Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Offline khietbong  
#1 Đã gửi : 12/11/2004 lúc 06:23:47(UTC)
khietbong

Danh hiệu: Member

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 10-05-2004(UTC)
Bài viết: 262

Được cảm ơn: 1 lần trong 1 bài viết
<h1 style="MARGIN: 0cm 0cm 0pt; TEXT-ALIGN: center" align="center"><font face="Arial"><span style="FONT-WEIGHT: normal; FONT-SIZE: 16pt; mso-bidi-font-size: 12.0pt">Có Một Thời Như Thế</span><span style="FONT-WEIGHT: normal; FONT-SIZE: 16pt; COLOR: black; mso-bidi-font-size: 13.0pt"><?xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" /><otongue></otongue></span></font></h1> <p class="style28" style="MARGIN: auto 0cm; TEXT-ALIGN: center" align="center"><span style="FONT-WEIGHT: normal; FONT-SIZE: 13pt; COLOR: black; FONT-FAMILY: Arial">Có một thời vừa mới bước ra <br />Mùa xuân đã gọi mời trước cửa <br />Chẳng ngoái lại vết chân trên cỏ <br />Vườn hoa nào cũng ở phía mình đi <br />Đường chẳng xa, núi không mấy cách chia . <br /><br />Trong đáy mắt trời xanh là vĩnh viễn <br />Trang nhật ký xé trăm lần lại viết <br />Tình yêu nào cũng tha thiết như nhau <br />Có một thời ngay cả nỗi đau <br />Cũng mạnh mẽ ồn ào không giấu nổi <br />Mơ ước viễn vông, niềm vui thơ dại <br />Tuổi xuân mình tưởng mãi vẫn tươi xanh <br />Và tình yêu không ai khác ngoài anh <br />Người trai mới vài lần thoáng gặp <br />Luôn hy vọng để rồi luôn thất vọng <br /><br /><br />Tôi đã cười đã khóc những không đâu <br />Một vầng trăng niên thiếu ở trên đầu <br />Một vạt đất cỏ xanh rờn trước mặt... <br />Mái tóc xanh bắt đầu pha sợi bạc <br />Nỗi vui buồn cũng khác những ngày xưa <br /><br /><br />Chi chút thời gian từng phút từng giờ <br />Như kẻ khó tính từng hào keo kiệt <br />Tôi biết chắc mùa xuân rồi cũng hết <br />Hôm nay non, mai cỏ sẽ già . <br /><br /><br />Tôi đã đi mấy chặng đường xa <br />Vượt mấy núi mấy rừng qua mấy biển <br />Niềm mơ ước gửi vào trang viết <br />Nỗi đau buồn dồn xuống đáy tâm tư <br /><font color="#0000ff">Em yêu anh hơn cả thời xưa <br />winkingCái thời tưởng chết vì tình ái) <br />Em chẳng chết vì anh, em chẳng đổi <br />Em cộng anh vào với cuộc đời em <br />Em biết quên những chuyện đáng quên <br />Em biết nhớ những điều em phải nhớ <br />Hoa cúc tím trong bài hát cũ <br />Dẫu vẫn là cung bậc của ngày xưa <br />Quá khứ đáng yêu, quá khứ đáng tôn thờ <br />Nhưng đâu phải là điều em luyến tiếc...<br /></font><br /></span><font color="#000066"><strong><span style="FONT-WEIGHT: normal; FONT-FAMILY: Arial">Xuân Quỳnh</span></strong><span style="FONT-WEIGHT: normal; FONT-FAMILY: Arial"><otongue></otongue></span></font></p><span style="FONT-SIZE: 13pt; COLOR: black; FONT-FAMILY: Arial; mso-fareast-font-family: 'Times New Roman'; mso-ansi-language: EN-US; mso-fareast-language: EN-US; mso-bidi-language: AR-SA"> <p align="right"><br />&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;&nbsp;11-1984</span></p>
Rồi tất cả sẽ qua thôi, chẳng có gì đâu!
Quảng cáo
Offline khietbong  
#2 Đã gửi : 12/11/2004 lúc 07:26:08(UTC)
khietbong

Danh hiệu: Member

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 10-05-2004(UTC)
Bài viết: 262

Được cảm ơn: 1 lần trong 1 bài viết

Xuân Quỳnh

Dẫu em biết chắc rằng anh trở lại

Thị trấn nào anh đấn chiều nay
Mảnh tường vắng, mùa đông giá rét
Dẫu em biết không phải là vĩnh biệt
Vẫn thấy lòng da diết lúc chia xa

Xóm nào anh sẽ đi qua
Những đồng lúa, vườn cây, bờ bãi...
Dẫu em biết rằng anh trở lại
Ngọn gió buồn vẫn thổi phía không anh.

Thời gian trôi theo cánh cửa một mình
Hạt mưa bụi rơi thầm trên mái ngói
Tờ lịch mỏng bay theo lòng ngóng đợi
Một con đường vời vợi núi cùng sông

Gọi ngàn lần tên anh vẫn là không
Chỉ lá rụng dạt dào lối phố
Dẫu em biết rằng anh, anh cũng nhớ.
Nhưng lòng em nào có lúc nguôi quên.

6-3-1985

 

Rồi tất cả sẽ qua thôi, chẳng có gì đâu!
Offline dien180  
#3 Đã gửi : 26/11/2004 lúc 10:13:58(UTC)
dien180

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 20-06-2004(UTC)
Bài viết: 673

Được cảm ơn: 4 lần trong 3 bài viết
Khietbong ơi, cho dien ghé chút nha big green

Xuân Quỳnh  

 

Thơ viết cho mình
và những người con gái khác

I

Các cô gái cùng thời với tôi
Tôi giống các cô và lại khác các cô
Trán tôi dô ra bướng bỉnh hơn, bàn tay thô lại còn vụng nữa.
Vụng đến nỗi không chỉ mó tới đâu là đổ vỡ.
Mà khi nói chuyện với ai, tôi thấy tay thừa không biết giấu vào đâu.

