Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Offline Xuân  
#1 Đã gửi : 28/08/2012 lúc 12:05:37(UTC)
Xuân

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 16-07-2012(UTC)
Bài viết: 109
Đến từ: Tp. Hồ Chí Minh

Cảm ơn: 2 lần
Được cảm ơn: 29 lần trong 23 bài viết

Trẻ vị thành niên và những “cạm bẫy người” - Kỳ 1: Từ phòng net đến “nhà thổ"

PN - Cô bé nghiện game đến mức mụ mị đầu óc. Một ngày, nó mải mê online đến quên bẵng giờ học, quên cả về nhà.

Không có nổi 50.000đ để trả cho quán net,
nhớ đến lời đứa bạn chat mách: “Tạo phòng chat với nhiều người và kêu
toáng lên là cần “cứu nét”, kiểu gì trong 10 người bạn ảo, cũng có
một người chạy đến “cứu” mày”. Nó làm theo lời bạn và “người tốt”
đến thật. Chỉ có điều, anh ta không cứu nó trả về nhà, mà đem thẳng
đến “nhà thổ” ở phố Bần (Hưng Yên) bán cho một cặp vợ chồng trẻ.
Nó, một đứa bé 15 tuổi, dáng cao, chân thẳng, da trắng, phải trải qua
những ngày hoảng loạn khi chứng kiến cảnh nhiều bạn nhỏ bị lừa bán
giống mình. Chỉ vì mê game, nó và các bạn nhỏ ấy đã phải trả giá bằng
những ngày tháng tăm tối, tại một “động quỷ” ngay sát thành phố phồn hoa...

Mải lo mưu sinh, mẹ Thùy không còn thời gian quan tâm đến con cái

Một thiếu nữ mất tích

Sau cơn bão số 5, thành phố ngổn ngang, chúng tôi tìm đến nhà bé
Thùy - người đã giúp cảnh sát hình sự triệt phá ổ mại dâm lớn nhất
trong năm 2011. Con đường nhỏ dẫn vào nhà cô bé nằm ngay sát bờ sông
Hồng. Nhà của Thùy nằm lọt thỏm giữa cái chợ cóc bé tẹo. Không có chỗ
cho khách ngồi, mẹ cô bé dẫn chúng tôi ra quán trà đá sát bờ sông nói
chuyện. Nhắc lại sự cố mất tích của con gái, chị khóc, nói như tự an ủi mình: “Còn người là may lắm rồi cô ạ!”.

Theo hồ sơ từ Phòng Cảnh sát hình sự, Công an TP. Hà Nội, Nguyễn
Thị Thùy, 15 tuổi, học lớp 7, ở P.Phúc Tân, Q.Hoàn Kiếm, bị mất tích
từ ngày 13/6/2011, không rõ nguyên nhân. Lúc đó, người cha của nạn nhân
đang làm bốc vác thuê ở chợ Đồng Xuân phải bỏ việc, lục tung mọi ngõ
ngách để tìm con. Người mẹ quẳng gánh cháo sườn, vốn là phương tiện
kiếm cơm của cả gia đình vào góc bếp, vay tiền làm lộ phí tìm con
đến tận biên giới Lào Cai, Lạng Sơn. “Đúng lúc tôi sức tàn, lực kiệt
thì Thùy lò dò trở về”. Người mẹ khốn khổ kể: “Nó cùng một đứa bạn
gái bằng tuổi, bước xuống từ một chiếc taxi. Tôi ôm nó khóc. Mặt nó
thì thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Nó bảo: “Mẹ trả tiền
taxi đi, con vừa trốn thoát khỏi một “động quỷ” ở thị trấn Bần
(Hưng Yên) mà bọn con bị lừa bán vào đấy”. Tai tôi ù đi, chân đứng
không vững. Tiền taxi hết 350.000đ thôi mà tôi lục khắp nhà cũng chẳng
có nổi. Nhà còn mỗi một chiếc điện thoại của bố cái Thùy, mang ra
hiệu cầm đồ, người ta cho vay 250.000đ chẵn. Tôi xin ông lái taxi
làm ơn, làm phúc giảm cho cháu 100.000đ. Người lái taxi tỏ ra thông
cảm”. Ông ta nhìn thấy hai đứa trẻ chạy thục mạng ra giữa Quốc lộ 5
(đoạn qua thị trấn Bần) để chặn xe, nên nghĩ hẳn chúng đang gặp nạn.
Sự khó khăn của gia đình Thùy, cũng tương tự những gia đình ở xóm nhỏ
ven sông này. Hầu hết mọi người đều sống bám vào chợ cóc trên phố
Bảo Linh. Mẹ Thùy thừa nhận thất bại trong chuyện nuôi dạy con cái. Mải lo cơm áo gạo tiền, chị không còn thời gian quan tâm đến các con.

