Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Offline nguoixuaoi  
#1 Đã gửi : 23/03/2006 lúc 10:51:52(UTC)
nguoixuaoi

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 22-03-2006(UTC)
Bài viết: 62


         
Cöôùi nhau ñöôïc hai naêm, choàng toâi baøn vôùi toâi veà queâ ñoùn Meï anh leân ôû vôùi chuùng toâi ñeå baø ñöôïc soáng an nhaøn nhöõng ngaøy cuoái ñôøi. Boá anh maát töø khi anh coøn nhoû, neân baø meï göûi gaém taát caû moïi hy voïng vaøo anh, moät mình baø chaét chiu thaét löng buoäc buïng nuoâi anh khoân lôùn cho tôùi ngaøy hoïc xong ñaïi hoïc.

          Toâi ñoàng yù ngay vaø laäp töùc doïn deïp daønh rieâng cho baø caên phoøng coù ban coâng höôùng Nam, vöøa coù theå söôûi naéng vöøa coù theå baøy vaøi chaäu caây caûnh.

          Böôùc vaøo caên phoøng chan hoøa aùnh saùng vöøa doïn xong, anh aáy chaúng noùi chaúng raèng baát chôït beá xoác laáy toâi vaø quay moät voøng quanh phoøng. Khi toâi sôï qua caøo caáu xin anh boû xuoáng thì anh baûo:”Naøo, chuùng mình veà queâ ñoùn meï nheù”.

          Choàng toâi cao lôùn, coøn toâi thì beù nhoû vaø thích ñöôïc neùp ñaàu vaøo ngöïc anh. Nhöõng luùc aáy toâi coù caûm giaùc nhö anh coù theå nheùt goïn toâi vaøo tuùi aùo. Nhöõng baän hai ngöôøi tranh caõi nhau maø toâi khoâng chòu thua, anh beøn nhaác boång toâi leân ngang ñaàu vaø quay tít cho ñeán khi toâi sôï heát hoàn xin anh buoâng tha môùi thoâi. Toâi thích caùi caûm giaùc vöøa sôï vöøa sung söôùng aáy.

          Meï anh soáng ôû thoân queâ laâu naêm neân raát khoù coù theå söûa ngay ñöôïc nhöõng taäp quaùn cuûa ngöôøi nhaø queâ. Chaúng haïn, thaáy toâi hay mua hoa töôi baøy ôû phoøng khaùch, baø coù veû khoù chòu. Cöïc chaúng ñaõ, moät hoâm baø baûo:

          “Caùc con thaät chaúng bieát chi tieâu gì caû. Hoa coù aên ñöôïc ñaâu maø mua laøm gì kia chöù?”

          Toâi cöôøi:

          “Meï ôi, trong nhaø coù hoa töôi nôû roä thì ai nay ñeàu vui veû caû.”

          Baø cuùi ñaàu laàu baàu gì gì nay. Choàng toâi baûo:

          “Ñaây laø taäp quaùn cuûa ngöôøi thaønh phoá, meï aï. Laâu ngaøy meï seõ quen thoâi”

          Baø khoâng noùi gì nöõa, nhöng sau nay moãi baän thaáy toâi mua hoa veà, bao giôø baø cuõng khoâng theå im laëng maø cöù hoûi mua heát bao nhieâu tieàn. Khi toâi noùi giaù caû thì baø cheùp mieäng tieác reû. Coù laàn thaáy toâi xaùch veà tuùi to tuùi nhoû caùc thöù saém ñöôïc, baø gaëng hoûi giaù tieàn töøng thöù moät. Toâi keå laïi giaù moãi thöù. Nghe xong baø cheùp mieäng thôû daøi thöôøn thöôït. Choàng toâi veùo muõi toâi vaø thì thaàm:

          “Ngoác ôi, neáu em ñöøng noùi giaù thaät vôùi meï thì seõ chaúng sao caû, phaûi khoâng naøo?”

          Cuoäc soáng ñang vui töôi theá laø daàn daàn coù nhöõng hoøa aâm traùi tai. Ñieàu laøm baø khoù chòu nhaát laø thaáy con trai mình ngaøy ngaøy daäy sôùm chuan bò böõa saùng. Ñaøn oâng maø chui vaøo beáp naáu aên cho vôï thì coi sao ñöôïc, baø nghó vaäy. Vì theá maø böõa saùng naøo baø cuõng naëng maët khoâng vui. Toâi giaû taûng khoâng thaáy gì thì baø khua ñuõa ñuïng baùt toû yù khoâng baèng long. Laøm giaùo vieân daïy muùa ôû Cung thieáu nieân, ngaøy naøo toâi cuõng phaûi nhaûy nhoùt meät baõ ngöôøi neân khi nguû daäy thöôøng naèm roán taän höôûng chaên ñeäm aám aùp, coi ñoù laø moät thuù höôûng thuï. Vì theá toâi ñaønh giaû caâm giaû ñieác tröôùc söï choáng ñoái cuûa baø meï choàng.

          Ñoâi khi baø cuõng laøm giuùp toâi moät ít vieäc nhaø, nhöng thaät ra chæ laøm toâi theâm baän bòu maø thoâi. Chaúng haïn, nhöõng tuùi ni loâng ñöïng ñoà, moïi khi toâi ñeàu quaúng vaøo thuøng raùc thì baø tích coùp laïi, baûo laø ñeå hoâm naøo baùn cho ñoàng naùt. Theá laø khaép nhaø ñaày nhöõng tuùi ni loâng. Moãi laàn röûa baùt hoä toâi, baø ñeàu haø tieän khoâng duøng nöôùc röûa cheùn theá laø toâi phaûi röûa laïi, dó nhieân phaûi kín ñaùo ñeå baø khoûi töï aùi. Moät toái noï, khi toâi ñang röûa cheùn troäm nhö theá thì baø nhìn thaáy. Theá laø baø saäp cöûa ñaùnh saàm moät caùi, naèm lì trong buoàng khoùc gaøo leân. Choàng toâi cuoáng quyùt chaúng bieát laøm gì. Caû toái hoâm aáy anh khoâng noùi vôùi toâi caâu naøo. Toâi laøm nuõng vôùi anh, anh cuõng chaúng theøm ñeå yù. Toâi ñieân tieát leân vaën laïi:”Theá thì roát cuoäc em sai choã naøo aï?”. Anh trôïn maét:”Taïi sao em khoâng theå phieân phieán moät chuùt nhæ, baùt khoâng saïch thì aên cuõng ñaâu coù cheát ñaâu, haû?”

