Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Offline nguyen.uoc69  
#1 Đã gửi : 31/10/2011 lúc 12:10:50(UTC)
nguyen.uoc69

Danh hiệu: Member

Nhóm:
Gia nhập: 02-10-2011(UTC)
Bài viết: 14
Đến từ: tp ho chi minh

Cảm ơn: 25 lần
Được cảm ơn: 39 lần trong 10 bài viết

KÌ THỊ ĐẨY NGƯỜI NHIỄM HIV VÀO NGÕ CỤT KHÔNG LỐI THOÁT

 “Tuấnmecsedec” nickname không còn xa lạ với cộng đồng những người có HIV (NCH), thậm chí còn rất quen thuộc và gần gũi. Anh là “thần tượng” của rất nhiều bạn trẻ và cũng là “ân nhân” giúp họ tìm lại được niềm tin trong cuộc sống. Anh hiện là tham vấn viên đồng thời cũng là admin của diễn đàn www.hiv.com.vn - một trong những diễn đàn có tiếng và uy tín của nước ta hiện nay.

Trong suy nghĩ ban đầu của tôi về anh, “Tuấnmẹc” cái tên nghe rất “oách” thì hẳn người cũng rất “ngầu” nhưng ngược lại anh cởi mở và nhiệt tình hơn tôi tưởng. Tôi đã có một cuộc trao đổi với anh về bản thân cũng như suy nghĩ của anh về vấn đề kì thị và phân biệt đối xử với NCH trong xã hội hiện nay.

Lột xác nhờ “HIV”


Tiện ích upload ảnh miễn phí, không cần đăng ký! | up.anhso.net

"Anh hạnh phúc khi được phục vụ cho diễn đàn" - Anh chia sẻ

Anh có thể cho em được biết động lực nào khiến anh có ý định tham gia diễn đàn và giúp đỡ các bạn?

Vào năm 2005, anh không biết HIV/AIDS  là gì, không hiểu HIV đáng sợ ra sao và nó có tác hại gì, khi đó anh chỉ “biết” HIV là căn bệnh chết người và nghĩ rằng “Bị HIV chỉ có con đường chết”. Anh là người từng có nguy cơ với H và anh may mắn nhận kết quả âm tính, quả thật vui nhiều lắm nhưng điều đó cũng đã làm thay đổi cuộc sống của anh rất nhiều. Và nó cũng là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời anh.

Nhờ sự cố trong quá khứ mà anh biết diễn đàn, đó là điều may mắn và cũng là cơ duyên của anh, trời còn tha thứ cho anh giúp anh thức tỉnh để cám ơn đời và “trả ơn” cho đời.

Như vậy có nghĩa nếu không có “sự cố” ấy sẽ không có một Tuấnmẹc ngày hôm nay?

Có lẽ như thế (Cười). Công việc của anh là tài xế xe  mà em cũng biết tài xế thì tất nhiên “tứ đổ tường” cho nên khoảng thời gian đó anh chơi bời rất phóng khoáng và không nghĩ đến hậu quả. Như đã nói trước đây anh không có khái niệm gì về HIV cả và anh không quan tâm càng không để ý đến những người có H, họ ra sao mặc họ. Tuy nhiên, 5 năm sau này khi đã hiểu ra thì mình không thể kệ họ được, kệ họ chính là kệ chính mình và trong những năm đó anh trở thành con người khác, biết giúp đỡ mọi người, biết sống tốt hơn và có ích hơn. Anh bây giờ trở thành con người mới không ăn chơi, cờ bạc như trước nữa. Anh tự hứa với chính mình “Từ giờ những cái gì trước đây anh không làm tốt anh sẽ sửa đổi hết, anh sẽ chuyển sang con người thứ hai và nguyện sẽ làm việc cho đời”

Trong xã hội hiện nay, khi làm việc gì người ta thường đặt vấn đề “vật chất” lên hàng đầu vậy còn anh thì sao? Anh nhận được điều gì khi làm vậy?

Người anh giúp đủ mọi tầng lớp trong xã hội như giáo viên, bác sĩ, công an, và cả những thành phần không đàng hoàng,…Nhưng anh quan niệm rằng “Khi họ tìm đến mình nghĩa là họ đang cần mình” và anh sẵn sàng giúp đỡ mọi người, anh không cần biết họ là ai chỉ cần có thể giúp được gì thì anh luôn sẵn lòng. 

