Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


2 Trang<12
Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Offline soi  
#21 Đã gửi : 10/08/2012 lúc 11:31:52(UTC)
soi

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 08-06-2012(UTC)
Bài viết: 414
Man

Thanks: 191 times
Được cảm ơn: 246 lần trong 156 bài viết
Originally Posted by: Illuminati Go to Quoted Post
=.=' =.=' rủ đi chung mà chơi 1 mình zậy thì... nghỉ chơi 



ai cho chơi 1 mình
-*- sói -*-
Offline nguoivetulongdat741  
#22 Đã gửi : 11/08/2012 lúc 10:46:08(UTC)
nguoivetulongdat741

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức, Hội viên Câu lạc bộ ARV
Gia nhập: 24-04-2012(UTC)
Bài viết: 285
Woman
Đến từ: tphcm

Thanks: 512 times
Được cảm ơn: 187 lần trong 121 bài viết
ducnamdcclúc 4:34:50 CH ): nguoivetulongdat741 (Hôm nay lúc 3:33:23 CH ): có không >> có.
nguoivetulongdat741 (Hôm nay lúc 4:34:27 CH ): trả lơi đi Confused
ducnamdcc (Hôm nay lúc 4:34:17 CH ):

(Hôm nay lúc 4:34:43 CH ): Wub Wub Wub
nguoivetulongdat741 (Hôm nay lúc 4:34:37 CH ): Love Love Love
ducnamdcc (Hôm nay lúc 4:34:31 CH ): Razz Razz Razz Silenced





                                    

Sửa bởi người viết 12/08/2012 lúc 12:02:41(UTC)  | Lý do: Chưa rõ

sự chia sẽ và tình iêu thương là điều quý giá nhất trên đời...
yahoo.nguoivetulongdat741
thanks 1 người cảm ơn nguoivetulongdat741 cho bài viết.
ducnamdcc trên 28-08-2012(UTC) ngày
Offline nguoivetulongdat741  
#23 Đã gửi : 12/08/2012 lúc 05:10:23(UTC)
nguoivetulongdat741

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức, Hội viên Câu lạc bộ ARV
Gia nhập: 24-04-2012(UTC)
Bài viết: 285
Woman
Đến từ: tphcm

Thanks: 512 times
Được cảm ơn: 187 lần trong 121 bài viết


sự chia sẽ và tình iêu thương là điều quý giá nhất trên đời...
yahoo.nguoivetulongdat741
Offline nguoivetulongdat741  
#24 Đã gửi : 12/08/2012 lúc 11:08:58(UTC)
nguoivetulongdat741

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức, Hội viên Câu lạc bộ ARV
Gia nhập: 24-04-2012(UTC)
Bài viết: 285
Woman
Đến từ: tphcm

Thanks: 512 times
Được cảm ơn: 187 lần trong 121 bài viết


sự chia sẽ và tình iêu thương là điều quý giá nhất trên đời...
yahoo.nguoivetulongdat741
Offline nguoivetulongdat741  
#25 Đã gửi : 17/08/2012 lúc 04:12:37(UTC)
nguoivetulongdat741

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức, Hội viên Câu lạc bộ ARV
Gia nhập: 24-04-2012(UTC)
Bài viết: 285
Woman
Đến từ: tphcm

Thanks: 512 times
Được cảm ơn: 187 lần trong 121 bài viết




nhìn những đoá sen hồng thế này giờ chỉ mong được ngồi trên thuyền nhỏ  giữa đầm sen và hít một hơi thật sâu... ...buồn quá ...muốn làm gì củng không xong.....
sự chia sẽ và tình iêu thương là điều quý giá nhất trên đời...
yahoo.nguoivetulongdat741
thanks 1 người cảm ơn nguoivetulongdat741 cho bài viết.
Illuminati trên 20-08-2012(UTC) ngày
Offline beautilgirl  
#26 Đã gửi : 17/08/2012 lúc 04:23:35(UTC)
beautilgirl

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Quản trị box Cùng chia sẻ tâm sự, Thành viên chính thức
Gia nhập: 01-07-2012(UTC)
Bài viết: 116
Woman
Đến từ: tp.hochiminh

