Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Tu-an  
#1 Đã gửi : 13/02/2013 lúc 06:26:53(UTC)
Guest
Danh hiệu: Guest

Nhóm:
Gia nhập: 24-06-2009(UTC)
Bài viết: 25.549

Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết

Tự đào hố chôn thân để cai nghiện

Thứ tư, 13/2/2013, 00:12 GMT+7

Mắc nghiện lâu năm nhưng thương vợ con, anh Kha đã một mình vào rừng tự cai nghiện bằng cách mỗi khi lên cơn là ngâm mình dưới hố nước tự đào.

Thời gian gần đây, thông tin về người thanh niên cai nghiện ma túy bằng phương pháp vào núi, anh Phan Văn Kha (sinh năm 1980, ngụ thôn 3, xã Tiên An, huyện Tiên Phước, tỉnh Quảng Nam), vùi mình dưới hố nước đã bay xa khắp nơi. Nằm lọt giữa rừng cây gió bầu xanh mướt, căn nhà cấp bốn của anh Kha nay đã rộn tiếng cười. “Có lẽ trời thương khi tui biết quay đầu lại”, anh mở lời trước khi trải lòng về cuộc đời tư mình.

Hoàn cảnh gia đình khá éo le, là đứa con ngoài giá thú, mãi 20 năm sau cha mới nhận mặt Kha. Mẹ mất khi cậu bé còn chưa cai sữa, người thân phải ôm đứa bé xin sữa khắp nơi để nuôi lớn. Không kịp biết đến con chữ, đứa trẻ tên Kha lao mình vào đời mưu sinh rồi theo chúng bạn lần đến với những bãi vàng.

Những năm 1998-1999, huyện miền núi Phước Sơn (tỉnh Quảng Nam) được biết đến như một “thánh địa của vàng”. Trong đoàn người đi tìm vận may đổi đời, Kha cùng bạn bè có mặt ở hầu hết các bãi vàng. Khoảng thời gian này, chủ bãi đào đãi vàng thường cho người làm công dùng ma túy trước khi xuống hầm sâu để “lấy dũng khí” rồi dần trả lương bằng thứ bột trắng chết người này nhằm “trói chân”.

Kha cũng không là ngoại lệ. Khi đã thành nô lệ của ma túy, bao nhiêu tiền của làm ra vẫn không đáp ứng được “đô” nghiện ngày một tăng. “Ban đầu hít, sau chuyển qua chích, vỡ hết cả ven, thân xác tiều tụy. Hàng trăm đứa dùng chung kim tiêm rồi nhiễm AIDS, trở về nhà tháng trước, tháng sau đã “xanh cỏ”, Kha rùng mình nhớ lại

Năm 2007, mang tấm “thân tàn ma dại” từ bãi vàng về thăm nhà, Kha bắt gặp và bị hớp hồn bởi cô bé Huỳnh Thị Hà (sinh năm 1988) ở gần nhà, nay đã lớn và đang là nữ sinh cấp 3. Anh thành thật, đối với anh, gái gú, ma túy, rượu chè không món nào anh không thành thục. Nhưng khi gặp lại Hà, anh mới cảm nhận được mình yêu thực sự. Nhưng thôn nữ nhỏ hơn những 8 tuổi, lại đang đi học, còn phận mình vốn chết danh “thằng nghiện”, biết làm sao “cua” cho được.

“Đến giờ tôi vẫn không hiểu vì sao, chắc do duyên số”, lời của Hà thú nhận, khi biết hoàn cảnh của Kha như vậy, nhưng cô bé hàng xóm vẫn đem lòng quý mến và gật đầu đồng ý khi được ngỏ lời yêu. Biết hai gia đình sẽ không chấp nhận, cặp đôi dàn xếp kế hoạch “ăn cơm trước kẻng” để đặt mọi người vào tình thế “sự đã rồi”.

Không cưới xin, chỉ lễ hỏi nhỏ vì vợ sắp đến ngày sinh, cả hai về sống với nhau. “Hồi đó anh Kha nghiện nặng lắm, nhưng tôi vẫn chấp nhận vì nghĩ tình yêu chân thành của mình sẽ làm ảnh thay đổi. Nhưng sự thật không giản đơn chút nào hết.



