Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Offline na74  
#1 Đã gửi : 14/11/2010 lúc 02:12:09(UTC)
na74

Danh hiệu: Thành viên danh dự

Medals:Công trạng: Vinh danh vì bạn đã tích cực tham gia và có nhiều cống hiến với cộng đồng
Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 25-06-2007(UTC)
Bài viết: 6.076
Man
Đến từ: Tp. Hồ Chí Minh

Thanks: 175 times
Được cảm ơn: 407 lần trong 310 bài viết

SGTT.VN - Trung tâm điều dưỡng tâm thần Tân Định nằm
tại ấp Vườn Ươm, xã Tân Định, Tân Uyên, tỉnh Bình Dương. Chính thức tiếp
nhận bệnh nhân từ ba năm nay, hiện nay nơi đây đang chăm sóc, điều trị
cho hơn 900 bệnh nhân tâm thần. Hầu hết bệnh nhân là đối tượng lang thang được thu gom trên các địa bàn thuộc TP.HCM điều chuyển về.



Các bệnh nhân chăm sóc vườn rau như một liệu pháp chữa bệnh hiệu quả.

“Bà ngoại gửi con vào đây từ tết tới giờ chưa vào thăm
con, con nhớ ngoại lắm, con muốn về với ngoại…” Tiếng khóc tức tưởi đứt
quãng của bé Bích Trâm, một trong những bệnh nhi nhỏ tuổi nhất trung tâm khiến cho ai cũng phải xót lòng.

Phận đời nghiệt ngã

Ba mẹ Trâm là đối tượng nghiện ma tuý, sống lang thang
vô nghề nghiệp nên từ khi mới chào đời, em đã được giao cho bà ngoại già
yếu nuôi nấng, dựa vào nguồn sống là gánh hàng hoa nhỏ bà bán bên lề
đường Vạn Kiếp, quận Phú Nhuận.Trâm rất xinh xắn dễ thương, nhưng tiếc
là trí khôn của em không phát triển như trẻ em cùng lứa. Bốn năm trời
không qua nổi lớp một, bà ngoại buộc phải cho em nghỉ học. Năm ngoái mẹ
em mới mất, ba em vẫn biền biệt chẳng thấy tung tích nơi đâu, bà ngoại
nặng gánh mưu sinh nên phải đem em gửi dì ruột nuôi. Nhưng bệnh tâm thần
của Trâm lại là nguyên nhân khiến gia đình dì em mâu thuẫn. Cực chẳng
đã bà ngoại phải gạt nước mắt xin chính quyền xác nhận tiêu chuẩn hộ
nghèo khó cho em nhập trung tâm điều trị. Tới nay Trâm đã hồi phục tốt,
em có thể đọc rành rẽ địa chỉ nhà bà ngoại và giúp cán bộ y tế những
việc vừa sức trong khoa điều trị, nhưng không hiểu sao không có ai trong
gia đình lên thăm em. Mỗi khi nghe nhắc tới gia đình, em tủi thân oà khóc.

Từ khi bắt đầu tiếp nhận bệnh nhân tới điều trị năm
2007, đến nay trung tâm điều dưỡng tâm thần Tân Định đang chăm sóc cho
hơn 900 trường hợp bệnh tâm thần. Bích Trâm là trường hợp hiếm hoi có đủ
hồ sơ, địa chỉ chính xác để liên lạc với gia đình. Đa số các bệnh nhân
điều trị tại đây được công an gom lại khi họ đang phát bệnh, đi lang thang trên các tuyến đường và lập hồ sơ chuyển giao cho trung tâm.

Những căn phòng bên trong dãy tường cao cách biệt với
thế giới bình thường tại một nơi xa xôi hẻo lánh, xung quanh ngút ngàn
toàn rừng cao su là ngôi nhà chung của những người bệnh tâm thần đến từ
mọi miền đất nước. Chỉ có cán bộ y tế và bạn bệnh là người thân. Họ sống
và chia sẻ cùng nhau với ý thức cộng đồng thật đáng nể khi người bệnh
nhẹ tự nguyện giúp những việc như đút từng muỗng cơm, tắm, gội… cho
những người bệnh nặng hơn, hay giặt giũ, làm vệ sinh nơi ở giúp cán bộ.
Không có sự trợ giúp của họ, thì với số lượng công việc phục vụ hơn trăm
con người với những nhu cầu đặc biệt chỉ có 2 – 3 điều dưỡng trong một ca trực tại mỗi khoa quả thật không thể kham nổi.

