Tư Vấn HIV
»
HIV - Điều không mong muốn
»
Cùng chia sẻ tâm sự
»
tôi biết tôi ko nên thế, nhưng sao tôi vẫn......
  Danh hiệu: Thành viên mớiNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 05-04-2005(UTC) Bài viết: 14
|
Chào mọi người, tôi chỉ mới vừa bik 4rum khi search trên google thôi, <br />mọi người cho tui gửi đôi chút tâm sự nhé!<br />Tôi là 1 người rất thích các họat động xã hội, nhưng tôi lại mắc 1 cái tật ko nên có của 1 người họat động trong lĩnh vực này, đó là "kì thị"<br />Tôi ko thể kiểm soát dc bản thân khi tôi đứng gần họ, những con người mà trước đó, khi tôi xem wa sách báo, tivi...tôi đã khóc và tự nghĩ là sẽ cố gắng giúp họ....thế nhưng khi tôi gần họ, tôi lại có cảm giác sợ , 1 cái gì đó nhỏ nhen, giả tạo trong tôi cứ hiện lên.....>_< cái đó thật ko xứng đáng với 1 người họat đông xã hội.....đó chỉ mới là những cô bé cậu bé mồ côi bị khuyết tật mà tôi đã như vậy, tôi ko bik khi tôi tiếp xúc với các bệnh nhân AIDS thì tôi sẽ còn như thế nào nữa, tôi thật ko fải là tôi nữa rồi......cái tính hèn nhát trong tôi nó lớn wá, nó át mất lý trí của tôi, tôi ko vượt wa dc nó, ....hic.....<br />Tôi fải làm sao đây?
|
|
|
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên gắn bóNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 24-11-2004(UTC) Bài viết: 1.110
Cảm ơn: 7 lần Được cảm ơn: 39 lần trong 21 bài viết
|
Bạn hãy gặp họ ngay trên Diễn đàn này, nói chuyện cùng họ, nghe họ kể về mình, rồi suy nghĩ về họ. Chính những cách truyền thông trước đây đã làm bạn và một số bạn khác thấy rằng người có H là một sinh vật ghê gớm như người hành tinh khác ... Bạn hãy thường xuyên đến với Diễn đàn, bạn sẽ tiếp cận dần với chúng tôi. Và rồi, bạn sẽ thấy, họ không như những gì bạn tưởng tượng. Ngoại trừ có H, họ rất bình thường, như mọi người bình thường khác. Chúng tôi, không hẳn chỉ có những người có H. Trong số chúng tôi vẫn có, và luôn có những người không có H. Khi tiếp xúc, bạn sẽ không phân biệt được chúng tôi khác nhau như thế nào.
Bạn thích các hoạt động xã hội. Chúng tôi mừng vì điều đó. Bạn hãy trang bị những kiến thức cần thiết cho chính bản thân mình và phổ biến những kiến thức đó cho những người chung quanh bạn. Đó cũng là một trong những cách mà bạn có thể tham gia chung với chúng tôi. Cảm giác mà bạn gọi là kì thị đó chính là rào cản khiến bạn không thể tham gia tích cực hơn với các hoạt động offline của chúng tôi, một phần quan trọng của công tác phòng chống HIV/AIDS.
Tham gia hoạt động xã hội là một công việc tự nguyện nhưng thường đòi hỏi sự tâm huyết cao. Hi vọng bạn có thể vượt qua được chính mình.
|
Tránh bệnh - Không lánh người. |
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên gắn bóNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 27-12-2004(UTC) Bài viết: 306 Đến từ: Ha Noi
Cảm ơn: 1 lần Được cảm ơn: 6 lần trong 5 bài viết
|
Nếu sợ thì không nên nói ra. Đã nói ra thì có nghĩa là bạn đã biết cách chế ngự nỗi sợ. Cuối cùng của mọi nỗi sợ hãi chính là sợ chết. Tôi hiểu cảm giác đó. Tôi đã thường xuyên tới các làng trẻ em nhiễm chất độc da cam như làng Hữu Nghị hay làng Hoà Bình. Mọi người ở đó biết tôi. Tuy nhiên tôi không sợ hãi trước các em nhỏ không may mắn ấy vì tôi thấy các em cũng chẳng khác xa tôi là mấy. Thật dễ thương, thật dễ mến. Nỗi đau của các em cũng giống như nỗi đau của chính tôi vậy. Có lẽ không chỉ nỗi đau của riêng tôi mà đó còn là nỗi đau của tất cả chúng ta. Tôi đã có dịp đi cùng những người bạn đến những nơi ăn chơi nổi tiếng của HN (chỉ tham quan thôi). Tôi thấy ở đó người ta tiêu những đồ xa xỉ đến hàng triệu bạc. Trong khi đó, chỉ với 100.000 hoặc 200.000 VND gì đó là có thể giúp cho một người mù loà nhìn thấy ánh sáng, trẻ em có cơm ăn áo mặc, người bệnh HIV mua được một vài viên thuốc cứu sinh mạng khỏi tay tử thần,... thật xót xa. Chúng ta quá lãng phí vào những thoả mãn - dục vọng cá nhân nhưng lại ích kỷ với nỗi đau hàng ngày hàng giờ của đồng loại. Hãy nghĩ lại! Đó là điều tôi muốn gửi đến cho những người đang ngày đêm xa hoa, vô bổ! |
EveryWhere For You! |
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên gắn bóNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 27-12-2004(UTC) Bài viết: 306 Đến từ: Ha Noi
Cảm ơn: 1 lần Được cảm ơn: 6 lần trong 5 bài viết
|
|
EveryWhere For You! |
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên gắn bóNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 01-04-2005(UTC) Bài viết: 2.261  Đến từ: Thanh hóa Thanks: 101 times Được cảm ơn: 100 lần trong 83 bài viết
|
Bao giờ sự kỳ thị của mọi nguời cũng giết hết những con nguời như chúng tôi, trên thế gian này chỉ còn số ít là không kỳ thị thôi.Nhưng đó cũng làm cho những ai đang nằm trong hoàn cảnh này có tia hy vọng, có lẽ không bao giờ có thể hết đuợc sự kỳ thị của mọi nguời cả. |
Trên đời này không có tình yêu nào gọi là bất tử, sự "bất tử" nằm ở chính những gì mà người yêu nhau mang đến cho nhau.0945648158 |
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên gắn bóNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 24-11-2004(UTC) Bài viết: 1.110
Cảm ơn: 7 lần Được cảm ơn: 39 lần trong 21 bài viết
|
Xã hội là như thế, cuộc đời là như thế. Ngày xưa, lúc còn đi học, áo trắng quần xanh, tôi cũng từng nghĩ như thế. Cuộc đời chỉ có hai màu trắng và xanh. Rồi tôi cũng nhận ra còn các màu sắc khác nữa. Có buồn mới thấy quí niềm vui, có trống vắng mới khắc khoải nhớ tới những lần gặp gỡ. Tôi nhận ra sự kỳ thị chỉ còn là một đóm tàn nhỏ nhoi so với những cánh tay rộng mở, những tấm lòng bao dung, những tình người thiết tha hơn bao giờ hết. Nó gắn bó, quyện vào những suy nghĩ của tôi. Tôi không còn buồn vì điều đó và ngày càng thấy mình tự tin hơn. |
Tránh bệnh - Không lánh người. |
|
|
|
Tư Vấn HIV
»
HIV - Điều không mong muốn
»
Cùng chia sẻ tâm sự
»
tôi biết tôi ko nên thế, nhưng sao tôi vẫn......
Di chuyển
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.