Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Tu-an  
#1 Đã gửi : 30/06/2009 lúc 01:55:13(UTC)
Guest
Danh hiệu: Guest

Nhóm:
Gia nhập: 24-06-2009(UTC)
Bài viết: 25.549

Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết
Chuyện cổ tích tình yêu của một tướng cướp nhiễm HIV
29/06/2009 15:04 (GMT +7)
Là một tướng cướp khét tiếng Sài Gòn, 3 lần vào tù bóc lịch với tổng cộng 120 tháng tù giam. Lại mang trong mình căn bệnh thế kỷ HIV nên cuộc đời anh dường như chấm hết. Nhưng không, một trăm hai mươi tháng tức là 10 năm – Anh đã ngồi tù 10 năm thì cũng phải ít nhất có từng ấy thời gian để làm lại từ đầu, có từng ấy thời gian để viết lại tên mình từng ấy ngày tháng để có một gia đình hạnh phúc.

Vào tù ra tội

Tôi tình cờ gặp T ở Hà Nội khi anh tham gia triển lãm ảnh cùng nhiếp ảnh gia Phạm Hoài Thanh. Anh ngồi bó gối ở một gốc cây phượng bên hồ Hoàn Kiếm, mắt nhìn ra xa, tay lăm lăm chiếc máy ảnh cũ kỹ do một người bạn tặng. Thấy tôi, T giơ máy chụp rồi hồ hởi đứng dậy tự khoe: “Vợ tớ sinh rồi, sinh con trai bụ bẫm lắm. May mà nó không bị nhiễm HIV như mình…”. Anh dẫn tôi vào một quá trà đá giải khát, ngẫm lại chuyện cũ.

Quả thật, cái “thành tích” giang hồ của T khiến cho những ai biết chuyện đều ớn. Sinh năm 1972 tại TP. Hồ Chí Minh, là con thứ 4 trong một gia đình 6 anh chị em. Ai cũng được ăn học tử tế. T học hết lớp 9 bỗng phá bĩnh bỏ học đi theo con đường riêng – con đường đâm thuê chém mướn, trộm cắp và tù tội.



Ảnh minh họa

Năm 1993 T bị Công an tỉnh Vĩnh Long bắt quả tang khi đang cùng đồng bọn vận chuyển hàng chục chiếc xe máy lậu. T bị Tòa án Vĩnh Long tuyên phạt 24 tháng tù giam. Đây là “bài học” đầu tiên để T trở thành một tướng cướp lì lợm và liều lĩnh trên đất Sài Gòn những năm sau đó. T còn lập nhóm “Rồng xanh” chuyên bảo kê cho các tụ điểm ăn chơi thác loạn và sẵn sàng sả súng vào đối phương. Thời ấy nhóm “Rồng xanh” là nỗi khiếp đảm của cư dân Sài Gòn.

Năm 1996, T ra tù và lang bạt khắp các ngõ ngách của Sài Gòn hoa lệ, tụ được một nhóm hơn chục đàn em theo con đường cũ. Vốn liều lĩnh lại có kinh nghiệm móc túi, T truyền nghề “hai ngón” cho đệ tử và hoành hành ở khắp nơi, từ bến xe đến cổng trường đại học… Nhưng không được lâu, cuối năm 1997 T bị Công an TP. HCM vây bát khi đang thực hiện phi vụ lớn: cướp vali tiền của một đại gia ở gần khu vực Ngân hàng Thành phố. T lĩnh án 36 tháng tù giam.

Năm 2001 T ra tù và cặp kè ngay với một gái mại dâm tên Phương, sống như vợ chồng được 6 tháng. Thời gian này, T đã vô tình xô đời mình vào một bản án tử hình với căn bệnh HIV. Mãi sau này, khi cô vợ hờ tên Phương chết có để lại bức thư, T mới biết đời mình thế là hết.

Cuối năm 2001, T tiếp tục bị bắt về tội cướp giật, ngồi tù “bóc lịch” đến năm 2007 thì được tự do. Khoảnh khắc chấm dứt 10 năm tù tội mà T thấy đời mình đen bạc, những vết lở loét cứ to dần, hoắm… “Lúc này, tôi nghĩ chắc chắn mình chết, chết thật! Thân thể tôi lúc đấy ốm o, tôi phải vào bệnh xá điều trị…” – T tâm sự về thời gian tám phần tối của cuộc đời mình.

