Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Offline na74  
#1 Đã gửi : 19/12/2013 lúc 04:50:46(UTC)
na74

Danh hiệu: Thành viên danh dự

Medals:Công trạng: Vinh danh vì bạn đã tích cực tham gia và có nhiều cống hiến với cộng đồng
Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 25-06-2007(UTC)
Bài viết: 6.076
Man
Đến từ: Tp. Hồ Chí Minh

Thanks: 175 times
Được cảm ơn: 407 lần trong 310 bài viết


16/12/2013 11:34 (GMT + 7)

TT - Chị Nguyễn Thị Minh Hồng (33 tuổi) bị
nhiễm HIV từ chồng trong một cuộc hôn nhân sắp đặt và nó đã lôi tuột chị vào một vòng xoáy đầy tủi hờn và gian truân.

Chị ngồi đó với khuôn mặt khắc khổ in hằn những nỗi đau
quá khứ. Năm năm đã trôi qua, nhưng những gì đã xảy ra vẫn khiến chị sợ hãi mỗi khi nhắc đến.

Không thể tin được

Học xong sư phạm, Hồng về làm cô giáo mầm non ở một
trường mẫu giáo. Năm 27 tuổi, thấy mình cũng đã lớn tuổi và muốn mẹ vui
lòng, chị đồng ý về làm vợ một người đàn ông lớn hơn chị 15 tuổi theo mai mối của mẹ. Ngờ đâu đó là khởi đầu cho tấn bi kịch.

Về nhà chồng chẳng bao lâu, chị tìm được một chồng băng
đĩa của chồng, hoảng hồn khi thấy trong đó toàn những cảnh ân ái của
những cặp đồng tính nam. Bao nhiêu đêm chị sợ hãi khi tận mắt thấy anh tự giải quyết nhu cầu riêng khi vợ vẫn nằm bên cạnh. Chị đã ngờ ngợ.

Càng tủi thân hơn khi chồng lại chẳng có chút tình cảm
yêu thương. Có những ngày chị bị sốt, nằm bẹp trên giường, nhờ chồng đi
mua vài thứ nhưng anh không đi. Một mình chị thoi thóp trên giường bệnh mấy ngày liền không ai chăm sóc.

Đến một ngày chị đọc được những tin nhắn mùi mẫn anh
nhắn cho một người đàn ông khác. Chị đã hiểu ra chồng lấy vợ để che mắt thiên hạ và muốn sinh cho mẹ một đứa con.



HIV không có nghĩa là chết!

Một người nhiễm HIV ở độ tuổi 25, nếu được điều trị tốt
và sống lành mạnh, điều độ thì có thể sống đến hơn 70 tuổi, tức là có tuổi thọ gần tương tự người bình thường.

Do đó ngày nay nhiễm HIV không còn là “bản án tử hình”
nữa, HIV/AIDS đã trở thành bệnh mãn tính có thể kiểm soát được, tương tự bệnh huyết áp cao, đái tháo đường...

Sự chuyển biến có thể nói là kỳ diệu đó là nhờ ARV - loại thuốc kháng virút HIV, làm giảm sự sinh sôi của nó trong cơ thể.

Ở Việt Nam, ARV đã được đưa vào điều trị miễn phí cho bệnh nhân HIV/AIDS từ năm 2005.

Đối với người nhiễm HIV, khi được điều trị ARV sớm, hệ
miễn dịch sẽ không bị virút HIV phá hủy nên người nhiễm sẽ không chuyển thành bệnh nhân AIDS và bị tử vong do AIDS.

Mặt khác, khi được điều trị sớm, hệ miễn dịch được bảo vệ nên người nhiễm hầu như không bị mắc các bệnh nhiễm trùng cơ hội.

BS Lê Trường Giang (chủ tịch Hội y tế công cộng TP.HCM)

Đau đớn, chị về nhà kể cho cha mẹ nghe hết nỗi khổ chất
chứa trong lòng. Cha mẹ biết chuyện thương chị lắm, chẳng cần nghĩ đến
thanh danh hay những lời dị nghị, sợ con gái tiếp tục ở đó có con sẽ thêm khổ nên đưa chị về nhà.

Chị theo mẹ về nhà, vẫn tiếp tục làm cô giáo, đã nghĩ rằng mình cứ sống cuộc đời lặng lẽ như thế bên cha mẹ già.

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Cơ thể chị càng
ngày càng hốc hác, trên người nổi nhiều vết sần da nhưng chị chỉ nghĩ mình bị sùi mào gà.

Một lần nghe chị gái bảo dạo này chân chị ốm quá “nhìn
giống bị HIV”, đi đường thấy biển treo phòng khám HIV của Chân trời mới,
chị đánh liều đi xét nghiệm. Trong lòng chỉ nghĩ mình đi khám cho yên tâm chứ không thể nhiễm HIV được vì trước nay chị vốn sống lành mạnh.

Cái kết quả dương tính đánh chị ngã quỵ. Suốt hai ngày
sau đó chị chỉ nghĩ tới cái chết, lấy cớ mình bị bệnh, một mình chị ở trong phòng không ăn không uống.

Nhưng trong một giây phút, chị bỗng bình tâm hơn. Chị
tự nhủ trước giờ chị luôn sống tốt, tại sao lại phải chết vì căn bệnh
đó. Chị không thể đầu hàng như vậy được. Chị giấu gia đình tham gia nhóm
Tự Lực gần nhà để hiểu thêm về căn bệnh, tự chăm sóc mình và phòng tránh cho mọi người.

Yêu thương của cha

Về nhà được một năm, mẹ chị lại nhắc lấy chồng. Lần này, với tất cả tủi hờn chất chứa, chị nói hết với mẹ.

“Lúc đó mẹ chợt lặng đi và vào giường nằm, mắt bà đỏ
hoe”, chị kể. Chị cố gắng giải thích cho bà hiểu bị bệnh này không hẳn
là chết và cũng không dễ lây. Chị mang bao nhiêu tài liệu, tờ rơi về cho cả nhà đọc nhưng vẫn nhận ra sự xa cách của mẹ và vợ chồng chị gái.

Chị đau đớn, tủi hờn nhưng nghĩ mình vẫn còn may mắn
hơn rất nhiều người bị gia đình đẩy ra đường. Và bên cạnh chị vẫn còn có
cha, từ ngày biết chị bệnh ông vẫn yêu thương và còn ân cần hỏi han chị nhiều hơn khiến bão lòng chị nhẹ bớt.