Anh Kha đã đoạt tuyệt được với ma túy, chí thú làm ăn và yêu thương vợ con.

Anh Kha đã đoạt tuyệt được với ma túy, chí thú làm ăn và yêu thương vợ con.

Năm 2008 tôi sinh con đầu lòng mà ảnh vẫn bỏ nhà đi biền biệt, đi hết bãi vàng này đến bãi vàng kia, rồi chuyển sang nghề cõng hàng thuê lên các huyện miền núi. Trong nhà không có tiền, anh lại không hề gửi chi về phụ giúp, nên em đành ôm con về nhờ nhà ngoại.

Cuối năm 2008, anh lại về quê, dấm dúi đi lại với bạn nghiện, lôi hết những thứ có thể từ bàn ghế, chiếc xe đạp cũ, xoong nồi… đem bán. Đến khi nhà trống trơn, anh tuyên bố bán nhà. Thế nhưng, chẳng ai dám mua vì không nỡ trước tình cảnh mẹ con tôi nheo nhóc nằm khóc lóc, van xin”, người vợ kể lại.

Kha kể ngoài những khoảnh khắc phê pha cùng ma túy, những khi tỉnh táo và phần người trở lại, gã nghiện lại sống cùng những day dứt lương tâm. Thế nhưng, Kha tặc lưỡi “bỏ quách”, xách ba lô đi tiếp. “Đi chán cũng phải về, đầu năm 2009, Tết nhất mà trong nhà chẳng có thứ gì ăn. Nửa đêm nằm nghe con trai khóc vì đói sữa, vợ dỗ mãi không nín cũng khóc theo, tôi chợt bừng tỉnh, trong đầu tự nhiên muốn bản thân phải thay đổi”, anh Kha nói.

Mà thay đổi như thế nào vẫn chưa biết, anh chỉ nghĩ, một là tự tử để khỏi khổ vợ khổ con; hai là phải cai nghiện ma túy mới tự giải thoát được. Sáng hôm sau, anh lặng lẽ khăn gói xuống TP Tam Kỳ làm xét nghiệm HIV, bởi trước đó đám bạn nghiện cùng thời đa phần đều đã chết vì nhiễm HIV/AIDS. May mắn cho anh, cả 3 lần xét nghiệm đều ra kết quả âm tính.

Nghĩ trời còn thương mình, còn cho cơ hội sửa sai, Kha mừng rỡ về thông báo tin vui với vợ rồi bày tỏ ý định sẽ đi cai nghiện ma túy theo cách riêng, tự tách mình ra khỏi “cộng đồng”. Anh tự nghĩ: “Mình suốt ngày bu bám trong môi trường toàn nghiện ngập, làm sao không “nhiễm”. Cứ thử ở một vùng hẻo lánh, tách biệt với dân cư, khi ấy có lên “cơn” cũng phải ráng chịu trận thôi”.

Một mình Kha mang theo máy rà kim loại, khăn gói vào khu vực Suối Dưa ở xã Tiên Lập (vùng dân tộc Cơ Tu sinh sống cũng thuộc huyện Tiên Phước) dựng lán trại, rà tìm phế liệu. Mỗi khi lên cơn nghiện, Kha lại ngâm mình dưới nước, trong những cái hố đào sẵn cho đến lúc đầu óc tỉnh táo. Gần 3 tháng, Kha một mình sống trong núi sâu, không giao tiếp với ai, cơn nghiện vật vã thưa dần và dứt hẳn.

Khi đã cai nghiện thành công, Kha quay về chăm sóc vợ con và quyết tâm làm lại cuộc đời. Biết ý chí của anh, gia đình vợ, người dân địa phương sẵn sàng giúp người đàn ông phục thiện vốn liếng để làm ăn. Phía vợ cho 5 ha đất rẫy, anh cật lực phủ xanh mướt một đồi keo. Khu vườn quanh nhà, tài sản của người mẹ quá cố xưa bị người khác chiếm dụng, nay cũng trả cho anh trồng gió bầu (loại để lấy trầm).