Đặc biệt, hầu hết bệnh nhân những khi tỉnh táo đều nhắc
tới gia đình mình với nỗi nhớ thương day dứt. Có chị đòi gặp bằng được
lãnh đạo, xin được tự bảo lãnh để về với con, nhưng điều đó là không
thể. Khi bác sĩ giải thích phải có gia đình bảo lãnh mới đủ thủ tục về
được, chị đã khóc tức tưởi gọi tên con mình. Có những đêm, tiếng thét xé
lòng của một bệnh nhân khi lên cơn kích động đòi về nhà khiến cho kíp
trực dù đã quá quen với những hành động bộc phát do đặc thù công việc cũng không cầm nổi nước mắt.

Ba năm từ ngày nhận bệnh, đã có hơn một trăm bệnh nhân
dừng bước cuộc đời trong lặng lẽ. Dấu tích của họ còn lưu lại trên thế
gian chỉ còn hũ tro tàn trong phòng chứa cốt phía cuối trung tâm với
nhiều cái tên không thể vô danh hơn: bệnh nhân tâm thần nam, bệnh nhân
tâm thần nữ… Hàng bữa cán bộ y tế thay mặt những người đang sống cúng
chút thức ăn an ủi vong hồn họ, coi như chút nghĩa để họ khỏi tủi nơi chín suối.

Tỉnh cơn mê

Một số người bệnh sau những tháng ngày chìm trong cõi u
mê, có lúc chợt bừng tỉnh rồi nhớ được địa chỉ và cả số điện thoại của
gia đình rồi nhờ cán bộ liên lạc giúp, đã có hàng chục gia đình vui mừng
tới trung tâm gặp mặt thân nhân sau những ngày dài tìm kiếm. Có trường
hợp cụ Lê Thị Lỗ ở xã Bàu Hàm II, Thống Nhất, Đồng Nai bị bệnh bỏ đi hơn
hai chục năm, gia đình đã tổ chức đám giỗ sau nhiều năm tìm kiếm vô
vọng. Sau khi trung tâm liên lạc vì cụ chợt nhớ lại chính xác địa chỉ nhà mình, hiện cụ đã được gia đình bảo lãnh hồi gia gần hai năm.

Nhưng đa số các trường hợp do khai không chính xác nên
trung tâm không thể liên lạc được với gia đình. Anh Hùng, giám đốc trung
tâm cho biết đây cũng là trở ngại lớn nhất trong việc tìm kiếm thân
nhân cho họ. Rất hiếm gia đình biết người nhà mình ở đây để tới thăm. Có
thể một phần cũng vì trung tâm mới được thành lập khoảng ba năm nay, một phần vì vị trí hẻo lánh xa xôi nên rất ít người biết để tìm tới.

Có nữ bệnh nhân hoàn toàn không cần dùng thuốc điều
trị, nhưng vì không có ai bảo lãnh, cũng không có chỗ để về nên chị ở
lại tình nguyện phụ giúp cán bộ chăm sóc bệnh nhân. Khi tôi hỏi thăm gia
đình, chị đã khóc rất nhiều và từ chối trả lời. Anh Việt, phó giám đốc
tâm sự: anh em làm việc ở đây không ai thiếu tâm, nhưng thật sự đôi khi
lực bất tòng tâm khi chứng kiến cảnh những bệnh nhân đã hồi phục hoặc
bệnh rất nhẹ nhưng không có thân nhân tới bảo lãnh hồi gia. Với những
trường hợp này, việc sống giữa người thân và tiếp tục điều trị tại gia
cho kết quả tốt hơn rất nhiều, nhưng vì không đủ thủ tục nên họ vẫn bị mắc kẹt trong bốn bức tường cao cách biệt với thế giới bình thường.

Dù có những lúc chìm trong cõi hôn mê, nhưng khi tỉnh
các bệnh nhân tâm thần vẫn là những con người có đầy đủ cảm xúc bình
thường. Họ cần lắm tình cảm yêu thương của người thân, và cộng đồng, chỉ
có điều dường như họ đang bị quên lãng. Chỉ mong khi bài báo này đăng
lên, sẽ có những gia đình có thân nhân bị bệnh đang thất lạc biết thêm
thông tin để tìm tới trung tâm Tân Định đưa họ về cuộc sống đời thường, hay có sự thăm nom để họ không còn cảm giác đang bị bỏ rơi.