Thanks: 85 times
Được cảm ơn: 53 lần trong 31 bài viết
Từ nhỏ đến lớn tôi từng có nhiều ước mơ. Khi chưa đi học, nhà tôi là nhà mái giấy dầu và nền đất trong khu tập thể, cứ mỗi lần trời mưa to, đang đêm, khi tấm áo mưa căng trên trần nhà nặng nước, nước mưa đổ ập xuống giường làm tôi lạnh toát, ướt đẫm cả người. Bố mẹ thay cho tôi quần áo, tôi vẫn không ngủ lại được. Những ngày sau đó, tôi thầm ước mái giấy dầu nhà tôi không bị thủng nữa để ban đêm mùa hè khỏi lạnh toát người.

Khi tôi 4 tuổi, một lần mẹ và anh trai ốm, bố đi làm, tôi ở nhà với cụ ngoại. Khi cụ ngủ, tôi trốn lên trạm xá thăm mẹ và anh trai. Dù chỉ 4 tuổi, vừa đi chân đất, tôi vừa ước mẹ và anh khỏi ốm để về nhà, ở nhà vắng vẻ quá. Khi mẹ khỏi ốm về nhà, ngoài giờ đi làm, mẹ lại ra cuốc đất làm vườn, lần nào mẹ ra vườn tôi cũng nằng nặc đòi đi theo.

Mẹ dặn tôi ở nhà chơi ngoan là được rồi, mẹ nhất định không cho tôi ra vườn vì lo tôi còn nhỏ, bị sâu róm rơi vào người hoặc bị bẩn. Nhưng rồi tôi vẫn lon ton chạy một quãng đường đất để ra vườn, tay bám vào giậu cúc tần để xem mẹ cuốc đất. Ước mơ của tôi lúc đó chỉ là được theo mẹ ra vườn, được ở gần mẹ.


Năm tôi lớp 6, do ra vườn chơi cùng các bạn, tôi bị cành cây bắn vào mắt, mẹ đưa tôi đến viện mắt trung ương ngay. Bác sĩ nói, nếu chỉ chậm thêm chút nữa là phải mổ, thậm chí có thể không nhìn thấy gì. Tôi được tra nhiều loại thuốc màu trắng, đỏ, vàng và được băng mắt.

Lúc đó, tôi ước mơ mình không bị mù, ước mơ mình sẽ nhìn được trở lại và mẹ không phải rơi nước mắt. Hai tuần bị băng mắt tôi hiểu thế nào là giá trị của ánh sáng, giá trị của một cuộc sống mà mình cảm nhận được từ một tia nắng mặt trời. Khi tháo băng, mọi thứ đều mờ và tôi nheo mắt lại, hình ảnh đầu tiên không phải là mặt trời, đó là mẹ tôi.

Tôi cảm thấy mình như được sống lại, như được hồi sinh để trở về cuộc sống. Chỉ trong hai tuần nhưng tôi thấy dài như hai mươi năm, chỉ để đợi chờ được nhìn thấy mẹ. Lần đầu tiên tôi thấy những giọt nước mắt của mẹ, vì mắt tôi đã bình phục.

Sau bao năm cố gắng học hành, tôi tốt nghiệp đại học và được giữ lại làm giảng viên của một trường đại học. Nhưng không may, tôi bị nhựa xương rồng bắn vào mắt, đúng bên mắt trước đây tôi bị chấn thương khi lớp 6. Dù mẹ đã đưa tôi đến bệnh viện để cấp cứu ngay nhưng nhựa xương rồng đã ăn mòn, tạo nên các lỗ li ti trên con ngươi mắt.

Bác sĩ điều trị cho tôi hẹn ba hôm nữa quay lại hoặc có gì bất thường thì trở lại ngay. Đến tối về nhà, tôi không khóc nhưng nước mắt ở hai bên mắt cứ chảy tự động, hai mắt sưng húp rồi sụp xuống, tôi không thể mở mắt được nữa. Cả đêm tôi thấy mắt đau nhức và mẹ phải đưa tôi đi cấp cứu lần nữa.


