Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Tu-an  
#1 Đã gửi : 19/08/2009 lúc 04:51:00(UTC)
Guest
Danh hiệu: Guest

Nhóm:
Gia nhập: 24-06-2009(UTC)
Bài viết: 25.549

Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết
Thứ Hai, 17/08/2009, 08:18

Những nỗi đau lặng lẽ

TP - Những câu chuyện có hệ lụy từ ma túy sẽ được Tiền Phong phản ánh, là chuyện về người đàn ông bị chính hai đứa con mình cướp và ngồi khóc bên đường ray; một con nghiện khi không còn tiền chích hút tháo cả bàn thờ mẹ mình, lấy sắt đem bán...

Những người thực hiện loạt bài viết này mong muốn mọi người, nhất là những bạn trẻ chưa từng dính vào ma túy, đừng bao giờ thử, dù chỉ một lần, vì rất có thể sau lần đó bạn sẽ trở thành một - người - khác.

Bài 1: Cướp tiền cứu đói của bố

“Cướp, cướp! Ối giời ơi, cướp!” - Tiếng hô hoán như một sự tuyệt vọng. Rồi mọi người xô đến vây quanh. Một trong số những người ấy nhận ra ông và những đứa con. Người ấy nói, “con ông ấy chứ ai đâu mà cướp”. Trong giây lát, tất cả lặng đi, rồi vòng người giãn ra…



Một nạn nhân của ma túy bị sốc thuốc trên đường phố ở Bắc Giang

Hình ảnh một ông già ngồi khóc bên đường ray cạnh bến tàu cứ ám ảnh, cứa vào lòng tôi bao điều day dứt. Ông già ấy vừa bị hai thằng con của mình, thằng anh ôm lấy bố, thằng em lục túi bố để lấy đi những đồng tiền vừa được tổ dân phố cứu đói,  mang đi mua ma túy!

Đó không phải là lần duy nhất ông Hòa bị hai thằng con trấn lột. Trong căn nhà nhỏ tồi tàn mà gia đình bốn người của ông cùng sống, chẳng còn thứ gì đáng giá. Căn nhà ấy có tới hai người nghiện và hai người già đau ốm liên miên. Sự đau ốm của hai người già không phải chỉ do trái nắng trở trời thường thấy mà có một nỗi đau khác lặng lẽ thấm vào tâm can họ, sự hư hỏng của những đứa con.

Thằng An năm nay ngoài ba mươi và thằng Bình, hai mươi bảy tuổi, từng là niềm hy vọng của ông bà Hòa. Ông bà Hòa không kỳ vọng con mình giỏi giang, đỗ đạt mà chỉ mong chúng khỏe mạnh, biết làm biết ăn, khi lớn lấy vợ vun vén gia đình chăm sóc con cái. Vậy mà chúng lại mắc nghiện, từ bao giờ. Do đâu, ông bà Hòa không biết.



Lúc đầu là thằng anh, sau đó đến thằng em. Đồ đạc trong nhà lần lượt đội nón ra đi. Ban đầu hai thằng con ông thay nhau mang trộm đi bán, sau chúng lấy công khai.

Có lần, hai đứa hè nhau ôm chiếc ti vi cũ mang bán lấy tiền hút chích,  ông Hòa giận điên người lao vào giữ lấy chiếc ti vi thì thằng An ôm chặt lấy bố còn Bình thì ôm ti vi phóng vù ra cửa, bà Hòa bị hất văng ra đất khóc lóc thảm thiết.

Hai ngày sau, thằng Bình mò về nhà nhưng không dám vào. Nó đứng ngoài hiên nhà ngó vào trong. Dưới ánh sáng mờ đục của bóng đèn hai nhăm oát, nó thấy bố mẹ nó, mỗi người một bên giường cứ ngồi yên lặng. Họ không nhìn nhau, cũng chẳng nói với nhau câu nào. Nó cũng lặng im, mắt rân rấn nước.

Những lúc không đói thuốc, cả An và Bình đôi khi cũng biết dằn vặt bản thân, xót thương bố mẹ, nhưng đó chỉ là khoảnh khắc thoáng qua.

