- Nghe có vẻ lí thú đấy. Hợp đồng gì?
Hắn khoanh tay nhìn Hạ vẻ chờ đợi. Cái ánh mắt lúc nào cũng giương giương tự đắc. Hắn ta đang chế giễu mình thì phải. Hạ hếch mặt lên:
- Chúng ta cứ giả vờ nghe lời hai ông bố đi. Nhưng anh sẽ nói với bố tôi anh không muốn có cô vợ chỉ học hết cấp ba. Chỉ cần tôi vào đại học, tôi sẽ có cách làm bố tôi thay đổi quyết định.
- Cô bé tự tin quá nhỉ. Nhưng lỡ cô bé không làm được thì sao?
- Yên tâm đi, tôi nói được thì sẽ làm được. Anh cứ lo phần của anh đi.
- Ok, để xem bản lĩnh cô bé đến đâu.
Hạ nghe mà tức lộn ruột. Hắn tưởng hắn là ai mà cứ giở cái giọng bề trên ra với Hạ chứ. Hắn xấu tính thế mà cha định giao cả cuộc đời cô con gái yêu cho hắn sao. Càng nghĩ Hạ càng thấy mình thông minh và sáng suốt.
Trong kế hoạch của mình, có một tình tiết xảy ra ngoài dự tính mà Hạ phải cố gắng lắm mới chấp nhận được. Hạ thật chẳng hiểu tại sao cả nhà đều muốn hắn đến nhà ba tháng hè để giúp Hạ luyện thi. Vừa nghe quyết định Hạ đã giãy nảy lên, nhưng vốn là kẻ biết mình biết ta, Hạ hiểu đơn thương độc mã chống lại số đông là hạ sách. Chịu lùi một nước, nhưng Hạ vẫn thấy bực bội khi nhìn cái mặt vênh vênh của hắn. Hạ quay sang “bắn phá” hắn:
- Cái này không có trong hợp đồng. Anh không biết cách từ chối à?
- Thiện chí của gia đình em, làm sao anh dám từ chối.
- Nói dối, nhìn vào mắt anh tôi biết anh không muốn từ chối. Anh có mục đích gì?
- Ờ, thì ở thành phố mãi ngán quá, anh muốn hít thở chút không khí trong lành ở đây. Mà cô bé không muốn có gia sư không mất tiền à?
- Không mất tiền nhưng tổn thọ lắm.
- Tổn một chút nhưng đảm bảo cô bé vào đại học. Mà đừng có gây với anh nữa. Nhớ là chúng ta đang giả vờ chấp nhận cuộc hôn nhân này đấy.
- Làm như không có anh tôi không đỗ không bằng. Đồ kiêu căng.
Nói xong Hạ vùng vằng đi vào nhà. Trước đến nay chưa có ai làm Hạ tức đến đau tim như hắn ta. Đúng là đáng ghét, cực kì đáng ghét.
Dù không ưa hắn, nhưng Hạ phải công nhận hắn ta thông minh, lại có cách giải bài dễ hiểu. Hạ không còn phải đau đầu vì những công thức khô như ngói nữa. Có hắn, cha cũng chẳng còn cằn nhằn cái tật hay vẽ lung tung của Hạ. Thỉnh thoảng Hạ lại còn được nhởn nhơ đưa hắn lên phố huyện, ra bãi sông mà không lo về muộn bị mắng. Lúc làm sai cái gì Hạ cứ đổ bừa cho hắn. Một lần, hai lần thấy hắn chẳng tố cáo mà còn bao che cho mình, Hạ được thể mặc sức hoành hành. Khi có hai đứa, hắn nhắc nhở:
- Cô bé nợ anh khá nhiều rồi đấy.
- Nhưng đổi lại sau này anh được tự do yêu đương. Mấy chuyện đó có là gì?
- Cô bé làm như mỗi mình anh được lợi không bằng.
- Tôi chỉ lợi dụng sự tín nhiệm của cha tôi với anh một tí thôi. Có hại đến ai đâu mà anh nói nhiều thế? Tôi ra sông đây. Anh muốn đi không?
Hắn lẽo đẽo theo Hạ dọc bờ sông. Cùng nhau đuổi bắt mấy con chuồn chuồn ngô. Hạ chỉ xuống sông:
- Anh muốn tắm không? Mát lắm đấy.
Hắn lắc đầu:
- Anh không biết bơi.
Hạ tròn mắt lặp lại:
- Không biết bơi? Rồi cười hinh hích:
- Tôi tưởng anh hoàn hảo lắm chứ?