Khi anh dẫn các bạn đi xét nghiệm, nhìn họ vui sướng nhận kết quả âm tính, họ vui một nhưng anh vui tới mười vì anh cảm thấy như mình vừa cứu một người đang rớt xuống vực  sâu và mình kéo họ lên được. Anh cũng từng trải qua cảm giác lo sợ và stress nặng nên anh rất hiểu và chia sẻ với họ. Từ những niềm vui nhỏ đó dần dần anh đi sâu hơn, tìm hiểu kĩ hơn những kiến thức về HIV/AIDS và anh về diễn đàn là một tham vấn viên với tư cách phi lợi nhuận, anh giúp cộng đồng không thu bất kì chi phí nào.

HIV/AIDS đáng sợ hay đáng thương!

Một số người cho rằng nên “tập trung” người nhiễm HIV/AIDS vào một khu riêng biệt nhằm giảm thiểu nguy cơ lây nhiễm trong cộng đồng, vậy anh nghĩ sao về ý kiến này?

Anh hoàn toàn không đồng ý. HIV không dễ bị lây nhiễm như người ta tưởng. HIV không lây qua các tiếp xúc thông thường giữa người và người. Hiện nay, xã hội ta đã bình đẳng hóa các mối quan hệ vậy thì không có lý do gì lại làm thế. Như vậy, thật sự rất bất công đối với người nhiễm H. Ý kiến trên cho thấy rõ sự phân biệt đối xử và “cô lập” những người nhiễm H, họ đang dồn những người “không may mắn” bị nhiễm căn bệnh này vào bước đường cùng.

Thật ra HIV khó lây nhưng rất dễ phòng. Ngoài ba đường lây cơ bản (máu, mẹ truyền sang con, tình dục) mà bạn có thể tự bảo vệ cho mình thì HIV/AIDS không thể lây qua những giao tiếp thông thường, phải có một lượng virus đáng kể mới có thể lây nhiễm được. Trong cơ thể người, vi rút HIV nguy hiểm nhưng khi ra môi trường bên ngoài thì nó rất yếu.


Tiện ích upload ảnh miễn phí, không cần đăng ký! | up.anhso.net

Thực tế HIV/AIDS khó lây nhiễm nhưng lại dễ phòng hơn chúng ta nghĩ

Nên xem HIV như một căn bệnh mãn tính

Anh nghĩ gì về việc kỳ thị và phân biệt đối xử của xã hội đối với người nhiễm H hiện nay? 

Có người cho rằng người nhiễm HIV/AIDS là tệ nạn xã hội, đổ lỗi cho họ ăn chơi trác táng nên phải gánh lấy hậu quả, mắc gì phải thương hại. Chính sự “áp đặt” như vậy khiến cho người nhiễm HIV/AIDS giấu diếm tình trạng bệnh tật, mặc cảm không dám tiếp xúc với cộng đồng, không hợp tác với chương trình phòng, chống AIDS vàvô tư” truyền HIV sang người khác - đây cũng là một trong những nguyên nhân làm tăng nguy cơ lây nhiễm.

Qua những lần đi tuyên truyền và tiếp xúc với các bạn, anh thấy có rất nhiều người dù không có sự kỳ thị với người nhiễm HIV nhưng vẫn rất ái ngại khi tiếp xúc. Đó là điều hết sức bình thường. Nhưng kỳ thị chính nỗi đau vô hình của người nhiễm HIV. Tâm trạng không thoải mái, không an toàn khi tiếp cận người nhiễm HIV là tâm trạng còn khá phổ biến, kể cả với người đã hiểu biết về căn bệnh này.

 

“Có rất nhiều người vẫn tự hỏi tại sao mình bị nhiễm HIV. Mọi người nên hiểu rằng không phải tất cả những người nhiễm HIV đều dính dáng đến cái hành vi không tốt. Ví dụ như: những trẻ thơ nhiễm HIV từ trong bụng mẹ, những người vợ hiền chỉ biết làm tròn bổn phận trong gia đình…Họ là những người “lành” mang “bệnh” – Anh Tuấn – tham vấn viên, admin diễn đàn hiv.com.vn cho biết.

Theo anh, tư tưởng kỳ thị, phân biệt đối xử với người bị nhiễm HIV xuất phát từ đâu?

