Chắc giờ này em đang ngủ say…
(Chị chững chạc và mạnh mẽ luôn mang lại cho em cảm giác được chở che. Nhưng hôm nay em muốn gọi chị là "em" vì tiếng "em" quá ngọt ngào, như cách chị vẫn gọi em như thế... Cảm ơn chị vì tất cả...)
Nỗi nhớ…
Những
cơn mưa bất chợt của Sài Gòn mang đến những nỗi buồn miên man. Mỗi lần
cơn mưa đến là mình lại muốn trốn vào ngay một nơi nào đó … nhưng bây giờ mình lại thích nó đến lạ… vì có lần em nói
với mình rằng hãy tưởng tượng mỗi hạt mưa là một nụ hôn em gửi đến cho mình
từ một nơi rất xa… và mình đã làm như thế mỗi khi đi dưới
cơn mưa.

Kiss the rain
Whenever you need me
If you feel
You can't wait till morning
Kiss the rain
Mỗi
sáng Chủ nhật bước ngang Dinh Độc Lập, mùi nhựa của cỏ mới cắt bay lên thoang
thoảng, mình lại chạy xe chậm chậm để hít thở mùi hương dễ chịu… cảm giác như đó là hơi thở của em. Nhớ những buổi tối đi học về qua Bến Bạch
Đằng, gió sông Sài Gòn thổi vào lạnh lẽo, cảm giác cô đơn trống trải, bồi hồi đến khó tả... lúc đó mình lại ước gì… có em ở đây…
Những lo
lắng, nhớ nhung, cảm xúc đan xen lẫn lộn… Miệng cười nói vui vẻ, đùa giỡn với bạn
bè. Bàn tay thoăn thoắt không ngừng trên bàn phím, công việc
xếp đầy trước mắt, hối hả cùng cuộc sống bình thường… nhưng đầu óc mình
luôn nghĩ về em và nỗi nhớ đó chưa bao giờ ngừng lại.
Không có
em, niềm vui như chẳng bao giờ trọn vẹn, niềm vui đấy tắt ngay sau
tiếng cười… vì niềm vui nhất là được có em ở bên.
Có những
nỗi buồn làm cho mình rơi nước mắt, mình ước gì có em ở đây, để được ôm
em thật chặt, để được nghe những tiếng vỗ về an ủi… Nhưng có em rồi,
nỗi buồn kia trở thành vô nghĩa… rồi nỗi buồn cũng qua nhanh…
Có những nỗi nhớ không thể gọi tên...
Hạnh phúc…
Hạnh phúc
khi nói chuyện với em cho đến khi chìm vào giấc ngủ, mang cả em vào
trong giấc mơ… để rồi nửa đêm thức giấc mới thấy mình cô đơn… ước gì em
ở đây.
Hạnh phúc
khi mỗi sáng sớm đánh thức em dậy rồi để nghe tiếng em than thở, năn nỉ
muốn ngủ thêm chút nữa, mình phải gọi lần thứ 2, thứ 3… lúc đấy em đáng
yêu như một đứa trẻ. Rồi sau đó là bước chân hối hả, vội vàng vì trễ
giờ làm… Ước gì một buổi sớm mai nào đó, mình sẽ đánh thức em dậy bằng một nụ hôn.
Hạnh phúc khi nghe tiếng em cười đùa vui vẻ với gia đình và bạn bè…
Hạnh phúc dù em ở thật xa nhưng từng giờ, từng phút, mình vẫn biết em đang làm gì, ở đâu…
Hạnh phúc khi em nói rằng đêm qua em đã gặp mình trong giấc mơ và em rất vui vì điều đó...
Hạnh phúc
khi em đang nói chuyện vui vẻ bỗng ngừng lại, im lặng ... và nói “I love
you” – Ba chữ đơn giản và quen thuộc, hơn 6 tỷ người có thể nói câu này.
Mình nghe từ em cũng không biết bao nhiêu lần… nhưng lần nào em nói ra cũng khiến tim mình rộn rã đến ngạt thở. Lúc đấy mình chỉ muốn ôm em vào lòng và thì thầm nói tiếng yêu em hàng ngàn lần. Mình cũng yêu em biết bao nhiêu.
Hạnh phúc
khi nửa đêm em thức giấc, em nhắn tin nói rằng rất nhớ mình… Lúc đấy,
mình không thể tiếp tục làm việc, tìm kiếm một chỗ vắng và gặm nhấm
niềm hạnh phúc một mình…
Có những hạnh phúc giản đơn như thế và không thể diễn tả bằng lời...
Mọi thứ sao quá gần gũi và quen thuộc, mình như đi vào cuộc sống của em… những lúc đó mình chỉ ước gì được chạm vào tay em… mình sẽ kéo em về phía mình mãi mãi, không bao giờ rời xa.
Cảm giác em luôn ở bên cho
đến khi nhận ra rằng em đang ở một nơi rất xa… Dù biết rằng hạnh phúc
mong manh hy vọng nhưng cám ơn cuộc đời đã cho mình gặp em … Nếu không
có em, mình làm sao biết được cuộc sống lại hạnh phúc và ý nghĩa đến
như thế.
Những
cảm giác nhớ nhung, những cảm xúc mà mình không muốn dừng… những trải
nghiệm mà mình chưa từng chạm tay. Mình vẫn cảm nhận hơi thở ấm áp thì
thầm yêu thương, giọng nói ngọt ngào, tiếng cười trong trẻo, nhớ mãi nụ
cười đấy, đôi môi đấy, ánh mắt đấy … đủ cho mình không cảm thấy cô đơn.
Nếu đó chỉ là một cơn mê mình chỉ ước rằng mình đừng bao giờ tỉnh lại…
Em ạ, em nợ mình những cái ôm thật chặt và những nụ hôn ấm áp.
I’m waiting for you… I love you forever...