  Danh hiệu: Thành viên gắn bóNhóm: Thành viên chính thức, Hội viên Câu lạc bộ ARV
Gia nhập: 03-03-2009(UTC) Bài viết: 303 Đến từ: hochiminh city
Cảm ơn: 40 lần Được cảm ơn: 101 lần trong 62 bài viết
|
Hôm nay mình sơ lược về 2 nhân vật mà mình rất ngưỡng mộ cũng như là động lực để những khi gặp chuyện buồn mình dặn lòng là mình vẫn sẽ sống tốt .
Nhân vật đầu tiên là chị Huỳnh Ngọc Nữ , nếu ai đã từng đến Mai Khôi thì hẳn sẽ ko quên được hình ảnh người phụ nữ luôn cặm cụi quét rác vào mỗi buổi sáng trong khi chờ phòng khám mở cửa đúng ko nào .
Sáng tinh mơ, chị ghé vào những phòng khám nhân đạo rồi mang thuốc, dụng cụ y khoa, tìm đến tận nhà bệnh nhân nhiễm HIV/AIDS để tỉ mỉ sát trùng các vết thương lở loét, máu mủ và san sẻ yêu thương mỗi khi người nhiễm đau khổ, chán đời.
Người phụ nữ đó là Huỳnh Ngọc Nữ. Mới 12 tuổi, Nữ đã biết chơi bồ đà, đua xe có số má ở khu vực quận Gò Vấp. Cuộc sống bạt mạng đó gắn liền với Nữ cả những năm đã trưởng thành. Trong một lần tai nạn phải phẫu thuật dai dẳng qua nhiều năm, chị mới biết mình bị nhiễm HIV. Chị tâm sự: “Khi đó, tôi gặp bác sĩ Phấn ở Bệnh viện Bình Dân, thấy những biến chứng tai nạn còn nguy hiểm, lại bị nhiễm HIV, gia cảnh túng quẫn, bác sĩ Phấn đã phẫu thuật miễn phí cho tôi nhiều lần. Bơ vơ vì người thân và bạn bè xa lánh, tôi muốn quyên sinh nhưng bác sĩ Phấn đã động viên và đưa tôi về phòng khám Mai Khôi điều trị miễn phí”.
Nhìn hàng loạt bài thơ giản dị treo đầy phòng khám và giường bệnh ở Mai Khôi và một số nơi khác, ít ai biết được đó là sản phẩm của chị Nữ, một “bệnh nhân thế kỷ”. Trông yêu đời, nhanh nhẹn và khỏe khoắn qua từng động tác chăm sóc bệnh nhân, không ai hình dung được đó là một phụ nữ đã bị nhiễm HIV/AIDS gần 10 năm nay. Chị Nữ tâm sự: “Có những lúc tôi chỉ còn da bọc xương, đau khổ tột cùng vì nhiều chứng bệnh hành hạ, đi đứng không nổi. Nhưng nghĩ lại còn bà ngoại hơn 80 tuổi neo đơn, tôi quyết định phải sống”.
Từ đó chị sinh hoạt và uống thuốc điều độ, lạc quan yêu đời. Sau một thời gian người mập mạp trở lại trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Chị cười vô tư: “Thế là tôi quyết định gắn bó đời mình với công tác từ thiện, tôi có thể làm mọi thứ để góp phần xua tan mặc cảm cho những bệnh nhân nghèo khổ, bệnh nhân HIV/AIDS bị xã hội kỳ thị để họ được ra đi trong sự tôn trọng nhân phẩm. Tôi sẽ làm điều này cho đến ngày tôi nhắm mắt”.
Anh T.N., một trong những người buôn bán heroin và bị nhiễm HIV điều trị ở Trung tâm Mai Khôi, kể: “Tôi được chị Nữ mang đến đây và chăm sóc thường xuyên. Chị Nữ đã đến tận những ổ hút chích khuyên tôi và nhiều anh em “dừng cuộc chơi”, đến đây điều trị”.
Suốt thời gian qua, ngoài việc săn sóc bệnh nhân như người ruột thịt, chị thường được các bác sĩ cho đi phát biểu cảm nghĩ, tuyên truyền, phổ biến về chứng bệnh quái ác AIDS cho những người bị nhiễm, để họ có thể sống lạc quan, yêu đời.