Vấn đề kỳ thị người nhiễm HIV mang rất nhiều khía cạnh, sự kỳ thị có thể đến từ ngay trong gia đình, bạn bè, thậm chí cán bộ y tế...Và có lẽ nguyên nhân chính nhất là do sự thiểu biết về HIV/AIDS chưa đầy đủ và chính xác nên mới có sự kỳ thị. Tất cả những sự kỳ thị và phân biệt đối xử này đều do người dân nhận thức chưa đủ và chưa đúng về việc lây truyền HIV/AIDS. Nhiều người còn cho rằng sống và làm việc với người nhiễm HIV cũng có thể bị lây. Các bạn chưa hiểu biết đầy đủ về HIV và các bạn quá sợ căn bệnh này.

...Và vấn đề này không chỉ do xã hội mà còn một phần nằm ở chính bản thân người nhiễm?

Đúng vậy. Nhưng đừng nên nghĩ, tất cả những người nhiễm HIV đều là những người không tốt trong XH để từ đó dẫn đến sự kỳ thị và phân biệt đối xử. Mặt khác, ngay cả đối với một người sử dụng ma túy, hoặc làm mại dâm, họ cũng có những hoàn cảnh khác nhau, trong đó, có nhiều hoàn cảnh đáng thương hơn là đáng trách. Khi nhận được kết quả dương tính, người bị nhiễm H họ như bị “kết án tử hình”, mọi tương lai hy vọng bị sụp đổ hoàn toàn, họ rơi vào tuyệt vọng xen lẫn tức giận thù oán người đã gây cho mình và thù oán xã hội. Họ luôn mặc cảm với hoàn cảnh, không muốn công khai danh tính, thậm chí lẩn trốn, xa lánh mọi người. Như vậy, sẽ càng khó khăn hơn trong việc tiếp cận với các dịch vụ tư vấn, chăm sóc sức khoẻ, cũng như phòng, chống HIV/AIDS cho những người xung quanh.

Cuộc sống không ai muốn mình như vậy, ai cũng từng mắc sai lầm và chúng ta không ai hoàn hảo cả. Chúng ta nên hiểu và bao dung với những cảnh đời khác nhau để có những cái nhìn cảm thông, chia sẻ với những người nhiễm H.

Anh có thể cho em biết việc kì thị ảnh hưởng như thế nào đến cuộc sống người nhiễm HIV?

Hậu quả của kỳ thị và phân biệt đối xử với những người nhiễm HIV là họ bị xa lánh, ruồng bỏ, bị tổn thương, không có điều kiện tiếp cận với các dịch vụ tư vấn, chăm sóc và điều trị để bảo vệ họ và những người khác làm tăng nguy cơ lây nhiễm ra cộng đồng. Ngoài ra, các cơ sở y tế cũng không tạo một môi trường thân thiện cần thiết cho những người muốn xét nghiệm HIV và sử dụng các dịch vụ về HIV, điều này khiến họ cảm thấy e ngại và vì vậy nhiều người không biết mình bị nhiễm HIV hoặc giấu hẳn tình trạng nhiễm của mình để rồi HIV lại được dịp “âm thầm” phát tán.

Vậy nên làm gì để làm giảm sự kì thị và hắt hủi ấy?

Trong quá trình làm việc, anh đã được tiếp xúc với nhiều người có HIV, nếu không biết trước thì không ai có thể nghĩ là họ đang mang HIV trong người vì họ hoàn toàn khoẻ mạnh về thể chất. Trên thực tế, nhiều người nhiễm HIV vẫn sống khỏe mạnh bình thường.

Sự thật xã hội vẫn chưa thể xóa bỏ được những định kiến về người nhiễm HIV. Để khắc phục sự cố này, không có biện pháp nào khác hơn là nâng cao kiến thức cũng như hiểu biết về HIV/AIDS cho toàn thể cộng đồng. Nếu như xã hội nghĩ căn bệnh HIV như một căn bệnh siêu vi B hay căn bệnh mãn tính thì chắc hẳn sự kỳ thị đã không tồn tại.

Hạnh phúc của mình là nụ cười của mọi người

Qua cuộc trao đổi này, anh muốn gửi thông điệp gì đến mọi người, đặc biệt là các bạn trẻ?

Vi rút HIV không tự sinh ra và hơn hết HIV không bao giờ tìm đến với chúng ta mà chỉ có chúng ta đi tìm HIV thông qua những hành vi nguy cơ. Mong cộng đồng đừng quá thờ ơ với những nỗi đau song song đó anh cũng hi vọng mọi người hiểu biết về AIDS sâu hơn để tránh nó chứ không phải là kì thị và xa lánh. Các bạn là những con người trẻ hãy tự trang bị cho mình những kiến thức “nền” để có thể hiểu biết sâu hơn về HIV/AIDS.