Xin đừng để họ bị lãng quên chỉ vì bệnh tật.

bài và ảnh: Hương Vũ

- Kiến thức cơ bản về HIV/AIDS là một trong những hành trang bạn cần đem theo, trong cuộc đời mình.
- Với tình dục hãy sử dụng bao cao su đúng cách, đúng mục đích để phòng tránh nhiều hệ lụy. Trong số đó có những căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm.
- Sử dụng ma túy không chỉ hủy hoại riêng bản thân mà là cả gia đình và xã hội của bạn.
- Biết dừng đúng lúc trong mọi cuộc chơi, biết tạo cho mình thói quen sống lành mạnh, bạn thực sự là người chiến thắng.
Quảng cáo
Offline na74  
#2 Đã gửi : 14/11/2010 lúc 02:20:25(UTC)
na74

Danh hiệu: Thành viên danh dự

Medals:Công trạng: Vinh danh vì bạn đã tích cực tham gia và có nhiều cống hiến với cộng đồng
Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 25-06-2007(UTC)
Bài viết: 6.076
Man
Đến từ: Tp. Hồ Chí Minh

Thanks: 175 times
Được cảm ơn: 407 lần trong 310 bài viết
Các bạn thân mến!
Trung tuần tháng 12, Na74 dự định sẽ bàn bạc cùng với một số anh chị em khu vực phía Nam trên diễn đàn mình, tổ chức buổi offline dã ngoại và kết hợp chúng ta đến thăm những con người đang sinh sống nơi đây.
Dự kiến chương trình sẽ được tổ chức tại TP. Hồ Chí Minh, phương tiện di chuyển chúng ta sẽ thuê một chuyến xe 16 chỗ đi về trong ngày (Na74 cũng đã tìm được nhà tài trợ phí thuê xe).
Việc thuê phương tiện và cùng lên kế hoạch chắc sẽ phải nhờ đến Mod và các bạn.
Mong anh chị em hãy nhiệt tình ủng hộ.

Thân mến.
- Kiến thức cơ bản về HIV/AIDS là một trong những hành trang bạn cần đem theo, trong cuộc đời mình.
- Với tình dục hãy sử dụng bao cao su đúng cách, đúng mục đích để phòng tránh nhiều hệ lụy. Trong số đó có những căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm.
- Sử dụng ma túy không chỉ hủy hoại riêng bản thân mà là cả gia đình và xã hội của bạn.
- Biết dừng đúng lúc trong mọi cuộc chơi, biết tạo cho mình thói quen sống lành mạnh, bạn thực sự là người chiến thắng.
Offline Tình_ca  
#3 Đã gửi : 15/11/2010 lúc 11:36:06(UTC)
Tình_ca

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 09-03-2010(UTC)
Bài viết: 1.216
Đến từ: Quảng Trị

Cảm ơn: 34 lần
Được cảm ơn: 116 lần trong 86 bài viết
Những mảnh đời bị bỏ quên

NLD - Cũng vì bị ruồng bỏ, nhiều người tâm thần phát bệnh nặng hơn và không bao giờ có cơ hội quay trở lại cuộc sống bình thường

Đường vào Trung tâm Tâm thần Tân Định ở ấp Vườn Ươm, xã Tân Định, huyện Tân Uyên - Bình Dương uốn lượn giữa những cánh rừng cao su xanh bạt ngàn. Không gian quanh trung tâm quá đỗi yên bình thế nhưng chất chứa trong ấy là những cuộc đời đầy bấn loạn, nửa tỉnh nửa mê, với những tiếng gào thét thất thanh giữa đêm khuya và nỗi đau bị người thân ruồng bỏ.

Thế giới riêng

Vừa bước qua cánh cổng sắt vào khoa B, mùi đặc quánh của quần áo, chăn chiếu ẩm mốc xộc thẳng vào mũi chúng tôi. Chưa kịp định thần, một bệnh nhân nam tóc muối tiêu, răng rụng gần hết nhảy xổ tới, khoanh tay, chun mũi cười: “Cháu chào các cô, các chú. Sao cháu già mà cứ ở đây hoài vậy?”. Sau lưng “cậu bé U70” này rộ lên tràng cười nghiêng ngả.

Tiếng cười chưa ngớt, một tốp bệnh nhân đã tự động xếp hàng để “giao lưu” với khách đến thăm, ánh mắt ai cũng vui như trẻ sắp được quà. Có lẽ vậy mà ai cũng xung phong hát, từ tân nhạc sang cổ nhạc, “chơi” một lúc mấy bài. Những bệnh nhân khác dường như không để tâm đến sự hiện diện của chúng tôi mà mải lửng lơ trong thế giới riêng của họ.


 
“A, anh Luân về!” - điều dưỡng Minh Tâm reo mừng khi thấy bệnh nhân Nguyễn Anh Luân, từng là bộ đội chiến trường Campuchia, cây văn nghệ số một của trung tâm, hối hả trở về từ khu vườn rau. Chưa kịp lau mồ hôi đầy trán, những ngón tay còn bám đầy đất cát của anh đã lả lướt trên phím đàn ghi ta.

