 Danh hiệu: Guest
Nhóm: Gia nhập: 24-06-2009(UTC) Bài viết: 25.549
Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết
|
“Quẳng” bệnh nhân cho bệnh viện!?
Thứ Ba, 12/03/2013 09:40
Kỳ 1: Khi máu mủ cũng... cạn
Bệnh nhân nhập viện, bệnh viện phải có trách nhiệm cứu chữa. Khi bệnh đã khỏi, được cho ra viện thì người nhà, người thân lại “lặn một hơi” và trốn tránh trách nhiệm. Hậu quả là BV phải gánh chịu, lo ăn, lo tắm giặt, lo chăm sóc trong khi cường độ làm việc của các bác sĩ luôn trong tình trạng quá tải. Đó là một trong những câu chuyện đã xảy
ra tại một số cơ sở khám chữa bệnh.
Vòng quanh rồi lại về bệnh viện
BV Bệnh Nhiệt đới Trung ương đang điều trị cho một bệnh nhân nữ tên N., 54 tuổi, bị tai biến, liệt nửa người, ở phường Đồng Xuân, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội. Bệnh nhân này có 4 người con và có người ruột thịt ở Hà
Nội, nhưng không hiểu lý do gì, bà đã bị bỏ rơi lại bệnh viện.
Chăm sóc bệnh nhân tại BV Nhiệt đới. Ảnh: TM
|
TS. Trần Phương Thúy, Trưởng phòng Kế hoạch Tổng hợp cho biết, bệnh nhân bị chấn thương tủy cổ, được mổ cấp cứu tại BV Bưu Điện. Sau khi mổ, bệnh nhân được chuyển sang điều trị phục hồi chức năng thì bị viêm phổi và đưa vào BV Bệnh Nhiệt đới để điều trị. Bệnh nhân nhập viện điều trị từ trước Tết, nhưng không có người nhà đến chăm sóc thường xuyên, thi thoảng có người họ hàng qua lại hỏi han và thuê một người giúp việc để chăm sóc. Tuy nhiên, do làm hơn 1 tháng mà người giúp việc không được trả lương nên họ đã thôi việc. Bệnh nhân vẫn ở lại BV và được các bác sĩ, y tá thay nhau chăm sóc. Đến sau Tết, sức khỏe bệnh nhân hồi phục, BV gọi điện cho người nhà đến làm thủ tục ra viện, nhưng các số điện thoại được lưu trong hồ sơ bệnh án đều không liên lạc được. Sau này, BV liên hệ với con gái bệnh nhân, nhưng cô gái cũng không đóng viện phí vì cho rằng mình là con gái nên không có trách nhiệm chi trả. Lần theo địa chỉ ghi trong hồ sơ, BV đã cử BS. Nguyễn Thanh Bình xuống nhà bệnh nhân. Nhờ sự giúp đỡ của Công an phường Đồng Xuân nên đã tìm được tới gia đình người em trai. Tại đây, em trai bệnh nhân đã gọi điện cho các con của chị N. đến gặp bác sĩ, nhưng không ai có mặt. Lần thứ hai, BS. Nguyễn Thanh Bình lại đến UBND phường Đồng Xuân, nhờ có sự phối hợp nhiệt tình của phường, đã mời được người anh trai bệnh nhân đến làm việc 3 bên: người nhà - UBND phường và bệnh viện. Người anh trai hứa sẽ đón bệnh nhân về BV Thanh Nhàn để điều trị. Nhưng khi mọi thủ tục đã được hoàn tất, người anh trai bệnh nhân đã biến mất. Các bác sĩ BV Bệnh Nhiệt đới lại đưa bệnh nhân trở lại BV để tiếp tục điều trị và cắt cử bác sĩ,
y tá nhân viên chăm sóc.
Tại Trung tâm Chống độc BV Bạch Mai, phóng viên ghi nhận trường hợp bệnh nhân N.H.T.N, 27 tuổi đang nằm điều trị ở đây vì bị ngộ độc amphetamin do dùng ma túy tổng hợp. Người nhà N. ngày một lần thuê người đưa thức ăn và vài thứ đồ dùng vào bệnh viện, còn lại mọi việc “phó mặc” bác sĩ và y tá. Trao đổi với phóng viên, N. chua xót, “em nghiện ma túy, bị sốc thuốc, mẹ em cho em nhập viện, bà ấy chỉ đưa vào đây rồi đi về, một ngày thuê người chẳng quen biết mang đồ vào cho em, đã là thằng nghiện thì chữa làm quái gì nữa, phải không chị, bà ấy bỏ em là
phải...”.
