Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Offline Titanic  
#1 Đã gửi : 17/09/2009 lúc 09:13:25(UTC)
Titanic

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm:
Gia nhập: 11-08-2009(UTC)
Bài viết: 181
Man

Được cảm ơn: 1 lần trong 1 bài viết

Kỳ I: Muốn chết vì… yêu

Người ta sinh ra chỉ có một con đường, nhưng lại có tới hàng trăm con đường rời bỏ cuộc sống với cả ngàn lý do để tìm mọi cách cố... chết cho bằng được. Giận bố mẹ mắng, chết. Giận người yêu, chết. Yêu quá không thành được, chết. Thất bại trong cuộc sống, chết. Thậm chí tự tử cả vì... trọng lời thề nguyện với bạn cùng lớp, chưa kể tới những người "bỗng dưng... muốn chết". Người bình thường chép miệng: "Thật là điên, dở hơi, dại dột quá". Nhưng trong những con người tội nghiệp "muốn chết" ấy lại chỉ tồn tại một ý nghĩ duy nhất rằng: "Chết là cứu cánh, cố sống thì cũng thành... dở hơi". Nên dù có "khó khăn" đến đâu, bị "cứu sống" rồi, họ cũng quyết phải giải thoát để sang với thế giới bên kia... Hiện tượng tự tử xảy ra với mọi lứa tuổi, nhưng phổ biến vẫn là giới trẻ - đối tượng còn bỡ ngỡ trước bao phức tạp trong cuộc sống.

Ai đó nói rằng: "Tình yêu là mầm mống của sự sống mới", nhưng trong một số trường hợp, điều ngược lại xuất hiện. Nếu chỉ là những cuộc tình "chớp nhoáng", yêu chơi yêu bời, yêu cho... vui thì chẳng ai có thể "chết" được. Còn với những người yêu hết mình, yêu đến "phát điên phát rồ", bằng "cả trái tim", theo cách mà thiên hạ vẫn cho là mù quáng, thì sự phản bội, ghen tuông hay bị ngăn cản sẽ khiến họ không còn thiết gì đến cuộc sống nữa. Những vụ tự tử, những cái chết vì tình không phải đến gần đây mới xảy ra, nhưng thật bất ngờ là điều tệ hại đó lại đang có chiều hướng gia tăng trong thời đại mà người ta vẫn nghĩ... tiền mới là nhất, tình chỉ xếp hạng hai...



 Ngoài kia là cuộc sống...   Ảnh: Bích Lộc
Chúng tôi đã chọn "nhầm" lúc khi đến với Khoa A9 - Trung tâm Chống độc, BV Bạch Mai vào giữa buổi sáng. Dường như các bác sĩ, y tá ở đây bận rộn đến nỗi không còn nhận biết có người lạ đang đứng trong Phòng hồi sức cấp cứu. Các ca cấp cứu khẩn cấp nằm la liệt khắp bốn xung quanh, chẳng có bất kỳ một giường trống nào. Phải mất một lúc lâu chờ đợi tôi mới thấy phút rảnh tay của bác sĩ Nguyên, anh cho biết: "Các trường hợp ngộ độc thuốc, hoá chất do tự tử chuyển vào đây thì nhiều lắm, hầu như ngày nào cũng có, còn các vụ tự tử "nặng" hơn thì chắc không thể chuyển vào đây nữa rồi".