Vài tháng sau chị đổ bệnh, nổi hạch khắp người và nhập
viện hơn một tháng. Bác sĩ bảo chị không còn sống được bao lâu, phải xét nghiệm tủy nên đã rút tủy khiến chị gần như hôn mê ba ngày liền.

Thật ra đó chỉ là cách ông làm chị yếu đi để thuyết
phục gia đình đưa chị ra ngoài chữa trị và sẽ kê đơn thuốc với giá 6
triệu đồng/tháng, một cái giá rất đắt khi mà thuốc kháng virút ARV lúc đó được phát miễn phí.

May mắn là một bác sĩ nữ phát hiện, khuyên gia đình chị
nên ở lại bệnh viện. Chị được đánh thuốc lao kết hợp thuốc kháng virút ARV và dần bình phục.

Những ngày sau đó, dù khỏe lại, chị vẫn cảm thấy sợ,
bản thân không dám tiếp xúc với trẻ con nên nghỉ làm ở trường. Chị vẫn
tham gia nhóm Tự Lực và chia sẻ câu chuyện của mình. Biết chị từng là
giáo viên, nhóm đã giới thiệu chị làm công việc chăm sóc trẻ chịu ảnh hưởng bởi HIV tại Bệnh viện quận 3.

Chị tìm thấy niềm vui để sống tiếp với công việc mới.
Mỗi khi xong việc về nhà, cha và em gái vẫn gần gũi và thương chị hết
lòng. Chị cảm nhận được yêu thương cha dành cho chị và lấy đó làm niềm tin để sống.

Hằng ngày chăm sóc những bà mẹ, đón những em bé may mắn
khỏe mạnh chào đời, chị vẫn khao khát làm mẹ. Với những kiến thức về
căn bệnh, chị biết người nhiễm HIV vẫn có thể sinh con khỏe mạnh nếu tuân thủ đúng yêu cầu.

Ở nơi làm việc, chị quen một người đồng cảnh ngộ và
mang thai với anh. Gia đình chị và gia đình anh biết chuyện, làm đủ áp lực để chị bỏ đứa trẻ.

Mẹ anh dựa vào bệnh cao huyết áp để làm áp lực với anh.
Nhưng điều chị không ngờ anh lại vì mẹ đến mức không dám đứng ra bảo vệ con.

Bầu bì, sức khỏe không được tốt, chị một mình chống
chọi. Cha thương chị nhưng ông đã về hưu không giúp được tiền bạc, nhưng chị biết ơn vì ông luôn là người bảo vệ, nâng đỡ tinh thần cho chị.

Lương chỉ 2-3 triệu đồng một tháng, đến ngày sinh chị
vẫn dành dụm được 10 triệu đồng. Cha đứa bé thỉnh thoảng vẫn trốn mẹ đến
thăm mẹ con chị nhưng bản thân chị không chịu nổi một con người như vậy. Chị cấm hẳn anh đến tìm hai mẹ con. Con chị mồ côi cha.

Nhưng tủi hờn nào đã dừng lại. Người chị gái sinh con
chỉ hai tháng sau đó. Cả chị gái và mẹ chị đều lo đứa bé không được an
toàn khi mẹ con chị ở chung, sợ hai đứa bé chơi với nhau sẽ lây nhiễm nên bảo chị đi thuê nhà ở ngoài để sinh con.

“Lúc đó đau đớn lắm. Sự kỳ thị của người ngoài thật ra
không đáng sợ bằng sự kỳ thị của chính những người ruột thịt”, mắt chị
đỏ hoe. Nhưng cha chị không thế, ông tức giận, điều mà trước nay ông ít khi thể hiện. Ông đứng ra bảo vệ mẹ con chị.

Con gái chị sinh ra, được uống thuốc phòng ngừa đầy đủ
từ trong bụng mẹ nên không bị bệnh. Ngày nhận kết quả xét nghiệm âm tính
của con, chị và cha hạnh phúc không cầm nổi nước mắt. Chị đưa kết quả
cho mẹ và chị gái xem nhưng chị nhận ra điều đó vẫn chẳng thay đổi được gì.

“Những ngày thơ bé của con, sức khỏe tôi yếu ớt, cha là
người ẵm bồng, thay tã, giặt tã cho bé. Ông là người cha thứ hai của
con gái tôi”, chị rơm rớm nước mắt. Khi tất cả mọi người đã quay lưng
thì may mắn chị vẫn còn một chỗ dựa nơi người cha già. Bên cạnh chị còn có cô em gái đã lấy chồng nhưng cũng ra sức bênh vực chị mỗi khi về nhà.

Con gái chị nay đã tròn tuổi. Cô bé xinh xắn và khỏe
mạnh. Để lo cho con, ngoài công việc chăm sóc trẻ bị nhiễm ở Bệnh viện
quận 3, chị cũng xoay đủ đường. Chị kê mấy cái bàn, cái ghế trước cửa
trung tâm nơi chị làm tư vấn buổi chiều bán thêm cà phê, nhận theo dõi, hướng dẫn cai nghiện cho những người cai nghiện tại nhà.

Chị tự nhủ chị vẫn còn tình yêu thương của cha và có con gái để dành yêu thương của mình cho con. Chị sẽ sống cho cả ba người.

VŨ THỦY

- Kiến thức cơ bản về HIV/AIDS là một trong những hành trang bạn cần đem theo, trong cuộc đời mình.
- Với tình dục hãy sử dụng bao cao su đúng cách, đúng mục đích để phòng tránh nhiều hệ lụy. Trong số đó có những căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm.
- Sử dụng ma túy không chỉ hủy hoại riêng bản thân mà là cả gia đình và xã hội của bạn.
- Biết dừng đúng lúc trong mọi cuộc chơi, biết tạo cho mình thói quen sống lành mạnh, bạn thực sự là người chiến thắng.
Quảng cáo
Offline na74  
#2 Đã gửi : 19/12/2013 lúc 04:55:11(UTC)
na74

Danh hiệu: Thành viên danh dự

Medals:Công trạng: Vinh danh vì bạn đã tích cực tham gia và có nhiều cống hiến với cộng đồng
Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 25-06-2007(UTC)
Bài viết: 6.076
Man
Đến từ: Tp. Hồ Chí Minh

Thanks: 175 times
Được cảm ơn: 407 lần trong 310 bài viết


17/12/2013 06:29 (GMT + 7)

TT - Suốt thời sinh viên, anh thương một
người con gái. Ra trường, hạnh phúc ào đến với anh khi cô nhận lời yêu
anh. Càng yêu cô bao nhiêu, anh lại càng suy nghĩ nhiều hơn về lần vui
chơi ở Thái Lan cách đó không lâu. Sợ mình có nguy cơ nhiễm HIV, nếu lây
cho người yêu sẽ làm khổ cả đời cô ấy nên sau nhiều ngày đắn đo, anh
quyết định làm combo test HIV ở Bệnh viện Hòa Hảo và kiểm tra luôn tình trạng nhiễm siêu vi B của mình.