Với anh "Hạnh phúc của mình là nụ cười của mọi người" đây cũng là một trong những châm ngôn sống của anh.



 

Tôi thiết nghĩ phải chăng chính chúng ta, những người có “trái tim” đã “bắt” họ phải sống một cuộc sống tủi hờn và khép kín. Mỗi ngày trôi qua bạn đang sống hay chỉ là tồn tại. Đừng vô tâm và vô cảm trước những mảnh đời “lầm lỡ”, lạc bước. Yêu thương, đồng cảm và sẻ chia những điều bình dị nhưng rất “người”, bớt đi một ánh mắt kì thị là thắp lên một tia hi vong cho người nhiễm H…Bởi “sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”.

Hãy vì ta, vì gia đình và vì những ai có H mà giang đôi bàn tay nâng đỡ cho cuộc đời này thêm chút ý nghĩa nha các bạn! Là người bệnh, họ cần sự cảm thông; họ cũng là con người như chúng ta, họ cần tình thương yêu. HIV không từ một ai, dù bạn giàu hay nghèo, có học thức hay không... Hãy đặt mình vào vị trí của người, để chúng ta có thể cảm nhận và hiểu hơn nỗi đau của người có HIV.


HOÀNG YẾN

http://www.hiv.com.vn/su-kien/tin-nong/1111446341.aspx

Sửa bởi quản trị viên 01/11/2011 lúc 04:48:07(UTC)  | Lý do: Chưa rõ

Bạn hãy sống như thế nào để khi nhắm mắt xuôi tay, mọi người xung quanh ta thì khóc còn ta thì mỉm cười
thanks 5 người cảm ơn nguyen.uoc69 cho bài viết.
chieunam trên 31-10-2011(UTC) ngày, daonhan trên 31-10-2011(UTC) ngày, mainga1402 trên 31-10-2011(UTC) ngày, hahaha2008 trên 31-10-2011(UTC) ngày, mrbuon9018 trên 28-11-2011(UTC) ngày
Quảng cáo
Offline mainga1402  
#2 Đã gửi : 31/10/2011 lúc 10:28:09(UTC)
mainga1402
Danh hiệu: Mái ấm Tình Thân

Nhóm: Thành viên chính thức, Quản trị nhóm box Vòng tay cộng đồng, Hội viên Câu lạc bộ ARV
Gia nhập: 03-01-2009(UTC)
Bài viết: 2.271
Đến từ: bốn bể là nhà

Cảm ơn: 1681 lần
Được cảm ơn: 1643 lần trong 919 bài viết
Chúc anh sức khỏe và nhiệt huyết để  anh luôn hoạt động hết mình vì cộng đồng những người có H như anh đã làm và đang làm.

 Em đồng tình với quan điểm của anh!
 "
Mọi người nên hiểu rằng không phải tất cả những người nhiễm HIV đều dính dáng đến cái hành vi không tốt -

Vi rút HIV không tự sinh ra và hơn hết HIV không bao giờ tìm đến với chúng ta mà chỉ có chúng ta đi tìm HIV " 

Như vậy, vấn đề đặt ra ở đây là làm thế nào để  xã hội hiểu đúng bản chất của hiv , con đường lây nhiễm và biết cách phòng tránh.

Mong sao một ngày không xa cùng với việc tìm ra thuốc điều trị  thì xã hội cũng không còn kỳ thị với hiv nữa

 

 
THIÊN CHÚA LÀ NGUỒN YÊU THƯƠNG VÀ BÌNH AN SẼ Ở CÙNG CHÚNG CON LUÔN MÃI

2cr, 11-13
thanks 1 người cảm ơn mainga1402 cho bài viết.
tpo trên 31-10-2011(UTC) ngày
Tu-an  
#3 Đã gửi : 31/10/2011 lúc 02:43:28(UTC)
Guest
Danh hiệu: Guest

Nhóm:
Gia nhập: 24-06-2009(UTC)
Bài viết: 25.549

Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết
Originally Posted by: mainga1402 Go to Quoted Post


Vi rút HIV không tự sinh ra và hơn hết HIV không bao giờ tìm đến với chúng ta mà chỉ có chúng ta đi tìm HIV " 

Như vậy, vấn đề đặt ra ở đây là làm thế nào để  xã hội hiểu đúng bản chất của hiv , con đường lây nhiễm và biết cách phòng tránh.


