  Danh hiệu: Thành viên gắn bóNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 11-11-2008(UTC) Bài viết: 990
Được cảm ơn: 26 lần trong 19 bài viết
|
|
Gom rác y tế trong bệnh viện - Ảnh: Như Lịch
|
Bài 1: Phụ trách 25 phòng vệ sinh
Phóng viên Thanh Niên đã trải qua mấy ngày làm công nhân vệ sinh trong bệnh viện để thấu hiểu về một công việc cực nhọc, độc hại; với nhiều bất hợp lý trong chế độ lương bổng, bảo hiểm...
Sau hơn nửa tháng đi xin việc, thăm dò thu nhập, cuối cùng, tôi đã “đầu quân” vào Công ty kỹ thuật làm sạch và thương mại quốc tế - ICT (chi nhánh trên đường D1, P.25, Q.Bình Thạnh, TP.HCM). Bởi, công ty này hứa hẹn trả lương cao hơn, như quảng cáo trên Báo Mua và Bán ngày 28.8.2009: “Cần tuyển 50 công nhân nam/nữ làm vệ sinh công nghiệp tại Bệnh viện cấp cứu Trưng Vương. Lương khởi điểm: 1,6 triệu - 2,2 triệu đồng”.
Ngày 14.9.2009, Công ty ICT cấp cho tôi một thẻ công nhân có dán hình. Mỗi công nhân phải đóng 200 ngàn đồng để mua 2 bộ đồng phục (áo trắng, quần xanh) và 1 đôi dép nhựa. Tôi hỏi: “Có găng tay, khẩu trang không?”. Nhân viên phòng nhân sự nói: “Bộ phận giám sát viên của ICT trực tại bệnh viện sẽ cấp cho chị”.
Hoa mắt với sắc màu
5 giờ kém 10 ngày 15.9, tôi có mặt tại Bệnh viện cấp cứu Trưng Vương, Q.10, TP.HCM. Bước vào bệnh viện (cổng đường Tô Hiến Thành), tôi đi qua một nhóm bảo vệ rồi rẽ trái là đến bàn trực của Công ty ICT. Tại đây, có gần chục công nhân lần lượt ký nhận dụng cụ lau chùi vệ sinh. Nhiều giám sát viên mặc áo xanh đang kiểm tra chặt chẽ số lượng từng món đồ phát ra. Tôi được phân công làm chung với một chị công nhân vóc người nhỏ nhắn tên V. Chúng tôi “ôm sô” mọi khoản vệ sinh ở lầu 2, khu D của bệnh viện. Người ta cấp “đồ bảo hộ” cho tôi gồm: hai mảnh vải trắng làm nón trùm đầu, hai khẩu trang cũng bằng vải trắng và hai chiếc bao tay mỏng dính. “Có phải mỗi ngày được nhận hai chiếc bao tay?” - tôi hỏi. “Không. Tất tần tật chỉ vậy thôi. Còn dùng trong bao lâu là tùy chị” - một người mặc áo xanh giải thích.
Chị V. và tôi chia nhau mang vác đồ đạc. Tôi chật vật ôm bao nylon lớn đựng mấy chục tấm thảm lau sàn nhà, xách thêm chai nước rửa bồn cầu. Mấy chị công nhân bảo, chiều về khiêng vải ướt mới “phê” hơn nhiều. Trước mặt tôi, đoạn đường chỉ khoảng 300m nhưng sao dài quá! Qua khoa Nhiễm, căn-tin, rồi khoa Thần kinh..., một lúc sau mới thấy dãy lầu màu xanh đẹp nhất, to nhất của bệnh viện hiện ra. Khu D, nơi chúng tôi làm việc đây rồi! Nhiệm vụ của chúng tôi là làm vệ sinh ở lầu 2 - khu Điều trị nội trú bệnh ngoại khoa. Bên dưới là phòng mổ - khoa Mắt, khu Khám bệnh theo yêu cầu; bên trên là khu điều trị Tai-Mũi-Họng và khu Tạo hình thẩm mỹ.

