Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Offline ngươ`i tốt co`n sót lại  
#1 Đã gửi : 09/07/2011 lúc 10:48:13(UTC)
ngươ`i tốt co`n sót lại

Danh hiệu: Member

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 05-07-2011(UTC)
Bài viết: 87
Woman
Đến từ: Miền đất phúc

Thanks: 38 times
Được cảm ơn: 72 lần trong 39 bài viết
Mẹ tôi đã ra một câu đố: "Con yêu, phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể
hả con?"
Ngày nhỏ, tôi đã nói với mẹ rằng âm thanh là quan trọng đối với con người
nên tai là bộ phận quan trọng nhất. Mẹ lắc đầu: "không phải đâu con. Có rất
nhiều người trên thế giới này không nghe được đâu, con yêu ạ. Con tiếp tục
suy nghĩ về câu đố đó đi nhé, sau này mẹ sẽ hỏi lại con."
Vài năm sau, tôi đã nói với mẹ rằng hình ảnh là quan trọng nhất, vì thế đôi
mắt là bộ phận mà mẹ muốn đố tôi. Mẹ lại nhìn tôi âu yếm nói: "Con đã học
được nhiều điều rồi đấy, nhưng câu trả lời của con chưa đúng bởi vi vẫn còn
nhiều người trên thế gian này chẳng nhìn thấy gì."
Đã bao lần tôi muốn mẹ nói ra đáp án, và vì thế tôi toàn đoán lung tung. Mẹ
chỉ trả lời tôi: "Không đúng. Nhưng con đang tiến bộ rất nhanh, con yêu của
mẹ."
Rồi đến năm 1991, bà nội yêu quý của tôi qua đời. Mọi người đều khóc vì
thương nhớ bà. Một mình tôi đã vừa đạp xe vừa khóc trên suốt chặng
đường 26 km từ thị xã về quê trong đêm mưa rào ngày 4/5 âm lịch của năm
đó. Tôi đạp thật nhanh về bệnh viện huyện để mong được gặp bà lần cuối.
Nhưng tôi đến nơi thì đã muộn mất rồi.
Tôi đã thấy bố tôi gục đầu vào vai mẹ tôi và khóc. Lần đầu tiên tôi thấy bố
khóc như tôi.

Lúc liệm bà xong, mẹ đến cạnh tôi thì thầm: "Con đã tìm ra câu trả lời
chưa?" Tôi như bị sốc khi thấy mẹ đem chuyện đó ra hỏi tôi lúc này. Tôi chỉ
nghĩ đó là một trò chơi giữa hai mẹ con thôi.
Nhìn vẻ sững sờ trên khuôn mặt tôi, mẹ liền bảo cho tôi đáp án: "Con trai ạ,
phần quan trọng nhất trên cơ thể con chính là cái vai."
Tôi hỏi lại: "Có phải vì nó đỡ cái đầu con không hả mẹ?"
Mẹ lắc đầu: "Không phải thế, bởi vì đó là nơi người thân của con có thể dựa
vào khi họ khóc. Mỗi người đều cần có một cái vai để nương tựa trong cuộc
sống. Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn bè và nhận được nhiều tình thương để
mỗi khi con khóc lại có một cái vai cho con có thể ngả đầu vào."
Từ lúc đó, tôi hiểu rằng phần quan trọng nhất của con người không phải
là "phần ích kỷ", mà là phần biết cảm thông với nỗi đau của người khác
Quảng cáo
Offline ngươ`i tốt co`n sót lại  
#2 Đã gửi : 09/07/2011 lúc 10:52:11(UTC)
ngươ`i tốt co`n sót lại

Danh hiệu: Member

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 05-07-2011(UTC)
Bài viết: 87
Woman
Đến từ: Miền đất phúc

Thanks: 38 times
Được cảm ơn: 72 lần trong 39 bài viết














Mẹ tôi


Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do
chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi.


Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm
tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ
bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau,
một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: “Ê, em thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!”.


Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi
cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: “Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!”.


Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì
lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ.
Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế
tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore.


Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà
gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ.
Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi
có được ở Singapore. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ
gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.



Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm
chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông
có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa
hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyên, hét lên: “Sao bà dám
đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay!”. Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả
lời “Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!” và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm
liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị
chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao?


Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà,
tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn
nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ
tôi đã mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân, sở an sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo.

Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi:

“Con yêu quý,


Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore
bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp
về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi
giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây.


Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên
mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã
cho con con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có
thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất
hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm
được cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ..

Mẹ yêu con lắm,

Mẹ...".

Offline ngươ`i tốt co`n sót lại  
#3 Đã gửi : 09/07/2011 lúc 10:53:38(UTC)
ngươ`i tốt co`n sót lại

Danh hiệu: Member

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 05-07-2011(UTC)
Bài viết: 87
Woman
Đến từ: Miền đất phúc

Thanks: 38 times
Được cảm ơn: 72 lần trong 39 bài viết
Hoa hồng tặng mẹ

Anh dừng lại tiệm bán hoa để gửi hoa tặng mẹ qua đường
bưu điện. Mẹ anh sống cách chỗ anh khoảng 300km. Khi bước ra khỏi xe,
anh thấy một bé gái đang đứng khóc bên vỉa hè. Anh đến và hỏi nó sao lại khóc.

- Cháu muốn mua một hoa hồng để tặng mẹ cháu - nó nức nở - nhưng cháu chỉ có 75 xu trong khi giá một hoa hồng đến 2 đôla.

Anh mỉm cười và nói với nó:

- Đến đây, chú sẽ mua cho cháu.


Anh liền mua hoa cho cô bé và đặt một bó hồng để gửi cho mẹ anh. Xong
xuôi, anh hỏi cô bé có cần đi nhờ xe về nhà không. Nó vui mừng nhìn anh và trả lời:

- Dạ, chú cho cháu đi nhờ đến nhà mẹ cháu.

Rồi nó chỉ đường cho anh đến một nghĩa trang, nơi có một phần mộ vừa mới đắp. Nó chỉ ngôi mộ và nói:

- Đây là nhà của mẹ cháu.

Nói xong, nó ân cần đặt nhánh hoa hồng lên mộ.


Tức thì, anh quay lại tiệm bán hoa, hủy bỏ dịch vụ gửi hoa vừa rồi và
mua một bó hồng thật đẹp. Suốt đêm đó, anh đã lái một mạch 300km về nhà mẹ anh để trao tận tay bà bó hoa.
Offline ngươ`i tốt co`n sót lại  
#4 Đã gửi : 09/07/2011 lúc 11:11:13(UTC)
ngươ`i tốt co`n sót lại

Danh hiệu: Member

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 05-07-2011(UTC)
Bài viết: 87
Woman
Đến từ: Miền đất phúc

Thanks: 38 times
Được cảm ơn: 72 lần trong 39 bài viết
Con Vẹt Xanh


Lưu Tư Kinh, là con trai duy nhất của bà mẹ quả phụ nghèo sống ở miền
quê thưa người, xa lắc. Anh quyết chí lên thành phố mưu cầu tiến thân để
sống tốt và giúp được mẹ già nơi quê nhà. Công việc và những lo toan
chẳng bao giờ dứt… Lòng đầy nhớ thương, nhưng chẳng về mà thăm mẹ cho
được, dù tháng nào anh cũng dành tiền gửi đều đặn về cho bà… Nhưng có
lần trong thư mẹ anh gửi: Con trai ơi… đã quên mẹ rồi sao… Anh đọc thư
mà nước mắt lã chã.


Rồi anh cũng đã tạm thu xếp mọi việc về quê thăm mẹ. Lòng tràn ngập
hân hoan… Mẹ con lâu ngày gặp lại mừng mừng tủi tủi khôn xiết. Sờ nắn bờ
vai con, người mẹ rưng rưng: Con ơi, mẹ nhớ con lắm…! Anh ôm lấy người
mẹ dường như héo mòn đi qua năm tháng mà nhòa lệ: Mẹ ơi, con nhớ mẹ
lắm…! Lần này con về mang cho mẹ Con Vẹt Xanh mua đắt tiền lắm, con đã
nuôi dạy nó lâu… Khi con đi xa nó sẽ ở nhà bầu bạn với mẹ cho đỡ cô
quạnh và mẹ cũng thấy con bên cạnh hàng ngày. Mẹ nghe chỉ bảo: Con tốn
tiền đến vậy thật không thỏa đáng. Mẹ chỉ muốn thấy con hàng ngày… Anh
bảo: Mẹ hãy kiên tâm, đến khi con tích lũy đủ tiền sẽ đón mẹ đi cùng.


