Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Offline CrisM  
#1 Đã gửi : 28/10/2012 lúc 10:12:28(UTC)
CrisM

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 15-01-2011(UTC)
Bài viết: 4.506
Man
Đến từ: http://hiv.com.vn

Thanks: 189 times
Được cảm ơn: 1415 lần trong 1138 bài viết

Đêm nay, bão lại về… Đứng ở một thành phố khác trông ngóng về quê hương
mùa bão, chỉ mong trời nhẹ bớt mưa, gió bớt mạnh, đường bớt ngập, sông
bớt đầy cho quê con được bình yên.

Con vẫn luôn tự hào vì được mang trong mình dòng máu của con người
miền Trung. Mảnh đất quanh năm lam lũ với những bộn bề lo toan, khốn
khó… hết chống chọi với nắng gắt hanh khô, rồi lại gồng mình lên đương đầu với thiên tai bão lũ…
 
Những ngày này trời đang vào mùa mưa, bão lũ dồn dập kéo về mảnh
đất nơi con sinh ra như muốn thử thách cái tính bền bỉ, vững chãi; như
muốn thử lòng cái nết chịu thương chịu khó của những con người ở nơi đây…
 
Quê con ơi…
 
Con vẫn nhớ như in những cánh đồng lúa trổ bông ngập chìm trong
vùng nước trắng. Bao công sức, bao giọt mồ hôi chát mặn nước mắt, người
dân nghèo quê con đem thổi vào những hạt thóc trổ cây, những cánh đồng
hoa màu chỉ chờ đến mùa gặt… Giờ đây, nhìn bát cơm của mình đang xuôi
theo con nước mùa bão nổi, quê con ngậm đắng vào lòng, biết trách ai đây…
 
Nhìn cơn mưa xối xả, mưa trắng trời, trắng đất ngoài kia… mỗi đợt
mưa rơi là mỗi lần quê con phải oằn mình lên để tránh lũ. Gió gào thét
từng cơn, đập vào từng thanh cửa gỗ; hàng cây đổ xào xạt, nghiêng ngả theo từng đợt gió nổi; đêm hun hút bão về như muốn nuốt lấy cả quê con… 
 
Rồi hình ảnh những con sông dữ tợn lên vì nước vẫn ám ảnh con khi
cơn bão đi qua. Còn đâu con sông yên bình vắt ngang lũy tre buổi trước.
Nước chảy ồ ạt, dồn dập, cuốn hết tất cả mọi thứ trôi theo dòng lũ.
Tiếng trẻ con khóc thét, tiếng người lớn buồn rầu nhìn ngôi nhà mình tan hoang theo từng bước bão… 
 
Quê con, mùa bão nổi… 1
 
Từ ánh đèn dầu leo lắt trong những căn nhà tạm bợ trông ra, chỉ
thấy quê con mênh mông một biển nước. Mỗi năm, bao lần bão quét, khúc ruột miền Trung lại thương tổn, đau đớn thêm bấy nhiều lần…
 
Có đứa trẻ mắt buồn nói mất cha… Có người mẹ già khóc gào tên con
trong mắt bão… Có đôi vợ chồng nhìn đàn con nheo nhóc, đưa mắt nhìn ngôi nhà mất mái đã cuốn theo dòng lũ trôi…
 
Con ước một lần ông trời thương lấy mảnh đất miền Trung… Đừng để nắng cháy khét da, đừng để lũ về quê con lại đói…
 
Đêm nay, bão lại về… 
 
Đứng ở một thành phố khác trông ngóng về quê hương mùa bão, chỉ
mong trời nhẹ bớt mưa, gió bớt mạnh, đường bớt ngập, sông bớt đầy cho
quê con được bình yên. Chỉ mong người quê con mạnh mẽ, để qua bão lũ, con vẫn được thấy những nụ cười sáng, lấp lánh sau những nếp da nhăn…
 
Con thương lắm, quê con ơi!
Yahoo: vidoitalacuanhau_2211
thanks 5 người cảm ơn CrisM cho bài viết.
mainga1402 trên 28-10-2012(UTC) ngày, vuvo trên 28-10-2012(UTC) ngày, nguoivetulongdat741 trên 28-10-2012(UTC) ngày, [email protected] trên 28-10-2012(UTC) ngày, T&L trên 28-10-2012(UTC) ngày
Quảng cáo
Offline CrisM  
#2 Đã gửi : 28/10/2012 lúc 04:59:05(UTC)
CrisM

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 15-01-2011(UTC)
Bài viết: 4.506
Man
Đến từ: http://hiv.com.vn

Thanks: 189 times
Được cảm ơn: 1415 lần trong 1138 bài viết


“Ở nhà mưa to lắm con à, gió từng đợt kéo về làm gãy mấy cây chuối sau
vườn rồi”. Tiếng mẹ thổn thức ở đầu dây bên kia. Một nỗi nhớ chợt rung
lên, lòng con thắt lại.

Mùa này bão lại nổi phải không mẹ?