Chỉ còn lại tấm lòng thầy thuốc
Trao đổi với phóng viên về trường hợp của bà N., BS. Vũ Minh Điền, người trực tiếp điều trị ở BV Bệnh Nhiệt đới Trung ương cho biết, mặc dù, đến thời điểm này, số tiền điều trị của bà N. được BHYT thanh toán 80%, chỉ còn lại 20% tiền viện phí của bệnh nhân chưa được thanh toán nhưng các bác sĩ vẫn tiếp tục chăm sóc bà N. như người thân trong gia đình. Thông cảm với hoàn cảnh của bà, các y tá, hộ lý thay phiên nhau chăm sóc thường xuyên, từ cắt móng tay, móng chân đến việc vệ sinh cá nhân. Vì bà N. phải nằm bất động, cần phải thay đổi tư thế nằm để tránh hoại tử nên dù bệnh nhân trong khoa rất đông nhưng các thầy thuốc thay nhau cử người theo dõi, cho ăn 6 giờ/ lần qua ống xông... “Trách nhiệm của người thầy thuốc, thấy bệnh nhân như vậy, chúng tôi không thể bỏ mặc, kể cả bệnh nhân không có tiền vẫn phải chăm vì không thể thấy chết mà không cứu. Mặc dù trong khoa vẫn còn nhiều bệnh nhân nặng và các y tá, hộ lý cũng quá tải nhưng không thể để bệnh nhân nằm một mình mà
không được ăn uống, chăm sóc...” - BS. Điền nói.
Còn TS. Phạm Duệ, Giám đốc Trung tâm chống độc, Bệnh viện Bạch Mai cho biết, có rất nhiều trường hợp bệnh nhân không có người thân chăm sóc, họ bị bỏ rơi, bệnh viện đã phải cử người để chăm nom. Bác sĩ phải làm đúng trách nhiệm lương tâm của một thầy thuốc; bệnh nhân có thể bị gia đình bỏ rơi, chứ các thầy thuốc không bao giờ bỏ rơi bệnh nhân của
mình.
Nguyễn Hồng
Mời xem tiếp Kỳ 2:
Nỗi đau nối tiếp nỗi đau… trên số 42 ra ngày 14/3/2013
http://suckhoedoisong.vn...h-nhan-cho-benh-vien.htm
|
|
|
|
|
|
 Danh hiệu: Guest
Nhóm: Gia nhập: 24-06-2009(UTC) Bài viết: 25.549
Được cảm ơn: 35 lần trong 21 bài viết
|
“Quẳng” bệnh nhân cho bệnh viện!?
Kỳ 2: Nỗi đau tiếp nỗi đau…
Khi ta bị ngã xe, bị tai nạn, một vài người đi đường bỏ mặc, ta đã thấy tủi thân; khi có người đến giúp, ta đã cảm kích vô cùng. Có những người khi bị ốm, bị nạn phải nằm nơi bệnh viện, những người thân, ruột thịt lại bỏ rơi không đoái hoài quan tâm thì nỗi cay đắng, tủi hờn sẽ nhân lên gấp bội. Sự đau đớn về thể xác có lẽ lúc này không thể sánh với nỗi đau đớn khủng khiếp về tinh thần, nỗi đau ấy chỉ người trong cuộc mới thấm thía...!
Cô đơn chống chọi với bệnh tật
Người phụ nữ tên N., nằm thu lu trong góc phòng của Khoa Cấp cứu, BV Bệnh Nhiệt đới Trung ương, hai hôm nay nhờ sự nỗ lực của bệnh viện cũng như của hội phụ nữ phường, một trong bốn đứa con của bà đã đến chăm sóc mẹ. Không thể cảm nhận hết trong nỗi đau tận cùng của người mẹ đã dứt ruột sinh ra, nuôi nấng và chăm bẵm những đứa con để giờ đây khi bà đã không nói được, không đi được thì chúng lại phó thác bà cho bệnh viện. Người phụ nữ nằm đó với những giọt nước mắt lăn dài, với lòng tủi nhục, bất hạnh của một người mẹ có những đứa con vô trách nhiệm, bất hiếu... ThS. Nguyễn Hồng Hà, Phó Giám đốc BV chia sẻ, tình trạng bệnh của bà N. đã tiến triển tốt, nếu được về nhà và có người chăm sóc, không những sức khỏe tốt mà còn chống được nguy cơ nhiễm khuẩn bệnh viện. Tuy nhiên, do không có ai nhận nên BV vẫn chăm sóc. “Chúng tôi không thể bỏ mặc bệnh nhân. Bệnh nhân hôn mê là một nhẽ, nhưng bà tỉnh táo, vì thế bây giờ nếu nhắc đến chuyện gia đình sẽ lại khơi dậy nỗi đau đớn trong bà” - ThS. Hà trăn trở và đồng cảm với người bệnh.

