba mẹ tôi sống ở đó.

Chuyện gì đã đến với công việc của anh?

Họ đã sa thải tôi. Sau này tôi mới biết được điều đó là bất hợp pháp. Nghiện rượu là một dạng tật, và họ không thể sa thải tôi trong lúc tôi cai rượu, nhưng họ đã làm thế và tôi chỉ biết có vậy.

Anh thật may mắn khi được điều trị chứng nghiện ma túy và nghiện rượu trước khi bắt đầu điều trị HIV. Anh biết không, những người khác họ chỉ có một lựa chọn thôi, đó là HIV. Thật ngạc nhiên là anh vẫn khỏe mạnh với ngần ấy thời gian mà không điều trị gì.

Tôi biết

Tôi và anh đã nói về thời điểm người sếp đưa anh đến bác sĩ. Lúc đó thì anh đã điều trị chưa?

Chưa. Thật ra khi tôi đến bác sĩ vào tháng 5/1992, lúc đó tất cả những gì họ có là AZT (Retrovir, Vidovudine). Ông ấy cho tôi một đơn thuốc AZT. Tôi cố nói với ông ấy rằng tôi cũng cần cả một liều thuốc giảm đau (Vicodin), hay loại nào tương tự cho cái lưng đau của tôi. Tôi cầm đơn thuốc giảm đau mua thuốc mà không mua thuốc điều trị HIV theo đơn cho đến rất rất lâu sau.

Trong quá trình cai nghiện tôi đã tham gia vào quá trình nghiên cứu GP160 của đại học Vincent New York.

Làm thế nào mà anh tham gia vào một quá trình thử nghiệm lâm sàng? Bước đầu tiên là gì? Và đó là vào năm nào?

Đó là một việc tình cờ liên quan đến người sếp hiện tại của tôi (điều đó đã dẫn đến việc tôi tham gia vào quá trình thử nghiệm GP160). Họ sở hữu một hòn đảo, và có một ai đó đã giao thuốc điều trị HIV cho tôi. Tôi đoán là tôi đã trong quá trình điều trị, và họ đã biết đó là gì. Chuyện đó được truyền ra. Ông sếp gọi tôi lại và nói, “dù đó là gì đi nữa, nếu đó là HIV, không sao cả”. Người vợ của ông ta (giờ họ đã ly dị) thật tuyệt. Bà ta nói, “Chúng ta sẽ có được sự chăm sóc tốt nhất có thể”. Bà đã cho tôi tham gia vào quá trình thử nghiệm IL-2 thông qua Sam Waxman.

Khoảng bao lâu thì anh bị sa thải công việc thứ hai?

Tôi bị sa thải khỏi công việc đó vào năm 1992. Mùa hè năm đó thì tôi được nhận vào làm quản lý một nhà hàng ở Hamptons. Sau đó thì tôi bắt đầu công việc hiện tại từ năm 1994.

À, vậy vào năm 1994 họ đã có nhiều loại thuốc điều trị hơn là chỉ có mỗi AZT.

Tôi nhớ là không có cho đến khoảng năm 95, lúc đó tôi bắt đầu kết hợp cả AZT và 3TC (Epivir, lamivudine). Tôi không nhớ đã uống chỉ một loại AZT. Lần đầu tiên điều trị tôi đã uống kết hợp cả 2 loại, bởi vì họ đã bắt đầu thảo luận về nó trên báo chí và vẫn tiếp tục nghiên cứu theo dõi nó. Tôi nghe họ nói sự kết hợp này đang có kết quả rất tốt và người bệnh phải được điều trị như vậy. Tôi nói, “tôi sẽ điều trị như vậy”.

Anh có liên hệ với một tổ chức HIV/AIDS nào không? Làm thế nào để anh cập nhật thông tin?

Có, “Dự án thông tin” và tất cả mọi thứ. Tôi tìm mọi thông tin có thể. Chị gái tôi cũng là bác sĩ. Chị cũng tìm đọc và gởi cho tôi mọi thông tin liên quan về điều trị mà chị có. Cha tôi cũng là một bác sĩ và tôi đã có thể tìm hiểu thông tin từ nhiều nguồn. Và cả từ tạp chí dành cho người đồng tính GMHC, POZ. Mọi thứ.

Anh có tìm thấy một bác sĩ điều trị giỏi vào lúc đó không?

Có, tôi đã tìm thấy một bác sĩ điều trị rất giỏi ở Westhampton Beach, nơi tôi sống lúc đó. Tên cô ấy là Jennifer và cô đã làm việc cho nhiều hang dược.

Cô ấy quá giỏi, và lúc nào cũng nói với tôi rằng, “Jimmy, anh biết về căn bệnh này nhiều hơn tôi đấy và đó là cách duy nhất anh có thể sống được. Bởi vì nó quá mới đi, tôi không thể nắm bắt hết được mọi thông tin, và tôi cần được học hỏi từ anh, những gì anh biết, anh đã nghiên cứu và đã trãi nghiệm qua.”

Cô ấy đã cho tôi dùng những liều hoc-môn nam vào lúc đó. Tôi bắt đầu điều trị AZT và 3TC. Sau đó vào năm 1997, tôi làm chẩn đoán AIDS thực sự đầu tiên của tôi, lượng tế bào T của tôi xuống dưới khoảng 150. Tôi bị viêm màng não. Tôi còn bị Kaposi Saccrôm (một dạng ung thư mô da). Tôi đã bắt đầu bệnh. Tôi tin là chúng xuất hiện cùng với thuốc điều trị. Và tôi đã bắt đầu điều trị hỗn hợp.

Anh có điều trị bằng Crixivan (indinavir) khong?

Crixivan à, có đấy.

Vậy là anh đã điều trị bằng cả 3 thứ Crixivan, AZT và 3TC?

Vâng, chính xác là vậy.

Kỳ tiếp: Tác dụng phụ của thuốc điều trị HIV

Không muốn làm người nổi tiếng
Offline gago2009  
#15 Đã gửi : 22/06/2009 lúc 08:19:06(UTC)
gago2009

Danh hiệu: Member

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 21-04-2009(UTC)
Bài viết: 53

Trích dẫn bài viết của na74 đã viết:
Mình đã từng nói đâu đó trên đây : Nếu sống tích cực,NCH có thể sống thêm từ 20 - 25 năm kể từ khi nhiễm phải virút này,bây giờ nên lạc quan hơn nữa phải ko các bồ.
(Ai như ông VM,chỉ dám phát biểu có 20 hà)
Mình củng đọc được đâu đó (thông tin vỉa hè khá tin cậy) là : trong vòng 5 năm trở lại HIV sẽ chữa được dứt điểm,nếu được vậy thì hehe,quá sướng ACE nhỉ (?!)

G9!


Hy vọng ngày đó sẽ không còn xa.
Không muốn làm người nổi tiếng
Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.