Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Tu-an  
#1 Đã gửi : 18/10/2010 lúc 06:01:40(UTC)
Guest
Danh hiệu: Guest

Nhóm:
Gia nhập: 24-06-2009(UTC)
Bài viết: 25.549

Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết
Bé 8 tuổi sống một mình trong nguy khốn
,- Mẹ mất khi em lên 5 tuổi. Gần 3 năm sau, bố cũng mất vì căn bệnh HIV quái ác. Đau đớn hơn, Tuấn cũng mắc bệnh. Một mình trong túp lều tạm, cạnh vườn mía gần nhà người bác, Tuấn gần như tự túc sinh hoạt từ tắm giặt, ăn ngủ.

 

 

 

Gặp Tuấn (tên đầy đủ là Bùi Minh Tuấn, nhà ở xóm Bãi Bệ 1, Dũng Phong, Cao Phong, Hòa Bình) khi em đang quẩn quanh gần cổng trường THCS Dũng Phong, cách nhà gần 1km.

Trời mùa thu, giữa trưa nên nắng khá nóng, Tuấn mặc chiếc áo len, quần cộc, chân trần mắt ngài ngại nhìn tôi.

Dù đã được giới thiệu trước nhưng tôi vẫn thực sự xót xa trước ngôi nhà lá ẩm thấp, cái mùi ngai ngái, khó chịu, xộc thẳng vào mùi từ chăn màn, áo quần và cơ thể của em.

Cô Hải, giáo viên Trường THCS Dũng Phong, nhà gần trường cho biết: “Mới 8 tuổi mà Tuấn ngoan, lém lỉnh lắm. Phía trường tiểu học cũng muốn cho em tới lớp nhưng ngặt nỗi giờ em bệnh quá”.

“Xót lắm chú ơi! Nhà tôi toàn người khó khăn, cũng chẳng giúp gì nhiều cho cháu” – Cô Nguyễn Thị Lan, bác của em buồn rầu cho biết.

“Mẹ cháu bị trước, lây sang bố, rồi sang luôn cháu. Đợt này cháu bị nặng quá, ghẻ lở nhiều nên phải cho sang ở cái lán cạnh vườn mía. Các bác sĩ bảo cháu giờ cũng chẳng còn bao nhiêu”.

Được cho vài ngàn, Tuấn về nhà, loay hoay tìm chỗ cất thật kĩ trên ban thờ có bức di ảnh của mẹ.

Hỏi lớn lên Tuấn muốn làm gì, em ngẩn ngơ một lát rồi nói: “Cháu muốn làm vườn cà, trồng cà để kiếm thật nhiều tiền như ông bà anh em nhà cháu ấy”.

  • Văn Chung
Quảng cáo
Tu-an  
#2 Đã gửi : 18/10/2010 lúc 06:02:49(UTC)
Guest
Danh hiệu: Guest

Nhóm:
Gia nhập: 24-06-2009(UTC)
Bài viết: 25.549

Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết
Độc giả muốn giúp bé 8 tuổi ở một mình
,

- Dù biết sự sống của Tuấn chẳng còn bao nhiêu nhưng nhiều độc giả vẫn không khỏi bàng hoàng, xúc động. Nhiều email và điện thoại gửi về VietNamNet với mong muốn được chia sẻ, giúp đỡ em được sống hạnh phúc hơn trong quãng đời ngắn ngủi còn lại của mình.

“Thật xót xa khi nhìn cảnh bé Tuấn, mới chỉ có tám tuổi, mà đã phải tự lo cuộc sống, một cách cùng cực trong bệnh tật với một ước mơ thật quá đơn sơ. Thử hỏi ở xã hội này liệu có công bằng và nhân văn, khi ở một cuộc thị nào đó mà người ta vẫn ca tụng và hô hào là có một ông tổng giám đốc đã bỏ ra số tiền trên 1 tỷ đồng để chỉ mua cái "danh" là được cầm vương miện trao cho hoa hậu?” – Bạn đọc Trần Văn Thụ tâm sự.

[video(20074)]
Clip: Bé Tuấn một mình sống trong khốn khổ

Dù biết sự sống của em chẳng còn bao nhiêu nhưng nhiều độc giả vẫn không khỏi bàng hoàng, xúc động.

Bạn Lan Ngọc ngậm ngùi, hỏi: “Tội nghiệp bé quá, không cầm được nước mắt... Bệnh của bé như vậy có chữa được không? Vietnamnet có cách nào giúp bé để độc giả có thể chuyển tiền nuôi bé trong thời gian này không?”.