PV Như Lịch lau chùi toilet bệnh viện - Ảnh: Phi Loan
|
Người công nhân làm chung với tôi xếp từng món đồ trên xe đẩy, bảo tôi chú ý để những lần sau biết mà làm. Chị giới thiệu nhanh: Thảm lau khô sàn nhà có 3 loại. Loại màu trắng (phần mặt trên có hai miếng vải màu đỏ dùng để lắp cây lau nhà vào) được dùng trong văn phòng. Loại màu xanh (mặt trên có khi mang sọc đỏ) để lau phòng bệnh nhân. Còn loại màu đỏ (mặt trên màu cam hoặc hồng) dùng lau toilet. “Nhớ đừng làm mất, nếu không sẽ phải đền 5 ngàn đồng/cái” - chị V. căn dặn. Túi nylon thì có hai màu: màu vàng dùng đựng rác y tế; màu xanh đựng rác sinh hoạt. Đối với khăn lau thì loại màu trắng để lau bàn ghế, tủ trong phòng; loại màu xanh chàm lau chân bàn, song sắt, cầu thang. Với dụng cụ lau chùi toilet thì bàn chổi tròn màu xanh dương để chà bồn cầu; bàn chổi hình chữ nhật, một đầu hơi hếch lên để cọ rửa sàn... Chao ôi! Nghe tới đây, đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng!
Không có đồ bảo hộ lao động
Chị V. giục tôi nhanh chân cùng quét dọn mấy phòng làm việc, lau hành lang... trước khi đồng hồ chỉ 7 giờ. Chị nói, đây là khu khám chữa bệnh dịch vụ nên mọi thứ phải toát lên vẻ sạch sẽ và chuyên nghiệp. Đầu tiên, tôi được giao quét rác. Một cô ở phòng điều dưỡng chỉ vào đống giày dép trên dưới hai chục đôi với nhiều chủng loại, bảo tôi sắp xếp cho gọn. Lúc tôi quét phòng xong, cô ấy nhắc nhở tôi: “Sao rác vẫn còn kia kìa!”. Theo hướng tay cô, tôi lúng túng khi thấy một cái bao nylon hiện diện “vô duyên” ở góc phòng. Cái bao này một nửa thòi ra ngoài, một nửa dính chặt trong cánh cửa tủ. Thấy tôi phải kéo bịch nylon đó ra, cô điều dưỡng không góp ý nữa.
Tôi chuẩn bị lau hành lang. Bỗng nhiên một bóng áo xanh giám sát xuất hiện. Người này hướng dẫn tôi cách cầm dụng cụ chuyên dùng lau khô sàn nhà. Đẩy qua, đẩy lại hình số 8 như thế này này. Xoay cổ tay như thế này này. Phải ấn mạnh hơn để nền bóng loáng. Chỉnh lại thế đứng này. Be sát góc để lấy hết cát, tóc. Tuyệt đối “né” chỗ ướt (vì đã gọi là lau khô mà!). Giập giập giẻ vào một nơi rồi nhớ lấy chổi quét... Tôi đánh vật với cây lau khô mà không thể làm hài lòng người giám sát. Tuy nhiên, thấy tôi có vẻ nhiệt tình và chịu tiếp thu nên cô này an ủi: “Rồi cũng sớm quen thôi”.
