Tư Vấn HIV
»
Vòng tay cộng đồng !
»
Thêm một góc nhìn
»
Chia sẻ cùng những ước mơ : Thêm một góc nhìn
 Danh hiệu: Guest
Nhóm: Gia nhập: 24-06-2009(UTC) Bài viết: 25.549
Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết
|
Chia sẻ cùng những ước mơ - Kỳ 1: Chắp cánh nhân cách
|
Các bạn trẻ ở Trung tâm Chắp cánh - Ảnh: X.M
|
Nhiều em nhỏ cơ nhỡ, bất hạnh tại các mái ấm, nhà mở biết giúp đỡ người lớn, quan tâm đến người thân, chia sẻ với bạn bè đồng cảnh ngộ... Đó chính là nhờ công lao từ những người sáng lập, người quản lý và các thầy cô đã truyền dạy cho các em.
Chúng tôi đến Trung tâm Chắp cánh (Q.Bình Tân, TP.HCM) giữa giờ chơi. Vài chục em nhỏ hồn nhiên đùa giỡn, nhưng chỉ cần thoáng thấy thầy cô hay khách đi qua, các em đã khoanh tay: “Con chào thầy, con chào cô, chú!”.
Nhìn những ánh mắt trong trẻo ấy, hiếm ai đoán được rằng hầu hết các em này đều mồ côi cha, mẹ hoặc cả cha lẫn mẹ. Rất khó đoán tuổi của những em bé ở đây. Vì có không ít em, điều kiện sống lúc nhỏ quá khó khăn nên dù 11, 12 tuổi nhưng người vẫn bé xíu như lên 8. Nhiều em khác bị bỏ rơi, trung tâm nhận về nuôi rồi mới làm khai sinh nên người ta chỉ áng chừng, chứ không biết tuổi chính xác.
Mỗi cô bé, cậu bé trong trung tâm này là một câu chuyện khác nhau. Như cậu bé Phan Thành Lộc (11 tuổi, đang học lớp 5): Ba bỏ rơi mẹ con em từ lúc em 9 tháng tuổi. Mẹ rời quê lên thành phố rồi gá nghĩa với một người đàn ông bị mù. Hằng ngày, mẹ và bố dượng rong ruổi đi bán vé số. Lộc được ông ngoại xin cho vào trường học. Từ một cậu bé rụt rè, nhút nhát, đi học trễ hơn so với bạn bè, em nhanh chóng trở thành một trong những học sinh xuất sắc nhất lớp. Nghe chúng tôi hỏi về ước mơ, Lộc ngẩn ra, nghĩ một lát rồi nhoẻn miệng cười: “Ước mơ của con là bày cho mẹ con học chữ. Mẹ con không biết chữ. Con sẽ học giỏi để mai mốt bày lại cho mẹ con học!”.
Trung tâm Chắp cánh thành lập từ cuối năm 1992, bắt nguồn từ tấm lòng của cô Aline Rebeaud - người Thụy Sĩ. Năm 1998, trung tâm chính thức được Nhà nước công nhận là một tổ chức từ thiện. Thời điểm hiện nay, trung tâm đang có hơn 200 trẻ em nghèo và người khuyết tật đến học văn hóa và học nghề miễn phí.
|
Tại Trung tâm Chắp Cánh, dù bị khuyết tật, bị bỏ rơi, mồ côi hay hoàn cảnh quá khó khăn, các em đều được thầy cô dìu dắt, quan tâm từng chút một. Cô Phạm Thị Hà, người đã gắn bó nhiều năm với những lớp học tại đây, chia sẻ: “Dạy ở lớp học này khác rất xa với những lớp học bên ngoài. Có em, trong những bài tập làm văn viết nhiều câu mà mình không sao cầm được nước mắt khi đọc”. Dạy các em, phải tâm niệm không chỉ cho cái chữ mà phải dạy bằng cả tấm lòng”.
