Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Offline A2066  
#1 Đã gửi : 23/11/2007 lúc 12:44:16(UTC)
A2066

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 09-10-2007(UTC)
Bài viết: 5.759
Đến từ: Heaven in hell

Được cảm ơn: 44 lần trong 36 bài viết
<p class="Lead">Anh ấy đánh tôi nhiều lần thâm tím mình mẩy, nhưng chỉ đau chứ không gây thương tích. Anh ấy trăng hoa bên ngoài, nhưng lại không cặp bồ. Tôi sống mà như bị cầm tù. Tôi cầu mong cô nào đó quyến rũ anh ấy đi mà không được. (Thu)</p> <p class="Normal"><font color="#000000"><em>From: Thu<br />Sent: Tuesday, November 20, 2007 4:59 AM<br />Subject: Gui toa soan: hay cho toi mot loi khuyen</em></font></p> <p class="Normal"><font color="#000000">Chào các bạn, </font> </p><p class="Normal"><font color="#000000">Trước đây tôi hay đọc mục Tâm sự trên báo Phụ nữ, bây giờ tôi hay ghé thăm mục Tâm sự của <em>VnExpress.</em> Tôi đã được biết rất nhiều dạng đau khổ mà những người phụ nữ phải chịu đựng. Hôm nay tôi xin gửi tới mục tâm sự một dạng đau khổ nữa cho thêm phần phong phú, và cũng mong nhận được những lời khuyên, góp ý chân tình của các bạn khi đọc những dòng tâm sự mà tôi sắp viết ra đây. Đó chính là câu chuyện buồn của cuộc đời tôi.</font> </p><p class="Normal"><font color="#000000">Tôi là một phụ nữ trầm lặng ít nói. Cách đây 22 năm, tôi là một cô gái nhu mỳ đa sầu đa cảm, sống nương nhờ anh chị ruột, bởi vì tôi mồ côi cha mẹ từ khi còn nhỏ. Ngược lại anh ấy có tính cách mạnh mẽ, biết lo toan và sống hoàn toàn tự lập. Lúc đó tôi cảm thấy anh có thể trở thành bờ vai để cho tôi nương tựa. Tôi không muốn làm gánh nặng thêm cho anh chị mình nữa, nên tôi đã quyết định kết hôn cùng anh ấy.</font> </p><p class="Normal"><font color="#000000">Tôi không ngờ đó là quyết định sai lầm mà tôi phải trả giá cả cuộc đời. Các bạn biết không, tính lo toan của anh trước đây đã biến thành tính ích kỷ hẹp hòi, tính cách mạnh mẽ biến thành tính gia trưởng, còn tình yêu mà anh ấy dành cho tôi trước kia giờ biến thành thói ghen tuông bệnh hoạn.</font> </p><p class="Normal"><font color="#000000">Từ khi lấy chồng tôi không còn được phép có một mối quan hệ nào hết. Giao lưu bạn bè đồng nghiệp: không. Giao lưu bạn học cũ: tuyệt đối không. Giao lưu anh em họ hàng: cũng không nốt. Tôi sống như bị cầm tù, khi đến cơ quan làm việc, thỉnh thoảng anh ấy gọi điện kiểm tra. Nếu không gặp thì chiều về sẽ bị tra hỏi. Khi tôi nghỉ ở nhà, anh ấy đi làm thỉnh thoảng gọi điện về nhà nếu không gặp thì tôi phải giải trình được tại sao không nghe máy, nếu không sẽ không yên ổn.