Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Offline hay_song_de_duoc_yeuthuong  
#1 Đã gửi : 01/06/2008 lúc 06:53:18(UTC)
hay_song_de_duoc_yeuthuong

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm:
Gia nhập: 10-02-2008(UTC)
Bài viết: 2.972
Woman
Đến từ: miền đất đầy nắng _ gió

Thanks: 136 times
Được cảm ơn: 331 lần trong 214 bài viết

Anh ấy không chịu động phòng 

Khi đã thật lòng yêu ai đó thì dù cho người đó có yêu mình hay không điều đó lại không còn quan trọng. Tùng yêu Chinh không vì một lý do nào quá đáng, anh không tham giàu cũng không ham sắc mà chỉ đơn giản là anh thích nghe cái giọng nói thánh thót như họa mi của cô.

Nhưng cô lại không nghĩ như vậy, so với những người đàn ông đang theo đuổi thì anh được xếp loại dưới trung bình. Tùng vừa lùn vừa xấu, chỉ được mỗi cái lém lỉnh, nhanh mồm nhanh miệng và đặc biệt là độ “chai mặt” thì khó ai bì. So với Chinh thì anh ta chẳng khác nào “đỉa đói mà đeo chân hạc”.

Oái oăm thay, ghét của nào ông trời lại cứ dúi vào tay cho kẻ đó. Tối nào anh cũng đến nhà Chinh thật sớm, không bao giờ ăn cơm nhưng hễ có việc gì là lăn xả vào làm cho đến xong mới thôi. Tùng không lãng mạn đến nỗi mỗi tối tặng một bông hoa hay cùng nắm tay nhau đi dạo dưới trời mưa phùn nhưng anh lại không bao giờ quên mua quà tặng Chinh trong những ngày lễ tình yêu, 8/3 hay Noel.

Chinh tỏ thái độ ra mặt, món quà nào Tùng tặng tối hôm trước thì ngay ngày hôm sau cô mang cho người khác dùng. Có người còn bạo miệng đùa dai: “Hôm nào Chinh rủ Tùng vào vườn bách thú cho khỉ nó xem đỡ buồn”.

Bị chê nhiều quá Chinh đã lỡ miệng tuyên bố rằng: “Dù đàn ông trên thế gian này chẳng còn ai, dù cái đó có để mốc đem phơi cũng không bao giờ cho ngữ đó đụng vào”.

Câu nói đầy ác ý của Chinh đã chạm vào tự ái đàn ông trong con người Tùng xưa nay vốn đã nổi tiếng lì lợm. Anh vẫn đến nhà như thường lệ nhưng lầm lì ít nói hơn khiến không khí trong nhà thêm nặng nề. Anh không còn “mẹ mẹ con con, bố bố con con” như trước nữa.

Đã có lần anh dùng mưu đuổi hết đám đàn ông ngồi lì ở nhà Chinh bằng cách lì mặt hơn họ. Đúng 8/3, ai đến cũng hoa một ôm, quà một xách, ăn mặc chỉnh tề, nói năng lịch sự, đột nhiên Tùng xuất hiện như một tay xe ôm vừa đi đường dài về. Quần áo nhàu nhĩ, tóc tai bù xù vừa đặt chân tới cửa, miệng anh đã loa lên: “Mẹ còn cơm nguội không con đói quá rồi”.

Không cần đợi ai cho phép anh phi thẳng vào bếp mở xoong nồi, lục tủ lạnh như người nhà. Mặc dù anh chẳng ăn gì, uống gì trong đó nhưng cứ làm như thổ công trong bếp nhà Chinh vậy. Nhìn vào hành động của Tùng, những người lịch sự lần lượt đứng lên xin phép ra về.

Đợi cho người cuối cùng ra khuất, cô lôi Tùng ra mắng như tát nước vào mặt: “Anh có còn là đàn ông hay không mà lại vô liêm sỉ đến thế. Tôi không yêu anh thì anh nhất định cũng không cho tôi có được hạnh phúc sao? Anh tưởng mình là ai chứ, so với người kém nhất trong số họ thì anh vẫn mới chỉ bằng con tép riu. Để chứng tỏ là anh yêu tôi như lời anh nói, việc gì cũng làm vì tôi, mỗi lời tôi nói ra là một mệnh lệnh thì ngay ngày mai anh đừng bước chân vào nhà tôi nữa. Anh cứ coi đó là lời cầu xin của tôi. Anh hãy buông tha để tôi còn lấy chồng”.