Tình yêu và những lá thư tình

Tôi không biết phải ví tình yêu của T và cô gái tên Mai nào nữa. Gọi là cổ tích tình yêu thì hơi… xưa, mà cổ tích ngày nay lại mâu thuẫn. Chỉ biết rằng, từ những bức thư được viết trong tuyệt vọng của tù nhân HIV tên T gửi tới Nguyễn Thanh Mai đã nhen nhóm ngọn lửa tình rực sáng.

Biết T từ khi còn là thiếu nữ, Mai đã thầm yêu trộm nhớ tướng cướp khét tiếng một thời. Đến khi T vào tù thi hành án tại Xuyên Mộc (Bà Rịa – Vũng Tàu) Mai đã viết những bức thư đẫm nước mắt và gửi gắm vào đó những lời động viên chân thành. Còn T, những bức thư đầu tiên Mai gửi vào chỉ giúp anh nguôi vợi nỗi buồn và những chán chường của một con bệnh.

Với anh lú này thì còn gì để hy vọng nữa, bệnh tật sẽ lấy đi mạng sống của anh trong nay mai. Nhưng dần dà, anh cũng động lòng trước tình cảm của Mai. Và anh đã viết thư hồi âm.

Lá thư với những nét chữ nguệch ngoạc nhưng T thấy trong đó vẫn còn những niềm tin được gọi là khát vọng:

Xuyên Mộc ngày 13 – 3 – 2003

Mai ơi, tôi nhận thư em hôm qua. Tôi đọc rồi tôi khóc lức lở (nức nở - xin trích nguyên văn). Tôi không ngờ tôi còn được có người yêu thương. Tôi cám ơn em thật nhiều. Tôi trong tù vẫn khỏe nhưng mất vết loét cứ ngày một to ra Mai ạ. Em ngoài ấy thế nào. Vẫn tốt chứ? Thư trước em hẹn vô tù thăm tôi nhưng không cần thế đâu em ạ. Khi nào tôi ra tôi sẽ vô nhà thăm Mai. À Mai có tin tôi sẽ hoàn lương không. Tôi nghĩ kỹ rồi tôi không làm tướng cướp gì nữa. Tôi sẽ làm người tốt Mai ạ… Thương nhớ Mai nhiều.

Đáp lại thư T, Mai đã đọc như nuốt từng chữ mà hạnh phúc để rồi lại nhớ nhung. Trong một bức thư gửi cho T, cô viết:

Anh yêu mến!

Em lại thương anh vô ngần. Em xin cầm bút viết mấy lời yêu thương tâm sự với anh…

…Em yêu anh thật lòng chẳng tính toán thiệt hơn, được mất. Em cũng không sợ căn bệnh HIV như anh nghĩ đâu. Tình yêu sẽ làm chúng mình vượt qua tất cả. Đúng thế không anh? Em chỉ thương anh trong ấy phải khổ, phải cô đơn, buồn tủi. Anh gắng sống đến ngày mãn hạn anh nhé! Em ước ao sẽ nấu cho anh những món anh thích. Em sẽ pha cho anh cốc nước cam giải nhiệt. Chúng mình sẽ đi bộ với nhau vào mỗi buổi chiều, nhé anh!...

Cún thương của anh

Nguyễn Thanh Mai

Cứ thế, thư đi thư lại, những bức thư tình mang cả niềm vui và bất hạnh đưa đẩy đến nhau. Không ít lần T phải suy nghĩ vì tương lai, hạnh phúc của Mai sẽ thế nào khi hai đứa kết duyên. Nhưng rồi, Mai dập đi tất cả những suy nghĩ ấy để yêu và chờ đợi T bằng tất cả trái tim không suy tính.

Viết lại tên mình

Ngày 20 tháng 10 năm 2007 là kỷ niệm không thể quên với vợ chồng T. Đó là ngày T được tự do, được ôm Mai vào lòng ngay trước cổng trại giam Xuyên Mộc. Cả hai đã khóc vì sung sướng và khóc vì cả những đau khổ, chờ đợi.