</font> </p><p class="Normal"><font color="#000000">Có lần anh ấy bảo, hôm nay có thằng nào vào bảo vệ hỏi cô? Tôi đến bảo vệ thì được biết không có ai hỏi tôi cả. Có lần tôi cùng anh đưa con gái nhỏ đi ăn cháo buổi tối, khi về bỗng dưng thấy anh phi xe vèo vèo làm tôi thấy sợ, về đến nhà với nét mặt hầm hầm như sắp ăn thịt người. Anh ấy hỏi: "Thằng nào mặc áo trắng ngồi ở góc bàn bên kia mà cứ nhìn sang phía cô?". Tôi vô cùng bực mình vì trong quán toàn người ngồi ăn tôi không hề quen biết ai. </font> </p><p class="Normal"><font color="#000000">Hằng ngày về đến nhà bao giờ anh ấy cũng để ý xoi mói, nếu thấy ấm chén có pha chè thì lập tức tra hỏi xem có ai đến nhà, nên nếu tôi ở nhà một mình muốn uống nước chè thì uống xong đem rửa ấn chén sạch sẽ. Nếu không sẽ không giải trình nổi đâu và chiến tranh sẽ xảy ra đấy.</font> </p><p class="Normal"><font color="#000000">Chiếc điện thoại bàn vô tội cũng gây cho tôi không ít sóng gió. Thỉnh thoảng ai đó gọi nhầm thì bị anh ấy chửi đổng: "Thằng chó nào nó gọi đến đây, chắc không gặp được người cần gặp nên không lên tiếng". Anh bắt tôi phải truy tìm "thằng chó" nào đã gọi điện đến.</font> </p><p class="Normal"><font color="#000000">Đấy là điện thoại bàn, còn điện thoại di động thì nói đến thật buồn. Chiếc điện thoại di động bây giờ chỉ là phương tiện thông tin liên lạc cho thuận tiện, cả thế giới này đều có thể dùng. Thế nhưng tôi, một người làm trong ngành viễn thông, lại không được phép dùng, nếu dùng anh ấy sẽ đập nát.</font> </p><p class="Normal"><font color="#000000">Hồi còn trẻ khi có hội trường, họp lớp, họp đồng hương bạn bè báo cho tôi thì bị anh cấm đoán không được tham gia. Anh nói "nếu muốn đi thì viết đơn ly dị trước". Chẳng lẽ lại ly dị chồng vì muốn đi họp lớp, họp đồng hương ư?</font> </p><p class="Normal"><font color="#000000">Tôi đã thuyết phục, đấu tranh rất nhiều, thậm chí van xin anh hãy cho tôi được sống bình thường như mọi người bình thường, nhưng vô ích. Một năm tôi được về thăm anh chị một lần vào dịp Tết, nhưng trước khi về gọi điện thoại trước cho các cháu làm cơm, tầm 10 giờ trưa anh ấy đưa tôi về (quãng đường dài 60 km). Ăn cơm xong lại hộc tốc quay về.</font> </p><p class="Normal"><font color="#000000">Có lần chị gái tôi cưới con dâu, chị muốn tôi về sớm một ngày để giúp chị một số việc. Tôi cũng muốn về hàn huyên cùng các chị một buổi, nhưng anh ấy kiên quyết không cho đi và chiến tranh đã nổ ra. Thấy tôi có vẻ kiên quyết đi anh ấy đã dùng mọi ngôn từ thô bỉ để xúc phạm tôi, quyết không cho phép tôi ra khỏi nhà.</font> </p><p class="Normal"><font color="#000000">Anh ấy cho rằng tôi kiếm cớ đi từ hôm trước để gặp gỡ thằng nọ thằng kia, tôi biết chắc nếu tôi cố tình đi sẽ bị anh ấy đánh cho thâm tím mặt mày. Quá uất ức nhưng đành chịu, chẳng lẽ lại đánh nhau vì cứ nằng nặc đòi đi về quê ăn cưới trước một ngày.</font> </p><p class="Normal"><font color="#000000">Đối với anh ấy, tôi chỉ được phép đến cơ quan làm việc hết giờ về nhà lo việc nhà và làm vườn. Tôi cứ về đến nhà là trở thành bà nông dân thực thụ (nhà tôi có khu vườn trồng cây ăn quả rộng lắm). Sở dĩ tôi vẫn được đi làm là vì lương tôi còn nhiều hơn lương anh ấy, có lúc vài tháng anh ấy không đưa cho tôi đồng nào để nuôi con, mặc cho tôi xoay sở tằn tiện.