Ngoài việc phổ cập văn hóa bậc Tiểu học, chương trình tại trung tâm còn giúp các em nhỏ làm quen với những môn như hội họa, âm nhạc, ngoại ngữ, võ Vovinam. Quan trọng hơn, các em được hướng dẫn cách giúp đỡ bạn bè cùng có hoàn cảnh khó khăn, biết phụ ba mẹ việc nhà, lễ phép với thầy cô.
Với “người mẹ” sáng lập trung tâm, cô Aline Rebeaud (người Thụy Sĩ) thì điều thú vị là các em chẳng bao giờ gọi cô bằng cái tên nước ngoài này. Có một “nickname” khác được dùng, đó là: “Mẹ Tim” (tim chính là trái tim, là những chia sẻ yêu thương với mọi người ở quanh mình). Có những em sau khi học hết lớp 5 và được tạo điều kiện học tiếp lên các bậc học cao hơn ở bên ngoài vẫn thường đều đặn trở về đây, cùng phụ với “Mẹ Tim”. “Chúng tôi đã có được vài em học lên ĐH, CĐ; THCS, THPT thì nhiều hơn. Điều đó với bên ngoài nghe chừng là điều dễ dàng, nhưng với những em hoàn cảnh như thế này thì là cả một nỗ lực lớn lao...”, thầy Tùng (giáo viên của trường) chia sẻ.
Không chỉ dạy chữ, rõ ràng mô hình hướng dẫn, rèn luyện nhân cách cho các em như Trung tâm Chắp cánh đã làm là điều cực kỳ cần thiết. Bởi chỉ cần nghe những ước mơ trong trẻo của các em, ví dụ như ước mơ của cô bé Trương Thị Ngọc Vũ (10 tuổi, học lớp 3): “Con ước mai mốt con biết may, con may đồ đẹp cho các bạn nghèo trong lớp”, cũng đủ thấy lòng nhân ái, sự sẻ chia đã được chăm chút từng ngày trong những trái tim bé bỏng ấy như thế nào...
Mai Xuân
Sửa bởi quản trị viên 28/11/2009 lúc 02:55:27(UTC)
| Lý do: Chưa rõ
|
|
|
|
|
|
 Danh hiệu: Guest
Nhóm: Gia nhập: 24-06-2009(UTC) Bài viết: 25.549
Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết
|
Chia sẻ cùng những ước mơ - Kỳ 2: Hơi ấm giữa mùa đông cao nguyên | Giúp đỡ và chia sẻ với nhau là một nét đẹp của các em tại Trung tâm nuôi dưỡng trẻ mồ côi và đối tượng xã hội tỉnh Đắk Lắk - Ảnh: X.M | Đến thăm Trung tâm nuôi dưỡng trẻ mồ côi và đối tượng xã hội tỉnh Đắk Lắk những ngày chớm đông, chúng tôi cảm nhận rất rõ hơi ấm tình thương và sự đùm bọc của các thầy cô và của chính các em nhỏ được nuôi dưỡng ở đây... Nếu ai chưa từng đến những ngôi trường như vậy đều sẽ rất ngạc nhiên khi biết rằng hầu hết các em đều đi học trễ hơn nhiều so với độ tuổi cắp sách đến trường thông thường. Một buổi trò chuyện với các em bên ngọn lửa bập bùng và làn sương giá lạnh khi đêm xuống, những mảnh đời chầm chậm hiện ra như những thước phim tư liệu khiến người xem phải suy nghĩ... Trúc, tên thật là Nguyễn Thị Thu Huyền, đã hơn 16 tuổi và chỉ mới bắt đầu học lớp 1 được một thời gian ngắn. Ba mẹ em mất từ khi em còn nhỏ xíu, và em chỉ mới được chuyển đến trung tâm. Còn trước kia, em là trẻ lang thang ở TP Buôn Ma Thuột và ngủ nhờ ở các mái ấm tình thương. Do đã quá tuổi nên Trúc