Đám cưới của họ được diễn ra vào cuối năm đó. Đám cưới đặc biệt, gồm 3 người tất cả. Ngoài cô dâu chú rể còn có một ông nhà văn già tật nguyền làm chứng. Cỗ ăn gồm một mâm 3 người ngồi. Có canh chua, thịt luộc, nem rán, cá rán. Thế là họ thành vợ thành chồng, bắt đầu cuộc sống mới chênh vênh hạnh phúc.

Mặc cho nhiều người nói ra nói vào, Mai yêu chồng tha thiết, cô đưa anh đến Trung tâm y tế quận 8 (TP. Hồ Chí Minh) để nghe tư vấn và giúp Trung tâm những công việc mà T có thẻ đảm nhận. Sau một thời gian, T thành thạo như một nhân viên y tế. Anh sắp xếp, dọn dẹp phục vụ các cuộc họp, hội nghị ở Trung tâm, vào sổ tên bệnh nhân, đi thăm và an ủi những bệnh nhân nặng… việc gì T cũng hoàn thành. Nhìn T làm việc miệt mài, khó ai có thể tưởng tượng anh từng có 120 tháng ngồi tù vì “thành tích” xã hội đen. “Một trăm hai mươi tháng tức là 10 năm đấy, tôi đã vứt đi 10 năm vô tích sự…” – T nhẩm tính.

Ngoài giờ làm việc, trong gian nhà trọ nhỏ xíu, tuềnh toàng. T đã giúp vợ chút việc nhà để cô tranh thủ đính cườm áo lễ tăng thu nhập. Họ tích cóp vì đứa con bé bỏng mới chào đời. May mắn thay, bé trai kháu khỉnh ra đời không nhiễm HIV như bố nó. T cho tôi xem ảnh cháu bé – đó là niềm hạnh phúc không gì có thể đánh đổi. Trong mắt T, niềm vui đang dâng tráo, anh khao khát sống hơn bao giờ hết. Có một mái nhà sau bao nhiêu năm tù tội, lại có một người vợ dũng cảm lấy mình làm chồng, có một đứa con lành lặn, không bệnh tật… Đó là hạnh phúc viên mãn nhất!

Chia tay tôi trong nụ cười tươi rói và hào sảng của người đang nắm trong tay giá trị sống. T bảo tôi, có viết báo thì cứ nêu thật tên của anh, đừng ngại bởi anh đã viết lại tên mình: “Tên tôi là Nguyễn Quang Thông, hiện đang ngụ ở phường 4 - quận 8 - Quận 8 – TP. HCM”.


Quảng cáo
Offline boycodonhp  
#2 Đã gửi : 20/08/2009 lúc 04:24:18(UTC)
boycodonhp

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm:
Gia nhập: 15-08-2009(UTC)
Bài viết: 44
Man
Đến từ: hp

Thanks: 1 times
ước gì trong cuộc đời này còn có nhiều cô MAI như thế .hic

Có lẽ nào, ta lại phải xa nhau ?
Anh một mình giữa mưa chiều lạnh giá
Sau hôm nay phải quên đi tất cả
Mọi con đường đều không rẽ về nhau…
Offline kevin_long  
#3 Đã gửi : 08/09/2009 lúc 08:04:34(UTC)
kevin_long

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm:
Gia nhập: 07-09-2009(UTC)
Bài viết: 6

sao con của anh ta không bị nhiễm, 1 phép lạ àh? phải không anh tuấn?
Tu-an  
#4 Đã gửi : 28/02/2011 lúc 03:18:50(UTC)
Guest
Danh hiệu: Guest

Nhóm:
Gia nhập: 24-06-2009(UTC)
Bài viết: 25.549

Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết

Chuyện tình với người mang căn bệnh thế kỷ

Thứ hai, 28/2/2011, 12:51 GMT+7

28 tuổi bị HIV, Quân đã sống những ngày u ám. Không có kỳ tích nào giúp anh thoát án tử, nhưng vẫn còn tình yêu. Từ hận đời, thù người, anh như lột xác sống có ích cho xã hội, khi bên mình có một cô gái dám chấp nhận yêu.