Quần quật bám rẫy, vườn, hết việc anh lại đi làm thuê, hễ ai gọi gì cũng nhận, miễn đổi công sức kiếm đồng tiền chân chính mang về cho vợ nuôi con, lo cái ăn trong nhà. Hơn 3 năm lao động cật lực, Kha khoe đã đoạn tuyệt hẳn với ma túy, sức khỏe ngày càng tốt lên.

Vợ con anh cũng đã biết đến những ngày no ấm, kinh tế gia đình đang từng bước cải thiện. Anh tính, sau khi thu hoạch lứa keo đầu tiên, có tiền rồi, anh sẽ phát triển mạnh mô hình kinh tế vườn rừng, kết hợp chăn nuôi… quyết tâm làm giàu trên chính quê hương của mình.

Nói đến người đàn ông tự đào hố cai nghiện, nhiều người ở địa phương luôn bày tỏ sự nể phục, cho rằng đây là tấm gương để nhiều người có quá khứ lỗi lầm noi theo. Trung tá Nguyễn Đức, Đội trưởng Đội Cảnh sát điều tra tội phạm về ma túy (Công an huyện Tiên Phước) nhấn mạnh: “Nghị lực của bản thân, tình yêu thương và lòng nhân ái của những người sống xung quanh đã đọng viên, giúp anh Kha dứt được khỏi sức cám dỗ của ma túy”.

Theo Pháp Luật Việt Nam


http://ngoisao.net/tin-t...an-de-cai-nghien-230005/
Quảng cáo
Offline m&m  
#2 Đã gửi : 13/02/2013 lúc 07:09:18(UTC)
m&m

Danh hiệu: Member

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 13-02-2013(UTC)
Bài viết: 13

Cảm ơn: 10 lần
Được cảm ơn: 8 lần trong 7 bài viết
Hay qua' người ơi. Hix, tam hơp Thân,Tí,Thìn sao người ta đẹp đôi thế.Cùng tuổi,cũng có bx tuổi mâu. thìn,sao người ta hanh phúc còn mình găp trắc trỡ nhỉ ? Chắc người ta ko bi khùng còn mình thì khùng nặng.hic Đời đúng là chó đẽ 5 con,lỡ hứa 6 con đành cho lun chó me.
thanks 1 người cảm ơn m&m cho bài viết.
Nguyenha trên 13-02-2013(UTC) ngày
Offline Nguyenha  
#3 Đã gửi : 13/02/2013 lúc 08:48:30(UTC)
Nguyenha

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 19-12-2012(UTC)
Bài viết: 838
Woman
Đến từ: Forum.hiv.com.vn

Thanks: 254 times
Được cảm ơn: 255 lần trong 206 bài viết
Những ngừơi nghiện mà mình biết thì chưa 1 người nào cai nghiện được. Dù là đi cai nghiện tự nguyện hay bắt buộc thì khi về lại tái nghiện ngay. Họ tìm mọi lý do để ra ngoài gặp gỡ bạn nghiện cũ. Trường hợp của anh Kha mình thật sự nể phục. Vì sức hút của ma túy quá lớn hay vì ko có bản lĩnh mà khiến cho bản thân người nghiện và ngừơi thân của họ rơi vào tuyệt vọng. Nhà tan cửa nát và ngừơi cũng sẽ trở về với cát bụi. Cầu mong cho những ai đang nghiện đều có được dũng sỹ như anh Kha. Cầu mong cho những ai đang cai nghiện lấy anh Kha làm tấm gương sáng mà cố gắng. Cầu mong cho thế gian này ko có ngừơi nghiện nữa
"Phá sản lớn nhất của đời người là tuyệt vọng''
thanks 3 người cảm ơn Nguyenha cho bài viết.
Ngahưng trên 15-02-2013(UTC) ngày, ouchm&m trên 15-02-2013(UTC) ngày, Duyên1986 trên 30-03-2013(UTC) ngày
Offline Ngahưng  
#4 Đã gửi : 15/02/2013 lúc 08:51:21(UTC)
Ngahưng