Một sự kiện với nhiều hoạt động giao lưu, vui chơi dành cho người bị nhiễm HIV tại TP.HCM - Ảnh: V.Thủy

Cú sốc đầu đời

Nguyễn Minh Ngọc (23 tuổi, quận 3, TP.HCM) đã chết lặng
ngay giây phút bác sĩ thông báo kết quả xét nghiệm HIV của anh cần có
sự tham vấn của bác sĩ nội nhiễm. Bác sĩ không nói thẳng nhưng anh hiểu
ngay ra vấn đề. Combo test của anh dương tính với HIV. Lồng ngực bỗng
nặng trĩu, Ngọc thở hì hục, mắt hoa cả lên, tai ù đi, tay chân gần như run cầm cập.

Cố gắng lấy lại chút bình tĩnh, Ngọc quay trở lại gặp
vị bác sĩ đã kê cho Ngọc xét nghiệm trên. Vị bác sĩ nhận định với Ngọc
rằng kết quả có vấn đề. “Tai mình ù đi và hầu như không nghe được bác sĩ nói gì” - Ngọc nhớ lại.

Ngọc như rớt từ thiên đường xuống vực sâu. Anh mới 23
tuổi, là con trai đầu vừa tốt nghiệp ra trường và đang điều hành công
việc kinh doanh sinh lời vài chục triệu mỗi tháng. Và Ngọc đang yêu, tình yêu Ngọc đã chờ đợi từ rất lâu.



Kết quả âm tính, Ngọc không biệt tăm khỏi diễn đàn như
người khác, vẫn đều đặn cùng các thành viên khác giúp người này người
kia khi có trường hợp khó khăn được diễn đàn đưa lên kêu gọi ủng hộ.
Trước kia tự bản thân Ngọc cũng chưa biết làm gì để cống hiến cho xã
hội, làm cho cuộc sống tốt lên... Nay Ngọc tìm được niềm vui khi chia sẻ, giúp đỡ người khác và cảm thấy mình đang sống.

Trong trạng thái hoảng loạn, Ngọc gọi điện cầu cứu một
người chuyên tham vấn trên diễn đàn về HIV. Anh này khuyên Ngọc bình
tĩnh chờ gặp bác sĩ, nếu kết quả không như ý thì gọi lại. Những ngày sau
đó Ngọc nhốt mình ở nhà, ôm chặt điện thoại để vào Google nhằm tìm thêm
thông tin tự trấn an bản thân, không ăn không uống nổi. Và anh đã làm
một việc mà lúc đầu anh đã nghĩ sẽ không làm nổi: chia sẻ tình trạng của anh cho người con gái yêu thương nhất và thằng bạn chí cốt.

“Tôi nghĩ nếu mình thật sự bị nhiễm HIV thì trước sau
gì cũng phải cho họ biết, nhất là người yêu, nên đã quyết định tìm đến
họ và đó thật sự là một quyết định đúng đắn”. Ngọc gọi điện cho người
yêu. Ngọc không nhìn, không nghe thấy cô nhưng cảm nhận được rằng cô đã
chết lặng một hồi lâu. Nhưng điều cô làm sau đó khiến Ngọc bất ngờ và
cảm động vô cùng. Cô đòi đến gặp Ngọc ngay lập tức. Suốt đêm đó, nhờ có người yêu và người bạn thân mà Ngọc bình tâm một chút.

Nhưng sau vài tiếng đồng hồ chợp mắt, sáng hôm sau nỗi
sợ hãi lại kéo đến. Không kiên nhẫn chờ nổi đến lúc nhận lại kết quả,
Ngọc lò dò lên Bệnh viện Hòa Hảo gặp bác sĩ xin tư vấn. Bác sĩ trả lời
chung chung rằng kết quả xét nghiệm không rõ ràng, nhưng Ngọc thừa biết
đó là kết quả dương tính với phương pháp HIV combo và phải đưa lên Viện
Pasteur xét nghiệm. Ngọc nhận ra điều đó ngay khi được ký vào bản đồng ý
xét nghiệm trong đó có vẽ sẵn quy trình xét nghiệm. Kết quả âm tính thì
trả lại, dương tính thì chuyển qua Viện Pasteur xét nghiệm tiếp. Vậy là
Ngọc tiếp tục rơi vào hoảng loạn. Tình trạng stress tăng cao, đôi chân
như đeo đá, Ngọc phải chọn một chỗ ngồi để gọi điện cho người tham vấn
bên diễn đàn và nhắn tin cho bạn gái. “Về lại cửa hàng như người mất
hồn, mặc kệ cho nhân viên hỏi thăm, mình gần như đã khóc khi nghĩ về cha
mẹ, gia đình - nơi đã đặt nhiều kỳ vọng vào mình, và cả bạn gái của
mình. Mình sợ, rất sợ... Sợ chết thì ít nhưng nỗi sợ lớn nhất chính là
nói thế nào với cha mẹ. Họ sẽ như thế nào. Rồi bạn gái... Mình sợ, sợ
kinh khủng. Hoảng loạn, hoang mang, trong đầu còn tính tới cái chết”,
Ngọc đã viết những dòng này trên một diễn đàn khi tâm trạng đang hoang mang.

Yêu thương ở xung quanh

Cách đó hơn hai tháng, Ngọc đi Thái Lan gặp khách hàng.
Phần vì ham vui, phần vì nghe nói các cô gái được kiểm tra định kỳ, quy
định chặt chẽ nên khi được khách hàng dẫn đi, Ngọc đã quan hệ với gái
mại dâm. Khi “hành sự “có bao cao su bảo vệ đầy đủ và nguyên vẹn. Nhưng
Ngọc đã lo sợ khi về khách sạn. Trở về Việt Nam khoảng năm tuần thì Ngọc
và bạn gái bây giờ yêu nhau. “Thật sự mình thương cô ấy vô cùng. Chính
tình cảm ấy thúc giục phải rà soát lại tất cả những yếu tố về mình để tránh làm cô ấy tổn thương”, Ngọc kể.