Nằm ở góc phòng, sát với tấm cửa kính tràn ngập ánh nắng là vẻ thiểu não thẫn thờ của em N.T.H, 19 tuổi. Ánh mắt yếu ớt của em so với những ca tự tử khác vẫn còn là "khỏe" hơn nhiều, bởi lẽ phần đông những ca nằm tại đây đều đang trong tình trạng nguy kịch, hôn mê sâu và liên tục cần tới sự trợ giúp của máy móc. Bác sĩ Nguyên cho biết: "Thường thì những người tự tử không muốn kể lể cho người khác về tâm sự của mình, ngay cả thân nhân của họ cũng vậy. Phần vì ngại ngùng xấu hổ, phần vì sợ hàng xóm láng giềng biết chuyện". Thế nên phải mất khá nhiều thời gian tôi mới có thể trò chuyện với cô gái trẻ về sự việc của mình. H. sinh ra trong một gia đình công chức ở tỉnh Bắc Ninh. Sống trong sự chiều chuộng của bố mẹ từ nhỏ, H. chẳng bao giờ phải thiếu thốn một chút gì về vật chất. Ở trường em cũng luôn là học sinh khá giỏi nhiều năm, tóm lại, cuộc sống của H. từ nhỏ cho đến năm em 17 tuổi là niềm mong muốn của nhiều cô gái khác. Tuy nhiên, bước ngoặt xuất hiện vào năm học lớp 11, H. nảy sinh tình cảm với một cậu bạn tên T. cùng lớp. Đường tình yêu đúng là cũng có cả chông gai, "mèo mù vớ cá rán" thế nào mà cái cậu học sinh thuộc dạng cá biệt, gia đình khá giả nhưng chỉ giỏi nhất môn "bùng học", lại được giao cho H. kèm cặp để thành đôi bạn cùng tiến. Vốn ban đầu chỉ là một nhiệm vụ "khó chịu" của lớp giao cho vài bạn học khá nhất, thế mà theo năm tháng, sự "khó chịu" ấy mất đi để thay thế vào đó là hẳn một tình cảm trong sáng, sự rung động hiếm có của một cô gái mới lớn hiếm khi tiếp xúc với bạn khác giới. Cuối năm lớp 11, H. và T. đã chính thức yêu nhau, chỉ có điều thay vì sự tiến bộ của T. như mong muốn ban đầu là sự thụt lùi của H. trong học tập và lối sống. Bố mẹ H. luôn miệng can ngăn: "anh là đồ ngu, phụ công cha mẹ rồi con ạ". Chúng bạn cũng tỏ ra hết sức ngạc nhiên nhưng có lời khuyên nào phát huy tác dụng với những "con tim mù loà".

Quả thật, cái sự "ngu" kia dần dần thấm vào H. Chứng nào tật ấy, những buổi đi chơi, trốn tiết của T. vẫn diễn ra triền miên, và giờ thì có thêm cả H. Cô gái trẻ nhận thức được điều đó, lo lắng và đấu tranh tư tưởng nhiều lần, nhưng vì tình yêu mù quáng và sự non nớt của bản lĩnh, H. tiếp tục im lặng đi vào vết xe đổ. Để rồi đến một ngày giữa năm học lớp 12, thứ tình cảm mà em cho là thiêng liêng nhất ấy bỗng đột ngột vỡ tan khi H. chứng kiến T. đang dần xa lánh cô để chuyển sang một mục tiêu khác là cô gái cùng trường. Sự uất hận này chẳng biết chia sẻ cùng ai bởi lẽ những bạn bè ngoan ngoãn, thân thiết nhất cũng đã rời xa khi thấy H. yêu T. Và nỗi đau đớn tuyệt vọng không nguôi mà cứ lớn dần, H. tâm sự: "Cách đây một tháng, trong đầu em luôn tồn tại hình ảnh của cái chết. Tự nhiên em không còn thấy tin ai, và cũng không còn thiết tin ai để làm gì nữa. Em chỉ nghĩ rằng, mình đã mất tất cả rồi, không xứng đáng với bố mẹ bạn bè nữa, và nên chết đi là tốt nhất. Cứ nghĩ tới mỗi lần bố em ốm nằm đó mà em thì mải đi chơi, là em thấy lỗi lầm của mình không thể sửa được".

Suy nghĩ của một cô gái mới lớn, thông minh học giỏi trước kia hoá ra lại chỉ ngắn ngủi có vậy. Cô bé thực hiện ý đồ bằng cách ăn bớt những viên thuốc ngủ đặc trị trong mỗi lần đi lấy thuốc cho bố và "để dành". Khi đã cảm thấy đủ liều để... chết, H. bỗng do dự, và trở nên rất quấn quýt với các thành viên trong gia đình, nhưng rồi nỗi buồn, sự uất hận chẳng được san bớt kia lại ùa về "giục giã". H. chọn khoảnh khắc là một buổi tối vắng lặng, khi mà em cảm thấy buồn bã và cô đơn nhất, viết một lá thư đầy nước mắt để từ biệt mọi người, ngồi chơi với bố một lúc rồi vào phòng khoá trái cửa, uống một mạch tất tay số thuốc "để dành" bấy lâu nay.

