Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Offline toixinchua1983  
#1 Đã gửi : 27/05/2009 lúc 08:45:29(UTC)
toixinchua1983

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 29-07-2008(UTC)
Bài viết: 20

Làm việc nơi... cửa tử
27/05/2009 10:38 (GMT +7)



Trung tâm 09 thuộc Sở Y tế Hà Nội đóng trên địa bàn huyện Thanh Trì hiện có hàng trăm bệnh nhân AIDS điều trị. Các y bác sĩ ở đây vừa phải chữa bệnh vừa chăm lo ăn uống, thay quần áo, thậm chí... vuốt mắt tiễn biệt người bệnh. Có lẽ, chẳng có nơi nào y, bác sĩ hàng ngày phải đối diện với nguy cơ phơi nhiễm HIV, lao nhiều như thế...

Lòng nhân ái vượt lên tất cả

Những người được đưa đến trung tâm là những người mắc AIDS giai đoạn cuối, thể trạng suy kiệt, suy mòn nặng, sức đề kháng của cơ thể rất kém. 100% trong số họ đều có hai hoặc nhiều bệnh nhân khác kèm theo, đặc biệt là các nhiễm trùng cơ hội. Một số khác mắc những bệnh truyền nhiễm nguy hiểm, dễ lây lan như bệnh lao, đặc biệt là lao kháng thuốc, viêm gan siêu vi trùng, các loại vi khuẩn, nấm... Hầu hết, bệnh nhân ở đây không có người đi cùng chăm sóc, thậm chí bị gia đình ruồng bỏ nên bác sĩ vừa là người chữa bệnh lại như một người thân chăm sóc từng bữa ăn, chăm chút từng giấc ngủ, lo tấm áo manh quần, tâm sự động viên khi họ bất mãn với cuộc đời. 



Chăm sóc bệnh nhân AIDS tại Trung tâm 09

Nguy hiểm của trung tâm đa phần có tiền sử nghiện ma tuý hoặc mại dâm. Một số người bệnh sau điều trị một thời gian sức khoẻ tạm ổn đã quay lại sử dụng ma tuý. Bs. Vũ Văn Tuấn, PGĐ TT cho biết: Thời gian đầu, chúng tôi cũng làm chặt, nhưng vì trung tâm hoạt động theo quy chế bệnh viện chứ không phải trại cai nghiện nên chẳng thể giữ được họ. Khi mới đến, sức khoẻ của họ thường suy kiệt, nhưng chỉ sau thời gian ngắn được chăm sóc, điều trị sức khoẻ dần khá lên là cơn đói thuốc lại ập đến. Họ lại xin ra ngoài tìm thuốc. Không cho không được, vì cứ một tay cầm kim tiêm dính máu, một tay họ cầm dao xông thẳng vào buồng bác sỹ trực mà đề nghị. Thậm chí, xây tường rào đằng trước thì họ lại đi lối đằng sau. Tường xây cao đến mấy cũng trèo qua. Cứ một nhóm cùng trốn, trong đó dứt khoát phải có một người cầm kim tiêm dính máu. Số bệnh nhân ở TT luôn thay đổi theo từng ngày vì có người ra ngoài không quay lại. Những người chấp nhận ở lại TT điều trị thường nảy sinh ý nghĩa tiêu cực, họ tự tìm đến cái chết bằng cách tự sát hoặc bất hợp tác với cán bộ chăm sóc, điều trị. 

Làm việc trong môi trường độc hại đặc biệt nguy hiểm nhưng chế độ đãi ngộ của các y bác sĩ chăm sóc bệnh nhân AIDS chưa cao. Do trực tiếp làm công tác chăm sóc và điều trị bệnh nhân HIV/AIDS, họ được hưởng 70% lương và phụ cấp đặc thù, UBND TP hỗ trợ 700.000 đồng/người/tháng và hưởng lương theo ngạch bậc. Tính trung bình tổng thu nhập của mỗi cán bộ nơi đây chỉ khoảng 2-3 triệu đồng/tháng. Trong khi đó, hầu hết cán bộ đều ở ngoại tỉnh, ngoại thành phải đi thuê nhà. Với thời giá như hiện nay, số tiền lương ít ỏi ấy cũng chỉ giúp họ sống tùng tiệm qua ngày. "Chúng em chỉ mong được tạo điều kiện mua hoặc thuê nhà giá rẻ gần đây để có nơi ở ổn định, nhằm yên tâm gắn bó với cái nghiệp mà mình đã chọn" - Nguyễn Văn Nam, y sỹ khoa hồi sức cấp cứu tâm sự. 