Những ngày chờ kết quả xét nghiệm từ Viện Pasteur, Ngọc
chỉ nằm ở nhà. Không còn một chút tâm trí cho công việc, các hợp đồng
với khách hàng đều ngưng trệ. Ngọc quyết định tạo topic trên diễn đàn
HIV để chia sẻ tình trạng của mình và ngay lập tức nhiều người trên diễn đàn đã trả lời và trấn an Ngọc, cho anh một tia hi vọng.

Mọi người ra sức trấn an, giải thích. Họ nói cho Ngọc
hiểu phương pháp test combo là phương pháp sàng lọc với độ nhạy rất lớn
nên kết quả dương tính rất nhiều khả năng là giả. Họ giải thích thêm đó
là phương pháp “bắt lầm còn hơn bỏ sót”, Ngọc nên bình tĩnh chờ kết quả
của Viện Pasteur mới kết luận chính xác được. Và họ nhắc lại cho Ngọc nhớ là anh đã quan hệ an toàn với bao cao su nên nguy cơ rất ít.

Ngọc bình tâm hơn, chuẩn bị tâm lý đương đầu và cố gắng
vạch ra điều anh sẽ làm nếu kết quả xấu. Anh suy nghĩ nếu nhận kết quả
xấu chắc chắn sẽ hoảng loạn nên phải lập ra các mục tiêu khi mà tâm lý
còn ổn định để còn có cái nhìn vào và làm theo. Giao lại công việc kinh
doanh hiện tại cho người khác, trao đổi thẳng thắn với gia đình, giải
thích, hướng dẫn cho họ bằng tất cả kiến thức đang có, giải thích cho
bạn gái hiểu để cô ấy không lãng phí tuổi xuân và sẽ đi theo con đường
nghệ thuật mà trước đó Ngọc cũng thích. Tâm trạng Ngọc sau đó cũng khá hơn chút dù vẫn rất sợ, vẫn cầu mong một tia hi vọng dù là nhỏ nhất!

Buổi chiều ngày nhận kết quả, Ngọc tới Viện Pasteur nộp
phiếu nhưng sau nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy gọi tên. Tâm trạng lo
lắng, bất an của Ngọc hiện rõ trên mặt. Anh đi lòng vòng tới mức ở phòng
chờ ai cũng phải nhìn. Anh sợ kết quả lại có vấn đề nên mới chờ lâu như thế. Khi mở kết quả thấy chữ âm tính, Ngọc cảm giác mình như sống lại.

Ngọc gọi cho người tham vấn cũng đang chờ đợi kết quả.
Cách anh chúc mừng, cảm xúc của anh làm Ngọc bất ngờ và xúc động. Dù
Ngọc và anh ấy chưa gặp nhau lấy một lần, nhưng khi biết Ngọc âm tính
anh phản ứng giống như người thân. Mọi người trên diễn đàn nhận được tin
âm tính của Ngọc cũng thay nhau chúc mừng. Trong số họ, rất nhiều người
đã không có sự may mắn như Ngọc, rất nhiều người đang là những người
nhiễm HIV. Ngọc bất ngờ lắm. Mỗi thành viên quan tâm một kiểu. Tình cảm
của mọi người đã làm cho Ngọc ngập tràn suy nghĩ về cuộc sống. Ngọc nhìn
thấy một bình minh mới, một cuộc sống mới và ngay lúc đó Ngọc cảm nhận nó một cách mãnh liệt.

Lao vào thương trường sớm, sự khắc nghiệt của việc kinh
doanh đã làm nên một suy nghĩ là hiếm người tốt, ít người đáng để Ngọc
quan tâm. Giờ thì khác. Anh bảo cuộc sống vẫn đẹp lắm, vẫn còn những
người biết quan tâm tới mình dù chưa từng một lần gặp mặt, chưa một cái
bắt tay. Và Ngọc tin rằng trên đời này thật sự có tình yêu khi người con gái Ngọc yêu đã không bỏ chạy như Ngọc nghĩ.

VŨ THỦY

- Kiến thức cơ bản về HIV/AIDS là một trong những hành trang bạn cần đem theo, trong cuộc đời mình.
- Với tình dục hãy sử dụng bao cao su đúng cách, đúng mục đích để phòng tránh nhiều hệ lụy. Trong số đó có những căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm.
- Sử dụng ma túy không chỉ hủy hoại riêng bản thân mà là cả gia đình và xã hội của bạn.
- Biết dừng đúng lúc trong mọi cuộc chơi, biết tạo cho mình thói quen sống lành mạnh, bạn thực sự là người chiến thắng.
Offline na74  
#3 Đã gửi : 19/12/2013 lúc 05:14:21(UTC)
na74

Danh hiệu: Thành viên danh dự

Medals:Công trạng: Vinh danh vì bạn đã tích cực tham gia và có nhiều cống hiến với cộng đồng
Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 25-06-2007(UTC)
Bài viết: 6.076
Man
Đến từ: Tp. Hồ Chí Minh

Thanks: 175 times
Được cảm ơn: 407 lần trong 310 bài viết


18/12/2013 10:35 (GMT + 7)

TT - Anh từng nghiện ma túy, nhiễm HIV,
rồi chuyển qua giai đoạn nặng nằm liệt giường tám tháng liền, mất thị
giác, số lượng tế bào CD4 (tế bào bạch cầu tổ chức hoạt động cho hệ thống miễn dịch) giảm xuống dữ dội.


Một buổi tư vấn tại nhà của chi hội Phát Tâm thuộc Hội Phòng chống HIV/AIDS TP.HCM - Ảnh: Vũ Thủy

Nhưng giờ đây anh đã trở thành ông chủ một cơ sở kinh
doanh, sống hạnh phúc cùng vợ và con trai - hai món quà quý nhất cuộc đời anh.

“HIV cho tôi cuộc sống!”

Câu nói lạ lùng ấy của anh Nguyễn Trung Ánh (Q.9,
TP.HCM) có thể khiến người khác phải bật cười. Anh nói: “Thời trung học
mình là một cậu ấm ham chơi, mọi thứ ăn chơi đều trải qua rồi nên tìm đến ma túy để thử cảm giác mới. Thế là nghiện”.

Suốt 6-7 năm liền anh cứ cai đi nghiện lại không biết
bao nhiêu lần. “Với một kẻ chẳng biết sợ là gì, muốn làm gì thì làm, ăn
chơi bạt mạng, nếu không có đợt ngã quỵ vì AIDS thì đến giờ có lẽ tôi
vẫn còn là một thằng nghiện. Không có gia đình hạnh phúc, không cảm nhận
được tình yêu thương như bây giờ hoặc có lẽ chết dưới gầm cầu nào đó vì sốc ma túy” - anh nói ra điều đó rất nhẹ nhàng.