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm:
Gia nhập: 15-02-2013(UTC)
Bài viết: 1
Đến từ: Ngahưng

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 1 lần trong 1 bài viết
Nghiện ma túy như một bệnh nan y. Ai mắc nghiện hay gia đình có người thân nghiện khổ lắm. Những lúc đói thuốc thì chỉ nghĩ đến thuốc, vợ con, gia đình bị gạt sang 1 bên. Đến khi đủ thuốc rồi lại thấy hối hận và quyết tâm cai để bù đắp cho vợ con những thiệt thòi. Bù đắp ư? Sao anh ko nghĩ lúc đói thuốc quyết tâm cai để bù đắp? Nghiện là chết, nghiện là cuộc đời chấm hết. Đẩy vợ con, gia đình xuống vực thẳm.
thanks 1 người cảm ơn Ngahưng cho bài viết.
ouchm&m trên 15-02-2013(UTC) ngày
Offline Nguyenha  
#5 Đã gửi : 16/02/2013 lúc 10:07:26(UTC)
Nguyenha

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 19-12-2012(UTC)
Bài viết: 838
Woman
Đến từ: Forum.hiv.com.vn

Thanks: 254 times
Được cảm ơn: 255 lần trong 206 bài viết
Anh yêu! Anh đã hứa với em những gì anh còn nhớ ko? Anh nói anh chết đuối thì gặp được phao, đó chính là em, anh luôn cám ơn trời phật đã đưa em đến bên anh để anh thấy cuộc đời thật đẹp, cuộc sống tràn ngập niềm tin và tình yêu, em là lẽ sống của đời anh, anh yêu và thương em nhiều lắm. Thế sao anh ko chịu vì em mà cố gắng? Thời gian sống bên anh em đã dùng mọi biện pháp để giúp anh cai nghiện nhưng đều ko thành. Em đã dùng tất cả tình yêu thương của mình, sự hy sinh của mình để đánh bạc với ma túy kéo anh về với em, 1 người chồng ko nghiện để em mỉm cừơi với đời là e đã chiến thắng ma túy. Nhưng em đã thua. 8 năm qua e luôn mơ 1 điều ước giản dị là anh cai được mà khó trở thành hiện thực quá. Anh đi trại 15 tháng, anh hứa anh sẽ cố gắng để ko tái nghiện nữa, anh sẽ bù đắp cho em những thiệt thòi mà em phải chịu, anh hứa sẽ cùng em làm lại từ đầu cùng nhau vun đắp lâu đài hạnh phúc của 2 vợ chồng mình... Anh trở về chưa kịp thực hiện lời hứa thì anh đã tái nghiện. E thất vọng về anh vô cùng. Lại 1 thời gian dài em cai cho anh ở nhà mà ko đc, anh lại đi 12 tháng nữa, được 5 tháng rồi còn 7 tháng nữa. Lần này về anh đừng như lần trước nhé, cố gắng lên, đừng để tình yêu em dành cho anh trở thành vô nghĩa, đừng để sự hy sinh của em trở thành vô nghĩa, hãy để giấc mơ của em trở thanh hiện thực, hãy thực hiện lời hứa với em...
"Phá sản lớn nhất của đời người là tuyệt vọng''
thanks 2 người cảm ơn Nguyenha cho bài viết.
vui len toi oi trên 17-02-2013(UTC) ngày, Duyên1986 trên 30-03-2013(UTC) ngày
Offline [email protected]  
#6 Đã gửi : 16/02/2013 lúc 07:58:35(UTC)
minhtuyenk_a@yahoo.com

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức, Hội viên Câu lạc bộ ARV
Gia nhập: 24-03-2012(UTC)
Bài viết: 1.346
Man
Đến từ: Huyện Hữu Lũng,Tỉnh Lạng Sơn.