Tôi hỏi Thùy: “Gặp lại mẹ sau những ngày xa cách, sao con lại thản
nhiên đến thế?”, Thùy cộc lốc: “Đã về đến nhà rồi thì sao phải
“xoắn”?”. Nói xong, Thùy cười nhe hàm răng ố vàng, ánh nhìn toát lên sự
bất cần đời. Mẹ Thùy ái ngại: “Nó đanh đá đến mức ở nhà không ai bắt
nạt được, thế mà lại đột nhiên “bốc hơi” mất đấy. Tôi mải kiếm
sống, chẳng biết con mình đã “trượt dốc” không phanh. Tôi không nghĩ game online lại có thể khiến tôi suýt mất con như vậy”.

Thùy nghiện game, mất hẳn khả năng điều khiển hành vi. Đang học
rất giỏi, trở thành “đội sổ”, thường xuyên ăn cắp tiền của bố mẹ,
bị đuổi học... Đó là vài chi tiết mẹ Thùy có thể miêu tả về con gái trước ngày mất tích.

Những nạn nhân vừa được Công an TP. Hà Nội giải cứu khỏi đường dây buôn người

Những đứa trẻ “đổi màu”

Tôi hỏi: “Lý do đến với game của cháu là gì?”. Thùy đáp nhanh: “Cháu
bị “choét” ấy mà”. Tôi suýt bật cười vì câu trả lời tỉnh bơ của Thùy.
“Choét” có nghĩa là như thế nào?”. Cô bé cười khẩy: “Cô không hiểu thật
à? “Choét” có nghĩa là căng thẳng đầu óc, là chán đời, chát tất cả ra í
ạ”! “Thường cháu hay “choét” vì những lý do nào?”. Thùy nói: “Là khi bố
chửi cháu là đồ súc vật, hoặc con chó, hoặc con đĩ...”. “Sao bố cháu
nặng lời với cháu thế?”. Thùy hồn nhiên: “Tại cháu mê game, ăn trộm
tiền của bố nên ông chửi cháu cho hả cơn tức. Cáu giận, chửi bới là
cách để bố cháu xả “choét” cô ạ! Cháu chán, không muốn sống trong
cảnh ấy, nên đành phải tìm vui trên mạng. Các bạn cháu chơi game quên
ngày tháng, bố mẹ chúng cũng quá quen với việc chúng vắng nhà mấy
ngày liền. Có đứa đứng lên thì hết tiền thanh toán cho chủ quán net,
phải lên mạng nhờ “cứu nét”. Tất nhiên, ai cứu mình thì mình phải trả
ơn họ, đấy là “luật” rồi. Vì thế nên khi bị người “cứu nét” bán vào
động mại dâm, cháu không sợ mấy, chỉ rình lúc bọn chủ động sơ hở là
trốn. Sau nửa tháng xa mẹ, lúc về nhà được thì cháu cũng chỉ có cảm giác hơi mừng chút thôi”.

Tâm sự của Thùy khiến tôi nhớ đến cuộc phỏng vấn một cậu nhóc
16 tuổi, bị bắt về tội cướp giật. Nó không biết mẹ nó làm gì để nuôi
nó, vì nó chưa bao giờ hỏi, và có thể cũng vì mẹ nó chưa bao giờ nói cho
nó biết. Chỉ thấy rõ ràng là nó không hề quan tâm gì đến mẹ. Khi
biết con bị bắt, mẹ nó đứng bên ngoài cơ quan công an, liên tục đưa tay
đấm vào ngực trái để giảm bớt những cơn đau nhói nơi lồng ngực, thì
thằng con trai vẫn thản nhiên như không. Dường như nó đã chai lì cảm
xúc. Tôi hỏi: “Cháu có biết vì sao mẹ cháu phải tự đấm vào ngực mình
không?”. Nó thản nhiên lắc đầu: “Cháu không biết”! Nhìn năm thằng bé
ngồi lọt thỏm trên một băng ghế của Phòng Cảnh sát hình sự thật chẳng
giống ai. Đứa thì nhuộm tóc vàng chóe, đứa nhuộm màu bạch kim, đứa
thì đỏ quạch... Chúng đang phải viết bản tường trình về những vụ cướp giật trên đường mà chúng đã cùng tham gia.

