  Danh hiệu: Thành viên mớiNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 20-06-2004(UTC) Bài viết: 673
Được cảm ơn: 4 lần trong 3 bài viết
|
<table align="center" border="0" cellpadding="0" cellspacing="2" width="98%"> <tbody> <tr> <td> <p align="left"> </p></td></tr> <tr> <td> <table align="left" border="0" cellpadding="3" cellspacing="0" width="1"> <tbody> <tr> <td align="left"><img id="StoryAvatar" src="http://images3.us.tintucvietnam.com/Uploaded/vietha/t704/pa2072004.jpg" style="BORDER-BOTTOM-WIDTH: 0px; BORDER-LEFT-WIDTH: 0px; BORDER-RIGHT-WIDTH: 0px; BORDER-TOP-WIDTH: 0px" /></td></tr> <tr> <td><span class="image_desc" id="AvatarDesc"></span></td></tr></tbody></table> <p><b><span class="story_teaser" id="lbTeaser">Từ bé đến quá nửa đời người, tôi chưa bao giờ thấy bố tôi khóc. Dù mấy mươi năm qua, đâu phải gia đình tôi không gặp những lúc thăng trầm, mất mát. Mỗi lần như thế, tôi chỉ thấy bố tôi càng trở nên cương nghị, tỉnh táo.</span></b></p> <p><span class="story_body" id="lbBody"> <p><font face="Times New Roman" size="3">Lần này lại là khác: Mẹ tôi mất! Nhưng lạ thay, bố tôi lại rất bình tĩnh và tỉnh táo hơn bao giờ hết. </font></p> <p><font face="Times New Roman" size="3">Ông xếp đặt công việc lo đám tang cho mẹ tôi đâu ra đấy. Ban ngày bố tôi quay với bao thứ việc, ban đêm ông thức trắng viết điếu văn mẹ tôi bằng bài thơ lục bát dài kín hai trang giấy với sự nhớ thương da diết. Suốt mấy ngày sau, sợ bố buồn, anh em tôi phân công nhau túc trực động viên bố. Nhưng ngược lại, ông luôn động viên chúng tôi...<br /><br />Bên ngoài thể hiện như vậy nhưng chúng tôi biết trong lòng ông đang rất đau đớn. Ông cố tỏ ra cương nghị để giải quyết công việc và làm gương cho con cháu. </font></p> <p><font face="Times New Roman" size="3">Nhưng rồi đến hôm chúng tôi trả phép, đứa vào Huế, đứa xa tận TP. Hồ Chí Minh thì ông đã không kìm được nữa. Bố tôi khóc không phải vì chia tay với các con, cháu mà cái trống trải sau một mất mát quá lớn bây giờ mới ập về hiện rõ nhất trong sâu thẳm.</font></p> <p><font face="Times New Roman" size="3">Chúng con đi, mỗi đứa về với một tổ ấm riêng của mình, nỗi đau mất mẹ cũng sẽ nguôi ngoai vì bao thứ lo toan trong công việc mưu sinh. </font></p> <p><font face="Times New Roman" size="3">Còn bố, ở ngoài tuổi tám mươi rồi, điều gì có thể làm bố nguôi ngoai...</font></p></span></td></tr></tbody></table><br /><font color="#000080">Không ước ao bố mình là người mạnh mẽ hơn, cương trực hơn, những giây phút yếu đuối lòng lại chạnh lòng, sao không thể có một ngọn núi làm chỗ dựa tinh thần...</font> |
Chúng ta nói dối khi chúng ta nói rằng chúng ta sợ… sợ cái điều mà chúng ta không hề biết, sợ những người chúng ta nghĩ đến, sợ những gì sẽ khám phá ra chính chúng ta.
|
|
|
|
|
|
  Danh hiệu: MemberNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 05-06-2004(UTC) Bài viết: 241
|
Dien ơi ! Bạn còn hạnh phúc khi được gọi tiếng Bố thân thương , hạnh phúc hơn LONG lắm. Hy vọng hãy cho mình biết "ké" cái cảm giác khi được gọi tiếng bố thân thương ra sao ? Thân!
|
KHÔNG AI TẮM HAI LẦN TRÊN CÙNG MỘT DÒNG SÔNG |
|
|
|
  Danh hiệu: MemberNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 09-06-2004(UTC) Bài viết: 494
Được cảm ơn: 5 lần trong 4 bài viết
|
LONG cũng như If, từ khi chào đời If đã không biết bố mình là ai rồi, sao If và LONG có khá nhiều điểm giống nhau thật, hôm nào fải gặp LONG mới được, không biết LONG có đồng ý không nữa, If cũng chưa thấy LONG add nick của If nè, sao vậy LONG?? |
Công dụng vĩ đại của cuộc đời là dùng nó vào những việc sống lâu hơn nó |
|
|
|
Di chuyển
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.