Tình yêu không chỉ là cảm giác mà còn cần có sự hy sinh, nỗ lực và ý chí kiên định. Chấp hành đúng yêu cầu của Chinh, ngay tối hôm sau anh không đặt chân vào đến cửa nhưng lại dựng xe ngồi ngay trước cổng từ sớm tới khuya. Anh như kẻ đang một mình canh giữ lầu hạnh phúc, ai ra ai vào anh đều kiểm soát được không sót một người.

Nhiều lúc nổi máu anh hùng, Tùng cũng mượn rượu gây sự với một vài người khiến cho họ thấy khó mà nản. Chẳng bao lâu cường độ gặp gỡ Chinh của những đối thủ nặng ký cũng giảm dần, họ không đủ kiên trì và lì lợm để xứng là đối thủ của anh. Đến người cuối cùng cũng lặng lẽ rời xa cô.

Xuân xanh mấy độ chẳng còn háo hức đón đợi như ngày nào, thấy con gái đã héo hon, mòn mỏi, bố mẹ cô lựa lời khuyên nhủ: “Phụ nữ thì nên lấy người yêu mình mới mong có được hạnh phúc bền lâu. Bố mẹ thấy nó thật lòng yêu con, lại nhất nhất nghe lời con, chắc sẽ không bao giờ để con chịu thiệt đâu. Tôn Ngộ Không có chạy tới đâu cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Phật, ông trời đã định nhân duyên của con gắn chặt vào cuộc đời nó rồi thì chỉ có ông trời mới tách ra nổi. Con gái có thì, mỗi tuổi nó đuổi xuân đi, đến bao giờ con mới gặp được người mình yêu”.

Những người luôn miệng nói yêu cô rồi “thề non hẹn biển” lại là người đầu tiên bỏ cuộc khi vấp phải thử thách. Chinh thở dài sườn sượt: “Chẳng lẽ mình không có sự lựa chọn nào khác hay sao? Còn duyên thì kén cá chọn canh, hết duyên thì ếch đực cua kềnh cũng vơ”.

Thấy bạn bè ai cũng con cái đề huề nên Chinh đã tặc lưỡi cho xong. Cuối cùng thì đám cưới cũng được cử hành như bao nhiêu đôi bạn trẻ khác. Chinh miễn cưỡng trong nụ cười “hàng hiệu” chỉ để xã giao cùng khoác tay nhau đi giữa những bàn tiệc, ngập trong men say và ngợp trong lời chúc. Khi nhẫn được trao tận tay nghĩa là cuộc đời Chinh đã lật sang một trang khác.

Tiệc tàn, mọi người đã về hết, Tùng tỉ mỉ, nhẹ nhàng gỡ từng chiếc cặp ghim, từng lọn tóc rối trên đầu vợ. Anh lấy sâm ngâm mật ong để Chinh uống cho lại sức sau một ngày tiếp khách mệt mỏi. Anh chuẩn bị sẵn nước nóng, dầu thơm, váy ngủ.

Hình như cô đã bắt đầu yêu. Cô cảm thấy mình được nâng niu thực sự chứ không còn là cảm giác. Anh không còn ngang ngược, lì lợm mà rất đỗi chân tình, âu yếm. Anh bế Chinh nhẹ nhàng đặt lên giường trên chiếc ga - gối - đệm màu hồng thật lãng mạn. Tùng hôn nhẹ lên trán vợ: “Ngủ ngon đi em”. Cô khép hờ hai bờ mi chờ đợi nhưng Tùng đã lặng lẽ ôm gối ra sofa đánh một giấc ngon lành.

Đêm tân hôn, một mình Chinh trên chiếc giường hạnh phúc nhưng cô tự an ủi mình: “Chắc anh ấy sợ mình mệt nên mới làm như thế. Cứ tưởng hung hãn lắm ai dè cũng nhát như thỏ đế. Cũng may anh không phải là kẻ phàm phu vùi liễu dập hoa. Chẳng sao "cơm không ăn thì gạo vẫn còn đấy”.

