Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Offline one_connectionss  
#1 Đã gửi : 06/08/2008 lúc 02:34:22(UTC)
one_connectionss

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 22-10-2007(UTC)
Bài viết: 350

Được cảm ơn: 4 lần trong 2 bài viết
<table id="table1" width="100%" border="0" cellpadding="3" cellspacing="0"><tbody><tr style="font-weight: bold;"><td class="title"><span id="NewsContentDetail1_MsgSubject">Lênh đênh phận gái bán tình </span></td> </tr> <tr> <td class="datePublish" valign="top" height="25"> Thứ ba, 5/8/2008, 16:25 GMT+7 </td> </tr> <tr> <td style="font-size: 10pt; font-family: Arial;" valign="top"> <div id="VietAd"> <p align="justify"><font size="2" face="Arial"><strong>Không chỉ nổi tiếng là một khu du lịch đẹp vào loại nhất nhì cả nước với bờ biển đẹp, cung đường thơ mộng và khu biệt thự cổ kính, hàng năm thu hút đông đảo khách du lịch trong nước và quốc tế đến tham quan tìm hiểu.</strong> </font></p> <p align="justify"><font size="2" face="Arial">Nhiều năm gần đây Thị xã Đồ Sơn (Hải Phòng) lại nổi đình nổi đám trong giới ăn chơi đất Hải với hàng nghìn nhà nghỉ, quán gội đầu, tẩm quất mát xa, cà fe, đèn mờ...cùng với đó là lực lượng các em "gái gọi" mà theo sự ví von của nhiều người dân địa phương là "còn đông hơn cả khách nước ngoài". Có đến đến tận nơi được tận mắt chứng kiến mọi cuộc đời các em cũng lênh đênh chìm nổi theo từng con sóng vỗ với bao sự nhục nhã và khổ đau...</font></p> <p align="justify"><font size="2" face="Arial"><strong>Phố biển về đêm</strong>&nbsp; </font></p> <p align="justify"><font size="2" face="Arial">Nhân một chuyến đi nghỉ mát ở bãi biển Đồ Sơn, tôi có dịp ghé thăm nhà một người bạn cũ hiện đang hành nghề xe ôm ở phố biển này. Sau vài câu chuyện trò, anh bạn tôi vỗ vai “Tối nay tớ sẽ đưa cậu đi thưởng thức món đặc sản ở nơi đây, đảm bảo cậu thích. Cậu nhớ mang theo tiền nhé, bao cả tớ nữa, dạo này vợ tớ quản chặt quá, với lại tối nay tớ đưa cậu đi thực tế mà”.</font></p> <p align="justify"><font size="2" face="Arial">Là bạn thân của nhau nên tôi quá hiểu cậu ấy. Bạn tôi đã nói như vậy thì hẳn là món đặc sản bí hiểm đó sẽ rất ngon. Tôi có tính lạ là khi đi đến đâu, cũng không thể bỏ qua việc thưởng thức các món ăn đặc sản ở đó. Ở Đồ Sơn này, bất cứ món sơn hào hải vị, thuỷ sản nào tôi cũng đã từng nếm thử. Vậy mà còn món gì nữa đây? Thế là sau tiếng “Ok” tôi leo lên xe cùng anh bạn đi thưởng thức món đặc sản có tiếng ấy. Chiếc xe Win bon bon trên những cung đường mịn như vừa dải lụa, dưới những ánh đèn muôn màu sắc.