Ở nhà được vài ngày, Lưu Tư Kinh chia tay mẹ lên đường trở lại thành
phố, lại lao vào làm ăn, phấn đấu. Mẹ già ở nhà một bóng. Con Vẹt Xanh
bên cạnh bà, thỉnh thoảng nó lại cất tiếng: Mẹ ơi, con Lưu Tư Kinh đây,
con nhớ mẹ lắm… Mẹ ơi, mẹ vất vả quá, nghỉ tay một chút đi mẹ… Mẹ ơi mẹ
khỏe mạnh nhé… Bà cảm thấy vui vẻ và ấm lòng hơn rất nhiều. Bà thương
quý Con Vẹt Xanh vô cùng, tắm rửa, chăm sóc cho nó, trò chuyện hàng ngày
như với con trai mình vậy.


Một năm, bà bị trọng bệnh, sau thời gian ngắn đã qua đời. Hàng xóm
đã làm đám cho bà và tìm cách báo cho anh biết. Hẫng hụt, đau khổ, Lưu
Tư Kinh dứt bỏ mọi công việc, ngay lập tức lên tàu xe trở về… Căn nhà
trống không, vẫn còn mùi hương khói. Lọ tro của mẹ được đặt trên bàn
hướng chính giữa. Anh nức nở thương xót mẹ và ân hận vô cùng đã không về
chăm sóc và đưa được mẹ đến nơi an nghỉ cuối cùng.


Mệt mỏi và suy sụp, anh ôm tấm ảnh mẹ vào lòng thiếp đi lúc nào
không biết. Anh mơ thấy mẹ hiền đang ngôi khâu vá bên anh, mỉm cười,
quạt cho anh ngủ, thoang thoảng bên tai anh tiếng nói: Con ơi, mẹ nhớ
con lắm… Anh sung sướng muốn nhào vào ôm lấy mẹ! Choàng tỉnh, không có
ai xung quanh cả, nhưng tiếng nói : Con ơi, con có khỏe không… Mẹ nhớ
con lắm… vẫn từ như rất gần đây đấy vọng đến… Anh đi nhẹ gần đến ban
công sát vườn. Tiếng nói phát ra từ đó. Dưới ánh nắng hoàng hôn cuối
cùng chiếu qua kẽ lá. Anh nhận ra Con Vẹt Xanh đang đậu trên cành cây!
Anh đỡ nó lên tay, nó lại hót : Con ơi, con khỏe không? Mẹ nhớ con lắm…
Con Vẹt đã gầy và tả tơi đi quá nhiều. Lưu Tư Kinh ôm con Vẹt vào ngực
mình nức nở: Mẹ ơi, con thương nhớ mẹ vô cùng…


Ôi! Mẹ anh trước khi qua đời đã mở lồng thả Vẹt Xanh ra. Nhưng nó đã
sống bầu bạn bên cạnh bà bao ngày, dường như thấu được tình cảm của Bà
mà không bay đi, vẫn ở lại căn nhà nghèo trống trải này như đợi Lưu Tư
Kinh trở về mà nhắn nhủ lời yêu thương của Bà với anh ấy…
Offline ngươ`i tốt co`n sót lại  
#5 Đã gửi : 09/07/2011 lúc 11:13:11(UTC)
ngươ`i tốt co`n sót lại

Danh hiệu: Member

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 05-07-2011(UTC)
Bài viết: 87
Woman
Đến từ: Miền đất phúc

Thanks: 38 times
Được cảm ơn: 72 lần trong 39 bài viết
Bữa tiệc đêm trong nhà vệ sinh


Chị là Oshin – người giúp việc nhà cho một ông chủ ngoại ngũ tuần, rất
giàu có. Đêm xuống, xong việc, vội vàng về với đứa con trai nhỏ 5 tuổi
suốt ngày ngóng đợi trong căn nhà tồi tàn..

Hôm ấy, chủ nhà có lễ lớn, mời rất nhiều bạn bè quan khách đến dự
tiệc đêm. Ông chủ bảo : Hôm nay việc nhiều, chị có thể về muộn hơn
không? Thưa được ạ, có điều đứa con trai nhỏ quá, ở nhà tối một mình lâu
sẽ sợ hãi. Ông chủ ân cần: Vậy chị hãy mang cháu đến cùng nhé.