Cách đây mấy năm, cán bộ phường và tổ dân phố xuống thăm hỏi gia đình và đưa tiền cứu đói giáp hạt. Họ vừa về, An và Bình lao vào bố lấy cho bằng hết hai trăm nghìn mang đi mua heroin chia nhau.

Hôm sau, ông Hòa đến nhà tổ trưởng dân phố giọng run run: “Lần sau nếu các bác thương chúng tôi thì cho chúng tôi bằng gạo, chứ cho tiền thì chúng nó lấy sạch”. Ông tổ trưởng tổ dân phố hiểu ngay sự việc, mấy hôm sau lại cử người mang hai chục cân gạo đến cứu đói. Người mang gạo vừa về, hai thằng con thiếu tiền hút chích lại ôm bao gạo đi, chỉ bớt lại cho ông bà hai bát, đủ để nấu bữa tối.

Những chuyện đó, ông Hòa nín lặng, cắn răng không nói. Nhưng không hiểu sao, hàng xóm của ông Hòa lại biết và nói với ông tổ trưởng tổ dân phố: “Lần cứu đói sau thì các bác đừng đi đông người, đừng đến nhà ông Hòa mà hai thằng con nó biết. Hãy cử một người thôi, giả vờ sang nhà tôi chơi, tôi sẽ gọi ông Hòa sang”.



Các bị cáo trong phiên tòa xét xử đường dây mua bán, vận chuyển, tàng trữ trái phép chất ma túy

Lần cứu đói năm sau, đích thân ông tổ trưởng dân phố mang tiền đến nhà hàng xóm của ông Hòa như kế hoạch. Ông Hòa được gọi sang và trong lúc uống nước, ông tổ trưởng kịp giúi vào túi ông Hòa chiếc phong bì hai trăm nghìn đồng.

Ông Hòa vừa nói vừa khóc, đại ý rằng ông chẳng bao giờ quên sự cưu mang đùm bọc của bà con trong phố, rằng ông sẽ mang ngay số tiền này gửi bà bán gạo, mỗi bữa sẽ ra lấy một ít về nấu. Ông tổ trưởng dân phố ra về. Ông Hòa cũng về nhà mình.

Hai thằng con ông không có nhà. Ông Hòa khấp khởi mừng thầm đi dọc theo đường ray, hướng về phía chợ. Ông đang dự tính sẽ đến hàng bà bán gạo, sẽ nói với bà hoàn cảnh của ông, rằng ông sẽ gửi bà số tiền này, mỗi bữa sẽ bảo bà Hòa ra lấy một ít gạo.

Toan tính khốn khổ ấy chưa kịp hoàn thiện trong ý nghĩ thì ông Hòa bỗng thấy có ai đó ôm chặt lấy mình. Ngoảnh lại là thằng Bình. Theo phản xạ, ông rờ vào túi, nơi có hai trăm nghìn đồng. Ngay sau đó, thằng An cũng đã thò tay vào, bẻ tay ông ra để tước lấy số tiền trong túi.

Hai thằng con ông đã làm được điều chúng muốn, cướp tiền đong gạo của bố rồi lao tọt vào con ngõ tối. Ông Hòa gào lên: “Sao không chết đi cho em nhờ. Giết em đi, giết cả mẹ , cho chúng em đỡ khổ”.

Sau những tiếng gào thét ấy, như một người vừa bị lấy đi toàn bộ sức lực, ông sụp xuống bên thanh tà vẹt. Đường tàu với hai thanh ray chạy song song, ông ngồi phệt giữa hai đường song song ấy mà khóc.

Nghe câu chuyện của ông Hòa, một người trong xóm an ủi bằng một chuyện buồn khác, chuyện về một gia đình có ba người nghiện.