Những buổi chiều hết việc, cùng chiếc xe máy chị tìm đến những tụ điểm “chơi bời” trước đây khuyên nhủ bạn bè hãy xa lánh tệ nạn ma túy và lối sống bất cần đời. Nhiều người sau khi nghe chị thuyết phục đã quyết định “gác kiếm”. Chị hồi tưởng: “Là một người chết đi sống lại vì ma túy, những lần ghé về chốn cũ tôi lại thấy rùng mình. Nhìn họ lâng lâng, du dương rồi vật vã cơn nghiện, nhớ lại mình hồi ấy mà hối tiếc cho bao lầm lỡ”.
Hằng đêm, sau khi xong “nhiệm vụ”, chị lặn lội về huyện Bình Chánh chăm sóc bà ngoại già nua. Khuôn mặt chị trầm xuống khi cất giọng nhẹ nhàng đọc những câu thơ mình sáng tác: “Lấy gì đền đáp công ơn. Xác thân này đã không còn như xưa. Vì bao cám dỗ đẩy đưa. Đam mê tìm đến lưỡi cưa tử thần... Những ai đã lỡ bước đường. Xin đừng bước nữa khổ đời những ai”.
Còn người thứ 2 là họa sỹ Nguyễn trọng Kiên thì trong forum cũng đã có bài viết về anh rùi . Nên mình cũng ko post làm gì . Cả 2 nhân vật này đều có H và đã sống trên 10 năm nên mình luôn cố gắng và phấn đấu giống anh chị .
Chúc anh chị có nhiều sức khỏe để sống vui và làm những việc có ích nhé !!!
PS : bài viết có tư liệu .
| Cuối cùng, bạn hãy nhớ rằng dù là giới tính nào thì cũng vẫn biết rung động và yêu thương. Cái chúng ta kiếm tìm trong suốt cuộc đời này phải chăng là cảm giác bình yên, một bờ vai để tựa vào mỗi khi mỏi mệt?
|
|
|
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên gắn bóNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 11-11-2008(UTC) Bài viết: 990
Được cảm ơn: 26 lần trong 19 bài viết
|
Tôi cũng vừa đọc về anh bạn này xong.Quả thực không trải qua nhưng tôi có thể hiểu anh ta gặp khó khăn thế nào suốt quãng thời gian dài...
Bây giờ có lẽ ổn rồi ?!
Tôi chưa có hân hạnh làm quen nhân vật trong bài viết dưới,bài viết cũng lâu rồi,không biết anh ấy giờ sức khỏe ra sao ? Cầu chúc anh mạnh khỏe và hạnh phúc !
Đối thoại cùng tuyệt vọng
Tại sao tôi không dám công khai mình có HIV để mọi người hiểu hơn về tôi và những người như tôi?
Nguyễn Trọng Kiên sinh ra và lớn lên trong trại tị nạn, và kết thúc tuổi thơ trong những trại giáo dục bắt buộc, trại cai nghiện. Xen kẽ giữa các quãng đời làm "trại viên" ấy là những ngày tháng đầy tổn thương và mặc cảm. Mười ba tuổi đã biết uống rượu "ra vấn đề", mười tám tuổi nhiễm HIV. Mình đã thật dại dột khi coi cuộc đời là một cuộc chơi, mà đã chơi, thì phải "chơi tới bến", bất kể là bến gì. Ác thay, cuộc chơi ấy không đòi trả tiền vé trước, nhưng giá lại quá đắt. Rượu, thuốc lá, ma tuý và mại dâm - một thời gian dài, đó đã là môi trường mà tôi ngụp lặn điên cuồng trong ấy. Bây giờ bị thế này, thật không thể trách ai. Tôi lây HIV qua bạn gái, vốn là một nhân viên của khách sạn. Tôi nhớ như in
ngày nhận tờ kết quả xét nghiệm báo dương tính - ngày 13.10.1995.
