<p class="pTitle">Sự kỳ thị HIV/AIDS đang giết chết tuổi thơ</p> <p class="pHead"> <table class="tLegend" style="BORDER-COLLAPSE: separate" cellspacing="0" cellpadding="0" width="40" align="right" border="0"> <tbody> <tr> <td><img class="lImage" onclick="return showImage(this.src)" height="150" hspace="0" src="http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/ImageView.aspx?ThumbnailID=65371" width="200" border="1" hyperlink="" /></td></tr> <tr> <td>Các em học sinh đang đọc những dòng chữ nói lên ước mơ của các bạn trong nhóm trẻ ảnh hưởng HIV/AIDS </td></tr></tbody></table></p> <p class="pHead">Theo con số chính thức của Ủy ban Dân số Gia đình Trẻ em (UBDSGĐTE) Quận 8 TP.HCM: trong số 68 trẻ nhiễm và bị ảnh hưởng HIV/AIDS của quận đang quản lý, 99% rơi vào những gia đình nghèo khó, trên 80% cha mẹ đã chết, giao người thân nuôi dưỡng.</p> <p class="pHead">Khi nhận nuôi các cháu, sự nghèo khó, bệnh tật không làm người nuôi dưỡng các cháu khổ sở mà sự kì thị của cộng đồng mới là nỗi lo lắng lớn nhất.</p> <p class="pBody">Chị Minh - bà mẹ nhiễm HIV hiện là cộng tác viên của Trung tâm tư vấn HIV/AIDS cộng đồng quận 8 cho biết, vợ chồng chị ở tỉnh Tiền Giang, anh lên thành phố làm thợ hồ, chết vì bệnh AIDS. Hai mẹ con đi thử máu đều bị nhiễm, nên giờ chị gần như bỏ xứ sở.</p> <p class="pBody">Dù đem hoàn cảnh bản thân mình để an ủi, động viên người bị nhiễm vượt qua khó khăn, mặc cảm nhưng ngay ở nơi mình thuê nhà, chị Minh vẫn phải giấu bệnh của mình. Nếu mọi người biết, chị sẽ không được thuê nhà, con không được học hành... Chị tâm sự con gái chị đang học lớp 2 cũng biết mình bệnh, nên thường nói với mẹ: "Mẹ ơi, mẹ đừng chết trước con. Vì mẹ chết con sẽ ở với ai? Ai mà chịu nuôi một đứa trẻ bị bệnh này?"</p> <p class="pBody">Trong cuộc họp những gia đình nuôi trẻ HIV/AIDS ngày 24-3-2005, khi được phép ghi những ước mơ của mình lên giấy, nhiều em <strong>chỉ ước có bạn bè</strong>, một ước mơ bé nhỏ và hết sức bình thường nhưng các em không dễ có được.</p> <p class="pBody">Các gia đình cho biết, họ sợ nhất là trẻ biết mình là con của người bệnh AIDS, vì trẻ sẽ mặc cảm và hàng xóm tẩy chay. Bà Hai, ngụ ở phường 1, quận 8 nói: "Chỉ mới đây thôi, tôi thấy con Hương trốn trong nhà buồn thiu. Hỏi thì nó vừa khóc vừa nói: Mấy đứa bạn trong xóm nói con bị SIDA nên không thèm chơi với con!"</p> <p class="pBody">Mẹ bé Hương, ngụ cùng xóm, gửi Hương cho bà Hai nuôi từ lúc lọt lòng. Nhưng chỉ gửi tiền cháo sữa được vài tháng thì chị ta bỏ mặc. Bà Hai thấy tội nghiệp nên nhận Hương làm cháu ngoại nuôi, giờ Hương đã học lớp 2. Hiện mẹ Hương đã chết vì bệnh AIDS. Tiếng đồn lan ra, bà Hai ức lòng dẫn cháu đi xét nghiệm, kết quả là Hương không bị nhiễm! Bà mang phiếu xét nghiệm lên trình UBND phường 1, xin giúp giải tỏa mối nghi ngờ để cháu bà được bình yên. Phường hứa sẽ cho họp tổ dân phố trong tháng 4-2005 để "minh oan". Bà Hai nói: "Ai có bị miệng đời rồi mới thấm thía, mệt mỏi lắm!"</p> <p class="pBody">Chị Anh Thơ - cán bộ dự án trẻ nhiễm và ảnh hưởng HIV/AIDS của phường 1, đưa chúng tôi đến nhà bà Mười, người đang nuôi hai đứa cháu là Hoàng - cháu nội và Hùng - cháu ngoại. Cha mẹ Hoàng chết vì bệnh AIDS, Hoàng cũng bị nhiễm nhưng em không biết điều này. Xung quanh ai cũng nghi ngờ, trẻ con trong xóm không chơi với Hoàng và Hùng.</p> <p class="pBody">Một lần Hoàng đã hỏi: "Bà ơi, tại sao các bạn nói con bị SIDA?". Bà gạt đi: "Không phải đâu, tụi nó chê mình nghèo không có xe Honda đó!. Bà rất khổ tâm khi đêm nằm nghe cháu kể: "Sao con sang nhà hàng xóm chơi người ta cứ đuổi về, chỉ có bà nội là dám ôm con?".</p> <p class="pBody">Chị Đinh Kim Liên - chủ nhiệm UBDSGĐTE quận 8 kể chuyện bà Huỳnh, người nuôi cháu Khanh từ lúc lọt lòng bị nhiễm HIV từ mẹ, nay đã được 3 tuổi. Mẹ cháu chết rất trẻ - 20 tuổi. Một tờ báo đã đưa hình hai mẹ con lên, khiến hàng cơm tấm của bà Huỳnh phải chịu mấy tháng trời ế ẩm, bởi ai cũng sợ đến ăn sẽ bị lây SIDA.</p> <p class="pBody">Bà Huỳnh nói: "Bác sĩ có dặn tôi 18 tháng sau đưa cháu đi thử máu lại, có thể cháu sẽ hết nhiễm nhưng tôi sợ lắm. Thôi cứ để cháu tự nhiên như thế, biết đâu rõ chuyện lại thêm buồn. Rồi mọi người lại đồn đại thì tôi chỉ sợ cháu chưa chết vì bệnh mà cả nhà tôi đã chết vì đói... vì không bán được cơm".</p> <p class="pBody">Chị Kim Liên cho biết, một trường hợp khác: chị Kim Anh và hai con bị nhiễm, chủ nhà thuê đòi đuổi ra khỏi nhà, tổ dân phố phải can thiệp. Người ta sợ đến nỗi chị ngồi xuống ghế uống nước xong là người ta xách ghế đi dội rửa. Quận phải tổ chức họp tuyên truyền là bệnh chỉ lây qua đường máu và quan hệ tình dục, người dân mới giảm bớt kỳ thị. Nhưng không phải ai cũng hiểu, nên chị Anh đi bán vé số vẫn có người sợ lây qua... vé số. Đứa con gái nhỏ 4 tuổi của chị cũng không có bạn chơi, chỉ quanh quẩn trong nhà - một căn phòng ẩm thấp chỉ khoảng 4m<sup>2</sup>...</p> <p class="pAuthor">Theo Phụ Nữ TP.HCM </p>