Nhưng cái chết rất may không đến với H. dễ dàng, bố em lúc gặp mẹ đã kể lại chuyện em khóc rất nhiều mà chẳng nói năng gì nên bà mẹ nóng ruột sinh nghi. Khi gọi cửa thấy khoá trái đã vội hô hàng xóm sang phá cửa xông vào đưa em đi cấp cứu kịp thời. Đó là thời khắc mà H. đã đi được... nửa con đường xuống âm phủ, em hôn mê, lạc nhịp tim, mạch thoi thóp.

Các bác sĩ Khoa A9 đã phải tận dụng những thiết bị hiện đại nhất và rất vất vả mới giúp em thoát khỏi bàn tay tử thần. Giờ đây, khi đã dần bình phục, H. vẫn còn rất mệt mỏi nhưng vẫn cố mỉm cười: "Thật lạ là lúc đó em không hề thấy sợ chết anh ạ, mà trái lại, em còn nghĩ rằng mình sắp lên thiên đường nơi không còn đớn đau sầu não gì nữa. Tỉnh lại nhìn thấy mẹ, em mới thấy mừng quá. À mà anh đưa lên báo thì nhớ xoá địa chỉ và tên em đi, mẹ em bảo bạn bè và hàng phố không có ai biết, nhỡ có thì em xấu hổ... chết".

Nghe từ "chết" phát ra từ miệng người vừa tự tử, tôi lại thấy giật mình. Tạm biệt H., gặp lại bác sĩ Nguyên, anh bộc bạch: "Trường hợp tự tử trong giới trẻ thường rơi vào nữ nhiều hơn nam, có lẽ do tâm lý họ yếu hơn. Người già thì chỉ những trường hợp bệnh nặng, tâm thần mới tự tử. Duy có điều tôi tự nghiệm ra không biết có đúng không, là số ca tự tử ở những sinh viên chăm chỉ hầu như không có. Phải chăng là do họ quá vất vả với việc học tập, không còn thời gian để vướng vào những khúc mắc xã hội khác?". Câu trả lời xin dành cho các bác sĩ chuyên khoa tâm lý.

Tuy nhiên, ca tự tử và được cứu sống kịp thời như H. vẫn còn là "may mắn" chán so với những vụ tự tử thời gian gần đây mà nạn nhân không còn cơ hội được cứu. Tự tử diễn ra vì rất nhiều lý do, nhưng những nạn nhân liệu đã tìm được con đường giải thoát, hay xét về khía cạnh nào đó, chỉ là sự ích kỷ của bản thân, để lại cho thân nhân, bạn bè bao nỗi xót xa. Tự tử ngoài lý do bệnh lý tâm thần, thì phần lớn là sự thừa nhận thất bại một cách hèn nhát, thiếu bản lĩnh. Vậy đâu là nguyên nhân và giải pháp?

Phóng sự của Lê Quý - Hoàng Dương
http://www.suckhoedoisong.vn/14/thuoc-va-suc-khoe.htm


Gone with the wind

http://vi.wikipedia.org
Quảng cáo
Offline Believe  
#2 Đã gửi : 17/09/2009 lúc 06:09:54(UTC)
Believe

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 11-11-2008(UTC)
Bài viết: 990

Được cảm ơn: 26 lần trong 19 bài viết
Quảng Bình:

Một giờ, hai vụ tự tử... không chết

(Dân trí) - Lúc 9h sáng 16/9, một cô gái trẻ nhảy cầu Nhật Lệ nhưng được ngư dân cứu thoát. Chỉ 1 giờ sau, người dân phường Bắc Lý lại được phen hốt hoảng khi một thanh niên hai lần lao đầu vào xe tải.

Theo một số người dân chứng kiến, cô gái trẻ này trước đó đứng nói chuyện với 1 nam thanh niên. Sau đó, người dân thấy cô nhảy xuống cửa sông Nhật Lệ. Rất may, một số ngư dân đang câu cá ở gần đó đã kịp thời vớt cô gái lên.

Theo xác minh ban đầu, cô gái nhảy cầu là N.T.H, trú ở một huyện giáp với Đồng Hới.

Khoảng 1 giờ sau, đến lượt anh T.Q.H (trú TP Đồng Hới) gây bàng hoàng cho cả khu phố khi bất ngờ từ vệ đường lao vào một xe ô tô tải nhỏ. Do tài xế kịp thời xử lý nên anh H được an toàn.
 
Nhưng sự việc vừa được giải quyết xong, anh H bỏ đi được một đoạn lại… lao vào một xe tải lớn.