Một ngày, một tuần rồi một tháng trôi qua anh vẫn “nể” vợ như thế khiến cho Chinh nghi ngờ: “Vì sao? Anh không còn yêu em hay anh không có khả năng làm chồng?”. Lúc này Tùng mới thủng thẳng: “Chẳng sao cả, không thích thì không làm thế thôi. Chẳng phải chính miệng em nói: “Dù có để mốc đem phơi cũng không để cho ngữ đó đụng tới là gì. Mới nói đến đó mà em đã quên rồi sao? Chưa gì đã mắc bệnh đãng trí tuổi già”.

Chinh gào thét lên: “Đồ hèn. Thì ra, chỉ vì câu nói lỡ lời của tôi mà anh quyết lấy tôi cho kỳ được chứ nào phải yêu thương gì”. Giờ đây, đến ngay cả ước mơ làm một người vợ bình thường dù chỉ một đêm như bao nhiêu người phụ nữ khác cô cũng không có cơ hội thực hiện.

(Theo Hạnh Phúc Gia Đình)


Sửa bởi quản trị viên 22/08/2009 lúc 05:34:58(UTC)  | Lý do: Chưa rõ

HÃY YÊU NGÀY TỚI DÙ QUÁ MỆT KIẾP NGƯỜI, CÒN CUỘC ĐỜI TA CỨ VUI...?!?

Quảng cáo
Offline Endless  
#2 Đã gửi : 02/06/2008 lúc 09:40:29(UTC)
Endless

Danh hiệu: Thành viên danh dự

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 15-05-2008(UTC)
Bài viết: 556

Hehehehe đàn ông khi thâm thì thâm kinh khủng nhỉ... người ta nói chẳng ngoa: Vô độc bất trượng phu... ông này kg biết có phải trượng phu kg mà độc địa thật!

Cũng may nào giờ mình chưa bao giờ phát ngôn ngông cuồng như cô kia!
Vô biên lạc diệp tiêu tiêu há
Bất tận trường giang cổn cổn lai
Offline hainam  
#3 Đã gửi : 27/08/2008 lúc 06:09:50(UTC)
Hainam

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 01-04-2008(UTC)
Bài viết: 645

Trích dẫn bài viết của hay_song_de_duoc_yeuthuong đã viết:

Anh ấy không chịu động phòng 

Khi đã thật lòng yêu ai đó thì dù cho người đó có yêu mình hay không điều đó lại không còn quan trọng. Tùng yêu Chinh không vì một lý do nào quá đáng, anh không tham giàu cũng không ham sắc mà chỉ đơn giản là anh thích nghe cái giọng nói thánh thót như họa mi của cô.

Nhưng cô lại không nghĩ như vậy, so với những người đàn ông đang theo đuổi thì anh được xếp loại dưới trung bình. Tùng vừa lùn vừa xấu, chỉ được mỗi cái lém lỉnh, nhanh mồm nhanh miệng và đặc biệt là độ “chai mặt” thì khó ai bì. So với Chinh thì anh ta chẳng khác nào “đỉa đói mà đeo chân hạc”.

Oái oăm thay, ghét của nào ông trời lại cứ dúi vào tay cho kẻ đó. Tối nào anh cũng đến nhà Chinh thật sớm, không bao giờ ăn cơm nhưng hễ có việc gì là lăn xả vào làm cho đến xong mới thôi. Tùng không lãng mạn đến nỗi mỗi tối tặng một bông hoa hay cùng nắm tay nhau đi dạo dưới trời mưa phùn nhưng anh lại không bao giờ quên mua quà tặng Chinh trong những ngày lễ tình yêu, 8/3 hay Noel.

Chinh tỏ thái độ ra mặt, món quà nào Tùng tặng tối hôm trước thì ngay ngày hôm sau cô mang cho người khác dùng. Có người còn bạo miệng đùa dai: “Hôm nào Chinh rủ Tùng vào vườn bách thú cho khỉ nó xem đỡ buồn”.

Bị chê nhiều quá Chinh đã lỡ miệng tuyên bố rằng: “Dù đàn ông trên thế gian này chẳng còn ai, dù cái đó có để mốc đem phơi cũng không bao giờ cho ngữ đó đụng vào”.