Trước khi bị bắt, năm đứa trẻ này đều có nhà cửa đàng hoàng, thỉnh
thoảng kéo nhau bỏ nhà đi bụi, lý do rất đơn giản: không thích học, cũng
không muốn sống cùng bố mẹ nữa. Có đứa đã rất lâu không cầm đến bút,
bản tường trình sai lỗi chính tả be bét. Tôi hỏi: “Tiền cướp được các
cháu làm gì?”. Thằng nhóc cầm đầu băng cướp trả lời ráo hoảnh: “Bọn
cháu ăn uống, chơi điện tử, trả tiền phòng. Cháu nuôi thằng này mấy
tháng nay đấy. Mới đây nó mới dám làm ăn chứ trước thì nhát lắm”. Thằng
nhỏ như cái kẹo bị bóc mẽ nên cay cú, mắt gườm gườm nhìn thằng kia. Tôi
hỏi tiếp: “Thế ở nhà nghỉ thích hơn hay ở nhà thích hơn?”. “Tất nhiên là nhà nghỉ! Vừa thoải mái lại không bị ai quản lý”.

Tùng, đứa trẻ nhìn có vẻ lành nhất trong bọn, vốn là con nhà gia
giáo. Chỉ từ khi bố nó phát hiện mẹ nó ngoại tình thì tất cả bị đảo
lộn. Tùng lẳng lặng giả vờ không biết đến sóng gió đang diễn ra trong
mái nhà tưởng như ngập tràn hạnh phúc của mình. Bố mẹ Tùng thống
nhất với nhau là sẽ không ly hôn vì nó. Trước mặt Tùng, họ vẫn tỏ ra
hạnh phúc, nhưng đằng sau thì hát bài “đôi ngã chia ly”. Tùng thấy
ngột ngạt khi phải sống giả tạo nên được mẹ đưa đến trường xong, Tùng
chỉ chờ mẹ đi khuất bóng là bắt xe ôm mò đến “đại bản doanh” với lũ bạn
“dạt vòm”. Một thằng trong toán cướp, chưa đầy 15 tuổi, có gương mặt
ngây thơ đến tội nghiệp. Nó bỏ học từ lớp 6, chưa biết đi xe máy nhưng
vẫn ngồi sau đồng bọn làm “nhiệm vụ” cản đường khi bị truy đuổi. Cả bọn
“đóng đô” tại nhà nghỉ, mỗi đợt kéo dài cả tháng. Ban ngày đi cướp,
ban đêm về ngủ nghê, đi vũ trường “đập phá” sức trẻ. Chúng rủ nhau sinh hoạt tình dục tập thể, đập đá cũng tập thể.

Tôi hỏi Thắng, thằng nhóc có vẻ trẻ nhất trong nhóm: “Cháu có người
yêu chưa?”. Thắng nói còn ngọng líu, gương mặt trẻ con bỗng đỏ bừng vì
xấu hổ. Vậy mới lạ, nó biết đỏ mặt khi được hỏi chuyện tình cảm, nhưng
lại không hề run tay khi cùng đồng bọn gây ra những vụ cướp giật. Hỏi:
“Lâu không về nhà, có ai đi tìm không?”. Thắng buông thõng một câu: “Cháu “dạt vòm” lâu rồi, mọi người không đi tìm nữa”.

Thu Trang

*Các nhân vật đã được đổi tên
Kỳ 2: Cuộc trốn thoát ngoạn mục

thanks 1 người cảm ơn Xuân cho bài viết.
becon2012 trên 29-08-2012(UTC) ngày
Quảng cáo
Offline Xuân  
#2 Đã gửi : 29/08/2012 lúc 09:13:53(UTC)
Xuân

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 16-07-2012(UTC)
Bài viết: 109
Đến từ: Tp. Hồ Chí Minh

Cảm ơn: 2 lần
Được cảm ơn: 29 lần trong 23 bài viết

Trẻ vị thành niên và những “cạm bẫy người” - Kỳ 2 : Cuộc trốn thoát ngoạn mục

PN - Trong năm 2011, Công an TP. Hà Nội đã khám
phá hàng loạt vụ án “buôn người” trắng trợn giữa lòng thành phố, khiến mọi người không khỏi bất ngờ.

Nạn nhân của bọn “buôn người” này là những
cô bé “dạt vòm” đi bụi, mê game, nghiện chát, thường xuyên lên mạng nhờ
“cứu nét”, không may bị bọn tội phạm bán vào các nhà thổ tại thị xã Đồ Sơn - Hải Phòng và thị trấn Bần - Hưng Yên…

“Em bị kẹt nét các anh ơi!”