Thanks: 974 times
Được cảm ơn: 804 lần trong 479 bài viết
Originally Posted by: Nguyenha Go to Quoted Post
Anh yêu! Anh đã hứa với em những gì anh còn nhớ ko? Anh nói anh chết đuối thì gặp được phao, đó chính là em, anh luôn cám ơn trời phật đã đưa em đến bên anh để anh thấy cuộc đời thật đẹp, cuộc sống tràn ngập niềm tin và tình yêu, em là lẽ sống của đời anh, anh yêu và thương em nhiều lắm. Thế sao anh ko chịu vì em mà cố gắng? Thời gian sống bên anh em đã dùng mọi biện pháp để giúp anh cai nghiện nhưng đều ko thành. Em đã dùng tất cả tình yêu thương của mình, sự hy sinh của mình để đánh bạc với ma túy kéo anh về với em, 1 người chồng ko nghiện để em mỉm cừơi với đời là e đã chiến thắng ma túy. Nhưng em đã thua. 8 năm qua e luôn mơ 1 điều ước giản dị là anh cai được mà khó trở thành hiện thực quá. Anh đi trại 15 tháng, anh hứa anh sẽ cố gắng để ko tái nghiện nữa, anh sẽ bù đắp cho em những thiệt thòi mà em phải chịu, anh hứa sẽ cùng em làm lại từ đầu cùng nhau vun đắp lâu đài hạnh phúc của 2 vợ chồng mình... Anh trở về chưa kịp thực hiện lời hứa thì anh đã tái nghiện. E thất vọng về anh vô cùng. Lại 1 thời gian dài em cai cho anh ở nhà mà ko đc, anh lại đi 12 tháng nữa, được 5 tháng rồi còn 7 tháng nữa. Lần này về anh đừng như lần trước nhé, cố gắng lên, đừng để tình yêu em dành cho anh trở thành vô nghĩa, đừng để sự hy sinh của em trở thành vô nghĩa, hãy để giấc mơ của em trở thanh hiện thực, hãy thực hiện lời hứa với em...

chúc cho ước nguyện của em sẽ sớm thành hiện thựccố gắng lên em nhé.chồng em  rất cần những người như em đấy.
vòng tay giữ trọn ân tình
thanks 1 người cảm ơn [email protected] cho bài viết.
Nguyenha trên 17-02-2013(UTC) ngày
Offline vui len toi oi  
#7 Đã gửi : 17/02/2013 lúc 05:38:51(UTC)
vui len toi oi

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm:
Gia nhập: 17-02-2013(UTC)
Bài viết: 1
Man
Đến từ: hn

Thanks: 2 times
Được cảm ơn: 1 lần trong 1 bài viết
cố gắng lên em nhé
thanks 1 người cảm ơn vui len toi oi cho bài viết.
Nguyenha trên 17-02-2013(UTC) ngày
Offline Nguyenha  
#8 Đã gửi : 23/03/2013 lúc 02:34:35(UTC)
Nguyenha

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 19-12-2012(UTC)
Bài viết: 838
Woman
Đến từ: Forum.hiv.com.vn

Thanks: 254 times
Được cảm ơn: 255 lần trong 206 bài viết
Cánh thư anh gửi về cho e từ trung tâm cai nghiện, từ đầu thư đến cuối thư anh nói những lời yêu em nồng nàn tha thiết, nỗi nhớ em da diết. Nhưng em thích nhất câu này: "em yêu ơi cứ nghĩ đến em và được ở bên em là anh cố gắng vượt qua mọi khó khăn gian khổ, em hãy tin là ngày anh về anh sẽ bù đắp cho em những gì mà em đã phải chịu đựng mong em hãy tin anh lần này". Vâng em sẽ tin anh lần này, chỉ lần này nữa thôi nhé. Anh về ko tái nghiện nữa là đã bù đắp cho em tất cả rồi.
"Phá sản lớn nhất của đời người là tuyệt vọng''
thanks 1 người cảm ơn Nguyenha cho bài viết.
Duyên1986 trên 30-03-2013(UTC) ngày
Tu-an  
#9 Đã gửi : 29/03/2013 lúc 05:59:39(UTC)
Guest
Danh hiệu: Guest

Nhóm:
Gia nhập: 24-06-2009(UTC)
Bài viết: 25.549

Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết

Tự “biệt giam” để “ly dị” “nàng tiên nâu”

Cập nhật 28/03/2013 15:05 (GMT+7)

Anh Nguyễn Xuân Cường (SN 1972, ngụ
phường Phan Đình Phùng, TP.Thái Nguyên, tỉnh Thái Nguyên) vẫn được người
dân nơi đây coi là “của hiếm” trong những người chót “dính” vào ma túy.
Bởi không phải ai đã trượt dài xuống dưới đáy của xã hội vẫn có thể
đứng lên làm lại cuộc đời giống như anh. Không những vậy, Cường còn tự
mở một “trại cai nghiện” tại nhà giúp bao anh em “cùng cảnh ngộ” đoạn tuyệt với thứ bột trắng chết người.