Câu nói đầy ác ý của Chinh đã chạm vào tự ái đàn ông trong con người Tùng xưa nay vốn đã nổi tiếng lì lợm. Anh vẫn đến nhà như thường lệ nhưng lầm lì ít nói hơn khiến không khí trong nhà thêm nặng nề. Anh không còn “mẹ mẹ con con, bố bố con con” như trước nữa.

Đã có lần anh dùng mưu đuổi hết đám đàn ông ngồi lì ở nhà Chinh bằng cách lì mặt hơn họ. Đúng 8/3, ai đến cũng hoa một ôm, quà một xách, ăn mặc chỉnh tề, nói năng lịch sự, đột nhiên Tùng xuất hiện như một tay xe ôm vừa đi đường dài về. Quần áo nhàu nhĩ, tóc tai bù xù vừa đặt chân tới cửa, miệng anh đã loa lên: “Mẹ còn cơm nguội không con đói quá rồi”.

Không cần đợi ai cho phép anh phi thẳng vào bếp mở xoong nồi, lục tủ lạnh như người nhà. Mặc dù anh chẳng ăn gì, uống gì trong đó nhưng cứ làm như thổ công trong bếp nhà Chinh vậy. Nhìn vào hành động của Tùng, những người lịch sự lần lượt đứng lên xin phép ra về.

Đợi cho người cuối cùng ra khuất, cô lôi Tùng ra mắng như tát nước vào mặt: “Anh có còn là đàn ông hay không mà lại vô liêm sỉ đến thế. Tôi không yêu anh thì anh nhất định cũng không cho tôi có được hạnh phúc sao? Anh tưởng mình là ai chứ, so với người kém nhất trong số họ thì anh vẫn mới chỉ bằng con tép riu. Để chứng tỏ là anh yêu tôi như lời anh nói, việc gì cũng làm vì tôi, mỗi lời tôi nói ra là một mệnh lệnh thì ngay ngày mai anh đừng bước chân vào nhà tôi nữa. Anh cứ coi đó là lời cầu xin của tôi. Anh hãy buông tha để tôi còn lấy chồng”.

Tình yêu không chỉ là cảm giác mà còn cần có sự hy sinh, nỗ lực và ý chí kiên định. Chấp hành đúng yêu cầu của Chinh, ngay tối hôm sau anh không đặt chân vào đến cửa nhưng lại dựng xe ngồi ngay trước cổng từ sớm tới khuya. Anh như kẻ đang một mình canh giữ lầu hạnh phúc, ai ra ai vào anh đều kiểm soát được không sót một người.

Nhiều lúc nổi máu anh hùng, Tùng cũng mượn rượu gây sự với một vài người khiến cho họ thấy khó mà nản. Chẳng bao lâu cường độ gặp gỡ Chinh của những đối thủ nặng ký cũng giảm dần, họ không đủ kiên trì và lì lợm để xứng là đối thủ của anh. Đến người cuối cùng cũng lặng lẽ rời xa cô.

Xuân xanh mấy độ chẳng còn háo hức đón đợi như ngày nào, thấy con gái đã héo hon, mòn mỏi, bố mẹ cô lựa lời khuyên nhủ: “Phụ nữ thì nên lấy người yêu mình mới mong có được hạnh phúc bền lâu. Bố mẹ thấy nó thật lòng yêu con, lại nhất nhất nghe lời con, chắc sẽ không bao giờ để con chịu thiệt đâu. Tôn Ngộ Không có chạy tới đâu cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Phật, ông trời đã định nhân duyên của con gắn chặt vào cuộc đời nó rồi thì chỉ có ông trời mới tách ra nổi. Con gái có thì, mỗi tuổi nó đuổi xuân đi, đến bao giờ con mới gặp được người mình yêu”.

Những người luôn miệng nói yêu cô rồi “thề non hẹn biển” lại là người đầu tiên bỏ cuộc khi vấp phải thử thách. Chinh thở dài sườn sượt: “Chẳng lẽ mình không có sự lựa chọn nào khác hay sao? Còn duyên thì kén cá chọn canh, hết duyên thì ếch đực cua kềnh cũng vơ”.