Chưa bao giờ “món hàng người” dễ mua bán như bây giờ. Chỉ cần bỏ
chút thời gian lân la ở các diễn đàn, những kẻ săn mồi có thể “tóm”
được ngay vài cô nàng “kẹt nét”. Có những đối tượng coi việc “cứu nét”
là một nghề “kiếm cơm”. Bọn chúng chỉ đầu tư vài trăm ngàn tiền
vốn, nhưng có thể thu về bạc triệu ngay, khi ra tay “cứu nét” và bán
các nạn nhân vào các động mại dâm. Tất nhiên, những cô gái ngoan thì
làm gì có chuyện “kẹt nét”, chờ kẻ gian đến cứu? Vì thế, nạn nhân hầu hết là những cô gái... không ngoan.

Chuyện xảy ra với Thùy là một minh chứng đau lòng. Trả lời câu hỏi:
“Cháu có thường xuyên phải rao thông tin, nhờ cứu nét không?”. Thùy
đáp: “Cháu thì ít, nhưng bạn cháu thì nhiều. Thực ra cháu biết thừa,
các bạn cháu sau khi được “cứu nét” thì phải chấp nhận quan hệ tình
dục với những kẻ đã “cứu” mình. Vào ngày cháu bị bán vào động mại dâm ở
thị trấn Bần (Hưng Yên), cháu bị kẹt nét 45.000đ thôi mà”. Mẹ Thùy
ngồi cạnh vừa xót xa, vừa choáng váng trước những tâm sự không còn là
trẻ con của con mình. Chị tâm sự: “Vợ chồng tôi không có điều kiện
học hành, phải chấp nhận làm những công việc bán hàng rong, bốc vác
thuê, kiếm từng đồng nuôi con ăn học. Thấy nó biết sử dụng máy vi
tính nhoay nhoáy, cứ tưởng là nó giỏi giang, ai ngờ toàn sa vào những trò lố lăng trên mạng”.

Chuyện quyết tâm tố cáo những kẻ bán con mình vào “động quỷ” cũng
là một cuộc giằng xé quyết liệt của bố, mẹ Thùy. Cuối cùng, Thùy
cũng thuyết phục được mẹ đưa tới Công an phường Phúc Tân, gửi đơn đề
nghị làm sáng tỏ sự thật. Nguồn tin trên nhanh chóng được chuyển lên
đơn vị điều tra cấp thành phố. Trung tá Nguyễn Quốc Hùng - điều
tra viên thụ lý vụ án mang bí số 195P cho biết: “Trong quá trình làm
rõ đường dây “buôn bán người” hoạt động ngay giữa lòng thành phố,
chúng tôi cũng rất bất ngờ. Bọn tội phạm đã trắng trợn hơn, cao tay
hơn những chuyên án trước. Trong số các nạn nhân bị bán vào các động
mại dâm trá hình, có cả người đang học trường cao đẳng. Thủ đoạn của các
đối tượng này là săn tìm và “cứu” những thiếu nữ trẻ đang “kẹt nét” rồi
dùng vũ lực đưa thẳng đến một nhà chứa tại tỉnh Hưng Yên. Tại đây, các cô bị buộc phải “tiếp khách” mỗi ngày trên dưới 10 lần”.

Đối tượng Hoàng Quốc Hưng, chủ quán karaoke Kim Thảo chuyên mua các cô gái bị "kẹt nét"

Các đối tượng trong đường dây của Tâm

Ma cô thời hiện đại

Trung tá Hùng kể: “Thùy là nhân vật xuyên suốt chuyên án 195P của
chúng tôi. Khi chứng cứ đã rõ ràng, ngày 15/7, Phòng CSĐT tội phạm về
TTXH (PC45) - Công an Hà Nội đã ra quyết định khởi tố vụ án, bắt giam
sáu đối tượng về hành vi “mua bán người, mua bán trẻ em”. Các đối tượng
gồm: Lê Thị Thanh Tâm (24 tuổi, ở xã Hạ Hồi, huyện Thường Tín, Hà
Nội); Nguyễn Thị Hồng Nhung (22 tuổi, ở TP. Vĩnh Yên, tỉnh Vĩnh Phúc);
Vũ Mạnh Linh (24 tuổi, ở TP. Uông Bí, tỉnh Quảng Ninh); Hoàng Quốc Hưng
(33 tuổi, ở huyện Yên Mỹ, tỉnh Hưng Yên); Lê Đức Nam (19 tuổi) và Lê Đức
Hấn (19 tuổi, đều ở huyện Yên Mỹ, tỉnh Hưng Yên). Lúc đồng bọn bị bắt,
Lê Đức Hấn đang bị công an tỉnh Hưng Yên tạm giam về hành vi lạm dụng
tín nhiệm chiếm đoạt tài sản. Bọn chúng khai nhận, khoảng 10g ngày
19/6, sau một ngày chơi game tại một quán internet ở ngõ 95, phố Phúc
Tân, Thùy không có tiền thanh toán cho chủ quán nên lên mạng để lại lời
nhắn “ai cứu em với, em kẹt nét 45.000đ”. Chưa đầy một phút sau, có
người đã nhảy vào hỏi địa chỉ quán “nét” mà Thùy bị “kẹt”. Đối tượng Lê
Thị Thanh Tâm là người xuất hiện nhanh nhất. Sau khi trả 45.000đ
“cứu nét” cho Thùy, Tâm đưa Thùy về khu vực Giáp Bát, nói là đi mua sắm
quần áo mới. Nhưng, ngay sau khi Thùy lên xe của Tâm, thì bị đồng bọn
của ả khống chế, đưa thẳng đến thị trấn Bần (Hưng Yên), bán cho Hoàng Quốc Hưng (chủ quán karaoke Kim Thảo) với giá hai triệu đồng.