 
 
 

 Đây cũng là vấn đề quan tâm,sẽ tìm cách dùng hết những gì mình có để góp một tay, chúng ta cùng nhau đẩy lùi thiếu hiểu biết và kỳ thị,như đang làm tại diễn đàn này chẳng hạn



Không có bài viết mới (Đã Khóa) Chủ đề : các câu hỏi suy diễn hoang tưởng và kỳ thị, Cần đọc kiến thức HIV. [+4]
cuncontinhnghich , 14-09-2009 lúc 01:39:14 - [ Chuyến đến trang: 1 ... 24, 25, 26 ]
501 60,622 tan123vn Xem bài viết cuối Go to last unread
Hôm qua vào lúc 5:39:30 CH
Offline đò buồn  
#4 Đã gửi : 31/10/2011 lúc 03:07:36(UTC)
đò buồn

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 19-10-2011(UTC)
Bài viết: 264
Đến từ: Ha long cyty

Cảm ơn: 149 lần
Được cảm ơn: 183 lần trong 122 bài viết
Với cái bệnh hay kua gái của mình ... thì đến bao giờ mình mới đc như anh ấy
Mong rằng anh luôn mạnh khỏe và nhiệt huyết với rum , khi nào em có nguy cơ xin đc anh giúp đỡ

Cuộc đời rất vớ vẩn... Nhưng mình không thể sống bẩn
Offline tpo  
#5 Đã gửi : 31/10/2011 lúc 03:13:25(UTC)
tpo

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức, Hội viên Câu lạc bộ ARV
Gia nhập: 01-06-2011(UTC)
Bài viết: 1.670
Woman
Đến từ: Cao nguyên lộng gió...

Thanks: 900 times
Được cảm ơn: 1668 lần trong 1013 bài viết
Tôi là người có H đc 2 năm nay , tôi vẫn làm việc , vẫn kinh doanh , vẫn nuôi dưỡng mầm non xinh đẹp ko có H ... vẫn yêu , vẫn đam mê , vẫn hy vọng và vẫn nộp thuế xây dựng đất nước ... hehee...

Tự hào quá !

H chẳng là cái gì để ngăn cản tôi . Kỳ thị mới đáng sợ .
Y!M : tienggioxonxaohh


Luôn luôn lắng nghe, lâu lâu mới hiểu...


thanks 2 người cảm ơn tpo cho bài viết.
mainga1402 trên 31-10-2011(UTC) ngày, nguyen.uoc69 trên 06-12-2011(UTC) ngày
Offline mainga1402  
#6 Đã gửi : 31/10/2011 lúc 04:59:59(UTC)
mainga1402
Danh hiệu: Mái ấm Tình Thân

Nhóm: Thành viên chính thức, Quản trị nhóm box Vòng tay cộng đồng, Hội viên Câu lạc bộ ARV
Gia nhập: 03-01-2009(UTC)
Bài viết: 2.271
Đến từ: bốn bể là nhà

Cảm ơn: 1681 lần
Được cảm ơn: 1643 lần trong 919 bài viết
@ chị Tpo
    Em rất ngưỡng mộ chị, quan điểm sống của chị.
   
    Em nghĩ dù có hiv hay không thì chúng ta cũng chỉ có die 1 lần.
    Dù có hiv hay không thì chúng ta cũng không biết trước khi nào chúng ta die, còn sống ngày nào thì quyền sống vui hay sống sầu  khổ là do tự bản thân mỗi chúng ta lựa chọn.

    Cố gắng nhắm thẳng mục tiêu mà chiến đấu, khó khăn nào thì tìm cách giải quyết, dù có H hay không thì cuộc sống vẫn đầy rẫy khó khăn.
   
   
    Chúc chị luôn  vui trẻ 
  @ anh đò buồn
      nick name của anh cũng quen thuộc với thành viên diễn đàn hiv đó chứ, có kém cạnh ai đâu.
      hè hè, suy nghĩ của anh thì sâu sắc mà hành động của anh thì chả... tí nào! " hì hì"
      Chúc anh sức khỏe để rèn luyện kỹ năng  " tám gái " đang rất pro của anh .
     
     " nói xong lại sợ lão mắng" - anh ơi đừng mắng em nhé!
     