          Moät thôøi gian daøi sau ñaày, baø chaúng noùi chuyeän vôùi toâi. Khoâng khí trong nhaø baét ñaàu daàn daàn caêng thaúng. Choàng toâi raát meät moûi, chaúng bieát neân laøm ai vui loøng tröôùc. Khoâng muoán ñeå con trai laøm böõa saùng, baø caû quyeát nhaän laáy “nhieäm vuï naëng neà” naøy. Roài khi thaáy anh aên uoáng ngon laønh, baø laïi nhìn ngoù toâi vôùi yù traùch moùc toâi khoâng laøm troøn boån phaän ngöôøi vôï, khieán toâi raát khoù xöû. Ñeå thoaùt khoûi caûnh aáy, toâi ñaønh khoâng aên böõa saùng ôû nhaø maø mua tuùi söõa treân ñöôøng ñi laøm, mang ñeán cô quan aên.

          Toái hoâm aáy luùc ñi nguû, anh böïc boäi baûo:”Coù phaûi em cheâ meï anh naáu aên baån neân môùi khoâng aên saùng ôû nhaø ñuùng khoâng?” roài anh laïnh nhaït naèm quay löng laïi, maëc cho toâi nöôùc maét ñaàm ñìa vì aám öùc. Sau cuøng anh thôû daøi:”Cöù coi nhö laø em vì anh maø aên saùng ôû nhaø, ñöôïc khoâng naøo?”

          Theá laø saùng saùng toâi ñaønh phaûi ngoài vaøo baøn aên vôùi taâm traïng eâ cheà. Moät hoâm, khi ñang aên moùn chaùo baø naáu, toâi chôït thaáy buoàn noân, moïi thöù trong buïng muoán oeï ra, gaéng kìm laïi maø khoâng taøi naøo kìm ñöôïc, toâi ñaønh quaêng baùt ñuõa chaïy uø vaøo phoøng veä sinh, noân thoác noân thaùo. Sau moät hoài hoån ha hoån heån thôû, khi toâi bình taâm laïi thì nghe thaáy baø buø lu buø loa vöøa khoùc vöøa ñay nghieán oaùn traùch toâi baèng nhöõng töø ngöõ nhaø queâ, coøn anh ñöùng ngay tröôùc cöûa phoøng veä sinh caêm töùc nhìn toâi. Toâi haù hoác mieäng chaúng noùi ñöôïc gì, thaät ra mình naøo coù coá yù noân ñaâu. Laàn ñaàu tieân chuùng toâi caõi nhau to. Môùi ñaàu meï anh coøn giöông ñoâi maét nhìn, sau nay baø thaát theåu boû ra ngoaøi. Anh töùc toái nhìn toâi roài ñi theo baø.

          Ba ngaøy lieàn khoâng thaáy baø vaø anh veà nhaø, caû ñeán ñieän thoaïi cuõng khoâng thaáy goïi. Toâi töùc ñieân ngöôøi moãi khi nghó laïi töø hoâm baø leân ñaây ôû mình ñaõ phaûi chòu bao nhieâu noãi oan öùc, theá maø anh aáy coøn muoán toâi theá naøo nöõa nay? Khoâng hieåu sao daïo naøy toâi hay buoàn noân theá, aên gì cuõng khoâng thaáy ngon, laïi theâm trong nhaø bao nhieâu  chuyeän raéc roái, taâm traïng voâ cuøng toài teä. Cuoái cuøng, vaãn laø caùc baïn ôû cô quan baûo:

          “Saéc maët caäu xaáu laém, neân ñi khaùm beänh thoâi!”

          Keát quaû kieåm tra ôû beänh vieän cho thaáy toâi ñaõ coù thai.  Baây giôø môùi roõ taïi sao saùng hoâm aáy toâi boãng döng buoàn noân. Nieàm haïnh phuùc saép coù con pha troän vôùi moät chuùt  buoàn giaän oaùn traùch: Taïi sao choàng mình vaø caû meï choàng nöõa laïi khoâng nghó tôùi chuyeän aáy nhæ?

          Toâi gaëp anh taïi coång beänh vieän. Xa nhau môùi coù ba ngaøy maø troâng anh tieàu tuî quaù chöøng. Toâi ñònh quay ñi, nhöng boä daïng aáy khieán loøng toâi xoùt xa, khoâng neùn ñöôïc, toâi goïi anh. Anh nhìn toâi nhö  ngöôøi xa laï, aùnh maét khoâng giaáu noåi noãi chaùn gheùt nhö moät muõi kim laïnh buoát ñaâm vaøo loøng toâi. Toâi töï nhuû:”Ñöøng nhìn anh aáy”, vaø chaën moät chieác taxi laïi. Thaät ra luùc aáy toâi chæ muoán heùt to:”Anh yeâu cuûa em, em saép sinh cho anh moät cuïc cöng ñaây!” roài ñöôïc anh beá xoác leân sung söôùng quay moät voøng. Öôùc muoán aáy ñaõ khoâng xaûy ra. Khi ngoài treân taxi, nöôùc maét toâi öùa ra laõ chaõ. Vì sao chæ moät laàn caõi nhau ñaõ laøm cho tình yeâu cuûa chuùng toâi trôû neân toài teä tôùi möùc naøy cô chöù? Veà nhaø, toâi naèm treân giöôøng nghó tôùi choàng, tôùi noãi chaùn gheùt ñaày trong maét anh. Toâi naém laáy goùc chaên khoùc naác leân.

          Nöûa ñeâm, coù tieáng laïch caïch môû ngaên keùo. Khi baät ñeøn leân toâi troâng thaáy khuoân maët ñaày nöôùc maét cuûa anh. Thì ra anh veà nhaø laáy tieàn. Toâi laïnh nhaït nhìn anh khoâng noùi gì. Anh cuõng laøm nhö khoâng thaáy toâi. Laáy xong caùc thöù  anh lieàn voäi vaõ boû ñi. Coù leõ anh ñònh thaät söï chia tay vôùi toâi ñaây. Thaät laø moät ngöôøi ñaøn oâng coù lyù trí, bieát taùch baïch tình vaø tieàn raïch roøi nhö theá nay. Toâi cöôøi nhaït, nöôùc maét laõ chaõ tuoân rôi. Hoâm sau, toâi khoâng ñi laøm maø ôû nhaø, muoán xem xeùt laïi moïi yù ñònh cuûa mình roài tìm anh trao ñoåi cho xong moïi chuyeän. Khi ñeán coâng ty cuûa anh, caäu thö kyù ngaïc nhieân nhìn toâi:”Ô kìa, meï toång giaùm ñoác bò tai naïn hieän ñang naèm beänh vieän kia maø”. Toâi troá maét cöùng hoïng, laäp töùc ñeán ngay beänh vieän. Nhöng khi tìm ñöôïc anh thì baø ñaõ taét thôû roài.

          Anh khoâng heà nhìn toâi, maët cöù laàm laàm. Toâi nhìn khuoân maët vaøng voït khoâng hoàn cuûa baø, nöôùc maét öùa ra: Trôøi ôi! Taïi sao laïi ñeán noâng noãi naøy cô chöù?