Nước mắt đã rơi xuống. Tự sâu thẳm đáy lòng, nhiều độc giả vẫn mong sẽ có một phép màu nào đó đến với em.

”Tôi chỉ biết khóc rất nhiều khi đọc, nghe bài viết này. Cháu bé thật hồn nhiên, ngây thơ và tội nghiệp quá! Phải làm gì đây khi cháu đã bị mắc căn bệnh vô phương cứu chữa, làm sao để đem lại "cuộc đời" cho cháu? Cầu mong cho có một phép lạ!” – Chia sẻ của bạn Nguyễn Hồng Nga.

Bạn đọc có địa chỉ hoanghien73@... đưa ra đề xuất: “Theo tôi được biết, bây giờ đã có thuốc uống để ngăn sự phát triển của virus HIV và nâng cao sức đề kháng của cơ thể. Người nhiễm căn bệnh này phải đến trung tâm y tế dự phòng để được tư vấn. Sau đó cần đến khoa Truyền nhiễm, BV tỉnh để điều trị các bệnh nhiễm trùng cơ hội. Ở đó, bệnh nhân sẽ được tư vấn về việc sử dụng thuốc ARV.

Nhiều người đã sống khỏe mạnh sau khi được điều trị. Xin hãy cứu giúp cháu bé. Dù được sống ngày nào xin cho cháu được sống trong tình yêu thương và chia sẻ”.

Bạn đọc có địa chỉ e-mail nguyendai1988@... không khỏi bồi hồi, xúc động: “Những đứa trẻ, chúng đâu có tội gì. số phận thật nghiệt ngã đối với em. Em thật đáng thương. Mong rằng các ban ngành địa phương hãy quan tâm tới em nhiều hơn nữa. Dù sao thì cuôc sống của em cũng không thể kéo dài như bao đứa trẻ khác. Xin hãy cho em tuổi thơ trọn vẹn”.

Văn Chung

Tu-an  
#3 Đã gửi : 18/10/2010 lúc 06:05:30(UTC)
Guest
Danh hiệu: Guest

Nhóm:
Gia nhập: 24-06-2009(UTC)
Bài viết: 25.549

Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết
Bất thường chuyện người thân giữ bé 8 tuổi có HIV
,

- Sức khỏeđang nguy hiểm, nhưng đã 3 ngày trôi qua, Tuấn không được uống thuốc ARV, bị chảy máu cam.

Sau bài viết Bé 8 tuổi sống một mình trong nguy khốn, đã có hàng trăm tấm lòng muốn giúp đỡ, tạo điều kiện để em Bùi Minh Tuấn được tiếp cận với việc chăm sóc sức khỏe, điều trị và học tập tốt hơn.



Mô tả ảnh.
Bùi Minh Tuấn (bên trái) chụp chung với bạn tại lớp học được đặt ở Trung tâm BTXH2.

Dù chỉ nhận các trường hợp trẻ em có hoàn cảnh đặc biệt trên địa bàn Hà Nội nhưng cuối cùng lãnh đạo Trung tâm Bảo trợ xã hội 2, Ba Vì, Hà Nội đã quyết định nhận Tuấn vì “hoàn cảnh của em quá đáng thương, cần điều trị bệnh gấp”. (Xem bài “Bé 8 tuổi cô độc nay rạng rỡ tại Nhà Thỏ Đế")

 

Hai tuần sau khi lên Trung tâm, Tuấn được đưa đi điều trị gần 10 ngày tại Bệnh viện Nhi Trung Ương tại Hà Nội do có nhiều biểu hiện sức khỏe yếu.

Ngày 8/10, em được về lại Trung tâm do sức khỏe đã dần khá hơn. Ngày 10/10, bác bá Tuấn từ Hòa Bình xuống thăm cháu.

Theo lời kể của cán bộ Trung tâm, gia đình đưa lí do “giỗ mẹ cháu, muốn đón Tuấn về mấy hôm”.

Anh Vũ Minh Nam, cán bộ Trung tâm chăm sóc trẻ có hoàn cảnh đặc biệt của Trung tâm cho hay: “Chúng tôi có giải thích tình hình của Tuấn hiện nay còn khá yếu, sức khỏe không đảm bảo, đi xa thế rất nguy hiểm.