THIÊN CHÚA LÀ NGUỒN YÊU THƯƠNG VÀ BÌNH AN SẼ Ở CÙNG CHÚNG CON LUÔN MÃI

2cr, 11-13
thanks 1 người cảm ơn mainga1402 cho bài viết.
tpo trên 31-10-2011(UTC) ngày
Offline buon.htv  
#7 Đã gửi : 31/10/2011 lúc 11:00:01(UTC)
buon.htv

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 02-02-2009(UTC)
Bài viết: 312

Cảm ơn: 385 lần
Được cảm ơn: 267 lần trong 139 bài viết
con người ta vừa sinh ra đã nhận chắc án tử rùi .... và bất cứ thời khắc hiện tại nào cũng có thể là thời khắc cuối của sống ....

án tử nhận rùi thì thêm bản án chung thân có nghĩa gì đâu nhỉ .... " kỳ thị " ....sợ gì
Tất cả mọi việc đến tận cùng rồi sẽ ổn. Nếu mọi việc chưa ổn tức là chưa phải tận cùng đâu.
Tu-an  
#8 Đã gửi : 28/11/2011 lúc 07:02:12(UTC)
Guest
Danh hiệu: Guest

Nhóm:
Gia nhập: 24-06-2009(UTC)
Bài viết: 25.549

Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết

Bác sĩ và ám ảnh nhiễm HIV

Thứ hai, 28/11/2011, 16:42 GMT+7

Cả tôi và chồng tôi vẫn không tránh khỏi lâu lâu lại bị kim bẩn đâm vào ngón tay. Làm trong ngành y, chuyện bị kim đâm vào tay cũng như làm ngành giáo dục bị bụi phấn bay vào mắt vậy...

Có bao giờ bạn tự hỏi “liệu mình đã bị nhiễm HIV chưa?”. Với riêng tôi thì câu hỏi ấy đã dằn vặt trong nhiều năm trời.

Vợ chồng tôi từng sống và làm việc ở châu Phi gần ba năm. Vào thập kỷ 90, khi ở Việt Nam mới chỉ có những ca nhiễm HIV đầu tiên thì căn bệnh thế kỷ này đã khá phổ biến ở châu Phi. Mang nước da sáng hơn người bản xứ, chúng tôi được bệnh nhân và bạn đồng nghiệp tin tưởng, tất cả những bệnh nhân không có chuyển biến tốt đều được chuyển sang phòng chúng tôi. Hầu như tất cả những bệnh nhân mà tôi nghi ngờ gửi đi làm xét nghiệm đều trở về với kết quả HIV (+). Những bệnh nhân khác tuy không có triệu chứng AIDS nhưng ai có thể đảm bảo rằng họ không mang vius ấy.

Vậy mà cả tôi và chồng tôi vẫn không tránh khỏi lâu lâu lại bị kim bẩn đâm vào ngón tay. Làm trong ngành y, chuyện bị kim đâm vào tay cũng như làm ngành giáo dục bị bụi phấn bay vào mắt vậy. Hồi đó chưa có chế độ điều trị dự phòng khi có nguy cơ lây nhiễm nên chúng tôi chỉ biết nặn máu, rửa tay bằng xà phòng và cồn rồi sống trong lo lắng.

Chúng tôi trở về Việt Nam nhưng câu hỏi “liệu mình đã bị nhiễm HIV chưa?” cứ lẩn quất đâu đó trong đầu. Mặc dù vậy, tôi không đủ can đảm để đi làm xét nghiệm. Tôi rất sợ nhỡ kết quả là dương tính thì tôi làm sao mà sống nổi quãng đời còn lại, rồi mọi người sẽ nhìn nhận tôi như thế nào và cuộc sống của gia đình tôi sẽ ra sao.

Cho đến khi có bầu đứa con thứ hai, tôi vẫn chưa thoát khỏi nỗi ám ảnh khủng khiếp ấy. Rồi tôi sinh con và xét nghiệm HIV là một xét nghiệm bắt buộc trước khi sinh. Tôi trút được một gánh nặng của bao nhiêu năm trời khi biết rằng kết quả xét nghiệm của mình là âm tính.

Vậy mà nỗi lo sợ vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ tôi. Bảy năm sau khi sinh con, chồng tôi ốm và cần phải phẫu thuật. Xét nghiệm công thức máu của anh là tờ xét nghiệm đầu tiên mà tôi có trong tay và tôi đã thực sự choáng: cả ba dòng hồng cầu, bạch cầu và tiểu cầu đều giảm rất nặng. Anh bác sĩ quen nói với tôi rằng chồng tôi có khả năng mắc phải một trong ba chứng bệnh: lao, ung thu hoặc HIV/AIDS.