          Cho tôùi hoâm an taùng meï, anh vaãn khoâng theøm noùi vôùi toâi moät caâu naøo, thaäm chí moãi khi nhìn toâi, aùnh maét anh ñeàu hieän leân noãi chaùn gheùt toät ñoä. Nghe ngöôøi khaùc keå laïi, toâi môùi bieát sô qua veà vuï tai naïn. Hoâm aáy baø boû nhaø roài thaån thôø ñi veà phía ga xe löûa, baø muoán veà queâ nhaø. Choàng toâi ñuoåi theo, thaáy theá baø raûo böôùc ñi nhanh hôn. Khi qua ñöôøng, moät chieác xe buyùt ñaâm vaøo baø…. Cuoái cuøng thì toâi hieåu taïi sao anh aáy chaùn gheùt mình. Neáu hoâm aáy mình khoâng noân oeï, neáu hoâm aáy mình khoâng to tieáng caõi nhau vôùi anh aáy, neáu… Trong loøng anh, toâi laø keû toäi phaïm giaùn tieáp gieát cheát baø.

          Anh laúng laëng doïn vaøo ôû phoøng meï, toái toái khi veà nhaø, ngöôøi saëc muøi röôïu. Loøng töï troïng bò toån thong bôûi noãi xaáu hoå vaø töï thong haïi ñeø naëng khieán toâi thôû khoâng ra hôi nöõa. Muoán giaûi thích moïi chuyeän, muoán baùo cho anh bieát chuùng toâi saép coù con roài, nhöng cöù thaáy aùnh maét gheû laïnh cuûa anh laø toâi laïi thoâi khoâng noùi gì. Thì anh ñaùnh toâi maéng toâi moät traän coøn hôn. Toâi coù coá yù ñeå xaûy ra moïi tai hoïa aáy ñaâu!

          Ngaøy thaùng cöù ngoät ngaït laëp ñi laëp laïi. Caøng ngaøy anh aáy caøng veà nhaø muoän hôn. Chuùng toâi cöù theá “caêng” vôùi nhau, xa laï hôn caû ngöôøi qua ñöôøng. Toâi nhö caùi thong loïng thaét vaøo tim anh.

          Moät hoâm, khi ñi qua hieäu aên Aâu, toâi nhìn qua cöûa kính thaáy choàng mình ñang ngoài ñoái dieän vôùi moät coâ gaùi treû vaø nheø nheï vuoát toùc coâ. Theá laø toâi ñaõ hieåu roõ taát caû. Sau giaây laùt ngôù ngöôøi ra, toâi vaøo hieäu aên, ñeán ñöùng tröôùc maët choàng mình, traân traân nhìn anh, maét raùo hoaûnh. Toâi khoâng muoán noùi gì heát, vaø cuõng chaúng bieát noùi gì. Coâ gaùi nhìn toâi, nhìn choàng toâi roài ñöùng leân ñònh boû ñi. Anh aán coâ ngoài xuoáng roài cuõng traân traân nhìn laïi toâi, khoâng chòu thua. Toâi chæ coøn nghe thaáy tim mình ñaäp chaàm chaäm töøng nhòp nhö ñang saép keà caùi cheát. Keû thua cuoäc laø toâi, neáu cöù  ñöùng nöõa laø toâi vaø ñöùa beù trong buïng seõ ngaõ xuoáng.

          Ñeâm aáy anh khoâng veà nhaø. Baèng caùch ñoù anh baùo cho toâi bieát: Cuøng vôùi söï qua ñôøi cuûa meï anh, tình yeâu giöõa hai chuùng toâi cuõng ñaõ cheát. Nhöõng ngaøy sau anh khoâng veà nhaø. Coù hoâm ñi laøm veà, toâi thaáy tuû aùo nhö bò saép xeáp laïi, chaéc anh aáy veà laáy caùc thöù cuûa anh. Toâi chaúng muoán goïi ñieän thoaïi cho anh, yù ñònh giaûi thích moïi chuyeän cho anh cuõng bieán maát haún.

          Toâi soáng moät mình. Ñi beänh vieän khaùm thai moät mình. Traùi tim toâi nhö vôõ vuïn moãi khi troâng thaáy caûnh caùc baø vôï ñöôïc choàng dìu ñeán beänh vieän. Caùc baïn ôû cô quan boùng gioù khuyeân toâi boû caùi thai ñi cho yeân chuyeän nhöng toâi kieân quyeát khoâng chòu. Toâi nhö ñieân leân muoán ñöôïc sinh ñöùa beù naøy, coi ñoù nhö söï buø ñaép vieäc baø meï choàng qua ñôøi.

          Moät hoâm ñi laøm veà nhaø, toâi thaáy anh ngoài trong phoøng khaùch muø mòt  khoùi thuoác laù, treân baøn ñaët moät tôø giaáy. Khoâng can xem, toâi ñaõ bieát tôø giaáy ñoù vieát gì roài. Trong hôn hai thaùng choàng vaéng nhaø, toâi ñaõ daàn daø hoïc ñöôïc caùch giöõ bình tónh. Toâi nhìn anh, caát muõ roài baûo:”Ñôïi moät tí, toâi seõ kyù ngay ñaây”. Anh nhìn toâi, aùnh maét loä veû boái roái chaúng khaùc gì toâi. Vöøa côûi cuùc aùo khoaùc, toâi vöøa töï nhuû:”Chôù coù khoùc ñaáy, chôù coù khoùc ñaáy…”. Hai maét nhöùc laém roài, nhöng toâi quyeát khoâng cho chuùng nhoû leä nöõa.

          Maéc xong aùo leân moùc, thaáy anh cöù chaèm chaèm nhìn caùi buïng to cuûa toâi, toâi mæm cöôøi ñi ñeán baøn, caàm laáy tôø giaáy, roài chaúng xem gì heat, lieàn kyù teân mình vaø nay tôø giaáy cho anh.

          “Em coù thai roài nay aø?”

          Ñaây laø laàn ñaàu tieân anh noùi chuyeän vôùi toâi keå töø hoâm baø bò naïn. Nöôùc maét toâi traøo ra khoâng theå naøo ngaên noåi.

          “Vaâng, nhöng khoâng sao caû, anh coù theå ñi ñöôïc roài.”