Những ngày sau đó, Thùy bị bắt làm gái bán dâm. Tại đây, Thùy chứng
kiến nhiều cô gái có cùng hoàn cảnh như mình. Tất cả đều muốn
trốn, nhưng không có cơ hội. Vợ chồng Hưng luôn cử những tay bảo kê
canh chừng cẩn mật. Không ai dám chống lệnh bọn chúng vì sợ đòn roi
và sợ chúng sẽ bán mình sang bên kia biên giới như đã đe dọa. Tối
27/6/2011, trời mưa lớn, Thùy phải bê bát ra bể nước rửa cùng Nguyễn
Thị Hạnh (một nạn nhân bị bán vào quán Kim Thảo trước Thùy), thấy trời
mưa to, vợ chồng Hưng chưa kịp đóng cổng, nên đã chạy thục mạng ra đường 5, bắt taxi về nhà, tố cáo những đối tượng đã bán mình.

Các trinh sát điều tra làm rõ người chat với Thùy tên Trang (20
tuổi, quê ở Nam Định). Trang vốn là trẻ lang thang, vì đang mang thai
nên được đồng bọn phân công làm nhiệm vụ rảo trên mạng, tìm những
người cần “cứu nét”, rồi thông báo địa chỉ để Tâm cùng đồng bọn đến
lừa, khống chế nạn nhân đem bán. Đột kích động mại dâm trá hình Kim
Thảo vào ngày 1/7, Công an Hà Nội đã giải cứu được bảy cô gái có độ
tuổi từ 16 đến 21. Những cô gái này bị nhóm của Tâm lừa đến bán từ các
tỉnh thành như Hà Nội, Hưng Yên, Thanh Hóa, Thái Nguyên và Bắc Ninh, chỉ với giá từ 800.000đ đến hai, ba triệu đồng”.

Có nhiều nạn nhân đang ở tỉnh lẻ được nhóm của Tâm “cứu nét”, sau đó
mất tích luôn. Hầu hết các em đều là trẻ em nghiện nét nặng, sống
lang thang nay đây, mai đó, không có địa chỉ rõ ràng. Điển hình là em
Mai Thị H., 16 tuổi, quê ở Hà Nam, nhưng lại kêu “cứu nét” ở tận Vĩnh
Phúc. Các cô gái bị nhốt trong một căn phòng khoảng 14m2; bị ép phải bán
dâm nhiều lần trong ngày, ngày ít nhất là sáu lần, nhiều là 16 lần.
Tiền mỗi lần “đi khách” được 150.000đ phải nộp cho Hưng, kể cả tiền khách cho riêng.

Trung tá Hùng chua xót: “Nhìn những đứa trẻ non nớt nhưng ánh mắt
nhìn đời không còn trong sáng nữa mà thấy tiếc. Tất cả những nạn nhân
trong chuyên án 195P khi được hỏi đã nghiện game lâu chưa đều cho
biết đã thâm niên vài năm. Sau chuyên án, những nạn nhân “nhí” đều
được đưa đến “Ngôi nhà bình yên” để điều trị tâm lý và học nghề. Tỷ
lệ thành công trong việc cai nghiện game có lẽ không cao lắm, nên sau
khi hồ sơ khép lại một thời gian, chúng tôi lại nhận được thông tin từ cha mẹ các em là “cháu nó lại bỏ nhà đi mất rồi chú ạ”.