Một trong ba người nghiện ấy, khi không còn gì để bán từng lấy hết chấn song cửa sổ, bán hết rồi lại dỡ cả bàn thờ mẹ để lấy hai thanh sắt chữ V làm theo kiểu chân quỳ dạ cá mang đi bán sắt vụn. Bàn thờ mẹ đặt dưới đất, kê bằng hai hòn gạch. Trước khi rời nhà để bán hai thanh sắt chữ V lấy tiền mua thuốc, kẻ nghiện ấy đã nghẹn ngào: “Con xin mẹ, mẹ hãy tha cho con. Kiếp sau con không làm người nghiện nữa”.



Không chỉ gieo rắc cái chết trắng, ma túy còn mang lại nhiều hệ lụy đau lòng.
Ảnh: Đỗ Sơn

Ba đời buôn ma túy, ba đời tang tóc

Ở Phố Tràng, huyện Lục Nam (Bắc Giang) nhiều người biết câu chuyện về gia đình ông Thân. Cả ba thế hệ trong gia đình ấy đều dính ma túy.

Bố ông Thân là người giàu có từ thời Pháp thuộc nhờ buôn bán thuốc phiện và cũng là một con nghiện nàng tiên nâu. Mẹ ông, trước đây là một người con gái có nhan sắc nhưng con nhà nghèo. Khi còn trẻ, bà làm nghề chở đò thường đưa khách đi chợ, từ Cẩm Giàng lên Tràng Giáo để buôn bán.



Tính đến tháng 6/2009, toàn tỉnh Bắc Giang có 1.299 người nghiện ma túy có hồ sơ quản lý. Tuy nhiên, theo nhận định của cơ quan chức năng, con số này còn thấp hơn rất nhiều so với thực tế.

Tỉnh Bắc Giang cũng có 498 người phạm tội và nghi vấn phạm tội về ma túy, trong đó chủ yếu là đối tượng có hoạt động mua bán, vận chuyển, tàng trữ ma túy. 

Trong những lần đi chợ ấy, bà thường neo đò trước cửa nhà bố ông. Rồi hai người lấy nhau. Vào một gia đình giàu có, những tưởng cuộc đời bà sẽ có những ngày an nhàn hạnh phúc. Ai ngờ nỗi khổ đau lại gấp hàng trăm lần những vất vả khi còn là cô gái chở đò.

Công việc của bà là hàng ngày giặt giũ, cơm nước. Thời gian còn lại là túc trực bên chồng phục vụ cho việc hút xách thuốc phiện. Không chỉ sống trong cảnh con sen, người ở, bà còn hứng chịu những trận đòn thừa sống thiếu chết khi con nghiện thiếu thuốc. Không chịu nổi cảnh đó, mẹ ông bỏ trốn vào một đêm đông giá lạnh.

Rồi trong một lần lên Sơn La lấy hàng, bố ông bị bọn cướp thổ dân đánh cho một trận nhừ tử và cướp hết tiền bạc. Bố ông Thân trở về nhà và sống vật vờ được mấy tháng thì chết, để lại cho ông nghề buôn thuốc phiện! 

Từ khi mẹ bỏ đi, bố chết, không tiền bạc, ông Thân rời nhà ra đi lang thang. Trong những ngày đi bụi, ông gặp một phụ nữ chuyên đi chợ buôn bán hàng tạp hóa từ Bắc Giang lên Tràng Giáo. Người phụ nữ này đã có một đời chồng và ba con riêng. Về sống với ông Thân, bà sinh thêm bốn người con nữa, hai trai, hai gái.

Khi trở về khu phố cũ, ông Thân không trực tiếp đi mua bán ma túy mà thuê người lấy hàng, giao hàng. Không ít những người làm thuê của ông bị công an bắt quả tang trên đường vận chuyển.  Bọn chúng được ông truyền nghề và đều trở thành con nghiện.

Tung hoành ngang dọc, gieo rắc cái chết trắng trong nhiều năm, ông Thân cũng phải gánh hậu quả. Đứa con lớn của ông chết vì sốc thuốc, con trai thứ bị nhiễm HIV giai đoạn cuối. Trong nhà lúc nào cũng bao phủ một bầu không khí chết chóc. Vào một đêm dông gió, ông Thân đột quỵ. Căn nhà ấy càng thêm tan hoang, lạnh lẽo.