Việc này cứ nối việc kia. Chị V. bắt đầu quét dọn phòng bệnh nhân. Phần tôi thì lo việc chùi nhà cầu. Tôi xách thùng “đồ nghề”, gõ cửa từng phòng và... đi thẳng vào toilet. Ở đâu cũng vậy, những công đoạn na ná nhau. Trước tiên, tôi nhanh chóng pha xà phòng vào một hộp mủ, rồi nhúng bùi nhùi lau bồn rửa mặt và chiếc gương. Tiếp đó, lau nắp bồn cầu và thùng giật nước. Dùng cây bàn chải hình chữ nhật, đầu hếch lên chà sàn nhà. Đổ chất khử trùng vào và sử dụng cây bàn chải đầu tròn kỳ cọ bồn cầu. Phần sau cùng thường là thay rác. Tôi luôn phải nín thở ở khâu này. Mặc dù đây là rác sinh hoạt nhưng cũng có người bỏ cả băng gạc dính máu vào. Có những thùng rác kiến đen bu đầy. Có thùng thì nước đọng dưới đáy, bốc mùi hôi tanh. Đã mấy lần tôi ghìm hết sức để không phải nôn ói... Trong khi đó, chúng tôi không hề có đồ bảo hộ lao động. Đôi chân trần với đôi dép nhựa. Tay áo cộc. Chiếc khăn che mặt hoàn toàn không phải là khẩu trang y tế. Nó chỉ là miếng vải trắng khá mỏng, không khí thoải mái lùa vào. Còn cả hai đôi bao tay, chỉ trong một buổi đã bị rách nên chúng tôi đành xin thêm từ mấy cô y tá. Ngay cả cục xà phòng rửa tay, chúng tôi cũng không hề được cấp...
Lưng mỏi nhừ, áo quần ướt nhẹp nước và mồ hôi. Nhưng, chùi mãi, lau hoài mà vẫn chưa đến được phòng cuối cùng hành lang. Một mình tôi phải cọ rửa tổng cộng 25 cái toilet, trong đó có 22 phòng bệnh nhân, 1 phòng hành chánh, 1 phòng điều dưỡng và 1 nhà vệ sinh chung. Đến 11 giờ 30, vẫn còn 7 cái nữa đợi tôi phía trước.
Sống cùng rác y tế
Theo quy định, chúng tôi có được 1 tiếng đồng hồ (từ 11 giờ 30 đến 12 giờ 30) để ăn trưa, nghỉ ngơi. Hầu hết công nhân đều nấu cơm mang đi. Một công nhân cho biết chị dậy từ 1 giờ sáng, lục đục chuẩn bị cơm nước rồi đạp xe từ tuốt bên Q.7 sang...
Buổi trưa, tôi ăn uống qua loa, tranh thủ thời gian quý báu đi tìm hiểu, quan sát các dãy lầu. Tôi trông thấy không ít công nhân ăn uống, ngả lưng trước cửa hoặc thậm chí ngay trong nhà vệ sinh. Họ ăn quá đạm bạc. Chị V. cho biết, chị đi chợ, nấu cơm từ tối qua. Bữa sáng và bữa trưa nay chị chỉ ăn một món, đó là bắp cải nấu tôm. Chị đưa miếng cơm nguội ngắt cho tôi thử, hỏi mà như khẳng định rằng gạo 6 ngàn đồng/kg cũng ngon quá phải không! Trước cửa phòng vệ sinh nơi chúng tôi “trú đóng”, một anh chàng trẻ măng lau kiếng bệnh viện (cũng là công nhân Công ty ICT) đang nằm trên một băng ca ngủ ngon lành. Ngay bên dưới là vô số rác sinh hoạt lẫn rác y tế chúng tôi vừa thu gom. Hiếm hoi lắm, tôi mới trông thấy hình ảnh một chị công nhân mượn tờ báo ngồi đọc ở dãy ghế hành lang.
Biết khẩu trang không an toàn, tôi không dám ăn uống gì trong lúc làm việc. Thế nhưng, cũng có vài chị công nhân rất “vô tư”. Một chị mời tôi ăn hai trái chuối cau chín rục. Chị kể: “Bệnh nhân vừa xuất viện, còn mấy trái chuối này họ cho chị. Chị đã ăn hai trái, chừa phần em đó!”. Tôi cảm kích quá, nhưng cũng đành từ chối. Ai chắc rằng dưới lớp vải mỏng manh may sơ sài này, hằng hà vi trùng ở nhà cầu, ở những bịch rác... đã không lọt vào, bám đầy trên mặt và trên môi của tôi?