không thể đến trường công lập học mà em được các thầy, cô trong trung tâm dạy riêng. Thoạt đầu, Trúc cảm thấy rất mặc cảm, nhưng rồi em nhận ra rằng, ít nhất mình cũng cần phải học để có thể đọc thông viết thạo, để có thể tìm kiếm cơ hội làm việc và giúp đỡ các em nhỏ hơn mình trong trung tâm. Hiện nay, vừa quyết tâm học chữ, Trúc vừa nhận chăn đàn bò 10 con ở trung tâm để có thể dành đủ tiền đi học được nghề may, ổn định cuộc sống. Trong những lúc rảnh rỗi, Trúc lại trở thành người chị cả, cùng các thầy cô chăm sóc cho các em. Với Nông Thị Tiến, 10 tuổi thì lại là một hoàn cảnh khác. Khi còn đang học lớp 1, em đã phải nghỉ học để ở nhà chăm sóc mẹ bị ốm liệt giường. Ba mẹ mất cách nhau chỉ 5 ngày, sau đó Tiến cùng với Thìn, em trai mình được các cô ở trung tâm đưa về chăm sóc. Từ khi đến trung tâm và được cho đi học, cả hai chị em đều cố gắng học thật giỏi và luôn đứng đầu trong lớp. Hiện nay cả hai chị em cùng học lớp 3 và liên tục thay nhau vị trí nhất, nhì. Tiến tâm sự cùng chúng tôi, mơ ước của em là trở thành bác sĩ để chữa bệnh cho mọi người. Không chỉ chăm học, tuy còn nhỏ nhưng Tiến luôn ý thức giúp các cô nhà bếp trong việc phụ giúp chuẩn bị cơm nước cho trung tâm hay quan tâm chăm sóc các em nhỏ hơn mình khi cùng các em đến trường, sinh hoạt tập thể. Ở cùng các em trong Trung tâm nuôi dưỡng trẻ mồ côi và đối tượng xã hội tỉnh Đắk Lắk một buổi, chúng tôi thấy thật khâm phục các thầy cô đã nuôi nấng, bảo bọc các em trở thành những em nhỏ rất lạc quan, luôn chăm chỉ học tập và sống với nhau rất vui vẻ, hòa đồng, yêu thương nhau như anh chị em trong cùng một gia đình. Tuy đã từng ở trong những hoàn cảnh vô cùng khó khăn và nghiệt ngã, nhưng giờ đây các em là những người sống rất có mục đích, luôn biết quan tâm, chia sẻ, có những ước mơ tốt đẹp cho mình và cho mọi người. Như em H Hảo Tơn (thường gọi là Hảo), người dân tộc M’Nông là một điển hình. Năm nay Hảo 12 tuổi và em đã sống ở trung tâm 6 năm rồi. Ba mẹ em mất sớm, chỉ còn bà nội già yếu không chăm sóc được cháu nên đã gửi em vào trung tâm. Hảo hiện đang học lớp 6 và em tiết lộ với chúng tôi một bí mật là em rất yêu ca hát. Tuy nhiên em lại ước mơ sau này có thể trở thành chiến sĩ công an để "có thể bắt cướp giúp cho người dân được yên ổn hơn". Ba trường hợp trên chỉ là một vài trường hợp điển hình trong số hơn 100 em đang được nuôi dưỡng, dạy dỗ ở trung tâm. Những em khác mà chúng tôi có cơ hội tiếp xúc đều có chung những suy nghĩ, cách sống tốt đẹp như vậy. Em Hoàng Văn Dậu, 14 tuổi, đã ở trung tâm được hơn 4 năm. Từ khi vào đây em mới bắt đầu được đi học và năm nào em cũng là học sinh đứng đầu lớp. Là người lớn nhất trong số các em còn học tiểu học, Dậu luôn chăm sóc và bảo ban các em nhỏ hơn mình. Chứng kiến cảnh các em nhỏ hơn chạy ra chạy vào tìm "anh Dậu" để nhờ giải bài toán khó, chúng tôi cảm nhận rất rõ hơi ấm của sự giúp đỡ, sẻ chia đang lan truyền trong khắp mái ấm nơi đây. Kỳ 1: Chắp cánh nhân cách Mai Xuân
