Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Offline Believe  
#1 Đã gửi : 22/07/2009 lúc 07:29:47(UTC)
Believe

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 11-11-2008(UTC)
Bài viết: 990

Được cảm ơn: 26 lần trong 19 bài viết

Những lá thư tình.

Sưu tầm từ "Những lá thư thời chiến Việt Nam" - Đặng Vương Hưng

Ba trong Bốn lá thư của Anh Hùng Liệt sĩ Nguyễn Văn Trỗi.

"Có những cái chết hóa thành bất tử
Có những lời ca hơn mọi bài ca
Có những người do chân lý sinh ra
Nguyễn Văn Trỗi
Anh đã chết rồi
Anh còn sống mãi
Chết như sống anh hùng vĩ đại..."
                                                       Tố Hữu



Thư số 1:

Đà nẵng, ngày 15 - 4 - 1963
Quyên mến !
Anh về chưa đến nhà thì anh gửi liền cho em một lá thư . Không hiểu vì lẽ gì mà sự trông đợi của anh lại rơi vào câm nín ? Nhưng anh vẫn tin rằng thư bị lạc, chứ có lẽ nào em nhận đựoc mà lại chẳng hồi âm . Nếu em không nhận được thư anh, thì có lẽ em đã trách anh nhiều, cũng như anh đã trách em trong mấy ngày gần đây vậy .
Hôm nay, anh lại viết thư này gửi cho em, nói lên cái tâm trạng của anh trong mấy ngày xa em . Và cũng mong đựoc em kể lai cái tâm trạng của em trong ngày ấy .
Ngày anh bước chân lên xe, lòng chợt cãm thấy nao nao, trông cho đường đất thêm gần lại để thoả lòng mong nhớ trong hơn một năm trời xa cách . Nhưng cái vui chỉ đến với anh trong cái buồn vì lòng đang nặng trĩu một tình thương và hình bóng của em, tuy rằng tình quê hương vẫn còn đầm ấm, với tất cả tình thương . Nhưng anh vẫn thấy thiếu một cái gì ở giữa tim anh nên không thể bằng lòng để hường những cái vui bên ngoài đựoc . Mấy ngày gần đây, anh rời nhà quê lên Đà Nẵng để đón tin em, nhưng trông mãi vẫn không thấy . Anh hiện đang vận động tìm một việc làm tại Đà Nẵng . Dù sao anh cũng trở lại Sài Gòn để tính xong câu chuyện của chúng mính, rồi mới tính đến chuyện làm ăn đựoc
Bấy nhiêu lời trên đây, tưởng em đã lãnh hội đựoc cái tâm trạng của anh rồi, vậy trước khi dừng bút, anh nhờ em chuyển lời thăm hỏi của anh đến gia đình, ba má cùng các em và chị Kim Anh .
Cuối cùng chúc em được như ý . Anh "mừng"
Thân mến chào em
Ký tên
Nguyễn Văn Trỗi




Thư số 2 :

Chí Hoà (Sài Gòn), ngày 11- 10- 1964
Kính thăm ba má !
Nay con kính gửi đôi lời về thăm ba má, các anh chị và mấy em . Con xin cầu chúc ba má cùng các anh chị và mấy em được mạnh khoẻ thì nơi đây con rất vui mừng !
Riêng về phần con trong này vẫn bình an mong ba má cứ yên tâm .
Con ở trong này rất mong tin nhà . Và mỗi lần đựoc em con vào kể lại chuyện nhà, ba má vẫn mạnh, các anh chị em đều bình an vui vẻ cả .. nên con rất mừng .
Con chẳng biết làm thế nào hơn . Chỉ mong trời Phật phù hộ cho ba má đựoc mạnh khoẻ và các anh chị em đựơc yên vui .
Con xin nhờ ba má chuyển lời thăm hỏi của con đến các bác, các chú, cậu mợ và bà con xa gần .
Con sơ lựoc ít lời tin về cho ba má rõ . Cuối thư con xin chúc ba má và các anh chị bình an .
Con Trỗi !
 




