Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Offline heo1980  
#1 Đã gửi : 03/07/2004 lúc 04:56:59(UTC)
heo1980

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 06-05-2004(UTC)
Bài viết: 1.458

Được cảm ơn: 6 lần trong 3 bài viết

MỐI TÌNH ĐẦU

5 năm, 10 năm, 20 năm rồi 30 năm, cứ hễ nghe ai nhắc đến hai chữ TÌNH ĐẦU là nơi ngực trái của tôi như có bàn tay nào bóp nghẹn. Sự nghẹt nghẹn này cộng vớI tâm trạng xót xa cứ nguyên vẹn trong tôi tưởng như mớI ngày nào…

Vâng! Ngày ấy cách nay hơn ba mươi năm tại một vùng quê ven sông Đáy. Chiến tranh vô cùng ác liệt xoay chuyển bao nhiêu số phận, thay đổi bao nhiêu cuộc đời. Những chàng trai quê tôi nối nhau lên đường đánh giặc giữ nước, để lại sau lưng mình hai chữ Quê nhà. Trong hai chữ kia có bàn tay vẫy mềm vành nón cùng bao lời hò hẹn, mong chờ của những người con gái tràn trề xuân sắc.

Với riêng tôi, hình như ông trời có hơi hẹp lòng khi ban cho một hình thức nhỏ thó và một dung nhan kém cỏi. Người tôi gầy, mặt choắt, má hóp, cằm nhọn, môi vâu ra, chân vòng kiềng. Ngay bà cô tôi đôi lúc cũng ban cho thằng cháu câu: ”Đã xấu lại xa”. Bạn bè thì cho tôi cái mệnh danh: "Thằng mặt chuột". Bọn trẻ con gọi tôi là: "Anh vẩu!". Ai cũng có thể mang tôi ra làm trò, mà riễu cợt. Duy có mẹ tôi thì không. Bà dạy tôi: "Cái mặt con vốn đã khó chơi, cố gắng tu chỉnh cho cái bụng tốt lên để có ngườI chơi chung với”.

Chả biết từ bao giờ tôi bị chết cái tên "Tư Chuột".

Đi bộ đội đánh giặc là mơ ước của tôi ngày ấy. Thật lạ, với người khác thì vào bộ đội như một nghĩa vụ, trách nhiệm và rất dễ dàng. Riêng tôi phải là mơ ước vì tôi vốn thấp bé, nhẹ cân. Bao nhiêu đợt khám tuyển, tôi đều bị loại. Thế là, trong những đám dân quân du kích địa phương bao giờ cũng có tôi đứng đầu hàng với khẩu súng trường Mát dài gần quết đất. Theo năm tháng, tôi cứ được chứng kiến những cuộc tình và những buổi chia tay tiễn những trai làng lên đường nhập ngũ. Lạ chưa kìa, mọi người như quên tôi, như mặc nhiên ném cái hình dáng thấp bé thua thiệt của tôi vào lứa tuổi thiếu niên không biết gì. Họ quên rằng tôi đã tròn hai mươi tuổi. Thế nhưng, hình như tôi cũng tự mặc cảm kém cỏi ném vứt cái quyền yêu trong tôi. Tôi đã quên không yêu mấy năm trời…

Rồi em đến! Đến thật đột ngột và tình cờ như trời ban phát muộn màng. Em tên Thoa. Em yêu tôi từ một sự thách thức và giễu cợt. Bạn trai của em đã coi thường mà nói với em rằng: "Ngữ cô chỉ có lấy thằng Tư mặt chuột". Câu nói như một bể đời tự ái xô em về phía tôi. Trời thương thêm một bước cho gió lộng chuyển chiều và kìa, chiếc khăn bông bay của Thoa bị cuốn lên lưng chừng bụi tre gai. Tôi lập tức làm hiệp sĩ dẫu rằng vì leo cây mà vướng cành rách áo… Từ đây, tôi hạnh phúc vô cùng với cái nhìn lóng lánh trong mắt em với đôi nét run rẩy của bờ môi mọng màu dâu chín. Nụ cười của em tròn trặn lung linh bên cái vàng rực ngát của lúa Chiêm trúng vụ và tiệp vào cái màu vàng đằm đặn của sắc diện lúa Mùa.