Câu chuyện vẫn không dừng ở đó, năm 2006, Linh - con gái ông Thân cũng bước tiếp vào con đường tội lỗi của bố và các anh, kéo theo cả chồng vào con đường buôn bán ma túy và bị công an bắt vì tội tàng trữ trái phép chất ma túy.

Nhằm cứu con trai, con dâu, bố chồng của Linh đứng ra nhận hết tội lỗi về mình. Năm 2007, toà án tuyên phạt ông mức án tù chung thân, còn Linh lĩnh mức án tử hình, trong khi chồng Linh vẫn đang bỏ trốn.

* Tên nhân vật trong bài đã được thay đổi.

-----------------------------

Còn nữa.

Đỗ Sơn - Hồng Ánh Phê


Quảng cáo
Tu-an  
#2 Đã gửi : 19/08/2009 lúc 04:53:50(UTC)
Guest
Danh hiệu: Guest

Nhóm:
Gia nhập: 24-06-2009(UTC)
Bài viết: 25.549

Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết

BÀI 2: Người ta ân ái thì vui

TP - Hai người phụ nữ trẻ đều có chồng nghiện ma túy và chết vì AIDS. Hai người vợ cũng bị lây nhiễm HIV từ chồng họ. Những ngày sống trong tận cùng tuyệt vọng, hai người phụ nữ ấy đã viết chung một cuốn nhật ký.



Những dòng nhật ký cuối cùng của Hằng

Trong đám tang đầy nước mắt của Hạnh - một phụ nữ mới 34 tuổi, chồng chết vì căn bệnh AIDS cách đó bốn năm, nhiều người ở TP Bắc Giang  cho biết, chị cũng mất đi quyền được sống vì căn bệnh lây nhiễm từ chồng.

Khác với những đám tang của người nghiện, mắc bệnh AIDS thường vắng vẻ, chóng vánh, đám tang Hạnh không vắng vẻ mà còn có nhiều tiếng khóc như xé ruột gan.

Có một người là bạn của Hạnh, tên là Hằng. Hằng khóc cho bạn nhưng cũng khóc cho chính mình. Hai cô ở cạnh nhà nhau, thân thiết với nhau vì có nhiều điểm tương đồng, kể cả những nỗi đau và bi kịch.

Hạnh làm nghề xây dựng, chịu thương chịu khó, có hai con, một trai một gái. Hằng là một thợ may giỏi, làm dâu ở một gia đình khá giả. Mẹ chồng Hằng là thiếu tá công an. Hằng có một con gái, khi ấy đã năm tuổi. Hai người chồng của Hạnh và Hằng đều nghiện ma túy, nhiễm HIV. Chồng Hạnh mất năm 2006. Đến năm 2007 chồng Hằng cũng ra đi. Từ đó, Hạnh và Hằng ngày càng gắn bó, thường tâm sự, an ủi lẫn nhau.

Hai chị còn viết chung với nhau một cuốn nhật ký. Trong cuốn nhật ký ấy, có những câu thơ bày tỏ nỗi lòng, suy nghĩ và cả sự đau đớn không thể tỏ bày. Hai câu đầu là của Hạnh, hai câu sau của Hằng. “Người ta ân ái thì vui/Còn tôi ân ái bùi ngùi xót xa/ Người ơi hãy hiểu lòng ta/ Chỉ vì chữ Nghĩa hóa ra sự này”.

Về chữ nghĩa trong câu thơ, Hằng tâm sự với tôi, ấy là nỗi lòng của người vợ dù biết chồng mắc nghiện, rồi sau này mắc bệnh mà không nỡ rời bỏ, không nỡ xa lánh và cả chuyện ái ân cũng chẳng nỡ chối từ.

“Em đã nói với anh nhiều lần. Phận anh đã vậy, anh phải nghĩ đến con và em, chứ đừng vì một chút ham muốn nhỏ nhoi, tầm thường mà cướp đi những gì mà chúng ta gây dựng. Nhưng anh nào có nghe”. (Nhật ký của Hằng và Hạnh)

“Biết làm sao khi chức năng làm vợ- làm mẹ của người đàn bà bổn phận phải luôn tuân thủ”

“Trước lúc từ giã cõi đời, anh trăng trối: “Em hãy chăm sóc con cho anh, cho bé H. được ăn học nên người”. Em làm sao mà thực hiện được lời di chúc ấy, bởi sinh mệnh em cũng như chiếc bong bóng phập phồng, biết tan vỡ lúc nào”.