Nước mắt chảy vô thức còn tôi thì xót xa, xót xa vì có thể không bao giờ tôi được nhìn lại hình ảnh của mẹ, có thể không bao giờ tôi được nhìn thấy ánh sáng từ mặt trời. Và có thể tôi đang chuẩn bị bước vào công việc của một giảng viên đại học thì bây giờ cuộc đời tôi sẽ sang một hướng khác, sẽ trở thành một người sống trong bóng tối và ở nhà, mẹ lại chăm sóc như ngày tôi còn nhỏ.

Hơn 20 năm mẹ đã vất vả để tôi phấn đấu, dành dụm, bao niềm hy vọng và vun đắp ước mơ cho tôi, rồi sẽ xuống sông xuống biển. Tôi thương mẹ. Mẹ vẫn ân cần chăm sóc tôi, tôi không nhìn thấy gì nhưng cảm nhận được bóng mẹ đang lặng lẽ in vào tường từng đêm.

Tôi muốn khóc mà không khóc được vì hai mắt nặng như tạ, cứng lại, không cử động được như mình mong muốn, tôi tưởng mình đã hết hy vọng rồi. Cha mẹ sinh ra tôi lành lặn, chỉ vì tôi không cẩn thận một chút mà bây giờ sắp thành người tàn phế cả đôi mắt, cửa sổ tâm hồn của tôi, và cũng là của bố mẹ tôi.

Từng đêm tôi ước rằng ngày mai khi thức dậy, mình chỉ trải qua một giấc mơ kinh hoàng thôi, và sẽ thấy ánh sáng mặt trời, thấy mẹ, thấy cuộc sống vô cùng tươi đẹp. Tôi cứ ước từng đêm như thế trong sự tĩnh lặng nhất của lòng mình, như một nhà sư rũ bỏ cõi trần thế để tụng kinh niệm Phật. Số phận lại mỉm cười, ước mơ của tôi thành hiện thực.

Sự kiên trì của mẹ, sự tận tụy và năng lực tuyệt giỏi của các bác sĩ mắt ở Việt Nam đã cho tôi cuộc sống, cuộc sống từ những tia sáng đầu tiên sau hơn một tháng rưỡi băng mắt. Cuộc sống từ lần thứ hai gỡ băng ở mắt, tôi lại nhìn thấy mẹ tôi. Lần này, mẹ không chảy nước mắt nữa, mẹ ôm chặt tôi vào lòng. Tôi bàng hoàng như vừa suýt để lỡ một chuyến tàu trong cuộc đời, chuyến tàu đi tìm ánh sáng để về với vòng tay của mẹ.

Rồi tôi lập gia đình, có bầu và sinh con. Bác sĩ siêu âm nói tôi đẻ thường được, dự kiến cháu bé khi sinh ra 3,5 kg. Chồng đưa tôi đi siêu âm nhiều lần đều tốt cả. Đến đúng ngày dự kiến, tôi có dấu hiệu sinh, chồng và mẹ đưa tôi vào viện. Nhịp tim thai nhanh hơn bình thường nhiều lần, bác sĩ dự đoán rau thai quấn cổ cháu bé, thai vẫn còn ở trên cao mà huyết đã ra. Nếu gia đình đồng ý thì chồng ký cam kết và làm thủ tục cho tôi mổ đẻ.

Dù từ trước đến giờ tôi chờ đợi giây phút được làm mẹ bằng cách mang nặng đẻ đau thông thường nhất nhưng ở tình huống đó, không còn lựa chọn nào khác. Tôi vào phòng mổ, không lo lắng, chỉ bình thản để chờ nghe tiếng khóc của con. Cuối cùng, con gái tôi chào đời, bác sĩ nói tôi mở mắt ra nhìn mặt con đi. Tôi hạnh phúc nhìn con gái, trông như một thiên thần, tôi tưởng mình bay lên đến tận trời xanh, rồi liên tục nói cảm ơn các bác sĩ và y tá.

Con tôi được đưa ra cho chồng tôi và người nhà. Nhưng trong phòng mổ, các bác sĩ vẫn đang khâu cho tôi, họ đang nỗ lực hết sức để cầm máu. Tôi mất máu, nghe nói là rau thai tiền đạo. Người tôi lạnh toát, hai tay cứng ngắc. Khi các bác sĩ khâu xong, hai răng tôi va vào nhau lập cập, thấy lạnh toát cả người, chưa bao giờ tôi lạnh như thế.