Tôi muốn như quỳ xuống ơn trời khi cho tôi úp mặt vào mái tóc xanh dày óng ả của em rồi vun lên cho gió hoàng hôn bồng bềnh xóa rối. Tôi muốn áp mình xuống vệ cỏ bên đường làng để ngắm và tiễn theo mỗi bước chân em chầm chậm sắp bến đò. Thương lắm! Có ai đó nói rằng tôi là mèo mù vớ em là cá rán. Có ai đó nói rằng em như bông hoa lài còn tôi không hơn một nắm bùn nhão nhoét. Nhưng kìa, tôi càng hạnh phúc hơn khi thấy người mình yêu không quan tâm gì đến những lời xa xôi kia. Để tỏ tình yêu, một đêm trăng, tôi đã trèo rào vượt vào vườn thực vật, nép dưới những luống hồng ngan ngát hương đêm, dõi mắt chọn từng cành, ngửi từng bông hồng mong tìm ra năm bông đẹp nhất để sáng mang tặng nàng bằng đôi tay rướm máu bởi gai cào. Đó cũng là lần đầu tiên em xuýt xoa trách móc sự liều lĩnh và những lời trách móc kia với tôi tựa những hạt mưa rào đầu hạ.

Chiến tranh càng ác liệt và tới đợt động viên tôi được vào bộ đội. Như nhiều đôi lứa yêu nhau khác, chúng tôi hẹn ngày chiến thắng sẽ làm đám cưới. Lưu bút còn đây và cả hương vị những cái hôn nóng hổi đầm đìa nước mắt còn đây…

Ở chiến trường, hình ảnh em theo tôi mọi lúc, mọi nơi và là nguồn động viên tinh thần vô giá giúp tôi đối mặt với gian khổ, vững vàng trước những ác liệt và các điều kiện nghiệt ngã của chiến tranh. Tôi đã tự học thật giỏi để sao cho viết thư cho em nét chữ mềm mại hơn, lời văn được hay hơn. Tôi thức đêm nhờ ánh trăng khuya vẽ hình em bằng chì than, gắn trang điểm cho em những đôi bông tai, đeo cho em những chiếc nhẫn mà bàn tay tôi khổ luyện để sáng tạo, vót dũa. Vừa làm, tôi vừa mơ đến một ngày về. Đây, hình ảnh dự kiến về một đám cưới của chúng ta, anh đây, em đây, cha mẹ ngồi đây… Tất cả. Nhìn những đám mây trên trời, tôi cũng hình dung ra khuôn mặt em. Một vùng thạch nhũ trong hang đá tôi cũng tưởng tượng ra hình dáng em và ngay cả trong những phiên sau giờ đổi gác, tôi cũng dùng mắt nối những sao trời thành khuôn mặt bầu bĩnh và đôi mắt long lanh của nàng… Tôi viết cho em ngàn lời và ấp ủ trong lòng vạn lời mong một ngày nào gặp nhau tỏ bày cho thỏa. Em ơi! Trong chúng ta có cây đa bến nước, trong sân đình và trong câu ca ví dặm có chúng mình. Bao nhiêu ngày, với tôi sau những đạn bom và máu lửa là những bồng bềnh rắp ranh một ngày mai hạnh phúc đến vô cùng…

Tôi trở thành thợ vẽ giàu tưởng tượng với những nét vẽ có hồn là từ đây!

Thế nhưng rồi hay tin em đi lấy chồng. Tôi không biết em đi trong hoàn cảnh như thế nào nhưng từ mặt trận phía Nam, tôi nhận được dòng thư của ngườI bạn: "Thoa lấy chồng rồi! Chắc anh không ngạc nhiên. Cô nàng không thể chờ một người tình kém cỏi một cách toàn diện như anh. Đời mà! Quên nhau đi!”.