Buồn. Thật ra khi ấy tôi cũng chưa thực sự hiểu đang phải đối mặt với cái gì. Cô y tá hỏi có cần đưa về không, tôi đáp: "không cần". Đi bộ một mạch từ phòng xét nghiệm về nhà, rồi nốc rượu "tàn bạo" luôn. Khi ấy, tôi chắc mẩm chỉ ngày một ngày hai là mình sẽ chết. Nhưng đó chưa phải là những giây phút tồi tệ nhất trong cuộc đời. Năm 1995, luật bảo mật những thông tin về người nhiễm HIV chưa có, nên chẳng bao lâu, thiên hạ không gọi mình là Kiên nữa, mà là "Kiên Sida". Hồi ấy, những thông tin tuyên truyền về căn bệnh HIV kém xa bây giờ. Mọi người cũng chỉ nghe đồn thổi là tôi "bị", nhưng thế cũng đã đủ làm họ gớm ghiếc. Người ta nghĩ nói chuyện với tôi cũng có thể bị lây. Nhiều người vì dùng ma tuý mà bị nhiễm HIV, còn Kiên thì lại vập vào ma tuý trong cảm giác cùng đường sau khi bị nhiễm HIV. Năm 1999, Kiên thi đỗ Đại học Mỹ thuật. Một lần, Kiên vừa bước vào giảng đường thì cả giảng đường lần lượt bỏ ra ngoài hết, họ bảo với thầy giáo: "có Kiên thì không có bọn em". Thế là Kiên đành phải đi ra. Năm 2000, người bạn gái (nhiễm HIV) của Kiên mất. Vừa đi đưa tang bạn gái trở về, Kiên nhận được tờ thông báo đuổi học. Tôi không thể tìm ra từ để diễn đạt cảm xúc của mình những giây phút đó. Sau đó, là những chuỗi ngày đen tối, ngột ngạt nhất của đời Kiên. Những chuỗi ngày thật dài, thật cô độc và tuyệt vọng. Nhốt mình trong căn gác tầng hai, không người san sẻ, Kiên dựng đầy gương khắp phòng để có cảm giác không một mình. Càng cô đơn, Kiên càng thèm khát yêu thương, thèm khát tình cảm của người phụ nữ, đến mức như Kiên cũng phải tự nhận là "bệnh hoạn". Kiên treo quần áo phụ nữ khắp nhà để mọi người và để chính Kiên tưởng mình đang có bạn gái, Kiên vẽ môi phụ nữ lên tay và hôn tưởng đến vỡ da. Kiên nốc rượu. Kiên khóc. Kiên vẽ. Thực ra, là miết nỗi lòng chất chứa của mình lên toan. Với Kiên, nghệ thuật chính là sự cứu rỗi. Tôi cho phép tôi xuất hiện dưới ánh mặt trời. Tôi công bố cái mặt tôi. Tôi đã viết thư gửi khắp các tổ chức xã hội liên quan đến HIV, với một thông điệp: Tôi là một hoạ sĩ, tôi nhiễm HIV. Tôi cần sự giúp đỡ để có thể giúp đỡ những người nhiễm HIV khác. Tôi muốn triển lãm tranh. Tôi đấu tranh tư tưởng kinh khủng lắm chứ. Sợ cho mình, nhưng sợ nhất là cho gia đình. Bố mẹ đã quá khổ vì tôi, giờ lại còn gánh nặng dư luận. Nhưng tôi không thể cứ đóng chặt cửa giam mình trong bóng tối mãi thế. Tôi không muốn dựng đầy những tấm gương quái quỷ ấy quanh mình nữa. Tôi không muốn tiếp tục treo quần áo phụ nữ khắp phòng và vẽ môi phụ nữ lên tay. Tôi không muốn, tôi không thể tiếp tục như vậy nữa. Ngay sau triển lãm đầu tiên, tôi có thêm rất nhiều bạn bè, ngày nào cũng nhận được thư, điện thoại... Nhiều người trong số đó cũng nhiễm HIV, họ nói đã cảm thấy bớt tuyệt vọng hơn nhiều khi biết một người như tôi - bị nhiễm HIV - mà vẫn lao động nghệ thuật, vẫn được xã hội chấp nhận. Cũng có nhiều người không nhiễm HIV đã nói rằng tôi đã giúp họ hiểu hơn những người bị nhiễm, và nhất là khích lệ nghị lực của họ vượt qua đau khổ, bởi nhiễm HIV suy cho cùng cũng là một trong muôn ngàn cảnh khổ...Nhưng tôi cũng gặp cơ man những chuyện rắc rối. Hàng cắt tóc quen từ chối, buổi sáng muốn ăn bát bún cũng không ai bán cho. Trời nóng, muốn ăn một que kem Tràng Tiền, nhưng vừa nhận ra tôi, người bán hàng đã có một
thái độ làm tôi hết sức tổn thương.