Hậu quả, anh H bị thương phải nhập viện, còn tài xế chiếc xe “đen đủi” vì xử lý gấp đã lấn sang làn đường dành cho xe hai bánh, va quệt với một xe máy nhưng rất may không gây hậu quả đáng tiếc nào.

Cơ quan chức năng đang liên hệ với gia đình hai thanh niên này để có người chăm sóc, chữa trị.

Thụy Khoa


Và sẽ có những người làm nên tất cả vì họ có ước mơ - Họ tin vào lời hứa - Họ có những lời ước hẹn -
Họ đã trưởng thành từ nỗi đau - Họ nhận ra sai lầm - Họ có một người bạn thật sự và vì bên họ còn có một tình yêu.
Tất cả là cuộc sống !


http://www.skydoor.net
http://www.mtvasia.com

...Cứ mỗi một ngày trôi qua trên đất nước Việt Nam,lại có thêm 100 người phải sống chung với căn bệnh thế kỷ - HIV/AIDS !
Bạn đã làm gì để tránh nguy cơ trở thành một trong số đó ?
- Hãy cố gắng hơn nữa để có một cuộc sống lành mạnh hơn,nền nếp hơn,nhé bạn.
- Hãy trang bị cho mình kiến thức cơ bản về sức khỏe sinh sản và sử dụng biện pháp an toàn - bao cao su lúc cần thiết.
Cuối cùng : Hãy sống vì những người bạn yêu thương và cho chính bản thân bạn.



Ma túy ? Không thử dù chỉ một lần trong đời.
Nourish Compassion - I love You !
Offline Titanic  
#3 Đã gửi : 21/09/2009 lúc 06:29:55(UTC)
Titanic

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm:
Gia nhập: 11-08-2009(UTC)
Bài viết: 181
Man

Được cảm ơn: 1 lần trong 1 bài viết
Kỳ cuối : Những cuộc trốn chạy bằng cái chết




Con người sinh ra không ai muốn chết và càng không có ai muốn trong nhà mình, cơ quan mình, khu dân cư mình sống có người tự tử. Thế nhưng chuyện tự tử vẫn xảy ra. Vấn đề không phải là muốn hay không muốn mà quan trọng hơn là cuộc sống cần, rất cần những bàn tay chìa ra nắm những bàn tay trong sự cảm thông và lòng trắc ẩn. Tình người là phương thuốc hữu hiệu nhất để ngăn chặn nạn tử tử hiện nay chăng? Trong các số báo trước chúng tôi đã có loạt bài về Chuyện những người muốn... chết. Bài viết này xin thay cho lời kết với hy vọng ngày càng ít đi nỗi đau trong cuộc sống.



 Bác sĩ hồi sức cấp cứu thầm lặng với công việc cứu người. Ảnh: BL
Trong số những người tự tử được đưa đến  A9 có những người quyết chết để trốn tội, trốn nợ. Chị Thanh star là kế toán một công ty nọ. Thu nhập của chị 3 triệu đồng/tháng cùng lương giáo viên của chồng kể cũng tạm tạm trong ngôi nhà có hai vợ chồng với đứa con. Thế nhưng chả hiểu ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào chị lại dính vào lô đề. Ngày đầu chị toàn "ăn ra"! Thấy kiếm tiền dễ quá chị mỗi ngày đánh một to hơn. Lúc thắng thì cười hơn hớn, lại tự hào mình đảm đang sắm được thứ này thứ nọ cho gia đình. Lúc thua thì tiếc tiền, thì cay cú nên chị tặc lưỡi lấy tiền trong két cơ quan vay tạm để hy vọng sau 19 giờ 30 trúng quả trả lại ngay. Tiền cứ âm mãi, chả mấy chốc két cũng cạn mà trưởng phòng sắp kiểm tra đến nơi. Thế là bịa ra lý do này nọ, chị vay bạn bè cho vào két và tiếp tục đánh "gấp thếp" với hy vọng trả nợ được thì hoàn toàn "cai nghiện". Cứ thế, số nợ bè bạn cộng với số thụt két lên tới 7 tỷ đồng. Việc vỡ lở, cơ quan kỷ luật bắt bồi hoàn, bạn bè đến réo đòi, chồng cáu gắt, nhà buồn như có tang và cách rũ nợ duy nhất của chị là tìm đến cái chết. Sau khi chồng phát hiện, đưa vợ đến A9, chị được cứu sống. Thế nhưng lúc thoát chết, biết đang trong phòng cấp cứu chị bỗng tỉnh hẳn vừa khóc vừa túm lấy tay ông bác sĩ: "Bác cứu cháu làm gì? Thế này là bác giết cháu rồi bác ơi!"