Luân vừa đàn vừa hát bài Thiên đường rực ánh hào quang tự sáng tác. Hát xong, anh cười cười, mắc cỡ nghiêng đầu: “Bài này tui có ký âm hẳn hoi và gửi dự thi nhưng chắc đậu cành cây rồi cô ơi!”. Như mọi lần, “bữa tiệc âm nhạc” không thể thiếu bản Romance dìu dặt và điệu boléro êm đềm, vốn được xem là sở trường của Luân.

Nhìn anh đàn, tôi mới hiểu ngón đàn ấy đã biết bao lần sưởi ấm trung tâm hẻo lánh và thiếu thốn này. Trong những đêm buồn, nhiều y sĩ, điều dưỡng vẫn hay đến nghe anh dạo đàn và ngắm đom đóm bay. Nghe riết rồi ghiền nên bệnh nhân không cần phải uống thuốc này rất “đắt giá”. Ngoài ghi ta, Luân còn có thể chơi được đàn măng-đô-lin.


Nguyễn Anh Luân “tay ghi ta” đang biểu diễn tại Trung tâm Tâm thần Tân Định

Tôi hỏi Luân thích bài nào nhất, anh cười: “Tui thích bài Cây đàn bỏ quên”. Anh lý giải: “Tui đến nhà người ta chơi, giả bộ bỏ quên cây đàn rồi quen được người ta đó mà”. Câu trả lời hóm hỉnh của Luân làm tôi giật mình, không tin anh bị tâm thần.

Tôi vờ hỏi: “Anh có phải là thủ lĩnh trong khoa B này không?”. Luân xua tay: “Không đâu, đứa nào lì quá thì mình la rầy thôi”. “Sao anh lại sống ở đây?” - tôi chất vấn. Luân chùng giọng: “Tui buồn chuyện gia đình, đi lang thang ngủ đầu đường xó chợ rồi bị đưa vào đây. Khi nào hai đứa con trai lớn lên thì tui liên lạc sau. Người chị thứ tám rất thương tui, nhưng mà...”.

Cái “nhưng mà” nhẹ hều của anh khiến câu nói tiếp theo “Tui ở đây suốt đời cũng được” bỗng dưng trĩu nặng. Là một trong những bệnh nhân đầu tiên của trung tâm, hơn 2 năm nay, chưa lần nào Luân được người thân đến thăm, tuy anh đã có thể về nhà sống bình thường nhưng không ai bảo lãnh.

Ngoài việc giúp các y sĩ trông nom, giặt giũ quần áo, làm vệ sinh cho những bệnh nhân trong khoa, hằng ngày anh ra vườn trồng rau, cuốc đất, chăn bò, nuôi heo... để được sống một cuộc sống bình dị và bình thường.

Thèm gặp người thân

Cũng như anh Luân, bà Lê Thị Lỗ (76 tuổi) là một bệnh nhân khá đặc biệt, không phải uống thuốc điều trị tâm thần. Cao 1,5 m, nặng 32 kg, mái đầu bạc cắt lởm chởm càng khiến bà nhỏ thó và gầy guộc hơn.

Ngoài chuyện bà đọc ngược địa chỉ nhà “tỉnh Đồng Nai, huyện Thống Nhất, xã Bàu Hàm 2...”, chúng tôi không thấy bất kỳ dấu hiệu bất thường nào ở bà. Bà Lỗ được xem là “người phụ nữ quyền lực” trong khoa D, vì biết “thưởng thức” chương trình truyền hình, biết an ủi, trấn an chị em và biết... xài tiền. Tôi không thể nào quên hình ảnh bà Lỗ vừa nỗ lực can ngăn chị em tràn lên lúc đoàn từ thiện phát tiền vừa nỗ lực kìm nén bản thân. Rất nhiều bệnh nhân chỉ cầm tiền cho vui, cho “có phong trào”, sau đó quăng mất.

Hằng ngày, bà Lỗ phụ chăm nom chị em trong khoa với các y sĩ: “Đêm hôm mấy em quậy phá thì mình can thiệp, có bệnh hoạn thì báo lên mấy cô. Lúc mấy em lên cơn mình phải vuốt ve, dùng lời ngon ngọt mới dỗ yên được” – bà thổ lộ.

Ở tuổi xế chiều, bà Lỗ mong được về sống với con cháu, muốn được chôn cất trên mảnh đất quê nhà sau khi qua đời. Thế nhưng, bà chấp nhận gắn bó với trung tâm vì không muốn trở thành gánh nặng cho gia đình, họ hàng. “Tui ở đây để phục vụ người tâm thần, coi như làm công quả trong chùa để chuộc tội lỗi mà mình đã phạm phải”.