12 giờ 30. Tôi tiếp tục dọn 7 phòng vệ sinh còn lại. Một giám sát viên lại bất ngờ xuất hiện, bảo tôi phải lau luôn bốn bức tường nhà vệ sinh. Người này nhắc nhở chúng tôi đừng quên thay lại rác ở phòng hành chánh, phòng điều dưỡng, lấy rác y tế từ mấy xe đẩy khám bệnh, lau chùi đồ đạc trong phòng... Ngày nào cũng vậy, gần như tất cả công nhân ở đây quay mòng mòng giữa hàng đống công việc, kéo dài từ 5 giờ sáng đến tận 5 giờ chiều. (Còn tiếp)
Phóng sự của Như Lịch
http://www.thanhnien.com.vn
| Và sẽ có những người làm nên tất cả vì họ có ước mơ - Họ tin vào lời hứa - Họ có những lời ước hẹn - Họ đã trưởng thành từ nỗi đau - Họ nhận ra sai lầm - Họ có một người bạn thật sự và vì bên họ còn có một tình yêu. Tất cả là cuộc sống ! http://www.skydoor.nethttp://www.mtvasia.com...Cứ mỗi một ngày trôi qua trên đất nước Việt Nam,lại có thêm 100 người phải sống chung với căn bệnh thế kỷ - HIV/AIDS ! Bạn đã làm gì để tránh nguy cơ trở thành một trong số đó ? - Hãy cố gắng hơn nữa để có một cuộc sống lành mạnh hơn,nền nếp hơn,nhé bạn. - Hãy trang bị cho mình kiến thức cơ bản về sức khỏe sinh sản và sử dụng biện pháp an toàn - bao cao su lúc cần thiết. Cuối cùng : Hãy sống vì những người bạn yêu thương và cho chính bản thân bạn. Ma túy ? Không thử dù chỉ một lần trong đời.Nourish Compassion - I love You ! |
|
|
|
|
|
  Danh hiệu: Thành viên gắn bóNhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 11-11-2008(UTC) Bài viết: 990
Được cảm ơn: 26 lần trong 19 bài viết
|
|
PV Như Lịch trong vai công nhân vệ sinh đang phân loại rác - Ảnh: Phi Loan
|
Bài 2: Làm cực, lương “bèo”
Mặc dù làm việc vất vả, trong môi trường độc hại, nhưng những gì công nhân vệ sinh trong bệnh viện nhận được là quá bèo bọt.
“Dép chị đâu?”
Sau một ngày làm việc quần quật, tôi mệt đứ đừ. Bắp chân, lưng và vai đau nhức. Đặc biệt, hai bàn chân tôi bị bong da một số chỗ do suốt ngày phải mang đôi dép nhựa khá cứng. Sớm hôm sau, từ nhà tôi mang đôi dép khác, mềm và rộng hơn. Lúc tôi đến trình diện và nhận dụng cụ làm việc, một số giám sát viên Công ty ICT hỏi ngay: “Dép đồng phục của chị đâu?”. Tôi phân bua hết lời. Tôi khổ sở giơ bàn chân trần với những miếng gạc dán vết thương. Mặc! Có người vẫn lớn tiếng phê bình tôi không chấp hành nội quy công ty. May thay, một chị công nhân có vẻ cứng cỏi vội đứng ra giảng hòa: “Thôi, cho chị này mượn một đôi dép để đi làm. Có gì chiều về trả lại”. Những giám sát viên đồng ý. Tuy nhiên, tôi phải để dép của tôi lại, gọi là “vật làm tin”.
