Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Offline Miss Evers' Boys  
#1 Đã gửi : 21/02/2012 lúc 11:42:21(UTC)
Miss Evers' Boys

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 31-12-2010(UTC)
Bài viết: 345

Cảm ơn: 26 lần
Được cảm ơn: 77 lần trong 52 bài viết
21/02/2012 13:54 (GMT+7)



GN - Kiểm soát tâm là điều cần thiết, nhưng không phải là điều dễ thực hiện, vì tâm con người còn khó dò hơn lòng đại dương.

Câu chuyện thứ 1

Tôi tình cờ nghe chuyện
của hai ông nhà văn, nhà báo nọ. Ông nhà văn đang lật từng trang báo biếu nhẹ
nhàng và xem, trong đó có bài mình. Ông nhà báo đi ngang, tiện hỏi “Báo biếu
à?”. “Ừ!”. Ông nhà báo nghía xem. Tặc lưỡi, hậy, báo chẳng có gì xem. Lướt qua
tờ báo khác cũng có bài của ông nhà văn được đăng, nhà báo nọ cũng nói câu cũ.
Ông nhà văn chậm rãi nói: “Nè, ông cứ nhìn báo nào, trang viết nào cũng bằng
con mắt chuyên viết phóng sự xã hội của ông thì chẳng có tờ báo nào đáng để cho ông đọc đâu. Tôi viết lai rai, báo miệt vườn, báo tỉnh thôi”.

Con mắt mở - khép, thấy
điều sạch - dơ cũng tùy do mỗi người trải nghiệm. Chấp vào nó có khác chi nhìn đâu cũng bắt cảnh - tình phải theo ý mình. Mê!

Câu chuyện thứ 2

Hai bà đồng tu chung đạo
tràng. Tóc bồng mây trắng. Bộ áo lam, nâu và vòng chuỗi dường như làm cho mỗi
người thêm vẻ trang nghiêm thanh tịnh chốn già lam. Bà Phật tử áo lam vừa tham
gia đạo tràng hơn một tháng nay, vẻ chuyên cần tinh tấn tu học, rỉ tai với bà
Phật tử áo nâu đã theo đạo tràng gần hơn một năm: “Chị thuộc chú Đại bi chưa?”.
“Vẫn chưa”. “Tui thuộc hết rồi. Ráng học suốt ba đêm liền, mọi việc để cho mấy
đứa con làm hết”. “Bà thuộc bài chú nhưng tâm bà có từ bi hỷ xả không?”. Bà áo
lam thở dài. Hơi thở truyền đi chao trong gió, lao xao tiếng chim hòa tiếng chuông chùa bắt đầu thời pháp cho quý Phật tử tại gia.

Vào chánh điện, bà Phật
tử áo nâu nhanh chân, liền tay nhấc kệ để kinh và đem kinh ra trải đều cho đại
chúng sắp tụng kinh. Sau đó bà chọn chỗ khuất và xa nhất để ngồi. Bà thiền định
và hơi thở nhẹ hòa trong gió vi vu vi vu. Bà áo lam nhanh nhẩu ngồi ngay giữa
chánh điện, nơi mà bà nhìn Đức Phật rõ nhất. Áo lam xòe một khoảnh rộng cùng
túi chứa kinh sách ngồi xuống, xầm xì đôi câu chuyện gẫu với mấy bạn đồng tu khác trước giờ tụng kinh.

Tôi đứng ngoài cửa, chắp
tay niệm Nam-mô Phật nghe lòng nhẹ hẫng. Không gì phải buộc thuộc hay không
thuộc. Áo lam hay áo nâu có gì phân biệt chứ? Người mặc áo ấy là ai, người trì
pháp đó thế nào, con đường thực hành pháp mầu ra sao, và khi nào đến bờ chánh định - giải thoát… chính là những điều tôi rụt rè định hỏi hai bà, mà thôi…