Lời tâm sự của bà nghe có chút đắng cay lẫn niềm hối hận, ăn năn. Quá khứ vàng son của người phụ nữ nói được tiếng Anh, Hàn và Thái này giờ chỉ còn là những mảnh vụn vỡ nát vì những cơn nghiện ngập thời trẻ, vì sự ghẻ lạnh của 8 người con lúc cuối đời.

Nhiều lần chứng kiến bệnh nhân của mình bị gia đình ruồng bỏ, các y sĩ, điều dưỡng càng thương họ hơn. Điều dưỡng Minh Tâm kể: Một ông anh lặn lội tìm đến tận trung tâm, khi thấy đứa em điên loạn đã không dám nhìn, chỉ nhận là “anh kết nghĩa” rồi quay lưng đi.

Nhiều trường hợp người thân đến nhận mặt bệnh nhân nhưng giờ phút cuối lại chối vì sợ phải đem người bệnh về chăm sóc. Thậm chí, có những người rất sang trọng tìm đến trung tâm, đưa cho thân nhân 1-2 thùng mì gói rồi một đi không trở lại.

Càng tiếp xúc, tôi mới biết nhiều người bệnh trong trung tâm rất thèm được người thân vào thăm để họ được nắm tay hỏi han cho thỏa lòng, để biết họ không bị dứt bỏ khỏi tình ruột thịt. Cũng vì bị ruồng bỏ, nhiều người phát bệnh nặng hơn và không bao giờ có cơ hội quay trở lại cuộc sống bình thường.

Hy sinh thầm lặng

Đêm. Đang cùng các điều dưỡng Minh Tâm và Mỹ Kiều đến khoa chăm sóc đặc biệt thăm bệnh nhân, tôi giật thót người vì tiếng thét thất thanh của một bệnh nhân nữ. Trong khi tôi nổi da gà thì hai cô cười tủm tỉm. “Ban đêm bệnh nhân hay la hét như vậy lắm, lúc đầu nghe sợ thật, riết rồi thấy bình thường” - Minh Tâm trấn an tôi.

Do trung tâm nằm ở nơi heo hút, xa xôi nên những y sĩ trẻ không thể đi đi, về về. Mỗi người trực suốt ngày, sau đó được nghỉ trọn ngày hôm sau. Sống ở trung tâm, các y sĩ hầu như bị cách ly với thế giới bên ngoài, không tivi, không internet, không báo chí, chỉ có sóng điện thoại chập chờn.

Vì vậy mà có nhiều người không chịu nổi, rời bỏ trung tâm sau một thời gian ngắn. Sau đợt lãnh lương, các y sĩ “cô đơn” ríu rít rủ nhau ra “phố có ánh đèn” dạo chơi, mua sắm cho “đã thèm”. Mà phố nào có đâu xa, chỉ cách hơn 10 km nhưng đó đã là một thế giới khác hẳn.

Trước khi đến Trung tâm Tâm thần Tân Định, tôi đã chuẩn bị tâm lý để chống chọi với bầu không khí ảm đạm ở nơi này, những gương mặt y sĩ cau có, mệt mỏi vì phải sống cùng người bệnh, để rồi hoàn toàn bất ngờ với nhiệt huyết và không khí làm việc sôi động đầy tiếng cười của họ.

Mỹ Kiều, 23 tuổi, được ví là “Tăng Thanh Hà” của trung tâm vì cô rất hay cười. Gặp bệnh nhân nào cô cũng hỏi han, trêu đùa với họ. Còn Minh Tâm thì ấm áp, ân cần với bệnh nhân. Cô bảo: “Mình tôn trọng bệnh nhân thì họ cũng tôn trọng mình. Mẹ Tâm rất hãnh diện khi Tâm làm công tác xã hội, Tâm cũng vậy”.

Trung tâm có 8 khoa. Mỗi khoa có hơn 100 bệnh nhân nhưng chỉ có 10 y sĩ, điều dưỡng chăm lo tất tần tật. Chẳng những vậy, mỗi khi bệnh nhân đổ bệnh, y sĩ, điều dưỡng còn phải thay nhau vào bệnh viện chăm sóc “trọn gói” cho họ như người thân.

Phó Giám đốc Trung tâm Tâm thần Tân Định, ông Đặng Hữu Việt, cho biết ngoài nguồn kinh phí được Nhà nước cấp hằng năm, trung tâm ít khi nhận được tiền từ thiện nên cứ chật vật xoay xở chi phí cho người bệnh. Người dân thường quyên góp tiền từ thiện cho các trung tâm trẻ mồ côi, người già cơ nhỡ hơn là cho những người bị bệnh tâm thần.