Nghiện từ năm 13 tuổi nhưng lúc thi lên cấp III và đại
học Ánh đều vượt qua với kết quả cao. Đậu Trường chuyên Lê Hồng Phong, đậu vào ĐH Kiến trúc.

Nhưng chính những điều đó càng tạo cho anh tâm lý phớt
đời và gia đình cũng không biết anh nghiện suốt một thời gian dài. Năm 2
đại học, anh đón nhận tin mình bị HIV trong một lần hiến máu nhân đạo với một tâm trạng bình thản vì lúc đó anh cũng chẳng hiểu lắm về HIV.

Đến khi tình cờ xem một đoạn phim trên truyền hình về
bệnh nhân AIDS gầy trơ hốc mắt, nằm lăn lộn trên giường với những vết lở
loét được quay cận cảnh và các bác sĩ mặc đồ trắng toát, khẩu trang,
bao tay kín mít đứng quanh giường bệnh nhân, anh thật sự bị ám ảnh và
bắt đầu sợ hãi. Anh sợ cả những tấm băngrôn, panô về HIV/AIDS khắp những con đường. Anh lại lao vào ma túy.

Đến năm 2004 nỗi ám ảnh trở thành hiện thực, HIV đột
ngột tấn công anh bằng những cơn sốt, té ngã liên tục. Lúc đó anh đang
làm công việc bảo trì thang máy sau khi may mắn tốt nghiệp ĐH Kiến trúc
với mảnh bằng trung bình. Nói may mắn bởi với ám ảnh căn bệnh, anh chẳng còn nghĩ được đến chuyện học hành.

Từ một chàng trai cao 1,83m, nặng 70kg, anh còn là một
bộ xương khô không đi lại nổi chỉ sau một thời gian ngắn. Bố mẹ không
dám đưa về nhà vì sợ người xung quanh biết, thuê cho anh một căn phòng trọ, một y sĩ chăm sóc riêng và nhờ một bác sĩ chữa trị.

Anh sốt, nằm co quắp, nhiều đêm nghĩ không biết mình có
qua nổi đến sáng mai. Bác sĩ chẩn đoán anh bị bệnh lao, đánh thuốc lao thì anh hạ sốt, khá hơn.

Một lần thần trí tỉnh táo, anh hỏi y sĩ thì biết mình
đã nằm năm tháng liền. Khi anh đã khỏe hơn, để cứu anh khỏi nguy cơ ngã
quỵ lần nữa, bác sĩ kê đơn mua thuốc kháng virút ARV điều trị HIV, lúc đó vô cùng đắt đỏ, cho anh uống (hiện ARV được cấp miễn phí).

Vừa trở về từ cõi chết, cơ thể anh đáp ứng thuốc liền
chịu ngay tác dụng hồi phục hệ miễn dịch. Nó đánh anh nằm liệt tám tháng nữa trước khi tỉnh lại.

Hai lần thập tử nhất sinh, khát khao được sống trong
anh bỗng trở nên mãnh liệt. Anh tự nhủ mình không thể chết, mình phải sống. Anh cố gắng duỗi cơ, tập đi.

“Lúc đó tôi đặt cho mình những mục tiêu rất nhỏ. Hôm
nay mình phải đi đến cái bàn này, đi đến nhà bếp...” - anh kể. Cũng từ
những ngày đó, anh uống ARV đều đặn, liên tục đến tận bây giờ. Và như một phần thưởng cho khát vọng sống, anh dần hồi phục.

Tình yêu ngọt ngào

“Lần đầu tiên tôi cảm nhận được tình yêu thương giữa
người với người. Những người chăm sóc rất ân cần, dịu dàng. Họ không đeo
khẩu trang, bao tay trắng toát như y sĩ của tôi. Họ dùng bàn tay trần
nắm lấy bàn tay khô quắp của một bệnh nhân AIDS sắp về bên kia thế giới.
Họ an ủi, vỗ về và cũng đôi tay trần ấy họ chăm sóc những vết lở loét trên người bệnh nhân”.

Đó là lần đầu tiên anh đến một cơ sở từ thiện chăm sóc
bệnh nhân AIDS. Những hình ảnh ấy như có sức mạnh cảm hóa tâm hồn anh,
thôi thúc anh tìm đến những nơi chăm sóc bệnh nhân HIV/AIDS để giúp đỡ
họ. Anh vừa làm vừa tìm hiểu thêm kiến thức về căn bệnh rồi dần trở thành một người chăm sóc khéo tay.

Ánh đã nghĩ mình cứ sống như vậy, lặng lẽ chăm sóc
những người đồng cảnh ngộ cho đến một ngày anh gặp một cô gái. Đó là một cô sinh viên trong đội tình nguyện cũng tham gia chăm sóc bệnh nhân.

Cái cách anh chăm sóc người khác khiến cô sinh viên trẻ
từ lúc nào đó đã đem lòng yêu thương dù biết anh có bệnh. Đón nhận tình
cảm của cô, anh mừng thì ít sợ thì nhiều. Nhưng trái tim vẫn cứ loạn
nhịp và anh không cưỡng nổi háo hức được cùng làm mọi việc với cô để chăm sóc bệnh nhân. Từ lúc nào đó họ đến bên đời nhau.

Tình yêu ngọt ngào trôi đi, sức khỏe dần tốt hơn và anh
gần như quên mất mình là một người bệnh. Một ngày anh hốt hoảng cầu cứu
bác sĩ điều trị sau khi lỡ “vượt rào” trong cơn say xỉn không làm chủ
bản thân. Nhưng may mắn được bác sĩ kê thuốc điều trị phơi nhiễm bằng
thuốc kháng virút ARV (cho bệnh nhân uống trong vòng 72 giờ sau khi xảy ra hành vi nguy cơ), cô đã không bị nhiễm.

Anh tạm yên tâm về cô. Bẵng đi một thời gian, anh biết
cô mang bầu. Nghĩ rằng mình mang bệnh không thể làm nổi điều gì cho ai,
anh đau đớn khuyên cô bỏ đứa con. Nhưng cô gái kiên quyết đòi giữ lại.
Khi cô bảo dù có chết cũng giữ đứa trẻ, anh biết rằng mình chỉ còn cách
hết lòng vì mẹ con cô. Vì thật lòng anh cũng rất yêu cô. Mặc cho cả gia
đình hai bên ngăn cản, anh hỏi cưới cô và hai người về chung sống với nhau.

Ánh bảo trong cuộc đời anh có nhiều may mắn và điều may
mắn nhất là có được hạnh phúc làm chồng, làm cha dù mang trong mình căn bệnh hiểm nghèo.