</font></p> <p align="justify"><font size="2" face="Arial">22h chúng tôi đến khu vực bến Nghiêng nằm sát ven biển. Con phố dài chưa đầy 2km nhưng có đến hàng trăm nhà nghỉ, quán cà phê, hàng tẩm quất gội đầu, karaoke...Hai ven đường chúng tôi luôn nhận được những lời chào mời táo bạo “Các anh ơi! Mua “hoa” không? Em bán hạ giá cho?” của mấy em mặt trát đầy phấn, vận trên người mấy bộ quần áo nghèo nàn vải vóc, ngồi túm năm tụm ba bên mấy cây cổ thụ già. </font></p> <p align="justify"><font size="2" face="Arial">Bỏ lại đằng sau những lời mời gọi xen lẫn than trách của mấy em bán tình, bạn tôi cho xe lao thẳng vào một nhà nghỉ nằm sát ven biển. Anh bạn tôi nói: “Dãy nhà nghỉ này có hai mặt, mặt trước dành cho khách du lịch đến nghỉ mát, mặt sau là dành cho thực khách đến để thưởng thức món “đặc sản”. Cậu cứ nhìn thử xem hàng chục chiếc xe ô tô đang đáp đỗ ở đây chủ yếu để thưởng thức món ấy đấy”.</font></p> <p align="justify"><font size="2" face="Arial"> <table id="table57" width="90" align="center" border="0" cellpadding="0" cellspacing="0"> <tbody> <tr> <td align="middle"><font size="2" face="Arial"><strong><img style="" onclick="return openNewImage(this.src)" alt="gai05.jpg" src="http://www.tintuconline.com.vn/Library/myImages/5/2008/08/anhgoc/gai05.jpg" vspace="5" width="400" border="1" height="275" hspace="5" /></strong></font></td></tr> <tr> <td valign="top" align="middle">&nbsp;</td></tr></tbody></table>Theo chỉ dẫn của bạn, dưới ánh đèn lung linh mờ ảo, cũng đủ để tôi nhận ra những chiếc xe ấy trong đó có không ít chiếc mang biển xanh với đủ bộ tứ quý. </font></p> <p align="justify"><font size="2" face="Arial">“Ôi anh bạn tôi quả là sành điệu, ngay cả các quan lớn đi “xế hộp” đến đây để thưởng thức, thì món đặc sản đó chắc chắn là phải rất đặc biệt” – tôi thầm hí hửng nghĩ thầm. Vừa bước xuống xe, bà chủ nhà nghỉ này đã nhanh nhảu mời chào “Lâu lắm rồi mới thấy chú ghé quán chị chơi! Các chú cần dùng gì thì cứ gọi. Ở đây loại cao cấp, loại thứ cấp hay bình dân đều có cả. <br /><br />Giá cả đã ghi trong thực đơn cả đấy, các chú xem đi rồi gọi để chị còn điều cho”. Nhìn vào thực đơn bà chủ vừa đưa cho, tôi thấy trên đó ghi tên tuổi, giá tiền của từng cô gái. Hoá ra món “đặc sản” mà cậu bạn tôi nói là thế này đây. Anh bạn tôi nháy mắt ra điều thích thú rồi nói “Chúng em bình dân thôi mà, chị cứ lựa lựa sao cho phù hợp là được”. Bà chủ nhìn lướt lại chúng tôi rồi gật đầu tỏ vẻ đồng cảm, sau đó bà bấm số gọi cho ai đó.</font></p> <p align="justify"><font size="2" face="Arial">15 phút sau, hai em váy ngắn hớt hải đến bà chủ nhẹ nhàng nói với chúng tôi: “Nếu hai em ưng thuận thì cho chị xin tiền trước”.</font></p> <p align="justify"><font size="2" face="Arial">Tôi rút ví trả tiền cho cuộc vui với hai em này với giá “tàu nhanh” là 300.000đ. </font></p> <p align="justify"><font size="2" face="Arial">Theo chân Hạnh (tên em tiếp viên đi với tôi), tôi mò mẫm bước đi trong ánh đèn lờ mờ, yếu ớt hắt ra từ những biển <span style="text-decoration: underline; border-bottom-style: solid; border-bottom-width: 