Thi thoảng cũng có đoàn từ thiện đến nấu một bữa ăn cho bệnh nhân hoặc cho vài trăm ký gạo. Trong khi đó, kinh phí rót về trung tâm lại có hạn nên chi tiêu cho bệnh nhân phải dè sẻn từng đồng, bữa ăn cũng chủ yếu là rau củ.

Từ ngày thành lập trung tâm đến nay, số lượng bệnh nhân chỉ tăng lên chứ không hề giảm, số người được gia đình đón về chưa đếm hết 10 ngón tay.



Quận 2 là quận mấy?!

Do phương pháp trị liệu gắn liền với lao động nên các y sĩ thường cho bệnh nhân ra ngoài cắt dây leo dại bò quanh những cây trồng trong khuôn viên trung tâm.

Dù đã nói rõ là cắt dây leo nhưng một lúc sau, bệnh nhân quay sang hì hụi... cắt cây trồng. Họ trả lời rất hồn nhiên: “Cắt như vậy cho khỏe, cây chết rồi thì lấy gì cho dây leo bò lên”. Còn kêu bệnh nhân ra vườn rau nhổ cỏ thì họ cứ nhè rau mà nhổ, vì nhổ rau... dễ hơn nhổ cỏ!

Một bệnh nhân nam “đóng thùng” rất lịch sự hỏi tôi: “Em ở quận mấy?”. Tôi đáp: “Quận 2”. Anh chàng lại hỏi: “Quận 2 là quận mấy?”.

Sau khi nhìn thật lâu vào mặt tôi, anh vỗ đùi, kêu toáng lên: “Anh nhớ rồi, anh thấy em hoài nè, em ở quận 2 chứ đâu!”. Bệnh nhân này cũng đã lắm phen làm “hết hồn” khách khi tiết lộ “lương” làm việc trong bếp ăn của mình là 5 triệu đồng/tháng!

Bài và ảnh: Ánh Nguyệt
Em, Hướng Dương bị ánh sáng bỏ bùa
Người chăm chút vào em tìm sự thật
Những ánh nhìn dịu dàng và trong vắt
Xoay tròn theo từng sợi sắc mặt trời


Giữ vững quyết tâm phòng, chống Ma túy!
Giữ vững quyết tâm ngăn chặn AIDS!
Vì sự bình yên của gia đình và cộng đồng, toàn dân hãy tích cực tố giác tội phạm!
Offline Tình_ca  
#4 Đã gửi : 15/11/2010 lúc 11:37:30(UTC)
Tình_ca

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 09-03-2010(UTC)
Bài viết: 1.216
Đến từ: Quảng Trị

Cảm ơn: 34 lần
Được cảm ơn: 116 lần trong 86 bài viết
Em, Hướng Dương bị ánh sáng bỏ bùa
Người chăm chút vào em tìm sự thật
Những ánh nhìn dịu dàng và trong vắt
Xoay tròn theo từng sợi sắc mặt trời


Giữ vững quyết tâm phòng, chống Ma túy!
Giữ vững quyết tâm ngăn chặn AIDS!
Vì sự bình yên của gia đình và cộng đồng, toàn dân hãy tích cực tố giác tội phạm!
Offline langson  
#5 Đã gửi : 16/11/2010 lúc 09:21:11(UTC)
langson

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 03-10-2009(UTC)
Bài viết: 299
Man
Đến từ: Lạng Sơn

Thanks: 76 times
Được cảm ơn: 84 lần trong 55 bài viết
Chào các anh! em thấy hầu như các buổi offline chỉ diễn ra ở các tỉnh miền Nam là sao? Ở hn thấy rất ít và thậm chí không có những buổi như thế. Tập hợp mọi người lại rồi đi thăm những con người bị lãng quên, những gia đình bị kỳ thì vì HIV. Thiết nghĩ ở Hn lên có người đứng ra tổ chức thường xuyên các hoạt động này để giảm sự kỳ thì với người có HIV cho mọi người biết tới các hoạt động thiết thực với NCH và điều an ủi lớn nhất là cho họ thêm tự tin trong cuộc sống.
Đất ôm ấp cho hạt nẩy mần, những mầm non tự vươn mình đón nắng. Nếu tất cả đường đời đều trơn láng chắc gì cuộc đời ta đã nhận ra nhau. TA ĐÃ NHẬN RA TA
Offline lolang111  
#6 Đã gửi : 16/11/2010 lúc 12:27:23(UTC)
lolang111

Danh hiệu: Member

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 17-10-2010(UTC)
Bài viết: 11
Đến từ: HN

Cảm ơn: 10 lần
Được cảm ơn: 7 lần trong 5 bài viết
langson đã viết:
Chào các anh! em thấy hầu như các buổi offline chỉ diễn ra ở các tỉnh miền Nam là sao? Ở hn thấy rất ít và thậm chí không có những buổi như thế. Tập hợp mọi người lại rồi đi thăm những con người bị lãng quên, những gia đình bị kỳ thì vì HIV. Thiết nghĩ ở Hn lên có người đứng ra tổ chức thường xuyên các hoạt động này để giảm sự kỳ thì với người có HIV cho mọi người biết tới các hoạt động thiết thực với NCH và điều an ủi lớn nhất là cho họ thêm tự tin trong cuộc sống.



