Anh đang mơ một ngày bất chợt mình gặp lại nhau và lúc đó chúng ta sẽ như thế nào nhỉ?
Em à! Anh biết hôm qua, hôm nay và mãi mãi sau này trên con đường anh
đi không còn bóng em đợi chờ, anh không trách em vì em đã không dối
anh, dối lòng mình.
Con đường em đi sẽ có người nắm tay em, không phải là anh. Hạnh phúc đôi khi nhẹ như gió bay, anh mất em thật rồi!
25/12 với mọi người đó là ngày thật vui, nhưng đối với anh đó là nỗi đau mà suốt cuộc đời nay anh chẳng thể nào quên được.
“Anh ơi em mệt mỏi, chúng mình chia tay anh nhé!”.
Biết làm sao khi em muốn ra đi dù đau đớn lắm nhưng anh không thể làm
khác được, tin nhắn gửi đi nhưng khóe mắt vẫn còn cay cay: “Uhm, mình chia tay”.
Khi trong tim em đã không còn anh nữa thì buông tay là lựa chọn tốt
nhất để cho em được hạnh phúc. Dù sâu thẳm trong con tim anh đang vỡ
vụn, chấp nhận nó như một định mệnh khi chúng ta có duyên mà không có
nợ.
Anh nhớ em… À mà mình chia tay rồi mà! Anh nhớ những ngày đầu chúng
ta yêu nhau, thật trẻ con khi hai đứa bên cạnh nhau mà lại không dám nói
chuyện chẳng dám cầm tay nhau, thật vui khi mỗi lần như thế hai đứa nói
chuyện với nhau qua những dòng tin nhắn.
Hay những ngày đông cùng em trên chiếc xe đạp cà tàng, hai đứa đi
khắp thành phố, có lần xe bị hỏng anh ngồi trên xe, còn em đùn phía sau,
cười đùa như trẻ thơ. Anh nhớ những ngày cặm cụi làm ngôi nhà bằng tăm,
ngôi nhà anh gắn tên chúng mình, ngôi nhà hạnh phúc mang tên “T-C”,
không biết em có còn lưu giữ nó hay vứt bỏ như em từ bỏ tình yêu em dành
cho em…

Trong ký ức đã bị lãng quên, anh nhớ những ngọn nến mỗi lần kỷ niệm
ngày chúng mình đến với nhau, vì không khéo léo nên mất vài đêm thức
trắng để có một trái tim mang tên hai chúng mình, chỉ là để đặt lên đó
những ngọn nến, thật ngốc! Để rồi chúng mình có những giây phút thật
tuyệt vời, em hạnh phúc, anh hạnh phúc, chúng ta hạnh phúc. Những
lời hứa sẽ mãi bên nhau dù cho khó khăn thế nào, rồi nói cho nhau nghe
những ước mơ tương lai của hai đứa, ước mơ về một gia đình nhỏ bé, có
anh, có em và những đứa trẻ, rồi những dự định cho ngày cuối tuần chúng
ta về thăm hai bố mẹ, thật xa vời và viển vông quá phải không em?
Để rồi một ngày kia những ước mơ ấy tàn theo những ngọn nến, em ra đi
mang theo những ước mơ ấy với một người, người mà ngày xưa mỗi lần em
nói chuyện điện thoại, anh hỏi thì em trả lời là “bạn em”. À mà mình
chia tay rồi mà!
Anh ghét hai từ giá như, vì khi nuối tiếc một điều gì thì người ta sẽ
dùng hai từ này, nhưng anh vẫn muốn nói: Giá như ta có thể hoán đổi vị
trí cho nhau thì em sẽ hiểu anh, hiểu những khó khăn mà anh phải chịu
đựng và vượt qua, như thế có lẽ ta đã không mất nhau em nhỉ!
Và anh đang mơ một ngày bất chợt mình gặp lại nhau và lúc đó chúng ta sẽ như thế nào nhỉ?
Có thể chúng ta đứng nhìn nhau, bất chợt em ôm chặt lấy anh và khóc
thật to, cũng có thể ta nhìn nhau, bước ngang qua như hai người xa lạ.
Tình huống nào sẽ xảy ra em nhỉ? Suy nghĩ viễn vông quá phải không em?
Và em à! Từ đây sẽ có người thay thế anh chúc em ngủ ngon mỗi tối,
sáng mai thức dậy sẽ có người thay thế anh gọi em dậy, sẽn bên em khi em
cần, sẽ có bờ vai ấm cho em tựa vào khi em mệt mỏi. Tạm biệt em. Hạnh phúc, Cùi Bắp của anh nhé!