          Anh khoâng ñi maø ngoài laïi, hai chuùng toâi nhìn nhau trong boùng toái. Anh töø töø oâm laáy toâi, nöôùc maét öôùt  ñaàm vai toâi. Theá nhöng loøng toâi ñaõ khoâng coøn gì nöõa, raát nhieàu thöù ñaõ bieán ñi xa laém roài, xa tôùi möùc coù ñuoåi theo cuõng chaúng laáy laïi ñöôïc nöõa. Khoâng nhôù laø anh aáy ñaõ  noùi vôùi toâi bao nhieâu laàn caâu “Xin loãi” nöõa. Tröôùc ñaây toâi cöù töôûng mình seõ tha thöù cho anh, nhöng bay giôø thì khoâng. Suoát ñôøi toâi sao queân ñöôïc aùnh maét baêng giaù anh nhìn toâi khi ñöùng tröôùc coâ gaùi noï ôû hieäu aên Aâu hoâm aáy. Chuùng toâi ñaõ raïch vaøo tim nhau moät veát thöông saâu hoaém. Toâi khoâng coá tình, coøn anh thì coá tình. Quaù khöù khoâng theå naøo trôû laïi ñöôïc nöõa. Traùi tim toâi chæ aám leân moãi khi nghó ñeán ñöùa beù trong buïng, coøn vôùi anh thì tim toâi ñaõ laïnh nhö baêng. Toâi khoâng ñuïng ñeán taát caû nhöõng thöùc aên anh mua veà, khoâng nhaän baát cöù moùn quaø naøo anh taëng, khoâng noùi vôùi anh nöûa lôøi. Keå töø hoâm kyù vaøo tôø giaáy kia, hoân nhaân vaø tình yeâu, taát caû ñeàu  bieán maát khoûi traùi tim toâi.

          Coù hoâm anh ñònh trôû laïi phoøng nguû cuûa chuùng toâi. Anh vaøo thì toâi ra phoøng khaùch naèm. Theá laø anh ñaønh phaûi veà nguû ôû phoøng cuûa baø. Ñeâm ñeâm, ñoâi luùc töø phoøng anh vaúng ra tieáng reân ræ khe kheõ. Toâi nghe thaáy nhöng laëng thinh. Laïi dôû troø cuõ chöù gì. Ngaøy tröôùc, moãi baän bò toâi laøm maët giaän phôùt lôø, anh aáy ñeàu giaû vôø oám nhö vaäy, khieán toâi ngoan ngoaõn ñaàu haøng vaø chaïy ñeán hoûi xem anh coù sao khoâng. Theá laø anh oâm laáy toâi cöôøi ha haû. Anh quean roài, ngaøy aáy toâi thöông anh vì hai ngöôøi yeâu nhau. Bay giôø thì chuùng toâi coøn gì nöõa ñaâu?

          Tieáng reân ræ aáy keùo daøi ñöùt quaõng cho tôùi ngaøy ñöùa beù ra ñôøi. Suoát thôøi gian chôø ñôïi aáy, haàu nhö ngaøy naøo anh cuõng mua saém thöù gì ñoù cho con, naøo laø ñoà duøng cuûa treû sô sinh vaø treû nhoû, naøo laø saùch nhi ñoàng… Nhöõng thöù aáy chaát gaàn ñaày caên phoøng cuûa anh. Toâi bieát anh laøm theá laø ñeå toâi caûm ñoäng, nhöng toâi giôø ñaõ trô nhö ñaù. Anh ñaùnh giam mình trong phoøng, ngoài goõ phím maùy tính laïch caïch. Chaéc laø tìm vôï treân maïng. Nhöng chuyeän aáy ñaâu coøn coù yù nghóa gì vôùi toâi nöõa.

          Naêm sau, vaøo moät ñeâm khuya cuoái xuaân, côn ñau buïng döõ doäi khieán toâi theùt leân. Anh nhaûy xoå vaøo buoàng, hình nhö khi ñi naèm anh vaãn khoâng thay quaàn aùo chæ laø ñeå chôø giaây phuùt naøy. Anh coõng toâi chaïy xuoáng caàu thang, chaën taxi laïi. Doïc ñöôøng, anh cöù naém chaët tay toâi, luoân lau moà hoâi treân traùn toâi. Ñeán beänh vieän, anh laïi coõng toâi chaïy ñeán khoa saûn. Khi naèm treân ñoâi vai gay guoäc maø aám aùp cuûa anh, moät yù nghó chôït loeù leân trong oùc toâi: Treân ñôøi naøy, lieäu coù ai yeâu thöông mình nhö anh aáy khoâng nhæ?

          Roài anh vòn caùnh cöûa khoa saûn, ñöa aùnh maét aám aùp doõi theo toâi ñi vaøo trong. Toâi coá nhòn ñau mæm cöôøi vôùi anh. Khi toâi ra khoûi phoøng sinh, anh nhìn toâi vaø thaèng beù, röng röng nöôùc maét mæm cöôøi. Toâi chaïm vaøo tay anh, chôït thaáy anh meàm nhuõn ngöôøi, meät moûi töø töø ngaõ xuoáng. Toâi gaøo teân choàng mình…, anh chæ mæm cöôøi nhaém nghieàn maét laïi…

          Toâi cöù töôûng mình seõ khoâng bao giôø coøn nhoû nöôùc maét vì anh, theá maø luùc aáy moät noãi ñau xeù ruoät xeù gan boãng doäi leân trong loøng. Baùc só cho bieát choàng toâi bò ung thö gan, caùch ñaây 5 thaùng môùi phaùt hieän khi ñoù beänh ñaõ ôû thôøi kyø cuoái, anh chòu ñöïng ñöôïc laâu theá quaû laø moät chuyeän laï hieám coù. Oâng baûo:”Chò neân chuan bò haäu söï ñi laø vöøa”. Maëc y taù ngaên caám, toâi troán veà nhaø, xoäc vaøo phoøng anh, môû maùy tính ra xem. Moät noãi ñau nhoùi leân laøm traùi tim toâi ngheïn laïi. Theá ñaày, 5 thaùng tröôùc ñaây anh ñaõ phaùt hieän mình bò ung thö gan, nhöõng tieáng reân ræ cuûa anh laø thaät caû, nhöng toâi laïi cöù cho laø…

          Nhöõng ñieàu ghi trong maùy tính raát daøi, ñoù laø lôøi traên troái anh ñeå laïi cho con mình:

          Con cuûa boá. Vì con maø boá raùng chòu ñöïng cho tôùi nay, chôø bao giôø troâng thaáy con thì boá môùi chòu ngaõ xuoáng. Nay laø ngyeän voïng lôùn nhaát cuûa boá hieän giôø… Boá bieát raèng, ñôøi con seõ coù nhieàu nieàm vui hoaëc coù theå gaëp trace trôû. Neáu boá coù theå cuøng con ñi suoát quaõng ñôøi con lôùn leân thì vui bieát bao. Nhöng boá khoâng coù dòp may aáy nöõa roài. Bay giôø boá ghi laïi vaøo maùy tính töøng vaán ñeà con seõ coù theå gaëp phaûi treân ñöôøng ñôøi, khi naøo gaëp nhöõng vaán ñeà aáy thì con coù theå tham khaûo yù kieán cuûa boá, con nheù. Con ôi, vieát xong maáy chuïc trang naøy, boá caûm thaáy nhö mình ñaõ cuøng ñi vôùi con suoát chaëng ñöôøng tröôûng thaønh cuûa con. Baây giôø boá thaät söï voâ cuøng sung söôùng. Haõy yeâu meï, con nheù! Meï raát vaát vaû vì con nay. Meï con laø ngöôøi yeâu con nhaát vaø cuõng laø ngöôøi boá yeâu quyù nhaát…