Câu chuyện thứ 3

Ông thầy dạy hồi phổ
thông cùng tôi uống trà, chuyện gẫu. Thầy kể, hôm trước chở cô và con cùng đi
vía Bà Nam Hải. Người đông, xe kẹt, cảnh ngộp. Nhưng tất cả là sự hối hả của
Phật tử tứ phương. Rồi họ lạy và nhang thắp cháy rực một góc trời. Nhang khói
mù mịt và lòng thầy cũng rối mù. Thầy đứng một góc xa chờ cô và con lễ Phật.
Thầy thấy và nghe nhiều câu van xin Phật Bà, lòng thầy nhen lên chỉ muốn một
điều ước là Phật Bà Quan Âm phải chi có hơn nghìn vạn tai, mắt để kịp nghe, kịp
cứu rỗi hoặc Ngài có cái máy thu âm để thu lại hết những lời nguyện cầu ấy rồi
từ từ giải quyết. Thấy mà thương cho Ngài, phải nghe những lời cầu xin mãi mà chẳng
một ai chịu thực hành đúng pháp. Một người vừa lạy Phật xong, ra khỏi chánh
điện, mất dép, chửi thề. Mọi người chen nhau cắm nhang vào lư hương. Giữa trời
nghi ngút khói. Thầy không dám xin, không dám ước vì Phật Bà đã mệt mỏi rồi.
Thầy chỉ chắp tay niệm Nam-mô Phật rồi nguyện sống tốt hơn sau buổi đi lễ Phật.

Cuộc thoại nửa chừng,
bỗng chuông điện thoại thầy reo, một số lạ gọi đến với giọng quát nạt và chửi
đổng. Thầy nói “nhầm số rồi anh à”. Phía máy kia cúp cái rẹt. Thầy rót thêm
lượt trà mới và khen câu thơ tài hoa trên một tờ báo vừa đọc. Tôi chào thầy về.
Thầy thêm lớn dần trong tôi. Chiều nhấp nháy nắng trên sông. Bóng tôi một vệt nghiêng, có người đi giẫm lên, bóng vẫn nghiêng nghiêng theo nắng và đi.

Câu chuyện thứ 4

Ba ông bạn tục trần cùng
quy y Tam bảo vào một ngày nắng đẹp. Sau buổi quy y thọ giới nhận pháp danh,
ông thứ nhất nói: “Tôi vui thật, thầy đặt tên cho mình đẹp quá! Tôi sẽ sắm ngay
bộ chuông, mõ, áo lam mới nhất để tụng kinh mỗi ngày mấy ông ạ”. Ông thứ hai
lại bày tỏ: “Từ rày việc nhà tui sẽ cho mẹ con nó làm hết. Mình cứ chuyên tu,
trì giới”. Ông thứ ba mãi không nói chi, hai ông bạn kia thấy lạ hỏi sao ông
không nói gì? Ông thứ ba nhẹ nhàng đáp: “Thôi, tôi về trầm mình bên bến sông
quê tắm cho sạch và thắp hương lòng tinh khiết cái đã”. Nói xong, ông thứ ba đi về hướng mặt trời lặn. Ông đi và mặc niệm.

Hoa khai tri kiến…

Tâm điều khiển ý muốn và
hành động của con người. Canh phòng và kiểm soát tâm là điều cần thiết, nhưng
không phải là điều dễ thực hiện, vì tâm con người còn khó dò hơn lòng đại dương.

Người ta không cần phải
tìm đến địa ngục mới gặp được quỷ dữ, mà chính bản tâm mình, nếu không kiềm
chế, không được sự hướng dẫn theo con đường chánh đạo thì nó sẽ trở thành đồng
lõa của ma vương. Vì nó rất dễ động, luôn biến đổi, rất nhanh nhẹn, khó kiềm
chế và kiểm soát, lại sẵn sàng chạy theo sở thích của dục vọng, kiêu mạn và lòng tham của con người.

Vì thế, Đức Phật đã dạy
rằng: “Người mà tâm không vững, trí không thanh thản, không biết Chánh pháp và
niềm tin bị dao động, thì không thể đạt đến mức trí tuệ toàn hảo”. Lại nữa,
“Người mà tâm thanh thản, không bị lòng tham ái thúc giục, không bị sân hận
thâm nhiễm và đã vượt lên trên những nghiệp thiện ác thông thường, là người đã
giác ngộ, không còn phải e sợ điều gì”. Bởi “Đây là con cái
của ta! Đây là tài sản của ta!” - kẻ cuồng si cứ lo nghĩ như thế mãi, nhưng
không biết rằng chính họ cũng không phải là của họ nữa, huống chi là con cái hay tài sản của họ.