Đất trời nghiêng ngả và như ập xuống. Tôi không nghĩ mình còn lại gì và một tí ý nghĩa gì. Bởi lẽ, xưa nay tôi vẫn mặc cảm mình nghèo cả tình. Tôi không đủ văn vẻ để bông lơn với người khác giới. Tôi không có hình thức để chiếm cảm tình ban đầu của phụ nữ. Tôi chỉ có một em mà nâng niu thậm chí tô vẽ và dệt thêu. Em đi vào đời tôi, sôi nổi rồi lặng lẽ, choán dần ký ức đến vĩnh hằng. Vì em, vì tình yêu cháy bỏng khiến tôi tạo cảnh, phổ hồn vào những bức tranh bằng say mê, trăn trở để tiến về toàn bích…

Sau này về quê, mẹ bảo rằng:"Cả làng mình ai không biết nó là người yêu của con. Mà con thì có phần kém cỏi. Nhiều người vun vào. Ngay cả những trai làng bên cạnh cũng vô cùng trân trọng người yêu của bộ đội nữa là. Thế nhưng…". Thế nhưng một ngày kia, cánh đồng phẳng trơ gốc rạ quê tôi có một đội máy cày về cày ải. Một anh thợ lái máy cày cứ đeo cứng và luôn dập dìu bên cạnh Thoa. Ngày ấy, nghề lái xe có giá. Đã xuất hiện câu ca: "Mồ mả em táng hàm rồng, nên em mới lấy được chồng lái xe...". Từ cự ly, tốc độ, hình thức, vật chất... tôi đều thua xa so với anh chàng thợ lái kia. Bên cạnh đó, gia đình Thoa cũng không muốn bỏ lỡ một anh con rể đã giàu có, lương cao lại điển trai và hào phóng đến nhường ấy. Cái mác bộ đội chiến trường của tôi thì còn biền biệt và bom đạn không cho hẹn ngày về...

Đêm thứ hai thất tình, tôi ôm ba lô lầm lũi dời hàng ngũ đi vào rừng. Chân tôi bước cắt hướng rừng về phía Bắc mà không nghĩ mình đang là thằng đào ngũ. Một chút băn khoăn của tội lỗi khi người lính quá coi trọng tình yêu hơn nghĩa vụ làm trai cũng không giúp tôi quay lại hàng ngũ...

Cơn mưa rừng xối xiết quất vào da thịt không tê tái bằng khi tôi hình dung ra những cảnh quê nhà. Trong hang đá, tôi đốt theo em tất cả. Ngọn lửa loe ngoe liếm từng lá thư, từng bức vẽ, thui rụi dần dần một tâm hồn. Đàn ông mà khóc thật hèn nhưng có hề chi vì xưa nay tôi vẫn hèn hơn người khác. Nước mắt tôi đầm đìa, nhỏ giọt, tràn màng mắt khiến trần hang đá nhòe đi và ngọn lửa càng loi nhoi heo hắt...

Và, tôi sẽ ra sao? Sẽ tiếp tục cắt rừng băng về quê với những ý nghĩ cực đoan và âm mưu trả đũa nhỏ nhen với tình địch hay làm cho em điêu đứng để thỏa lòng ích kỷ? Sẽ trầm mình xuống dòng sông Đáy quên đi những ngang trái của tình đời? Nếu không có một người đồng đội. Người ấy là trung đội phó của tôi. Anh Nhị đã theo tôi dưới cơn mưa. Đã lặng lẽ nhiều giờ chứng kiến tất cả (sau này tôi mới biết). Đêm hôm ấy, anh tâm sự với tôi nhiều chuyện. Thế nhưng, tôi nhớ nhất rằng: "Trong chiến tranh, tất cả tội lỗi ở phía quân thù"...

Từ đó, tôi sát cánh bên anh, chiến đấu giỏi, có huân chương nhưng trong bài này tôi không có ý định nói về những thành tích ấy.