</font> </p><p class="Normal"><font color="#000000">Thói ghen tuông đã làm cho hình ảnh của anh trở nên tầm thường, nhưng anh ấy lại còn hẹp hòi bẩn tính nữa. Tôi có anh trai thứ hai ở quê tận vùng xa hay ốm đau bệnh tật, khi anh tôi đi viện thì anh ấy đã đến thăm và cho tiền. Đến khi anh ấy đi viện thì anh tôi đã không đến thăm được, nhưng đã bảo cả 4 đứa cháu đến thăm.</font> </p><p class="Normal"><font color="#000000">Vậy mà khi cãi nhau với tôi, anh ấy đã nói toạc ra rằng: "Ông anh mày đấy, đã nốc của em không biết bao nhiêu, vậy mà em ốm không thèm ngó ngàng, chúng mày nhờ em nhiều chứ em nhờ gì chúng mày". Xấu hổ thay, đó là ngôn từ của thằng em rể dành cho ông anh vợ kia đấy.</font> </p><p class="Normal"><font color="#000000">Những điều tôi kể ra đây mới chỉ là một phần rất nhỏ so với 22 năm chung sống với anh ấy. Nhiều người hỏi rằng tại sao tôi lại phải chịu đựng như vậy? Tôi cũng đã nhiều lần vùng ra nhưng không nổi. Với cuộc đời dài hơn 20 năm ấy, tôi cũng đã dùng đủ mọi cách mong thay đổi tình hình: nhẹ nhàng, thủ thỉ to nhỏ, phân tích điều hay lẽ phải, rồi van xin anh hãy vì gia đình, vì con cái mà đừng gây sóng gió.</font> </p><p class="Normal"><font color="#000000">Tôi đã thẳng thắn hỏi anh ấy vậy anh cho rằng tôi là một người vợ trăng hoa ư? Anh ấy bảo không phải thế. Vậy anh nghĩ tôi ngoại tình ư? Anh ấy bảo nếu cô ngoại tình thì tôi đã giết chết cô từ lâu rồi.</font> </p><p class="Normal"><font color="#000000">Tôi biết anh ấy hiểu rõ về tôi, nhưng không hiểu tại sao máu ghen tuông cứ luôn sục sôi và anh tìm cách hành hạ tôi đến nghẹt thở. Anh ấy ghen như vậy, nhưng lại là kẻ chơi bời có hạng. Vì chơi bời nên từng mắc bệnh. Xin các bạn đừng nghĩ rằng vì "cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt" nên anh ấy mới đi như vậy. Không phải thế đâu, vào thời điểm đó tình cảm vợ chồng hoàn toàn tốt đẹp nhưng anh đã chà đạp lên tình cảm mà tôi dành cho anh.</font> </p><p class="Normal"><font color="#000000">Lúc đó tôi đã nghĩ cần phải bỏ anh ta, anh ta đã giáng cho tôi đủ mọi ngón đòn đau khổ rồi còn gì, vừa phải chịu đau khổ vì bị ghen bậy, lại vừa chịu đau khổ vì bị phản bội, còn gì mà lưu luyến với một kẻ như vậy chứ. Nhưng rồi trong lúc tôi kiên quyết nhất thì anh ấy lăn ra ốm. Tôi không thể không chăm sóc anh ấy và rồi anh lại van xin tha thứ. Nhìn 2 đứa con nhỏ quấn quít bên bố nó, tôi lại mềm lòng.</font> </p><p class="Normal"><font color="#000000">Tôi đã chữa bệnh cho anh ta hết tiền triệu và đưa anh đi Hà Nội xét nghiệm kết quả âm tính. Thế là tôi lại tha thứ cho anh. Những tưởng sau đó cuộc sống sẽ êm đềm, nhưng tôi đã lầm. Mọi chuyện lại trở về trạng thái ban đầu vẫn những vụ ghen tuông vô cớ, những trận cãi nhau, đánh nhau. Đã nhiều lần tôi viết đơn ly dị, nhưng anh không bao giờ chịu ký mà còn xé đơn đi.