Anh Cường và căn buồng “biệt giam” tự chế
Anh Cường và căn buồng “biệt giam” tự chế

Tôi gặp Cường vào một buổi chiều cuối
đông ở căn phòng tư vấn dành cho người nhiễm HIV mà bao nhiêu năm qua
anh gắn bó. Trái với suy nghĩ của tôi, anh tỏ ra hết sức tự nhiên, cởi
mở, không chút gì e dè mặc cảm của người đang phải từng ngày chống chọi
với căn bệnh mà đến nay người đời vẫn còn kỳ thị và hắt hủi. Trên môi
Cường lúc nào cũng thường trực một nụ cười, nụ cười của nghị lực sau
những tháng ngày giông gió, nụ cười của niềm tin và hy vọng vào một “ngày mai tươi sáng”.

Cường là con trai thứ ba trong bốn người
con của một gia đình có truyền thống cách mạng với cha là liệt sĩ.
Trong khi các anh chị đều ngoan ngoãn, thành đạt thì Cường lại “lạc bước
sang ngang”. Sau khi tốt nghiệp phổ thông, Cường theo chúng bạn đi đào
vàng sa khoáng. Hồi ấy, những Thần Sa, Na Rì, Tốc Lù ở mãi Bắc Cạn không
đâu không có dấu chân Cường. Cái ánh sáng lấp lánh của vàng ở những
vùng rừng thiêng nước độc đi liền với cái màu đen của nhựa cây anh túc.
Và thế là Cường dính vào thuốc phiện như một sự tất yếu của dân vàng tặc lúc bấy giờ.

“Bãi ở sâu trong núi, cách đường ô tô
tới 30 cây số, đi bộ mất nửa ngày. Ở cái xó núi ấy đêm buồn và mệt mỏi
thì biết làm gì? Thế là tập tành hút thuốc phiện chứ làm gì đã có thuốc
trắng (hê-rô-in) như bây giờ. Mà thuốc phiện ở bãi vàng hồi ấy dễ kiếm
như mua mớ rau ngoài chợ chứ chẳng phải khó khăn gì. Đi bãi được 3 tháng
thì mình bị sốt rét rừng, phải cuốn gói về quê. Chả có tí vàng nào mang về nhưng từ đó mình đã không thể sống thiếu ma túy”, Cường tâm sự.

Cái ranh giới từ “thuốc đen” đến “thuốc
trắng” cũng hết sức mong manh và Cường đã được xếp vào loại nghiện ma
túy sớm nhất nhì xứ gang thép Thái Nguyên. Lúc đầu, để có tiền hút
thuốc, mọi của cải trong gia đình từ cái ti vi đen trắng cho đến xoong
nồi, lúa gạo đều bị Cường đem đi bán. Đến lúc trong nhà đã “sạch sành
sanh” thì Cường đi ăn trộm của hàng xóm láng giềng. “Người ta hở ra cái
gì là mình “thó” cái đó. Có lần nhục nhã quá, mình đã định nhảy cầu tự
tử nhưng bước chân đến thành cầu thì lại không đủ can đảm”, Cường nhớ lại.