“Đồng phục công ty” mà những người giám sát nhắc đến bao gồm: 2 bộ áo quần, 1 đôi dép nhựa, 2 khẩu trang bằng vải, 2 khăn trùm đầu và 2 bao tay sử dụng một lần. Để được “cấp” những món đồ trên, mỗi công nhân phải đóng 200 ngàn đồng ngay từ khi mới vào làm việc (cũng có người được nợ lại 100 ngàn đồng để trừ vào lương). Tính ra, cái giá như trên thuộc dạng “cắt cổ” công nhân. Bởi, chất lượng của chúng quá tệ. Khi tôi nhúng chiếc quần vào thau nước, nó nhanh chóng nhả ra màu xanh lè, nhuộm luôn cái áo và mấy chiếc khăn trắng. Hèn chi, những người vào làm trước tôi chỉ mươi bữa nửa tháng mà áo quần, khăn nón họ mang đã bạc thếch.
Chính vì 200 ngàn đồng đó mà một số công nhân đành bấm bụng ráng “đeo” đến kỳ nhận lương, dù đã rất nản. Một chị tên M. tâm sự: “Số tiền đó đối với họ là nhỏ, nhưng với tụi tui là lớn. Nếu chưa tới tháng mà nghỉ ngang, họ không trả lương cho thì hai đứa con tui chết đói!”.

Chuẩn bị vào ca - Ảnh: Phi Loan
|
Sự cố
Mấy chị công nhân tò mò hỏi chiều qua tôi về có bị ai kêu lại nói gì không. Tôi đáp: “Không có gì. Họ biểu em ký tên rồi về”. “Vậy là bồ làm được rồi! Nếu không hài lòng gì là họ phê bình ngay lúc ấy” - một chị giải thích.
Thực ra, trong ngày làm việc đầu tiên, tôi đã phạm ít nhất một lỗi đáng kể. Số là ở phòng 211, có lẽ do đọc thấy chữ “nhiễm" từ ngoài cửa nên tôi luống cuống đặt túi đựng rác sai vị trí. Thay vì để bịch nylon mới trong cùng, tôi lại... bọc nó bên ngoài thùng rác! May mà một bác chăm bệnh nhân trong phòng đó ân cần kéo tôi lại nói nhỏ: “Cô đặt túi đựng rác bị ngược rồi! Vào thay lại đi”. Rồi bác dặn thêm: “Nhớ đừng nói với ai kẻo cô bị rầy te tua đó”. Tôi thở phào khi kiểm tra lại những toilet đã lau chùi mà không thấy sự cố tương tự.
Ngày thứ hai. Tôi cũng được giao cọ rửa 25 phòng vệ sinh. Tất nhiên, đây chỉ là một phần trong hằng hà việc tôi phải thực hiện trong ngày: quét dọn, thay rác và lau sạch bóng hành lang, lau lan can, song sắt, cầu thang... Lúc tôi đang lụi cụi trong toilet phòng 206, một người giám sát đột ngột gọi tôi ra, bảo tôi đi theo chị. Tôi lo lắng không biết có chuyện gì. Hay tôi làm việc không hiệu quả đã có ai đó phàn nàn? Hay là họ đã phát hiện vụ “đặt túi rác ngược” hôm qua?... Hóa ra, họ sai tôi xách đổ những xô nước đen ngòm từ một vũng đọng bên ngoài lan can. Vừa ngưng tay, tôi vội vã quay về cái bồn cầu đang lau chùi dang dở. Nhưng, trước khi tôi kịp quay đi, bóng áo xanh lại căn dặn: “Khe cửa sổ ở các phòng có bám bụi này. Nhớ lấy khăn lau sạch nhe!á. Lau cả mấy ổ điện ở từng phòng một...”.