          Choàng toâi vieát veà taát caû moïi chuyeän, keå töø khi ñöùa beù coøn ôû vöôøn true, cho tôùi luùc noù hoïc tieåu hoïc, trung hoïc, ñaïi hoïc, roài ra coâng taùc, caû ñeán chuyeän yeâu ñöông cuûa con nöõa. Choàng toâi cuõng ñeå laïi moät böùc cho toâi:

          Em yeâu quyù. Ñöôïc laáy em laøm vôï laø nieàm haïnh phuùc lôùn nhaát trong ñôøi anh. Em haõy tha thöù vieäc anh ñaõ laøm toån thöông em. Haõy tha loãi cho vieäc anh giaáu tình hình beänh taät cuûa mình, chaúng qua chæ vì anh khoâng muoán ñeå em phaûi lo nghó trong thôøi gian chôø beù chaøo ñôøi… Em yeâu quyù! Neáu khi ñoïc nhöõng doøng chöõ naøy maø em khoùc nghóa laø em ñaõ tha thöù cho anh roài. Nhö theá anh seõ coù theå mæm cöôøi caûm ôn em luoân luoân yeâu anh… Anh sôï raèng mình seõ khoâng coù dòp töï tay taëng con nhöõng moùn quaø anh ñaõ mua saém. Phieàn em haèng naêm thay anh taëng quaø cho con, treân bao goùi nhôù ñeà roõ ngaøy taëng em nheù…

          Khi toâi trôû laïi beänh vieän thì anh vaãn ñang hoân meâ. Toâi beá con ñeán, ñaët noù naèm caïnh anh vaø noùi:”Anh ôi, anh haõy môû maét ra cöôøi leân naøo. Em muoán ñeå con maõi maõi ghi nhôù hôi aám cuûa boá noù khi noù naèm trong loøng anh nay, anh aï…”

          Choàng toâi khoù nhoïc môû maét ra, kheõ mæm cöôøi. Thaèng beù ruùc vaøo loøng boá, ngoï ngoaïy naém tay nhoû xíu hoàng hoàng. Toâi aán nut maùy aûnh, nöôùc maét chaûy raøn ruïa treân maët…

 

 

 


Sửa bởi quản trị viên 22/07/2009 lúc 07:42:57(UTC)  | Lý do: Chưa rõ

Chân lý cuối cùng trên cõi đời vẫn chỉ là tình yêu.
Yêu là sống và còn sống là còn yêu.
Quảng cáo
Offline tonkhai  
#2 Đã gửi : 24/03/2006 lúc 12:29:25(UTC)
tonkhai

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 31-01-2006(UTC)
Bài viết: 89
Đến từ: Hue

tonkhai không đọc đuợc....chắc máy dỏm ....

Hãy yêu hết mình khi bạn còn có thể
Offline nguoixuaoi  
#3 Đã gửi : 24/03/2006 lúc 06:29:04(UTC)
nguoixuaoi

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 22-03-2006(UTC)
Bài viết: 62

Chỉ có một đoạn không đọc được thôi mà, do trục trặc kỹ thuật. Sorry các bạn nha!
Chân lý cuối cùng trên cõi đời vẫn chỉ là tình yêu.
Yêu là sống và còn sống là còn yêu.
Offline Sai gon  
#4 Đã gửi : 24/03/2006 lúc 08:14:30(UTC)
Sai gon

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 24-03-2006(UTC)
Bài viết: 5

Cưới nhau được hai năm, chồng tôi bàn với tôi về quê đón mẹ anh lên ở với chúng tôi để bà được sống an nhàn những ngày cuối đời. Bố anh ấy mất sớm từ khi anh còn nhỏ, nên bà mẹ gửi gắm tất cả mọi hy vọng vào anh, một mình bà chắt chiu thắt lưng buộc bụng nuôi anh khôn lớn cho tới ngày học xong đại học.Tôi đồng ý ngay và lập tức dọn dẹp dành riêng cho bà căn phòng có ban công hướng Nam, vừa có thể sưởi nắng vừa có thể bày vài chậu cây cảnh. Bước vào căn phòng chan hòa ánh sáng vừa dọn xong, anh ấy chẳng nói chẳng rằng bất chợt bế xốc lấy tôi và quay một vòng quanh phòng. Khi tôi sợ quá cào cấu anh xin anh bỏ xuống thì anh bảo: " Nào, chúng mình về quê đón mẹ nhé!".

Chồng tôi cao lớn, còn tôi thì bé nhỏ và thích được nép đầu vào ngực anh. Những lúc ấy, tôi có cảm giác như anh có thể nhét gọn tôi vào túi áo. Những bận hai người tranh cãi nhau mà tôi không chịu thua, anh bèn nhấc bổng tôi lên ngang đầu và quay tít cho đến khi tôi sợ hết hồn xin anh buông tha mới thôi. Tôi thích cái cảm giác vừa sợ vừa sung sướng ấy.Mẹ anh sống ở thôn quê lâu năm nên rất khó có thể sửa ngay được những tập quán của người nhà quê. Chẳng hạn, thấy tôi hay mua hoa tươi bày ở phòng khách, bà có vẻ khó chịu. Cực chẳng đã, một hôm bà bảo: "Các con thật chẳng biết chi tiêu gì cả. Hoa có ăn được đâu mà mua làm gì kia chứ? ". Tôi cười: "Mẹ ơi, trong nhà có hoa tươi nở rộ thì ai nấy đều vui vẻ cả". Bà cúi đầu lầu bầu gì gì đấy. Chồng tôi bảo: "Ðây là tập quán của người thành phố, mẹ ạ. Lâu ngày mẹ sẽ quen thôi."Bà không nói gì nữa, nhưng sau đấy mỗi bận thấy tôi mua hoa về, bao giờ bà cũng không thể im lặng mà cứ hỏi mua hết bao nhiêu tiền. Khi tôi nói giá cả thì bà chép miệng tiếc rẻ. Có lần thấy tôi xách về túi to túi nhỏ các thứ mua sắm được, bà gặng hỏi giá tiền từng thứ một. Tôi kể lại giá mỗi thứ. Nghe xong bà chép miệng thở dài thườn thượt. Chồng tôi véo mũi tôi và thì thầm: "Ngốc ơi, nếu em đừng nói giá thật với mẹ thì sẽ chẳng sao cả, phải không nào?".