Trước ngày sinh, vợ anh được xét nghiệm lần nữa, kết
quả vẫn âm tính. Và cô ấy đã sinh cho anh đứa con. Một đứa con trai kháu khỉnh, khỏe mạnh. Niềm vui đó khiến anh lâng lâng.

Có vợ, có con, anh bắt đầu lao vào làm đủ mọi việc để
nuôi gia đình nhỏ. Vợ anh lúc đó còn là sinh viên năm 3 và vẫn tiếp tục đi học.

Anh quần quật làm đủ thứ, từ buôn bán thiết bị cơ khí
đến bán hàng đa cấp. Sáng 5 giờ anh đã ra khỏi nhà, làm không biết ngày nghỉ, chủ nhật.

Thời gian đó, thêm một người bạn thân của anh lại chết
trên tay anh vì AIDS. Sức khỏe còn yếu, anh cảm thấy sợ và suy sụp với
nỗi ám ảnh cái chết có thể đến bất cứ lúc nào. Nhưng nghĩ đến vợ, đến con anh lại vùng lên sống.

Cuộc sống của gia đình ba người ổn định hơn khi anh trở
thành đầu mối thu gom, cung cấp sữa ong chúa thô cho một công ty lớn chuyên sản xuất mặt hàng này.

“Con trai tôi giờ đã 7 tuổi, đã vào lớp 2 và đang ở với
ông bà ngoại ở Đồng Nai. Vợ tôi cũng đã tốt nghiệp đại học và làm quản
lý một tòa nhà ở Q.2 nên cả nhà sống tạm đủ. Cô ấy hiện đang tiếp tục học chương trình thạc sĩ”, anh vui vẻ khoe về gia đình nhỏ.

Sức khỏe anh bây giờ rất tốt. Bố mẹ anh đã dần bỏ được
nỗi sợ hãi về đứa con trai nghiện hút từ nhỏ, thấy anh quyết tâm làm ăn,
nay tin tưởng giao vốn để sắp tới anh mở hẳn xưởng sản xuất sữa ong chúa tinh chế của riêng mình chứ không chỉ làm đại lý thu gom nữa.

Cuộc sống hiện tại của anh cứ như một câu chuyện cổ
tích, được nuôi bằng tình yêu và nghị lực sống mãnh liệt. Anh đã đi qua
cánh cửa hẹp của cuộc đời để đến được với cuộc sống hạnh phúc, ấm áp ngày hôm nay.

VŨ THỦY

Ngày nay ARV cũng phát huy tác dụng trong việc điều trị
phơi nhiễm (sự tiếp xúc niêm mạc hay da trầy xước với máu, các mô hay
các dịch cơ thể khác có nguy cơ lây nhiễm HIV). Ở Việt Nam, các cán bộ,
bác sĩ làm công tác điều trị HIV/AIDS khi bị kim tiêm đâm vào cơ thể
hoặc máu bệnh nhân bắn vào mắt... sẽ được uống ARV dự phòng miễn phí. Và
cho tới nay, Việt Nam chưa có trường hợp cán bộ, bác sĩ điều trị bệnh nhân HIV/AIDS bị nhiễm HIV do tai nạn nghề nghiệp.

Mặc dù ARV điều trị phơi nhiễm chưa được phổ biến nhưng
người dân nghi ngờ mình bị nhiễm HIV do giẫm phải kim tiêm hay tiếp xúc
máu người có HIV... có thể ngăn chặn bằng cách mua thuốc điều trị dự
phòng sau phơi nhiễm tại bệnh viện (ở TP.HCM là Bệnh viện Bệnh nhiệt đới) và uống trong thời gian tối đa 72 giờ sau khi có hành vi nguy cơ.

BS Lê Trường Giang
(chủ tịch Hội Y tế công cộng TP.HCM)

- Kiến thức cơ bản về HIV/AIDS là một trong những hành trang bạn cần đem theo, trong cuộc đời mình.
- Với tình dục hãy sử dụng bao cao su đúng cách, đúng mục đích để phòng tránh nhiều hệ lụy. Trong số đó có những căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm.
- Sử dụng ma túy không chỉ hủy hoại riêng bản thân mà là cả gia đình và xã hội của bạn.
- Biết dừng đúng lúc trong mọi cuộc chơi, biết tạo cho mình thói quen sống lành mạnh, bạn thực sự là người chiến thắng.
Offline na74  
#4 Đã gửi : 19/12/2013 lúc 05:18:52(UTC)
na74

Danh hiệu: Thành viên danh dự

Medals:Công trạng: Vinh danh vì bạn đã tích cực tham gia và có nhiều cống hiến với cộng đồng
Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 25-06-2007(UTC)
Bài viết: 6.076
Man
Đến từ: Tp. Hồ Chí Minh

Thanks: 175 times
Được cảm ơn: 407 lần trong 310 bài viết


19/12/2013 12:16 (GMT + 7)

TT - Mọi người thường nghĩ nhiễm HIV thì
nếu sinh con đứa trẻ cũng bị nhiễm. Nhưng với sự tiến bộ của khoa học
trong lĩnh vực điều trị HIV, rất nhiều đứa trẻ khỏe mạnh được sinh ra
bởi những ông bố bà mẹ không may bị nhiễm HIV. Những thiên thần đáng yêu đã đến bên bố mẹ và tiếp thêm cho họ niềm tin để bước tiếp.



Hai vợ chồng Sang và đứa con khỏe mạnh - Ảnh: Vũ Thủy

Ngày kinh hoàng

Bé Nguyễn Thùy Dương, cô con gái nhỏ của anh Nguyễn
Ngọc Sang (32 tuổi, Q.Bình Thạnh, TP.HCM) đã hơn 1 tuổi, kháu khỉnh và
khỏe mạnh. Cô nhóc đáng yêu lê la khắp nhà chơi đùa với bà nội, với chú
bác. Mọi người quấn quýt, hôn má cô bé con. Nhìn hai vợ chồng Sang và cô
con gái nhỏ ấm cúng quây quần trong mâm cơm ngày cuối tuần của đại gia đình 12 người, chẳng ai nghĩ rằng hai vợ chồng đều bị nhiễm HIV.

Anh Sang bây giờ rất ra dáng một ông bố mà ai cũng bảo
hiền lành và đã biết chăm chỉ làm ăn. Nhìn anh hồng hào, khỏe mạnh,
chẳng ai nghĩ anh là người có HIV. Sang kể 14 tuổi Sang theo lời bạn bè
rủ rê sa chân vào con đường nghiện ngập. 10 năm sau đó, cuộc đời Sang
tuồn tuột trôi đi, ký ức của anh về khoảng thời gian đó chỉ là một khoảng đen với ma túy và cái khắc nghiệt của trại cải tạo.