</font> </p><p class="Normal"><font color="#000000">Tôi cũng đã đưa đơn đến cơ quan xin xác nhận để gửi tòa án nhưng lại được công đoàn cơ quan hòa giải, rồi mỗi lần như vậy anh ấy lại van xin tha thứ. Rồi nghĩ đến 2 đứa con, tim tôi như thắt lại.</font> </p><p class="Normal"><font color="#000000">Tôi biết là tôi đã mắc sai lầm nọ đến sai lầm kia. Ngày ấy khi con tôi còn nhỏ, tôi đã nghĩ cố chịu đựng để con tôi có mẹ có cha. Bây giờ tôi mới thấy tội tôi thật lớn, vì luôn sống trong cảnh bố mẹ cãi nhau, luôn chứng kiến cảnh mẹ khóc lóc đau buồn nên con trai tôi đã không trưởng thành nổi.</font> </p><p class="Normal"><font color="#000000">Nó đã bỏ học giữa chừng và giờ đây nó luôn có tâm trạng tiêu cực, không tôn trọng bố, thậm chí coi bố như kẻ thù. Mặc dù tôi luôn răn dạy nó không được vô lễ với bố vì đó là bậc sinh thành, còn anh ấy luôn rủa con chết đi.</font> </p><p class="Normal"><font color="#000000">Tôi mệt mỏi lắm rồi. Hồi còn trẻ tôi nghĩ còn trẻ thì ghen tuông chứ ít nữa về già sẽ được sống bình yên. Nhưng tôi lại sai nữa rồi, xem ra về già tính ghen bậy không hề thuyên giảm. Các bạn biết không, tôi có một bà dì đã 75 tuổi vậy mà vẫn bị ông chú cũng tuổi đó đánh chửi bằng những ngôn từ ghen tuông. Thiên hạ thì lắc đầu, con cháu thì xấu hổ, cụ bà còm cõi nước mắt lưng tròng muốn chết đi để được yên thân.</font> </p><p class="Normal"><font color="#000000">Bây giờ tôi thật sự thấy sợ và cảm thấy không còn lối thoát. Năm nay tôi đã gần 50 tuổi, chẳng lẽ còn tính chuyện ly hôn ư? Nếu không tôi phải sống như bà dì tôi và mong chóng chết để được yên thân? Còn con trai tôi nữa, nó sắp đến tuổi lấy vợ mà 2 bố con không muốn nhìn nhau. Tôi chết đi nó biết trông chờ vào đâu.</font> </p><p class="Normal"><font color="#000000">Nó đã nói với mẹ: "Giá như con có tiền, con thuê ngay nhà ở trọ để khỏi phải nhìn cái khuôn mặt hầm hầm của ông ấy". Thật trớ trêu thay, anh ấy đối xử với vợ con như vậy nhưng ở bên ngoài rất tốt với mọi người, nhiệt tình giúp đỡ nếu ai cần nhờ. Anh ấy chỉ bộc lộ bản tính khi va chạm kinh tế với ai đó thôi.</font> </p><p class="Normal"><font color="#000000">Anh ấy đánh tôi nhiều lần thâm tím mình mẩy, nhưng chỉ đau chứ không gây thương tích. Nếu khám thương tích thì chỉ 0%. Anh ấy trăng hoa bên ngoài, nhưng lại không cặp bồ. Tôi cầu mong cô nào đó quyến rũ anh ấy đi mà không được.</font> </p><p class="Normal"><font color="#000000">Các bạn ơi, tôi là kẻ quá nhu nhược phải không. Các bạn hãy cứ trách mắng tôi đi, nhưng đừng bỏ mặc tôi. Hãy cho tôi một lời khuyên, dù thế nào tôi cũng sẽ thấy ấm lòng hơn.<br /><br />Thu </font></p>
Bạn đang lo lắng về HIV,thời gian phơi nhiễm sắp hết. Bạn cứ ĐT Tuan mecsedec: 098.2727.ba.9.3. Vui lòng không nhắn tin,chỉ chia sẻ điện thoại trực tiếp.
Quảng cáo
Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest (2)
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.