Nhận được tin chị giành giải nhất cuộc thi “Ký ức gia
đình - thắp sáng tương lai” với tác phẩm “Nụ cười trở lại”, chúng tôi
tìm đến chia vui cùng chị. Khác với tưởng tượng của chúng tôi, chị khá
kiệm lời khi nói về những bất hạnh của cuộc đời mình.
Chị có cái tên chân chất cha mẹ đặt cho nhưng tôi xin phép chỉ gọi
chị là chị, cũng bởi lý do người dân quê chị chưa hiểu hết về căn bệnh
thế kỷ. Chị muốn được sống bình yên sau những biến cố, để đứa con gái
nhỏ được học hành, được vui chơi cùng chúng bạn và không bị kỳ thị xa
lánh bởi là con của những kẻ nhiễm HIV.
Chị gần 30 tuổi, quê huyện Nam Đàn (Nghệ An), hai mí mắt sưng húp, có
lẽ chị đã khóc rất nhiều cho số phận hẩm hiu của mình. Tốt nghiệp một
trường ĐH khá nổi tiếng ở miền Trung, chị lên huyện miền núi Con Cuông
làm việc. Công việc dù không phù hợp với chuyên ngành đã được đào tạo
nhưng ở đó chị tìm thấy tình yêu của cuộc đời mình.
Sau đám cưới nho nhỏ, chị chuyển về huyện Đô Lương quê chồng để sinh
sống và đón nhận niềm vui chuẩn bị làm mẹ. Thế nhưng, niềm hạnh phúc ấy
chỉ “ngắn như một tiếng thở dài”. Chồng chị cứ ốm đau liên miên, hết
bệnh này đến bệnh khác. Đưa chồng đi khám bác sỹ, chị càng hoang mang
hơn bởi người ta cũng không tìm thấy nguyên nhân bệnh tình của anh.
Theo gợi ý của bác sỹ, chị đưa chồng đi khám tổng thể. Nhận kết quả xét nghiệm, chị tưởng như mình đã chết cả đời người. “Có
lẽ suốt cuộc đời tôi không bao giờ quên được buổi chiều định mệnh đó,
cảm giác bàng hoàng, khủng khiếp như vừa ngày hôm qua, khi bác sĩ thông
báo chồng tôi đã nhiễm HIV. Đất dưới chân tôi như sụp đổ, nước mắt chảy
dài, bàn tay run rẩy mặc cho các bác sĩ hết sức cảm thông vỗ về. Tôi lảo
đảo bước đi vô định mặc cho chồng tôi chạy theo hỏi có chuyện gì thế?
Tôi đưa cho anh tờ giấy xét nghiệm và câu hỏi: Tại sao? Anh đã làm gì để
ra nông nỗi này? Lúc đó, tôi ngồi bệt xuống đất, khóc tưởng như không
thể ngừng&rdquo
*).
“Đó là cú sốc quá lớn đối với tôi. Trong từ điển suy
nghĩ của tôi chưa bao giờ có từ HIV. Nó quá xa lạ với một người sống
lành mạnh như tôi”. Ngày nhận được cái tin khủng khiếp đó cũng chính
là thời điểm chị đang mang thai tháng thứ 6. Lo sợ cả mình và con đều
nhiễm căn bệnh chết người này, chị tiếp tục đưa chồng đi các bệnh viện
khác để kiểm tra. Đau đớn hơn, chính chị cũng đã bị lây bệnh từ chồng.
Đau đớn đến tận cùng nhưng chị không dám tâm sự với ai. Nếu bố mẹ chị
biết được, họ còn đau khổ đến nhường nào. Chị âm thầm chịu đựng nỗi đau
giằng xé, cố gắng chăm sóc chồng đang ở giai đoạn cuối của căn bệnh.
