  Danh hiệu: Thành viên gắn bóNhóm: Gia nhập: 10-01-2010(UTC) Bài viết: 83  Đến từ: HCM Thanks: 31 times Được cảm ơn: 21 lần trong 13 bài viết
|
|
|
|
|
|
Thứ ba, 13/04/2010 07:13 |
|
|
(CATP) “Cuộc đời tôi là chuỗi dài những ngày tăm tối, sai lầm. 41 năm sống, chưa có giây phút nào được là một con người trọn vẹn trong mắt người khác. Không còn gì để tôi nuối tiếc nữa, chỉ ân hận và xót thương cho con gái sẽ phải sống và lớn lên trong búa rìu dư luận bởi tiếng nhơ về mẹ mình. Còn chút sức tàn, tôi muốn sám hối với cuộc đời, với con gái tôi. Mong sao có phép màu cứu con tôi khỏi sự kỳ thị của những người ruột thịt và xóm làng, để cháu có cuộc sống bình
thường như bao người khác”.
MỘT ĐỜI LẦM LỖI
Chị Trương Thị H. (ấp An Bình, xã An Thạnh, huyện Mỏ Cày Bắc, tỉnh Bến Tre), một người mẹ bị AIDS giai đoạn cuối đã chia sẻ với chúng tôi như thế về cuộc đời chị. Bé Nguyễn Thị Tường Vy, con gái chị H., mới 9 tuổi đã phải nghỉ học, một mình chăm mẹ bệnh nặng. Tâm hồn thơ trẻ của bé đang bị tổn thương nghiêm trọng bởi sự nhẫn tâm, kỳ thị của chính người
thân.
Đôi mắt thâm đen đã phủ đầy bóng tối, thân người gầy nhom với vô số mụn ghẻ bốc mùi hôi, chị H. ngồi co ro trên mép giường hồi tưởng cuộc đời đã qua của mình trong uất nghẹn. Là con út của một gia đình nông dân nghèo ở ấp An Bình, An Thạnh, Mỏ Cày Bắc, Bến Tre, từ nhỏ chị đã chịu nhiều thiệt thòi về vật chất lẫn tinh thần. Chi H. tâm sự: “Tôi không hiểu tại sao cha và các anh chị không ai thương tôi. Tôi cũng đi làm đồng, phải bỏ học sớm để làm thuê phụ cha mẹ, tôi không đua đòi hay vô lễ nhưng cha luôn đánh tôi bất cứ lúc nào ông muốn mà không cần có lý do. Trên người tôi là vô số vết sẹo do lằn roi của cha và các anh, chị gây ra. Khi được 16 tuổi, tôi nghĩ mình chỉ là người thừa trong gia đình, sống một đời vô nghĩa. Tôi lớn lên với rất nhiều thương tích, cả trên da thịt lẫn
trong trái tim tôi”.