Cuộc sống đang vui tươi thế là dần dần có những hòa âm trái tai. Ðiều làm bà khó chịu nhất là thấy con trai mình ngày ngày dậy sớm chuẩn bị bữa sáng. Ðàn ông mà chui vào bếp nấu ăn cho vợ thì coi sao được, bà nghĩ vậy. Vì thế mà bữa sáng nào bà cũng nặng mặt không vui. Tôi giả tảng không thấy gì thì bà khua đũa đụng bát tỏ ý không bằng lòng. Làm giáo viên dạy múa ở Cung Thiếu niên, ngày nào tôi cũng phải nhảy nhót mệt bã người nên khi ngủ dậy thường nằm rốn tận hưởng chăn đệm ấm áp, coi đó là một thú hưởng thụ. Vì thế tôi đành giả câm giả điếc trước sự chống đối của bà mẹ chồng. Ðôi khi bà cũng làm giúp tôi một ít việc nhà, nhưng thật ra chỉ làm tôi thêm bận bịu mà thôi. Chẳng hạn, những túi ni lông đựng đồ, mọi khi tôi đều quẳng vào thùng rác thì bà tích cóp lại, bảo là để hôm nào bán cho đồng nát. Thế là khắp nhà đầy những túi ni lông. Mỗi lần rửa bát hộ tôi, bà đều hà tiện không dùng nước rửa chén thế là tôi phải rửa lại, dĩ nhiên phải kín đáo để bà khỏi tự ái. Một tối nọ, khi tôi đang rửa chén trộm như thế thì bà nhìn thấy. Thế là bà sập cửa đánh sầm một cái, nằm lì trong buồng khóc gào lên. Chồng tôi cuống quýt chẳng biết làm gì. Cả tối hôm ấy anh không nói với tôi câu nào. Tôi làm nũng với anh, anh cũng chẳng thèm để ý. Tôi điên tiết lên vặn lại: "Thế thì rốt cuộc em sai chỗ nào ạ?". Anh trợn mắt: "Tại sao em không thể phiên phiến một chút nhỉ, bát không sạch thì ăn cũng có chết đâu, hả?". Một thời gian dài sau đấy, bà chẳng nói chuyện với tôi. Không khí trong nhà bắt đầu dần dần căng thẳng. Chồng tôi rất mệt mỏi, chẳng biết nên làm ai vui lòng trước. Không muốn để con trai làm bữa sáng, bà cả quyết nhận lấy "nhiệm vụ nặng nề" này. Rồi khi thấy anh ăn uống ngon lành, bà lại nhìn ngó tôi với ý trách móc tôi không làm tròn bổn phận người vợ, khiến tôi rất khó xử. Ðể thoát khỏi cảnh ấy, tôi đành không ăn bữa sáng ở nhà mà mua túi sữa trên đường đi làm, mang đến cơ quan ăn.Tối hôm ấy lúc đi ngủ, anh bực bội bảo: "Có phải là em chê mẹ anh nấu ăn bẩn nên mới không ăn sáng ở nhà, đúng không?" rồi anh lạnh nhạt nằm quay lưng lại, mặc cho tôi nước mắt đầm đìa vì ấm ức. Sau cùng anh thở dài: "Cứ coi như là em vì anh mà ăn sáng ở nhà, được không nào?". Thế là sáng sáng tôi đành ngồi vào bàn ăn với tâm trạng ê chề.

Một hôm, khi đang ăn món cháo bà nấu, tôi chợt thấy buồn nôn, mọi thứ trong bụng muốn oẹ ra, gắng kìm lại mà không tài nào kìm được, tôi đành quăng bát đũa chạy ù vào phòng vệ sinh, nôn thốc nôn tháo. Sau một hồi hổn ha hổn hển thở, khi tôi bình tâm lại thì nghe thấy bà bù lu bù loa vừa khóc vừa đay nghiến oán trách tôi bằng những từ ngữ nhà quê, còn anh thì đứng ngay trước cửa phòng vệ sinh căm tức nhìn tôi. Tôi há hốc miệng chẳng nói được gì, thật ra nào mình có cố ý nôn đâu.Lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau to. Mới đầu mẹ anh còn giương mắt đứng nhìn, sau đấy bà thất thểu bỏ ra ngoài. Anh tức tối nhìn tôi rồi đi ra theo bà. Ba ngày liền không thấy bà và anh về nhà, cả đến điện thoại cũng không thấy gọi. Tôi tức điên người mỗi khi nghĩ lại từ hôm bà lên đây ở mình đã phải chịu bao nhiêu nỗi oan ức, thế mà anh ấy còn muốn tôi thế nào nữa đây? Không hiểu sao dạo này tôi hay buồn nôn thế, ăn gì cũng không thấy ngon, lại thêm trong nhà bao nhiêu chuyện rắc rối, tâm trạng vô cùng tồi tệ. Cuối cùng, vẫn là các bạn ở cơ quan bảo: "Sắc mặt cậu xấu lắm, nên đi khám bệnh thôi!". Kết quả kiểm tra ở bệnh viện cho thấy tôi đã có bầu. Bây giờ mới rõ tại sao sáng hôm ấy tôi bỗng dưng buồn nôn. Niềm hạnh phúc sắp có con pha trộn với một chút buồn giận oán trách: Tại sao chồng mình và cả bà mẹ chồng nữa lại không nghĩ tới chuyện ấy nhỉ? Tôi gặp anh tại cổng bệnh viện. Xa nhau mới có ba ngày mà trông anh tiều tụy quá chừng. Tôi định quay đi, nhưng bộ dạng ấy khiến lòng tôi xót xa, không nén được, tôi gọi anh. Anh nhìn tôi như người xa lạ, ánh mắt không giấu nổi nỗi chán ghét như một mũi kim lạnh buốt đâm vào lòng tôi. Tôi tự nhủ "đừng nhìn anh ấy, đừng nhìn anh ấy", và chặn một chiếc taxi lại. Thật ra lúc ấy tôi chỉ muốn hét to: "Anh yêu của em, em sắp sinh cho anh một cục cưng đây!" rồi được anh bế xốc lên sung sướng quay một vòng.Ước muốn ấy đã không xảy ra. Khi ngồi trên taxi, nước mắt tôi ứa ra lã chã. Vì sao chỉ một lần cãi nhau đã làm cho tình yêu của chúng tôi trở nên tồi tệ tới mức này cơ chứ? Về nhà, tôi nằm trên giường nghĩ tới chồng, tới nỗi chán ghét đầy trong mắt anh. Tôi nắm lấy góc chăn khóc nấc lên. Nửa đêm, có tiếng lạch cạch mở ngăn kéo. Khi bật đèn lên tôi trông thấy khuôn mặt đầy nước mắt của anh. Thì ra anh về nhà lấy tiền. Tôi lạnh nhạt nhìn anh không nói gì. Anh cũng làm như không thấy tôi, lấy xong các thứ liền vội vã bỏ đi. Có lẽ anh định thật sự chia tay với tôi đây. Thật là một người đàn ông có lý trí, biết tách bạch tình và tiền rạch ròi như thế đấy. Tôi cười nhạt, nước mắt lã chã tuôn rơi.