Thấy bạn bè ai cũng con cái đề huề nên Chinh đã tặc lưỡi cho xong. Cuối cùng thì đám cưới cũng được cử hành như bao nhiêu đôi bạn trẻ khác. Chinh miễn cưỡng trong nụ cười “hàng hiệu” chỉ để xã giao cùng khoác tay nhau đi giữa những bàn tiệc, ngập trong men say và ngợp trong lời chúc. Khi nhẫn được trao tận tay nghĩa là cuộc đời Chinh đã lật sang một trang khác.

Tiệc tàn, mọi người đã về hết, Tùng tỉ mỉ, nhẹ nhàng gỡ từng chiếc cặp ghim, từng lọn tóc rối trên đầu vợ. Anh lấy sâm ngâm mật ong để Chinh uống cho lại sức sau một ngày tiếp khách mệt mỏi. Anh chuẩn bị sẵn nước nóng, dầu thơm, váy ngủ.

Hình như cô đã bắt đầu yêu. Cô cảm thấy mình được nâng niu thực sự chứ không còn là cảm giác. Anh không còn ngang ngược, lì lợm mà rất đỗi chân tình, âu yếm. Anh bế Chinh nhẹ nhàng đặt lên giường trên chiếc ga - gối - đệm màu hồng thật lãng mạn. Tùng hôn nhẹ lên trán vợ: “Ngủ ngon đi em”. Cô khép hờ hai bờ mi chờ đợi nhưng Tùng đã lặng lẽ ôm gối ra sofa đánh một giấc ngon lành.

Đêm tân hôn, một mình Chinh trên chiếc giường hạnh phúc nhưng cô tự an ủi mình: “Chắc anh ấy sợ mình mệt nên mới làm như thế. Cứ tưởng hung hãn lắm ai dè cũng nhát như thỏ đế. Cũng may anh không phải là kẻ phàm phu vùi liễu dập hoa. Chẳng sao "cơm không ăn thì gạo vẫn còn đấy”.

Một ngày, một tuần rồi một tháng trôi qua anh vẫn “nể” vợ như thế khiến cho Chinh nghi ngờ: “Vì sao? Anh không còn yêu em hay anh không có khả năng làm chồng?”. Lúc này Tùng mới thủng thẳng: “Chẳng sao cả, không thích thì không làm thế thôi. Chẳng phải chính miệng em nói: “Dù có để mốc đem phơi cũng không để cho ngữ đó đụng tới là gì. Mới nói đến đó mà em đã quên rồi sao? Chưa gì đã mắc bệnh đãng trí tuổi già”.

Chinh gào thét lên: “Đồ hèn. Thì ra, chỉ vì câu nói lỡ lời của tôi mà anh quyết lấy tôi cho kỳ được chứ nào phải yêu thương gì”. Giờ đây, đến ngay cả ước mơ làm một người vợ bình thường dù chỉ một đêm như bao nhiêu người phụ nữ khác cô cũng không có cơ hội thực hiện.

(Theo Hạnh Phúc Gia Đình)

Tay này không bị hỏng ...''pháo'' thì trác chắn là cũng bị hỏng IC ah.
 Thời nay mà làm thế thì chỉ có mà.... Ði luôn con hộ thằng khác mà thôi 
Offline vinh_man  
#4 Đã gửi : 17/10/2008 lúc 04:27:31(UTC)
vinh_man

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 07-05-2008(UTC)
Bài viết: 1.351
Đến từ: Vinh city - Nghe An province

Được cảm ơn: 141 lần trong 35 bài viết

Đọc Đồi gió hú đi. Yêu cực độ cũng thành ra ghét cực độ đó.
Tay Tùng đó chính xác là một người yêu LOVER chân chính.

Trải nghiệm của Vinh_man qua Tiểu thuyết Đồi gió hú của Emily Bronte.

"Khi bạn tức giận run mình trước những bất công, thì bạn là ĐỒNG CHÍ của tôi" - Ernesto Che Guevara
Offline nguacon  
#5 Đã gửi : 28/05/2009 lúc 07:06:28(UTC)
nguacon

Danh hiệu: Member

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 04-01-2007(UTC)
Bài viết: 182

tiểu thuyết làm gì có thực đâu. thực tế ;a hỏng Ak rồi. thầy tu giữ oản
con song con hy vong
Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.