Thư số 3 :

Chí Hoà, ngày 11 - 10- 1964
Quyên em !
Anh gửi đôi lời về thăm em, mong em ở nhà đựoc khoẻ mạnh, thì nơi đây anh rất vui mừng .
Riêng về phần anh sức khoẻ hơi kém . Mấy hôm rày anh hay nhức đầu . Anh cần dùng hai món thuốc Qlutaminol và Calcium Corbiere, một bình dầu khuynh diệp Bác Sĩ Tín, vài đồng tăm xỉa răng , em mua cho rồi đến 15 này em đem vào cho anh hay gửi bằng dường bưu điện cũng đựơc .
Thôi chỉ có bậy nhiêu em nhớ cho .
Anh Trỗi .
TB: Tiếp đây, anh có đôi lời thăm em Lợi, anh rất vui khi đựoc tin em đến ở với chị em . Vậy ở nhà khi nào Quyên buồn thì em phải chọc cười, chứ đừng khóc theo nhé . Nhớ nhé !

Và sẽ có những người làm nên tất cả vì họ có ước mơ - Họ tin vào lời hứa - Họ có những lời ước hẹn -
Họ đã trưởng thành từ nỗi đau - Họ nhận ra sai lầm - Họ có một người bạn thật sự và vì bên họ còn có một tình yêu.
Tất cả là cuộc sống !


http://www.skydoor.net
http://www.mtvasia.com

...Cứ mỗi một ngày trôi qua trên đất nước Việt Nam,lại có thêm 100 người phải sống chung với căn bệnh thế kỷ - HIV/AIDS !
Bạn đã làm gì để tránh nguy cơ trở thành một trong số đó ?
- Hãy cố gắng hơn nữa để có một cuộc sống lành mạnh hơn,nền nếp hơn,nhé bạn.
- Hãy trang bị cho mình kiến thức cơ bản về sức khỏe sinh sản và sử dụng biện pháp an toàn - bao cao su lúc cần thiết.
Cuối cùng : Hãy sống vì những người bạn yêu thương và cho chính bản thân bạn.



Ma túy ? Không thử dù chỉ một lần trong đời.
Nourish Compassion - I love You !
Quảng cáo
Offline Believe  
#2 Đã gửi : 04/08/2009 lúc 08:47:10(UTC)
Believe

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 11-11-2008(UTC)
Bài viết: 990

Được cảm ơn: 26 lần trong 19 bài viết
Nguyễn Văn Thạc

Tập tin:Nguyenvanthac.jpg

Mãi mãi tuổi 20 - Chàng trai giỏi văn nhất miền Bắc

Anh là Nguyễn Văn Thạc, sinh năm 1952, quê ở xã Cổ Nhuế, huyện Từ Liêm, Hà Nội. Lớn lên trong 1gia đình đông con (thứ 10 trong 14 anh em), nhà nghèo, nên chú bé vừa đi học, vừa phải đi làm thêm giúp đỡ bố mẹ nuôi sống gia đình. Hàng ngày, Thạc phải đi bộ 4 cây số đến trường học; ngày nghỉ, đi bộ đến tận thư viện Hà Nội để đọc sách.

Vất vả, nhưng vốn thông minh nên Thạc học rất giỏi. Suốt 10 năm học phổ thông, anh đều đạt học sinh giỏi toàn diện. Năm lớp 7, Thạc đoạt giải nhì (không có giải nhất) học sinh giỏi văn Thành phố Hà Nội, và 3 năm sau, trong niên học 1969-1970), Thạc đã đạt giải Nhất cuộc thi học sinh giỏi văn toàn miền Bắc.

Với thành tích học tập trên, Thạc đã được Ban tuyển sinh Hà Nội xếp vào diện đi đào tạo tại Liên Xô. Nhưng theo chủ trương chung, phần lớn học sinh xuất sắc năm đó đều ở lại tham gia quân đội. Trong khi chờ gọi nhập ngũ, Thạc xin thi vào khoa Toán – Cơ Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội. Vừa học năm thứ nhất, anh vừa tự học hoàn thành chương trình năm thứ 2 và được nhà trường đồng ý cho học thẳng lên năm thứ 3… Đó là thời gian cuộc KCCM đang bước vào giai đoạn mới. Chiến trường miền Nam ngày càng gay go và ác liệt. Hàng ngàn sinh viên các trường đại học phải tạm ngừng việc học tập để đi chiến đấu. Thạc đã nhập ngũ ngày 6-9-1971… Và tháng 4-1972, tất cả cùng lên đoàn tàu quân sự, hành quân vào chiến trường.