Và rằng, khi nào cháu khỏe, Trung tâm sẽ cho cháu về thăm bác bá. Trước sự “nằng nặc đòi người” của người nhà Tuấn, chúng tôi đành để cháu về với cam kết của gia đình sẽ đưa cháu trở lại đây sau 3 ngày (tức ngày 13/10-PV).

Tuy nhiên, cho tới thời điểm này, cháu vẫn chưa được đưa lên. Chúng tôi gọi điện thì gia đình tắt máy, không liên lạc được”.

Anh Nam cũng cho biết thêm: “Tình hình sức khỏe của Tuấn cực kì yếu. Việc điều trị bằng thuốc ARV chỉ sai lệch giờ, ngừng một ngày là rất nguy hiểm. Và nữa, sau này chúng tôi biết thì đâu phải hôm đó giỗ mẹ cháu”.

Giám đốc Trung tâm Bảo trợ xã hội 2, bà Nguyễn Thị Phương than thở: “Thuốc ARV chúng tôi cấp cho gia đình chỉ đủ ba ngày, nay đã hết. Trung tâm thực sự lo lắng, không hiểu tại sao gia đình cháu làm vậy?"

  • Văn Chung


    Chiếu theo điều luật của Luật Dân sự và Luật Phòng chống HIV/AIDS, trong trường hợp cháu Bùi Minh Tuấn ở với người bác thì người bác phải có trách nhiệm:

    - Để trở thành người giám hộ của cháu Tuấn bác cháu Tuấn phải được sự đồng ý của ông bà nội ông bà ngoại của cháu Tuấn. Vì ông bà nội ông bà ngoại cháu Tuấn vẫn còn sống.

    - Sau khi được sự đồng ý của ông bà nội ông bà ngoại của cháu Tuấn, bác cháu Tuấn phải đến UBND xã đăng ký việc giám hộ

    - Nếu trong gia đình cháu Tuấn không cử được người giám sát việc giám hộ thì UBND xã cử người giám sát việc giám hộ.

    - Khi trở thành người giám hộ cho cháu Tuấn thì người bác cháu Tuấn có trách nhiễm chăm sóc nuôi dưỡng, chữa bệnh giáo dục và bảo vệ quyền lợi ích hợp pháp của cháu Tuấn. Không được có hành vi kỳ thị phân biệt bắt cháu ở riêng một mình…

    - UBND xã có trách nhiệm khi phát hiện thấy người bác cháu Tuấn vi phạm trọng nghĩa vụ giám hộ. Thì có quyền đề nghị thay đổi người giám hộ.

    (Luật sư Trịnh Quang Chiến, TT Tư vấn pháp luật và chính sách về HIV/AIDS)

Tu-an  
#4 Đã gửi : 29/01/2011 lúc 12:26:22(UTC)
Guest
Danh hiệu: Guest

Nhóm:
Gia nhập: 24-06-2009(UTC)
Bài viết: 25.549

Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết
Clip: Tết buồn của bé 8 tuổi sống đơn thân

- Được Trung tâm bảo trợ xã hội 2, Hà Nội nhận về chăm sóc nhưng rồi vì “những chuyện khó hiểu của người lớn” mà Tuấn, cậu bé 8 tuổi có HIV giờ lại phải trở về cuộc sống cô độc như trước kia.

Nhiều bạn đọc của VietNamNet hẳn vẫn chưa quên được hình ảnh cậu bé 8 tuổi, Bùi Văn Tuấn nhà ở xóm Bãi Bệ 1, xã Dũng Phong, Cao Phong, Hòa Bình sống lang thang, một mình giữa sự ghẻ lạnh của mọi người chỉ vì em có HIV. 
 

Ngay sau bài viết và hình ảnh của bé được đăng tải trên VietNamNet hồi cuối tháng 8/2010, hàng trăm độc giả đã gửi phản hồi, nhiều tấm lòng đã trực tiếp giúp đỡ Tuấn cả về vật chất lẫn tinh thần.

Trung tâm bảo trợ xã hội 2 (TT), Ba Vì, Hà Nội đã quyết định nhận Tuấn về trước, lo hoàn tất thủ tục sau vì thấy hoàn cảnh của em cần được điều trị thuốc ARV và chăm sóc ngay.

Vậy nhưng, được mấy ngày, gia đình bác bá Tuấn một mực đòi nhận cháu về nuôi, dù cho phía lãnh đạo TT hết lời phân tích về việc cần kíp chăm sóc và điều trị. Được biết, tổng số tiền người giám hộ cho Tuấn (bác bá em) nhận mỗi tháng là 720.000 đồng.