Đường cùng, để có tiền cho những cơn
“phê” thuốc, Cường liều mình đập đầu vào ô tô để ngã lăn quay ra mà ăn
vạ. Bao nhiêu lần sứt đầu mẻ trán chảy máu đầm đìa chỉ để kiếm được vài
chục ngàn mua “hàng”. Gia đình lắc đầu ngao ngán, xóm làng khinh rẻ nhìn
Cường như một thứ bệnh dịch cần phải tránh càng xa càng tốt. Cường cứ
trượt dài trong vòng xoáy ma túy. Không biết bao nhiêu lần anh ta hứa bỏ
thuốc nhưng vừa ra khỏi nhà là đã quên ngay. Bao nhiêu lần Cường tự
trói mình vào dây thừng, bao nhiêu lần tự đánh đập mình đến thâm tím để tự cai nhưng đến cơn “thèm” thì mọi quyết tâm đều tan biến.

Cường tâm sự: “Lên trung tâm thì cai
được chứ cứ về nhà là lại tái nghiện. Mà dân nghiện bắt tín hiệu của
nhau nhanh lắm”. Bởi vậy mà cái vòng luẩn quẩn nghiện, cai rồi tái
nghiện cứ lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần với Cường. Cường cũng
là một trong số ít những người đầu tiên ở Thái Nguyên phát hiện có HIV.
Nhưng đúng vào lúc cuộc đời tưởng đã đặt dấu chấm hết khi suốt ngày
Cường ở nhà đánh vật với những cơn ho kéo dài của bệnh lao phổi, thân
hình chỉ còn da bọc xương, cô độc ngay trong chính gia đình mình cũng là lúc Cường tỉnh ngộ.

Cường kể: “Nằm trên giường nhìn đôi mắt
mẹ già héo úa không còn nước mắt để chảy nữa, trong nhà cũng không còn
gạo để mà ăn, mình mới quyết tâm bằng giá nào trước khi chết cũng phải
cai được ma túy”. Thế là lần thứ 40 Cường tự nhốt mình trong căn phòng
biệt giam kiên cố, cùng với việc sử dụng kiên trì thuốc chống tái
nghiện, sự hỗ trợ của gia đình, lòng khao khát làm lại cuộc đời, không
muốn mọi người xa lánh hắt hủi nên cuối cùng Cường đã “ly dị” được với “nàng tiên nâu”.

Sau khi bước ra khỏi bóng tối, Cường
cùng một số bạn bè tự thành lập ra nhóm “Vì ngày mai tươi sáng Thái
Nguyên” để giúp nhau tránh xa ma túy. Với vai trò là trưởng nhóm, Cường
không chỉ tư vấn, hỗ trợ cho những người cai nghiện mà còn là cầu nối
của những người bị nhiễm HIV với các tổ chức y tế, xây dựng thành công
một xưởng may gia công cho những người bị HIV. Từ một người ở dưới đáy
của xã hội, Nguyễn Xuân Cường đã trở thành một công dân có ích cho cộng đồng.



Anh Nguyễn Xuân Cường và vợ
Anh Nguyễn Xuân Cường và vợ

Điều đặc biệt nhất, Cường còn biến căn
nhà của mình thành nơi trú ngụ, mảnh vườn nhà mình thành nơi lao động và
căn phòng “biệt giam” ngày xưa thành nơi để những người bạn đến cai
nghiện. Cho đến nay, đã có hàng trăm người từ khắp các tỉnh phía Bắc đến
cai nghiện ở “trung tâm” của Cường. “Lúc đầu thấy mình tự cai thành
công, người khỏe ra nên tụi bạn tới nhờ giúp. Rồi bà con trong xóm cũng
đến nhờ giúp cho con cái họ. Bây giờ anh em ở các tỉnh khác cũng về đây chui vào cái lồng này cắt cơn”, Cường kể.

“Khó khăn nhất trong quá trình cái
nghiện là lúc cắt cơn. Lúc đến cơn mà không có thuốc thì người nghiện
không khác gì một con thú. Vật vã, gào khóc, thậm chí có thể dứt đứt dây
thừng, đạp tung cửa sắt để thoát ra ngoài. Càng những lúc như thế lại
càng cần có mình ở bên cạnh để động viên, giúp đỡ. Có những lần mệt mỏi
quá, mình muốn ngủ một giấc cho ngon mà cũng không được vì có người hát
hò suốt đêm để quên cơn. Sau này, tự các bạn đến cai giúp nhau nên mình cũng đỡ đi tý chút”, Cường thuật lại.