Theo báo cáo của Ủy ban Phòng chống HIV/AIDS TP.HCM,
hiện nay chương trình dự phòng lây truyền HIV từ mẹ sang con triển khai
tại sáu cơ sở y tế sản khoa cấp thành phố, 24 bệnh viện quận huyện, 24
khoa sức khỏe sinh sản thuộc trung tâm y tế dự phòng quận huyện và 322 phường xã.

Trong đó có 18 cơ sở tư vấn xét nghiệm HIV cho phụ nữ
mang thai và phụ nữ đến sinh; cấp thuốc kháng virút ARV dự phòng lây
truyền HIV từ mẹ sang con cho thai phụ nhiễm HIV và con của họ; tư vấn
nuôi con và cấp sữa công thức thay thế sữa mẹ cho trẻ sinh từ mẹ nhiễm
HIV. Tỉ lệ lây truyền mẹ con đối với trường hợp được điều trị ARV dự phòng trong thời gian gần đây đã đạt khoảng 1,9%.

Đó lẽ ra là thời thanh xuân đẹp đẽ nhất của một con
người. Từ trại giam trở về, Sang cai được ma túy nhưng chuyện vợ con thì
cả Sang và mẹ đều không dám nghĩ tới. Thế nhưng cuộc đời vẫn luôn mang
đến những điều tưởng chừng như không thể. Sang cưới vợ. Vợ anh, chị Lê
Thị Bích Phương, là một cô gái hiền lành quê ở Bình Phước, lên Sài Gòn
phụ bán quán để kiếm tiền giúp gia đình. Gặp Sang đến quán uống cà phê
nhiều lần, thấy anh ít nói, hiền lành, Phương đã đem lòng yêu thương.
Đến khi Sang kể cho cô nghe quá khứ của mình thì tình yêu của Phương đã
đủ lớn. Cô yêu anh và tin anh đã thay đổi nên chỉ thêm thương và hi vọng
vào tương lai. Sang và Phương kết hôn vào cuối năm 2008, dọn ra ở riêng
trong một căn nhà của gia đình Sang. Phương vẫn đi phụ bán cà phê, còn Sang làm đủ thứ công việc để kiếm sống.

Lúc con trai dắt Phương về nhà giới thiệu, bà Trâm, mẹ
Sang, vừa mừng vừa lo. Con trai bà mất cha lúc chỉ vài tháng tuổi, suốt
thời niên thiếu chìm trong nghiện ngập. Bà rất thương Phương, sợ cô lấy
con mình phải chịu thiệt thòi. Nhưng thấy con hạnh phúc và cũng đã quay về cuộc sống bình thường, bà thấy mình chẳng có lý do gì để ngăn cản.

Hạnh phúc chẳng tày gang. Năm 2009, Sang tham gia đợt
xét nghiệm HIV dành cho người đã ra trại cải tạo. Kết quả dương tính,
Phương cũng bị lây nhiễm từ chồng. Đó thật sự là ngày kinh hoàng nhất
với gia đình Sang. Mẹ Sang thương con một thì thương con dâu mười. Bà
chẳng cách nào bù đắp cho con dâu, chỉ biết dành thêm thương yêu cho cô.
Bà động viên hai con dọn về nhà ở với đại gia đình, còn căn nhà hai vợ chồng đang ở cho thuê để trang trải cuộc sống.

Về phần Phương, cái tin cả hai vợ chồng đều bị nhiễm
HIV khiến cô gái trẻ chông chênh một thời gian dài. Nhưng qua được thời
khắc buồn bã, tuyệt vọng, Phương lại càng thương chồng, bởi chồng cô đã
quyết tâm bỏ lại quá khứ, chỉ có nó không chịu buông tha anh. Cô bảo:
“Đâu ai muốn mình mang bệnh. Lúc đó tôi sợ hãi lắm nhưng cố nhủ rằng mình còn có chồng, hai vợ chồng sẽ cố gắng sống chừng nào hay chừng ấy”.

Niềm an ủi lớn nhất của cả hai vợ chồng Phương là mười
mấy người thân trong căn nhà, anh em, cô dì của Sang chẳng ai xa lánh
hay kỳ thị. Hai vợ chồng vẫn ăn chung, uống chung với mọi người. Sang kể
nói về HIV ai cũng sợ, nhưng ngay từ những ngày đầu biết vợ chồng có
bệnh, các anh chị bên chi hội Phát Tâm thuộc Hội Phòng chống HIV/AIDS
TP.HCM đã đến động viên và giải thích cặn kẽ mọi điều liên quan đến HIV.
Cả nhà đã hiểu bệnh HIV không dễ lây lan nếu người bệnh cẩn thận trong
sinh hoạt, ý thức phòng tránh cho người khác. Nhưng trên hết, họ hiểu
hai vợ chồng Sang lúc này cần sự yêu thương của gia đình biết bao nhiêu.
Cũng từ ngày đó Sang, thường xuyên tham gia vào các hoạt động tuyên truyền phòng chống HIV/AIDS của chi hội.

Khát khao làm cha mẹ

Mặc dù được tìm hiểu về HIV/AIDS ngay từ những ngày đầu
và dần loại bỏ được tâm lý sợ hãi, nhưng thời điểm ấy vợ chồng Sang và
cả gia đình đều nghĩ họ chỉ sống được ngày nào hay ngày đấy, càng không dám mơ ước cả hai được làm cha mẹ.

Sang thương vợ lắm bởi nghĩ rằng mình đã tước mất cuộc
sống của Phương, tước đi quyền được làm mẹ của cô và anh cũng sẽ chẳng
bao giờ có hạnh phúc của một người làm cha. Thế nên khi được tư vấn về
mang thai an toàn cho các cặp vợ chồng nhiễm HIV và thậm chí được gặp
những em bé khỏe mạnh, cái khát khao làm cha mẹ của hai vợ chồng trỗi
dậy nhưng chẳng ai dám nói với ai. Trong lòng mỗi người đều giữ những
nỗi sợ cho riêng mình. Cả hai cũng không dám nói với mẹ vì mẹ đã từng chịu nhiều nỗi cực khổ, lo lắng trong đời rồi.