|
|
|
|
 Danh hiệu: Guest
Nhóm: Gia nhập: 24-06-2009(UTC) Bài viết: 25.549
Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết
|
Chia sẻ cùng những ước mơ (Kỳ 3) | Trẻ em ở Mái ấm Tình Hồng
| Kỳ 3: Mái ấm của những tài năng Có những đứa trẻ thiếu thốn về điều kiện sống, thiệt thòi về tình cảm, nhưng biết nỗ lực vươn lên, học rất giỏi; vẫn biết ước mơ, biết chia sẻ với những người xung quanh. Khi chúng tôi đến thị xã Đông Hà, tỉnh Quảng Trị và hỏi đường đến Mái ấm Tình Hồng thì được chỉ đến đúng chỗ ngay. Người chỉ đường còn hào phóng khuyến mãi thêm một thông tin khá thú vị: "Tụi nhỏ ở chỗ mái ấm có tiếng học khá lắm đó chú". Ông Mành - Phó giám đốc Trung tâm tự hào cho biết, sau hơn 11 năm hoạt động, ở trung tâm đã có rất nhiều em tốt nghiệp phổ thông và thậm chí đã vào được đại học. Hiện nay ở trung tâm có 21 em nữ và 9 em nam, tất cả đang đi học phổ thông và đa số đều đạt học lực loại khá giỏi. Ông Mành nói thêm: "Ở đây thì em nào cũng khó khăn hết, có em thì mồ côi cha mẹ, có em thì cha mẹ ly hôn rồi bỏ rơi em, lại có em thì mẹ mất rồi bố đi lấy người khác bỏ rơi các em. Nhưng các em đều ý thức được hoàn cảnh của mình nên đều cố gắng học thật tốt. Chúng tôi luôn nói với các em rằng chúng tôi chỉ là người đi cùng các em qua giai đoạn khó khăn này, còn tiến được đến đâu là phải dựa vào ý chí, nghị lực của các em". Hôm chúng tôi đến là vào ngày chủ nhật, trừ một vài em về thăm nhà thì các em nữ đang tập trung để học cắt may. Khi thấy chúng tôi bước vào, không ai bảo ai các em đều bỏ dụng cụ cắt may qua một bên và khoanh tay chào khách. Tôi hỏi chuyện em Nguyễn Thị Hạnh, 13 tuổi thì được cho biết bữa nay là bữa đầu tiên các em được học may, và em đang rất nóng lòng học để có thể nhận đồ về may, phụ giúp tiền thuốc thang cho mẹ đang bị ốm nằm liệt giường ở nhà. Khi được hỏi về ước mơ của mình, em nói: "Ước mơ đầu tiên của em là có thể học được đến ĐH, sau đó em muốn làm phóng viên để có thể viết về những mảnh đời khó khăn cũng như những tấm lòng nhân ái, chia sẻ của mọi người". Ở trung tâm do chỉ có 9 em nam nên các em được bố trí ở chung một phòng với nhau. Lúc tôi đến thăm thì đã đến giờ cơm trưa nhưng các em vẫn chưa ăn dù đã nhận cơm và đồ ăn về dọn sẵn trên bàn. Em Nguyễn Bình, 10 tuổi, cho biết: "Chúng cháu đợi mấy anh đi học về rồi ăn chung luôn ạ". Bình cho biết em muốn lớn lên làm cầu thủ đá bóng giỏi để "đem cúp về cho Việt Nam". Em Hoàng Hữu Đức, 12 tuổi thì lại có ước mơ thực tế hơn: "Cháu mong ước là ở Mái