THU TRANG

Kỳ cuối: Lối về mờ mịt

thanks 2 người cảm ơn Xuân cho bài viết.
becon2012 trên 29-08-2012(UTC) ngày, [email protected] trên 29-08-2012(UTC) ngày
Offline Xuân  
#3 Đã gửi : 31/08/2012 lúc 11:35:47(UTC)
Xuân

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 16-07-2012(UTC)
Bài viết: 109
Đến từ: Tp. Hồ Chí Minh

Cảm ơn: 2 lần
Được cảm ơn: 29 lần trong 23 bài viết

Trẻ vị thành niên và những “cạm bẫy người” - Kỳ cuối: Lối về mờ mịt

PN - Ngọc là nạn nhân được giải cứu trong chuyên
án 130P, do đối tượng Nguyễn Dương Hoàng Phi (13 tuổi) gây ra cùng đám
đồng bọn nghiện game, chat. Công an Hà Nội đã tốn nhiều công sức để
triệt phá ổ nhóm tội phạm này, bắt năm đối tượng, giải cứu hai nạn nhân khỏi các động mại dâm bên kia biên giới, trong đó có Ngọc.

Bé Ngọc trò chuyện với bà ngoại và phóng viên qua cửa sổ

Một năm sau, gặp lại Ngọc, cuộc sống của cô bé vẫn chưa thể đổi thay.
Ngọc tâm sự: “Cháu nghiện game đến nỗi bác cháu phải xích chân cháu lại
như một con chó ở dưới gầm giường, không cho đi chơi. Bây giờ, bố mẹ cháu đi làm, phải nhốt cháu trong nhà với cái ti vi. Cháu buồn lắm!”.

“Cháu chỉ là cô bé nghiện game”

Tính đến tháng 10 này Ngọc mới đủ 16 tuổi. Nó kể lại việc bị bạn trai
bán vào động mại dâm ở Trung Quốc tỉnh bơ như kể chuyện tiếu lâm. Ông
bà ngoại của Ngọc mở quán trà đá ở đầu con ngõ nhỏ thuộc phố Tân Mai,
Q.Hoàng Mai, Hà Nội. Cứ nhắc đến chuyện đã qua của cô cháu gái là nước
mắt lại lăn dài trên đôi má đầy vết chân chim của bà ngoại Ngọc. “Vợ
chồng tôi già rồi, bám vào quán nước nhỏ này để sống qua ngày. Bố mẹ cái
Ngọc mới thật sự khổ vì có con nghiện game, chat. Con bé xinh xắn,
ngoan ngoãn, học giỏi là thế mà từ ngày sa đà vào game đã biến thành đứa
trẻ có thần kinh không bình thường. Nó không biết đến học hành, không
quan tâm đến người thân, gia đình, thậm chí bỏ nhà đi lang thang… làm
gia đình tôi bao phen điêu đứng. Lúc nào con gái tôi cũng khóc. Vợ chồng
nó động viên nhau “thôi thì còn nước còn tát, hãy tin con để cứu lấy
nó”, nhưng cố gắng ấy chỉ như muối bỏ bể. Gia đình tôi đã dùng hết những
biện pháp không thể “mạnh” hơn được nữa như xích chân vào cột nhà, nhốt
trong nhà không cho ra ngoài giao du với bạn bè, thậm chí đưa nó đến bác sĩ tâm lý để chữa trị…” - bà ngoại bé Ngọc kể.

Hôm chúng tôi đến, mẹ Ngọc đi giúp việc nhà cho một gia đình ở tận
Gia Lâm, không thể về được, bà ngoại cũng không có chìa khóa vào nhà,
nên đành nói chuyện với Ngọc qua khe cửa. Vừa nhìn thấy trung tá Nguyễn
Quốc Hùng, con bé reo lên: “A, cháu chào bác ạ!”. Anh Hùng hỏi: “Có nhận
ra bác không?”. Cô bé bảo: “Cháu nhớ lắm, bác và mọi người đã cứu
cháu”. Rồi con bé chạy vụt quanh căn phòng chật chội chừng 10m2, tìm
kiếm thứ gì đó, hỏi bà ngoại không dưới ba lần câu: “Mẹ cháu không gửi
lại chìa khóa cho bà sao ạ?”. Rồi nó lại thất vọng khi nhận được cái lắc
đầu khe khẽ của bà. Cô bé nói với chúng tôi như phân trần: “Các bác
thông cảm cho cháu nhé! Lúc nào bố mẹ cháu đi làm, chị em cháu đều bị
nhốt trong nhà thế này đấy ạ! Cháu phát điên lên mất thôi. Tất cả chỉ tại cháu là một cô bé nghiện game”.