Hôm sau tôi không đi làm mà ở nhà, muốn xem xét lại mọi ý định của mình rồi tìm anh trao đổi cho xong mọi chuyện. Khi đến công ty của anh, cậu thư ký ngạc nhiên nhìn tôi: "Ơ kìa, mẹ tổng giám đốc bị tai nạn, hiện đang nằm bệnh viện kia mà". Tôi trố mắt cứng họng, lập tức đến ngay bệnh viện. Nhưng khi tìm được anh thì bà đã tắt thở rồi. Anh không hề nhìn tôi, mặt cứ lầm lầm. Tôi nhìn khuôn mặt vàng vọt không hồn của bà, nước mắt ứa ra: Trời ơi! Tại sao lại đến nông nỗi này cơ chứ? Cho tới hôm an táng mẹ, anh vẫn không thèm nói với tôi một câu nào, thậm chí mỗi khi nhìn tôi, ánh mắt anh đều hiện lên nỗi chán ghét tột độ.Nghe người khác kể lại, tôi mới biết sơ qua về vụ tai nạn. Hôm ấy bà bỏ nhà rồi thẫn thờ đi về phía ga xe lửa, bà muốn về quê mà. Chồng tôi đuổi theo, thấy thế bà rảo bước đi nhanh hơn. Khi qua đường, một chiếc xe buýt đâm vào bà... Cuối cùng thì tôi đã hiểu tại sao anh ấy chán ghét mình. Nếu hôm ấy mình không nôn oẹ, nếu hôm ấy mình không to tiếng cãi nhau với anh ấy, nếu... Trong lòng anh, tôi là kẻ tội phạm gián tiếp giết chết bà.Anh lẳng lặng dọn vào ở phòng mẹ, tối tối khi về nhà, người sặc mùi rượu. Lòng tự trọng bị tổn thương bởi nỗi xấu hổ và tự thương hại đè nặng khiến tôi thở không ra hơi nữa. Muốn giải thích mọi chuyện, muốn báo anh biết chúng tôi sắp có con rồi, nhưng cứ thấy ánh mắt ghẻ lạnh của anh là tôi lại thôi không nói gì. Thà anh đánh tôi mắng tôi một trận còn hơn. Tôi có cố ý để xảy ra mọi tai họa ấy đâu! Ngày tháng cứ ngột ngạt lặp đi lặp lại. Càng ngày anh ấy càng về nhà muộn hơn. Chúng tôi cứ thế căng với nhau, xa lạ hơn cả người qua đường. Tôi như cái thòng lọng thắt vào tim anh.

Một hôm, khi đi qua một hiệu ăn Âu, tôi nhìn qua cửa kính thấy chồng mình đang ngồi đối diện với một cô gái trẻ và nhè nhẹ vuốt tóc cô. Thế là tôi đã hiểu rõ tất cả. Sau giây lát ngớ người ra, tôi vào hiệu ăn, đến đứng trước mặt chồng mình, trân trân nhìn anh, mắt ráo hoảnh. Tôi không muốn nói gì hết, và cũng chẳng biết nói gì.Cô gái nhìn tôi, nhìn chồng tôi rồi đứng lên định bỏ đi. Anh ấn cô ngồi xuống rồi cũng trân trân nhìn lại tôi, không chịu thua. Tôi chỉ còn nghe thấy tim mình đập chầm chậm từng nhịp như đang sắp kề cái chết. Kẻ thua cuộc là tôi, nếu cứ đứng nữa thì tôi và đứa bé trong bụng sẽ ngã xuống. Ðêm ấy anh không về nhà. Bằng cách đó anh báo cho tôi biết: Cùng với sự qua đời của mẹ anh, tình yêu giữa hai chúng tôi cũng đã chết.Những ngày sau, anh vẫn không về nhà. Có hôm đi làm về, tôi thấy tủ áo như bị sắp xếp lại, chắc anh ấy về lấy các thứ của anh. Tôi chẳng muốn gọi điện thoại cho anh, ý định giải thích mọi chuyện cho anh cũng biến mất hẳn. Tôi sống một mình. Ði bệnh viện khám thai một mình. Trái tim tôi như vỡ vụn mỗi khi trông thấy cảnh các bà vợ được chồng dìu đến bệnh viện. Các bạn ở cơ quan bóng gió khuyên tôi bỏ cái thai đi cho yên chuyện nhưng tôi kiên quyết không chịu. Tôi như điên lên muốn được sinh đứa bé này, coi đó như sự bù đắp việc bà mẹ chồng qua đời.Một hôm đi làm về nhà, tôi thấy anh ngồi trong phòng khách mù mịt khói thuốc lá, trên bàn đặt một tờ giấy. Không cần xem, tôi đã biết tờ giấy đó viết gì rồi. Trong hơn hai tháng chồng vắng nhà, tôi đã dần dà học được cách giữ bình tĩnh. Tôi nhìn anh, cất mũ rồi bảo: "Ðợi một tí, tôi sẽ ký ngay đây". Anh nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ bối rối chẳng khác gì tôi. Vừa cởi cúc áo khoác, tôi vừa tự nhủ: "Chớ có khóc đấy, chớ có khóc đấy...". Hai mắt nhức lắm rồi, nhưng tôi quyết không cho chúng nhỏ lệ nữa.Mắc xong áo lên móc, thấy anh cứ chằm chằm nhìn cái bụng to của tôi, tôi mỉm cười đi đến bàn, cầm lấy tờ giấy, rồi chẳng xem gì hết, liền ký tên mình và đẩy tờ giấy cho anh. "Em có bầu rồi đấy à?". Ðây là lần đầu tiên anh ấy nói chuyện với tôi kể từ hôm bà bị nạn. Nước mắt tôi trào ra không thể nào ngăn nổi. "Vâng, nhưng không sao cả, anh có thể đi được rồi". Anh không đi mà ngồi lại, hai chúng tôi nhìn nhau trong bóng tối. Anh từ từ ôm lấy tôi, nước mắt nhỏ ướt đầm vai áo tôi. Thế nhưng lòng tôi đã không còn gì nữa, rất nhiều thứ đã biến đi xa lắm rồi, xa tới mức có đuổi theo cũng chẳng lấy lại được nữa. Không nhớ là anh ấy đã nói với tôi bao nhiêu lần câu "xin lỗi" nữa. Trước đây tôi cứ tưởng mình sẽ tha thứ cho anh, nhưng bây giờ thì không. Suốt đời tôi sao quên được ánh mắt băng giá anh nhìn tôi khi đứng trước cô gái nọ ở hiệu ăn Âu hôm ấy. Chúng tôi đã rạch vào tim nhau một vết thương sâu hoắm. Tôi không cố tình, còn anh thì cố tình. Quá khứ không thể nào trở lại được nữa. Trái tim tôi chỉ ấm lên mỗi khi nghĩ đến đứa bé trong bụng, còn với anh thì tim tôi đã lạnh như băng. Tôi không đụng đến tất cả những thức ăn anh mua về, không nhận bất cứ món quà nào anh tặng, không nói với anh nửa lời. Kể từ hôm ký vào tờ giấy kia, hôn nhân và tình yêu, tất cả đều đã biến mất khỏi trái tim tôi.