Chưa một lần nào cái lạnh của mùa đông miền Bắc lại lạnh bằng lúc tôi run, gần như co quắp cả người như lúc vừa được khâu xong. Bác sĩ và y tá lấy hai cái chăn bông đắp lên mà tôi vẫn run. Tôi thấy như tử thần đang đứng trước mắt, tôi bị mất máu nhiều, chồng cùng các bác sĩ đang đi lấy máu để về tiếp cho tôi.

Một loạt hình ảnh từ khi nhỏ đến lớn chạy qua như một cuốn phim trong đầu tôi. Trong phòng mổ chỉ có các bác sĩ, người nhà đang ở ngoài, tôi được chuyển sang một chiếc giường sắt ngay cạnh bàn mổ. Tôi muốn mở miệng để gọi chồng, gọi con hoặc gọi mẹ nhưng tất cả đều vô vọng. Tôi bắt đầu hiểu điều gì đang xảy ra nếu chồng tôi và bác sĩ lấy máu không về kịp.

Tôi hoàn toàn không nói được nữa, cảm giác như cả người tê liệt. Tôi nghĩ rất nhanh trong đầu, con tôi sẽ ra sao, tôi chưa một lần được ôm con gái bé bỏng trên tay, chưa một lần được con gọi là mẹ, chưa kịp cho con bú, chưa kịp thơm nhẹ lên trán con, chưa kịp nhìn thấy chồng sau khi tôi sinh con.

Tôi chưa kịp nhìn thấy nụ cười của mẹ khi bế cháu bé trên tay, chưa được quấn tã cho con tôi. Tôi chưa kịp nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của sinh linh mới chào đời, chưa kịp ghé sát tai vào nghe hơi thở nhỏ bé của con gái. Tôi chưa kịp làm gì cả, con tôi sau này sẽ ra sao. Tôi lo sợ thần chết sẽ cướp đi cuộc sống chuẩn bị được làm mẹ của mình.

Và tôi lại ước mình được sống hơn bao giờ hết, để tôi được làm mẹ, được ôm con vào lòng và dành hết những gì có thể cho con. Con tôi đã chào đời và niềm ước mơ duy nhất của tôi lúc đó là con tôi phải có mẹ, là tôi.

Tôi nhớ đến hình ảnh gần 30 năm qua của mẹ, mẹ âm thầm chắt chiu cho tôi từng ly từng tí. Khi tôi sốt xuất huyết hơn 10 ngày lúc đang học đại học, mẹ cõng tôi trên lưng từ nhà lên trạm xá. Tôi nặng trĩu trên lưng mẹ, bước chân mẹ gấp gáp nhưng không dừng lại để kịp đưa tôi đi khám và điều trị.

Hồi chưa lập gia đình, tôi bị rối loạn tiêu hóa, mẹ gấp rút đưa tôi vào viện, cặm cụi, lặng lẽ, tôi không cầm nổi nước mắt. Bây giờ, khi tôi sinh con, mẹ cũng chưa hết nỗi lo. Tôi nhất định phải sống để mẹ không phải rơi nước mắt vì lo lắng cho tôi. Tôi phải sống để cho con bú những giọt sữa mẹ đầu tiên. Tôi phải sống để nuôi con khôn lớn, trưởng thành.

Khi ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, con người ta mới hiểu hết những gì mình đang có, mới biết những điều đó quý giá đến chừng nào. Ước mơ của tôi khi nằm đợi tiếp máu là được sống, là nhất định phải từ cửa tử để tìm thấy cửa sinh. Bây giờ tôi mới hiểu ước mơ của những người mẹ khi vượt cạn.

Khi đợi chờ để được sống, tôi mới hiểu cả đời mẹ chưa bao giờ nói đến ước mơ của mình, mà gần 30 năm qua, tôi cũng thật vô tình, chưa từng hỏi ước mơ của mẹ là gì. Có phải, ước mơ của mẹ là mong cho con khôn lớn, trưởng thành không? Tôi ước mình được sống, sống cho con gái, cho mẹ, cho chồng, cho gia đình và cho chính tôi nữa.