Buổi trưa. Vừa tháo găng tay để chuẩn bị ăn cơm, một chị ở phòng bệnh nhân gọi chúng tôi đến lấy rác. Những cuộn băng lớn để lót mông cho một bà cụ bị bệnh đường ruột được thay liên tục khiến thùng rác “há miệng” hết cỡ cũng không sao chứa nổi. Tôi phải dùng đến hai túi nylon mới đựng đủ. Ngoài một bịch mới lót trong thùng, theo yêu cầu của người nhà bệnh nhân, tôi đưa cho họ thêm túi đựng nữa vì rác quá nhiều. Sau đó, chúng tôi tính lại số bao nylon, thấy hụt khá nhiều. Tôi xuống bàn trực ban để xin thêm thì bị một cô áo xanh cằn nhằn suốt. Tính ra, mỗi ngày chúng tôi chỉ được nhận khoảng 32 bao xanh loại vừa, 5 bao xanh loại lớn, 10 bao vàng đựng rác y tế sắc nhọn độc hại. Tuy nhiên, thực tế phải sử dụng gần 65 túi các loại (chứa chừng 1 tạ rác) mới có thể tạm đủ.
Tăng ca: 7 ngàn đồng/giờ!
Trước khi bắt đầu vào ca ngày 16.9, tôi hỏi giám sát viên Công ty ICT: “Bao giờ thì tôi được ký hợp đồng lao động?”. Có mấy người cùng lên tiếng: “6 tháng”. “Còn các loại bảo hiểm thì sao ạ?“. “Khi nào ký hợp đồng lao động thì mới có bảo hiểm”. “Mức lương ra sao?”- tôi hỏi tiếp. “Không nói lương!”- một phụ nữ trẻ hơi gắt gỏng. Tuy nhiên, một lúc sau, chính người này cũng mở lời: “Nếu làm 8 tiếng/ngày, từ 5 giờ sáng đến 2 giờ chiều, làm 26 ngày/tháng thì lương cỡ 1,4 triệu đồng. Còn làm suốt tháng thì khoảng 1,6 triệu đồng. Nếu làm tăng ca, từ 5 giờ sáng đến 5 giờ chiều, không nghỉ ngày nào thì được khoảng 2,1 triệu đồng/tháng”.
Một chị công nhân cắt nghĩa cho tôi: “Nói dễ hiểu, em làm giờ hành chánh thì được 6 ngàn mấy đồng/giờ, còn làm tăng ca chừng 7 ngàn đồng/giờ. Ngoài ra, không được trợ cấp khoản nào khác!”. Một chị khác bức xúc, nói nhỏ với tôi: “Họ đăng báo tuyển 50 người vào làm ở bệnh viện này mà có bao nhiêu người đâu! Thiếu công nhân trầm trọng nên mỗi người cứ phải còng lưng gồng gánh, nhưng lương thì chẳng “nhúc nhích” gì!”.
Một chị khác chỉ rõ mánh lới chấm công của giám sát viên: “Mỗi lầu đến mấy chục phòng bệnh mà chỉ có 2 người, có khi chỉ 1 người làm. Có người làm tới 2 giờ chiều, người còn lại phải “choàng” việc tới 5 giờ. Nhưng khi chấm công, họ chỉ chấm có 3 tiếng tăng ca. Sự thật là người ở lại làm luôn công việc của người về trước, tức là phải trả đến 6 giờ tăng ca mới đúng. Tiền đó rồi vào túi ai?...”. Tôi được biết, do thu nhập quá thấp nên một số công nhân lén gom một ít ve chai đem về (bán với giá 6 ngàn đồng/kg). Những người này sau đó đã bị nhắc nhở đồng thời bị dọa sẽ cắt giảm lương nếu tái phạm.
Khi tôi bày tỏ nguyện vọng được xuống làm ở phòng mổ, một nữ giám sát viên can ngăn: “Dưới đó máu me, kim tiêm dữ lắm. Mà phải làm thật nhanh. Hết ca này đến ca khác vào mổ. Đã có những người làm ngày hôm trước hôm sau xin nghỉ vì nôn ói, không ăn uống gì được. Ở đó phải những người cứng cựa một chút mới chịu được. Sau này chị sẽ cho em làm...”. Cô này cho biết, công nhân vệ sinh ở phòng mổ cũng hưởng mức lương như chúng tôi. Và cũng như chúng tôi, họ không hề có những dụng cụ bảo hộ lao động.
