Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Offline na74  
#1 Đã gửi : 01/04/2012 lúc 12:41:22(UTC)
na74

Danh hiệu: Thành viên danh dự

Medals:Công trạng: Vinh danh vì bạn đã tích cực tham gia và có nhiều cống hiến với cộng đồng
Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 25-06-2007(UTC)
Bài viết: 6.076
Man
Đến từ: Tp. Hồ Chí Minh

Thanks: 175 times
Được cảm ơn: 407 lần trong 310 bài viết

Chủ nhật 01/04/2012 06:26

ANTĐ - Đã có những  gia đình con cái nhiễm HIV giai đoạn cuối, thân mình
lở loét, bốc mùi hôi thối còn ngại chăm sóc. Đã có những người mắc AIDS
khi kết thúc cuộc đời mình, nhưng không có ai vuốt mắt cho họ. Đã có
những đám tang tiễn đưa người AIDS về với đất nhưng lạnh lẽo, cô độc
vắng bóng người thân. Người ta ghê sợ căn bệnh thế kỷ này. Nhưng bà thì
không, bà đã tìm đến với họ, để đun một nồi nước lá tắm rửa cho họ những
ngày cuối đời. Và khi những con người bệnh tật ấy về  với đất, cũng chính bà là người thay gia đình rửa ráy, khâm liệm cho người xấu số.


Tìm đến khu chợ Nhật Tân (Tây Hồ, Hà Nội), chúng tôi không khó để tìm
được bà Bùi Thị Đông vì bà làm lao công, từ sáng sớm đến tối mịt đều gắn
với cái góc chợ này. Buổi chợ chiều đã tan, vẫn thấy một người đàn bà
cần mẫn cọ rửa, dọn dẹp quanh khu chợ, tôi đoán ngay đó là bà và vào bắt
chuyện. Đã qua rồi cái giai đoạn sợ sệt, lảng tránh vì bị kỳ thị, giờ
đây có vẻ người đàn bà ấy đã biết chấp nhận, biết vượt lên và bình thản hơn với cuộc đời.


Công việc hàng ngày của bà Đông là dọn dẹp ở chợ Nhật Tân

Từ nỗi đau của mình


Đã ngót nghét chục năm kể từ ngày chính tay bà tắm rửa, khâm liệm cho
người con trai và con dâu xấu số cũng bị nhiễm HIV của mình, nỗi đau có
phần đã nguôi ngoai nhưng nỗi buồn thì vẫn chưa vơi trên khuôn mặt người
đàn bà bất hạnh này. “Tôi sinh nó năm 1975, nghèo khổ lắm. Chửa được 2
tháng tôi đã phải đi khắp các bệnh viện để bán máu nuôi con. Ấy thế mà
lớn lên nó nghiện. Tôi có 3 thằng con trai, nuôi 3 đứa bình thường đã
vất vả, nay phải nuôi nó nghiện, tiền không có, đi vay không ai cho vì
người ta bảo nhà tôi có thằng nghiện, lấy gì mà trả. Thế là chỉ còn cách
lại bán máu, có tháng tôi phải đi bán máu tới mấy lần. Cho nó đi cai
mấy lần nhưng đâu lại vào đấy, cứ về một thời gian nó lại nghiện. Thế
rồi chuyện gì đến cũng đến, trong một lần nó đánh nhau phải đưa đi cấp cứu, bác sĩ thông báo nó bị nhiễm HIV”.



Đó là năm 2000. Một bà mẹ có người con nghiện đó đã là sự đau khổ, nhưng
bà không ngờ đến ngày con bà phải lĩnh cái án tử sớm thế này, bà suy
sụp, khủng hoảng. Nỗi đau không dám nói với ai. Khổ vì thiếu thốn túng
thiếu đã đành, nhưng điều làm bà khổ tâm nhất là những lời xì xầm, bàn
tán sau lưng. Không chịu được lời dị nghị, bà phải xin nghỉ việc ở một
công ty Nhà nước. Đã mấy lần bà uống thuốc sâu tự tử, cũng may được mọi
người phát hiện kịp thời. Rồi cũng phải sống, bà gượng dậy đi làm thuê
làm mướn để tiếp tục nuôi đứa con nghiện ngập, nhiễm HIV. Nhiều lúc ngay
chính bà cũng không thể hiểu được làm sao ông trời lại lấy đi nhiều thứ
của bà đến thế, làm sao mà mọi khổ đau cứ đè nặng lên đôi vai bà như
vậy. Thằng con nghiện của bà cũng kết hôn với một bạn nghiện. Một đám
cưới vội vàng, một đám cưới với những lời dẻ bỉu diễn ra được hơn 1 năm
thì cô con dâu của bà đã chết vì AIDS. Những ngày cuối cùng, chính bà là
người thay rửa, chăm sóc cô gái ấy, và cũng là người đun nồi nước lá
tắm rửa, khâm liệm con dâu. Lúc ấy, cả nhà không có một đồng nào, không
ai cho vay mượn, chẳng có tiền mà hỏa thiêu, đám tang vắng tanh không
người thăm hỏi. Thứ mà bà nhận được duy nhất sau đám tang của con là  ủy
ban phường cho một ít vôi bột để rắc khắp nhà, khắp mộ để sát khuẩn… Còn nỗi đau nào hơn thế nữa không?



