Ha Nội những ngày đầu đông thật lạnh lẽo,đêm xuống càng tăng thêm cái buốt giá...bạn bè , gia đình,tất cả mọi người chắc cũng đang chìm sâu trong giấc ngủ...sao chỉ còn lai mình nó cô độc,bất thần như người mất hồn trong cái phòng trọ trống vắng..Tại sao nó lại không ngủ ư?cứ nhăm mắt vào là nó lại thấy sợ hãi,nó quằn quại,dằn vặt nội tâm,Nó lo cho cái tương lai chỉ toàn là mây đen hiên ra trước mắt nó,nó thương bố mẹ,thương anh chị.. đã vất vả nhường nào để lo cho nó an học nên người,cứ nghĩ đến bố mẹ là nó lại khóc,khóc cho cái cuộc đời,cái số phận mà chính nó đã tạo ra.Nó mới đang là sv năm 3,tương lai đang rộng mở trước mắt và cũng tự nó đã đóng sập cánh cửa tương lai ..vói nhưng cám dỗ, nhưng cạm bẫy của xã hội...Nó đã ko chiến thắng được chính nó và nó đã dính H

( QH với gái MD ko bcs)..cái giá quá đắt nhưng đủ đê nó '' nhìn lại mình'' nhìn nhận cuộc sống 1 cách tich cực nhất,Thử hỏi xem,nếu ko biết mình có H , thì nó có bao giờ dành time cho những suy nghĩ mà nó cho là ko liên quan gì đến nó không( biết sớm đâu có ra nông nỗi này.

(),nó có chín chắn,lành mạnh sống tích cực hơn không hay là nó vẫn cứ ngu ngơ,ko suy nghĩ,buông thả.. chạy theo những cám dỗ vô hình của xã hội mà lẽ ra không thuôc về nó.Nó nhận ra 1 điều rằng chỉ khi người ta vấp ngã,đau đớn đến tột cùng,tương rằng ko thể đứng lên để đi tiếp...thì lúc đó họ mới có thể cảm nhận được muôn vàn giá trị của cuộc sống.Và tất cả nhưng người đã và đang có nguy cơ có H,hãy đừng tuyệt vọng,hãy sống tốt,sống tích cực,sống có ý nghĩa ..vì gia đình,vì bạn bè,vì xã hội vì theo tôi nghĩ sống ít mà có ý nghia còn hơn là sống nhiều mà chẳng làm được gì,chỉ chơi bời rùi làm khổ người khác.Qua đây,tui mong moi người hãy xem như tui 1 bài học,hãy sống,sông tích cưc,sống để hưởng thụ,để cảm nhân hp trước khi nhận ra 1 điều là chưa quá muộn màng nhé.vì là thành viên mới trong gia đình này, mong mọi người giúp đỡ nhiều nhé.