Ngày trở về!

Vâng! Nếu cất bỏ những hào quang của người chiến thắng đi thì tôi vẫn chỉ là anh chàng Tư Chuột nếu không nói là bom đạn làm cho da đen hơn và khắc khổ hơn trước. Em cứ tránh mặt tôi và tôi cũng không đủ can đảm tìm gặp em (mà tìm để làm gì?). Thế nhưng một lần nữa tôi lại tỏ ra không thắng nổi lòng mình khi không thể làm ngơ và phải tìm cách nhìn thấy em một lần dẫu là lần chót.

Mẹ đi cùng tôi (Bà sợ!), mẹ bảo rằng đưa cháu sang chào ông bà thân sinh ra Thoa, nhân gửi tặng chút quà Miền Nam. Tôi được thấy em. Thoa già hơn một chút nhưng lạnh lùng hơn một chút. Chồng em, người lái máy cày điển trai vẫn là trung tâm phát đi những lập luận uyên bác về tình hình xã hội, về thời vụ, về thế giới phân cực và những hiểu biết đến choáng ngợp các nét chơi, cách ăn mặc và các chi tiết máy móc cùng với đồng hồ, kính mát...

RồI cũng chính anh ta thao thao kể về chiến tích chinh phục em và gia đình em ngày xưa khiến cho da mặt Thoa bừng chín nẫu. Tôi đứng dậy xin phép ra về. Tiễn tôi ra cửa, người thợ lái máy cày cầm tay tôi bỗ bả: "Anh Tư! Nói về tri thức anh có thể hơn tôi! Nói về chiến công, về lòng dũng cảm anh có thể hơn tôi! Nói về gia tài chiến lợi phẩm và nhiều phưong diện khác anh có thể hơn tôi nhưng riêng về khoản tán gái thì tôi không bao giờ coi anh là đối thủ của tôi". Câu nói khiến tôi choáng váng phải ngồi xuống như để buộc lại dây giày rồi đi nhanh về phía bờ đê. Tôi nghe loáng thoáng mẹ tôi nói cùng anh ta: "Sao anh nỡ hành hạ con tôi thêm nữa?".

***

Tôi ngồi yên nhìn dòng sông lặng chảy mà lòng cuộn dâng những nỗI niềm phẫn uất, tái tê cùng những ý nghĩ liều lĩnh đan xen. Dòng sông từng đáng yêu như một dải lụa viền quanh thân hình xanh thẳm của cánh đồng lúa mởn thì con gái bây giờ trước mắt tôi cũng đáng trách biết bao nhiêu.

Mẹ chống gậy bước thấp, bước cao từng nấc đê làng đến cạnh tôi. Trong tay mẹ là toàn bộ những huân chương, huy hiệu, kỷ niệm chương của tôi. Giọng mẹ nghẹn ngào: "Con ơi! Đời con còn bao nhiêu thứ mà cha mẹ cho con, đất nước này cho con. Rồi bao nhiêu thứ con giành được và khổ luyện thành tài, lẽ nào con định mang theo xuống dòng sông này ư?". Nói rồi, mẹ ghì đầu tôi vào lồng ngực lép kẹp. Tôi mặc cho những dòng nước mắt ướt tràn yếm mẹ. Từ trong thổn thức, tôi hiểu rằng bấy giờ tôi mớI đủ lớn dẫu rằng cuộc đời đã qua chinh chiến.

Tôi dời quê hương ra đi, thêm một lần nữa dư luận cho tôi là trốn chạy sự bất hạnh và né tránh. Chỉ có mẹ hiểu tôi. Mẹ bảo: "Cái nghề vẽ, nghề nhìn, nghề sắp xếp những thú vui như con phải đi. Nơi đô hội, cái tính cách biết cam tâm chịu bình thường như con sẽ thành công".