Và những trăn trở đời thường

Điều mà tôi cảm nhận được ở những y bác sĩ nơi đây là tình thương và lòng dũng cảm. Hàng ngày, họ tiếp xúc trực tiếp với người AIDS, khả năng phơi nhiễm từ người bệnh rất lớn. Từ khi thành lập (năm 2005) cho tới nay đã có 4 cán bộ viên chức của TT nhiễm bệnh lao trong đó có 2 người đã bỏ việc, 2 điều dưỡng bị phơi nhiễm HIV trong quá trình làm việc. 

Trong phòng làm việc, điều dưỡng viên Nguyễn Thị T ngân ngấn nước mắt kể về những ngày tháng... khủng hoảng khi bị phơi nhiễm. Hôm đó là ngày 31/3/2009, khi lấy máu xét nghiệm , máu bệnh nhân đã bắn vào mắt chị. Trước khi vào đây, chị T. đã từng có thâm niên trong công tác tư vấn xét nghiệm cho người có HIV ở một dự án nước ngoài nhưng tại trung tâm này, khi biết mình bị phơi nhiễm chị vẫn sốc. Giấu bố mẹ chồng và chồng, một mình chị nén nỗi lo trong lòng và kiên trì uống thuốc chống phơi nhiễm. Một tháng uống thuốc khiến chồng chị nghi ngờ, cật vấn. Đắn đo mãi, chị mới dám thú nhận. Quyệt nước mắt, chị nức nở: Anh ấy lặng đi khi nghe tôi nói bị phơi nhiễm. Lúc ấy, tôi chỉ biết ôm con vào lòng mà khóc...

Dù sau đó, chồng tôi rất quan tâm, lo lắng đến sức khoẻ của tôi, nhưng tôi luôn sống trong lo lắng, sợ hãi. Hiện giờ, tôi đã uống thuốc được 1 tháng và xét nghiệm lần 1. Tôi phải chờ đợi sau 9 tháng điều trị với 3 lần xét nghiệm nữa mới biết thực sự mình có mắc HIV không? Mặc dù rất buồn nhưng chị T vẫn quyết định gắn bó với trung tâm và những người bệnh AIDS. Chị bảo: "Nếu không vì tình thương đối với người bệnh chắc tôi chẳng thể mỗi ngày vượt trên 20km, đổi tới 4 lần xe buýt từ Long Biên đến Thanh Trì làm việc với thu nhập 3 triệu đồng/tháng. Nhưng nếu nhìn những người đang phải đối mặt với cái chết rất cần đến sự chăm sóc của y, bác sỹ nhất là sự cảm thông, chia sẻ chắc bạn cũng sẽ không nỡ dời xa dù nguy cơ ảnh hưởng đến sức khoẻ rất cao. 

"Khi tôi bị kiêm tiêm dính máu bệnh nhân đâm vào mắt cá chân, một tháng sau tôi không thể nói cười được, nhốt mình trong phòng trọ. BGĐ TT, bạn bè đến động viên, tôi chỉ biết khóc đến cạn nước mắt... Khi ấy là vào tháng 9/2008. Tôi tự hỏi mình, tại sao mình động viên được cho bệnh nhân mà bản thân lại không làm được? Cho đến khi, nhận được lời nhắn hỏi của bệnh nhân toi mới thấy vẫn còn rất nhiều cần đến mình. Thương họ, sắp từ giã cõi đời chịu cảnh thiếu thốn tình yêu thương, tôi lại đi làm trở lại. Mong muốn được góp sức mình mang đến cho họ chút hơi ấm tình người lúc cuối đời" - điều dưỡng Ngô Thu T., người cùng bị phơi nhiễm chia sẻ. 

Dời buồng bệnh, tôi ám ảnh bởi những thân hình xiêu vẹo, lở loét vẫn còn đâu đó trên thân mình bệnh nhân AIDS, càng thấy được lòng dũng cảm, tình yêu thương của những y bác sỹ nơi đây. Với họ, kéo dài được thời gian sống của người bệnh thêm ngày nào là niềm an ủi cho công việc nhiều rủi ro mà họ thường xuyên đối mặt.