Ba tháng sau ngày gia đình đón cháu về, VietNamNet quay trở lại thăm Tuấn vào những ngày cận Tết Nguyên Đán giá rét.
 

(
Xem hình ảnh Tuấn một mình những ngày giáp Tết)

Túp lều nơi em ở trước đây giờ đã đổ nát, lư hương trên ban thờ của mẹ rơi, vỡ trên giường đầy bụi bặm. Mái lều dột nát, chăn chiếu bám đầy bụi, gầm giường nhiều lỗ sâu mà như em nói “dưới đó có rắn nên cháu sợ lắm”.

Tuấn giờ ở trong bếp của gia đình bác Lan. Chỗ ở mới của em là một tấm giát giường, một cái chăn kê tịt xuống nền đất lạnh, cạnh đó là những bao tải lúa gạo.
Hôm nay,  cũng như bao nhiêu ngày trước đó, chỉ có hoặc là anh Hoàn hoặc anh Hoàng (con bác Lan, bác ruột của Tuấn) ở nhà trông nhà.
Người dân ở đây cho biết, vì nợ ngân hàng không có tiền trả, bác trai của em đã trốn biệt đi Nam mấy tháng nay. Bác Lan sợ người ta đến đòi nợ cũng dắt trâu về nhà chị gái ruột ở tạm, thi thoảng tối đến mới tạt qua nhà thăm các con.

Tình cảnh gia đình bác bá như vậy nên Tuấn lại trở về cuộc sống thui thủi một mình như trước kia.

Trời mùa đông, để tránh rét, cu cậu nhét tới 8 lớp áo ngắn dài lên người. Áo quần bên ngoài chắc lâu ngày chưa tắm giặt nên cáu bẩn đen kịt.

Chân em vì không có tất đeo (có một đôi nhưng vừa giặt) nên lạnh ngắt và bị nẻ tếch toác, mặt mũi lem bem. Ở nhà với hai anh, nhiều bữa đợi mãi không có cơm ăn nên cu cậu chạy đi khắp nơi xin ăn.
Được mua cho túi bánh nướng, vừa ăn cơm với đường trắng xong, cu cậu vẫn ngấu nghiến ăn hết gần chục cái.

Ở nhà bác hay bị đói nên dù nhà bà ngoại ở xa đến gần 7km, chẳng ai đưa đi, Tuấn vẫn “khăn gói quả mướp” lên đó chơi, ngủ với ngoại. Ai dè bị cậu đuổi đánh “sợ chết khiếp”.

Nhờ sự giúp đỡ chỉ đường của người dân, đợi mãi, cuối cùng tôi cũng gặp được bác gái ruột của cháu.
Bác Lan cho biết: “Việc đón Tuấn về là do hai vợ chồng tôi quyết. Sau khi anh về quay phim, xã có đến nhà nói, bảo gia đình tôi đón cháu về”.

Khi được hỏi suy nghĩ như thế nào về điều kiện chăm sóc cho Tuấn khi ở TT và ở nhà, bác Lan phân trần:
 “Lúc mình lên TT thì thấy không phải là có mình tới thăm cháu hay không nhưng như thế tốt hơn ở nhà”. Cũng muốn cho Tuấn lên TT song: “Tôi phải chờ bác trai cháu về. Tôi mà quyết là về ông ấy đánh tôi chết mất”.

Đúng ngày tôi về thăm Tuấn, nhóm Tình nguyện trẻ thông qua cô Hải, giáo viên Trường THCS Dũng Phong gửi cho cháu 500.000 đồng mua quần áo Tết.

Vừa đi cùng tôi ra Trung tâm huyện nhận tiền, mua quần áo cho Tuấn, chị Hải vừa giãi bày:
“Đấy, mình giúp đỡ như thế mà nhiều người họ đâu hiểu cho, nghĩ chắc mình kiếm chác được gì nên mới làm. Nhiều lúc,     cũng mệt lắm, nhưng vợ chồng và bản thân mình lúc nào cũng tự nhủ làm để tích thiện. Họ nói gì mặc họ, miễn cái tâm mình sáng”.

Nhìn Tuấn xúng xính trong bộ quần áo, giày mới, tôi quay sang thấy mắt chị cười thật tươi.
Đôi mắt ngân ngấn lệ ấy đã biết bao lần gọi điện, gặp tôi lại không nén được nỗi niềm: “Chẳng biết người lớn nghĩ gì, sao cứ để cháu nó phải sống khổ như thế này?”

Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.