Nguyễn Văn Thạc đã ngã xuống tại chiến trường Quảng Trị ngày 30-7-1972, khi anh chưa đủ 1 tuổi quân và chưa tròn 20 tuổi đời



Thư của Nguyễn Văn Thạc gửi cho Phạm Như Anh – người bạn gái thân thiết nhất:

18.9.1971

T. (Nguyễn Văn Thạc) đang ngồi thảo luận, viết tranh thủ 1 lát cho P. (Phạm Như Anh). Bây giờ thời gian viết không có nữa, bận không chịu được và không phải lúc nào cũng tiện giấy bút. Hãy thông cảm điều đó cho T.

P. ơi! Chúng ta đã xa nhau, xa nhau thật sự về không gian và cả thời gian nữa. Chỉ 3 năm thôi cũng đã dài, nữa là cả khoảng thời gian dằng dặc mà ta đã trải qua.

P. xem những dòng T. viết rời rạc từ khi vào bộ đội, P. có buồn và chán không? Đừng buồn P. nhé, đừng buồn mà phải vui, vui như T. đang vui thế này.

T. nhớ, trong lá thư sau 20/06, P. viết: “Gió, gió ơi, đừng thổi nữa, đừng nhắc những kỷ niệm làm gì nữa. Người ta không nên sống bằng kỷ niệm…”

P. có trách T. đã giở những ngày qua, giở những kỷ niệm của chúng ta không? Thực ra không phải T. “hoài cổ”. T. rất muốn những ngày đẹp đó quay lại, nhưng những ngày như hôm nay lại đẹp hơn nhiều, đẹp lắm P. nhỉ P. có đồng ý thế không?

Khi tình cảm của con người thật sự chân thành và trong sáng, tình cảm đó hết sức sâu sắc và có sức rung động lòng người. Tình cảm của chúng ta là như thế đó. P. ơi! Ai cho P. những rung động đó mà trái tim P. kỳ lạ vậy, mà tâm hồn P. kỳ diệu thế?

Những ngày qua sống mãi và vĩnh viễn tươi mới như buổi ban đầu ta rụt rè, e ngại… T. nhớ về dĩ vãng với tất cả lòng trân trọng tình cảm của P., trân trọng những gì trong sáng nhất, nên thơ nhất, nên nhạc nhất của tâm hồn T., của trái tim P.

P. yêu dấu ơi! P. hãy mãi mãi chân thành và đẹp đẽ như hôm nay. P. hãy xứng đáng với T., như T. đang cố gắng xứng đáng với P., P. nhé. P. có buồn và thất vọng vì người bạn của riêng P không? P. có e ngại và xấu hổ vì người bạn của riêng P.? Ừ, như thế là bạn của T., P. sẽ khỗ, sẽ thiệt thòi nhiều lắm. T. rất biết điều đó và rất phân vân, rất thương và quý P. Thương hết cả tâm hồn mà không biết nói sao cho P. hiểu, cho P. tin. Nhưng P. đừng quên T. nhé, đừng quên T, và gắng giữ gìn tình bạn đẹp đẽ của chúng ta.

Khi nào đánh xong giặc, T. sẽ về và lại được gặp P.

Lermontov với câu thơ nổi tiếng mà P. chép cho T. bỗng dưng lại trở về bên T:

“Thuyền cần gió táp mưa sa…”Bất kỳ một sự vinh quang nào cũng cần phải trả bằng một giá. Và khó khăn gian khổ càng nhiều và thử thách càng nhiều, sự vinh quang đó càng trở nên rực rỡ.

Chúng ta đừng đi tìm những chân lý sau xa đơn thuần qua những áng văn và những bài thơ và bài toán. 30/4/1975, T sẽ trả lời cho P. câu: Hạnh phúc là gì?...

(Không hiểu sao Thạc lại lấy mốc đúng vào ngày... 30/4/1975, trong khi anh viết bức thư này từ ngày 18/9/1971. Nhờ đâu mà anh có được lời hẹn với người bạn gái của mình chính xác như vậy? Đó là sự tiên cảm kỳ diệu chăng?)