“Bố mẹ ơi, con thật là một đứa con bất hiếu. Bố mẹ có biết không? Một năm có 360 ngày thì 359 ngày con nghĩ về bố mẹ và nghĩ về con gái của con. Chỉ còn một ngày con dành cho mình thôi, bố mẹ ạ. Hằng đêm con chỉ khóc thương cho số phận của mình. Con khổ quá bố mẹ ơi! Con phải làm sao đây?”.



Bìa cuốn nhật ký của Hạnh - Hằng

Sau đám tang Hạnh, Hằng sống trong im lặng, một mình một bóng. Cô con gái Hằng đã được ông bà nội đón về vì họ bảo sợ để gần mẹ sẽ lây nhiễm. Buồn tủi, tuyệt vọng, ngày nào Hằng cũng sang nhà Hạnh thắp hương. Hằng cũng tự tay may cho Hạnh một bộ quần áo giấy mà không mua ở cửa hàng vàng mã.

“Khi mọi người đọc những dòng chữ này của tôi, có thể tôi đã rời xa thế giới này rồi. Tôi bàng hoàng sau những gì xảy ra với tôi. Một cuộc sống thanh bình, một gia đình nhỏ và hạnh phúc, bây giờ tôi biết tìm nó ở đâu?”.

“Hôm nay là ngày 28/5/2009. Chị Hạnh ơi, em sắp đi gặp chị rồi. Chị hãy đón em chị nhé. Em Hằng”.

(Nhật ký của Hằng)

Đó là những dòng cuối cùng mà Hằng viết trong nhật ký. Đêm 31/5/2009, Hằng trút hơi thở cuối cùng.



Cũng thật may, bé H. sau nhiều lần được xét nghiệm đều có kết quả âm tính với HIV. Cô bé  nhí nhảnh ấy là một trong những học sinh giỏi đứng đầu toàn trường. H. cứ hồn nhiên vui đùa với ông bà, với các cô các chú, chỉ có điều, thi thoảng, bé H. lại buột miệng hỏi bố mẹ cháu sao lâu về thế.

Sau khi Hằng chết vài tháng, chúng tôi tìm về quê của cô, cách TP Bắc Giang hơn 30km. Căn nhà ấy, nơi cô sinh ra, được ăn học và đến khi trưởng thành lấy chồng về thành phố giờ phủ một bầu không khí ảm đạm và lành lạnh.

Có thể đó là cảm giác của tôi, nhưng cũng hoàn toàn có thể là thực. Là thực bởi nỗi đau mất con, nỗi đau mất chị, nỗi đau mất mẹ của bé H. trong căn nhà ấy khó mà khỏa lấp, mà giấu giếm đi được.

Bố cô, người có vẻ cứng cỏi nhất, cũng chỉ nén không cho nước mắt chảy ra ngoài. Ông là cán bộ trong quân đội đã nghỉ hưu, mỗi ngày vẫn lấy niềm vui tưới cây, tỉa cành để mà bận rộn. Mẹ cô vẫn đang là thủ trưởng của một cơ quan thuộc ngành giáo dục.

Không thiếu thốn về kinh tế, không thiếu thốn về vị thế xã hội và, thế nên, khi biết cô sẽ lấy chồng về thành phố thì cả nhà đều rất vui, nghĩ rằng cô cao ráo, xinh đẹp như thế, gia đình nền nếp như thế thì chuyện lấy chồng thành phố sáng sủa, đẹp trai là xứng đáng. Ngày xe hoa về quê đón dâu cũng là ngày bố mẹ cô mở anh mở mặt.

 (còn nữa)

Đỗ Sơn - Hồng Ánh Phê
(Tên nhân vật trong bài đã được thay đổi)


Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.