Cuộc đời tôi có thể nói là thành công song đó càng không phải điều tôi muốn viết. Tôi muốn viết về tình yêu. Vâng, sau đó tôi vẫn yêu. Yêu không phải để trả thù đời hay thỏa mãn mà lẽ đời phải thế. Ít ai muốn né tránh khi cuộc đời phát sinh tình cảm mới và tôi cũng không trốn tránh tình yêu và hạnh phúc. Nhưng, dẫu rằng tôi có lúc tưởng như tìm lại được cảm xúc ngày xưa song không phải. Tôi yêu rồi chia tay. Không phù hợp rồi không đồng điệu và hẹp lòng chia sẻ. Mọi lý do nêu ra đều có thể. Vài cuộc tình đi qua, thế nhưng một điều thực tế một cách cay đắng những phút buồn về đổ vỡ trong tình yêu đối với tôi cứ ngắn dần, ngắn dần. Người yêu cuối cùng tôi chia tay xong, những bâng khuâng và hụt hẫng chỉ tồn tại trong tôi hơn một tiếng đồng hồ. Ôi! Có quá phũ phàng so với ba năm trời dai dẳng trong phiền muộn nao nẫu khi Thoa đi lấy chồng? Đôi lúc, tôi lý giải rằng mình đã khá giả, thành công, vật chất làm cho đôi má tôi bầu bĩnh, khuôn mặt phương phi cùng mái tóc, hàm răng được chăm chút, nắn sửa toát đầy nghệ sĩ. Đôi giày Italya đế cao mềm mại nâng chiều cao và giúp cho từng bước chân nhẹ nhàng, đĩnh đạc thêm lên. Tôi tự tin để tiếp xúc với người khác phái hơn và có lẽ như thế mà tình cảm cũng gần gũi tự nhiên hơn?

Rồi tôi cưới vợ, có con.

Cuộc sống có những thăng trầm không định. Một ngày kia, gia đình em gặp khó khăn. Thế nhưng Thoa kiên quyết không nhận bất cứ hỗ trợ gì của vợ chồng tôi dẫu rằng em vô cùng chật vật. Ngay vợ tôi bây giờ cũng đã vài lần trực tiếp tìm gặp Thoa với những đề nghị giúp đỡ chân tình. Thậm chí vợ tôi còn nói rất rõ rằng: Thoa là động lực chính giúo tôi khổ luyện thành tài. Tôi được như bây giờ có phần đóng góp gián tiếp từ Thoa và việc em nhận lại sự hỗ trợ vật chất cũng là lẽ phải chăng. Thế nhưng, mọi lý lẽ không lay chuyển được nàng và Thoa vẫn phải xoay xở khá chật vật.

Cuộc sống vẫn trôi đi. ThờI gian đã cài lên mái tóc tôi những sợi cước bạc trắng.

Thế nhưng gần đây, tôi vô cùng sung sướng khi vợ tôi mang về một tờ giấy học trò cùng những nét chữ xiêu xiêu mà tôi khắc vào tâm khảm mình cả cuộc đời. Thư viết: "Anh Bùi! Đừng buồn nhiều nhé! Em sẽ trả lại cho anh một bông hồng trong số năm bông hồng anh tặng em ngày xưa. Nó sẽ được đặt trang trọng trên phần mộ mai này của anh. Ngược lại, nếu em có bề gì sẽ nhờ con em trao lại cho anh…".

Ôi Thoa! Chỉ cần bấy nhiêu anh đây cũng vơi nửa gánh nặng lòng. Anh được an ủi vì dẫu gì thì em cũng còn dành cho anh một tí chút trong ký ức.

Với tôi, bấy nhiêu là tất cả! Là thiêng liêng hơn bất cứ mọi cuộc tình. Xin dẫn lờI nữ sĩ Mai Đình để nói hộ tâm trạng:

Ghì trăng, ôm gió tìm hương cũ.
Tóc bạc, tình xanh, mộng chửa tàn!...