Toàn bộ chi phí ăn ở trong quá trình cai
nghiện đều do gia đình người cai tự túc chứ “trung tâm” của Cường không
thu thêm bất kỳ một chi phí nào. Tôi hỏi Cường: “Có khi nào chính anh
lại tái nghiện bởi hàng ngày tiếp xúc bạn nghiện không?”. Cường khẳng
định chắc nịch rằng anh đã bước qua được cái ngưỡng ấy rồi, đã thoát
được lằn ranh ấy rồi và sẽ không bao giờ quay trở lại. “Ngay cả những
bạn đến đây cai, điều đầu tiên và cũng là điều quan trọng nhất là phải
hạ quyết tâm cao độ. Bởi ngoài mình ra không ai có thể giúp mình thoát được ma túy”, Cường nói.

Bên cạnh niềm vui được giúp những bạn bè
“cùng cảnh ngộ” làm lại cuộc đời, Cường còn có một niềm vui lớn khác là
chính trong những ngày tham giam hoạt động tư vấn cho người bị nhiễm
HIV, anh đã tìm được nửa kia của cuộc đời.  Cường là thành viên tích cực
của câu lạc bộ “Vì ngày mai tươi sáng”, còn vợ anh hoạt động trong câu
lạc bộ “Hoa Hướng Dương”. Năm 2004, khi đi học lớp tập huấn cho người bị
bệnh để phòng tránh lây nhiễm, cả hai gặp nhau, cảm thông cho hoàn cảnh của mỗi người và quyết định đến với nhau.

Nở nụ cười hiền hậu với người vợ đang
lao động trong xưởng may, Cường tâm sự: “Vợ mình là nạn nhân của những
người như mình. Chồng bà ấy bị AIDS đã chết nhưng trước khi ra đi đã kịp
truyền HIV cho vợ. Mặc dù biết bố mẹ có HIV, con sinh ra vẫn khỏe mạnh
bình thường trong điều kiện chăm sóc y tế hiện nay nhưng chúng mình
không có ý định sinh con nữa. Con của vợ cũng là con của mình. Sức giờ yếu rồi, lo cho nó ăn học thành người là mình mừng rồi”, Cường chia sẻ.

Thanh Thủy

http://www.phapluatvn.vn...i-nang-tien-nau-2076632/
Offline Nguyenha  
#10 Đã gửi : 30/03/2013 lúc 07:14:09(UTC)
Nguyenha

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 19-12-2012(UTC)
Bài viết: 838
Woman
Đến từ: Forum.hiv.com.vn

Thanks: 254 times
Được cảm ơn: 255 lần trong 206 bài viết
Những ai đoạn tuyệt được với ma túy, làm lại cuộc đời thật đáng được tôn vinh.
"Phá sản lớn nhất của đời người là tuyệt vọng''
thanks 1 người cảm ơn Nguyenha cho bài viết.
Duyên1986 trên 30-03-2013(UTC) ngày
Offline Nguyenha  
#11 Đã gửi : 14/05/2013 lúc 04:13:30(UTC)
Nguyenha

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 19-12-2012(UTC)
Bài viết: 838
Woman
Đến từ: Forum.hiv.com.vn

Thanks: 254 times
Được cảm ơn: 255 lần trong 206 bài viết
Bây giờ rất nhiều người nghiện đoạn tuyệt được với ma túy. Mong rằng khi anh trở về cũng sẽ làm được như họ, quyết tâm thực hiện được giấc mơ của em!
"Phá sản lớn nhất của đời người là tuyệt vọng''
Offline Sợ bị bệnh  
#12 Đã gửi : 14/05/2013 lúc 05:01:07(UTC)
Sợ bị bệnh

Danh hiệu: Member

Nhóm:
Gia nhập: 10-03-2013(UTC)
Bài viết: 15
Man
Đến từ: Kiên Giang

Thanks: 24 times
Được cảm ơn: 2 lần trong 2 bài viết
Cuộc đời đâu ai đoán trước được

Hãy s.nghĩ về hành động hiện tại để quyết định tương lai
Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.