Có hôm anh định trở lại phòng ngủ của chúng tôi. Anh vào thì tôi ra phòng khách nằm. Thế là anh đành phải về ngủ ở phòng của bà. Ðêm đêm, đôi lúc từ phòng anh vẳng ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Tôi nghe thấy nhưng lặng thinh. Lại dở trò cũ chứ gì. Ngày trước, mỗi bận bị tôi làm mặt giận phớt lờ, anh ấy đều giả vờ ốm như vậy, khiến tôi ngoan ngoãn đầu hàng và chạy đến hỏi xem anh có sao không. Thế là anh ôm lấy tôi cười ha hả. Anh quên rồi, ngày ấy tôi thương anh vì hai người yêu nhau. Bây giờ thì chúng tôi còn có gì nữa đâu? Tiếng rên rỉ ấy kéo dài đứt quãng cho tới ngày đứa bé ra đời.Suốt thời gian chờ đợi ấy, hầu như ngày nào anh cũng mua sắm thứ gì cho con, nào là đồ dùng của trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, nào là sách nhi đồng v.v... Những thứ ấy chất gần đầy căn phòng của anh. Tôi biết anh làm thế là để tôi cảm động, nhưng tôi giờ đã trơ như đá. Anh đành giam mình trong phòng, ngồi gõ phím máy tính lạch cạch. Chắc là tìm vợ trên mạng. Nhưng chuyện ấy đâu còn có ý nghĩa gì với tôi nữa.

Năm sau, vào một đêm khuya cuối xuân, cơn đau bụng dữ dội khiến tôi thét lên. Anh nhảy xổ vào buồng, hình như khi đi nằm anh vẫn không thay quần áo chỉ là để chờ giây phút này. Anh cõng tôi chạy xuống cầu thang, chặn taxi lại. Dọc đường, anh cứ nắm chặt tay tôi, luôn lau mồ hôi trên trán tôi. Ðến bệnh viện, anh lại cõng tôi chạy đến khoa sản. Khi nằm trên đôi vai gầy guộc mà ấm áp của anh, một ý nghĩ chợt lóe lên trong óc tôi: Trên đời này, liệu có ai yêu thương mình như anh ấy không nhỉ? Rồi anh vịn cánh cửa khoa sản, đưa ánh mắt ấm áp dõi theo tôi đi vào trong. Tôi cố nhịn đau mỉm cười với anh. Khi tôi ra khỏi phòng đẻ, anh nhìn tôi và thằng bé, rưng rưng nước mắt mỉm cười. Tôi chạm vào tay anh, chợt thấy anh mềm nhũn người, mệt mỏi từ từ ngã xuống. Tôi gào tên chồng mình..., anh chỉ mỉm cười, nhắm nghiền mắt lại... Tôi cứ tưởng mình sẽ không bao giờ còn nhỏ nước mắt vì anh, thế mà lúc ấy một nỗi đau xé ruột xé gan bỗng dội lên trong lòng.Bác sĩ cho biết chồng tôi bị ung thư gan, cách đây 5 tháng mới phát hiện, khi đó bệnh đã ở thời kỳ cuối, anh chịu đựng được lâu thế quả là một chuyện lạ hiếm có. Ông bảo: "Chị nên chuẩn bị hậu sự đi thì vừa". Mặc y tá ngăn cấm, tôi trốn ngay về nhà, xộc vào phòng anh, mở máy tính ra xem. Một nỗi đau nhói lên làm trái tim tôi nghẹn lại. Thế đấy, 5 tháng trước đây anh đã phát hiện mình bị ung thư gan, những tiếng rên rỉ của anh là thật cả, nhưng tôi lại cứ cho là...

Những điều ghi trong máy tính rất dài, đó là lời trăn trối anh để lại cho con mình: Con của bố. Vì con mà bố ráng chịu đựng cho tới nay, chờ bao giờ trông thấy con thì bố mới chịu ngã xuống. Ðấy là nguyện vọng lớn nhất của bố hiện giờ... Bố biết rằng, đời con sẽ có nhiều niềm vui hoặc có thể gặp trắc trở. Nếu bố có thể cùng con đi suốt quãng đời con lớn lên thì vui biết bao. Nhưng bố không có dịp may ấy nữa rồi. Bây giờ bố ghi lại vào máy tính từng vấn đề con sẽ có thể gặp phải trên đường đời, khi nào gặp những vấn đề ấy thì con có thể tham khảo ý kiến của bố, con nhé. Con ơi, viết xong mấy chục trang này, bố cảm thấy như mình đã cùng đi với con suốt chặng đường trưởng thành của con. Bây giờ bố thật sự vô cùng sung sướng. Hãy yêu mẹ con nhé! Mẹ rất vất vả vì con đấy. Mẹ con là người yêu con nhất và cũng là người bố yêu quý nhất...Chồng tôi viết về tất cả mọi chuyện, kể từ khi đứa bé còn ở vườn trẻ cho tới lúc nó học tiểu học, trung học, đại học, rồi ra công tác, cả đến chuyện yêu đương của con nữa. Chồng tôi cũng để lại một bức cho tôi: Em yêu quý. Ðược lấy em làm vợ là niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời anh. Em hãy tha thứ việc anh đã làm tổn thương em. Hãy tha lỗi việc anh giấu tình hình bệnh tật của mình, chẳng qua chỉ vì anh không muốn để em phải lo nghĩ trong thời gian chờ bé chào đời... Em yêu quý. Nếu khi đọc những dòng này mà em khóc thì nghĩa là em đã tha thứ cho anh rồi. Như thế anh sẽ có thể mỉm cười cảm ơn em luôn luôn yêu anh... Anh sợ rằng mình sẽ không có dịp tự tay tặng cho con những món quà anh đã mua sắm. Phiền em hằng năm thay anh tặng quà cho con, trên bao gói nhớ đề rõ ngày tặng, em nhé...

Khi tôi trở lại bệnh viện thì anh vẫn đang hôn mê. Tôi bế con đến, đặt nó nằm bên cạnh anh và nói: "Anh ơi, anh hãy mở mắt ra cười lên nào. Em muốn để con mãi mãi ghi nhớ hơi ấm của bố nó khi nó nằm trong lòng anh đấy, anh ạ... ". Chồng tôi khó nhọc mở mắt ra, khẽ mỉm cười. Thằng bé rúc vào lòng bố, ngọ ngoạy nắm tay nhỏ xíu hồng hồng. Tôi ấn nút máy ảnh, nước mắt chảy ràn rụa trên mặt...


Offline nguoixuaoi  
#5 Đã gửi : 24/03/2006 lúc 08:36:53(UTC)
nguoixuaoi

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 22-03-2006(UTC)
Bài viết: 62

Cảm ơn Saigon nhiều nha! Đã sửa lại giúp mình.
Thanks
Chân lý cuối cùng trên cõi đời vẫn chỉ là tình yêu.
Yêu là sống và còn sống là còn yêu.
Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.