Sài Gòn, tháng 01-2003
Việt Bùi


Sửa bởi quản trị viên 20/08/2009 lúc 05:48:16(UTC)  | Lý do: Chưa rõ

Quảng cáo
Offline chantinh  
#2 Đã gửi : 05/07/2004 lúc 11:39:21(UTC)
chantinh

Danh hiệu: Thành viên danh dự

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 12-06-2004(UTC)
Bài viết: 265

 Mấy hôm nay có công việc nên không ghe' thăm diễn đàn...
Hômnay, đọc được bài này thấy hay wa', mình không kiềm được cảm xúc, những xúc động từ đấy lòng đã trỗi dậy...no' làm mình nhớ đến ngườiyêu wa'....nhớ những ngày "xe đạp oi!!! Có những hôm trời mưa, những khi trời nắng, 2 đứa đèo nhau trên chiếc xe đạp đi khắp các nẻo đường TP để xin việc làm, có khi giữa trưa nắng nàng bắt chở nàng đi Siêu Thi Cora..đành phải chở nàng từ Q10 ra tới Bình Chánh..tới mãi 9--10h đêm mới về tới nhà,,,, thật vui làm sao...những kỷ niệm lại hiện về, bao cảm xúc mà tôi cố gắn ấp ủ bấy lâu lại trào dâng....Tôi nhớ em wa', em bây giờ ở đâu????????

CTY TNHH TIN HOC VIEN THONG CHUYEN MACH
537 Su Van Hanh (noi dai), P13, Q10, Tp. HCM
Tel: 08.8632730 - 2409240 - 098.3388.947
Website: http://www.chuyenmach.com - email: [email protected]
Offline heo1980  
#3 Đã gửi : 08/07/2004 lúc 08:28:36(UTC)
heo1980

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 06-05-2004(UTC)
Bài viết: 1.458

Được cảm ơn: 6 lần trong 3 bài viết
Trùi ! Phải không đó ! Heee, khổ là những cảm xúc đáng nhớ nhất trong tình yêu hả các bạn ???
 Đôi khi những gì qua đi sẽ làm ch1ung ta nhớ mãi, mối tình đầu là mối tình đẹp nhất nhưng mối tình cuối là mối tình .... tồn tại mãi với bạn đó, bạn phải biết giữ gìn và vun đắp nó !
Offline chantinh  
#4 Đã gửi : 09/07/2004 lúc 11:10:56(UTC)
chantinh

Danh hiệu: Thành viên danh dự

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 12-06-2004(UTC)
Bài viết: 265

Khổ nhưng ma` vui đó bạn, tôi tha` chịu khổ để được vui còn hơn sống trong sự sung sướng về vật chất mà ko có được nụ cười.. 
CTY TNHH TIN HOC VIEN THONG CHUYEN MACH
537 Su Van Hanh (noi dai), P13, Q10, Tp. HCM
Tel: 08.8632730 - 2409240 - 098.3388.947
Website: http://www.chuyenmach.com - email: [email protected]
Offline friendindeep  
#5 Đã gửi : 10/07/2004 lúc 02:33:43(UTC)
friendindeep

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 18-06-2004(UTC)
Bài viết: 50

Nói vậy cũng đúng Chantinh ạ, nhưng nếu có sự kết hợp khéo léo, phù hợp lý thì thật là tuyệt phải không ? Nói về khổ, mình khẳng định chẳng có gì gọi là khổ hết, sướng thì cũng chẳng cắt nghĩa được hết chữ sướng. Mỗi người đều có khái niệm, chuẩn mực riêng về nó, mình nghĩ vậy.
FRIEND INDEED IS FRIEND IN NEED
Offline than_tinh_yeu  
#6 Đã gửi : 13/07/2004 lúc 01:22:07(UTC)
than_tinh_yeu

Danh hiệu: Member

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 10-05-2004(UTC)
Bài viết: 296

Tình đầu đối với bất kì ai nó cũng đẹp và đang nhớ, mình nghĩ có lẽ không bao giờ chúng ta quên được nó cả. Chúng ta sẽ giữ mãi nó trong góc một trái tim, lần đầu chậm chững biết yêu.
Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest (2)
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.