Trong những trường hợp thế này, việc cứu người của bác sĩ còn mang ý nghĩa khác. Họ có thể "tệ" với bệnh nhân vì chống lại một nguyện vọng song vô tình họ đang thực hiện lẽ công bằng xã hội: Người có tội phải trả giá, không thể trốn tội dù bằng một cái chết! Trước mặt các thầy thuốc chỉ là một con người, một số phận cần được trả lại cho cuộc sống vì quanh họ còn bao mối ràng buộc, bao buồn vui, bao việc chưa làm cần giải quyết. Ấy là thiên chức, là lương tâm người thầy thuốc. Cứu người là để thức tỉnh, là để sửa lại lỗi lầm nông nổi trong phút chốc của họ để họ có cơ hội bình tĩnh làm lại. Những trường hợp cố tình "đào tẩu" khỏi cuộc sống thì việc cứu người cũng mở ra rất nhiều cơ hội mang đầy tính nhân văn.

Có những vụ tử tự cũng thuộc dạng trốn nợ nhưng không phải là rũ nợ cho mình mà là rũ nợ cho con cháu ! Ông K. 78 tuổi nhà ở phố Hàng Bông (Hoàn Kiếm, Hà Nội) bị bệnh trọng, nằm liệt giường đã 4 năm. Mọi chuyện vệ sinh, ăn uống con cháu thay nhau chăm sóc. Đại gia đình ngoài việc thuê ôsin còn cắt cử con cháu luôn bên giường người bệnh. Tưởng vậy là hạnh phúc nhưng ông K. lại tự thấy mình là món nợ cho con cháu và thẳng thắn tuyên bố "sống có ích thì sống chứ nằm bẹp một chỗ, ăn uống vệ sinh cũng phải nhờ người khác hầu thì sống làm gì". Tưởng ông nói chơi thế song đâu biết ông thường kêu mất ngủ để tích thuốc ngủ quyết làm “vé tàu” đi sang thế giới bên kia trong một buổi sáng. Cũng may con cháu kịp thời có mặt đưa ông đến A9. Lúc tỉnh, ông khóc với bác sĩ mà rằng : "Tôi là người thừa, vô tích sự, các bác sĩ cứu tôi làm gì cho thêm vướng bận con cháu!".  Ai khuyên can thế nào cũng không lay được ý định muốn chết của ông vậy mà có một người ! Đó là cháu... ôsin. Thì ra sau lần ông tự tử, đại gia đình quy trách nhiệm cho ôsin và ra quyết định sa thải. Ông thương cháu giúp việc ngoan lại nghèo nên bênh chằm chặp. Biết điểm yếu của ông, con cháu dọa ôsin trước mặt ông: "Ông có làm sao thì không những đuổi việc mà còn không trả lương cả mấy tháng trước. Ông vui thì có thưởng ghi vào sổ đàng hoàng, bao giờ về quê lĩnh một thể!". Người già muốn chết vì không muốn vướng bận con cháu ấy vậy sau đó lại muốn sống chỉ vì lòng thương người, cụ thể là cháu giúp việc chăm ngoan nghèo khó...

Thay lời kết loạt bài phóng sự này, chúng tôi nghĩ, hình như chỉ có phương thuốc duy nhất hạn chế được nạn tự tử ấy là tình người trong nỗi cảm thông, sự chia sẻ để con người được xích lại gần nhau chăng?... Những người muốn tự tử thường là do bản lĩnh của họ không vững vàng, không dám đương đầu với những nốt trầm của cuộc sống. Và rồi người gánh chịu hậu quả là gia đình, người thân của họ và cả những bác sĩ hồi sức cấp cứu. Họ làm hết mình để trả lại cuộc sống cho người bệnh nhưng có khi lại bị “người muốn chết” trách móc. Nhưng cuộc sống vẫn tiếp tục dòng chảy của nó. Vì tình người, công việc của các bác sĩ cứu người vẫn luôn hướng về phía trước - đó là cuộc sống của người bệnh.

 star Tên nhân vật đã được thay đổi.

Phóng sự của Lê Quý - Hoàng Dương

http://www.suckhoedoisong.vn/14/thuoc-va-suc-khoe.htm
Gone with the wind

http://vi.wikipedia.org
Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.