1px;" id="link314" onclick="linkClick(314);" onmouseover="displayAd(314); countView('http://www.vietad.vn/click.aspx?ID=314&amp;KeyID=471&amp;AuNum=349234&amp;PubID=29&amp;Keyword=qu%u1EA3ng%20c%E1o&amp;TypeID=2&amp;ZnID=0')" onmouseout="hideAd();" class="VietAdTextLink">quảng cáo</span> ven đường. “Sao không vào nhà nghỉ mà ra đây làm gì” tôi ngạc nhiên hỏi</font></p> <p align="justify"><font size="2" face="Arial">- Nhà nghỉ ấy toàn phòng Vip dành cho khách hàng chọn loại cao cấp đa phần đều là quan lớn hoặc khách du lịch nước ngoài. Các anh chọn bình dân chúng em thì phòng nghỉ cũng phải bình dân chứ.</font></p> <p align="justify"><font size="2" face="Arial">Qua vài con hẻm nhỏ, chúng tôi đến một dãy nhà cấp 4 lụp xụp. Hạnh đẩy cửa bước vào một căn phòng trống nằm cuối dãy. Có sự góp mặt của chúng tôi các phòng giờ đây đã kín người.</font></p> <p align="justify"><font size="2" face="Arial">Vừa bước chân vào phòng tôi đã cảm nhận được sự ngột ngạt bởi thứ mùi đặc quánh đến khó tả là sự kết hợp hoàn hảo giữa loại nước rẻ tiền, mùi nồng của nước biển và mùi ẩm mốc của căn phòng. Với diện tích chưa đầy 10m2 đồ đạc chẳng có gì ngoài chiếc giường cũ kĩ. <br /><br />“Toạ lạc” trên đó là chiếc chiếu đã sờn rách, loang lổ nhiều vết ố vàng, đây có lẽ là kết quả của những đợt mây mưa trước đó. Ánh điện yếu ớt toả ra từ bóng điện quả nhót, cũng đủ để cho tôi nhìn kỹ khuôn mặt của Hạnh. Lúc này tôi mới hiểu thế nào là “hàng bình dân”. Em vận bộ váy ngắn nhưng không quá hở hang khiêu gợi như mấy em bán tình ở nơi khác, nhìn em rất “con gái” nhưng chẳng hề con gái chút nào. <br /><br />Lớp son phấn trên mặt chỗ thì như muốn bong ra, chỗ thì lại dồn ứ thành mảng mỗi khi em nói cười bởi những nếp nhăn trên khuôn mặt hốc hác, phờ phạc và mệt mỏi do thiếu ngủ. Thấy tôi đứng ngây ra Hạnh nói “Anh chọn “lũ quét” nên chỉ có 30 phút thôi đấy, hết thời gian đó là em phải trả phòng đó, đừng lãng phí thời gian nữa.”</font></p> <p align="justify"><font size="2" face="Arial">“Hôm nay anh chỉ đi với em là bạn cho vui thôi, nể bạn anh nên anh mới nán lại chứ anh không có nhu cầu”. Nói xong tôi cũng không quên đề nghị “Đằng nào anh cũng phải chờ bạn, hay là ta nói chuyện chút em nhé”. “30 phút này em là của anh, nên anh muốn sao cũng được” Hạnh nói.</font></p> <p align="justify"><font size="2" face="Arial"><strong>Trăm kiểu trá hình.</strong></font></p> <p align="justify"><font size="2" face="Arial">Qua những câu chuyện mà Hạnh kể và qua những gì tôi đã được tìm hiểu, tại phố biển đang là điểm du lịch hấp dẫn này hiện là nơi cư ngụ, sinh nhai của nhiều gái mại dâm. Điển hình như khu 295, khu vực Bến Nghiêng và khu “xây dựng” ven biển tại khu 2...số lượng nhà nghỉ, khách sạn không thể đếm hết và ngày càng mọc lên nhiều.