"Theo qui định của Nhà nước, chỉ khi bệnh nhân mắc bệnh nghề nghiệp mới có chế độ phụ cấp mà chưa có chế độ cho người phơi nhiễm. Trong giai đoạn này, họ được đơn vị cho nghỉ và hỗ trợ kinh phí nếu có điều kiện. Nhưng với Trung tâm chúng toi, BGĐ TT chỉ động viên bằng tình cảm mà không thể có kinh phí hỗ trợ. Thương anh em lắm, nhưng chả có cách nào. Giá như, Nhà nước xem xét có thể có một khoản hỗ trợ nào đó thì họ cũng vơi đi nỗi buồn" - Bs. Vũ Văn Tuấn - PGĐ Trung tâm 09 chia sẻ.

Theo N.Huyền


http://www.tintuconline.com.vn/vn/phongsukisu/224457/index.html


Sửa bởi quản trị viên 25/06/2009 lúc 04:02:02(UTC)  | Lý do: Chưa rõ

Quảng cáo
Offline bac_si_tam_than  
#2 Đã gửi : 27/05/2009 lúc 09:33:38(UTC)
bac_si_tam_than

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 18-04-2008(UTC)
Bài viết: 17

              khùng là khùng
Offline bac_si_tam_than  
#3 Đã gửi : 27/05/2009 lúc 09:38:39(UTC)
bac_si_tam_than

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 18-04-2008(UTC)
Bài viết: 17

Điều trị phơi nhiễm HIV ở đâu?
Tuổi Trẻ Online - 00:00' 16/07/2008 (GMT+7)

TT - Qua việc một sĩ quan công an bị nhiễm HIV trong khi truy bắt tội phạm (bị người nhiễm HIV dùng kim chích đâm vào người), nhiều bạn đọc hỏi trường hợp như vậy có phải đã bị phơi nhiễm HIV hay không?

Nếu đúng thì có điều trị dự phòng được không, điều trị ở đâu? TS Trần Tịnh Hiền (ảnh) - phó giám đốc Bệnh viện Bệnh nhiệt đới TP.HCM - cho biết:

- Một người vì lý do nào đó có tiếp xúc với máu, dịch tiết của bệnh nhân nhiễm HIV… thì có thể được coi là bị phơi nhiễm HIV. Khi bị kim chích đâm vào tay, hay máu văng vào mắt, điều đầu tiên cần phải làm ngay là nặn bỏ máu ở nơi bị kim đâm hoặc rửa thật sạch máu bắn vào.

Sau đó uống ngay thuốc điều trị dự phòng (ở những nơi xa bệnh viện như các trường trại, cai nghiện… luôn có cơ số thuốc điều trị dự phòng cho người bị phơi nhiễm). Sau đó cần đến Bệnh viện Bệnh nhiệt đới TP.HCM để làm một số xét nghiệm cần thiết theo qui định để chứng minh người nào đó lây cho mình có nhiễm HIV và bản thân mình không bị nhiễm HIV.

* Nếu bị phơi nhiễm HIV có cần uống thuốc dự phòng hay không?

- Người bị phơi nhiễm là cán bộ y tế, công an, thanh niên xung phong ở các trường trại cai nghiện sẽ được cấp thuốc điều trị miễn phí. Còn những trường hợp khác đạp phải kim chích không rõ nguồn gốc…, nếu thấy cần thiết cũng có thể đến bệnh viện làm xét nghiệm. Tuy nhiên, những người này phải tự mua thuốc điều trị.

* Việc theo dõi, điều trị phơi nhiễm bao lâu, khi nào mới biết chắc mình không bị nhiễm HIV?

- Thông thường bệnh nhân sẽ được uống thuốc điều trị phơi nhiễm một tháng, sau đó sẽ được làm xét nghiệm máu lại. Nếu kết quả âm tính với HIV sẽ ngưng uống thuốc. Tuy nhiên, ba hoặc sáu tháng sau đó phải xét nghiệm lại lần nữa. Nếu kết quả vẫn âm tính thì coi như không bị nhiễm HIV. Thời gian qua, phơi nhiễm HIV xảy ra phần lớn ở nhân viên y tế. Tuy nhiên, sau thời gian điều trị dự phòng, xét nghiệm máu lại, cho đến nay chưa có trường hợp nào bị dương tính với HIV.

LÊ THANH HÀ thực hiện

Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.