Ngọc kể lại chuyện bị lừa bán, thản nhiên như đang chơi game: “Cháu
bỏ học, nghiện game là do thằng Phi lôi kéo. Thực ra, thằng Phi cần tiền
“cày game” nên mới cùng bố nuôi tên là Vũ Văn Ca bán cháu cho người
Trung Quốc lấy 10 triệu đồng. Cháu không sợ, cháu chấp nhận hết tất cả”.
Hỏi: “Sau tai họa đó, có lần nào cháu gặp lại Phi hoặc bạn bè có liên
quan đến Phi không?”. Ngọc đáp: “Không ạ, bọn cầm đầu đã đi tù cả rồi. Cháu không biết tin gì về thằng Phi từ hồi ấy”.

Theo tài liệu từ Đội 12 - Phòng Cảnh sát hình sự Hà Nội, chuyên án
130P là một trong những chuyên án dày công nhất trong năm 2011. Những
đối tượng bị bắt vốn là những kẻ lang thang, cuộc sống của chúng chủ yếu
là trên thế giới ảo, nên việc truy tìm gặp rất nhiều khó khăn. Những
đối tượng người Việt sau khi đưa nạn nhân đến khu vực biên giới, để
tránh bị phát hiện, chúng vận động nạn nhân tự lên đò, đi một mình qua
sông, có người ở bờ bên kia chờ sẵn. Bé Ngọc và những nạn nhân khác đều
bị bán sâu vào nội địa và bị bắt ép làm gái mại dâm. Trả giá cho hành vi
tội lỗi đó, “má mì” Tường, người mua bé Ngọc với giá 10 triệu đồng đã
lãnh 17 năm tù giam, Ca, Phượng và Toan (những kẻ thuyết phục Phi bán người yêu) mỗi tên bị phạt 15 năm tù về tội “mua bán trẻ em”.

Nguyễn Dương Hoàng Phi

Vợ chồng Ca - Phượng (phải), Toan và Tường đã phải trả giá cho hành vi mua bán trẻ em

Mơ ước của những đứa trẻ lầm lạc

Trong số năm đối tượng bị bắt trong chuyên án này, đáng chú ý nhất là
Nguyễn Dương Hoàng Phi (thường trú ở tổ 7, P.Trung Liệt, Đống Đa, Hà
Nội). Phi vốn ở cùng ông bà nội, nhưng rất ít khi về nhà. Cuộc sống nay
đây mai đó biến nó thành một đứa trẻ “ma cô”, sống bằng “nghề” lừa đảo,
trộm cắp vặt. Mục đích phạm tội của chúng rất đơn giản là… “lấy tiền để
cày game”. Khi gây ra tội “buôn bán trẻ em”, Hoàng Phi chưa đủ tuổi phải
chịu trách nhiệm hình sự, nên Công an Q.Đống Đa lập hồ sơ đưa vào
Trường Giáo dưỡng số 2 Ninh Bình. Bán người yêu xong, Phi chỉ nhận được
500.000đ tiền công môi giới từ Ca. Phi hồn nhiên khai với cơ quan điều tra, số tiền đó, nó đã chơi game hết trong vòng ba ngày.

Đến giờ thì Ngọc không còn muốn quan tâm đến cái tên Nguyễn Dương
Hoàng Phi nữa. Mơ ước của nó là được chạy chơi như các bạn nhỏ cùng tuổi
với mình. Lúc mới được giải cứu về, Ngọc từng được sống trong “Ngôi nhà
bình yên” của Hội LHPN Việt Nam, nhưng xem ra nơi ấy không phù hợp với
nó. Ngọc bảo: “Cháu ghét cuộc sống cứ đều đều, nhàn nhạt ở ngôi nhà đó.
Chắc chỉ có mình cháu là khác người như thế, chứ những nạn nhân khác
thích sống ở đó, cần sống ở đó hơn cháu. Cháu không chịu nổi cảnh ngày
ăn ba bữa đúng giờ, mọi sinh hoạt đều theo quy định, không chệch một tí
nào. Chưa đến 22g đêm đã phải mắc màn đi ngủ. Cháu quen thức đêm, quen
sinh hoạt ngẫu hứng, bất ngờ… Giờ cháu chỉ ước được học nghề trang điểm
cô dâu hoặc nghề nào đó liên quan đến việc làm đẹp cho phụ nữ. Cháu
thích vẽ vời, thích làm đẹp. Tiếc là bố mẹ cháu không có tiền cho cháu đi học nghề…”.