Để chánh tâm thật khó thay! Hí ngôn khác chi ngựa già rộc xương mãi chạy trong đêm trường.

Trần Huy Minh Phương

Hãy luôn "tỉnh thức" để sống trong "chánh niệm" mới có cuộc sống chân chính, an lành, thanh thản và hạnh phúc.

Không sát sinh - Không trộm cắp - Không tà dâm.

Không nói dối - Không nói thêu dệt - Không nói lật lọng - Không nói lời hung dữ.

Không tham lam - Không sân hận - Không si mê.

thanks 2 người cảm ơn Miss Evers' Boys cho bài viết.
tpo trên 22-02-2012(UTC) ngày, vanconhyvong trên 22-02-2012(UTC) ngày
Quảng cáo
Offline Tình_ca  
#2 Đã gửi : 29/05/2012 lúc 11:13:53(UTC)
Tình_ca

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 09-03-2010(UTC)
Bài viết: 1.216
Đến từ: Quảng Trị

Cảm ơn: 34 lần
Được cảm ơn: 116 lần trong 86 bài viết

Thành tâm sám hối

Bất cứ ai hiện hữu trong
cuộc đời này cũng đều có thể phạm phải những lỗi lầm, sai sót dù ít hay nhiều.
Bởi khi tâm ý mê mờ, thiếu sáng suốt thì mọi hành động, nói năng của ta rất dễ
dàng vấp phải những lầm lỡ, sơ suất gây khổ đau cho bản thân và ảnh hưởng không
tốt đến người khác. Đó là lẽ đương nhiên. Do vậy, thành tâm ăn năn các tội lỗi
mà mình đã tạo ra, và lập nguyện đừng để cho những hành vi sai trái tái diễn là việc làm đáng được mọi người trân trọng, quý mến và noi theo.

Cau-phat.jpg

Sám hối là
hành động tích cực, hướng tâm về nẻo thiện, không chạy trốn sự thật và khao
khát được sửa đổi bản thân để thăng hoa cuộc sống. Nói cách khác, sám hối là
tẩy sạch các cấu uế tội lỗi giúp cho thân tâm trong sáng, an tịnh và mới mẽ.
Sám là từ bỏ những lỗi lầm mà trước đó chúng ta đã vi phạm. Hối là phát nguyện
từ nay về sau không bao giờ lặp lại các hành vi thiếu ý thức như trước đây và
đồng thời thay đổi cái nhìn tích cực, bao dung hơn đối với muôn loài trong thực
tại. Như vậy, sám hối là việc làm cụ thể,
thiết thực mà mỗi người cần phải thực thi để đem lại lợi ích an vui cho tự thân và cho cuộc đời này.

Trong thực
tế, có những người mắc phải tội lỗi nặng nề hầu như vô phương cứu chữa. Họ sống
với tâm trạng sợ hãi lo âu, ăn không ngon ngủ chẳng được yên vì những cơn ác mộng
kéo dài. Mặc dù họ có của cải vật chất dư thừa nhưng đời sống thì lại cô đơn
trống vắng vì chẳng có ai muốn đến gần tiếp xúc và chuyện trò. Tuy nhiên, mọi
thứ trên cuộc đời này đều có thể thay đổi, không có gì thực sự cố định cả. Do
đó, đối với những người làm điều bất thiện nhưng họ biết thành tâm ăn năn hối
cải và quyết chí tu hành thì vẫn có thể chuyển hóa được nghiệp xấu ác, trở thành một con người lương thiện hữu ích cho gia đình và xã hội.