Em đồng ý với anh, em cũng thấy hầu như trong Nam có những buổi offline nhiều hơn HN. Em thấy 4rum làm thêm box 2 miền lúc đó off hay làm gì cũng gần gũi, dễ dàng hơn.
Mỗi đứa bé trên thế giới này luôn là những đứa bé đặc biệt !!!!
Offline keo_ngotngao  
#7 Đã gửi : 16/11/2010 lúc 12:55:49(UTC)
keo_ngotngao

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 30-03-2009(UTC)
Bài viết: 213
Man

Thanks: 37 times
Được cảm ơn: 132 lần trong 75 bài viết
lolang111 đã viết:
langson đã viết:
Chào các anh! em thấy hầu như các buổi offline chỉ diễn ra ở các tỉnh miền Nam là sao? Ở hn thấy rất ít và thậm chí không có những buổi như thế. Tập hợp mọi người lại rồi đi thăm những con người bị lãng quên, những gia đình bị kỳ thì vì HIV. Thiết nghĩ ở Hn lên có người đứng ra tổ chức thường xuyên các hoạt động này để giảm sự kỳ thì với người có HIV cho mọi người biết tới các hoạt động thiết thực với NCH và điều an ủi lớn nhất là cho họ thêm tự tin trong cuộc sống.


Em đồng ý với anh, em cũng thấy hầu như trong Nam có những buổi offline nhiều hơn HN. Em thấy 4rum làm thêm box 2 miền lúc đó off hay làm gì cũng gần gũi, dễ dàng hơn.


Thực ra ở HN này các hoạt động như vậy triển khai rất rất nhiều chỉ có điều các bạn không biết tới đấy thôi . Tiếc là không nằm trong tầm hoạt động của diễn đàn mình thôi.

Đi thăm những gia đình bị lãng quên, bị kỳ thị ư ? Để làm được điều này cần phải có khâu tổ chức hết sức là chặt chẽ và sự tham gia của mọi người . Các bạn có bao giờ nghĩ tới tính bảo mật cho những người mình đến thăm chưa ? Kinh phí đi thăm ? Các bạn có nghe nói tới hoạt động chăm sóc tại nhà NCH ? Hoạt động đó cũng rất là thiết thực dưới sự tài trợ của 1 số tổ chức phi CP như Shap,MDM chẳng hạn .


Còn nhớ hoạt động ofline miền Bắc của diễn đàn hồi đầu năm gần 20 chục người đăng ký ? Đến phút cuối ai cũng cáo bận cả đấy thôi.Còn lại 5 người , Admin vất vả tổ chức cho ngày hôm đó đến mức nào ? Mong là sau này ofline các bạn này tham gia nhiệt tình nhé.
Sống cho qua ngày...
Chờ cho qua đời !
Offline langson  
#8 Đã gửi : 17/11/2010 lúc 06:41:24(UTC)
langson

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 03-10-2009(UTC)
Bài viết: 299
Man
Đến từ: Lạng Sơn

Thanks: 76 times
Được cảm ơn: 84 lần trong 55 bài viết
keo_ngotngao đã viết:
lolang111 đã viết:
langson đã viết:
Chào các anh! em thấy hầu như các buổi offline chỉ diễn ra ở các tỉnh miền Nam là sao? Ở hn thấy rất ít và thậm chí không có những buổi như thế. Tập hợp mọi người lại rồi đi thăm những con người bị lãng quên, những gia đình bị kỳ thì vì HIV. Thiết nghĩ ở Hn lên có người đứng ra tổ chức thường xuyên các hoạt động này để giảm sự kỳ thì với người có HIV cho mọi người biết tới các hoạt động thiết thực với NCH và điều an ủi lớn nhất là cho họ thêm tự tin trong cuộc sống.


Em đồng ý với anh, em cũng thấy hầu như trong Nam có những buổi offline nhiều hơn HN. Em thấy 4rum làm thêm box 2 miền lúc đó off hay làm gì cũng gần gũi, dễ dàng hơn.


Thực ra ở HN này các hoạt động như vậy triển khai rất rất nhiều chỉ có điều các bạn không biết tới đấy thôi . Tiếc là không nằm trong tầm hoạt động của diễn đàn mình thôi.