Bà nội của Nguyễn Dương Hoàng Phi

Hỏi “sao cháu không đi học văn hóa tiếp, cháu mới học hết lớp 7 thôi
mà”. Ngọc nói: “Không hiệu quả đâu cô ạ. Cháu đã thử nhiều cách, bố mẹ
cháu cũng cố gắng nhiều lắm rồi. Đến kiến thức lớp 7 mà hai năm cháu
cũng không “nạp” được chút nào thì kiến thức, kỹ năng nghề nghiệp nghiêm
chỉnh nào đó thật khó khăn đối với cháu. Mẹ cháu bảo cháu nghiện game
lâu quá đến mức bị thần kinh rồi. Ngày xưa, bác cháu dùng xích cột cháu
vào chân giường mà cháu còn tìm cách bật ra để đi chơi. Có lúc cháu
thương bố mẹ lắm. Cả nhà chỉ có 10m2 mà những bốn người chen nhau. Buổi
tối bố mẹ cháu trải chiếu ngủ dưới đất, cháu ngủ trên tầng hai của chiếc
giường sắt, em cháu ngủ ở tầng một. Cháu khó chịu lắm, nhưng trong lúc
bố mẹ cháu kiếm tiền để nuôi gia đình, thì cháu đành chấp nhận cảnh bị
nhốt thế này. Cháu mà ra ngoài bây giờ, kiểu gì đám bạn xấu cũng lôi kéo
trở về con đường sai lầm đó. Cháu không giận thằng nhóc người yêu đã
bán cháu đâu. Tất cả cũng tại nó nghiện game giống cháu nên sa chân vào
con đường tội lỗi. Thằng Phi không sướng như cháu, nó chẳng có chỗ dựa
nào, nó hận người mẹ đã bỏ nó từ khi mới sinh ra… Thằng Phi bị đồng bọn lợi dụng là chính thôi, cô ạ”.

Thực ra, Phi cũng là một đứa trẻ rất đáng thương. Cuộc đời của nó
chìm trong tăm tối. Ngày 21/8/2012, hơn một năm sau khi vụ án khép lại,
chúng tôi tìm đến khu bãi rác Thành Công tìm Phi vì biết em đã hết
hạn giáo dục bắt buộc. Tiếp chúng tôi trong căn nhà chật hẹp, bà Thủy
(bà nội Phi) ngậm ngùi kể: “Vợ chồng tôi khổ lắm. Cả nhà trông vào
đồng lương dân phòng của ông Chiến (ông nội Phi) và gánh tào phớ của
tôi. Thằng con thứ nhất mang về đứa trẻ đỏ hỏn, bảo là con của con,
coi như không có mẹ. Tôi chật vật lắm để nuôi Phi. Nó cũng từng là
diễn viên tiềm năng của Trường Xiếc Hà Nội. Mọi chuyện tưởng đã êm
xuôi thì vợ chồng thằng con trai thứ nhì của tôi lại chết, bỏ lại đứa
trẻ chưa đầy bốn tuổi cho ông bà già. Có lúc bí bách quá, tôi muốn
thằng Phi nhận lại mẹ, nhưng nó nhất định không. Nó nói, đại ý là
“cháu chỉ có mẹ là bà nội thôi. Mẹ cháu đã bỏ cháu từ lúc mới đẻ, có
nuôi cháu ngày nào đâu mà gọi là mẹ?”. Tôi đành gồng lên, chịu đựng
khổ cực để nuôi những đứa cháu trong điều kiện vô cùng khó khăn.
Thằng Phi sống rất tình cảm. Tôi không biết nó đã gây ra những tội
lỗi gì bên ngoài xã hội, chỉ biết rằng đối với bà, nó luôn ngoan ngoãn”.

Ngày công an đến bắt Phi, ông bà hết sức ngỡ ngàng. Ông bà đâu biết
cháu mình đi biền biệt, lấy quán nét làm nhà, coi những kẻ gian là
cha, là mẹ... Nhắc đến thằng Phi, bà Thủy không sao kìm được nước mắt.
Bà nói: “Vợ chồng đã quá già yếu, chẳng ai đủ sức để quản lý thằng Phi
nữa. Một người chú trong họ vừa đón cháu vào Đồng Nai nuôi dạy giúp. Ở
trường giáo dưỡng ra, Phi vẫn chưa đủ lớn khôn để nhận ra đâu là
phải, trái. Nó mượn xe đạp của một cô bé cùng tuổi rồi đưa cho bạn nó
đem bán. Tôi phải vay mượn khắp xóm được một triệu đồng để đền lại
cái xe cho người ta. Dẫu ông bà già yếu cần người nương tựa nhưng cũng
cắn răng gửi cháu Phi vào Nam, biết đâu nó may mắn học được cái nghề.
Ở Hà Nội, loay hoay với đám bạn xấu, sớm muộn lại chịu cảnh tù tội”. Xem ra, mọi thứ vẫn còn mờ mịt lắm với Phi và với cả Ngọc…

Thu Trang

Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.