21 tuổi, cha mẹ muốn chị làm vợ một người đàn ông chưa từng biết mặt. Ngày dạm ngõ, chị nhìn anh Nguyễn Thanh T., chồng tương lai của mình với ánh mắt lạ lẫm. Lúc ấy, bà con chòm xóm ai cũng khuyên chị: “Biết đâu về nhà chồng, đời con sẽ tốt hơn, không bị đánh đập, hắt hủi như ở nhà cha mẹ ruột”. Chị nhắm mắt ưng thuận, trong lòng luôn nuôi ảo tuởng về hạnh phúc gia đình mà suốt 21 năm chị chưa một ngày được biết. Không ngờ đó là sai lầm đầu đời đã dần đẩy chị xuống tận đáy xã hội và bóng đêm của kiếp người. Làm dâu, chị bị cha mẹ và anh em nhà chồng đánh đập tàn nhẫn hơn. Chị H. nói trong nước mắt: “Tôi có cảm giác không ai xem tôi là người. Họ đánh và đẩy tôi ra đường, tôi không bằng một súc vật nuôi trong nhà”. Như giọt nước tràn ly, ngày chị bị thương, nằm thoi thóp trong nhà chồng không ai nhìn thì mẹ ruột mới đến đưa chị về chăm sóc, chấm dứt chuỗi ngày làm dâu đầy nước mắt. Khi chia tay, chị và anh T. đã có với nhau một cậu con trai kháu khỉnh là bé Nguyễn Thiện T. chưa tròn 8 tuổi. Từ đó, chị hận đời, hận người đàn ông thương vợ con nhưng nhu nhược, nhất nhất nghe lời cha mẹ. Bỏ con lại cho chồng nuôi dưỡng, sau khi lành vết thương, chị ra chợ An Bình làm nhân viên phục vụ trong quán nhậu của người quen. Tại đây, chị gặp và chung đụng với anh Nguyễn Quang D., cha ruột bé Nguyễn Thị Tường Vy. Chính người đàn ông này đã đẩy chị vào mối hận thù dai dẳng hơn đối với đàn ông và cuộc đời. Chi chua xót nói: “Anh đến với tôi như một cuộc chơi. Tôi dựa vào anh để sống, để quên như một phản ứng với cuộc đời bất công của mình. Sau này tôi mới biết, ngoài tôi anh còn có vợ và rất nhiều người tình. Bỗng chốc, tôi trở thành người đàn bà cướp chồng thiên hạ”. Sau khi bị một trận đánh ghen, chị chấp nhận một mình nuôi con mà không có sự chu cấp
nào của anh D.

Hằng ngày, bé Tường Vy phải cận kề bên giường bệnh để chăm lo cơm
nước và cho chị H. uống thuốc
Ngoài 30 tuổi, chị bắt đầu cảm nhận sự cô đơn, khao khát có một bờ vai vững chắc để tựa. Khi Tường Vy 5 tuổi, chị mang con đến trước mặt anh D. với vẻ lạnh lùng: “Con anh thì anh chăm sóc, tôi phải sống cho riêng mình”. Bỏ con, bỏ quê, chị khăn gói ra đi với mong muốn tìm được người đàn ông đích thực của đời mình. Chị nhanh chóng bị cuốn hút vào cuộc sống thành thị. Nhờ người quen giới thiệu, chị lại làm phục vụ trong một quán nhậu dành cho cánh xe tải chạy đường dài tại Biên Hòa, Đồng Nai. Không lâu sau đó, anh T.D, một khách quen của quán ngỏ lời muốn chị về chung sống. Biết anh đã có vợ nhưng chị vẫn lao vào. Anh cần tình, cần con trai, chị cần tiền, họ bám vào nhau trong những cuộc yêu đương tội lỗi. Một năm sau, có khoản chu cấp hằng tháng từ anh T.D, chị về quê bắt con theo để cho bé đi học và mẹ con được gần nhau. Hạnh phúc của chị đạp trên sự đổ vỡ và nỗi đau của người khác nên không bền. Bé Tường Vy chưa học hết lớp 1 tại Đồng Nai, chị và anh T.D chia tay, chị phải trả anh lại cho gia đình và những đứa con của anh. Hai lần cướp chồng người khác, thay vì hạnh phúc chị lại càng hận đàn ông và nhận ra
sự bẽ bàng của số phận.