Khi dưới rặng phi lao đêm mờ ảo, P. hỏi T. Như vậy có phải là hạnh phúc hay không?
Cả P. và cả T. đều xác nhận: Ừ, chính đó là hạnh phúc. Hạnh phúc thật đơn giản mà đầy đủ biết bao…
P. hiểu sao khi T trả lời như thế? Có phải vì được hưởng những gì trong sáng, sôi nổi, mãnh liệt của cuộc đời mà khiến T. trả lời thế? Không, không phải thế đâu, P. nhỉ?
Ừ, đó là hạnh phúc, hạn phúc đổ ụp xuống đầu T. vì khi đó chúng ta bước cùng chiều cách mạng.
Khi đó P. và T. đang đều bước trên đường Nguyễn Ái Quốc, con đường ấy dẫn ra Ba Đình, dẫn ra đường Điện Biên, còn lắng đọng nhiều kỷ niệm…
Khi P. và T. bước song song với nhiệm vụ của mình. Khi đó thật đẹp, phải không P.?
P. biết không, cách đây 2 ngày, Thiếu ta Phó chính ủy Trung đoàn tới Tiểu đội T. nói chuyện. Đó là người CS thật sự và T. ao ước có P. ngồi nghe chuyện. trong cuộc đời T. chưa bao giờ P. được nghe ai nói đầy sức thuyết phục như vậy. thiếu tá người nhỏ nhắn và nếu ai không biết sẽ coi thường. Song, hãy nghe, chỉ một lần thôi. Hãy biết tự hào rằng: Mình đang được sống cuộc sống mà cả nhân loại tiến bộ đang mong ước. Việt Nam là lương tâm nhân loại. Con người Việt Nam là con người đẹp nhất.
Phó Chính ủy hỏi: “các đồng chí có ai tiếc cuộc sống sinh viên không?
Bọn mình trả lời: “Không tiếc”. Chính ủy hỏi: “Vì sao?”
“Vì cuộc sống quân sự là cuộc sống lý tưởng nhất của thanh niên”.
....
Phải lắm N.Anh ạ, N.Anh có được sống mới cảm thấy sâu sắc điều đó. Khi N.Anh chào cờ, khi điệu nhạc quốc ca hùng tráng nổi lên, N.Anh chắc rất xúc động. Nhưng khi tiễn ở trường, T đã khóc và tất cả 300 con người sắp vào bộ đội đã khóc. Ôi chao, buổi đó thật là xúc động. Cả người run lên, rờn rợn. Thế là từ nay trong khúc nhạc này, có một phần mồ hôi, xương máu của đời mình.
Chống Mỹ cứu nước, thời đại bão táp đó không kéo dài đâu. Buổi bình minh của cách mạng, phải không P ? Ai sẽ là người đi vào mờ sáng? Đó là T. và 300 con người ở trường Tổng hợp này.
Ai sẽ là người chết lúc bình minh? Không biết, nhưng nếu được xung phong, chắc không ai là người chùn bước!
Đi bộ đội, làm nghĩa vụ và làm con người, N.Anh ạ, tự hào và cảm động vô cùng.
12 ngày trước đây, T còn là sinh viên, nhưng thật sự bây giờ đã là chiến sỹ. N. Anh ở đâu mà chẳng về bên T. Giờ đây, trước ngực áo là 2 túi, T đặt 2 cuốn sổ nhỏ, cuốn sổ T. đang viết thư cho N.Anh nằm bên trái và nó sẽ rung theo nhịp đập của trái tim…
T. bỗng nhớ khi N.Anh còn ở rất gần T, N.Anh cài khuy trên cổ T và N.Anh âu yếm hỏi: “Áo T sao không có túi?”
Ừ, bây giờ là 2 túi, vừa to, vừa rộng, đủ cài 1 cái bút mà N.Anh muốn…
N.Anh yêu dấu, yêu dấu vô vàn của T, chúng ta gần nhau thật ít, chưa có người bạn nào gần T ít như N.Anh cả, nhưng cũng chưa và có lẽ không bao giờ có ai khiến T. quý trọng, gìn giữ, khiến T. nhớ thương đến như P. cả.
P. có tin T không? P. có tin rằng: T. sẵn sàng hy sinh tất cả cho P. Không, không tin đâu, nhưng cuộc sống của T. sẽ chứng minh điều đó cho P.
Ở đây cũng có nhiều đồng đội của T. có cuộc sống tâm hồn phức tạp. họ cũng có một người bạn đang sống ở nước ngoài, chờ đợi và cầu mong.
T.bảo: “thế cậu định để người ta còm cõi vì cậu ư?” Họ trả lời: “Không, nhưng không biết giải quyết thế nào”.
Không biết giải quyết thế nào. Ừ, đó chính là sự thật P. ơi!
Xiết chặt N.Anh yêu dấu.
Thạc của N.Anh. 


