Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Offline Nobitahaudau  
#1 Đã gửi : 09/09/2009 lúc 09:02:52(UTC)
Nobitahaudau

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm:
Gia nhập: 29-08-2009(UTC)
Bài viết: 85
Đến từ: hồ chí minh

Em chỉ cần một bàn tay ấm áp!

Cập nhật lúc 00:08, Thứ Ba, 08/09/2009 (GMT+7)
,

Blog Việt

Từ hôm qua, sau chuyến đi khắp các nẻo đường Yên Bái, đến các ngôi trường xa xôi nhất ở Trạm Tấu, Yên Bái cùng với các giáo sư Nhật và 2 người bạn của mình, tôi đã suy nghĩ  rất nhiều...

Nhiều nhất là hình ảnh của bé Mạnh, giờ đây tôi gọi bé là Em Bé Của Tôi... Bé thật xinh đẹp phải không?

Da trắng, má hồng, khuôn mặt khôi ngô, đôi môi chúm chím và nụ cười rạng rỡ...

Ngay cả tôi, lần đầu gặp bé, cũng không hề biết bé bị mù chỉ khi quan sát thật chậm, chỉ khi nhìn bé cố gắng bò lết với chiếc cổ quá yếu do bị hỏng dây thần kinh. Bé của tôi không nhấc được đầu lên dù đã 5 tháng tuổi...



Bé Mạnh với nụ cười chạm khẽ... - Ảnh minh họa: Blogger Monsoon

Người đã để em trong bụng đến tháng thứ 7 hay thứ 8 mà nỡ nhẫn tâm tiêm thứ thuốc chết người hòng không cho em đến với thế giới này liệu có biết điều đó đã để lại tổn thương vĩnh viễn trên hình hài bé bỏng này không? Thứ thuốc mà người ta gọi là cô vắc hay cái gì đó đã cướp mất thị giác và làm hỏng hoàn toàn dây thần kinh của bé...

Tôi đã nghĩ, nếu biết cô ta là ai, tôi sẽ chạy đến và gào thét vào mặt rằng cô là đồ giết người, đồ vô đạo vân vân và vân vân... Nhưng rồi tôi nghĩ chẳng để làm gì và cũng chẳng có ý nghĩa gì... Người ta nhẫn tâm bỏ đi đứa con trong bụng mình thì đâu có đáng để ta phải gào thét và chửi bới ...

Chắc đọc đến đây nhiều người bảo tôi phiến diện, vì có lẽ chị ta, cô ta hay bà ta có nỗi khổ riêng... Vâng, người ta có thể bỏ đi một đứa bé và vỗ ngực tự nói với mình và thiên hạ rằng: “Ít ra họ không phải là một người hèn vì dám sống thật với cảm xúc". Hàng ngày ở các  mục tâm sự vẫn có hàng ngàn anh chán vợ, chị chán chồng, các cô gái "ngây thơ", các anh "sống thật với cảm xúc" đã đang và sẽ biện minh nhiều hơn thế nữa... Và những đứa trẻ như bé Mạnh của tôi, vẫn cứ sống khó nhọc trên cõi đời này, chỉ vì sự ích kỉ, ham muốn tầm thường hoặc một thứ tình yêu cao cả vĩ đại nào đó họ huyễn hoặc ra...

Gía như họ dành một chút, dù chỉ là một chút trong thứ tình cảm đó, để nghĩ rằng, thế giới này, vẫn còn những em bé do chính họ tạo ra đang thèm khát dù chỉ là một cái chạm tay nhỏ, một cái chạm tay để cảm nhận cuộc sống này...

Bé Mạnh của tôi không nhìn được... Em thích có người chạm vào tay mình và lắc lắc. Mỗi lần như vậy, em lại toét miệng cười. Tôi còn phát hiện ra thêm một trò nữa là chạm mũi vào em hoặc thơm thơm vào đôi má yêu yêu đấy... Chắc chắn em sẽ cười...

Nụ cười đẹp nhất - tôi và chắc chắn những ai gặp em đều cảm nhận được...

Nụ cười được cảm nhận chỉ bằng những lần chạm tay...

Thế giới đối với em chắc cũng chỉ là những lần chạm tay ngắn ngủi của rất - rất - rất ít những người vào thăm...



Ảnh minh họa: elizabeth_diggory
Ảnh minh họa: elizabeth_diggory

Ước gì có thời gian...

Ước gì có thêm nhiều nguồn lực nữa...

Ước gì tôi có thể làm nhiều hơn thế nữa...

 ...để giúp em có thể cảm nhận được thế giới này...cảm nhận được màu sắc...cảm nhận được hoa và gió...

Mạnh ơi...

Tôi biết, rất nhiều người nói rằng tôi quá nhạy cảm, sống phi thực tế hay nhiều hơn thế nữa.

Tôi đã khóc rất nhiều...

Tôi chẳng sợ bất cứ ai nói rằng tôi thế này hoặc thế kia...

Những người lành lặn không thể hiểu được hết nỗi đau đớn của người bị mất đi khả năng nào đó...

Tôi  từng là người không may mắn như vậy... Nhưng ít ra tôi cũng có thể nhìn...

Có thể biết ánh sáng mặt trời, của hoa lá cỏ cây, tất cả các màu sắc của cuộc sống...

Còn Mạnh của tôi thì không...



Ảnh minh họa: diesnail

Có người hỏi tôi rằng, tôi định làm gì khi chỉ có một mình như vậy?

 

Bạn tôi nói những gì tôi làm thật viển vông và rằng nếu không có sức của nhiều người khác, của những nguồn lực thì sẽ chẳng được cái gì... Tôi cũng đã từng bị người ta cho gáo nước lạnh, từ chối thẳng thừng, hoặc bị nói thẳng vào mặt không thương tiếc, thậm chí bị chê bai khi xin họ chìa ra một bàn tay như thế...

Đúng…

Tôi không thể làm gì khi chỉ có một mình, tôi không cô đơn, vì tôi vẫn có những người bạn, những người chị nhưng người đồng cảm với tôi...

Phải...

Tôi viển vông... tôi thích bắt tay vào làm mọi thứ hơn là chờ đợi người khác sẽ làm cho mình...

 

Bạn có biết không, nếu không có những cái bắt tay nhỏ thì sẽ chẳng bao giờ làm nên cái gì to lớn cả...

Tôi biết tôi chỉ là con người nhỏ bé...

Những nơi tôi đã đi qua, các em bé sống trong nghèo khổ và thiếu thốn... Các em không cần đến bữa cơm có đủ thịt, cá... không cần áo quá mới để đến trường...không cần những đôi giày lành lặn để lội suối...

Các em chỉ cần một bàn tay ấm áp... bạn biết không?

  • Gửi từ Blogger Monsoon

"Cái nhận về là cái mất đi, còn cái đem cho sẽ còn lại mãi mãi".
Quảng cáo
Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.