Hắn nói thản nhiên, chẳng bối rối vì câu nói khiêu khích của Hạ:
- Anh có nói mình hoàn hảo đâu. Cái gì không làm được thì anh nói không làm được. Để anh hái những bông hoa kia cho em nhé. Hạ ngạc nhiên pha chút thích thú:
- Sao anh biết tôi thích chúng?
- Anh còn biết nhiều lắm.
Tự dưng Hạ thấy vui vui, nó cười một mình nghĩ: “Cũng có lúc hắn ta chẳng đáng ghét tí nào”.
Không biết hắn tha từ đâu về một chú chim vành khuyên, cặm cụi cả buổi đan lồng, đi bắt sâu cho nó. Vốn không ưa kiểu chim lồng cá chậu, Hạ cằn nhằn:
- Sao anh không thả nó ra ?
- Anh thích vậy đấy.
Nói ngang như cua thế thì ai mà chịu được. Nhưng Hạ không thèm cãi lí nữa. Ngày mai Hạ sẽ làm cho cái mặt hắn như bánh đa nhúng nước mới được.
Nung nấu suốt đêm, sáng sớm Hạ lò dò ra mở cửa lồng thả cho chim bay đi. Lúc cho chim ăn, có vẻ đoán ngay ra thủ phạm, hắn tìm Hạ:
- Sao em lại thả con chim ra vậy?
- Tôi vừa thay anh làm một việc nhân đức đấy. Anh phải cảm ơn tôi mới phải.
- Chuyện gì em cũng vội vã. Nó đang bị thương làm sao tự xoay xở được.
Lần đầu tiên Hạ thấy hắn mắng mình. Chỉ tại hắn không giải thích cặn kẽ cho Hạ. Nhưng dù sao Hạ cũng thấy mình có lỗi. Nó bối rối quên mất cả danh xưng quen dùng với hắn. Hạ lí nhí:
- Em xin lỗi...
Không thấy hắn phản ứng gì, Hạ ngước lên thấy hắn đang trân trân nhìn mình thì phì cười:
- Người ta xin lỗi rồi mà, nhìn gì thế?
- Nghe được tiếng xin lỗi của em quả là khó. Lúc vừa rồi em dễ thương quá nên anh phải nhìn. Hắn nhăn nhở cười.
- Đáng ghét! Hạ vừa la vừa đuổi hắn chạy lòng vòng quanh bờ ao. Tiếng cười tan vào đồng chiều, neo cùng tiếng sáo diều vi vút lên tận trời xanh.
* * *
Nhận được tin trúng tuyển, Hạ nhảy lên hồ hởi:
- Cha mẹ ơi, con đỗ đại học rồi.
Thấy hắn thản nhiên khoanh tay đứng nhìn, Hạ ngừng la hét. Hắn trề môi:
- Đỗ đại học mà em làm như đoạt giải Olympic không bằng.
- Anh đúng là đồ lạnh lùng, khó ưa.
Hạ gào lên rồi chạy biến đi. Nó đi kiếm mấy đứa bạn chia vui, không cần cái tên có trái tim sa mạc ấy nữa.
Buổi tối, Hạ thấy trên bàn mình có món quà. Đó là một chiếc thuyền được làm rất khéo, bên trong chứa đầy hoa muống tím với dòng chữ: “Chào mừng tân sinh viên”. Hạ mỉm cười thầm nghĩ: “Cứ tưởng hắn là đá chứ, ai dè cũng khéo tay”.
Hạ đi ra nơi quen thuộc của hắn ngồi xuống:
- Thói quen kì quặc nhất của anh chính là thói quen đếm sao này.
- Chỉ là một hình thức thư giãn thôi mà. Em đã chia vui đủ cả làng chưa?
- Đủ hết rồi. À, còn chuyện hợp đồng...
- Nhường anh nói trước được không? Hắn vội vã cắt ngang.
Hạ im lặng ngửa cổ lên tìm kiếm, lòng không khỏi thắc mắc: Hắn ta đếm sao theo kiểu gì nhỉ?
- Việc thực hiện nửa hợp đồng còn lại em cứ để một thời gian nữa. Bây giờ em làm ngay chắc bố em và cả bố anh sẽ không đồng ý đâu.
- Ý kiến hay đấy. Vậy cứ để một thời gian nữa.
Thế chúng ta vẫn cứ giả vờ như... đồng ý nhé?
Hạ quay sang định cãi, bắt gặp ánh mắt hắn, vội vã quay đi đắc ý: “Ai bảo mình sẽ thực hiện ngay chứ. Mình có phải là đứa ngốc nghếch đâu?”. Những vì sao trên cao nhấp nháy như đang cười. Lời hứa đôi khi chỉ là những lời thách thức của kẻ hiếu thắng. Nó cũng giống như bọt xà phòng...