Đi thăm những gia đình bị lãng quên, bị kỳ thị ư ? Để làm được điều này cần phải có khâu tổ chức hết sức là chặt chẽ và sự tham gia của mọi người . Các bạn có bao giờ nghĩ tới tính bảo mật cho những người mình đến thăm chưa ? Kinh phí đi thăm ? Các bạn có nghe nói tới hoạt động chăm sóc tại nhà NCH ? Hoạt động đó cũng rất là thiết thực dưới sự tài trợ của 1 số tổ chức phi CP như Shap,MDM chẳng hạn .

Còn nhớ hoạt động ofline miền Bắc của diễn đàn hồi đầu năm gần 20 chục người đăng ký ? Đến phút cuối ai cũng cáo bận cả đấy thôi.Còn lại 5 người , Admin vất vả tổ chức cho ngày hôm đó đến mức nào ? Mong là sau này ofline các bạn này tham gia nhiệt tình nhé.



Cám ơn bạn nhiều nhé. Nếu sau này có vụ gì như vậy cho mình một suất kẻ vô công dồi nghề này luôn sẵn sàng tham gia.
Đất ôm ấp cho hạt nẩy mần, những mầm non tự vươn mình đón nắng. Nếu tất cả đường đời đều trơn láng chắc gì cuộc đời ta đã nhận ra nhau. TA ĐÃ NHẬN RA TA
Offline Tình_ca  
#9 Đã gửi : 24/11/2010 lúc 04:28:41(UTC)
Tình_ca

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 09-03-2010(UTC)
Bài viết: 1.216
Đến từ: Quảng Trị

Cảm ơn: 34 lần
Được cảm ơn: 116 lần trong 86 bài viết
Họ vẫn bên nhau

Trao quà cho trung tâm điều dưỡng tâm thần Tân Định

SGTT.VN - Sáng 20.11.2010, đại diện báo Sài Gòn Tiếp
Thị đã tới thăm và trao phần quà do bạn đọc tặng, gồm 11 máy vô tuyến
truyền hình 21 inch hiệu TCL và LG cùng 11 bộ khung treo vô tuyến, cho
trung tâm điều dưỡng tâm thần Tân Định (ấp Vườn Ươm, xã Tân Định, huyện Tân Uyên, tỉnh Bình Dương) – địa chỉ trong bài viết
Phận đời nửa tỉnh nửa mê.



Đại diện báo Sài Gòn Tiếp Thị đã tới thăm và trao phần quà do bạn đọc tặng.

Trung tâm điều dưỡng tâm thần Tân Định hiện đang điều
trị, chăm sóc cho hơn một ngàn bệnh nhân tâm thần, hầu hết được tập
trung và điều chuyển về khi bệnh nhân đang phát bệnh, lang thang trên
đường. Do đặc thù của bệnh tâm thần, các bệnh nhân thường không cung cấp
được thông tin cá nhân chính xác nên rất hiếm khi trung tâm liên lạc
được với gia đình họ. Bởi vậy, có nhiều bệnh nhân đã hồi phục rất tốt
nhưng không thể hồi gia vì thiếu các thủ tục bảo lãnh cần thiết. Việc có
thêm những chiếc tivi do bạn đọc tặng sẽ giúp cho các bệnh nhân có
phương tiện để giải trí và kết nối được tốt hơn với cuộc sống bình
thường, trong điều kiện phải sống ở các khoa bệnh biệt lập với thế giới bên ngoài.

Anh Hùng, giám đốc trung tâm cho biết, từ khi có bài
báo nói về hoàn cảnh các bệnh nhân tại đây, đã có một số người tới liên
hệ để tìm người nhà có bệnh tâm thần bị thất lạc. Đặc biệt, một số nhà
hảo tâm biết đến sự tồn tại của trung tâm đã trực tiếp chia sẻ những khó khăn về vật chất một cách thiết thực.

“Thay mặt trung tâm, tôi gửi lời cảm ơn tới báo Sài Gòn Tiếp Thị và bạn đọc đã giúp đỡ chúng tôi”, anh Hùng nói.

tin, ảnh: Hương Vũ

Em, Hướng Dương bị ánh sáng bỏ bùa
Người chăm chút vào em tìm sự thật
Những ánh nhìn dịu dàng và trong vắt
Xoay tròn theo từng sợi sắc mặt trời


Giữ vững quyết tâm phòng, chống Ma túy!
Giữ vững quyết tâm ngăn chặn AIDS!
Vì sự bình yên của gia đình và cộng đồng, toàn dân hãy tích cực tố giác tội phạm!
Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.