Con
thương lắm mảnh đất miền Trung ấy. Nắng gió miền Trung mang trong mình
hình bóng những con người lam lũ quanh năm. Cát bụi chốn ấy mặn nồng
trong vị biển nghe sao mà chát đắng cõi lòng. Con yêu biển mỗi khi hoàng
hôn về, ánh mặt trời trong vắt phả xuống mặt nước những sắc màu lung
linh, huyền ảo. Thả lòng theo cơn gió chiều để nắng mang tình con đi xa.
Yêu nhưng con vẫn sợ mẹ à…con sợ khi biển giận giữ, con bất ngờ sẽ
chẳng biết níu vào đâu. Những con thuyền đang trôi trên trăm ngàn con
sóng kia biết bấu víu vào đâu . Sóng biển mênh mông, con quá bẻ nhỏ, làm sao con giữ chân được sóng khỏi vỗ miên man vào bờ…


Nghe đài báo
chiều này bão về… Tại sao quê mình luôn phải hứng chịu sự khắc nghiệt
ấy mẹ nhỉ? Miền trung gánh hai đầu đất nước, chiếc đòn ấy đã nặng nề lắm
rồi, đã mảnh mai, gầy guộc lắm rồi, đến bao giờ mới hết nỗi nhọc nhằn này hả mẹ? Có phải sẽ chẳng bao giờ hết được phải không mẹ?


Sống
xa nhà, xa vòng tay yêu thương của mẹ, con học cách sống tự lập và con
hiểu được nhiều điều từ cuộc sống ấy  mẹ ạ. Lúc nào mẹ và quê hương cũng
luôn ở trong trái tim con. Chiều nay gió sẽ nổi, giật sóng biển gầm gừ,
mang theo những cơn mưa trắng ngập lối đi phải không mẹ? Sao nó đi chơi nhanh về thế…

Mùa bão này con không về được mẹ ơi... 1


Nhà
mình, quê mình lại chống bão, chống lại sự giận giữ đến xé lòng của
thiên nhiên. Con vẫn nhớ như in những hình ảnh ghê rợn ấy. Nước nổi lênh
láng khắp đồng ruộng, rồi men theo bờ bò vào nhà… Năm ấy làng mình
trông ngô vụ đông, ngô mới chỉ nhú lên được bằng một đốt tay người, ấy
thế mà một trận gió về… Ngô gãy ngang, bật gốc lên. Thương lắm những mầm
non vừa mới nhú. Cây xoài nội trồng mấy mươi năm sai trĩu quả cũng bị
gió làm gãy, đập vào mái nhà, ngói rơi lộp độp. Nội buồn nhìn mưa không
ngớt. Con thương nội lắm. Nội đã chịu nhiều nỗi đau, xin bão đừng cướp
đi những niềm vui giản dị ấy của nội nữa. Mưa cứ rơi. Cha đi đâu vẫn chưa về. Lòng mẹ nẵng trĩu, lo âu.
                 
Mùa bão về lòng mẹ lại đau…


Con
thương mẹ những đêm bão về, lá cây xô vào nhau, cành khô rơi lả tả sau
hiên nhà.Thao thức mẹ không chợp mắt được lại ra bờ ao xem nước có tràn
vào nhà không? Mẹ lo cho mấy chú gà con vừa mới mất mẹ đang kêu chiêm
chiếp trong lồng, con bò nằm co ro một góc ve vẩy cái đuôi. Con cũng
không ngủ được khi nghe tiếng gió cứ gầm gừ, mưa xối xả trắng cả bầu
trời. Đêm đênn nỗi sợ hãi cùng với những âm thanh rờn rợn lòng con lại thao thức.

Mùa bão này con không về được mẹ ơi... 2

Mùa bão này con không về được mẹ ạ.


Mùa
bão này con chỉ có thể theo dõi qua đài thôi mẹ ạ, con không về cùng mẹ
chống bão được. Hà nội cũng đang có mưa mẹ ạ, có gió nhưng gió chỉ lởn vởn rất nhẹ trên những khóm lá xanh bên hiên thôi. “Ở nhà mưa to lắm con à, gió từng đợt kéo về làm gãy mấy cây chuối sau vườn rồi”.
Tiếng mẹ thổn thức ở đầu dây bên kia. Một nỗi nhớ chợt rung lên,  lòng
con thắt lại. Mẹ lại mang nón tơi ra vườn đỡ mấy cây chuối dậy, tính mẹ
là như vậy, lúc nào cũng lo lắng, bồn chồn. Năm nay con không ở nhà, mẹ
đừng ra vườn một mình nhé. Gió to lắm đấy, chuối gãy mình trồng cây khác. Mẹ cứ ở trong nhà nhé mẹ ?

Con nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ miền Trung nhiều lắm..

Mùa này bão nổi con không về được, mẹ ơi!
Yahoo: vidoitalacuanhau_2211
thanks 3 người cảm ơn CrisM cho bài viết.
nguoivetulongdat741 trên 28-10-2012(UTC) ngày, [email protected] trên 28-10-2012(UTC) ngày, T&L trên 28-10-2012(UTC) ngày
Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.