“Ở nhà mưa to lắm con à, gió từng đợt kéo về làm gãy mấy cây chuối sau
vườn rồi”. Tiếng mẹ thổn thức ở đầu dây bên kia. Một nỗi nhớ chợt rung
lên, lòng con thắt lại.
Mùa này bão lại nổi phải không mẹ?
Con
thương lắm mảnh đất miền Trung ấy. Nắng gió miền Trung mang trong mình
hình bóng những con người lam lũ quanh năm. Cát bụi chốn ấy mặn nồng
trong vị biển nghe sao mà chát đắng cõi lòng. Con yêu biển mỗi khi hoàng
hôn về, ánh mặt trời trong vắt phả xuống mặt nước những sắc màu lung
linh, huyền ảo. Thả lòng theo cơn gió chiều để nắng mang tình con đi xa.
Yêu nhưng con vẫn sợ mẹ à…con sợ khi biển giận giữ, con bất ngờ sẽ
chẳng biết níu vào đâu. Những con thuyền đang trôi trên trăm ngàn con
sóng kia biết bấu víu vào đâu . Sóng biển mênh mông, con quá bẻ nhỏ, làm
sao con giữ chân được sóng khỏi vỗ miên man vào bờ…
Nghe đài báo
chiều này bão về… Tại sao quê mình luôn phải hứng chịu sự khắc nghiệt
ấy mẹ nhỉ? Miền trung gánh hai đầu đất nước, chiếc đòn ấy đã nặng nề lắm
rồi, đã mảnh mai, gầy guộc lắm rồi, đến bao giờ mới hết nỗi nhọc nhằn
này hả mẹ? Có phải sẽ chẳng bao giờ hết được phải không mẹ?
Sống
xa nhà, xa vòng tay yêu thương của mẹ, con học cách sống tự lập và con
hiểu được nhiều điều từ cuộc sống ấy mẹ ạ. Lúc nào mẹ và quê hương cũng
luôn ở trong trái tim con. Chiều nay gió sẽ nổi, giật sóng biển gầm gừ,
mang theo những cơn mưa trắng ngập lối đi phải không mẹ? Sao nó đi chơi
nhanh về thế…
Nhà
mình, quê mình lại chống bão, chống lại sự giận giữ đến xé lòng của
thiên nhiên. Con vẫn nhớ như in những hình ảnh ghê rợn ấy. Nước nổi lênh
láng khắp đồng ruộng, rồi men theo bờ bò vào nhà… Năm ấy làng mình
trông ngô vụ đông, ngô mới chỉ nhú lên được bằng một đốt tay người, ấy
thế mà một trận gió về… Ngô gãy ngang, bật gốc lên. Thương lắm những mầm
non vừa mới nhú. Cây xoài nội trồng mấy mươi năm sai trĩu quả cũng bị
gió làm gãy, đập vào mái nhà, ngói rơi lộp độp. Nội buồn nhìn mưa không
ngớt. Con thương nội lắm. Nội đã chịu nhiều nỗi đau, xin bão đừng cướp
đi những niềm vui giản dị ấy của nội nữa. Mưa cứ rơi. Cha đi đâu vẫn
chưa về. Lòng mẹ nẵng trĩu, lo âu.
Mùa bão về lòng mẹ lại đau…
Con
thương mẹ những đêm bão về, lá cây xô vào nhau, cành khô rơi lả tả sau
hiên nhà.Thao thức mẹ không chợp mắt được lại ra bờ ao xem nước có tràn
vào nhà không? Mẹ lo cho mấy chú gà con vừa mới mất mẹ đang kêu chiêm
chiếp trong lồng, con bò nằm co ro một góc ve vẩy cái đuôi. Con cũng
không ngủ được khi nghe tiếng gió cứ gầm gừ, mưa xối xả trắng cả bầu
trời. Đêm đênn nỗi sợ hãi cùng với những âm thanh rờn rợn lòng con lại
thao thức.
Mùa bão này con không về được mẹ ạ.
Mùa
bão này con chỉ có thể theo dõi qua đài thôi mẹ ạ, con không về cùng mẹ
chống bão được. Hà nội cũng đang có mưa mẹ ạ, có gió nhưng gió chỉ lởn
vởn rất nhẹ trên những khóm lá xanh bên hiên thôi. “
Ở nhà mưa to lắm con à, gió từng đợt kéo về làm gãy mấy cây chuối sau vườn rồi”.
Tiếng mẹ thổn thức ở đầu dây bên kia. Một nỗi nhớ chợt rung lên, lòng
con thắt lại. Mẹ lại mang nón tơi ra vườn đỡ mấy cây chuối dậy, tính mẹ
là như vậy, lúc nào cũng lo lắng, bồn chồn. Năm nay con không ở nhà, mẹ
đừng ra vườn một mình nhé. Gió to lắm đấy, chuối gãy mình trồng cây
khác. Mẹ cứ ở trong nhà nhé mẹ ?
Con nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ miền Trung nhiều lắm..
Mùa này bão nổi con không về được, mẹ ơi!