Như các cô tôi có một tình yêu rất sâu
Rất dữ dội nhưng không bao giờ yêu được hết
Ở các cô, các cô âm thầm chịu đựng
Cho đến ngày tình yêu ấy tắt đi.
Còn ở tôi, tôi mang nó nặng nề
Muốn nguôi quên, nó lại ngày càng lớn
Luôn xao động, tôi không sao ngủ được.
Không làm sao có thể ngồi nguyên
Tôi sợ màu trời sau khung cửa bình yên
Con đường vắng, người đi và rừng cây lặng gió.

Tôi yêu những dòng sông mùa nước lũ
Sau phá phách ngàn đời vẫn là lượng phù sa
Cơn mưa rào, yêu biết mấy cơ mưa
Qua sấm sét, cỏ cây từng trải
Tôi không thích nhìn ngôi nhà lộng lẫy,
Bằng những công trình còn sắt thép ngổn ngang
Những công trình giống như tuổi thanh niên
Chưa hoàn chỉnh nhưng đó là hi vọng.

Nếu được đổi nghề tôi sẽ xin đi xây dựng
Không phải ở trong nhà rộng mát này đâu
Với nghề kia tôi luôn được bắt đầu
Mùi vôi vữa bao giờ cũng mới...

Những cái chính chúng ta ta thường chả nói
Mà bọn con gái mình hay nói xấu lẫn nhau
Bọn con trai nghe lỏm đôi câu:
"Cô này lác, cô kia thì cằm lẹm..."
Họ khinh chúng ta và lời cửa miệng:
"Chuyện đàn bà".
Họ có biết đâu
Biết bao điều mãi tận thẳm sâu
Ta chịu đựng hy sinh vì họ.

II

Dẫu sao con trai cũng là đáng quí
Mỗi người sinh ra đã hướng sẵn một chân trời
Việc hôm nay họ không để ngày mai
Họ lượng sức, lượng đường "đi phải đến".
Đầu óc họ đã quen tính toán.
Mỗi khoản trong đời đều xếp thành ngăn:

Ngăn làm thơ, ngăn đánh giặc, gia đình
Tình yêu nữa cũng trong chăn của họ
Ôi con trai thật kì lạ
Tôi yêu tất cả mọi người mà chẳng yêu được riêng ai
Không sĩ diện đâu, nếu tôi yêu được một người
Tôi sẽ yêu anh ta hơn anh ta yêu tôi nhiều lắm
Tôi yêu anh dẫu ngàn lần cay đắng...

Con gái chúng mình mang tiếng nhỏ nhen chật hẹp,
Nhưng hơn bọn con trai cái đức biết hi sinh
Ta yêu người con trai không phải vì mình
Mà họ yêu ta vì họ yêu chính họ
Được yêu hai lần, họ cao lên một bậc
Ta không được yêu cảm thấy thấp dần đi
Vì chính ta cũng chẳng yêu ta.

Chúng ta cam lòng với việc tần tảo nuôi con việc đồng ruộng hậu phương là việc phụ.
Con trai cho rằng ra mặt trận, làm thơ... là việc chính của đời kia.

Nhưng họ đâu biết rằng nếu không có chúng ta thì họ cũng chẳng đánh giặc làm thơ.
Không có chúng ta, chỉ họ sống với nhau thôi họ sẽ trở thành ngu ngốc.

III

Và cả anh, anh yêu của riêng em
Khi anh nói yêu em, trái tim em đập chừng mạnh quá.

Mạnh đến nỗi em tưởng là nghe rõ
Tiếng tim anh đang đập vì em
Em yêu anh, yêu anh như điên
Em viết những bài thơ tình yêu tưởng anh là ý tứ
Trán em bớt dô ra, bàn tay không vụng nữa
Tay này đây, em may áo cho anh
Bàn sẽ cắm hoa, tường sẽ treo tranh
Em sẽ làm theo những điều anh mơ ước
Và khi nào anh buồn, em sẽ hát
Bài hát tình yêu ca ngợi con trai
Khi chỉ anh nghe, hát cho cả mọi người
Để họ biết thế nào là hạnh phúc
Em yêu sự thông minh hóm hỉnh
Đến thói thường hay cáu gắt của anh
Nếu đời anh đã xếp thành ngăn
Em sẽ đảo tung lề thói cũ.

Điều đơn giản anh hiểu ra tất cả
Rằng tình yêu không thể tách rời
Khi ấy em là cơ thể anh rồi
Nếu cắt đi anh sẽ ngàn lần đau đớn

Nhưng mà anh thì vẫn là anh
Anh không vượt qua bọn con trai ấy nữa
Anh tính nỗi đau, niềm vui bằng tháng, bằng tuần lễ
Nhưng với em, em hiến cả cuộc đời
Anh tiếc thời gian chúng ta đã qua rồi
Em, em biết không gì mất được
Bài thơ nói về trái tim anh lại viết bằng bộ óc.

Đọc bài thơ yêu em thấy sự chia xa
Và bỗng nhiên em lại bơ vơ
Tay vẫn vụng, trán dô ra như trước
Biết bao giờ em trở nên tốt được
Vì khi già tay còn vụng về hơn!

-----------------------

21-10-1970



 

Chúng ta nói dối khi chúng ta nói rằng chúng ta sợ… sợ cái điều mà chúng ta không hề biết, sợ những người chúng ta nghĩ đến, sợ những gì sẽ khám phá ra chính chúng ta.

Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.