Kinh Trung bộ II có đề cập đến sự kiện Đức Thế Tôn hóa độ cho tên sát nhân khét tiếng
Angulimala (Vô Não). Angulimala là tên giết người không gớm tay, sau khi hạ sát
người nào hắn chặt ngón tay để xâu thành một tràng chuỗi và đeo vào cổ.
Angulimala sống đơn độc trong rừng núi, mỗi khi xuất hiện thì dân chúng đều kinh
hãi. Hành động của Angulimala quả thật độc ác, giết hại rất nhiều người, không
một ai có thể chấp nhận và tha thứ. Nhưng có lẽ Angulimala vẫn còn chút phước đức từ nhiều kiếp lâu xa trong quá khứ
nên đã may mắn gặp được Thế Tôn và được Ngài khai thị về ý nghĩa đạo lý làm
người. Nhờ vậy, Angulimala có cơ hội sám hối tội lỗi đã gây tạo và phát nguyện xuất gia tu hành, sau một thời gian Angulimala chứng được quả vị A-la-hán.

Thế giới ngày
nay cũng có những hạng người điên loạn như thế, họ đi khủng bố khắp nơi, khiến
cho dân chúng cứ mãi phấp phỏng lo âu, sợ hãi. Hiện nay, các nước trên thế giới
ngoài việc đầu tư ngân quỹ để phòng chống bão lụt, động đất, sóng thần liên tục
xảy ra, còn phải hao tốn khá nhiều tiền của vào việc ngăn ngừa nạn khủng bố,
ảnh hưởng không nhỏ đến nền kinh tế toàn cầu. Thật là xót thương cho những hạng
người mang phải nghiệp chướng nặng nề như thế! Giá mà các vị ấy biết ăn năn,
sám hối tội lỗi như Angulimala, buông bỏ khí giới và quay về nẻo thiện thì nhân loại sẽ được an bình hạnh phúc biết bao.

“Bao nhiêu lầm lỗi cũng do tâm

Tâm tịnh còn đâu dấu lỗi lầm

Sám hối xong rồi lòng nhẹ nhõm

Ngàn xưa mây bạc vẫn thong dong”.

Đức Thế Tôn dạy rằng, có hai hạng người đáng được tán thán khen ngợi là kẻ có trí. “Này
các Tỳ-kheo, có hai loại người có trí. Thế nào là hai? Người có phạm tội là
thấy có phạm tội, và người chấp nhận người khác như pháp phát lộ tội của mình. Này các Tỳ-kheo, có hai loại người có trí này”
(Kinh Tăng chi bộ, chương 2, phẩm Người ngu).

Thực chất, trừ các bậc Thánh đã toàn thiện, còn
chúng ta, sống trong đời này không ai tránh khỏi lầm lỗi, vụng dại. Do đó, điều
quan trọng là mỗi người phải tự nhận biết những hành động sai trái của mình đã
gây tạo mà sám hối, chừa bỏ. Nguyện giữ tâm hồn cho trong sáng, dù chỉ một vết
lỗi nhỏ nhặt cũng đừng để vi phạm thì đó chính là hành động của người có trí tuệ.

“Chớ xem thường lỗi nhỏ

Mà cho là không nguy

Giọt nước nhỏ li ti

Dần dần đầy chum lớn”.

Tuy vậy, có
không ít người vẫn thiếu ý thức về vấn đề này. Người ta không muốn hối lỗi, cầu
tiến mà phó thác cuộc đời của mình cho số phận định đoạt. Khi tạo ra cái nhân
xấu ác thì họ không biết nghĩ đến hậu quả phải trả ở ngày mai. Dù biết rằng,
việc làm ấy hết sức sai trái nhưng họ vẫn cứ mặc nhiên tạo tác ác nghiệp, đến
khi hệ quả khổ đau được hình thành thì người ta lại kêu trời trách đất và đổ
lỗi cho số phận, do trời đã định, v.v… quả thật là mâu thuẫn. Mặt khác, có
những người sám hối theo kiểu van xin cầu nguyện, họ tìm đến những nơi gọi là
“linh thiêng” để cầu khẩn van xin, hoàn toàn nhờ vào tha lực với mục đích mong
muốn được chạy tội. Những hành động mê mờ như thế chỉ tạo thêm cái lỗi lừa dối chính mình, khiến cho lòng tham muốn ngày càng bành trướng thêm hơn.