Tôi vẫn tin, vẫn ước mơ, kể cả lúc cận kề cái chết là đừng để ngọn lửa đam mê đó nguội lạnh trong lòng mình, thế nên tôi đã không ngừng ước mơ. Tôi đã được tiếp hai túi máu kịp thời. Sau hơn một tuần cùng con ở bệnh viện, con tôi được đưa về nhà để bà nội chăm sóc, còn mẹ và chồng tôi vẫn tiếp tục chiến đấu để giành sự sống cho tôi. Gần hai tuần sau tôi được trở về nhà, được bế con gái trên tay.

Những ngày nằm điều trị trong viện, nhiều hôm tôi chảy nước mắt, chờ đợi đến ngày được xuất viện. Nhờ sự tận tình của các bác sĩ, của mẹ, của chồng, của mọi người trong gia đình, của các anh chị em trong nhà thay phiên nhau trông nom, tôi đã được trở về nhà. Tôi đã ước mơ để được sống và tôi đã sống. Con đường phía trước còn dài nhưng tôi chưa bao giờ quên trong nhiều ước mơ của mình, tôi đã ước mơ giành lại sự sống từ tay thần chết.

Ước mơ của tôi không phải là ước mơ của một người đi lên từ khó khăn, vượt qua khó khăn để trở thành người thành đạt, cũng không phải là ước mơ lớn lao để tạo dựng được một cái gì đó cho những người tôi yêu mến. Ước mơ của tôi không chỉ do mình tôi mơ ước mà ước mơ đó có được là do có mẹ, chồng và cả con gái vun đắp cùng tôi.

Ước mơ của tôi chỉ đơn giản là được sống để lại được thấy mẹ, thấy chồng con và được dành cả cuộc đời sau này tiếp nối mẹ, nuôi dạy con tôi khôn lớn, trưởng thành.

Offline nguoivetulongdat741  
#27 Đã gửi : 17/08/2012 lúc 04:34:15(UTC)
nguoivetulongdat741

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức, Hội viên Câu lạc bộ ARV
Gia nhập: 24-04-2012(UTC)
Bài viết: 285
Woman
Đến từ: tphcm

Thanks: 512 times
Được cảm ơn: 187 lần trong 121 bài viết


sự chia sẽ và tình iêu thương là điều quý giá nhất trên đời...
yahoo.nguoivetulongdat741
Offline nguoivetulongdat741  
#28 Đã gửi : 19/08/2012 lúc 01:31:16(UTC)
nguoivetulongdat741

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức, Hội viên Câu lạc bộ ARV
Gia nhập: 24-04-2012(UTC)
Bài viết: 285
Woman
Đến từ: tphcm

Thanks: 512 times
Được cảm ơn: 187 lần trong 121 bài viết


sự chia sẽ và tình iêu thương là điều quý giá nhất trên đời...
yahoo.nguoivetulongdat741
Offline me and Rose  
#29 Đã gửi : 20/08/2012 lúc 01:07:20(UTC)
me and Rose

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 10-10-2007(UTC)
Bài viết: 268
Man
Đến từ: HN

Thanks: 2 times
Được cảm ơn: 5 lần trong 5 bài viết
Originally Posted by: bienlangle Go to Quoted Post


Đã qua rồi cái tuổi mơ mộng với những giấc mơ quá cao xa, ko có thật.

Bây giờ nếu mơ tớ chỉ dám mơ những giấc mơ đơn giản chút, ví dụ như nhặt đc tiền , hay trúng xổ số (tất nhiên là độc đắc).



Nhưng nếu thật sự vẫn có một giấc mơ cho tớ chọn thì tớ muốn thời gian đi ngược lại, quay về thời thơ ấu, nơi tớ có 1 gia đình thật sự, có mẹ, còn ba và những người thân. Tuy thiếu thốn một chút, nhưng tớ có cảm giác một gia đình thật sự và mọi người luôn bên nhau. Thời thơ ấu luôn với một tâm hồn trong sáng, chỉ biết học và chơi, ko có chỗ cho những bon chen lo lắng suy nghĩ của cuộc sống người trưởng thành.