Chị cũng không muốn tìm hiểu nguyên nhân vì đâu bởi có biết, sự thật
khủng khiếp và đau đớn này cũng không thể nào khác được. Điều hy vọng
duy nhất của chị là những viên thuốc dự phòng lây nhiễm có thể cứu sinh
linh bé bỏng đang ở trong bụng mình thoát khỏi cái án tử hình đang treo
lơ lửng trên đầu.
Chị cứ bấu víu vào tia hy vọng nhỏ nhoi đó để gắng gượng sống tiếp.
Chị mang thai tháng thứ 8, bụng đã vượt mặt nhưng vẫn theo ra Hà Nội để
chăm sóc chồng ở Bệnh viện Lao phổi Trung ương. Bố chồng mất sớm, mẹ
chồng đi bước nữa, lại không thể nói để bố mẹ đẻ chia sẻ, chị gần như
kiệt sức để làm tốt “hai vai” của mình.
Rồi chị quyết định nói sự thật cho vợ chồng chú thím đằng nhà chồng
khi họ ra Hà Nội thăm cháu để hy vọng có người giúp đỡ khi mình sinh
con. Người chú tốt bụng khuyên chị về nhà, chị không đành lòng để chồng ở
lại. Nhưng nghĩ tới con, chị vốn đã yếu, lại sinh con trong Bệnh viện
Lao phổi, e rằng sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của con nên quyết định về
quê. 3h sáng, chị nhờ chú thím đưa xuống bệnh viện để sinh, không quên
dặn khi nào sinh xong mới được báo cho mẹ đẻ.
“Dằn lòng mình, vì con mà cố gắng nhưng tôi cũng không thể ngăn
cản những giọt nước mắt tuôn trào khi con gái cất tiếng khóc chào đời.
Sau khi sinh, tôi mệt quá nên thiếp đi. Lúc tôi tỉnh dậy là khoảng nửa
đêm, ngoài trời mưa và lạnh quá!”. Sợ nguy cơ lây nhiễm HIV từ mẹ
sang con nên chị cũng không dám cho con bú. Thương con khát sữa trong
khi bầu sữa của mình căng tức nhưng chị đành cắn răng chịu đựng.
Ngày chị xuất viện, anh cũng xin về nhà điều trị để được gần vợ, gần
con, để được nhìn thấy núm ruột của mình. Đó là những ngày giáp Tết, cái
Tết đầu tiên chị làm vợ, làm mẹ nhưng đắng chát, thê lương. Trong nhà,
chỉ có 3 con người, chị nằm giữa chồng và con. Khi con khóc, chị quay
sang vỗ về. Con nín, chị lại ngồi xoa bóp để chồng bớt đau. Ngày Tết,
thấy gia đình người ta hạnh phúc, xúng xính quần áo mới đưa nhau đi chúc
Tết, chị chỉ biết ngồi khóc vì tủi thân, vì đau đớn.
Gắng gượng được qua Tết, anh cũng bỏ mẹ con chị. Chị chỉ dám cho bố
mẹ biết chồng chết vì bị bệnh ung thư bởi AIDS còn là một điều quá đỗi
khủng khiếp đối với người dân nơi đây. “Ma chay cho thằng H. (chồng chị)
xong, có người bóng gió xa xôi rằng nó chết vì bị nhiễm HIV, tôi còn
gạt đi, bảo người ta sao độc mồm. Nhìn con gái tiều tụy, xanh xao, tôi
cũng chỉ nghĩ rằng nó quá mệt mỏi vì bên chồng ốm, bên con nhỏ. Hỏi thì
nó gạt đi. Nó dấu bố mẹ vì sợ vợ chồng tui không chịu đựng nỗi mà ngã
quỵ”, bà N. mẹ chị cho biết.
Thế nhưng rồi chính chị cũng ngã quỵ khi một mình chăm con trong
thiếu thốn và đau đớn hơn mảnh đất hai vợ chồng chị ở trước kia nay lại
bị những người phía anh em nhà chồng tranh giành. Chị kiệt sức, chị cần
có một chỗ bấu víu và buộc lòng phải nói hết với bố mẹ đẻ để nhờ sự giúp
đỡ. Cơn sốc qua đi, bố mẹ chị đón con và cháu gái về nhà chăm sóc.