Điều trị cho bệnh nhân HIV/AIDS tại BV 09. Ảnh: TM
Không giống nỗi đau tận cùng của người mẹ bị những đứa con quẳng cho bệnh viện, chúng tôi gặp chị Tr.T.H. (Thuận Thành - Bắc Ninh) đang điều trị tại BV K, chị có một nỗi đau khác, đó là nỗi lòng của những phụ nữ bị chồng bỏ rơi, nhưng sự đau đớn ấy còn tủi nhục chua xót hơn gấp nhiều lần khi bị bỏ rơi trong tình cảnh mang trọng bệnh. Lý do mà người chồng chị đưa ra rất đơn giản theo như chị kể: “Không phải anh ta có bồ bịch gì, ở quê tôi chuyện ấy không nhiều, nhưng anh ta đưa đơn ly hôn vì không muốn mang tiếng góa vợ, góa vợ thì anh ta sợ lấy vợ khác sẽ khó hơn...”. Chị H. cay đắng nói với chúng tôi. Cũng giống như chị H., chị N.T.Ng. ở phường Thành Công, Ba Đình, Hà Nội cũng không kém xót xa. Câu chuyện đó cách đây đã 5 năm và bây giờ chị mang đôi chân không lành lặn cùng vết thương lòng khó nguôi ngoai. Chị cho biết, khi bị tai nạn nằm viện tưởng chết, chồng chị đã đưa nhân tình về và chiếm dụng luôn căn phòng 13m2 - nơi cư trú của gia đình chị trước đây. Chị được người thân chạy chữa, sau khi khỏi bệnh, ra viện, chị và các con phải đi thuê nhà để ở và hằng ngày chị bán hàng rong nuôi con ăn học...
Và cô đơn về cõi khác
Trong hành trình tìm hiểu về những bệnh nhân bị người nhà bỏ rơi, chúng tôi đã đến BV 09 Hà Nội, nơi đang điều trị cho những bệnh nhân AIDS giai đoạn cuối. Có một sự khác biệt so với bệnh viện khác là ở đây có rất ít người nhà bệnh nhân đến chăm sóc người thân. Khi rời khỏi BV, những lời nói tủi phận và ánh mắt buồn rười rượi của chàng thanh niên N.V.T. (25 tuổi, ở Cẩm Thủy, Thanh Hóa) đã khiến tôi bị ám ảnh suốt chặng đường về. T. cho biết: “Em bập vào ma túy, tiêm chích và bị nhiễm HIV. Bố mẹ “ném” em vào trại cai nghiện, khi bệnh nặng em lại được “quăng” vào đây điều trị. Em ở đây được hơn một năm. Một năm đấy, gia đình em chưa một lần lên thăm hay gửi cho em bất cứ một thứ gì. Em sắp chết rồi, bố mẹ cần gì em nữa. Nhưng nếu được gia đình lên thăm thì em vẫn thấy vui hơn. Em biết lỗi rồi, em biết sai rồi, quay đầu là bờ nhưng “em quay rồi mà chẳng thấy bờ đâu”. Mặc dù ở đây em được các bác sĩ tận tình chăm sóc, chẳng để thiếu cái gì và các chú bảo vệ nói chuyện, chia sẻ. Nhưng em chỉ muốn được người nhà lên thăm dù chỉ một lần rồi chết cũng được. Và T. cho chúng tôi biết, em sợ sau này chết rồi người nhà cũng chẳng lên nhận xác, chẳng thèm nhìn mặt. Vì em biết, có mấy thằng bạn nó “đi” trước em, lúc sống ở đây chẳng có người lên thăm, đến khi chết muốn được mang về quê chôn, người nhà cũng không đến nhìn mặt”. Theo BS. Trần Quốc Tuấn, Giám đốc BV, các gia đình đưa người bệnh vào đây điều trị, hầu hết không quay trở lại thăm nom mà phó thác cho bệnh viện, khi bệnh nhân qua đời, bệnh viện cũng phải tự làm các thủ tục, tổ chức mai táng cho bệnh nhân. Còn một nhân viên bảo vệ gắn bó với nơi này hơn 2 năm cho biết, mặc dù khi sống họ đã sai lầm, nhưng khi chết đi họ (những bệnh nhân AIDS - PV) đã phải trả giá cho những sai lầm đó. Họ cũng đáng thương, lúc sống không có người thân chăm sóc, khi chết đi cũng chỉ có nhân viên y tế bên cạnh...!
Tuệ Khanh - Lại Thắng
http://suckhoedoisong.vn/20130314094943420p61c71/quang-benh-nhan-cho-benh-vien.htm
|
|
|
|
Di chuyển
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.
|