Còn nhớ, những ngày tôi đi xin việc tại một số trung tâm giới thiệu việc làm, tôi rất ấn tượng với những dòng thông tin tuyển dụng khá hấp dẫn và đầy trách nhiệm của Công ty Kỹ thuật làm sạch và Thương mại Quốc tế-ICT: “Tuyển gấp 100 lao động phổ thông làm việc tại các Bệnh viện Chợ Rẫy, Trưng Vương... Người lao động được xét tăng lương 2 lần/năm; được tham gia bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế; bảo hiểm tai nạn 24/24; bảo hiểm thất nghiệp; lễ thưởng đầy đủ, có lương tháng 13; công việc ổn định lâu dài; được đào tạo nghiệp vụ miễn phí, có cơ hội phát triển”. Trên thực tế thì...
4 giờ 30 sáng 17.9.2009, tôi gọi điện cho một nữ giám sát phụ trách để xin nghỉ ít hôm, với lý do con bị bệnh. Giọng thảm não, tôi năn nỉ xin được lãnh tiền công những ngày làm việc vừa rồi để có tiền cho con uống thuốc. Nhưng, giám sát viên buông giọng lạnh lùng: “Làm mấy ngày công ty không thanh toán đâu!”. Rồi cúp máy...
“Cần đề nghị thanh tra lao động vào cuộc”
Khi phát sinh quan hệ lao động thì phải có hợp đồng lao động. Nếu người lao động có yêu cầu mà người sử dụng lao động không giao kết hợp đồng là vi phạm quy định pháp luật hiện hành về lao động. Đối với thời giờ làm thêm, pháp luật quy định không được vượt quá 50% số giờ tiêu chuẩn trong ngày và không quá 200 giờ/năm, trừ một số ngành nghề cho phép như may mặc, giày da... không được quá 300 giờ/năm. Do vậy, ở đây, nếu người sử dụng lao động yêu cầu người lao động làm tăng ca mỗi ngày 3 giờ và làm thường xuyên, liên tục như thế là trái quy định pháp luật. Trường hợp này cần đề nghị cơ quan thanh tra lao động vào cuộc hoặc đại diện người lao động tại công ty đó báo cáo thanh tra lao động để tiến hành xem xét, xử lý. (Bà NGUYỄN THỊ DÂN - Trưởng phòng Lao động, Tiền lương và Tiền công, Sở LĐ-TB-XH TP.HCM) |
Phóng sự của Như Lịch
| Và sẽ có những người làm nên tất cả vì họ có ước mơ - Họ tin vào lời hứa - Họ có những lời ước hẹn - Họ đã trưởng thành từ nỗi đau - Họ nhận ra sai lầm - Họ có một người bạn thật sự và vì bên họ còn có một tình yêu. Tất cả là cuộc sống ! http://www.skydoor.nethttp://www.mtvasia.com...Cứ mỗi một ngày trôi qua trên đất nước Việt Nam,lại có thêm 100 người phải sống chung với căn bệnh thế kỷ - HIV/AIDS ! Bạn đã làm gì để tránh nguy cơ trở thành một trong số đó ? - Hãy cố gắng hơn nữa để có một cuộc sống lành mạnh hơn,nền nếp hơn,nhé bạn. - Hãy trang bị cho mình kiến thức cơ bản về sức khỏe sinh sản và sử dụng biện pháp an toàn - bao cao su lúc cần thiết. Cuối cùng : Hãy sống vì những người bạn yêu thương và cho chính bản thân bạn. Ma túy ? Không thử dù chỉ một lần trong đời.Nourish Compassion - I love You ! |
|
|
|
Di chuyển
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.
|