Sau ngày con dâu chết, người đời càng dị nghị, xa lánh, khinh miệt bà.
Lúc đó bà cảm thấy mình như một con người khác. Như con nhím xù lông,
nhìn đâu cũng thấy thù hận, bà hung dữ, hễ ai nói bóng gió, hỏi han xỉa
xói là bà đáp lại bằng những lời cay độc, thậm chí sẵn sàng xông vào
đánh nhau với kẻ nào dám xúc phạm bà. Cuộc đời của người đàn bà ấy cứ
thế trôi đi trong tủi hổ. Rồi 3 năm sau, anh con trai cũng theo vợ ra
đi. Mất con là nỗi đau tột cùng của người mẹ nhưng bà cũng chấp nhận vùi
theo dưới 3 tấc đất, vùi cả những khổ đau của mình để được quên đi, được thanh thản, coi như nó trả nợ đời. 



Con trai, con dâu chết vì AIDS, gia cảnh túng quẫn, cuộc sống rơi vào
cảnh cùng cực. Người chồng bao năm chung lưng đấu cật nhưng đến lúc sa
sút, tan nát lại bán hết của cải, bỏ nhà đi với người đàn bà khác, biệt
tăm từ đó đến nay không tin tức. Nhưng bà cố gắng quên đi tất cả, bà tập
vượt qua những nỗi đau và bình thản với nó. Nhưng số phận trớ trêu vẫn
không buông tha người đàn bà bất hạnh ấy. “Cuộc đời sao bất công với tôi
đến vậy. Thằng con thứ hai của tôi đã có vợ con tử tế đàng hoàng rồi
vậy mà chán cảnh nhà nó cũng lao vào nghiện ngập tiêm chích và dính H”.
Bà phát hiện ra điều này khi năm 2005, bà tham gia một câu lạc bộ đồng
đẳng dành cho người có HIV, được tuyên truyền về HIV/AIDS, bà  bắt anh
ta đi xét nghiệm máu.… Giờ đây niềm an ủi lớn nhất của bà là cô con dâu
và các cháu đã  đi xét nghiệm nhưng không bị sao, hai đứa con nó rất
ngoan, học giỏi. Vì sợ người đời kỳ thị nên bà phải gửi các cháu về nhà ngoại học… 


Sống thiện


Là một người mẹ, phải tự mình tắm rửa và tiễn hai người con lầm lỗi về
với đất, hơn ai hết, bà hiểu nỗi đau đớn, cô đơn, khổ sở của người nhiễm
HIV giai đoạn cuối. “Chúng nó cũng là con người, cũng cần yêu thương
chăm sóc. Có gì khổ hơn là lúc sắp chết mà không ai dám đến gần, hỏi
han, chăm sóc”. Thế nên cả con dâu và con trai, những ngày cuối cùng, cơ
thể lở loét, nội tạng bị phá hủy, một ngày đi ngoài không biết bao
nhiêu lần, ăn đâu cho ra ở đấy, một tay bà phải lau rửa cho con. Sau khi
con bà chết, cũng có một vài người nhờ bà đến chăm sóc cho người thân
của họ. Rồi nghe nói ở đâu có người nhiễm HIV giai đoạn cuối, bà tìm đến
để tắm rửa cho họ, giống như những đứa con của mình vậy. Trước đấy, bà
đã làm cái công việc tắm rửa, khâm liệm cho người già cả, người bị bệnh
nan y hơn 20 năm trời. Thế nên sau khi các con chết vì HIV, những nhà có người bị nhiễm HIV cứ tìm đến bà, bà chẳng nhận một đồng thù lao nào.