Sợ hãi lắm nhưng tôi xin bác sĩ cho chồng tôi làm lại xét nghiệm công thức máu và cả xét nghiệm HIV nữa. Đêm ấy tôi đã có một đêm trắng không hề chợp mắt. Ngày hôm sau tôi cùng chồng đi làm xét nghiệm sớm. Tôi hồi hộp chờ đợi kết quả và trút được một nửa hơi nhẹ nhõm khi nhìn thấy công thức máu của chồng mình trở lại bình thường (thì ra hôm trước xét nghiệm bị sai). Nhưng tôi đã phải chờ thêm vài ngày nữa mới trút được một nửa hơi còn lại khi biết xét nghiệm HIV của anh cũng âm tính.

Cuộc mổ của chồng tôi chưa kết thúc, tôi đã đưa bệnh phẩm đến bệnh viện K để xét nghiệm tế bào ung thư. Vài ngày sau đó, khi nhận kết quả “không có tế bào lạ” tôi chỉ muốn ôm lấy người xét nghiệm viên mà cảm ơn.

Sau đó, công việc của tôi đã cho tôi cơ hội để gần gũi với những con người đặc biệt, những người đang sống với HIV. Rồi một tai nạn nghề nghiệp đã khiến tôi gắn bó với một người phụ nữ nhiễm HIV, và rồi từ người phụ nữ đầu tiên ấy tôi đã trở thành bạn của những người phụ nữ khác cũng có chung một cảnh ngộ.

Gần gũi với những con người không may mắn này, tôi càng hiểu mình đang được hưởng một ân huệ đặc biệt của cuộc sống. Dù cho tôi có từng gặp bao nhiêu khó khăn gian khổ thì những điều tôi đã trải qua cũng chẳng thể so sánh được với những gì mà những người phụ nữ vẫn bị cả xã hội xa lánh và kỳ thị nặng nề kia đang phải chịu đựng. Chính vì vậy, mỗi lần có dịp đi công tác vào TP HCM hay Vũng Tàu tôi thường có thêm những cái hẹn đặc biệt mà tôi chỉ có thể đi một mình. Đó là thời gian tôi giành cho những con người đang âm thầm chịu đựng một số phận nặng nề cùng với loài virus gắn liền với bao nhiêu mặc cảm và khổ đau, virus HIV.

Bác sĩ Phan Bích Thủy

Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại [email protected]" class="Normal">[email protected]. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu

http://vnexpress.net/gl/doi-song/blog/2011/11/bac-si-va-am-anh-nhiem-hiv/

Tu-an  
#9 Đã gửi : 02/12/2011 lúc 06:12:34(UTC)
Guest
Danh hiệu: Guest

Nhóm:
Gia nhập: 24-06-2009(UTC)
Bài viết: 25.549

Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết
Thứ Sáu, 02/12/2011, 04:12 (GMT+7)

“Họ cần tình cảm và sự thấu hiểu”

TT - Đó là thông điệp xuyên suốt bài viết dài bảy trang giấy học trò đã đoạt giải nhất cuộc thi viết dành cho thanh niên năm 2011 về đề tài phòng chống HIV/AIDS (do Tổng cục Dân số - kế hoạch hóa gia đình (Bộ Y tế), Hội Nhà báo Việt Nam và Ngân hàng Phát triển châu Á (ADB) phối hợp tổ chức).

Tác giả bài viết là cậu học trò Đặng Đăng Khoa, lớp 11C Trường THPT Phạm Thái Bường (TP Trà Vinh). Nhịp sống trẻ đã có cuộc trao đổi với Đăng Khoa.



c61bd - Click for Next Image...   
Đặng Đăng Khoa viết bài dự thi trên bảy trang giấy học trò - Ảnh: THÁI CHÍ NGUYỆN

* Vì sao Khoa quyết định tham gia cuộc thi?

- Tôi có cơ hội đọc sách và nhiều tài liệu về phòng chống HIV/AIDS do ba mang từ cơ quan về. Lúc đầu tôi chỉ nghĩ đọc để biết, nhưng càng đọc càng thấy cuộc sống của những người mang HIV trong người - đặc biệt những bạn cùng trang lứa với tôi - rất khó khăn. Họ phải chịu đựng sự kỳ thị của xã hội và từ chính người thân của mình.

* Khoa muốn gửi thông điệp gì qua bài viết của mình?