Giai đoạn đó sống trong không khí ấm cúng của gia đình,
có người này người kia, hai vợ chồng Sang không còn tâm lý nặng nề rằng
mình có HIV nữa. Sức khỏe Phương tốt, số lượng tế bào CD4 luôn ở mức
600 (CD4 ở người bình thường 500-1.400) nên suốt mấy năm qua Phương
không phải uống thuốc kháng virút ARV và vẫn khỏe mạnh. Còn Sang uống
ARV đều đặn vào hai khoảng thời gian trong ngày là 11g30 và 23g30. Thuốc
được phát miễn phí và Sang đáp ứng điều trị tốt, tuân thủ yêu cầu uống thuốc đúng giờ nên CD4 cũng duy trì ở mức khoảng 400.

Một ngày, hạnh phúc bất ngờ đến khi Phương biết mình đã
mang thai. Họ không nói cho mẹ biết, chỉ đến khi bụng lớn không giấu
được nữa họ mới thông báo cho cả gia đình. “Tôi cũng tham gia hoạt động
tuyên truyền về HIV nên biết vợ có thể sinh ra một đứa con khỏe mạnh nên
quyết tâm giữ lấy đứa con” - Sang kể lại. Lúc đó cả hai vợ chồng đã lên
phòng khám và được tư vấn phương pháp giữ an toàn cho đứa trẻ trong
bụng mẹ. Theo hướng dẫn của các bác sĩ, Phương uống một loại thuốc phòng
ngừa lây nhiễm HIV từ mẹ sang con liên tục từ lúc thai 14 tuần tuổi cho
đến khi sinh. Bé sinh ra được tiếp tục cho uống một loại thuốc khác
trong vòng 2-4 tuần tùy theo chỉ định của bác sĩ để ngăn ngừa phơi nhiễm và sau đó được đưa đi xét nghiệm.

Thời gian Phương mang thai, mỗi ngày trôi qua cả gia
đình sống trong tâm trạng lo lắng nhưng tràn đầy hi vọng. Bà Trâm có lý
do để sợ. Bà không sợ khổ cực, chỉ sợ nếu đứa trẻ sinh ra sẽ phải chịu
thiệt thòi, chịu cái nhìn sợ hãi, xa lánh của những người khác. “Nó
bệnh, vợ nó bệnh. Nếu thêm một đứa nhỏ bị bệnh nữa thì sống làm sao được
hả cô?” - bà kể về suy nghĩ của mình lúc ấy. Ngày xét nghiệm có kết quả âm tính của đứa bé, cả gia đình vỡ òa hạnh phúc.

Ôm đứa cháu nội đang từng ngày khôn lớn, có lẽ bà Trâm
là người hạnh phúc nhất. Người mẹ đã chứng kiến đứa con trai mình đứt
ruột đẻ ra. Rồi nó từ một đứa trẻ trở thành một người nghiện ngập, vào
tù và bị nhiễm HIV. Bà không thể nào tưởng tượng được sau ngần ấy chuỗi ngày đen tối, con trai bà lại được làm chồng, làm cha.

VŨ THỦY

_______________

Kỳ tới: Ngôi nhà”Nụ cười”


- Kiến thức cơ bản về HIV/AIDS là một trong những hành trang bạn cần đem theo, trong cuộc đời mình.
- Với tình dục hãy sử dụng bao cao su đúng cách, đúng mục đích để phòng tránh nhiều hệ lụy. Trong số đó có những căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm.
- Sử dụng ma túy không chỉ hủy hoại riêng bản thân mà là cả gia đình và xã hội của bạn.
- Biết dừng đúng lúc trong mọi cuộc chơi, biết tạo cho mình thói quen sống lành mạnh, bạn thực sự là người chiến thắng.
Offline na74  
#5 Đã gửi : 19/12/2013 lúc 05:32:57(UTC)
na74

Danh hiệu: Thành viên danh dự

Medals:Công trạng: Vinh danh vì bạn đã tích cực tham gia và có nhiều cống hiến với cộng đồng
Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 25-06-2007(UTC)
Bài viết: 6.076
Man
Đến từ: Tp. Hồ Chí Minh

Thanks: 175 times
Được cảm ơn: 407 lần trong 310 bài viết

Đọc loạt bài thấy cảm động, lòng cứ nao nao lạ, dù nó chưa kết thúc...

Tôi cũng là một người đang "Sống chung với H", nay cũng đã tròm trèm 14 năm, tôi may mắn hơn mốt số bạn đồng cảnh là có sức khỏe vẫn tốt và chưa cần sử dụng đến ARV để điều trị.

Tôi mới lập gia đình, vợ tôi có thai được 4 tháng nay và khi làm các xét nghiệm đều cho kết quả âm tính. Ví dụ như Viêm gan, HIV,...(mặc dù tôi thì có). Tôi thấy mình cũng thật may mắn. Tuy vậy thì phần nhiều vẫn là do bản thân mình trang bị đầy đủ kiến thức, thận trọng, cẩn trọng nhưng không tự ti, lạc quan, yêu lao động...

"Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình", tôi đặc biệt yêu thích câu nói này, của một ai đó.

Ở hiền thì sẽ gặp được lành thôi mà, phải không các bạn.

Hãy tự tin lên để sống và khỏe mạnh nhé các bạn!

Lâu nay tôi ít có thời gian online hay lên in tơ nét, cũng không dùng phây búc cho nên chẳng có tấm hình nào gần đây ngoài 1 tấm vừa chợt nhớ ra có ở trên Mạng, xin lục tìm pút lên đây
( #231) để làm kỷ niệm tuổi 40, và sống chung năm thứ 14...





Thân mến.
- Kiến thức cơ bản về HIV/AIDS là một trong những hành trang bạn cần đem theo, trong cuộc đời mình.
- Với tình dục hãy sử dụng bao cao su đúng cách, đúng mục đích để phòng tránh nhiều hệ lụy. Trong số đó có những căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm.
- Sử dụng ma túy không chỉ hủy hoại riêng bản thân mà là cả gia đình và xã hội của bạn.
- Biết dừng đúng lúc trong mọi cuộc chơi, biết tạo cho mình thói quen sống lành mạnh, bạn thực sự là người chiến thắng.
Offline tuvangiaoduc  
#6 Đã gửi : 20/02/2014 lúc 04:42:53(UTC)
tuvangiaoduc

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm: Thành viên mới
Gia nhập: 14-02-2014(UTC)
Bài viết: 9

Đến từ: hà nội

Được cảm ơn: 3 lần trong 3 bài viết
chúc bạn mãi mãi hạnh phúc nhé. cầu cho mọi thứ tốt đẹp sẽ đến với bạn
thanks 1 người cảm ơn tuvangiaoduc cho bài viết.
na74 trên 20-02-2014(UTC) ngày
Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.