Từ kinh nghiệm của bản thân, tôi thấy rằng việc người bị nhiễm HIV xuất diện là tốt cho chính họ vì trước hết là không phải sống trong tâm trạng giấu giếm, và sẽ có nhiều cơ hội được giúp đỡ, hướng dẫn sống chung với nó. Mặt khác, việc xuất diện này cũng rất tốt cho sự an toàn của cộng đồng. Nhưng nếu muốn khuyến khích việc xuất diện này, bản thân các dự án về HIV cũng cần nhiều thay đổi. Hiện nay, tôi đang tham gia cùng một số tổ chức làm các tờ rơi tuyên truyền về việc phòng chống và điều trị HIV, trong đó các hình vẽ minh hoạ dí dỏm, nhẹ nhàng hơn chứ không toàn "đầu lâu, xương chéo" làm
"ngoáo ộp" doạ người xem.
Trần đời, không gì khổ bằng một người nhiễm HIV ở VN. Người nhiễm HIV thường cũng là dân nghiện hoặc mại dâm, hoặc "ba trong một" luôn, trong khi chỉ cần là một trong ba thứ ấy đã "lãnh đủ". Chưa nói đến phương diện tinh thần, chỉ riêng chuyện kiếm được công ăn việc làm tử tế đã cực khó. Nhiều người đúng là không có cái mà ăn - theo nghĩa trần trụi của từ này. Các dự án cũng nên bớt chi tiêu vào phần "đánh trống thổi kèn", tập trung giúp đỡ người bị nhiễm HIV một cách thiết thực, ví dụ như tạo công ăn việc làm phù hợp để họ không bị dồn đến cùng đường, không làm nặng gánh thêm cho xã hội. Hai năm nay, Kiên đã trở thành một trong những tình nguyện viên xuất sắc nhất của nhiều tổ chức xã hội vì mục đích từ thiện hoặc phòng chống HIV. Kiên được bầu vào ban Thư ký của dự án hợp tác giữa Quỹ toàn cầu HIV/AIDS và Bộ Y tế VN, anh cũng là đại diện cho người nhiễm HIV ở VN của tổ chức này. Kiên là thành viên của Hương Sen (CLB Người nhiễm HIV/AIDS thuộc chùa Pháp Vân). Kiên dạy vẽ cho các em nhỏ nhiễm HIV ở Trung tâm Lao động Xã hội 2. Giờ đây, cuộc sống tinh thần của ổn định hơn, trông Kiên đã khá hơn nhiều nhưng sức vẫn yếu. Song sức lao động nghệ thuật của Kiên thì các hoạ sĩ vẽ "hăng" nhất cũng phải lắc đầu nể
phục. Đến nay, Kiên đã có hơn 1.000 tác phẩm.
Đợt chuẩn bị cho triển lãm, chỉ trong 5 tháng mà Kiên vẽ được hơn 40 bức tranh. Có hoạ sĩ bảo: "như thế thì chỉ có nước ăn, ngủ trên giá vẽ luôn". Những bức tranh của Kiên cũng khác xưa, không còn đen tối, quằn quại như ở triển lãm đầu tiên mà bọn tôi vẫn đùa là "càphê đen, không đường, không đá, đun sôi sùng sục". Tranh Kiên giờ đây trong hơn, sáng hơn. Kiên vẽ cuộc đời ở phía những vẻ đẹp bình dị, những ước mơ thầm thì nhưng mãnh liệt.Tôi phải dốc sức lao động vì luôn phải đối mặt với
cái chết, và vì đó là cách tốt nhất để tự trọng và được tôn trọng
http://www.hoanhiptim.vn...id=418&categoryid=58
| Và sẽ có những người làm nên tất cả vì họ có ước mơ - Họ tin vào lời hứa - Họ có những lời ước hẹn - Họ đã trưởng thành từ nỗi đau - Họ nhận ra sai lầm - Họ có một người bạn thật sự và vì bên họ còn có một tình yêu. Tất cả là cuộc sống ! http://www.skydoor.nethttp://www.mtvasia.com...Cứ mỗi một ngày trôi qua trên đất nước Việt Nam,lại có thêm 100 người phải sống chung với căn bệnh thế kỷ - HIV/AIDS ! Bạn đã làm gì để tránh nguy cơ trở thành một trong số đó ? - Hãy cố gắng hơn nữa để có một cuộc sống lành mạnh hơn,nền nếp hơn,nhé bạn. - Hãy trang bị cho mình kiến thức cơ bản về sức khỏe sinh sản và sử dụng biện pháp an toàn - bao cao su lúc cần thiết. Cuối cùng : Hãy sống vì những người bạn yêu thương và cho chính bản thân bạn. Ma túy ? Không thử dù chỉ một lần trong đời.Nourish Compassion - I love You ! |
|
|
|
Di chuyển
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.
|