Và nếu quay ngược lại thời gian tớ sẽ đi một con đường khác. Nơi mà những người yêu quý nhất của tớ có thể mỉm cười.






http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=8BblceaBnz




Đừng bao giờ thôi mộng mơ em nhé, sẽ già đi nhanh đấy.
Nếu được làm những điều mình thích
thanks 1 người cảm ơn me and Rose cho bài viết.
bienlangle trên 23-08-2012(UTC) ngày
Offline Illuminati  
#30 Đã gửi : 20/08/2012 lúc 02:25:36(UTC)
Illuminati

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức, Hội viên Câu lạc bộ ARV
Gia nhập: 17-07-2012(UTC)
Bài viết: 253

Cảm ơn: 696 lần
Được cảm ơn: 196 lần trong 117 bài viết
Originally Posted by: nguoivetulongdat741 Go to Quoted Post




nhìn những đoá sen hồng thế này giờ chỉ mong được ngồi trên thuyền nhỏ  giữa đầm sen và hít một hơi thật sâu... ...buồn quá ...muốn làm gì củng không xong.....


Có dịp làm 1 chuyến miền Tây, đi Đồng Tháp, tha hồ ạ 
Chẳng lo gì.... Chỉ lo già.... hehe big green
Offline nguoivetulongdat741  
#31 Đã gửi : 20/08/2012 lúc 02:42:23(UTC)
nguoivetulongdat741

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức, Hội viên Câu lạc bộ ARV
Gia nhập: 24-04-2012(UTC)
Bài viết: 285
Woman
Đến từ: tphcm

Thanks: 512 times
Được cảm ơn: 187 lần trong 121 bài viết


Có dịp làm 1 chuyến miền Tây, đi Đồng Tháp, tha hồ ạ 



ngay chợ đồng tháp ko em ..??? đang muốn xã stress một chuyến đây....hix..hix....
sự chia sẽ và tình iêu thương là điều quý giá nhất trên đời...
yahoo.nguoivetulongdat741
Offline nguoivetulongdat741  
#32 Đã gửi : 27/08/2012 lúc 01:17:36(UTC)
nguoivetulongdat741

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức, Hội viên Câu lạc bộ ARV
Gia nhập: 24-04-2012(UTC)
Bài viết: 285
Woman
Đến từ: tphcm

Thanks: 512 times
Được cảm ơn: 187 lần trong 121 bài viết


sự chia sẽ và tình iêu thương là điều quý giá nhất trên đời...
yahoo.nguoivetulongdat741
thanks 1 người cảm ơn nguoivetulongdat741 cho bài viết.
HIV và Tôi trên 28-08-2012(UTC) ngày
Offline doithaydoi...78  
#33 Đã gửi : 28/08/2012 lúc 12:39:28(UTC)
doithaydoi...78

Danh hiệu: Member

Nhóm:
Gia nhập: 13-07-2012(UTC)
Bài viết: 51
Đến từ: thanh vien moi

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 20 lần trong 18 bài viết
ƯỚC MƠ K BAO GIỜ TAN VỠ TRỪ KHI TA TỪ BỎ NÓ. DO ĐÓ TA K BAO GIỜ TỪ BỎ ƯỚC MƠ CỦA MÌNH HEEEEEEEEE TRỪ KHI LỤC BẢN PHỦ NHỊ LẠNG ĐINH , HOA VĂN LINH TINH ĐƯA TA LÊN ĐỒI
A_KHÔNG_YÊU_THIÊN_THẦN===>VÌ_A_LÀ_ÁC_QUỶ
Offline nhim741.  
#34 Đã gửi : 29/10/2012 lúc 03:51:48(UTC)
nhim741.