Người đầu tiên chết vì AIDS mà bà khâm liệm là một trường hợp bệnh nhân
lở loét đầy mình, đến người nhà cũng sợ, không dám động vào. “Nhìn nó
chỉ còn da bọc xương, nằm co quắp, tôi cứ nghĩ nó cũng như con trai, con
dâu mình, nước mắt trào ra, tôi xắn tay vào tắm rửa cho nó, ai cũng ngạc nhiên”. 



Đến nay, bà cũng không thể nhớ được đã làm cái công việc tắm rửa cho bao
nhiêu người AIDS để họ về bên kia thế giới. Việc làm này, với người
chết bình thường vốn đã nhiều người sợ hãi, với người chết vì AIDS càng
kinh khủng hơn. Lúc này, hệ miễn dịch cơ thể bị suy giảm hoàn toàn, hàng
trăm thứ bệnh tật cơ hội khác, rồi cơ thể từ trong ra ngoài đều bị tàn
phá, lở loét hôi tanh. Có trường hợp người chết từ sáng mà tận đến chiều
vẫn không ai dám động vào khâm liệm, ruồi nhặng kéo đến, người nhà cứ
đứng từ xa mà khóc vọng vào. Có bà đến thì người chết mới được tắm rửa
sạch sẽ để về nơi chín suối. Sau này, người ta biết nhiều đến bà thì
không chỉ việc tắm rửa khâm liệm cho người chết mà ngay cả những bệnh
nhân có H giai đoạn cuối bà cũng đến tắm giúp. Bà chỉ người phụ nữ gầy
gò bán rau ở phía xa: “Đấy, nó cũng bị nhiễm HIV đấy, trong người đầy
mụn nhọt rồi, tôi phải tắm cho nó suốt. Nhưng cô nhớ đừng hỏi nó nhé, người ta kỳ thị lắm”.



Năm 2005, bà được mời tham gia câu lạc bộ đồng đẳng HIV của quận, ở đây
bà được tập huấn, nâng cao nhận thức về HIV. Đồng cảm với hoàn cảnh của
những người có H, bà càng ngày càng có thêm nhiều “khách hàng” là bệnh
nhân AIDS giai đoạn cuối. Tham gia câu lạc bộ, bà đã vơi bớt nỗi buồn,
nỗi đau. Giờ đây, dường như không cần giấu giếm, bà sẵn sàng chia sẻ với
người đối diện về hoàn cảnh gia đình mình. Chỉ có điều bà bảo đừng hỏi
chuyện về con dâu bà vì “nó còn phải bán nước nuôi các con nó ở quê, không người ta nói này nói nọ thì khổ thân nó”.



Công việc tắm rửa, chăm nom người HIV không ra tiền, nhưng bà bảo làm để
tích đức cho con cháu. Hiện tại bà đang làm lao công ở chợ Nhật Tân,
được trả công hơn 2 triệu mỗi tháng, rồi ai có việc gì thuê bà cũng làm,
mỗi tháng tất cả được hơn 3 triệu bạc cũng đủ để bà chi tiêu lúc tuổi
già. Thôi cuộc đời bà như thế cũng là an phận. Giờ đây bà vẫn còn 2 đứa
cháu nội ngoan ngoãn, học giỏi. Dù sao đó cũng là niềm an ủi còn lại của
bà. Vì chúng mà bà sống thiện. 

Linh Nhật

Mời bạn theo dõi thêm phóng sự về câu chuyện của ba Đông trên kênh Truyền hình ANTV.

- Kiến thức cơ bản về HIV/AIDS là một trong những hành trang bạn cần đem theo, trong cuộc đời mình.
- Với tình dục hãy sử dụng bao cao su đúng cách, đúng mục đích để phòng tránh nhiều hệ lụy. Trong số đó có những căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm.
- Sử dụng ma túy không chỉ hủy hoại riêng bản thân mà là cả gia đình và xã hội của bạn.
- Biết dừng đúng lúc trong mọi cuộc chơi, biết tạo cho mình thói quen sống lành mạnh, bạn thực sự là người chiến thắng.
thanks 3 người cảm ơn na74 cho bài viết.
lilou1990 trên 11-04-2012(UTC) ngày, Hoa Boi Quynh trên 12-04-2012(UTC) ngày, T.O.P trên 31-07-2012(UTC) ngày
Quảng cáo
Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.