- Ở cuối bài dự thi, tôi viết: “Họ bằng chúng ta trong chỗ đứng của xã hội. Họ chỉ khác chúng ta ở chỗ cần tình cảm và sự thấu hiểu nhiều hơn mà thôi”. Đó là thông điệp mà tôi mong muốn gửi đến những ai đọc bài viết của mình. Khi thử đặt mình vào tâm trạng của một người có HIV để viết, tôi thấy thật sự ngột ngạt và sợ hãi khi mọi người xung quanh cứ né tránh và xa lánh mình. Tôi nghĩ trong những lúc tuyệt vọng nhất thì những lời động viên tuy không thể chữa được căn bệnh, nhưng cũng là liều thuốc tinh thần tốt để người có HIV vững tin hơn vào cuộc sống.

* Khoa cảm thấy thế nào khi biết tin mình đoạt giải?

- Không chỉ bản thân tôi mà cả gia đình, bạn bè và thầy cô trong trường đều rất vui. Tuy nhiên, tôi vui hơn vì biết rằng điều mình muốn nói đã được nhiều người biết đến hơn, từ đó họ sẽ có cái nhìn thiện cảm, chia sẻ hơn với những người chẳng may có HIV trong người. Ngay sau khi viết bài dự thi, tôi cũng đã hoàn thành một kịch bản để diễn trong trường học, nhằm giúp bạn bè đồng trang lứa hiểu hơn và có cái nhìn tích cực hơn về người nhiễm HIV.

* Cảm ơn bạn vì cuộc trao đổi này.

PHI LONG thực hiện
http://tuoitre.vn/nhip-song-tre/467530/%e2%80%9cho-can-tinh-cam-va-su-thau-hieu%e2%80%9d.html

Offline virus  
#10 Đã gửi : 16/12/2011 lúc 08:23:54(UTC)
virus

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 01-12-2011(UTC)
Bài viết: 431
Man

Thanks: 117 times
Được cảm ơn: 101 lần trong 86 bài viết
Em là một người có nguy cơ
em đã phải sống trong 3 tháng địa ngục
sau 3 tháng em nhan được kết quả âm tính như được hồi sinh vậy
em đã hiểu hết được nỗi đau của người có h
em thông cảm với họ
em chỉ  ước 1 điều là tất cả mọi người phải trải qua cảm giác như em và NCH
để họ thay đổi nhận thức và không còn kì thị NCH

để họ trở lại với cuộc sống bình thường
!...........
thanks 2 người cảm ơn virus cho bài viết.
vanconhyvong trên 16-12-2011(UTC) ngày, nguyen.uoc69 trên 17-12-2011(UTC) ngày
Offline vanconhyvong  
#11 Đã gửi : 16/12/2011 lúc 08:58:17(UTC)
vanconhyvong

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức, Hội viên Câu lạc bộ ARV
Gia nhập: 09-12-2011(UTC)
Bài viết: 1.279

Cảm ơn: 630 lần
Được cảm ơn: 784 lần trong 481 bài viết
Originally Posted by: buon.htv Go to Quoted Post
con người ta vừa sinh ra đã nhận chắc án tử rùi .... và bất cứ thời khắc hiện tại nào cũng có thể là thời khắc cuối của sống ....

án tử nhận rùi thì thêm bản án chung thân có nghĩa gì đâu nhỉ .... " kỳ thị " ....sợ gì
Kỳ thị nó giết dần tâm hồn của ae mình đó. Đừng coi thường nó mà phải tìm cách hóa giải nó bạn a
Yahuuuu!!!: codonminhta_vinh

UserPostedImageUserPostedImageUserPostedImageUserPostedImageUserPostedImageUserPostedImageUserPostedImageUserPostedImageUserPostedImageUserPostedImageUserPostedImageUserPostedImage
Offline virus  
#12 Đã gửi : 16/12/2011 lúc 10:10:38(UTC)
virus

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 01-12-2011(UTC)
Bài viết: 431
Man

Thanks: 117 times
Được cảm ơn: 101 lần trong 86 bài viết
He he em biết mà !
khi có một người thân của em biết việc em làm ông ấy không những không động viên em vượt qua
khó khăn mà ông ấy còn kì thị em
chửi bới em trong 3 tháng stress
em thấy chỉ có thành viên trên diễn đàn động viên em thôi hehe
!...........
thanks 1 người cảm ơn virus cho bài viết.
mainga1402 trên 17-12-2011(UTC) ngày
Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.