Danh hiệu: Member

Nhóm:
Gia nhập: 29-10-2012(UTC)
Bài viết: 37
Đến từ: tphcm

Cảm ơn: 245 lần
Được cảm ơn: 52 lần trong 21 bài viết


xin chấp nhận những quả báo đang đến và cố gắng vượt qua.sám hối những tội lỗi đã gây tạo trong đời này và những đời trước.
thanks 1 người cảm ơn nhim741. cho bài viết.
đại_tiểu_thư trên 29-10-2012(UTC) ngày
Offline đại_tiểu_thư  
#35 Đã gửi : 29/10/2012 lúc 05:17:12(UTC)
đại_tiểu_thư

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 01-09-2012(UTC)
Bài viết: 307
Đến từ: lâu đài của tôi

Cảm ơn: 342 lần
Được cảm ơn: 397 lần trong 216 bài viết
Originally Posted by: nhim741. Go to Quoted Post




Nhớ quá hả nhím,tranh thủ đến gần người ấy đi ihihihih.
NHỮNG KẺ VONG ƠN RỒI SẼ NHẬN HẬU QUẢ XỨNG ĐÁNG
thanks 1 người cảm ơn đại_tiểu_thư cho bài viết.
nhim741. trên 29-10-2012(UTC) ngày
Offline nhim741.  
#36 Đã gửi : 29/10/2012 lúc 10:28:13(UTC)
nhim741.

Danh hiệu: Member

Nhóm:
Gia nhập: 29-10-2012(UTC)
Bài viết: 37
Đến từ: tphcm

Cảm ơn: 245 lần
Được cảm ơn: 52 lần trong 21 bài viết
hix ..anh  yêu hôm nay đi chơi với bạn gái roài.......thui té luôn cho lành.......
xin chấp nhận những quả báo đang đến và cố gắng vượt qua.sám hối những tội lỗi đã gây tạo trong đời này và những đời trước.
Offline nhim741.  
#37 Đã gửi : 03/11/2012 lúc 05:21:49(UTC)
nhim741.

Danh hiệu: Member

Nhóm:
Gia nhập: 29-10-2012(UTC)
Bài viết: 37
Đến từ: tphcm

Cảm ơn: 245 lần
Được cảm ơn: 52 lần trong 21 bài viết
                       gửi người yêu xa!

               em xa anh ...!!!
                      nửa trái tim ở lại....
             chút duyên thừa đành ấp ủ cho nhau ,
                  dẫu ngày sau ..
                                  đường mộng dệt thế nào
                chút tơ ấy, mặn nồng em xin giữ
           Em .!!   con trẽ ,vấn vương lòng mẹ...
           Anh ..!! mẹ già ,nặng gánh hai vai,
                            đường xa ...
                                      người xa ..
           mắt nhạt nhòa .....
                           chiều về không chung lối
         Nhớ anh nhiều ...!!!
                   nhờ... gió ơi..!!! giúp với ...!!!!
                            gởi cho anh chút tình chị.. xa xôi...!!!

                                          vĩnh lộc chiều buồn....
xin chấp nhận những quả báo đang đến và cố gắng vượt qua.sám hối những tội lỗi đã gây tạo trong đời này và những đời trước.
Offline bathanh.sgqt  
#38 Đã gửi : 03/11/2012 lúc 05:37:37(UTC)
bathanh.sgqt

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức, Hội viên Câu lạc bộ ARV
Gia nhập: 29-05-2012(UTC)
Bài viết: 240
Man
Đến từ: TP HCM

Thanks: 122 times
Được cảm ơn: 141 lần trong 83 bài viết
Originally Posted by: nhim741. Go to Quoted Post
                       gửi người yêu xa!

               em xa anh ...!!!
                      nửa trái tim ở lại....
             chút duyên thừa đành ấp ủ cho nhau ,
                  dẫu ngày sau ..
                                  đường mộng dệt thế nào
                chút tơ ấy, mặn nồng em xin giữ
           Em .!!   con trẽ ,vấn vương lòng mẹ...
           Anh ..!! mẹ già ,nặng gánh hai vai,
                            đường xa ...
                                      người xa ..
           mắt nhạt nhòa .....
                           chiều về không chung lối
         Nhớ anh nhiều ...!!!
                   nhờ... gió ơi..!!! giúp với ...!!!!
                            gởi cho anh chút tình chị.. xa xôi...!!!

                                          vĩnh lộc chiều buồn....

Gió ơi, có người kêu như kêu ... đò kìa 
Sống trong đời sống cần có một tấm lòng, để làm gì em biết không?
Để gió cuốn đi!
Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
2 Trang<12
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.