 
(Là người giỏi văn, đang là sinh viên đại học, Nguyễn Văn Thạc viết nhiều thơ văn. Đây là bài thơ trong lá thư cuối cùng anh gửi cho người bạn gái. 19 ngày sau, anh hy sinh).



Hình chị Phạm Như Anh - Bạn gái anh Thạc và cũng là người nhận của những bức thư

Đêm trắng

(Tặng Như Anh – tác giả 12 bài thơ “Đêm”)

Đêm trắng trong… là đêm của em
Đèn thành phố và sao trời lẫn lộn
Đêm của anh xếp kín đầy bom đạn
Pháo sáng chập chờn trộn trạo với sao sa.

Đêm trắng trong như màu sắc thiên nga
Đêm âu sầu như ngôi nhà đổ nát
Đêm đen đấy mà vô cùng dịu mát…
Bâng khuâng gì trong ban đêm em ơi?

Đêm của anh trong tầm bom rơi
Không thể ngủ nên đêm thành đêm trắng
Đêm bão thép chất chứa nhiều sâu lắng
Bà mẹ sinh con trai trong mờ tối căn hầm

Những ban đêm thành cột mốc tháng năm
Đêm xanh vợi cũng trở thành đêm trắng
Đêm thao thức đón chờ ánh sáng
Đêm của chúng ta ấp ủ những mặt trời



Quảng Bình, 11-7-1972

Theo : Những lá thư thời chiến Việt Nam - Đặng Vương Hưng
Sưu tầm từ : http://diendan.nguoihanoi.net/viewtopic.php?t=2873



Đọc sách : Mãi mãi tuổi hai mươi

Link
: http://vnthuquan.net/truyen/thuyhu.aspx?tid=2qtqv3m3237nqntn0n3n31n343tq83a3q3m3237nvn


Và sẽ có những người làm nên tất cả vì họ có ước mơ - Họ tin vào lời hứa - Họ có những lời ước hẹn -
Họ đã trưởng thành từ nỗi đau - Họ nhận ra sai lầm - Họ có một người bạn thật sự và vì bên họ còn có một tình yêu.
Tất cả là cuộc sống !


http://www.skydoor.net
http://www.mtvasia.com

...Cứ mỗi một ngày trôi qua trên đất nước Việt Nam,lại có thêm 100 người phải sống chung với căn bệnh thế kỷ - HIV/AIDS !
Bạn đã làm gì để tránh nguy cơ trở thành một trong số đó ?
- Hãy cố gắng hơn nữa để có một cuộc sống lành mạnh hơn,nền nếp hơn,nhé bạn.
- Hãy trang bị cho mình kiến thức cơ bản về sức khỏe sinh sản và sử dụng biện pháp an toàn - bao cao su lúc cần thiết.
Cuối cùng : Hãy sống vì những người bạn yêu thương và cho chính bản thân bạn.



Ma túy ? Không thử dù chỉ một lần trong đời.
Nourish Compassion - I love You !
Offline changtraivasophan87  
#3 Đã gửi : 08/08/2009 lúc 05:18:44(UTC)
changtraivasophan87

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 24-04-2009(UTC)
Bài viết: 214
Man
Đến từ: trai dat

Thanks: 1 times
Được cảm ơn: 9 lần trong 7 bài viết
trên diễn đàn cũng có rất nhiều bài thơ tình ướt át nếu bạn rãnh tập hợp lại thành topic cho tất cả mọi người đọc nha..mình dạo này ít lên mạng lắm ... ngủ còn hông đủ thời gian nữa ... he he


My friend
Tình yêu là điều kì diệu của cuộc sống !!!


Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.