</font></p> <p align="justify"><font size="2" face="Arial">Khách du lịch ngày càng gia tăng cũng đồng nghĩa với việc lực lượng các em “gái gọi” tăng theo. Vào những tháng cao điểm như những ngày lễ hội được tổ chức ở đây, những tháng hè, lượng khách du lịch tăng cao. Hàng trăm em được điều từ các miền quê lên đây cùng với đông đảo số lượng có sẵn ở đây, để cung cấp cho các nhà hàng, khách sạn nơi này. <br /><br />Thủ tục để trở thành nhân viên ở đây cũng đơn giản, chỉ cần các em có chút nhan sắc và tự nguyện dấn thân là đủ. Các nhà nghỉ sẽ bao nuôi và “dạy dỗ” các em. Sau đó các em được phân loại để tiếp khách. Loại thứ nhất là những em mới ở quê lên, vẫn còn trinh trắng sẽ được phân vào loại cao cấp chuyên để phục vụ các đại gia lắm tiền hoặc là khách nước ngoài.</font></p> <p align="justify"><font size="2" face="Arial">Loại thứ 2 là các em không còn trinh nữa, nhưng có nhan sắc. Còn loại bình dân là các em đá “quá đát”, nhan sắc rệu rã hoặc không có nhan sắc. Và giá cả cũng theo đó mà tính. Nhưng dù có ở loại nào đi chăng nữa thì các em vẫn có một điểm chung là chịu đựng nhục nhã, đau khổ vì đã trót thân vào bùn nhơ, thành món hàng truyền tay cho các khách sạn...</font></p> <p align="justify"><font size="2" face="Arial">Theo lời Hạnh thì bản thân cô và rất nhiều cô gái khác đều đã trải qua 3 loại hàng trên. Đã có thời được quan tâm chăm sóc, khi còn là máy kiếm tiền và rồi cũng bị vùi dập khi nhan sắc đã tàn phai.</font></p> <p align="justify"><font size="2" face="Arial">Để có thể che mắt được các cơ quan chức năng, tất cả những điểm hoạt động mại dâm ở đây đều có những quy định riêng. Các em “gái gọi” không tụ tập trong nhà nghỉ, mà chỉ khi có khách gọi thì mới đi. Phương thức hoạt động cũng khá kín đáo, không bao giờ bắt xe ôm để chạy sô mà các em chủ yếu dùng xe đạp làm phương tịên đi lại, không ăn mặc khiêu gợi và đặc biệt sau khi “xong việc” các em phải chào hỏi khách lễ phép và không được đòi hỏi tiền bao.</font></p> <p align="justify"><font size="2" face="Arial">Tất cả đều được tập huấn kỹ lưỡng. Phải đảm bảo là không tranh giành, không bảo kê, và tất cả thống nhất giá chung. Kiểu hoạt động này đã phát huy hiệu quả khi che mắt các cơ quan chức năng và lực lượng công an trên địa bàn. Chính vì thế, một vị lãnh đạo trong nghành công an thị xã đã phát biểu đấu tranh với loại tội phạm này là không dễ dàng.</font></p> <p align="justify"><font size="2" face="Arial"><strong>Đời em...chìm nổi theo từng con sóng</strong></font></p> <p align="justify"><font size="2" face="Arial">Sau vài câu chuyện trò, Hạnh tâm sự với tôi về cuộc đời mình. Theo lời Hạnh kể cô đã có thâm niên hơn 20 năm trong “nghề” với bao nhiêu tủi hờn nước mắt. Hạnh sinh ra trong một làng chài, cuộc sống gia đình luôn trong vòng luẩn quẩn của sự đói nghèo. Bố Hạnh không có nghề nào khác ngoài việc chài lưới, mẹ cô thì từ khi sinh cô ra đã bị bệnh bại liệt phải nằm liệt giường. <br /><br />Mọi gánh nặng đổ lên vai bố cô, năm 16 tuổi bố Hạnh bị bệnh hiểm nghèo rồi ra đi, bỏ lại hai mẹ con cô bơ vơ. Không có việc làm, được sự mách bảo của một số người bạn cùng làng, Hạnh đã gửi mẹ cho họ hàng chăm sóc và cô lên đây “làm ăn”. Mẹ cô sau đó biết cô làm công việc này cũng đã tức giận mà ra đi không thể nhắm mắt. Nhiều khi đứng trước bia mộ mẹ Hạnh cũng đã thầm hứa sẽ làm lại cuộc đời, nhưng vì nhiều vấn đề nên cô vẫn chưa dứt ra được cái nghề mà mình tự bước chân vào...