Thực ra, sám
hối không phải là việc làm mang tính chất cầu khẩn van xin, mà phải thực sự
thành tâm ăn năn sửa đổi lỗi lầm, biết hổ thẹn với chính mình khi lỡ gây tổn
hại cho kẻ khác. Cụ thể hơn, chúng ta cần phải siêng năng học hỏi đạo lý, để
thấu hiểu lời Phật dạy và thực hành trong mọi lúc mọi nơi. Khi đi đứng, lúc nằm
ngồi, ăn cơm rửa bát, lái xe, quét dọn nhà cửa, kinh hành niệm Phật, v.v… chúng
ta cần phải thường trực chánh niệm tỉnh giác để nhận biết các ý niệm sinh diệt,
đến và đi. Khi tâm hồn tĩnh lặng sáng suốt, ta sẽ phát hiện ra được đâu là ác
pháp sinh khởi và đâu là thiện pháp, để từ đó mỗi lời nói và hành động của ta
đều phát huy đúng mức với lẽ thật, đem lại lợi ích thiết thực cho tự thân và cho cuộc đời này.

Thiết nghĩ,
là một con người thì ai cũng mong muốn được an vui hạnh phúc và thích người
khác thương yêu, quý trọng mình. Tuy nhiên, vì hoàn cảnh nghiệp lực đẩy đưa
khiến cho ta lâm vào tình trạng bế tắc nghèo khổ, túng thiếu và bất hạnh. Từ
đó, ta chán ngán sự đời nên bỏ mặc cho số phận định đoạt và cuối cùng trở thành
một con người hư đốn, vô nghĩa. Thực ra, bản chất của cuộc sống vốn dĩ vô
thường; thân tâm và hoàn cảnh đều được thay đổi trong từng giây từng phút.
Chúng luôn luôn thay đổi theo hai chiều hướng khác nhau, một là theo chiều
hướng tiêu cực và thứ hai là tích cực. Nếu ta thường xuyên tiếp xúc với các đối
tượng không lành mạnh thì sẽ đi theo chiều hướng tiêu cực và dĩ nhiên là dẫn
tới khổ đau, hệ lụy. Ngược lại, theo chiều hướng tích cực là ta biết gần gũi và
học hỏi với những người có phẩm chất đạo đức cao đẹp. Và chính vì sự thay đổi
tự nhiên đó, cho nên những người nghèo khổ vẫn có thể giàu sang sung sướng và
kẻ bất nhân, hung tàn cũng có thể trở nên hiền lương đạo đức. Miễn là, ngay
trong hiện tại họ biết khắc phục những lỗi lầm và tiếp xúc với các bậc thiện
tri thức để học hỏi, noi gương thì chắc chắn đời sống của họ sẽ được chuyển đổi theo hướng đi sáng đẹp.


Để trở thành một con người lương thiện, sống đời hạnh
phúc an vui, chúng ta cần phải thành tâm sám hối về những hành động lầm lỡ của
mình bằng những việc làm cụ thể ngay trong đời sống thường nhật. Vận dụng hết
khả năng của tự thân để làm lợi ích cho cuộc đời bằng cách bố thí tài vật cho
kẻ cơ nhỡ thiếu thốn, cúng dường Tam bảo, hiến tặng niềm vui cho người, v.v… và
vấn đề quan trọng hơn hết chính là sống chánh niệm tỉnh giác trong mỗi giây
phút. Khi ta thực hành phước huệ song tu một cách trọn vẹn như thế thì nghiệp
chướng tiêu trừ, thiện căn tăng trưởng, vượt thoát mọi ràng buộc khổ đau và đạt được niềm an vui giải thoát ngay trong đời sống hiện tại.

Viên Ngộ


Nguồn: http://www.giacngo.vn/ph...ckhao/2012/05/28/16D252/
Em, Hướng Dương bị ánh sáng bỏ bùa
Người chăm chút vào em tìm sự thật
Những ánh nhìn dịu dàng và trong vắt
Xoay tròn theo từng sợi sắc mặt trời


Giữ vững quyết tâm phòng, chống Ma túy!
Giữ vững quyết tâm ngăn chặn AIDS!
Vì sự bình yên của gia đình và cộng đồng, toàn dân hãy tích cực tố giác tội phạm!
Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.