Nhưng mảnh đất hương hỏa cho người chồng quá cố, đó cũng chính là thứ
tài sản duy nhất vợ chồng chị có thể để lại cho con gái vì chị biết
mình cũng không gắng gượng được bao lâu nữa. Chị cố gắng gượng đấu tranh
để giành lại đất nhưng sức mình có hạn, sau khi gửi đơn nhờ cơ quan
chức năng can thiệp, chị chán nản, bỏ mặc số phận. Chỉ bảo, bây giờ cứ
nghĩ tới chuyện đất cát là đau hết cả tâm can. Niềm hy vọng và an ủi lớn
nhất lúc này đã đứa con gái khỏe mạnh, lém lỉnh. Nó là động lực để chị
vượt qua tất cả những khổ đau, cay đắng của cuộc đời mình.
Khỏe hơn một chút, chị xin làm công nhân cho một công ty may, lấy
công việc làm niềm vui và kiếm thêm tiền mua sữa cho con. Nhưng rồi ốm
đau liên miên, chị đành phải nghỉ việc ở nhà phụ giúp bố mẹ và chăm sóc
cô con gái. Rồi khi biết Cuộc thi “Ký ức gia đình - thắp sáng tương lai”
do Báo Gia đình Việt Nam tổ chức, chị viết câu chuyện cuộc đời của mình
rồi gửi đi. Chị bảo, đó là cách để chị giải tỏa tâm trạng, để tìm kiếm
sự chia sẻ của những người cùng cảnh ngộ, và nếu đạt giải, chị có thêm
một khoản tiền nho nhỏ trang trải cho việc học hành của cô con gái.
Với tác phẩm “Nụ cười trở lại” - câu chuyện của người vợ, người mẹ đã
chịu bao tủi nhục nhưng vẫn lạc quan, tin tưởng vào ngày mai, vào tương
lai của đứa con nhỏ đã giúp chị vượt qua hàng nghìn cây bút chuyên và
không chuyên để giành giải cao nhất của cuộc thi với giải thưởng 5 triệu
đồng. Ngoài ra, chị còn tích cực tham gia các cuộc thi tìm hiểu lịch sử
hay thi trắc nghiệm với mục tiêu lớn nhất là… giành phần thưởng, góp
tiền để lo cho con.
Niềm vui lớn nhất bây giờ của chị là sự mạnh khỏe của đứa con gái.
Nhờ sự nỗ lực của chị và cả những phép màu, cháu may mắn không bị nhiễm
căn bệnh quái ác này từ bố mẹ. Chị chỉ mong con được học hành tới nơi
tới chốn, không bị người đời xa lánh, kỳ thị và có một cuộc sống bình
yên. Chị bảo, điều quan trọng nhất bây giờ là giữ được tinh thần ổn
định, vui vẻ và cố gắng điều trị ARV để kéo dài thời gian được sống bên
con. Chị sẽ tham gia các nhóm đồng đẳng, không để cho đầu óc mình phải
vướng bận những điều không hay và để giúp đỡ những người cùng cảnh ngộ
như mình.
Chúng tôi xin trích lại nguyên văn đoạn kết trong tác phẩm “Nụ cười trở lại” của chị để kết thúc cho bài viết này. “Hai
năm trôi qua, tôi đã vui vẻ và đi làm trở lại. Sau bao nhiêu tổn thương
và đau đớn, tôi trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường. Con gái
tôi xét nghiệm và âm tính với HIV. Nụ cười đã trở lại. Chấm dứt chuỗi
ngày đau khổ, tôi lạc quan, tin tưởng vào tương lai phía trước...”. Nụ cười sẽ trở lại với những ai sống có niềm tin!
Hoàng Lam
Phần chữ in nghiêng: trích trong tác phẩm “Nụ cười trở lại"
http://dantri.com.vn/xa-...-hiv-tu-chong-699746.htm