Từ nhỏ Quân mồ côi cha mẹ và được người cô nuôi dưỡng trong căn nhà nhỏ ở Sài Gòn. Mặc cảm côi cút đã đưa Quân dấn sâu vào ma túy. Đàn đúm cùng đám bạn nghiện, anh thản nhiên ném đời mình vào làn khói ảo bất cần mai này ra sau. Thấy cháu càng lún vào con đường mù mịt, cô của Quân khuyên nhủ nhưng anh nào chịu nghe. Nhớ tới người quen ở Kiên Giang nên cô đã gửi Quân xuống đó với hy vọng cuộc sống quê lam lũ sẽ giúp cháu hiểu được cuộc đời mà trân trọng. Chuyến đi xa đó là bước ngoặt của đời Quân, bản thân anh không thể ngờ nơi đây anh đã tìm được mái ấm yên bình.

Nhưng ở đâu đi nữa thì nghiện vẫn là nghiện, Quân tơi tả vì thuốc hành, anh lại lao đầu vào ma túy. Sự bất thường của Quân đã không giấu được mắt dân lành: anh là tên nghiện xì ke. Người ta không dám gần vì sợ anh tiêm nhiễm thói hư xấu cho con em mình. Trong cô đơn tận cùng và những cơn thèm thuốc vật vờ, anh lại chích, lại hút xả láng cuộc đời. Thế rồi ánh mắt xót xa của người con gái quê Tân Hiệp, Kiên Giang, đã làm anh chựng lại.

Cô gái tên Hạnh biết tường tận Quân nghiện ma túy nhưng vẫn dịu dàng bên anh động viên, an ủi và thậm chí van lơn anh bỏ nàng tiên nâu. Đến với Quân cô gái trẻ ấy đã gánh chịu bao điều tai tiếng. Người ta nói cô đẹp nhưng rồ dại như con thiêu thân lao đầu vào lửa đỏ. Sự hồn nhiên của Hạnh như làn gió mát thức tỉnh tâm hồn lầm lỡ của Quân. Tình yêu đến quá bất ngờ và quá đẹp khiến anh bắt đầu tính đến những điều vọng tưởng. Để có được hạnh phúc ấy, anh đã hứa với Hạnh từ bỏ ma túy, có như thế mới khẳng định cô gái trẻ nhìn anh không lầm.

Một ngày của năm 2004, Quân háo hức đi khám sức khỏe đăng ký kết hôn. Thế rồi anh lẳng lặng cầm kết quả thử nghiệm máu bị nhiễm HIV, về phòng đóng kín cửa một mình. Trong căn phòng ngột ngạt, bạn anh lúc này lại là ma túy. Khói thuốc chỉ đưa Quân vào cơn mê ảo, nhưng tình yêu của Hạnh đã vực dậy người đàn ông trong anh. Cô gặng hỏi và rồi lẳng lặng kéo anh đi làm hôn thú.

Người đàn ông ấy kể lại rằng, canh bạc cả đời con gái của Hạnh khiến anh run tay khi ký vào bản kết hôn và tự biết mình phải làm gì. Một đám cưới diễn ra lặng lẽ, không xe cũng không hoa, chỉ là hai họ giáp mặt nhau cùng những lời chúc tụng buồn. Đêm đầu tiên Hạnh trinh nguyên bên chồng, cô không sợ lây nhiễm vì đã biết lấy Quân đời cô sẽ chịu nhiều nỗi khổ.



Vợ chồng Quân - Hạnh hạnh phúc trong ngày cưới. Họ đồng ý kể câu chuyện đời mình, nhưng đề nghị xóa nhòa gương mặt. Ảnh do nhân vật cung cấp

4 năm qua họ đã gắn đời nhau với bao vui buồn. Mỗi ngày Hạnh nhận may đồ gia công, còn Quân làm các chuyện lặt vặt kiếm tiền. Quân thương vợ nhưng ám ảnh về cái chết báo trước và hối hận một thời lầm lỡ đôi khi làm tính nết anh dở dở ương ương. Quân quậy. Những lúc như vậy Hạnh không phàn nàn, chửi bới chồng mà chỉ khóc.

Người vợ ngập ngừng nói: "Những lúc như vậy, tôi chỉ khuyên Quân rằng anh không đẹp trai, không hào hoa cũng không tài giỏi hay giàu có gì, thế mà sao em vẫn lấy anh, nếu đó không là tình yêu thì là gì". Hạnh lại thủ thỉ: khi làm vợ anh cô vẫn là con gái đâu phải thứ hư hỏng gì, người ta làm gái mà theo chồng còn có xe hoa đưa đón, còn cưới Quân cô được gì!