</font></p> <p align="justify"><font size="2" face="Arial">-&nbsp; Dạo này em có làm ăn được không? Tôi hỏi Hạnh lời lẽ chân tình</font></p> <p align="justify"><font size="2" face="Arial">-&nbsp;&nbsp;Em đã hết thời rồi nên đói lắm, khách cũng toàn bình dân, dân lao động hoặc thợ xây, cửa vạn...họ cũng chỉ đến đây khi có lương hoặc trúng số đề. Mà khi họ làm “chuyện đó” thì họ bắt em phải làm mọi thứ cho hả chỗ tiền bỏ ra. Đau đớn tủi nhục lắm, nhưng chỉ biết nuốt nước mắt vào trong, cố mỉm cười với họ vì dù sao họ cũng mất tiền, nên phải chiều họ thôi. Nhưng sợ nhất là đám choai choai nghiệp ngập, thằng nào mặt cũng đầy “tiền án tiền sự”. Bọn này liều lắm, nên khi mua bán chúng không bao giờ thèm dùng “bao”.</font></p> <p align="justify"><font size="2" face="Arial">-&nbsp;&nbsp;Hạnh không sợ bị nhiễm bệnh hay sao?</font></p> <p align="justify"><font size="2" face="Arial">-&nbsp;&nbsp;Sợ gì nữa chứ? Em thì có khác gì chúng. Em bị nhiễm lâu rồi, ở đây hàng bình dân đa phần đều bị HIV. Vừa rồi em mới tiễn đưa một “đồng nghiệp” cũng vì AIDS đó.</font></p> <p align="justify"><font size="2" face="Arial">Sau khi nghe xong lời Hạnh nói, tôi có cảm giác như có dòng điện chạy qua làm tôi rởn cả da gà. Các phòng bên cạnh, có tiếng cười nói, và những âm thanh của các cuộc mây mưa, tình ái vẳng qua. Căn bệnh HIV từ các em quá đát này sẽ truyền cho các khách làng chơi kia. <br /><br />Để rồi khi họ thức tỉnh cơn nồng, họ mới nhận ra một tai hoạ có thể sẽ đổ lên đầu họ và gia đình khi đã trót lỡ sa chân vào tìm lạc thú ở chốn nhơ nhớp này. Không chịu đựng thêm được nữa, tôi đưa cho Hạnh ít tiền&nbsp; và vài lời khuyên cô hãy giữ gìn cho khách làng chơi khỏi lây lan. Sau đó tôi đẩy cửa bước ra ngoài trong đầu không khỏi choáng váng vì những điều mình vừa được nghe.</font></p> <p align="justify"><font size="2" face="Arial">Ẩn sau vẻ bình yên thơ mộng, bãi biển Đồ Sơn lại đang chứa ẩn những con sóng gầm có thể nhấn chìm bao kiếp người vào con đường lầm lỗi để rồi cuộc sống của họ chỉ còn trong sự đau khổ, nghiệt ngã và dằn vặt.</font></p> <p align="right"><font size="2" face="Arial"><em>Theo</em> <strong>Gia Đìn</strong></font></p></div></td></tr></tbody></table>
- Nguyên nhân chính lây nhiễm HIV tại Việt Nam do quan hệ tình dục không an toàn với bạn tình, đặc biệt liên quan nhiều đến giới trẻ có độ tuổi trung bình từ 16-26 tuổi. Báo Động Đỏ cho giới trẻ Việt Nam
Quảng cáo
Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.