Chị mang theo con trai đến. Đi đường nói với nó rằng : Mẹ sẽ cho con
đi dự tiệc đêm. Thằng bé rất háo hức. Nó đâu biết là mẹ làm Oshin là
như thế nào kia chứ! Vả lại, chị cũng không muốn cho trí tuệ non nớt của
nó phải sớm hiểu sự khác biệt giữa người giàu kẻ nghèo. Chị âm thầm mua
2 chiếc xúc xích.


Khách khứa đến mỗi lúc mỗi đông. Ai cũng lịch sự. Ngôi nhà rộng và
tráng lệ… Nhiều người tham quan, đi lại, trò chuyện. Chị rất bận không
thường xuyên để mắt được đến đứa con nhếch nhác của mình. Chị sợ hình
ảnh nó làm hỏng buổi lễ của mọi người. Cuối cùng chị cũng tìm ra được
cách : đưa nó vào ngồi trong phòng vệ sinh của chủ… đó có vẻ như là nơi
yên tĩnh và không ai dùng tới trong buổi tiệc đêm nay. Đặt 2 miếng xúc
xích vừa mua để vào chiếc đĩa sứ, chị cố lấy giọng vui vẻ nói với Con :
Đây là phòng dành riêng cho con đấy, nào tiệc đêm bắt đầu! Chị dặn con
cứ ngồi yên trong đó đợi chị đón về. Thằng bé nhìn “căn phòng dành cho
nó” thật sạch sẽ thơm tho, đẹp đẽ quá mức mà chưa từng được biết. Nó
thích thú vô cùng, ngồi xuống sàn, bắt đầu ăn xúc xích được đặt trên bàn
đá có gương, và âm ư hát… tự mừng cho mình.


Tiệc đêm bắt đầu. Người chủ nhà nhớ đến con trai chị, gặp chị đang
trong bếp hỏi. Chị trả lời ấp úng: Không biết nó đã chạy đi đằng nào…
Ông chủ nhìn chị làm thuê như có vẻ giấu diếm khó nói. Ông lặng lẽ đi
tìm… Qua phòng vệ sinh thấy tiếng trẻ con hát vọng ra, ông mở cửa, ngây
người: Cháu nấp ở đây làm gì ? Cháu biết đây là chỗ nào không ? Thằng bé
hồ hởi : Đây là phòng ông chủ nhà dành riêng cho cháu dự tiệc đêm, mẹ
cháu bảo thế, nhưng cháu muốn có ai cùng với cháu ngồi đây cùng ăn cơ!


Ông chủ nhà thấy sống mũi mình cay xè, cố kìm nước mắt chảy ra, ông
đã rõ tất cả, nhẹ nhàng ngồi xuống nói ấm áp: Con hãy đợi ta nhé. Rồi
ông quay lại bàn tiệc nói với mọi người hãy tự nhiên vui vẻ, còn ông sẽ
bận tiếp một người khác đặc biệt của buổi tối hôm nay. Ông để một chút
thức ăn trên cái đĩa to, và mang xuống phòng vệ sinh. Ông gõ cửa phòng
lịch sự… Thằng bé mở cửa… Ông bước vào: Nào chúng ta cùng ăn tiệc trong
căn phòng tuyệt vời này nhé. Thằng bé vui sướng lắm. Hai người ngồi
xuống sàn vừa ăn ngon lành vừa chuyện trò rả rích, lại còn cùng nhau nghêu ngao hát nữa chứ… Mọi người cũng đã biết. Liên tục có
khách đến ân
cần gõ cửa phòng vệ sinh, chào hỏi hai người rất lịch sự và chúc họ
ngon miệng, thậm chí nhiều người cùng ngồi xuống sàn hát những bài hát
vui của trẻ nhỏ… Tất cả đều thật chân thành, ấm áp!


Nhiều năm tháng qua đi… Cậu bé đã rất thành đạt, trở nên giàu có,
vươn lên tầng lớp thượng lưu trong xã hội. Nhưng không bao giờ quên giúp
đỡ những người nghèo khó chăm chỉ. Một điều quan trọng đã hình thành
trong nhân cách của anh: Ông chủ nhà năm xưa đã vô cùng nhân ái và cẩn
trọng bảo vệ tình cảm và sự tự tôn của một đứa bé 5 tuổi như thế nào…

Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.