ấm có máy vi tính để bọn cháu có thể học thêm được ạ". Em Trần Văn Lương, nhỏ nhất phòng thì chỉ biết mơ có một chiếc xe đạp để có thể nhờ anh Bình chở đi học nhanh hơn vì bây giờ đi học hai anh em đi bộ xa quá. Tham quan khu nhà ở của các em, chúng tôi càng hiểu thêm về cuộc sống đầy thân ái, biết yêu thương, quan tâm lẫn nhau. Cho dù là ở khu nam hay nữ thì phòng ốc đều được các em vệ sinh sạch sẽ, đồ đạc sắp xếp gọn gàng và trang trí bằng nhiều bức tranh ngộ nghĩnh. Trước khi chia tay, ông Mành nói với chúng tôi: "Dung năm nay học lớp 10 và em ở Mái ấm này cùng với em ruột của mình. Em đang cố gắng để có thể thi đậu vào trường ĐH Ngoại thương hoặc ĐH Đà Nẵng. Thông thường theo quy định thì ở Mái ấm chỉ có thể nuôi dạy các em đến 16 tuổi, nhưng với các em có ý chí học tập như vậy thì Mái ấm sẽ cố gắng để lo cho các em học được đến hết lớp 12". Dường như mỗi em nhỏ ở Mái ấm Tình Hồng đều hiểu rất sâu sắc sự quan tâm, chia sẻ, và giúp đỡ mà các thầy cô, các nhà hảo tâm đã và đang dành cho mình. Và sự biết ơn được gửi gắm rất rõ trong kết quả học tập của các em, trong bầu không khí chan hòa, đầm ấm của cuộc sống nơi đây; trong cả những ước mơ tốt đẹp để trở thành những con người có ích, đem kiến thức của mình để chia sẻ với cộng đồng, góp phần xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn. Mai Xuân
|
|
|
|
 Danh hiệu: Guest
Nhóm: Gia nhập: 24-06-2009(UTC) Bài viết: 25.549
Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết
|
Chia sẻ cùng những ước mơ - Kỳ 4: Những tâm hồn không khuyết tật | Các em tại Nhà cứu trợ trẻ em tàn tật của tỉnh Phú Thọ | Cho đi chính là nhận lại và cũng là cách để hạnh phúc ngày càng được nhân rộng tới nhiều người. Chúng tôi đến Nhà cứu trợ trẻ em tàn tật xã Vĩnh Chân, huyện Hạ Hòa, tỉnh Phú Thọ sau cơn mưa lũ vừa đi qua. Nhà cứu trợ nằm sát chân đê cũng bị ảnh hưởng bởi nước ngập tràn qua đê. Cái nắng hanh hao của những ngày cuối thu đã trả lại sự quang đãng cho sinh hoạt của các em nhỏ trú tại nơi này. Ấn tượng nhất là trường hợp bé Bùi Thị Dung, đã 9 tuổi nhưng Dung bé xíu như trẻ lên 5. Với Dung, thì nhà cứu trợ là ngôi nhà thứ hai của em bởi từ khi còn rất nhỏ em đã gắn bó với nơi này. Vốn là đứa trẻ sinh thiếu tháng, nơi trạm xá không có lồng ấp chăm sóc nên Dung trở thành èo uột, chân tay yếu ớt. Được biết nhà cứu trợ ở xã khám chữa bệnh miễn phí, bố mẹ Dung đưa con đến với sự phấp phỏng, không mong gì có thể vơi bớt sự thiệt thòi của con. Vậy mà hơn 4 năm, với sự kiên trì của các thầy thuốc nơi đây, Dung đã đứng dậy đi được, tay phải đã cầm được bút và đang là học sinh lớp 3 trường Tiểu học Vĩnh Chân. Hoàn cảnh khiến mọi người cảm phục nhất là cậu bé Hà Văn Cần, 14 tuổi ở xã Hương Xạ, Hạ Hòa, Phú Thọ. Mới 