NƯỚC MẮT HOÀN LƯƠNG
Năm 2008, chị H. đưa bé Vy về quê với quyết tâm làm lại cuộc đời. Dựng được căn chòi nhỏ trên mảnh đất nằm khuất sau khu mộ trong xóm để che mưa che nắng, chị trở lại những ngày làm thuê, bán vé số dạo nuôi con. Nhưng vài tháng sau, chị bắt đầu có triệu chứng cảm sốt, chảy máu cam thường xuyên, sức khỏe sa sút dần. Ngày cầm trên tay kết quả xét nghiệm HIV + của Bệnh viện đa khoa tỉnh Bến Tre, mặt đất như sụp đổ hoàn toàn dưới chân chị. Vội vã về Đồng Nai báo tin để anh T.D đi xét nghiệm, chị chết điếng người khi anh thú nhận, vợ anh là gái giang hồ vừa mất vì AIDS. Dù biết mình cũng mang mầm bệnh thế kỷ, nhưng vì vợ không sinh được con trai nên anh bất chấp tất cả tìm những người phụ nữ khác giúp anh có con nối dõi và chị là một trong số đó. Chị H. nghẹn ngào: “Sau bao nhiêu tội lỗi, khổ nhục, tôi muốn trở lại lao động bình thường để sống lương thiện nhưng không còn kịp nữa. Từ một cô thôn nữ tôi trở
thành thân tàn ma dại, con gái phải đi xin gạo về nuôi tôi từng ngày”.
Hiện nay, chị H. đã bị mù, mọi sinh hoạt, cơm nước trong nhà đều do bé Tường Vy đảm trách. Bé còn cha, ông bà ngoại, cậu dì nhưng không ai nhìn hay lại gần vì sợ: “Chỉ có đi làm gái mại dâm mới mang bệnh đó về. Mẹ sida thì con cũng sida”. Mỗi ngày, em dậy từ 5 giờ sáng để đi chợ nấu cơm và canh giờ cho mẹ uống thuốc. Không có người đỡ đần, phụ giúp, mỗi tháng cô bé 9 tuổi này phải tự bắt xe ôm lên Bệnh viện đa khoa tỉnh Bến Tre mua thuốc về cho mẹ. Nhìn Tường Vy, chúng tôi không khỏi chạnh lòng. Tường Vy có khuôn mặt rất xinh, đôi mắt tròn vo, ánh nhìn trong veo như biết nói. Hôm chúng tôi đến, Vy hồn nhiên kể: “Con không có bạn, không có đồ chơi nên chỉ ở nhà thôi. Lạ lắm, mấy dì, cậu hễ thấy con là đứng cách xa một khoảng. Ai cũng nói sợ bị lây bệnh của con. Con khỏe lắm, con không có bệnh đâu. Con rất muốn đi học nhưng con đi sẽ không có ai chăm sóc mẹ. Mẹ chỉ còn mình con, con không bỏ mẹ con được”. Nhìn con gái, chị H. thở dài: “Lời đồn thật tàn nhẫn, tôi không đi khách, không ra đứng đường nhưng anh chị trong nhà đều nói tôi làm gái, cái tin đó loan đi rất nhanh. Tôi đã phải trả giá quá đắt cho những lầm lỡ của mình bằng căn bệnh thế kỷ. Tôi không dám oán trách ai, chỉ tội nghiệp con tôi mang tiếng có người mẹ nhơ nhớp. Mai này nếu tôi mất, không biết ai sẽ cưu mang bé Vy. Tôi sợ dư luận sẽ làm vẩn đục tâm hồn con tôi khiến
bé lớn lên không bình thường như bạn bè cùng trang lứa”.
Ông Tạ Văn Tâm, Chủ tịch Hội chữ thập đỏ xã An Thạnh nói: “Trường hợp của mẹ con bé Tường Vy rất cần sự cảm thông, chia sẻ. Về phía Hội, chúng tôi đang nỗ lực vận động các Mạnh Thường Quân giúp tiền, gạo để bé Vy chăm lo cho mẹ. Tuy nhiên, sự kỳ thị và ghẻ lạnh của người thân, xóm làng với mẹ con bé còn quá nặng nề. Bé Vy rất ngoan, hiếu thảo nhưng bé còn quá nhỏ nên thái độ xa lánh của mọi người có thể khiến bé bị tổn
thương và bất ổn về tinh thần khi lớn lên”.
|
|
|
HẢI BĂNG - PHI KHANH |
|
|
Còn nhiều việc dỡ dang,Xin người cho con đừng gục ngã.
|