Những lời trách cứ nhẹ nhàng ấy làm Quân tỉnh trí, từ thâm tâm anh biết đổi ngược lại chưa chắc anh dám liều mình đặt cược cuộc đời cho người HIV.

Có người khen Hạnh là cô gái bình thường nhưng làm chuyện phi thường, cũng có người chê cô làm chuyện bất bình thường. Trong ngày tuyên dương những thanh niên lầm lỡ sống đẹp tại Kiên Giang mới đây, trước đám đông Hạnh đã phát biểu không chút đắn đo: "Nếu kiếp sau gặp lại Quân, tôi cũng sẽ kết hôn cùng anh ấy".

Tổ uyên ương của họ là một căn phòng nhỏ. Chồng trầm lặng, còn vợ thì ngược lại, xinh đẹp và hoạt bát, nói chuyện nhỏ nhẹ có sức cuốn hút. Hạnh chia vui rằng lúc trước Quân gầy ốm lắm, khoảng 40 kg nằm trông như cái xương, còn bây giờ anh đã được 54 kg. Bên cô vợ trẻ, người chồng chỉ cười rồi tiết lộ, anh mập mạp lên từ sự quản thúc nghiêm khắc của Hạnh. Mỗi ngày cô lên lịch ép anh ăn và uống thuốc đúng giờ, tập thể dục hơn nửa tiếng…

Đại diện tỉnh Đoàn Kiên Giang cho biết, vợ chồng Quân - Hạnh tham gia hoạt động xã hội rất nhiệt tình, anh chị luôn xông xáo tới vùng sâu xa tuyên truyền tác hại của ma túy, bệnh HIV. Mỗi khi vận động tuyên truyền Quân đều kể lại quãng đời u ám của mình và tâm sự không phải ai bị vướng ma túy, HIV cũng may mắn như anh cưới được cô vợ đẹp và giỏi giang. Anh kể về thời lầm lỡ và ước mơ mái ấm gia đình, khao khát có được vài đứa con bế bồng. Đó là chuyện bình thường của đời người, nhưng nếu dại dột lún sâu vào ma túy đưa đến HIV thì những điều trên là điều ảo tưởng.

Quân kể rằng bị HIV còn khổ hơn chết, người đời dị nghị lánh xa, sức khỏe yếu và chẳng làm được gì. Mỗi khi bệnh hành nhức mỏi mà không có người thân đứng ra chăm sóc thì khó chịu vô cùng. Ngay cả chuyện giặt giũ, đi vệ sinh... cũng phải nhờ người giúp.

Còn Hạnh thì nhắn nhủ: "Tâm lý người HIV phức tạp lắm, lúc họ đau nặng cần nhất người thân bên mình an ủi. Nếu không có người thân cạnh bên cho dù có tiền thuốc thang bao nhiêu sức khỏe cũng không tốt được".

Người vợ trẻ tâm sự, vợ chồng cô rất thèm một đứa con. Nghe nói thụ thai qua ống nghiệm đứa con ra đời sẽ không bị nhiễm HIV nên cô hy vọng. Song để có được đứa con bằng phương pháp thụ tinh ống nghiệm thì phải cần số tiền vài chục triệu đồng, trong khi đôi vợ chồng này lại quá nghèo…

Nguyễn Như

* Tên nhân vật đã được thay đổi

http://laodong.com.vn/Tin-tuc/Doc-long-vi-nguoi-benh-co-HIV/34257
Offline traitimmuathu  
#5 Đã gửi : 28/02/2011 lúc 03:35:19(UTC)
traitimmuathu

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 30-09-2010(UTC)
Bài viết: 295
Woman
Đến từ: bến bờ xa lắc....

Thanks: 496 times
Được cảm ơn: 403 lần trong 213 bài viết
Tình yêu muôn đời vẫn thế, ta không ra lệnh được, không ép buộc được,
không phải muốn quên là quên được, muốn thay thế là thay thế được… Dù
muốn hay không, tình yêu sẽ vẫn tìm đến cuộc đời bạn vào một ngày nào đó
với số phận rất riêng. Không thể cưỡng lại. Dù khổ đau hay hạnh phúc....Xin chúc họ thật nhiều hạnh phúc!!! 
Hãy làm việc tốt vì những điều lành ...
Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.