2 tuổi, Cần đã bị u máu phải vào Viện K ở Hà Nội để xạ trị. Lên 3 - 4 tuổi, Cần yếu hẳn, chân bị khoèo, liệt nửa người không đi lại được. Được người giới thiệu, cha của Cần đã đưa con đến đây. 7 năm kiên trì chữa trị, giờ Cần đã đi lại được, tuy vẫn còn khó khăn. Vượt lên trên hoàn cảnh, Cần rất chăm học, nhiều năm liền là học sinh tiên tiến. Năm nay học lớp 8, mong ước lớn của Cần là chữa khỏi hẳn bệnh để có thể làm được mọi việc, học hành tốt để sau này tự lo liệu được cuộc sống của mình, và giúp đỡ bố mẹ. Hai em nhỏ Dung và Cần chỉ là một trong số những cảnh đời mà Nhà cứu trợ trẻ em tàn tật Vĩnh Chân hỗ trợ. Ông Bùi Văn Thành - Chủ nhiệm Nhà cứu trợ kể cho chúng tôi hàng trăm cảnh đời của các em nhỏ đến đây chữa trị. "Chúng tôi đã chữa trị cho hơn 370 cháu, hơn 500 người lớn của 62 xã, thị trấn, thành phố trong tỉnh và 20 tỉnh bạn. Có người ở tỉnh rất xa cũng tìm đến như Lào Cai, Hà Giang, Hà Tĩnh...", ông Thành nhớ lại. Trong số các em đến, có những em bị khuyết tật vận động rất nặng. Hầu hết các em đều có gia cảnh khó khăn không có điều kiện chữa bệnh. Khi đến với trung tâm, các em đã được chữa trị bệnh tật, được nuôi dưỡng bằng nguồn đóng góp của các nhà hảo tâm, đồng thời được học chữ, học nghề. Có những em đã kiên trì chữa bệnh, học nghề, tự nuôi sống bản thân, hữu ích cho đời. Nhiều em đã có nghề may kiếm sống nuôi bản thân mình, riêng em Nguyễn Hữu Thắng khỏi hẳn bệnh liệt chân, học nghề sửa chữa điện thoại di động và được nhà cứu trợ giới thiệu cho việc làm ở Hà Nội. Ông Thành và các thành viên Ban chủ nhiệm đều là những người có tấm lòng nhân ái, yêu trẻ, tâm huyết với công việc tại trung tâm. Ông tâm sự: "Điều chúng tôi canh cánh trong lòng là không chỉ chữa lành bệnh, giảm bệnh cho các cháu mà làm sao để các cháu có thể hòa nhập với cuộc sống, không phải phụ thuộc, dựa dẫm vào người khác. Quan trọng hơn cả là giúp các cháu trở thành những con người hoàn thiện về nhân cách, với những tâm hồn không khuyết tật, hiểu được giá trị của sự chia sẻ mà các cháu đã được nhận từ mọi người, từ đó biết sống tốt và trở thành những người có ích, đóng góp lại cho đời". Ra về trong nắng chiều chạng vạng, bé Dung líu ríu bước chân không vững theo các thầy lên đê để tiễn chúng tôi. Cố nói mãi không ra lời chào, ánh mắt bé vẫn vui lắm, cánh tay khó nhọc nâng lên để thay cho lời chào. Còn cậu bé Cần, tiễn chúng tôi với một lời hứa, em quyết tâm chiến thắng bệnh tật để trở thành thầy giáo, để dạy chữ, truyền tri thức cho các em nhỏ, nhất là những em có hoàn cảnh thiệt thòi... Mai Xuân
|
|
|
|
Tư Vấn HIV
»
Vòng tay cộng đồng !
»
Thêm một góc nhìn
»
Chia sẻ cùng những ước mơ : Thêm một góc nhìn
Di chuyển
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.
|